Bởi vì đối với việc Khí Hồn của tháp Vũ Thần có nhận chủ hay không còn không có nắm chắc, cho nên Chu Chu tạm thời thay đổi kế hoạch, ở lại thành Sùng Vũ lâu hơn hai tháng.
Trong hai tháng nếu Doãn Tử Chương được Khí Hồn của tháp Vũ Thần nhận chủ , thì tất nhiên đây là chuyện rất tốt, nếu như không được thì đoán chừng sau khi Khí Hồn ngủ say, thần niệm trong tháp tiêu tán hết, Doãn Tử Chương lại một lần nữa quay lại trong vòng tay đồng.
Mà tin tức Thánh nữ đan tộc đi lên tầng chín của tháp Vũ Thần cũng nhanh chóng ở Vũ quốc truyền lưu ra, Đan quốc cách Vũ quốc không xa tất nhiên cũng nhận đc đến tin tức.
Vẻ mặt Diễm Thí Thiên âm trầm, trong tin tức cũng không có nhắc tới Chu Chu tại sao lại có hành động nhàn rỗi không có việc gì lại đi khiêu chiến cực hạn, nhưng xem trong mắt phần lớn người bên trong, liên tưởng tới chuyện hơn nửa năm trước hắn đại náo tháp Vũ Thần, không thể nghi ngờ chính là công khai khiêu khích hắn.
Hắn làm không được nhưng Thánh nữ đan tộc làm được.
Hơn nữa Vũ quốc Tam Đại tông môn người người vui mừng khi thấy việc kia thành, cho dù Đan tộc không có công khai chính thức tuyên bố liên minh cùng với Vũ Quốc cũng đã muốn thấy được quan hệ song phương thân cận hơn nhiều.
Hơn nữa người bên Phồn Kiếm tông cho người đến đây hồi báo trước khi họ động thủ thì phái Thánh Trí đã giải tán, đại sự xuôi nam của bọn họ kết quả công dã tràng, tin tức này càng khiến Diễm Thí Thiên tức giận bừng bừng.
“Tiểu mỹ nhân quả nhiên rất lợi hại! Trước kia Bổn cung xem thường nàng. Đan Phượng, đến tột cùng nàng còn thay tiểu mỹ nhân giấu diếm Bổn cung những chuyện gì?” Diễm Thí Thiên cười đến ôn nhu vô hạn, từ từ tiến đến gần Đan Phượng đang ngồi bên cạnh hắn với vẻ mặt bất định.
Đan Phượng chua chát nói: “Thiếp có thể gạt chàng cái gì, từ trước đến giờ muội ấy luôn ở trong thần điện do mấy vị trưởng lão tự mình dạy, thiếp một năm cũng chỉ gặp muội ấy có vài lần……”
“Nàng biết ta hỏi không phải là cái này.” Diễm Thí Thiên tự nhiên ôm Đan Phượng vào trong ngực, đưa tay nâng gương mặt nàng lên, mỉm cười cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Giữa hai người khoảng cách thân mật như thế, Diễm Thí Thiên giống như một trượng phu ôn nhu rất mực ôn nhu. Đang trêu chọc chơi đùa cùng với thê tử. Nhưng Đan Phượng lại biết, chỉ cần đáp án của nàng không vừa ý hắn, sau một khắc hắn liền hóa thành ác ma xé tan nàng thành mảnh nhỏ.
Trong lòng Đan Phượng đột nhiên dâng lên nồng đậm tuyệt vọng, chết thì chết đi, dù sao nàng cũng không còn ý nghĩa gì nữa, người nàng thích nhất một chút cũng không để nàng ở trong lòng, thời điểm vui vẻ liền mê hoặc nàng khiến nàng trầm luân, thời điểm mất hứng liền vứt bỏ nàng tùy ý hành hạ tra tấn nàng.
Mà nàng hết lần này đến lần khác càng thấp hèn. Chỉ cần hắn tình cờ có một chút xíu nhu tình, nàng liền đặt bản thân mình đến cửa mặc cho hắn xoay vòng. Biết rõ hắn hư tình giả ý, lại không thể khống chế bản thân càng ngày càng lún sâu.
Nàng phản bội tất cả người thân, tộc nhân, nàng không có bằng hữu thậm chí ngay cả chính mình cũng mất đi, nàng như vậy, còn ở lại trên đời làm cái gì?
Đan Phượng trầm mặc ngoài ý muốn không có rước lấy cơn tức giận của Diễm Thí Thiên, hai mắt của hắn tỉ mỉ đánh giá ngũ quan tinh xảo của Đan Phượng, như muốn ở trên khuôn mặt này tìm kiếm dấu vết hình dáng Đan Hoàng.
