Mặc dù rất nhiều người đều an ủi Chu Chu nói rằng Trịnh Quyền hơn phân nửa là đã bình an vô sự chạy trốn thoát khỏi tay Diễm Thí Thiên, nhưng chân chính nhìn thấy ông bình an vô sự xuất hiện trước mặt, vẫn khiến cho Chu Chu kích động rơi nước mắt.
“Sư phụ, người thật sự không có chuyện gì? Thật tốt quá!” Chu Chu ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Trịnh Quyền.
Tinh thần sư phụ sáng láng, không ngờ người đã tấn chức đến Nguyên Anh trung kỳ! Nhưng cũng đúng, sư phụ ăn Huyết Phách đan do nàng luyện chế, tu vi tăng lên cũng là chuyện rất bình thường.
Chu Chu không biết, nếu không phải Trịnh Quyền cố ý dẫn dụ Diễm Thí Thiên rời đi sự chú ý, bỏ lỡ thời gian tốt hấp để hấp thụ hiệu lực của đan dược, tu vi của hắn hoàn toàn có thể tăng lên tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Có điều tình huống lúc đó, có thể giữ được tính mạng đã là gặp được thiên đại may mắn, thật sự không có điều gì có thể so sánh được.
Trịnh Quyền theo thói quen muốn giơ tay vuốt đầu Chu Chu, bàn tay giơ đến một nửa bỗng nhiên cứng đờ. Hiện tại hắn đứng cách Chu Chu không quá hai ba bước, cảm giác rõ ràng được hơi thở của thiếu nữ đang đứng trước mặt hoàn toàn khác trước đây, khí thế này một tu sĩ ngụy Nguyên Anh kỳ tuyệt không thể có được, thậm chí cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ Đại viên mãn cũng khó có thể với tới được.
Ông cứ như vậy đứng trước mặt nàng, cũng không tự chủ được cảm thấy chột dạ hít thở không thông.
“Chu Chu con…. Ách, Kết Anh rồi?” Trịnh Quyền lưỡng lự do dự hồi lâu mới hỏi.
“Vâng! Sư phụ, ngày đó sau lại xảy ra chuyện gì? Sao ngài lại chạy trốn được?” Chu Chu nước mắt lưng tròng dùng sức gật đầu, nàng cảm thấy lần này nàng dũng cảm như vậy, mọi người hẳn sẽ cao hứng khen ngợi nàng, tại sao mọi người nhìn thấy nàng lại ngẩn người như vậy?
Nhưng hiện tại nàng lại quan tâm hơn việc đến tột cùng là ngày đó sao sư phụ có thể chạy thoát tìm được đường sống thoát khỏi tay Diễm Thí Thiên, sư phụ thật sự rất lợi hại!
Chu Chu có thể cải tạo thân thể Kết Anh thành công vẫn là nguyện vọng lớn nhất của Đan Nghê, Trịnh Quyền chung đụng cùng các nàng đã lâu, không khỏi bị các nàng ảnh hưởng coi chuyện này thành chuyện quan trọng nhất. Nghe thấy Chu Chu trả lời như vậy liền cười đến không khép được miệng, nhưng nghĩ đến ngày ấy phát sinh chuyện lạ, ngay chính ông cũng không thể hiểu được, thì làm sao có thể giải thích cho Chu Chu kia chứ?
Bọn họ nói mấy câu, Đan Nhiễm rốt cuộc cũng hồi thần lại, thật cẩn thận hỏi: “Hoàng nhi, tu vi của con bây giờ là?”
Mặc dù Chu Chu đã cố ý thu liễm hơi thở, nhưng cái loại cảm giác này, vẫn khiến cho Đan Nhiễm cùng mấy người đang chờ bên cạnh âm thầm cảm thấy kinh hãi. Trong lòng hắn mơ hồ có một tia hi vọng xa vời, nhưng vừa nghĩ tới niên kỉ và kinh nghiệm của Chu Chu, lại cảm thấy trong lòng mình quá mức tham lam.
Chu Chu nhìn thoáng qua bốn vị trưởng lão đang vây quanh nàng cùng sư phụ. Còn có rất nhiều tộc nhân Đan tộc đang tò mò nhìn sang bên này, cảm giác việc mình lên cấp cũng không phải là chuyện gì xấu, cũng không việc gì phải giấu diếm, cho nên thoải mái nói: “Con đã đột phá tấn nhập Đại Thừa kỳ.”
“A, Đại Thừa kỳ tốt! Không tệ…..Con, con nói cái gì?!” Đan Nhiễm thuận miệng đáp hai tiếng, chợt kịp phản ứng lại điều Chu Chu vừa nói, âm thanh liền lập tức biến đổi, vẻ mặt mừng như điên không tin nhìn chằm chằm Chu Chu, hận không thể xem rõ lục phủ ngũ tạng của nàng.
