Mấy ngày sau, bọn hắn vô cùng thuận lợi mà đi qua biên cảnh Đan Quốc, tiến vào phạm vi Vũ Quốc, đến nơi này một đoàn người bước nhanh hơn hướng tới thành Sùng Vũ.
Đan Nghê nghĩ đến chuyện Chu Chu và Doãn Tử Chương tại Đan Thần điện bại lộ thân phận, Đan Quốc rất nhanh sẽ đoán ra kẻ cướp bảo khố hoàng tộc có liên quan tới bọn họ, mặc dù không có chứng cớ, nhưng bọn hắn đã biết có pháp bảo che dấu tu vị hình dáng tướng mạo, tăng thêm động cơ cùng điều kiện gây án, cho dù không thể nắm chắc là bọn hắn, cũng sẽ tính món nợ này trên đầu bọn hắn.
Vì không muốn mang phiền phức đến cho Tam đại tông môn, bọn hắn vẫn nên ít xuất hiện một chút thì tốt hơn, cho nên bọn hắn thẳng đến bên ngoài thành Sùng Vũ vẫn không khôi phục hình dáng tướng mạo.
Thành SùngVũ vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước, có điều lúc tới gần phường thị tu sĩ tụ tập vẫn có thể dễ dàng phát giác được không khí có chút quỷ dị.
Bọn hắn tạm thời trở lại tiểu viện Chu Chu thuê ở, Chu Chu và Doãn Tử Chương đi gặp Lâm Chấn Kim thương lượng một chút kế hoạch kế tiếp nên hành động như thế nào.
Doãn Tử Chương cảm ứng một chút, biết phụ thân không ở trên tháp Vũ thần, vì vậy liền dẫn Chu Chu lẻn vào tiểu viện trong hoàng cung mà phụ thân ở hằng ngày, kết quả vẫn chụp hụt.
Hai người đang định ngồi đợi một lát, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh: “Hai tên tiểu quỷ các ngươi dấu đầu hở đuôi làm cái gì? Tới đại điện mau.”
Tiếng nói này đúng là Lâm Thế Cung, Chu Chu lắp bắp kinh hãi, bọn hắn đeo Huyễn Mị Linh Thạch, sao lão quái vật này lại phát hiện đượcra? Có điều vừa nghĩ lại liền lập tức đã minh bạch, có bản lĩnh lẻn vào hoàng cung Vũ Quốc, còn đặc biệt chạy đến chỗ này, trừ bọn họ ra cũng sẽ không có người khác.
“Đi thôi.” Doãn Tử Chương nhíu mày, lôi kéo Chu Chu đi ra cửa.
Trên đại điện Lâm Thế Cung và Lâm Chấn Kim đều ở đây, còn có Đạo Quân Giáp Hỏa, cùng với Đạo Quân Chí Càn của Tấn Bảo tông cùng Đạo Quân Bình Ngạn của Tế Lập tông.
Lâm Chấn Kim thấy nhi tử và Chu Chu bình an trở về tất nhiên là vui mừng khỏi phải nói rồi. Đạo Quân Giáp Hỏa vừa thấy đồ tôn đắc ý đã lộ ra khuôn mặt tươi cười, để đệ tử khác của hắn thấy được chỉ sợ đều bị dọa đến kêu to một tiếng.
Bình thường Đạo Quân Giáp Hỏa luôn là bộ dáng hung thần ác sát, chưa bao giờ có bộ dáng tươi cười hòa ái dễ gần như vậy, cái bộ mặt đại nhân nghiêm túc tùy thời có thể dọa người khóc kia bỗng nhiên cười thành như vậy, quả thực làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Hai người Chí Càn và Bình Ngạn đều là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ Đại viên mãn, tu vị tương đương cùng Đạo quân Giáp Hỏa, trong đó Đạo Quân Bình Ngạn là một nữ tu. Nhìn bộ dáng chỉ có hai mươi tuổi, dung mạo không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng có một loại khí chất đặc biệt bình thản điềm tĩnh, để cho người khác vừa thấy liền không khỏi sinh ra có ấn tượng tốt.
