Nga Mỵ

Chương 372: Tai bay vạ gió

Tiếng trống thần bí cũng đã tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Doãn Tử Chương, có điều lực lượng thần bí bên trong tiếng trống hiển nhiên không bằng tiếng tiêu của vị thư sinh áo lam kia, đám Chu Chu tự hỏi cho dù không mang nút bịt tai, chỉ cần cẩn thận đề phòng cũng không chật vật đến mức không sức chống cự được như lúc đối mặt với tiếng tiêu.
May mắn ngày thường Thạch Ánh Lục thường xuyên luyện chế rất nhiều các loại pháp bảo, bọn hắn cũng có vài đôi nút bịt tai, Doãn Tử Chương lấy một đôi đeo lên liền cảm thấy tốt lên rất nhiều.
Sa Hoài Đan kỳ quái nói: “Tiếng tiêu kia đáng sợ như vậy, ngươi cũng không xem ra gì, sao lại có phản ứng với tiếng hít thở của Băng Hải Bạch Linh Tê. Hẳn là ngươi tu luyện qua công pháp chống cự tiếng tiêu?”
Doãn Tử Chương nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Có lẽ không có.”
Chu Chu hỏi: ” Tiếng trống kia là tiếng hít thở Băng Hải Bạch Linh Tê? !” Chỉ vô ý thức hít thở đã lợi hại như vậy chứ đừng nói bản thân quái vật Thượng Cổ này rất đáng sợ.
“Đúng vậy, tộc Ngân Sa chúng ta sống ở Bắc Hải, đã từng có tiền bối bị cuốn vào hải lưu đưa đến hải ngoại, trong đó cũng có vị từng từ xa chứng kiến qua sự lợi hại của Băng Hải Bạch Linh Tê, lưu truyền tới nay rất nhiều chuyện về quái vật kia, ta còn vẫn cho là chỉ có trong truyền thuyết đây này.” Trong ánh mắt màu xanh của Sa Hoài Đan rõ ràng lộ ra sự e ngại, nếu như những truyền thuyết kia thật sự có thật, điều bọn hắn phải làm nhất bây giờ chính là lập tức nghĩ biện pháp ly khai, rời đi càng xa càng tốt!
Doãn Tử Chương bỗng nhiên nói: “Trận bão lốc này hẳn là do Băng Hải Bạch Linh Tê làm ra? Các ngươi có cảm thấy trận cuồng phong này cùng với nhịp hít thở ứng hợp lẫn nhau không?”
Sa Hoài Đan đã sớm phát giác ra điểm ấy: “Nhất định là nó đấy!”
“Tựa hồ tiếng tiêu kia phát ra là nhằm vào Băng Hải Bạch Linh Tê… giống như là muốn đối phó nó.” Doãn Tử Chương cẩn thận phân biệt tiếng tiêu, phát hiện hô hấp của Băng Hải Bạch Linh Tê tựa hồ bị tiếng tiêu dụ dỗ, chậm rãi chìm xuống.
Chu Chu và Sa Hoài Đan có phản ứng quá lớn với tiếng tiêu, cũng không dám đi cẩn thận nghe, chỉ có mỗi mình Doãn Tử Chương không hề cố kỵ.
“Chẳng lẽ là Băng Hải Bạch Linh Tê đánh chủ ý lên Băng Hinh Hải Liên cho nên vị Long tộc hóa hình kia chạy tới ngăn cản? Tốt nhất bọn hắn đấu đến lưỡng bại câu thương!” Sa Hoài Đan hưng phấn nói.
Vừa dứt lời, Băng Hải Bạch Linh Tê phảng phất cũng cảm giác được tình huống không đúng, hô hấp bỗng nhiên dồn dập lên, tựa hồ muốn kháng tiếng tiêu dụ dỗ, cuồng phong bên ngoài theo đó cũng trở nên mãnh liệt dị thường.