Trong hẻm núi một mảnh tĩnh mịch, một đôi ánh gắt gao nhìn chằm chằm Chu Chu…..Đại Thừa kỳ, Đại Thừa kỳ?! Tiểu Thánh nữ của bọn thế mà lại là tu sĩ Đại Thừa kỳ?!
Có người choáng váng ở trong lòng tính toán niên kỉ của Chu Chu. Vừa tính một lần liền ra, hình như nàng còn chưa quá ba mươi tuổi.
Nhỏ tuổi như vậy đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ…..Mừng như điên, không tin, khiếp sợ đủ loại tâm tình đến đột ngột khiến cho toàn bộ mấy chục người ngây ra như phỗng, không biết nên phản ứng như thế nào.
Đan Nhiễm cao hứng đến nỗi muốn ngất xỉu, quả nhiên ánh mắt Thái Thượng trưởng lão sáng như đuốc. Có thể nhìn thấu được tương lai, tiểu Thánh nữ Đan Hoàng của bọn họ thực sự lợi hại đến nỗi không cách nào có thể hình dung được rồi! Nhất định tương lai nàng sẽ đem đến hi vọng cùng huy hoàng cho Đan Tộc!
Trịnh Quyền hoảng hốt nhìn Chu Chu, trước đây ông có thể vì thiên phú của Chu Chu mà hâm mộ đố kỵ, hôm nay ông hoàn toàn đố kỵ không nổi, kém quá xa! Tiểu nha đầu này quả thật không phải là người!
Tâm tình Đan Nhiễm tốt tới cực điểm rốt cuộc không nhịn được cất tiếng cười to, tiếng cười quanh quẩn ở trong hẻm núi. Mọi người trên khu đất trống rốt cuộc cũng hoàn hồn lại từ sự vui mừng khiếp sợ như điên mà cũng cười theo.
Những tộc nhân khác trong hẻm núi bị tiếng cuồng tiếu của Đan Nhiễm làm cho giật mình kinh ngạc, trưởng lão bị sao vậy? Chẳng lẽ là đã luyện được đan dược cửu phẩm? Cười thành như vậy thật sự rất là đáng sợ !
Ngay cả Phần Bích Thấm đang bế quan cùng với Yêu Hồ cũng bị kinh động, đi ra xem đến tột cùng là đã xảy ra việc gì.
Trong thời gian ngắn ngủi, tin tức Chu Chu trở thành tu sĩ Đại Thừa kỳ đã được lan truyền khắp hẻm núi, mọi người vui mừng khôn xiết, đều cảm thấy hi vọng trọng chấn Đan Tộc đang ở trước mắt.
Bọn họ bị Đan Quốc vây đã nhiều năm, không ít người nhìn thấy Diễm Thí Thiên ngày càng lớn mạnh, cũng đã cảm thấy trừ phi Diễm Thí Thiên phi thăng Tiên giới hoặc Ma giới. Nếu không hắn còn sống một ngày, hi vọng muốn chấn hưng Đan Tộc càng vô vọng.
Không ai có thể nghĩ đến tiểu Thánh nữ của bọn họ lại nhanh như vậy đã cố gắng đuổi kịp lớn mạnh hơn. Có lẽ kinh nghiệm thủ đoạn đối phó với cường địch của nàng không bằng Diễm Thí Thiên, nhưng thực lực của hai người lại không sai biệt lắm. Tất cả mọi người đều tin tưởng. Chỉ cần qua mấy năm nữa, thiên tài tiểu Thánh nữ sẽ mang theo bọn họ đánh bại Diễm Thí Thiên, đoạt lại tất cả thuộc về bọn họ, báo thù cho những tộc nhân chết oan uổng.
Dù sao tu vi mấy người Phần Bích Thấm, Đan Nhiễm, Trịnh Quyền cũng tương đối cao, tâm tình rất nhanh đã bình phục, dẫn Chu Chu đến tĩnh thất nói chuyện.
Bọn họ nghe thấy Chu Chu nói mấy ngày trước mới lên cấp, phải nhanh chóng bế quan ổn định cảnh giới, cho nên đều ngắn gọn đem chuyện phát sinh trong vòng một năm trở lại đây nói một lần.
Người bên Tam Đại tông môn đối xử với tộc nhân Đan Tộc hết sức chu đáo nhiệt tình, hơn nữa cũng không hề yêu cầu họ gia nhập Liên Minh Vũ Quốc, chỉ chiêu đãi họ giống như khách quý, bình thường không có sự vụ gì cũng không hề quấy rầy, cuộc sống của tộc nhân Đan Tộc trong hẻm núi thật sự rất an bình.