Về phần Đạo Quân Chí Càn thì mười phần giống bộ dáng thọ tinh trong tranh tết của dân chúng thế gian, hình tượng hiền lành cười tủm tỉm.
Bọn họ và Doãn Tử Chương, Chu Chu đều là lần đầu gặp mặt, bàn về tu vi là cùng thế hệ, bàn về tuổi tác, hai người Doãn Chu cộng lại còn chưa đủ bằng số lẻ của người ta.
Ánh mắt Đạo quân Chí Càn quét một vòng trên người bọn họ, vuốt chòm râu trắng dài nói: “Hậu sinh khả uý, hai người trẻ tuổi các ngươi quá mức lợi hại. Lão phu không muốn nhận mình già cũng không được.”
Đạo Quân Bình Ngạn cũng mỉm cười nói: “Lâm thị quả nhiên thiên tài xuất hiện lớp lớp, Đại trưởng lão phúc khí thật tốt.”
Trong lòng Lâm Thế Cung vô cùng đắc ý, có điều tu vi lão cao thâm, vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng mà nhàn nhạt trả lời một câu: “Khách khí.”
Lão còn muốn nói vài lời khiêm tốn, có điều ngoại trừ tuổi tác nhỏ thiếu kinh nghiệm, thật sự trên người Doãn Tử Chương tìm không ra tật xấu nào khác, sự tình như vậy mà còn nói thì chẳng khác nào tự biên tự diễn, cho nên dứt khoát không nói.
Hơn nữa nhìn Đạo Quân Giáp Hỏa dương dương đắc ý, so với người bên ngoài khích lệ thì lão còn thấy cao hứng hơn. Lão muốn nói Doãn Tử Chương không tốt, đoán chừng lão lập tức sẽ kéo dài mặt đến lý luận cùng với mình.
Lâm Thế Cung âm thầm hướng Lâm Chấn Kim đánh ánh mắt, Lâm Chấn Kim vội ho một tiếng nói: “Việc bảo khố hoàng tộc Diễm thị ở thành Lăng Đan bị trộm cùng với hỗn loạn ở Đan Thần Điện, có phải do các ngươi làm hay không?”
Doãn Tử Chương gật đầu nói: “Vâng.” Tam đại tông môn đều phái người ẩn núp trong thành Lăng Đan, biết rõ những tin tức này cũng không kỳ quái.
“Các ngươi đã giao thủ với Diễm Thí Thiên rồi hả?” Lâm Thế Cung hỏi. Thực lực Diễm Thí Thiên hôm nay đến tột cùng như thế nào, là chuyện bọn hắn quan tâm nhất.
“Đúng vậy, hắn xác thực đã thành công hấp thu dung hợp bốn loại Thiên Hỏa. Cũng tiến vào Đại Thừa kỳ. Chúng ta hai người hợp lại, miễn cưỡng có thể ngăn cản ba thành pháp lực của hắn. . . Chu Chu cũng đã hấp thu bốn loại Thiên Hỏa.” Doãn Tử Chương đơn giản mấy câu đã đem sự tình khai báo hết.
Doãn Tử Chương nói xong, mọi người tại đây mỗi người đều mang thần sắc phức tạp, hâm mộ ghen ghét, oán hận cái gì cũng có. Nhưng là nghĩ đến vài năm sau tam đại tông môn và Diễm Thí Thiên quyết chiến, không khỏi đau đầu một trận.
Một tu sĩ Đại Thừa kỳ có được bốn loại Thiên Hỏa, cho dù ba vị Đại trưởng lão Tam đại tông môn cùng lên, phần thắng nhiều lắm cũng chỉ có ba thành, nếu bọn hắn thất bại…, hậu quả nghiêm trọng quả thực không thể lường được.
