Trên đảo Âm Dương, vì Đan Nghê đột nhiên hôn mê mấy ngày, ngay cả Đạo Quân Thiên Chân đều bị kinh động.
Trừ nàng ra thì trên đảo hiện giờ chỉ có Đan Nghê là tu sĩ Nguyên anh, hơn nữa với tư cách là đạo lữ của Thái thượng trưởng lão phái Thánh Trí, tất cả mọi người phái Thánh Trí thành thiên lôi của nàng, sai đâu đánh đó.
Trịnh Quyền lại là sư phụ trên danh nghĩa của Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục, bản thân Đan Nghê cũng là một đại sư luyện khí cấp bảy, cho nên Đạo Quân Thiên Chân luôn vô cùng coi trọng vị nữ tu Nguyên anh này.
Nhưng mà những điều này cũng chẳng phải là lí do lớn nhất khiến Đạo Quân Thiên Chân đặc biệt để ý đối với Đan Nghê, điều quan trọng nhất là, Đan Nghê là một tu sĩ từ bên ngoài đến thậm chí cả mộc linh căn cũng không có, lại chưa từng thông linh với vạn niên hợp hoan thụ, vậy mà ở lại trên đảo Âm Dương tu vi lại không có chút mảy may nào bị áp chế.
Không chỉ Đạo Quân Thiên Chân trăm mối lo toan không cách giải, chính Đan Nghê cũng không rõ nguyên nhân. Đạo Quân Thiên Chân vụng trộm câu thông với thần thụ, lờ mờ phát hiện trên người Đan Nghê có một luồng khí tức đặc thù không thuộc về nhân giới, là thứ Vạn Niên Hợp Hoan thụ không thể áp chế được, cho nên trong lòng càng thêm lưu ý đến Đan Nghê.
Hôm nay nàng đang ngồi dưới Vạn Niên Hợp Hoan thụ, bỗng cảm thấy thần thụ truyền đến một chút chấn động bất an, giống như là trên đảo đột nhiên xuất hiện một cái gì đó thật mạnh mẽ đủ để chống lại với thần thụ, nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện một lúc rồi biến mất, nhanh đến mức khiến cho Đạo Quân Thiên Chân cũng khó mà nắm bắt.
Nàng còn chưa kịp mượn thần thụ cảm ứng xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đã có người tới báo Đan Nghê đột nhiên hôn mê.
Lúc Đạo Quân Thiên Chân đuổi tới, Đan Nghê đã được mấy nữ đệ tử của phái Thánh Trí và cung Thái Hư chuyển lên giường ngọc, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt không biết phải làm gì.
Đạo Quân Thiên Chân kiểm tra cẩn thận, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, qua trọn vẹn ba ngày, Đan Nghê mới tỉnh lại. Nàng hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, một tay phủ lên trên bụng, một tay sờ lên ngọc bài (miếng ngọc làm thành hình thẻ bài) trên cổ, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, mọi thứ giống như là đã khôi phục bình thường.
Đạo Quân Thiên Chân nói: “Bào thai trong bụng ngươi không sao cả, yên tâm đi.”
Đan Nghê gật nhẹ, cười lớn nói: “Đã làm phiền rồi… Ta muốn ra ngoài xem xem thời tiết mấy ngày nay có tốt không?” Nàng vẫn không yên tâm về Trịnh Quyền, cảm giác mà ngọc bài truyền đến trước khi hôn mê thật quá đáng sợ, nàng muốn tận mắt xác nhận Trịnh Quyền có bình an không.
Vùng biển Bắc Hải vô cùng nguy hiểm. Quanh năm gió lớn hoành hành hải lưu bất định, trên biển có vô số yêu thú lợi hại, trong một năm thì có hơn chín tháng không thể qua lại, mà gần đây sắp đến mùa yêu thú di cư, ít gió lớn. Đúng mùa này hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ vượt biển đến tìm Băng phách huyền tinh, cho nên Đan Nghê mới có quyết định này.
Đạo Quân Thiên Chân trầm ngâm trong chốc lát liền nói: “Tình trạng thân thể của ngươi hiện giờ không thích hợp đi xa. Cỡ khoảng một tháng sau, người của tam đại tông môn cũng sẽ đến Bắc hải, đến lúc đó lại nghe ngóng tin tức từ họ. Nếu như Trịnh đại sư thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ ngươi có đi cũng không được gì.”
