Thiên tượng vẫn chưa tan hết, trên bầu trời truyền đến một loạt tiếng sấm ầm ầm, lôi kiếp Kết Đan tới rồi.
Nhóm Đề Thiện Thượng bị tiếng sấm làm giật mình, tỉnh hồn lại.
“Có phải lão tử đang nằm mơ không? Sao thế nào cũng cảm thấy hình như mới chỉ có một ngày?” Đề Thiện Thượng nhìn mấy sư đệ sư muội, vô cùng nghi ngờ.
Thạch Ánh Lục hơi chần chừ, rút cục nói: “Hình như thật đúng là một ngày!”
Ngay cả Cơ U Cốc cũng không nhịn được muốn chửi tục: “Đột nhiên cảm thấy mình đã sống vô dụng vài chục năm.”
Đây mà là người à!Từ lúc bắt đầu Trúc Cơ đến khi Kết Đan thành công, liên tục tấn chức hai cảnh giới lớn, vậy mà chỉ bỏ ra có một ngày, thế này thì khiến những kẻ được gọi là “thiên tài” tu luyện hai ba mươi năm, ngàn đau vạn khổ mới Kết Đan như họ làm sao chịu nổi?!
Tuy trong cơ thể Chu Chu có toàn bộ tu vi do hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kì hiến tế truyền thừa, nhưng mà quá trình từ Trúc Cơ tới Kết Đan như vầy cũng nhanh quá đi, quả thực như là sét đánh không kịp bưng tai!
Tu sĩ Kết Đan Trúc Cơ còn phải có biến hóa nghiêng trời lệch đất về cả thân thể lẫn kinh nghiệm, tuy không bằng được khi Kết Anh tẩy kinh phạt tủy cải tạo pháp thân, nhưng cũng cần cẩn thận từng li từng tí làm từng chút một.
Thế nhưng hình như trên cơ thể Chu Chu không xảy ra vấn đề như thế!
Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng thôi, bản thân Chu Chu đã là Trừng tịnh chi thể, hơn nữa hấp thu bốn loại thiên hỏa rồi, thân thể được rèn luyện còn toàn vẹn hơn cả đã Kết Anh, hồi đó bái nhập phái Thánh Trí cũng đã là “ngưng thạch chi mạch” (kinh mạch cứng như đá), so về cường độ của kinh mạch thì ngay cả Vưu Thiên Nhận cũng không bằng được, trên cơ bản thì đã là thân thể của một tu sĩ Nguyên Anh hậu kì, đã không còn gì để cải tạo nữa rồi, còn không nhanh nữa à?
“Lão tử thật sự hâm mộ ghen ghét căm hận! Tiểu sư muội mạnh như thế, Kết Anh chắc chắn không vấn đề gì. Chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ muội ấy đi ra rồi chúc mừng. Hừ, lúc lão nhị với lão tứ Kết Anh đều có sư muội chờ ở bên ngoài, đến lúc lão tử Kết Anh lại lẻ loi trơ trọi bên cạnh chỉ có hai kẻ lòng dạ hiểm độc lá gan ma quỷ!” Đề Thiện Thượng oán khí ngút trời.
Doãn Tử Chương tâm tình phấn chấn, khó được mở miệng an ủi vị đồng môn duy nhất còn cô đơn: “Tiểu tiểu sư muội sắp sinh ra rồi, đến khi huynh trùng kích Đại Thừa kì, để cho tiểu tiểu sư muội chờ huynh!”
“Nhị sư mẫu viết thư nói tiểu tiểu sư muội còn hơn một năm nữa mới sinh ra…” Mỗi lần nghĩ đến tiểu tiểu sư muội sắp sinh là Đề Thiện Thượng lại mừng như mở cờ trong bụng. Lần này hắn sẽ cận thận trông kĩ, tuyệt đối không để xuất hiện lỗ hổng, bóp chết sư đệ rắp tâm bất lương từ trong trứng nước, sư muội là của một mình hắn!
Mấy người họ không chút lo lắng cái gọi là lôi kiếp, đối với Chu Chu mà nói, lôi kiếp Kết Đan thậm chí lôi kiếp Kết Anh cũng chẳng có gì đáng sợ, nàng có được hỏa linh với mộc linh, tu vi sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh hậu kì, những lôi kiếp này làm gì được nàng mới lạ.
Tuy tiếng sấm khủng bố như muốn bổ cả núi Ứng Bàng ra, nhưng không ảnh hưởng tí nào tới tâm trạng tốt đẹp của họ, ngược lại lại khiến họ càng thêm hưng phấn.