Lâm Thế Cung trầm mặc chốc lát nói: “Việc này trước để xuống không đề cập tới, lại nói nửa năm sau Đan Quốc muốn tổ chức đại hội Luyện Đan Sư trình độ cao nhất, các ngươi có ý kiến gì không?”
Ánh mắt mọi người đều hoặc sáng hoặc tối rơi vào trên người Chu Chu.
Đạo Quân Bình Ngạn nói: “Ngay cả Luyện Đan Sư được tam đại tông môn chúng ta cùng Tây Phương Ngũ Quốc cung phụng cũng không nhịn được muốn đi tham gia, chớ nói chi là tu sĩ đẳng cấp cao ở môn phái khác. Chỉ là Diễm Thí Thiên làm ra động tĩnh lớn như vậy, toan tính tuyệt không phải chỉ là lập uy tạo thế đơn giản như vậy.”
Chu Chu nhớ tới sư nương Đan Nghê cũng có cùng cách nhìn, có điều dù nàng hiểu rõ tính tình Diễm Thí Thiên nhưng lại rất khó không có đoán ý đồ của hắn.
Diễm Thí Thiên người này nhìn như tự đại hung hăng càn quấy, trên thực tế tâm tư kín đáo, chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, lúc trước là như thế, sau này hắn tập kích tháp Vũ thần, đảo Âm Dương, thậm chí động phủ Yêu Hồ, cùng với nàng trao đổi Thiên Hỏa, mỗi một lần xem ra tựa hồ là sự kiện độc lập, sau lưng đều có mục đích và mưu tính kỹ càng.
Lâm Chấn Kim hướng Chu Chu nói: ” Thương thế trưởng lão Đan Nhiễm hồi phục đã xuất quan, nói muốn tới Đan Quốc tham gia tụ hội, Phần đại sư cũng nói muốn cùng đi.”
“À?” Chu Chu lắp bắp kinh hãi, trưởng lão Đan Nhiễm là một trong những người lớn tuổi nhất tu vi cao nhất trong Đan tộc, ngoại trừ phản đồ Đan Đằng, Phần đại sư dĩ nhiên là chỉ Phần Bích Thấm rồi, hai người bọn họ xuất quan nàng thật cao hứng, thế nhưng mà đi thành Lăng Đan tham gia tụ hội, có phải quá mạo hiểm hay không?
Lần đầu tiên Lâm Chấn Kim đề cập đến chuyện này, bốn vị trưởng lão Đan tộc ẩn cư trong thành Sùng Vũ cùng với Phần Bích Thấm đều do ông an bài, ngay cả Lâm Thế Cung hôm nay cũng mới biết được chuyện này.
Hai vị Đạo Quân Chí càn, Bình Ngạn vỗ tay khen hay: “Các vị đại sư xuất mã, vừa vặn để cho người trong thiên hạ kiến thức cái gì mới chính thức được gọi là Luyện Đan Sư đạt trình độ cao nhất, cũng miễn cho hoàng tộc Diễm thị hung hăng càn quấy không ai bì nổi.”
Trong thành Lăng Đan đều biết Luyện Đan Sư phẩm cấp cao nhất chính là Đan Đằng, hắn tiến vào bát phẩm đỉnh phong đã mấy trăm năm, có điều lúc trước chiến đấu trong Đan Thần điện, Hỏa Linh Xích Lân Ngạc của hắn bị Tiểu Trư làm cho trọng thương, tất nhiên thực lực của lão giảm sút lớn, không thể bằng Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm hai Luyện Đan Sư bát phẩm.
Thế nhưng trong hoàng tộc Diễm thị, bản thân Diễm Kiếm Địch cũng là một cao thủ luyện đan, hắn có Thiên Hỏa trong tay, lại là tu vi Đại Thừa kỳ, tuy cũng là Luyện Đan Sư bát phẩm đỉnh phong, nhưng so với Đan Đằng thì khó đối phó hơn nhiều.