Nàng biết rõ tính tình của Đan Nghê, cho nên mấy lời này cũng là nói trắng ra. Trải qua lần hôn mê ba ngày trước, bào thai trong bụng Đan Nghê tuy không sao, nhưng có vẻ yếu ớt hơn trước rất nhiều.
Đan Nghê nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đành phải gật đầu.
Đạo Quân Thiên Chân cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “Vì sao ngươi đột nhiên hôn mê?” Nàng cảm thấy, cảm thấy việc thần thụ rung động hôm trước có liên hệ trực tiếp với việc Đan Nghê hôn mê.
“Ta đột nhiên cảm thấy ngọc bài mà Trịnh Quyền để lại cho ta có chút không ổn, tiếp theo cảm thấy nó nóng lên, tỏa nhiệt, giống như muốn lao ra từ trong thân thể ta, sau đó liền hôn mê. Có lẽ là bé quá lo lắng cho cha bé.”
“Chỉ thế thôi? Ngươi có nhìn thấy hay mơ thấy thứ gì kì quái không?” Đạo Quân Thiên Chân hỏi tiếp. Bà chợt nhớ tới một truyền thuyết, rất có thể là tất cả mọi chuyện kì lạ này đều có liên hệ với bào thai trong bụng Đan Nghê.
Đan Nghê cảm thấy quái lạ, nhìn bà, chần chờ trong chốc lát liền nói: “Hình như ta thấy… trong bụng có con phượng hoàng ngửa mặt lên trời hót một tiếng dài, sau đó liền xông ra ngoài…”
Nàng cũng không rõ là bản thân nằm mơ là sinh ra ảo giác trong tình huống cấp bách.
Đạo Quân Thiên Chân thở dài một hơi nhẹ nhõm nói: “Con gái của ngươi, có khả năng lai lịch không đơn giản.”
Nói gì vậy, Đan Nghê cảm thấy hơi khó xử, con gái của nàng không phải là nàng với Trịnh Quyền cùng chế tạo ra à? Có cái lai lịch gì không đơn giản chứ?”
“Đạo lữ của sư tổ Sang Thái của Thái Hư cung chúng ta cũng hoài thai vào kỳ Nguyên Anh giống như ngươi vậy, bà ấy không được sự tán thành của Vạn Niên Hợp Hoan thụ, lại vô cùng kì lạ mà sau khi hoài thai thì không hề bị áp chế tu vi, về sau bà mơ thấy có rồng xanh, sau này sinh hạ một bé trai, vừa ra đời đã thông minh dị thường mở miệng nói chuyện được, trong nội cung đồn đại rằng hắn chính là Long tộc của tiên giới chuyển thế, cũng chỉ có thượng tiên mới không sợ bị Vạn Niên Hợp Hoan thụ áp chế.” Đạo Quân Thiên Chân cười nói.
Truyền thuyết đã quá lâu rồi, bà cũng không biết thật giả thế nào, nhưng mà truyền thuyết này có thể giải thích được những chuyện lạ lùng xảy ra trên người Đan Nghê.
Đan Nghê được bà nhắc nhở, cũng nghĩ tới Đề Thiện Thượng từng nói tới chuyện Phượng hoàng thần tộc chuyển thế, tim bất chợt đập mạnh và loạn nhịp, con gái của mình có thể là Phượng hoàng thần tộc chuyển thế?!
Ngẫm lại thật sự có khả năng này, lúc Đề Thiện Thượng mở ra phong ấn Phượng tủy, nàng với Trịnh Quyền đang ở gần đó tiếp ứng, người mang thai trong vùng thành Lăng Đan không ít, nhưng nếu như Phượng hoàng có linh, nàng nhất định sẽ lựa chọn cơ thể mẹ có điều kiện tốt nhất, nữ tu sỹ Nguyên anh cực hiếm có ai chịu hao tổn hơn phân nửa nguyên thọ mà thai nghén con cái, lựa chọn đầu tiên của Phượng hoàng nhất định là nàng.
Trong bụng mình mang thai một con Phượng hoàng? Đan Nghê nghĩ mà cảm thấy thật khó tin, nhưng nếu đã chuyển thế, thì là con gái của nàng, mặc kệ bé là Phượng hoàng cũng được, là người thường cũng thế, đều là máu thịt của nàng.