Rõ ràng hai tỷ muội này lớn lên có ít nhất năm sáu phần tương tự, nhưng phần lớn lúc nhìn qua lại hắn lại không có cảm giác như vậy.
Đan Phượng cũng tương đối xinh đẹp, mặc dù kém Đan Hoàng. Nhưng cũng coi là một trong những nữ nhân đẹp nhất mà hắn thấy, chẳng qua là trên người thiếu mất cảm giác trong sáng thuần túy, thiếu mất một loại tinh khiết hoàn mỹ khiến hắn rất có ham muốn chiếm lấy.
Đan Phượng nhìn thần thái biến ảo trong ánh mắt hắn, rất nhanh liền đoán được tâm tư của hắn. Nhưng nàng tình nguyện mình cái gì cũng không phát hiện, nàng hận nhất là loại ánh mắt này của hắn!
Mỗi người đều cảm thấy nàng không bằng muội muội của nàng, cũng bởi vì thiên phú của Đan Hoàng tốt hơn nàng?
Đáng hận nhất là hết lần này đến lần khác, nàng là người đầu tiên phát hiện ra thiên phú trên người Đan Hoàng, cũng chính là nàng nhất thời vô tâm , khiến cho Đan Hoàng ở cái tuổi chưa kịp hiểu biết gì đã được ngồi vào vị trí Thánh nữ Đan Tộc.
Đáng hận hơn chính là, lần đầu Diễm Thí Thiên nhìn thấy Đan Hoàng, cũng là do nàng một tay thúc đẩy.
Tại sao? Tại sao nàng cố gắng như vậy, nhưng luôn bị muội muội dễ dàng đoạt tất cả những thứ vốn nên thuộc về nàng?!
Trái tim Đan Hoàng hoàn toàn bị lửa giận chiếm hết, nàng bỗng nhiên cười lạnh nói: “Thiếp nhớ ra rồi, thiếp quả thật biết một chuyện mà chàng không biết.”
Vẻ mặt Diễm Thí Thiên nghiêm trọng, tiêu điểm một lần nữa rơi vào trên người nàng.
Rốt cuộc hoàn hồn rồi sao? Đan Phượng cười như hoa lại ngọt ngào mà mị hoặc: “Chàng biết người mà muội muội thiếp thích là người nào không?”
Diễm Thí Thiên nhíu mày không nói chuyện, tươi cười trên môi phai nhạt rất nhiều.
“Nàng thích sư huynh nàng, một người tên Doãn Tử Chương tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.” Đan Phượng mỉm cười nói.
Ngươi đối với ta chẳng thèm ngó tới. Người ngươi để ý lại giống như vậy không ngó tới ngươi, cảm giác bây giờ của ngươi như thế nào? Vẻ mặt Đan Phượng lành lạnh nhìn Diễm Thí Thiên, trong lòng dâng lên một tia khoái cảm trả thù.
“Nghe nói hắn là đơn linh căn hệ Băng, hơn nữa còn là chất nhi Lâm Đại trưởng lão Lâm Chấn Kim là phụ thân ruột thịt của hắn. Người của Chiêu Thái tông liên tiếp chiến bại dưới tay hắn nhưng vẫn cố ý quan hệ tốt với phái Thánh Trí, chính là vì nể mặt hắn. Quan hệ của hắn và Đan Hoàng đã đạt đến trình độ bàn việc cưới hỏi, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa thôi, Thái tử điện hạ có thể nhận được tin vui của bọn họ. Tin tức như vậy, không biết Thái tử điện hạ có vừa lòng hay không?” Đan Hoàng cười càng thêm vui vẻ.
“Doãn Tử Chương?” Diễm Thí Thiên nói từng chữ một, trong đầu tự nhiên nghĩ tới người trẻ tuổi đối chiến với hắn trên đảo Âm Dương, trừ bên ngoài tu vi còn thấp, ngay cả hắn cũng phải thừa nhận, để cho người trẻ tuổi này tiếp tục phát triển, qua trăm năm hay vài thập niên nữa thôi, có lẽ hắn ta cũng sẽ có thực lực đối kháng với hắn.
Hơn nữa với thân phận của hắn sau khi được Lâm thị công nhận, hắn ta tuyệt đối trở thành đệ tử tinh anh trọng yếu Lâm thị toàn lực bồi dưỡng. Lấy tốc độ tu luyện cửa hắn, Kết Anh cũng chỉ là chuyện vài năm mà thôi.
Lâm thị và Đan Tộc bất kể vì lí do gì, cũng hết sức vui mừng ủng hộ chuyện của hắn ta và Đan Hoàng.