Đan Nghê nghĩ đến chuyện Chu Chu và Doãn Tử Chương tại Đan Thần điện bại lộ thân phận, Đan Quốc rất nhanh sẽ đoán ra kẻ cướp bảo khố hoàng tộc có liên quan tới bọn họ, mặc dù không có chứng cớ, nhưng bọn hắn đã biết có pháp bảo che dấu tu vị hình dáng tướng mạo, tăng thêm động cơ cùng điều kiện gây án, cho dù không thể nắm chắc là bọn hắn, cũng sẽ tính món nợ này trên đầu bọn hắn.
Vì không muốn mang phiền phức đến cho Tam đại tông môn, bọn hắn vẫn nên ít xuất hiện một chút thì tốt hơn, cho nên bọn hắn thẳng đến bên ngoài thành Sùng Vũ vẫn không khôi phục hình dáng tướng mạo.
Thành SùngVũ vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước, có điều lúc tới gần phường thị tu sĩ tụ tập vẫn có thể dễ dàng phát giác được không khí có chút quỷ dị.
Bọn hắn tạm thời trở lại tiểu viện Chu Chu thuê ở, Chu Chu và Doãn Tử Chương đi gặp Lâm Chấn Kim thương lượng một chút kế hoạch kế tiếp nên hành động như thế nào.
Doãn Tử Chương cảm ứng một chút, biết phụ thân không ở trên tháp Vũ thần, vì vậy liền dẫn Chu Chu lẻn vào tiểu viện trong hoàng cung mà phụ thân ở hằng ngày, kết quả vẫn chụp hụt.
Hai người đang định ngồi đợi một lát, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh: “Hai tên tiểu quỷ các ngươi dấu đầu hở đuôi làm cái gì? Tới đại điện mau.”
Tiếng nói này đúng là Lâm Thế Cung, Chu Chu lắp bắp kinh hãi, bọn hắn đeo Huyễn Mị Linh Thạch, sao lão quái vật này lại phát hiện đượcra? Có điều vừa nghĩ lại liền lập tức đã minh bạch, có bản lĩnh lẻn vào hoàng cung Vũ Quốc, còn đặc biệt chạy đến chỗ này, trừ bọn họ ra cũng sẽ không có người khác.
“Đi thôi.” Doãn Tử Chương nhíu mày, lôi kéo Chu Chu đi ra cửa.
Trên đại điện Lâm Thế Cung và Lâm Chấn Kim đều ở đây, còn có Đạo Quân Giáp Hỏa, cùng với Đạo Quân Chí Càn của Tấn Bảo tông cùng Đạo Quân Bình Ngạn của Tế Lập tông.
Lâm Chấn Kim thấy nhi tử và Chu Chu bình an trở về tất nhiên là vui mừng khỏi phải nói rồi. Đạo Quân Giáp Hỏa vừa thấy đồ tôn đắc ý đã lộ ra khuôn mặt tươi cười, để đệ tử khác của hắn thấy được chỉ sợ đều bị dọa đến kêu to một tiếng.
Bình thường Đạo Quân Giáp Hỏa luôn là bộ dáng hung thần ác sát, chưa bao giờ có bộ dáng tươi cười hòa ái dễ gần như vậy, cái bộ mặt đại nhân nghiêm túc tùy thời có thể dọa người khóc kia bỗng nhiên cười thành như vậy, quả thực làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Hai người Chí Càn và Bình Ngạn đều là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ Đại viên mãn, tu vị tương đương cùng Đạo quân Giáp Hỏa, trong đó Đạo Quân Bình Ngạn là một nữ tu. Nhìn bộ dáng chỉ có hai mươi tuổi, dung mạo không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng có một loại khí chất đặc biệt bình thản điềm tĩnh, để cho người khác vừa thấy liền không khỏi sinh ra có ấn tượng tốt.
