Chu Chu và Doãn Tử Chương không hề nghe thấy tiếng rống giận của Diễm Thí Thiên, mặc dù ngay lúc này bọn họ ở rất gần Diễm Thí Thiên —— phía dưới Hồn Thiên Môn có một pháp trận truyền tống ẩn hình, nhưng mục đích truyền tống lại không phải là bên ngoài thành Lăng Đan mà là một mật thất không phải ai cũng biết ngay trong thần điện.
Trong mật thất lại có một cái truyền tống trận lớn cùng với pháp trận phòng hộ có thể ngăn cách sự dao động của linh lực, bọn họ thông qua ctruyền tống trận lớn này rời khỏi đây, người bên ngoài không cách nào phát hiện.
Đan Nghê vì đường lui của bọn họ mà có thể nói là bỏ nhiều công sức, chuyện dưới Hồn Thiên Môn có một cái truyền tống trận ẩn hình, cho dù Đan Đằng hay thậm chí là Nhị trưởng lão đã qua đời cũng không hề biết , đây chính là vào lúc tổ tiên Đan Tộc kiến tạo nên thần điện vì con cháu sau này mà để lại một đường lui bí mật.
Vì mê hoặc kẻ địch, bọn họ cố ý ở ngay tại cửa ra của Đan Thần Điện thiết kế một pháp trận Truyền tống, vì để cho pháp trận truyền tống không bị người ngoài tùy ý lợi dụng hay phát hiện, đám tổ tiên Đan tộc bỏ ra rất nhiều tâm lực, cái giá lớn cho việc ẩn hình chính là khoản cách truyền tống bị rút ngắn không tới mười dặm.
Khoảng cách như vậy đối với tu sĩ bị cường địch đuổi mà nói tuyệt đối không đủ để cho họ có thể thoát thân, cho nên tổ tiên suy nghĩ ra một biện pháp khác người khi thiết kế pháp trận truyền tống. Dứt khoát truyền tống người về một chỗ bí mật ngay trong Đan Thần điện.
Dựa theo cách nghĩ của người bình thường , vất vả chạy trốn đến tận cửa của Đan Thần điện rồi, phương hướng của pháp trận truyền tống tất nhiên phải là ra ngoài Đan Thần điện, sao lại có thể quay ngược trở lại bên trong ?
Sau khi an toàn đưa người đến mật thất ngay dưới Đan Thần Điện là đã có thể yên tâm lợi dụng trận pháp truyền tống lớn này, truyền tống người hơn ngàn dặm bên ngoài.
Thiết kế này có thể nói là vô cùng xảo diệu, mật thất này chỉ có song song một lối vào và một lối ra, tuyệt đối không hề liên thông với bất cứ nơi nào của Đan Thần điện,tránh khỏi việc đệ tử Đan tộc trong lúc vô tình có thể phát hiện lối đi bí mật này.
Lối thoát bí mật này vốn đã thất truyền. Chẳng qua là do năm đó sư phụ của Đan Nghê xem lại bút ký của tổ tiên . Trong lúc vô tình phát hiện ra bí mật này trong một khối ngọc, ngay lúc đó nàng cùng với Đại trưởng lão đã thương lượng, bất động thanh sắc tìm kiếm trận pháp ở khắp nơi trong Đan Thần điện, mất thời gian mười năm mới phát hiện hoá ra là ở ngay dưới Hồn Thiên Môn.
Lúc ấy quan hệ giữa Đan tộc và Diễm tộc đã hết sức khẩn trương, Đan tộc vừa đến lúc nhân tài tàn lui, vô cùng ít ỏi, Đại trưởng lão sợ sau khi mình phi thăng thì Đan tộc sẽ gặp hoạ, cho nên mới để ý đến lối thoát bí mật này .
Lối thoát bí mật này trừ hai người bọn họ ra cũng chỉ có trưởng lão Đan Tộc biết đến. Mà Đan Kha có điểm nghi ngờ tâm tính Đan Đằng, cho nên cho dù nguyên lão và Nhị trưởng lão tọa hóa, nàng cũng không hề nói chuyện này cho Đan Đằng, người đã trở thành người đứng đầu Đan Tộc mà ngược lại nói cho đệ tử đắc ý của mình là Đan Nghê.
Chính là bởi vì tổng hợp suy nghĩ đến thực lực của mọi người cùng những nguy hiểm có thể gặp phải khi rút lui, Đan Nghê mới có thể để cho Doãn Tử Chương và Chu Chu đi về hướng Tây Bắc, qua cổng Hồn Thiên Môn.