Doãn Tử Chương!
Lúc trước hắn cũng không có đem tu sĩ Kết Đan kỳ giống như con kiến bình thường này để trong lòng, tu vi như thế cho dù tiềm lực lớn hơn nữa, ít nhất bây giờ còn không đáng giá để hắn chú ý.
Nhưng chỉ một con kiến bình thường như vậy, thế nhưng lại mơ tưởng nhúng chàm đến bảo bối mà hắn độc chiếm.
Tốt! Thật là quá tốt!
Hắn nhớ được tiểu mỹ nhân của hắn sợ nhất là nhìn thấy hắn lăng trì người sống, vậy thì chờ hắn bắt được Doãn Tử Chương, trước mặt nàng từng đao từng đao cắt hắn ta thành mảnh nhỏ, bộ dạng của tiểu mỹ nhân lúc đó khẳng định rất thú vị……..
“A!” Đan Phượng thấp giọng hô một tiếng, một vệt máu tười chậm rãi chảy tử mép xuống, sắc mặt trở lên trắng bệch như tờ giấy.
Mới vừa rồi Diễm Thí Thiên nhất niệm, cường đại pháp lực liền xông thẳng đả thương đến lục phủ ngũ tạng của nàng, Đan Phượng cảm thấy một mồi lửa ở trong người điên cuồng thiêu đốt, cái loại thống khổ này khiến cho nàng nghĩ muốn mở thân thể mình ra để dập tắt ngọn lửa, nhưng lại không rút nổi ra một chút khí lực nào.
Diễm Thí Thiên buông tay ra đứng lên, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức vẻ mặt thống khổ vặn vẹo của nàng, lạnh lùng nói: “Đan Hoàng phân liệt hỏa linh là chuyện lúc nào?”
“Năm… năm năm trước, thời điểm chàng bế quan……” Thân thể Đan Phượng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Hỏa linh của nàng ấy đến tột cùng là thứ gì?” Diễm Thí Thiên tiếp tục hỏi, mặc dù tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Trư, hắn vẫn không thể tin được đường đường là Thánh nữ Đan Tộc hảo linh phân thân lại là một con heo.(=.=)”’
Nhất định là những lão bất tử kia ở Đan Tộc ra tay, hắn phải biết được chủng loại hỏa linh của Đan Hoàng, đây là quyết định vô cùng quan trọng đối với bước kế tiếp của hắn.
Trong hai tháng nếu Doãn Tử Chương được Khí Hồn của tháp Vũ Thần nhận chủ , thì tất nhiên đây là chuyện rất tốt, nếu như không được thì đoán chừng sau khi Khí Hồn ngủ say, thần niệm trong tháp tiêu tán hết, Doãn Tử Chương lại một lần nữa quay lại trong vòng tay đồng.
Mà tin tức Thánh nữ đan tộc đi lên tầng chín của tháp Vũ Thần cũng nhanh chóng ở Vũ quốc truyền lưu ra, Đan quốc cách Vũ quốc không xa tất nhiên cũng nhận đc đến tin tức.
Vẻ mặt Diễm Thí Thiên âm trầm, trong tin tức cũng không có nhắc tới Chu Chu tại sao lại có hành động nhàn rỗi không có việc gì lại đi khiêu chiến cực hạn, nhưng xem trong mắt phần lớn người bên trong, liên tưởng tới chuyện hơn nửa năm trước hắn đại náo tháp Vũ Thần, không thể nghi ngờ chính là công khai khiêu khích hắn.
Hắn làm không được nhưng Thánh nữ đan tộc làm được.
Hơn nữa Vũ quốc Tam Đại tông môn người người vui mừng khi thấy việc kia thành, cho dù Đan tộc không có công khai chính thức tuyên bố liên minh cùng với Vũ Quốc cũng đã muốn thấy được quan hệ song phương thân cận hơn nhiều.
Hơn nữa người bên Phồn Kiếm tông cho người đến đây hồi báo trước khi họ động thủ thì phái Thánh Trí đã giải tán, đại sự xuôi nam của bọn họ kết quả công dã tràng, tin tức này càng khiến Diễm Thí Thiên tức giận bừng bừng.
“Tiểu mỹ nhân quả nhiên rất lợi hại! Trước kia Bổn cung xem thường nàng. Đan Phượng, đến tột cùng nàng còn thay tiểu mỹ nhân giấu diếm Bổn cung những chuyện gì?” Diễm Thí Thiên cười đến ôn nhu vô hạn, từ từ tiến đến gần Đan Phượng đang ngồi bên cạnh hắn với vẻ mặt bất định.