Khối băng nổi khổng lồ nơi bọn hắn trú ngụ kia ở trong Bắc Hải mênh mông như một khối cát đá nho nhỏ theo sóng lớn lăn mình, quay cuồng không ngớt, may mắn cả ba tu vi cũng không kém, loại xóc nảy này đối với bọn họ ảnh hưởng không lớn lắm.
Nhưng mà chứng kiến tình cảnh đáng sợ ở bên ngoài, giống như là ngày tận thế đến vậy, cũng không tránh khỏi kinh hồn táng đảm, nếu như bọn hắn không phải có khối đại băng nổi này để ẩn thân mà phơi thân ở ngoài kia thì thật không khác gì trực tiếp tìm chết.
Trong hỗn loạn, tiếng tiêu bỗng im bặt dừng lại, bọn hắn phảng phất lại nghe thấy một tiếng thở dài, đón lấy tiếng tiêu một lần nữa lại vang lên, uy lực lúc này càng lớn hơn trước, mặc dù Chu Chu và Sa Hoài Đan đã có nút bịt tai che chở cũng không khỏi không khoanh chân toàn lực vận công chống cự.
Doãn Tử Chương lại như cũ, cũng không có chuyện gì cả. Hắn nghĩ nghĩ đặt tay ra sau lưng của Chu Chu, chậm rãi vận chuyển chân nguyên vào trong cơ thể nàng, Chu Chu cảm thấy một luồng khí tức lạnh buốt chảy vào trong cơ thể, tinh thần lập tức chấn động, tiếng tiêu kia lọt vào tai trong cũng không thấy khó chịu nữa.
May mắn Doãn Tử Chương tu luyện chính là Tủy Băng Quyết, bản thân Băng Hỏa Thần Vương là Băng Hỏa song linh căn, bản thân công pháp mà hắn sáng chế có thể cùng công pháp hệ Hỏa hay thậm chí Thiên Hỏa bị hút vào trong cơ thể cũng có thể song song hòa hợp tồn tại cho nên chân nguyên của Doãn Tử Chương tiến vào trong cơ thể của Chu Chu cũng không tạo thành trùng kích.
Nếu như thay bằng công pháp hệ Băng bí truyền của Lâm thị chỉ sợ Thiên Hỏa trong cơ thể của Chu Chu đã bắt đầu tích cực đối kháng rồi.

Chu Chu trì hoãn qua một hơi, đổi thành cầm chặt một tay của Doãn Tử Chương nhìn sang hướng Sa Hoài Đan, Doãn Tử Chương hiểu ý, hừ nhẹ một tiếng duỗi tay ra nắm chặt cổ tay của Sa Hoài Đan nói: “Buông lỏng, chân nguyên của ta có lẽ có thể chống cự tiếng tiêu.”
Sa Hoài Đan bị tiếng tiêu giày vò đến toàn thân vô lực, nghe nói như thế như nhặt được đại xá, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức cũng không phản kháng, để chân nguyên của Doãn Tử Chương tiến vào kinh mạch, quả nhiên cỗ khí lạnh này sau khi dạo qua trên người một vòng, nghe tiếng tiêu kia không còn đáng sợ nữa.
“Không biết duyên cớ là do linh căn của ngươi hay là do ngươi tu luyện Tủy Băng Quyết, tại sao tiếng tiêu lại không ảnh hưởng tới huynh một chút nào, thật là kỳ quái.” Chu Chu rất nghi hoặc, nàng cũng chưa từng nghe nói có linh căn hoặc công pháp nào có thể miễn dịch công kích của Long tộc.
“Ta còn tưởng rằng trên người của ngươi có chứa huyết thống của Long tộc, làm sao bây giờ?” Sa Hoài Đan trì hoãn qua một hơi, hậm hực lẩm bẩm nói. Vừa rồi thấy Doãn Tử chương không hề biến sắc mặt với tiếng tiêu này, hắn liền suy đoán như vậy, lúc trước hắn từng ở trên người Thạch Ánh Lục cảm nhận được một chút khí tức của tộc Cáo, nhưng đối với Doãn Tử Chương thì hắn cũng nhìn không ra khí tức của Long tộc nào.