Kết Anh hung hiểm gắp trăm lần so với Kết Đan, nhưng nhìn cái thế trước nay chưa từng có của Chu Chu, chắc có lẽ sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Trong động phủ Vưu Thiên Nhận, phía trên chỗ Chu Chu, mây dày đặc xoay vòng, động phủ dường như không có mái vòm, có thể nhìn trực tiếp được sấm sét vang dội kinh người trên bầu trời xanh. Nhưng Chu Chu lại vô cùng bình tĩnh.
Không phải là nói ngoa, từng cái lôi kiếp Kết Đan rơi xuống người nàng tạo hiệu quả chẳng khác gì gãi ngứa.
Quá trình Kết Đan vừa rồi hữu kinh vô hiểm, nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như tưởng tượng của nhóm Đề Thiện Thượng.
Khi tâm ma đột kích vô số cảnh tượng nghĩ lại mà kinh không ngừng ẩn hiện trong đầu, chốc lát là cảnh cha mẹ chết thảm trước mắt, chốc lát lại là cảnh Diễm Thí Thiên khi dễ tra tấn nàng trong hoàng cung Đan quốc, hằng hà cảnh tượng máu tanh khủng bố. Còn có cảnh Doãn Tử Chương, sư phụ vì nàng mà chết. Thậm chí còn gặp ác mộng nàng chứng kiến cảnh sư phụ bị Diễm Thí Thiên tàn sát…
Thậm chí nàng còn chẳng biết làm sao bản thân có thể chịu đựng qua được, trong lòng nàng chỉ có một tín niệm, những chuyện kia đều đã qua rồi, mình phải kiên trì đến cùng, mình phải giữ được tính mạng Kết Anh thành công! Nắm chắc tương lai trong tay!
Khi ảo giác biến mất hết, bầu trời xuất hiện tường vân nhiều màu, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, như đã gỡ xuống tất cả gánh nặng trong lòng. Tiếng sấm nổ vang bên tai, đánh tan từng cái bóng mờ sâu trong tâm hồn nàng. Kế tiếp là Kết Anh rồi… Chu Chu hít sâu một hơi. Nhìn lên bầu trời, mây sét dần tan, chân nguyên linh khí trong cơ thể chuyển động điên cuồng, căn bản không cho nàng chút thời gian để thở dốc.
Đến đây đi! Dù nhiều khảo nghiệm hơn nữa nàng cũng vượt qua được!
Thể chất nàng đặc thù, chân nguyên trong cơ thể dồi dào một cách kì lạ, tu sĩ Kết Đan đại viên mãn bình thường không thể bì được, tấn cấp là lượng linh khí chân nguyên khổng lồ cải tạo rèn luyện thân thể đối với nàng mà nói là không hề áp lực, thậm chí phải nói là chuyện thường như nước chảy thành sông, đáng sợ nhất trong quá trình đó là đạo tâm không yên ổn, gây ra việc ma chướng nổi lên làm cho chân nguyên hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Công pháp hệ Mộc hệ Hỏa trong cơ thể hỗ trợ nhau quấn lấy nhau dung hợp nhau, phân tách nhau bài trừ nhau, quanh co qua lại, ảo giác cũng bộc phát trước mắt, mới bắt đầu trong lòng còn có giọng nói không ngừng, những thứ kia đều là giả dối, đều là giả dối, càng về sau không kiềm chế được hãm sâu vào trong đó.
Nàng thấy Doãn Tử Chương cõng nàng bước chậm trên đường núi, bỗng nhiên huyền long từ trên trời giáng xuống táp về phía Doãn Tử Chương, Chu Chu quá sợ hãi không rõ bản thân làm thế nào mà lấy sức nhảy xuống được chắn trước Doãn Tử Chương muốn cản thay cho hắn.
Huyền long đột nhiên ngừng thế tiến công lại, hóa thành Diễm Thí Thiên cười nói với nàng: “Tiểu mĩ nhân, nàng không chạy thoát được đâu! Nàng là của ta!” Chu Chu đang định nói, Doãn Tử Chương từ sau lưng ôm chặt lấy nàng, hơi thở nóng rực phà trên tai nàng.
Chu Chu cảm thấy bất thường, nghiêng đầu nhìn, phát hiện Doãn Tử Chương chẳng biết đã biến thành Diễm Thí Thiên từ lúc nào, nàng ra sức giãy dụa. Lúc này Doãn Tử Chương thật sự xuất hiện, bắt đầu quyết đấu với Diễm Thí Thiên,… Huyền long nhân cơ hội đánh lén Doãn Tử Chương, nhổ ra luyện ngục ma diễm dày đặc.