Một khi bọn họ gặp phải Diễm Thí Thiên hoặc là Diễm Kiếm Địch, lối thoát bí mật ngay tại Hồn Thiên Môn này mới có thể cho bọn họ một con đường sống, dĩ nhiên nếu như không cần dùng đến pháp trận truyền tống này vẫn tốt hơn.
Đến nơi này tương đối an toàn, quả nhiên pháp trận ẩn hình ngay dưới Hồn Thiên Môn gần như đã bị Diễm Thí Thiên phá huỷ, trong một thời gian ngắn hắn sẽ không thể tìm ra chỗ này, Chu Chu thả lỏng tâm trạng. Trong đầu lập tức cảm thấy một trận choáng váng khó chịu .
Doãn Tử Chương thay nàng lau đi vệt máu ngay mép, đút cho nàng đan dược chữa thương, ôm nàng đi đến bên trong pháp trận truyền tống, hừ nói: “Cho muội cậy mạnh, Heo ngốc!”
Chu Chu vểnh miệng không nói lời nào. Nàng biết Doãn Tử Chương là đang lo lắng cho nàng, thay nàng khó chịu, dù sao trong miệng Doãn Tử Chương nàng lúc nào mà chẳng là heo, hừ! Vậy thì nàng cứ làm một con heo lười, tốt nhất là cứ để cho hắn ôm nàng đi.
Dựa theo những gì Đan Nghê nói, pháp trận truyền tống này thiết kế cũng rất xảo diệu. Vì tránh khỏi việc để cho kẻ địch có thể lần ra dấu vết, mỗi lần truyền tống đều là một nơi không giống nhau. Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút, quyết định ở lại chỗ này thêm một chút, để cho Chu Chu ổn định một chút rồi mới tính tiếp.
Hai người lưng tựa lưngngồi trong pháp trận tĩnh tu, ngồi một lúc chính là một ngày một đêm, nghĩ đến việc bọn Đan Nghê bên ngoài không tìm thấy tung tích bọn họ sẽ trở nên lo lắng, Chu Chu đề nghị vẫn nên ra ngoài trước rồi mới nói sau. Dù sao phạm vi tìm kiếm của Diễm Thí Thiên cũng không thể bao trùm trong vòng ngàn dặm, tỷ lệ bọn họ đối mặt với Diễm Thí Thiên vô cùng thấp, nếu quả thật lại xui xẻo như thế, cũng chỉ có thể nói là do ý trời.
Doãn Tử Chương thả đầy đủ linh thạch lên trên pháp trận truyền tống, pháp trận nhanh chóng sáng lên một mảng ánh sáng màu xanh, đồng thời bóng ảnh của hai người ngay tại pháp trận hoàn toàn biến mất.
Chờ bọn họ mở mắt ra một lần nữa, đã phát hiện mình đang đứng ở một nơi rừng núi hoang vắng, bốn hướng ngoài trừ núi cùng cây thì vẫn là núi cùng cây, cũng không biết thành Lăng Đan rốt cuột là nằm ở phương hướng nào, càng không biết muốn tới địa điểm trước đó ước định để tụ hợp với bọn Đan Nghê như thế nào
Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút, lôi kéo Chu Chu đi về hướng tây, Vũ Quốc nằm tại phía tây của Đan Quốc, bọn họ đi về hướng tây chắc sẽ không sai, chờ ra khỏi vùng núi rừng này tìm người hỏi đường vẫn chưa muộn.
Dựa theo khoản cách truyến tống của pháp trận, nơi này ước chừng cách thành Lăng Đan chừng ngàn dặm, vẫn được xem là nằm trong đất của Đan Quốc, trong núi rừng có không ít tung tích của yêu thú, chắc chắn hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây đi săn, bọn họ không muốn tiết lộ hành tung thân phận, dùng Huyễn Mị linh thạch một lần nữa thay đổi dung mạo bên ngoài, ngụy trang thành hai tu sĩ cấp thấp bình thường. Sau đó lựa chọn đi bộ băng qua núi.
Chỉ có ngẫu nhiên một hai lần Chu Chu xác định trong vòng trăm dặm xung quanh không có dấu hiệu của bất cứ người nào, bọn họ mới có thể thi triển pháp thuật đi nhanh hơn một đoạn, chính xác hơn chính là Doãn Tử Chương cõng Chu Chu dùng pháp thuật đi nhanh hơn một đoạn.