Đan Phượng chua chát nói: “Thiếp có thể gạt chàng cái gì, từ trước đến giờ muội ấy luôn ở trong thần điện do mấy vị trưởng lão tự mình dạy, thiếp một năm cũng chỉ gặp muội ấy có vài lần……”
“Nàng biết ta hỏi không phải là cái này.” Diễm Thí Thiên tự nhiên ôm Đan Phượng vào trong ngực, đưa tay nâng gương mặt nàng lên, mỉm cười cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Giữa hai người khoảng cách thân mật như thế, Diễm Thí Thiên giống như một trượng phu ôn nhu rất mực ôn nhu. Đang trêu chọc chơi đùa cùng với thê tử. Nhưng Đan Phượng lại biết, chỉ cần đáp án của nàng không vừa ý hắn, sau một khắc hắn liền hóa thành ác ma xé tan nàng thành mảnh nhỏ.
Trong lòng Đan Phượng đột nhiên dâng lên nồng đậm tuyệt vọng, chết thì chết đi, dù sao nàng cũng không còn ý nghĩa gì nữa, người nàng thích nhất một chút cũng không để nàng ở trong lòng, thời điểm vui vẻ liền mê hoặc nàng khiến nàng trầm luân, thời điểm mất hứng liền vứt bỏ nàng tùy ý hành hạ tra tấn nàng.
Mà nàng hết lần này đến lần khác càng thấp hèn. Chỉ cần hắn tình cờ có một chút xíu nhu tình, nàng liền đặt bản thân mình đến cửa mặc cho hắn xoay vòng. Biết rõ hắn hư tình giả ý, lại không thể khống chế bản thân càng ngày càng lún sâu.
Nàng phản bội tất cả người thân, tộc nhân, nàng không có bằng hữu thậm chí ngay cả chính mình cũng mất đi, nàng như vậy, còn ở lại trên đời làm cái gì?
Đan Phượng trầm mặc ngoài ý muốn không có rước lấy cơn tức giận của Diễm Thí Thiên, hai mắt của hắn tỉ mỉ đánh giá ngũ quan tinh xảo của Đan Phượng, như muốn ở trên khuôn mặt này tìm kiếm dấu vết hình dáng Đan Hoàng.
Rõ ràng hai tỷ muội này lớn lên có ít nhất năm sáu phần tương tự, nhưng phần lớn lúc nhìn qua lại hắn lại không có cảm giác như vậy.
Đan Phượng cũng tương đối xinh đẹp, mặc dù kém Đan Hoàng. Nhưng cũng coi là một trong những nữ nhân đẹp nhất mà hắn thấy, chẳng qua là trên người thiếu mất cảm giác trong sáng thuần túy, thiếu mất một loại tinh khiết hoàn mỹ khiến hắn rất có ham muốn chiếm lấy.
Đan Phượng nhìn thần thái biến ảo trong ánh mắt hắn, rất nhanh liền đoán được tâm tư của hắn. Nhưng nàng tình nguyện mình cái gì cũng không phát hiện, nàng hận nhất là loại ánh mắt này của hắn!
Mỗi người đều cảm thấy nàng không bằng muội muội của nàng, cũng bởi vì thiên phú của Đan Hoàng tốt hơn nàng?
Đáng hận nhất là hết lần này đến lần khác, nàng là người đầu tiên phát hiện ra thiên phú trên người Đan Hoàng, cũng chính là nàng nhất thời vô tâm , khiến cho Đan Hoàng ở cái tuổi chưa kịp hiểu biết gì đã được ngồi vào vị trí Thánh nữ Đan Tộc.
Đáng hận hơn chính là, lần đầu Diễm Thí Thiên nhìn thấy Đan Hoàng, cũng là do nàng một tay thúc đẩy.
Tại sao? Tại sao nàng cố gắng như vậy, nhưng luôn bị muội muội dễ dàng đoạt tất cả những thứ vốn nên thuộc về nàng?!
Trái tim Đan Hoàng hoàn toàn bị lửa giận chiếm hết, nàng bỗng nhiên cười lạnh nói: “Thiếp nhớ ra rồi, thiếp quả thật biết một chuyện mà chàng không biết.”
Vẻ mặt Diễm Thí Thiên nghiêm trọng, tiêu điểm một lần nữa rơi vào trên người nàng.
Rốt cuộc hoàn hồn rồi sao? Đan Phượng cười như hoa lại ngọt ngào mà mị hoặc: “Chàng biết người mà muội muội thiếp thích là người nào không?”
Diễm Thí Thiên nhíu mày không nói chuyện, tươi cười trên môi phai nhạt rất nhiều.