Một năm trước sau khi Chu Chu và Doãn Tử Chương rời đi thành Sùng Vũ không lâu, Đan Nghê còn gửi thư hỏi thăm tình huống của Trịnh Quyền, lúc đó không rõ tung tích của Trịnh Quyền, Phần Bích Thấm nghĩ đến nàng đang mang thai con của Trịnh Quyền, cho nên đã đặc biệt khởi hành đến đảo Âm Dương một năm một mười kể lại tình huống lúc đó cho nàng biết.
Đan Nghê vốn không phải là người khi gặp chuyện chỉ biết bi thương nôn nóng, biết được Trịnh Quyền vẫn còn sống, tình huống thân thể của mình lại không được tốt, cuối cùng quyết định ở trên đảo chờ tin tức.
Trịnh Quyền cũng chỉ đến sớm hơn Chu Chu hai ngày, vốn định theo thương thuyền của Tam Đại tông môn đến đảo Âm Dương đoàn tụ với Đan Nghê, nếu Chu Chu trở lại chậm hơn mấy ngày nữa, nói không chừng cũng không gặp được ông.
Nói đến tình huống của Trịnh Quyền ngày hôm đó, đến nay Trịnh Quyền vẫn rối rắm không giải thích được, nhất là đạo hồng quang xuất hiện sau đó, ông lại bị truyền tống đến trong sơn cốc của núi Chu Tước ở Bắc Phương một nơi bốn mùa ấm áp như mùa xuân, cách nơi ông giằng co với Diễm Thí Thiên khoảng vạn dặm, nhiều lúc ông còn hoài nghi đủ loại tình huống xảy ra lúc trước chỉ là một giấc mộng.
Sơn cốc kia hết sức cổ quái, ở trong cốc khắp nơi đều có linh dược, sau khi thương thế Trịnh Quyền hoàn toàn khỏi hẳn, liền đi ra ngoài sơn cốc để xác định vị trí của mình, kết quả lẫn nữa quay đầu lại vô luận tìm khắp nơi như thế nào cũng không tìm được sơn cốc kia nữa.
Huyết Phách đan Chu Chu cho ông dược lực cực kỳ mạnh, ông tốn thời gian hơn nửa năm mới hấp thu hoàn toàn được hiệu lực của dược liệu, tu vi cũng tăng lên tới Nguyên Anh trung kỳ. Một phen này chân chính chính là nhân họa đắc phúc.
Về phần bên phía Đan Quốc, kể từ sau cái ngày Diễm Thí Thiên đuổi theo tộc nhân Đan Tộc thất bại trở về, cũng không hề thấy hắn công khai lộ diện, nhưng động thái của Đan Quốc càng ngày càng lớn….
“Sư phụ, người thật sự không có chuyện gì? Thật tốt quá!” Chu Chu ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Trịnh Quyền.
Tinh thần sư phụ sáng láng, không ngờ người đã tấn chức đến Nguyên Anh trung kỳ! Nhưng cũng đúng, sư phụ ăn Huyết Phách đan do nàng luyện chế, tu vi tăng lên cũng là chuyện rất bình thường.
Chu Chu không biết, nếu không phải Trịnh Quyền cố ý dẫn dụ Diễm Thí Thiên rời đi sự chú ý, bỏ lỡ thời gian tốt hấp để hấp thụ hiệu lực của đan dược, tu vi của hắn hoàn toàn có thể tăng lên tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Có điều tình huống lúc đó, có thể giữ được tính mạng đã là gặp được thiên đại may mắn, thật sự không có điều gì có thể so sánh được.
Trịnh Quyền theo thói quen muốn giơ tay vuốt đầu Chu Chu, bàn tay giơ đến một nửa bỗng nhiên cứng đờ. Hiện tại hắn đứng cách Chu Chu không quá hai ba bước, cảm giác rõ ràng được hơi thở của thiếu nữ đang đứng trước mặt hoàn toàn khác trước đây, khí thế này một tu sĩ ngụy Nguyên Anh kỳ tuyệt không thể có được, thậm chí cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ Đại viên mãn cũng khó có thể với tới được.
Ông cứ như vậy đứng trước mặt nàng, cũng không tự chủ được cảm thấy chột dạ hít thở không thông.
“Chu Chu con…. Ách, Kết Anh rồi?” Trịnh Quyền lưỡng lự do dự hồi lâu mới hỏi.