Càng đi về hướng Tây, tu sĩ trong rừng càng lúc càng nhiều, Doãn Tử Chương nhớ tới phương pháp hành công mà Lâm Thế Cung đã từng dạy hắn, liền chỉ cho Chu Chu học , trong rừng hai người chậm rãi đi dẫn chân nguyên điều hoà khắp cơ thể, mặc dù không cách nào ngồi xuống bế quan, nhưng cũng đạt được lợi ích không nhỏ.
Nội thương của Chu Chu tuy rằng nhất thời không thể nhanh chóng tốt lên, nhưng hai người đi mấy ngày, thương thế cũng tốt hơn một chút, cộng thêm bọn họ không thiếu nhất chính là đan dược cực phẩm, đoán chừng nhiều nhất qua thêm mười ngày nửa tháng là bọn họ đã có thể hoàn toàn hồi phục.
Bọn họ băng qua núi rừng hết tám ngày, rốt cục thấy một thôm xóm nhỏ của thợ săn. Bọn họ đến hỏi thăm thì biết trấn nhỏ mà Đan Nghê cùng bọn họ ước định sẽ gặp mặt cách thôn này hơn ba trăm dặm dưới chân núi Nga Mao.
Nói về đoạn đường này, bọn họ quả thực thuận lợi vượt quá tưởng tượng.
Lúc này hai người lên đường đến đó, vừa trong lòng vừa âm thầm cầu khẩn, những người khác cũng sẽ gặp thuận lợi giống như bọn họ vậy.
Bọn họ xen lẫn vào trong dân chúng bình thường trên đường, tình cờ nghe có người nói gần đây nhìn thấy tiên nhân bay qua trên trời, bọn họ hiểu rõ hơn phân nữa chính là vì bọn họ mà tới.
Đan quốc mấy tháng này ăn nhiều thiệt thòi, không có động tĩnh mới là lạ. Chẳng qua là những người bay trên trời kia sẽ không hề nghĩ đến việc bọn họ lại chọn mặt đất mà đi.
Thời điểm bọn họ đến thôn trấn nhỏ ngay tại chân núi Nga Mao, tính tứ lúc bọn họ đại náo Đan Thần điện cũng đã mười ngày.
Chỉ thấy xa xa trước trấn nhỏ có một tờ giấy màu vàng dán trên ván gỗ, không ít người qua lại nghị luận rối rít.
Doãn Tử Chương và Chu Chu vừa lắng tai nghe ngóng, không khỏi khẽ biến sắc. Diễm Kiếm Địch quyết định truyền ngôi cho Thái tử.
Trong mật thất lại có một cái truyền tống trận lớn cùng với pháp trận phòng hộ có thể ngăn cách sự dao động của linh lực, bọn họ thông qua ctruyền tống trận lớn này rời khỏi đây, người bên ngoài không cách nào phát hiện.
Đan Nghê vì đường lui của bọn họ mà có thể nói là bỏ nhiều công sức, chuyện dưới Hồn Thiên Môn có một cái truyền tống trận ẩn hình, cho dù Đan Đằng hay thậm chí là Nhị trưởng lão đã qua đời cũng không hề biết , đây chính là vào lúc tổ tiên Đan Tộc kiến tạo nên thần điện vì con cháu sau này mà để lại một đường lui bí mật.
Vì mê hoặc kẻ địch, bọn họ cố ý ở ngay tại cửa ra của Đan Thần Điện thiết kế một pháp trận Truyền tống, vì để cho pháp trận truyền tống không bị người ngoài tùy ý lợi dụng hay phát hiện, đám tổ tiên Đan tộc bỏ ra rất nhiều tâm lực, cái giá lớn cho việc ẩn hình chính là khoản cách truyền tống bị rút ngắn không tới mười dặm.
Khoảng cách như vậy đối với tu sĩ bị cường địch đuổi mà nói tuyệt đối không đủ để cho họ có thể thoát thân, cho nên tổ tiên suy nghĩ ra một biện pháp khác người khi thiết kế pháp trận truyền tống. Dứt khoát truyền tống người về một chỗ bí mật ngay trong Đan Thần điện.
Dựa theo cách nghĩ của người bình thường , vất vả chạy trốn đến tận cửa của Đan Thần điện rồi, phương hướng của pháp trận truyền tống tất nhiên phải là ra ngoài Đan Thần điện, sao lại có thể quay ngược trở lại bên trong ?
Sau khi an toàn đưa người đến mật thất ngay dưới Đan Thần Điện là đã có thể yên tâm lợi dụng trận pháp truyền tống lớn này, truyền tống người hơn ngàn dặm bên ngoài.