“Nàng thích sư huynh nàng, một người tên Doãn Tử Chương tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.” Đan Phượng mỉm cười nói.
Ngươi đối với ta chẳng thèm ngó tới. Người ngươi để ý lại giống như vậy không ngó tới ngươi, cảm giác bây giờ của ngươi như thế nào? Vẻ mặt Đan Phượng lành lạnh nhìn Diễm Thí Thiên, trong lòng dâng lên một tia khoái cảm trả thù.
“Nghe nói hắn là đơn linh căn hệ Băng, hơn nữa còn là chất nhi Lâm Đại trưởng lão Lâm Chấn Kim là phụ thân ruột thịt của hắn. Người của Chiêu Thái tông liên tiếp chiến bại dưới tay hắn nhưng vẫn cố ý quan hệ tốt với phái Thánh Trí, chính là vì nể mặt hắn. Quan hệ của hắn và Đan Hoàng đã đạt đến trình độ bàn việc cưới hỏi, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa thôi, Thái tử điện hạ có thể nhận được tin vui của bọn họ. Tin tức như vậy, không biết Thái tử điện hạ có vừa lòng hay không?” Đan Hoàng cười càng thêm vui vẻ.
“Doãn Tử Chương?” Diễm Thí Thiên nói từng chữ một, trong đầu tự nhiên nghĩ tới người trẻ tuổi đối chiến với hắn trên đảo Âm Dương, trừ bên ngoài tu vi còn thấp, ngay cả hắn cũng phải thừa nhận, để cho người trẻ tuổi này tiếp tục phát triển, qua trăm năm hay vài thập niên nữa thôi, có lẽ hắn ta cũng sẽ có thực lực đối kháng với hắn.
Hơn nữa với thân phận của hắn sau khi được Lâm thị công nhận, hắn ta tuyệt đối trở thành đệ tử tinh anh trọng yếu Lâm thị toàn lực bồi dưỡng. Lấy tốc độ tu luyện cửa hắn, Kết Anh cũng chỉ là chuyện vài năm mà thôi.
Lâm thị và Đan Tộc bất kể vì lí do gì, cũng hết sức vui mừng ủng hộ chuyện của hắn ta và Đan Hoàng.
Doãn Tử Chương!
Lúc trước hắn cũng không có đem tu sĩ Kết Đan kỳ giống như con kiến bình thường này để trong lòng, tu vi như thế cho dù tiềm lực lớn hơn nữa, ít nhất bây giờ còn không đáng giá để hắn chú ý.
Nhưng chỉ một con kiến bình thường như vậy, thế nhưng lại mơ tưởng nhúng chàm đến bảo bối mà hắn độc chiếm.
Tốt! Thật là quá tốt!
Hắn nhớ được tiểu mỹ nhân của hắn sợ nhất là nhìn thấy hắn lăng trì người sống, vậy thì chờ hắn bắt được Doãn Tử Chương, trước mặt nàng từng đao từng đao cắt hắn ta thành mảnh nhỏ, bộ dạng của tiểu mỹ nhân lúc đó khẳng định rất thú vị……..
“A!” Đan Phượng thấp giọng hô một tiếng, một vệt máu tười chậm rãi chảy tử mép xuống, sắc mặt trở lên trắng bệch như tờ giấy.
Mới vừa rồi Diễm Thí Thiên nhất niệm, cường đại pháp lực liền xông thẳng đả thương đến lục phủ ngũ tạng của nàng, Đan Phượng cảm thấy một mồi lửa ở trong người điên cuồng thiêu đốt, cái loại thống khổ này khiến cho nàng nghĩ muốn mở thân thể mình ra để dập tắt ngọn lửa, nhưng lại không rút nổi ra một chút khí lực nào.
Diễm Thí Thiên buông tay ra đứng lên, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức vẻ mặt thống khổ vặn vẹo của nàng, lạnh lùng nói: “Đan Hoàng phân liệt hỏa linh là chuyện lúc nào?”
“Năm… năm năm trước, thời điểm chàng bế quan……” Thân thể Đan Phượng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Hỏa linh của nàng ấy đến tột cùng là thứ gì?” Diễm Thí Thiên tiếp tục hỏi, mặc dù tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Trư, hắn vẫn không thể tin được đường đường là Thánh nữ Đan Tộc hảo linh phân thân lại là một con heo.(=.=)”’
Nhất định là những lão bất tử kia ở Đan Tộc ra tay, hắn phải biết được chủng loại hỏa linh của Đan Hoàng, đây là quyết định vô cùng quan trọng đối với bước kế tiếp của hắn.