Về phần Đạo Quân Chí Càn thì mười phần giống bộ dáng thọ tinh trong tranh tết của dân chúng thế gian, hình tượng hiền lành cười tủm tỉm.
Bọn họ và Doãn Tử Chương, Chu Chu đều là lần đầu gặp mặt, bàn về tu vi là cùng thế hệ, bàn về tuổi tác, hai người Doãn Chu cộng lại còn chưa đủ bằng số lẻ của người ta.
Ánh mắt Đạo quân Chí Càn quét một vòng trên người bọn họ, vuốt chòm râu trắng dài nói: “Hậu sinh khả uý, hai người trẻ tuổi các ngươi quá mức lợi hại. Lão phu không muốn nhận mình già cũng không được.”
Đạo Quân Bình Ngạn cũng mỉm cười nói: “Lâm thị quả nhiên thiên tài xuất hiện lớp lớp, Đại trưởng lão phúc khí thật tốt.”
Trong lòng Lâm Thế Cung vô cùng đắc ý, có điều tu vi lão cao thâm, vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng mà nhàn nhạt trả lời một câu: “Khách khí.”
Lão còn muốn nói vài lời khiêm tốn, có điều ngoại trừ tuổi tác nhỏ thiếu kinh nghiệm, thật sự trên người Doãn Tử Chương tìm không ra tật xấu nào khác, sự tình như vậy mà còn nói thì chẳng khác nào tự biên tự diễn, cho nên dứt khoát không nói.
Hơn nữa nhìn Đạo Quân Giáp Hỏa dương dương đắc ý, so với người bên ngoài khích lệ thì lão còn thấy cao hứng hơn. Lão muốn nói Doãn Tử Chương không tốt, đoán chừng lão lập tức sẽ kéo dài mặt đến lý luận cùng với mình.
Lâm Thế Cung âm thầm hướng Lâm Chấn Kim đánh ánh mắt, Lâm Chấn Kim vội ho một tiếng nói: “Việc bảo khố hoàng tộc Diễm thị ở thành Lăng Đan bị trộm cùng với hỗn loạn ở Đan Thần Điện, có phải do các ngươi làm hay không?”
Doãn Tử Chương gật đầu nói: “Vâng.” Tam đại tông môn đều phái người ẩn núp trong thành Lăng Đan, biết rõ những tin tức này cũng không kỳ quái.
“Các ngươi đã giao thủ với Diễm Thí Thiên rồi hả?” Lâm Thế Cung hỏi. Thực lực Diễm Thí Thiên hôm nay đến tột cùng như thế nào, là chuyện bọn hắn quan tâm nhất.
“Đúng vậy, hắn xác thực đã thành công hấp thu dung hợp bốn loại Thiên Hỏa. Cũng tiến vào Đại Thừa kỳ. Chúng ta hai người hợp lại, miễn cưỡng có thể ngăn cản ba thành pháp lực của hắn. . . Chu Chu cũng đã hấp thu bốn loại Thiên Hỏa.” Doãn Tử Chương đơn giản mấy câu đã đem sự tình khai báo hết.
Doãn Tử Chương nói xong, mọi người tại đây mỗi người đều mang thần sắc phức tạp, hâm mộ ghen ghét, oán hận cái gì cũng có. Nhưng là nghĩ đến vài năm sau tam đại tông môn và Diễm Thí Thiên quyết chiến, không khỏi đau đầu một trận.
Một tu sĩ Đại Thừa kỳ có được bốn loại Thiên Hỏa, cho dù ba vị Đại trưởng lão Tam đại tông môn cùng lên, phần thắng nhiều lắm cũng chỉ có ba thành, nếu bọn hắn thất bại…, hậu quả nghiêm trọng quả thực không thể lường được.