Thiết kế này có thể nói là vô cùng xảo diệu, mật thất này chỉ có song song một lối vào và một lối ra, tuyệt đối không hề liên thông với bất cứ nơi nào của Đan Thần điện,tránh khỏi việc đệ tử Đan tộc trong lúc vô tình có thể phát hiện lối đi bí mật này.
Lối thoát bí mật này vốn đã thất truyền. Chẳng qua là do năm đó sư phụ của Đan Nghê xem lại bút ký của tổ tiên . Trong lúc vô tình phát hiện ra bí mật này trong một khối ngọc, ngay lúc đó nàng cùng với Đại trưởng lão đã thương lượng, bất động thanh sắc tìm kiếm trận pháp ở khắp nơi trong Đan Thần điện, mất thời gian mười năm mới phát hiện hoá ra là ở ngay dưới Hồn Thiên Môn.
Lúc ấy quan hệ giữa Đan tộc và Diễm tộc đã hết sức khẩn trương, Đan tộc vừa đến lúc nhân tài tàn lui, vô cùng ít ỏi, Đại trưởng lão sợ sau khi mình phi thăng thì Đan tộc sẽ gặp hoạ, cho nên mới để ý đến lối thoát bí mật này .
Lối thoát bí mật này trừ hai người bọn họ ra cũng chỉ có trưởng lão Đan Tộc biết đến. Mà Đan Kha có điểm nghi ngờ tâm tính Đan Đằng, cho nên cho dù nguyên lão và Nhị trưởng lão tọa hóa, nàng cũng không hề nói chuyện này cho Đan Đằng, người đã trở thành người đứng đầu Đan Tộc mà ngược lại nói cho đệ tử đắc ý của mình là Đan Nghê.
Chính là bởi vì tổng hợp suy nghĩ đến thực lực của mọi người cùng những nguy hiểm có thể gặp phải khi rút lui, Đan Nghê mới có thể để cho Doãn Tử Chương và Chu Chu đi về hướng Tây Bắc, qua cổng Hồn Thiên Môn.
Một khi bọn họ gặp phải Diễm Thí Thiên hoặc là Diễm Kiếm Địch, lối thoát bí mật ngay tại Hồn Thiên Môn này mới có thể cho bọn họ một con đường sống, dĩ nhiên nếu như không cần dùng đến pháp trận truyền tống này vẫn tốt hơn.
Đến nơi này tương đối an toàn, quả nhiên pháp trận ẩn hình ngay dưới Hồn Thiên Môn gần như đã bị Diễm Thí Thiên phá huỷ, trong một thời gian ngắn hắn sẽ không thể tìm ra chỗ này, Chu Chu thả lỏng tâm trạng. Trong đầu lập tức cảm thấy một trận choáng váng khó chịu .
Doãn Tử Chương thay nàng lau đi vệt máu ngay mép, đút cho nàng đan dược chữa thương, ôm nàng đi đến bên trong pháp trận truyền tống, hừ nói: “Cho muội cậy mạnh, Heo ngốc!”
Chu Chu vểnh miệng không nói lời nào. Nàng biết Doãn Tử Chương là đang lo lắng cho nàng, thay nàng khó chịu, dù sao trong miệng Doãn Tử Chương nàng lúc nào mà chẳng là heo, hừ! Vậy thì nàng cứ làm một con heo lười, tốt nhất là cứ để cho hắn ôm nàng đi.
Dựa theo những gì Đan Nghê nói, pháp trận truyền tống này thiết kế cũng rất xảo diệu. Vì tránh khỏi việc để cho kẻ địch có thể lần ra dấu vết, mỗi lần truyền tống đều là một nơi không giống nhau. Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút, quyết định ở lại chỗ này thêm một chút, để cho Chu Chu ổn định một chút rồi mới tính tiếp.
Hai người lưng tựa lưngngồi trong pháp trận tĩnh tu, ngồi một lúc chính là một ngày một đêm, nghĩ đến việc bọn Đan Nghê bên ngoài không tìm thấy tung tích bọn họ sẽ trở nên lo lắng, Chu Chu đề nghị vẫn nên ra ngoài trước rồi mới nói sau. Dù sao phạm vi tìm kiếm của Diễm Thí Thiên cũng không thể bao trùm trong vòng ngàn dặm, tỷ lệ bọn họ đối mặt với Diễm Thí Thiên vô cùng thấp, nếu quả thật lại xui xẻo như thế, cũng chỉ có thể nói là do ý trời.