Nghĩ như vậy, Đan Nghê liền bình tĩnh lại. Nàng rất muốn chia sẻ tin tức này với Trịnh Quyền, đáng tiếc giờ ngay cả an nguy của hắn nàng cũng không xác định được…
Doãn Tử Chương, Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm cẩn thận từng li từng tí, men theo đường lui lúc trước của Đan tộc, tìm tung tích Chu Chu và Trịnh Quyền, nếu như họ không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ chạy tới hội họp với người của Đan tộc.
Lòng như lửa đốt mà đợi hai ngày tìm hai ngày, rốt cục gặp được Chu Chu vẹn toàn không bị gì.
Chu Chu vừa thấy họ liền không ngừng hỏi dồn tung tích của Trịnh Quyền, biết họ cũng không có tin tức của Trịnh Quyền, cả người như bị rút hết sức lực ngã ngồi trên mặt đất.
Doãn Tử Chương vô cùng tức giận đối với việc tự tiện hành động của nàng, nhưng nhìn thấy nàng như vậy lại nghĩ đến những khó xử bất lực của nàng, hỏa khí thế nào cũng không phát ra nổi, cũng chẳng quan tâm đến Phần Bích Thấm, Đan Nhiễm đang ở một bên, ôm lấy nàng hỏi: “Làm sao? Muội với Nhị sư phụ bị tách ra? Đừng vội, chúng ta nhất định có thể tìm thấy người.”
Chu Chu nằm trong ngực hắn, rút cục nhịn không được đau đớn nghẹn ngào khóc, thút tha thút thít thuật lại mọi chuyện một lần, cuối cùng khóc ròng nói: “Đều do muội vô dụng, nếu không phải vì muội, sư phụ sẽ không bị gì.”
Phần Bích Thấm với Đan Nhiễm nhìn nhau im lặng, khi Trịnh Quyền nêu ý kiến muốn đi củng Chu Chu cản ở phía sau dẫn dắt Diễm Thí Thiên đi, họ liền biết ông có ý nghĩ liều chết bảo vệ Chu Chu, hiện giờ chỉ có thể hi vọng ông may mắn đào thoát được, nhưng nghĩ đến khoảng cách về thực lực giữa ông với Diễm Thí Thiên, họ đều không thể không thừa nhận, hi vọng Trịnh Quyền bình an sống sót thật sự quá xa vời.
Trừ nàng ra thì trên đảo hiện giờ chỉ có Đan Nghê là tu sĩ Nguyên anh, hơn nữa với tư cách là đạo lữ của Thái thượng trưởng lão phái Thánh Trí, tất cả mọi người phái Thánh Trí thành thiên lôi của nàng, sai đâu đánh đó.
Trịnh Quyền lại là sư phụ trên danh nghĩa của Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục, bản thân Đan Nghê cũng là một đại sư luyện khí cấp bảy, cho nên Đạo Quân Thiên Chân luôn vô cùng coi trọng vị nữ tu Nguyên anh này.
Nhưng mà những điều này cũng chẳng phải là lí do lớn nhất khiến Đạo Quân Thiên Chân đặc biệt để ý đối với Đan Nghê, điều quan trọng nhất là, Đan Nghê là một tu sĩ từ bên ngoài đến thậm chí cả mộc linh căn cũng không có, lại chưa từng thông linh với vạn niên hợp hoan thụ, vậy mà ở lại trên đảo Âm Dương tu vi lại không có chút mảy may nào bị áp chế.
Không chỉ Đạo Quân Thiên Chân trăm mối lo toan không cách giải, chính Đan Nghê cũng không rõ nguyên nhân. Đạo Quân Thiên Chân vụng trộm câu thông với thần thụ, lờ mờ phát hiện trên người Đan Nghê có một luồng khí tức đặc thù không thuộc về nhân giới, là thứ Vạn Niên Hợp Hoan thụ không thể áp chế được, cho nên trong lòng càng thêm lưu ý đến Đan Nghê.
Hôm nay nàng đang ngồi dưới Vạn Niên Hợp Hoan thụ, bỗng cảm thấy thần thụ truyền đến một chút chấn động bất an, giống như là trên đảo đột nhiên xuất hiện một cái gì đó thật mạnh mẽ đủ để chống lại với thần thụ, nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện một lúc rồi biến mất, nhanh đến mức khiến cho Đạo Quân Thiên Chân cũng khó mà nắm bắt.