Chu Chu muốn cứu nhưng toàn thân lại không sao động đậy được, trơ mắt nhìn Doãn Tử Chương hãm thân trong lửa mạnh.
Chu Chu dùng sức đẩy hai tay, lửa mạnh màu vàng chôn vùi cả một vùng trời đất, lại mở mắt, Doãn Tử Chương, Diễm Thí Thiên và Huyền Long đều không thấy nữa.
Nàng canh giữ Luân hồi thông linh thảo thấm thoát ba nghìn năm, nàng luyện chế lại Đại luân hồi đan lần nữa, cải tạo thân thể cho Doãn Tử Chương, trải qua vô số dày vò, cuối cùng Doãn Tử Chương cũng trọng sinh.
Họ ở bên nhau sống thật lâu, sinh hoạt bình thản như nước, một ngày Chu Chu về động phủ thì thấy Doãn Tử Chương và Trúc Thủy Nhu đang ôm nhau thân mật, Doãn Tử Chương ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Ta ghét mệt mỏi, đã không còn yêu muội nữa, chúng ta chia tay đi.”
Chu Chu nhìn hắn chậm rãi lắc đầu nói: “Giả dối! Ngươi không phải là A Chương của ta!”
Chớp mắt một cái đã qua ngàn năm vạn năm, trong trời đất chỉ còn lại một màu trắng xóa, nàng lẻ loi một mình cô đơn, gió tuyết đầy trời như không có kết thúc, nàng biết rõ mặc kệ đi hướng nào cũng không có A Chương của nàng, nhưng nàng vẫn bước từng bước một không ngừng đi tới, băng tuyết từ từ tiêu tan, vùng đất hoang vu dười chân mọc lên cỏ xanh hoa dại.
Gió nhẹ thổi qua, Chu Chu đứng trong một vùng biển hoa rực rỡ, trong lòng tĩnh lặng.
Mặc cho thương hải tang điền (biển xanh hóa nương dâu) thay đổi thế nào, không hối không tiếc không sợ, tâm kính trong vắt kiên định như thủy tinh trong suốt.
Tiếng loan phượng hòa ca truyền vào tai, Chu Chu ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, trên tường vân, phượng hoàng ngũ sắc đỏ vàng trắng tím bay mùa lươn vòng… đây là thiên tượng Kết Anh.
Nhóm Đề Thiện Thượng bị tiếng sấm làm giật mình, tỉnh hồn lại.
“Có phải lão tử đang nằm mơ không? Sao thế nào cũng cảm thấy hình như mới chỉ có một ngày?” Đề Thiện Thượng nhìn mấy sư đệ sư muội, vô cùng nghi ngờ.
Thạch Ánh Lục hơi chần chừ, rút cục nói: “Hình như thật đúng là một ngày!”
Ngay cả Cơ U Cốc cũng không nhịn được muốn chửi tục: “Đột nhiên cảm thấy mình đã sống vô dụng vài chục năm.”
Đây mà là người à!Từ lúc bắt đầu Trúc Cơ đến khi Kết Đan thành công, liên tục tấn chức hai cảnh giới lớn, vậy mà chỉ bỏ ra có một ngày, thế này thì khiến những kẻ được gọi là “thiên tài” tu luyện hai ba mươi năm, ngàn đau vạn khổ mới Kết Đan như họ làm sao chịu nổi?!
Tuy trong cơ thể Chu Chu có toàn bộ tu vi do hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kì hiến tế truyền thừa, nhưng mà quá trình từ Trúc Cơ tới Kết Đan như vầy cũng nhanh quá đi, quả thực như là sét đánh không kịp bưng tai!
Tu sĩ Kết Đan Trúc Cơ còn phải có biến hóa nghiêng trời lệch đất về cả thân thể lẫn kinh nghiệm, tuy không bằng được khi Kết Anh tẩy kinh phạt tủy cải tạo pháp thân, nhưng cũng cần cẩn thận từng li từng tí làm từng chút một.
Thế nhưng hình như trên cơ thể Chu Chu không xảy ra vấn đề như thế!
Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng thôi, bản thân Chu Chu đã là Trừng tịnh chi thể, hơn nữa hấp thu bốn loại thiên hỏa rồi, thân thể được rèn luyện còn toàn vẹn hơn cả đã Kết Anh, hồi đó bái nhập phái Thánh Trí cũng đã là “ngưng thạch chi mạch” (kinh mạch cứng như đá), so về cường độ của kinh mạch thì ngay cả Vưu Thiên Nhận cũng không bằng được, trên cơ bản thì đã là thân thể của một tu sĩ Nguyên Anh hậu kì, đã không còn gì để cải tạo nữa rồi, còn không nhanh nữa à?