Doãn Tử Chương thả đầy đủ linh thạch lên trên pháp trận truyền tống, pháp trận nhanh chóng sáng lên một mảng ánh sáng màu xanh, đồng thời bóng ảnh của hai người ngay tại pháp trận hoàn toàn biến mất.
Chờ bọn họ mở mắt ra một lần nữa, đã phát hiện mình đang đứng ở một nơi rừng núi hoang vắng, bốn hướng ngoài trừ núi cùng cây thì vẫn là núi cùng cây, cũng không biết thành Lăng Đan rốt cuột là nằm ở phương hướng nào, càng không biết muốn tới địa điểm trước đó ước định để tụ hợp với bọn Đan Nghê như thế nào
Doãn Tử Chương suy nghĩ một chút, lôi kéo Chu Chu đi về hướng tây, Vũ Quốc nằm tại phía tây của Đan Quốc, bọn họ đi về hướng tây chắc sẽ không sai, chờ ra khỏi vùng núi rừng này tìm người hỏi đường vẫn chưa muộn.
Dựa theo khoản cách truyến tống của pháp trận, nơi này ước chừng cách thành Lăng Đan chừng ngàn dặm, vẫn được xem là nằm trong đất của Đan Quốc, trong núi rừng có không ít tung tích của yêu thú, chắc chắn hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây đi săn, bọn họ không muốn tiết lộ hành tung thân phận, dùng Huyễn Mị linh thạch một lần nữa thay đổi dung mạo bên ngoài, ngụy trang thành hai tu sĩ cấp thấp bình thường. Sau đó lựa chọn đi bộ băng qua núi.
Chỉ có ngẫu nhiên một hai lần Chu Chu xác định trong vòng trăm dặm xung quanh không có dấu hiệu của bất cứ người nào, bọn họ mới có thể thi triển pháp thuật đi nhanh hơn một đoạn, chính xác hơn chính là Doãn Tử Chương cõng Chu Chu dùng pháp thuật đi nhanh hơn một đoạn.
Càng đi về hướng Tây, tu sĩ trong rừng càng lúc càng nhiều, Doãn Tử Chương nhớ tới phương pháp hành công mà Lâm Thế Cung đã từng dạy hắn, liền chỉ cho Chu Chu học , trong rừng hai người chậm rãi đi dẫn chân nguyên điều hoà khắp cơ thể, mặc dù không cách nào ngồi xuống bế quan, nhưng cũng đạt được lợi ích không nhỏ.
Nội thương của Chu Chu tuy rằng nhất thời không thể nhanh chóng tốt lên, nhưng hai người đi mấy ngày, thương thế cũng tốt hơn một chút, cộng thêm bọn họ không thiếu nhất chính là đan dược cực phẩm, đoán chừng nhiều nhất qua thêm mười ngày nửa tháng là bọn họ đã có thể hoàn toàn hồi phục.
Bọn họ băng qua núi rừng hết tám ngày, rốt cục thấy một thôm xóm nhỏ của thợ săn. Bọn họ đến hỏi thăm thì biết trấn nhỏ mà Đan Nghê cùng bọn họ ước định sẽ gặp mặt cách thôn này hơn ba trăm dặm dưới chân núi Nga Mao.
Nói về đoạn đường này, bọn họ quả thực thuận lợi vượt quá tưởng tượng.
Lúc này hai người lên đường đến đó, vừa trong lòng vừa âm thầm cầu khẩn, những người khác cũng sẽ gặp thuận lợi giống như bọn họ vậy.
Bọn họ xen lẫn vào trong dân chúng bình thường trên đường, tình cờ nghe có người nói gần đây nhìn thấy tiên nhân bay qua trên trời, bọn họ hiểu rõ hơn phân nữa chính là vì bọn họ mà tới.
Đan quốc mấy tháng này ăn nhiều thiệt thòi, không có động tĩnh mới là lạ. Chẳng qua là những người bay trên trời kia sẽ không hề nghĩ đến việc bọn họ lại chọn mặt đất mà đi.
Thời điểm bọn họ đến thôn trấn nhỏ ngay tại chân núi Nga Mao, tính tứ lúc bọn họ đại náo Đan Thần điện cũng đã mười ngày.
Chỉ thấy xa xa trước trấn nhỏ có một tờ giấy màu vàng dán trên ván gỗ, không ít người qua lại nghị luận rối rít.
Doãn Tử Chương và Chu Chu vừa lắng tai nghe ngóng, không khỏi khẽ biến sắc. Diễm Kiếm Địch quyết định truyền ngôi cho Thái tử.