Chu Chu và Doãn Tử Chương nhìn nhau, bất đắc dĩ nói: “Chỉ có chờ thôi.”
Bình thường đục nước thì béo cò, tại sao đến trên người bọn họ lại thành tai bay vạ gió đâu này?
Chờ đợi lần này chính là liên tục ba ngày ba đêm, cuồng phong cũng giằng co ba ngày ba đêm, có lúc là tiếng tiêu chiếm thượng phong, có lúc là Băng Hải Bạch Linh Tê mãnh liệt chống cự, may có Doãn Tử Chương trợ giúp hai người bọn họ chống cự tiếng tiêu, cũng không cần hao phí quá nhiều chân nguyên, trên người lại mang theo đầy đủ đan dược, nếu không bọn hắn chỉ sợ đến bóng dáng của Băng Hinh Hải Liên còn chưa thấy thì đã bị mài mòn đến chết ở chỗ này rồi.
Có điều bọn hắn cũng nhanh chóng phải đối mặt với một vấn đề khác cũng không kém đòi mệnh là bao nhiêu…..
“Cái khối băng nổi này cũng chống không được bao lâu nữa.” Thần sắc Doãn Tử Chương ngưng trọng nói, với tư cách một người thuần túy tu luyện công pháp hệ Băng, thậm chí hắn đã rõ ràng cảm giác được khối băng nổi này bởi vì sóng gió trùng kích, thể tích không ngừng giảm bớt xuống ít nhất là năm lần .
Nếu như bão lốc vẫn cứ tiếp tục, chỉ sợ không chống nổi một ngày nửa ngày liền biến thành băng vụn, đến lúc đó bọn hắn cũng không có chỗ dung thân.
Sa Hoài Đan phiền muộn muốn chết, vốn dĩ từ trước tới giờ bão trên biển tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ba ngày liên tục khác thường như vậy vô cùng hiếm thấy, nếu như không phải tại con đáng chết lại không chết Băng Hải Bạch Linh Tê kia , bọn hắn căn bản sẽ không xui xẻo như vậy.
Hắn đường đường một đời là Ngân Sa Vương lại bị giấu ở bên trong khối băng không thể động đậy, mặt mũi thật bị vứt thẳng về nhà rồi.
” Nếu tình hình vẫn không ổn, ngày mai chúng ta liền hợp lực đưa khối băng nổi này áp đến đáy biển, chúng ta từ ở chỗ sâu trong đáy biển lén rời đi, đợi phong bạo ngừng thì lại quay trở lại.” Sa Hoài Đan bất đắc dĩ đưa ra đề nghị, sớm biết như vậy ngay từ đầu nên trượt xa một chút, cho đỡ mất công bị luộc mấy ngày ở chỗ này, lại còn không ngừng bị tiếng ồn quấy nhiễu, thật sự là tính sai mà.
Chu Chu và Doãn Tử Chương cũng rất đau đầu, chỉ sợ đợi lúc phong bạo đi qua, Băng Hinh Hải Liên cũng đã rơi vào tay của một trong hai bên, đến lúc đó bọn hắn quay lại cũng đã muộn.
Thế nhưng mà chuyện này cho tới bây giờ, bọn hắn đều không có biện pháp nào, thậm chí cũng không biết Băng Hinh Hải Liên ở chỗ nào, chứ đừng nói là mạo hiểm đoạt xuống tay trước.
Lại một ngày đi qua, đang lúc bọn hắn chuẩn bị tạm thời lặn vào đáy biển rời đi, tiếng tiêu bỗng nhiên ngừng lại.
“Các ngươi là người nào? Vậy mà có thể dưới tiếng tiêu của ta mà kiên trì đến tận giờ…” Giọng nói bình tĩnh mà trong trẻo bỗng nhiên vang lên bên tai bọn hắn, sau đó tảng băng nổi bỗng nhiên như bị cái gì đó bắt được, trôi nhanh theo hướng khác.

back top