“Lão tử thật sự hâm mộ ghen ghét căm hận! Tiểu sư muội mạnh như thế, Kết Anh chắc chắn không vấn đề gì. Chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ muội ấy đi ra rồi chúc mừng. Hừ, lúc lão nhị với lão tứ Kết Anh đều có sư muội chờ ở bên ngoài, đến lúc lão tử Kết Anh lại lẻ loi trơ trọi bên cạnh chỉ có hai kẻ lòng dạ hiểm độc lá gan ma quỷ!” Đề Thiện Thượng oán khí ngút trời.
Doãn Tử Chương tâm tình phấn chấn, khó được mở miệng an ủi vị đồng môn duy nhất còn cô đơn: “Tiểu tiểu sư muội sắp sinh ra rồi, đến khi huynh trùng kích Đại Thừa kì, để cho tiểu tiểu sư muội chờ huynh!”
“Nhị sư mẫu viết thư nói tiểu tiểu sư muội còn hơn một năm nữa mới sinh ra…” Mỗi lần nghĩ đến tiểu tiểu sư muội sắp sinh là Đề Thiện Thượng lại mừng như mở cờ trong bụng. Lần này hắn sẽ cận thận trông kĩ, tuyệt đối không để xuất hiện lỗ hổng, bóp chết sư đệ rắp tâm bất lương từ trong trứng nước, sư muội là của một mình hắn!
Mấy người họ không chút lo lắng cái gọi là lôi kiếp, đối với Chu Chu mà nói, lôi kiếp Kết Đan thậm chí lôi kiếp Kết Anh cũng chẳng có gì đáng sợ, nàng có được hỏa linh với mộc linh, tu vi sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh hậu kì, những lôi kiếp này làm gì được nàng mới lạ.
Tuy tiếng sấm khủng bố như muốn bổ cả núi Ứng Bàng ra, nhưng không ảnh hưởng tí nào tới tâm trạng tốt đẹp của họ, ngược lại lại khiến họ càng thêm hưng phấn.
Kết Anh hung hiểm gắp trăm lần so với Kết Đan, nhưng nhìn cái thế trước nay chưa từng có của Chu Chu, chắc có lẽ sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Trong động phủ Vưu Thiên Nhận, phía trên chỗ Chu Chu, mây dày đặc xoay vòng, động phủ dường như không có mái vòm, có thể nhìn trực tiếp được sấm sét vang dội kinh người trên bầu trời xanh. Nhưng Chu Chu lại vô cùng bình tĩnh.
Không phải là nói ngoa, từng cái lôi kiếp Kết Đan rơi xuống người nàng tạo hiệu quả chẳng khác gì gãi ngứa.
Quá trình Kết Đan vừa rồi hữu kinh vô hiểm, nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như tưởng tượng của nhóm Đề Thiện Thượng.
Khi tâm ma đột kích vô số cảnh tượng nghĩ lại mà kinh không ngừng ẩn hiện trong đầu, chốc lát là cảnh cha mẹ chết thảm trước mắt, chốc lát lại là cảnh Diễm Thí Thiên khi dễ tra tấn nàng trong hoàng cung Đan quốc, hằng hà cảnh tượng máu tanh khủng bố. Còn có cảnh Doãn Tử Chương, sư phụ vì nàng mà chết. Thậm chí còn gặp ác mộng nàng chứng kiến cảnh sư phụ bị Diễm Thí Thiên tàn sát…
Thậm chí nàng còn chẳng biết làm sao bản thân có thể chịu đựng qua được, trong lòng nàng chỉ có một tín niệm, những chuyện kia đều đã qua rồi, mình phải kiên trì đến cùng, mình phải giữ được tính mạng Kết Anh thành công! Nắm chắc tương lai trong tay!
Khi ảo giác biến mất hết, bầu trời xuất hiện tường vân nhiều màu, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, như đã gỡ xuống tất cả gánh nặng trong lòng. Tiếng sấm nổ vang bên tai, đánh tan từng cái bóng mờ sâu trong tâm hồn nàng. Kế tiếp là Kết Anh rồi… Chu Chu hít sâu một hơi. Nhìn lên bầu trời, mây sét dần tan, chân nguyên linh khí trong cơ thể chuyển động điên cuồng, căn bản không cho nàng chút thời gian để thở dốc.
Đến đây đi! Dù nhiều khảo nghiệm hơn nữa nàng cũng vượt qua được!