Lâm Thế Cung trầm mặc chốc lát nói: “Việc này trước để xuống không đề cập tới, lại nói nửa năm sau Đan Quốc muốn tổ chức đại hội Luyện Đan Sư trình độ cao nhất, các ngươi có ý kiến gì không?”
Ánh mắt mọi người đều hoặc sáng hoặc tối rơi vào trên người Chu Chu.
Đạo Quân Bình Ngạn nói: “Ngay cả Luyện Đan Sư được tam đại tông môn chúng ta cùng Tây Phương Ngũ Quốc cung phụng cũng không nhịn được muốn đi tham gia, chớ nói chi là tu sĩ đẳng cấp cao ở môn phái khác. Chỉ là Diễm Thí Thiên làm ra động tĩnh lớn như vậy, toan tính tuyệt không phải chỉ là lập uy tạo thế đơn giản như vậy.”
Chu Chu nhớ tới sư nương Đan Nghê cũng có cùng cách nhìn, có điều dù nàng hiểu rõ tính tình Diễm Thí Thiên nhưng lại rất khó không có đoán ý đồ của hắn.
Diễm Thí Thiên người này nhìn như tự đại hung hăng càn quấy, trên thực tế tâm tư kín đáo, chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, lúc trước là như thế, sau này hắn tập kích tháp Vũ thần, đảo Âm Dương, thậm chí động phủ Yêu Hồ, cùng với nàng trao đổi Thiên Hỏa, mỗi một lần xem ra tựa hồ là sự kiện độc lập, sau lưng đều có mục đích và mưu tính kỹ càng.
Lâm Chấn Kim hướng Chu Chu nói: ” Thương thế trưởng lão Đan Nhiễm hồi phục đã xuất quan, nói muốn tới Đan Quốc tham gia tụ hội, Phần đại sư cũng nói muốn cùng đi.”
“À?” Chu Chu lắp bắp kinh hãi, trưởng lão Đan Nhiễm là một trong những người lớn tuổi nhất tu vi cao nhất trong Đan tộc, ngoại trừ phản đồ Đan Đằng, Phần đại sư dĩ nhiên là chỉ Phần Bích Thấm rồi, hai người bọn họ xuất quan nàng thật cao hứng, thế nhưng mà đi thành Lăng Đan tham gia tụ hội, có phải quá mạo hiểm hay không?
Lần đầu tiên Lâm Chấn Kim đề cập đến chuyện này, bốn vị trưởng lão Đan tộc ẩn cư trong thành Sùng Vũ cùng với Phần Bích Thấm đều do ông an bài, ngay cả Lâm Thế Cung hôm nay cũng mới biết được chuyện này.
Hai vị Đạo Quân Chí càn, Bình Ngạn vỗ tay khen hay: “Các vị đại sư xuất mã, vừa vặn để cho người trong thiên hạ kiến thức cái gì mới chính thức được gọi là Luyện Đan Sư đạt trình độ cao nhất, cũng miễn cho hoàng tộc Diễm thị hung hăng càn quấy không ai bì nổi.”
Trong thành Lăng Đan đều biết Luyện Đan Sư phẩm cấp cao nhất chính là Đan Đằng, hắn tiến vào bát phẩm đỉnh phong đã mấy trăm năm, có điều lúc trước chiến đấu trong Đan Thần điện, Hỏa Linh Xích Lân Ngạc của hắn bị Tiểu Trư làm cho trọng thương, tất nhiên thực lực của lão giảm sút lớn, không thể bằng Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm hai Luyện Đan Sư bát phẩm.
Thế nhưng trong hoàng tộc Diễm thị, bản thân Diễm Kiếm Địch cũng là một cao thủ luyện đan, hắn có Thiên Hỏa trong tay, lại là tu vi Đại Thừa kỳ, tuy cũng là Luyện Đan Sư bát phẩm đỉnh phong, nhưng so với Đan Đằng thì khó đối phó hơn nhiều.