Nàng còn chưa kịp mượn thần thụ cảm ứng xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đã có người tới báo Đan Nghê đột nhiên hôn mê.
Lúc Đạo Quân Thiên Chân đuổi tới, Đan Nghê đã được mấy nữ đệ tử của phái Thánh Trí và cung Thái Hư chuyển lên giường ngọc, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt không biết phải làm gì.
Đạo Quân Thiên Chân kiểm tra cẩn thận, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, qua trọn vẹn ba ngày, Đan Nghê mới tỉnh lại. Nàng hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, một tay phủ lên trên bụng, một tay sờ lên ngọc bài (miếng ngọc làm thành hình thẻ bài) trên cổ, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, mọi thứ giống như là đã khôi phục bình thường.
Đạo Quân Thiên Chân nói: “Bào thai trong bụng ngươi không sao cả, yên tâm đi.”
Đan Nghê gật nhẹ, cười lớn nói: “Đã làm phiền rồi… Ta muốn ra ngoài xem xem thời tiết mấy ngày nay có tốt không?” Nàng vẫn không yên tâm về Trịnh Quyền, cảm giác mà ngọc bài truyền đến trước khi hôn mê thật quá đáng sợ, nàng muốn tận mắt xác nhận Trịnh Quyền có bình an không.
Vùng biển Bắc Hải vô cùng nguy hiểm. Quanh năm gió lớn hoành hành hải lưu bất định, trên biển có vô số yêu thú lợi hại, trong một năm thì có hơn chín tháng không thể qua lại, mà gần đây sắp đến mùa yêu thú di cư, ít gió lớn. Đúng mùa này hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ vượt biển đến tìm Băng phách huyền tinh, cho nên Đan Nghê mới có quyết định này.
Đạo Quân Thiên Chân trầm ngâm trong chốc lát liền nói: “Tình trạng thân thể của ngươi hiện giờ không thích hợp đi xa. Cỡ khoảng một tháng sau, người của tam đại tông môn cũng sẽ đến Bắc hải, đến lúc đó lại nghe ngóng tin tức từ họ. Nếu như Trịnh đại sư thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ ngươi có đi cũng không được gì.”
Nàng biết rõ tính tình của Đan Nghê, cho nên mấy lời này cũng là nói trắng ra. Trải qua lần hôn mê ba ngày trước, bào thai trong bụng Đan Nghê tuy không sao, nhưng có vẻ yếu ớt hơn trước rất nhiều.
Đan Nghê nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đành phải gật đầu.
Đạo Quân Thiên Chân cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “Vì sao ngươi đột nhiên hôn mê?” Nàng cảm thấy, cảm thấy việc thần thụ rung động hôm trước có liên hệ trực tiếp với việc Đan Nghê hôn mê.
“Ta đột nhiên cảm thấy ngọc bài mà Trịnh Quyền để lại cho ta có chút không ổn, tiếp theo cảm thấy nó nóng lên, tỏa nhiệt, giống như muốn lao ra từ trong thân thể ta, sau đó liền hôn mê. Có lẽ là bé quá lo lắng cho cha bé.”
“Chỉ thế thôi? Ngươi có nhìn thấy hay mơ thấy thứ gì kì quái không?” Đạo Quân Thiên Chân hỏi tiếp. Bà chợt nhớ tới một truyền thuyết, rất có thể là tất cả mọi chuyện kì lạ này đều có liên hệ với bào thai trong bụng Đan Nghê.
Đan Nghê cảm thấy quái lạ, nhìn bà, chần chờ trong chốc lát liền nói: “Hình như ta thấy… trong bụng có con phượng hoàng ngửa mặt lên trời hót một tiếng dài, sau đó liền xông ra ngoài…”
Nàng cũng không rõ là bản thân nằm mơ là sinh ra ảo giác trong tình huống cấp bách.
Đạo Quân Thiên Chân thở dài một hơi nhẹ nhõm nói: “Con gái của ngươi, có khả năng lai lịch không đơn giản.”
Nói gì vậy, Đan Nghê cảm thấy hơi khó xử, con gái của nàng không phải là nàng với Trịnh Quyền cùng chế tạo ra à? Có cái lai lịch gì không đơn giản chứ?”