Thể chất nàng đặc thù, chân nguyên trong cơ thể dồi dào một cách kì lạ, tu sĩ Kết Đan đại viên mãn bình thường không thể bì được, tấn cấp là lượng linh khí chân nguyên khổng lồ cải tạo rèn luyện thân thể đối với nàng mà nói là không hề áp lực, thậm chí phải nói là chuyện thường như nước chảy thành sông, đáng sợ nhất trong quá trình đó là đạo tâm không yên ổn, gây ra việc ma chướng nổi lên làm cho chân nguyên hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Công pháp hệ Mộc hệ Hỏa trong cơ thể hỗ trợ nhau quấn lấy nhau dung hợp nhau, phân tách nhau bài trừ nhau, quanh co qua lại, ảo giác cũng bộc phát trước mắt, mới bắt đầu trong lòng còn có giọng nói không ngừng, những thứ kia đều là giả dối, đều là giả dối, càng về sau không kiềm chế được hãm sâu vào trong đó.
Nàng thấy Doãn Tử Chương cõng nàng bước chậm trên đường núi, bỗng nhiên huyền long từ trên trời giáng xuống táp về phía Doãn Tử Chương, Chu Chu quá sợ hãi không rõ bản thân làm thế nào mà lấy sức nhảy xuống được chắn trước Doãn Tử Chương muốn cản thay cho hắn.
Huyền long đột nhiên ngừng thế tiến công lại, hóa thành Diễm Thí Thiên cười nói với nàng: “Tiểu mĩ nhân, nàng không chạy thoát được đâu! Nàng là của ta!” Chu Chu đang định nói, Doãn Tử Chương từ sau lưng ôm chặt lấy nàng, hơi thở nóng rực phà trên tai nàng.
Chu Chu cảm thấy bất thường, nghiêng đầu nhìn, phát hiện Doãn Tử Chương chẳng biết đã biến thành Diễm Thí Thiên từ lúc nào, nàng ra sức giãy dụa. Lúc này Doãn Tử Chương thật sự xuất hiện, bắt đầu quyết đấu với Diễm Thí Thiên,… Huyền long nhân cơ hội đánh lén Doãn Tử Chương, nhổ ra luyện ngục ma diễm dày đặc.
Chu Chu muốn cứu nhưng toàn thân lại không sao động đậy được, trơ mắt nhìn Doãn Tử Chương hãm thân trong lửa mạnh.
Chu Chu dùng sức đẩy hai tay, lửa mạnh màu vàng chôn vùi cả một vùng trời đất, lại mở mắt, Doãn Tử Chương, Diễm Thí Thiên và Huyền Long đều không thấy nữa.
Nàng canh giữ Luân hồi thông linh thảo thấm thoát ba nghìn năm, nàng luyện chế lại Đại luân hồi đan lần nữa, cải tạo thân thể cho Doãn Tử Chương, trải qua vô số dày vò, cuối cùng Doãn Tử Chương cũng trọng sinh.
Họ ở bên nhau sống thật lâu, sinh hoạt bình thản như nước, một ngày Chu Chu về động phủ thì thấy Doãn Tử Chương và Trúc Thủy Nhu đang ôm nhau thân mật, Doãn Tử Chương ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Ta ghét mệt mỏi, đã không còn yêu muội nữa, chúng ta chia tay đi.”
Chu Chu nhìn hắn chậm rãi lắc đầu nói: “Giả dối! Ngươi không phải là A Chương của ta!”
Chớp mắt một cái đã qua ngàn năm vạn năm, trong trời đất chỉ còn lại một màu trắng xóa, nàng lẻ loi một mình cô đơn, gió tuyết đầy trời như không có kết thúc, nàng biết rõ mặc kệ đi hướng nào cũng không có A Chương của nàng, nhưng nàng vẫn bước từng bước một không ngừng đi tới, băng tuyết từ từ tiêu tan, vùng đất hoang vu dười chân mọc lên cỏ xanh hoa dại.
Gió nhẹ thổi qua, Chu Chu đứng trong một vùng biển hoa rực rỡ, trong lòng tĩnh lặng.
Mặc cho thương hải tang điền (biển xanh hóa nương dâu) thay đổi thế nào, không hối không tiếc không sợ, tâm kính trong vắt kiên định như thủy tinh trong suốt.
Tiếng loan phượng hòa ca truyền vào tai, Chu Chu ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, trên tường vân, phượng hoàng ngũ sắc đỏ vàng trắng tím bay mùa lươn vòng… đây là thiên tượng Kết Anh.