“Đạo lữ của sư tổ Sang Thái của Thái Hư cung chúng ta cũng hoài thai vào kỳ Nguyên Anh giống như ngươi vậy, bà ấy không được sự tán thành của Vạn Niên Hợp Hoan thụ, lại vô cùng kì lạ mà sau khi hoài thai thì không hề bị áp chế tu vi, về sau bà mơ thấy có rồng xanh, sau này sinh hạ một bé trai, vừa ra đời đã thông minh dị thường mở miệng nói chuyện được, trong nội cung đồn đại rằng hắn chính là Long tộc của tiên giới chuyển thế, cũng chỉ có thượng tiên mới không sợ bị Vạn Niên Hợp Hoan thụ áp chế.” Đạo Quân Thiên Chân cười nói.
Truyền thuyết đã quá lâu rồi, bà cũng không biết thật giả thế nào, nhưng mà truyền thuyết này có thể giải thích được những chuyện lạ lùng xảy ra trên người Đan Nghê.
Đan Nghê được bà nhắc nhở, cũng nghĩ tới Đề Thiện Thượng từng nói tới chuyện Phượng hoàng thần tộc chuyển thế, tim bất chợt đập mạnh và loạn nhịp, con gái của mình có thể là Phượng hoàng thần tộc chuyển thế?!
Ngẫm lại thật sự có khả năng này, lúc Đề Thiện Thượng mở ra phong ấn Phượng tủy, nàng với Trịnh Quyền đang ở gần đó tiếp ứng, người mang thai trong vùng thành Lăng Đan không ít, nhưng nếu như Phượng hoàng có linh, nàng nhất định sẽ lựa chọn cơ thể mẹ có điều kiện tốt nhất, nữ tu sỹ Nguyên anh cực hiếm có ai chịu hao tổn hơn phân nửa nguyên thọ mà thai nghén con cái, lựa chọn đầu tiên của Phượng hoàng nhất định là nàng.
Trong bụng mình mang thai một con Phượng hoàng? Đan Nghê nghĩ mà cảm thấy thật khó tin, nhưng nếu đã chuyển thế, thì là con gái của nàng, mặc kệ bé là Phượng hoàng cũng được, là người thường cũng thế, đều là máu thịt của nàng.
Nghĩ như vậy, Đan Nghê liền bình tĩnh lại. Nàng rất muốn chia sẻ tin tức này với Trịnh Quyền, đáng tiếc giờ ngay cả an nguy của hắn nàng cũng không xác định được…
Doãn Tử Chương, Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm cẩn thận từng li từng tí, men theo đường lui lúc trước của Đan tộc, tìm tung tích Chu Chu và Trịnh Quyền, nếu như họ không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ chạy tới hội họp với người của Đan tộc.
Lòng như lửa đốt mà đợi hai ngày tìm hai ngày, rốt cục gặp được Chu Chu vẹn toàn không bị gì.
Chu Chu vừa thấy họ liền không ngừng hỏi dồn tung tích của Trịnh Quyền, biết họ cũng không có tin tức của Trịnh Quyền, cả người như bị rút hết sức lực ngã ngồi trên mặt đất.
Doãn Tử Chương vô cùng tức giận đối với việc tự tiện hành động của nàng, nhưng nhìn thấy nàng như vậy lại nghĩ đến những khó xử bất lực của nàng, hỏa khí thế nào cũng không phát ra nổi, cũng chẳng quan tâm đến Phần Bích Thấm, Đan Nhiễm đang ở một bên, ôm lấy nàng hỏi: “Làm sao? Muội với Nhị sư phụ bị tách ra? Đừng vội, chúng ta nhất định có thể tìm thấy người.”
Chu Chu nằm trong ngực hắn, rút cục nhịn không được đau đớn nghẹn ngào khóc, thút tha thút thít thuật lại mọi chuyện một lần, cuối cùng khóc ròng nói: “Đều do muội vô dụng, nếu không phải vì muội, sư phụ sẽ không bị gì.”
Phần Bích Thấm với Đan Nhiễm nhìn nhau im lặng, khi Trịnh Quyền nêu ý kiến muốn đi củng Chu Chu cản ở phía sau dẫn dắt Diễm Thí Thiên đi, họ liền biết ông có ý nghĩ liều chết bảo vệ Chu Chu, hiện giờ chỉ có thể hi vọng ông may mắn đào thoát được, nhưng nghĩ đến khoảng cách về thực lực giữa ông với Diễm Thí Thiên, họ đều không thể không thừa nhận, hi vọng Trịnh Quyền bình an sống sót thật sự quá xa vời.