“Vâng! Sư phụ, ngày đó sau lại xảy ra chuyện gì? Sao ngài lại chạy trốn được?” Chu Chu nước mắt lưng tròng dùng sức gật đầu, nàng cảm thấy lần này nàng dũng cảm như vậy, mọi người hẳn sẽ cao hứng khen ngợi nàng, tại sao mọi người nhìn thấy nàng lại ngẩn người như vậy?
Nhưng hiện tại nàng lại quan tâm hơn việc đến tột cùng là ngày đó sao sư phụ có thể chạy thoát tìm được đường sống thoát khỏi tay Diễm Thí Thiên, sư phụ thật sự rất lợi hại!
Chu Chu có thể cải tạo thân thể Kết Anh thành công vẫn là nguyện vọng lớn nhất của Đan Nghê, Trịnh Quyền chung đụng cùng các nàng đã lâu, không khỏi bị các nàng ảnh hưởng coi chuyện này thành chuyện quan trọng nhất. Nghe thấy Chu Chu trả lời như vậy liền cười đến không khép được miệng, nhưng nghĩ đến ngày ấy phát sinh chuyện lạ, ngay chính ông cũng không thể hiểu được, thì làm sao có thể giải thích cho Chu Chu kia chứ?
Bọn họ nói mấy câu, Đan Nhiễm rốt cuộc cũng hồi thần lại, thật cẩn thận hỏi: “Hoàng nhi, tu vi của con bây giờ là?”
Mặc dù Chu Chu đã cố ý thu liễm hơi thở, nhưng cái loại cảm giác này, vẫn khiến cho Đan Nhiễm cùng mấy người đang chờ bên cạnh âm thầm cảm thấy kinh hãi. Trong lòng hắn mơ hồ có một tia hi vọng xa vời, nhưng vừa nghĩ tới niên kỉ và kinh nghiệm của Chu Chu, lại cảm thấy trong lòng mình quá mức tham lam.
Chu Chu nhìn thoáng qua bốn vị trưởng lão đang vây quanh nàng cùng sư phụ. Còn có rất nhiều tộc nhân Đan tộc đang tò mò nhìn sang bên này, cảm giác việc mình lên cấp cũng không phải là chuyện gì xấu, cũng không việc gì phải giấu diếm, cho nên thoải mái nói: “Con đã đột phá tấn nhập Đại Thừa kỳ.”
“A, Đại Thừa kỳ tốt! Không tệ…..Con, con nói cái gì?!” Đan Nhiễm thuận miệng đáp hai tiếng, chợt kịp phản ứng lại điều Chu Chu vừa nói, âm thanh liền lập tức biến đổi, vẻ mặt mừng như điên không tin nhìn chằm chằm Chu Chu, hận không thể xem rõ lục phủ ngũ tạng của nàng.
Trong hẻm núi một mảnh tĩnh mịch, một đôi ánh gắt gao nhìn chằm chằm Chu Chu…..Đại Thừa kỳ, Đại Thừa kỳ?! Tiểu Thánh nữ của bọn thế mà lại là tu sĩ Đại Thừa kỳ?!
Có người choáng váng ở trong lòng tính toán niên kỉ của Chu Chu. Vừa tính một lần liền ra, hình như nàng còn chưa quá ba mươi tuổi.
Nhỏ tuổi như vậy đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ…..Mừng như điên, không tin, khiếp sợ đủ loại tâm tình đến đột ngột khiến cho toàn bộ mấy chục người ngây ra như phỗng, không biết nên phản ứng như thế nào.
Đan Nhiễm cao hứng đến nỗi muốn ngất xỉu, quả nhiên ánh mắt Thái Thượng trưởng lão sáng như đuốc. Có thể nhìn thấu được tương lai, tiểu Thánh nữ Đan Hoàng của bọn họ thực sự lợi hại đến nỗi không cách nào có thể hình dung được rồi! Nhất định tương lai nàng sẽ đem đến hi vọng cùng huy hoàng cho Đan Tộc!
Trịnh Quyền hoảng hốt nhìn Chu Chu, trước đây ông có thể vì thiên phú của Chu Chu mà hâm mộ đố kỵ, hôm nay ông hoàn toàn đố kỵ không nổi, kém quá xa! Tiểu nha đầu này quả thật không phải là người!
Tâm tình Đan Nhiễm tốt tới cực điểm rốt cuộc không nhịn được cất tiếng cười to, tiếng cười quanh quẩn ở trong hẻm núi. Mọi người trên khu đất trống rốt cuộc cũng hoàn hồn lại từ sự vui mừng khiếp sợ như điên mà cũng cười theo.
Những tộc nhân khác trong hẻm núi bị tiếng cuồng tiếu của Đan Nhiễm làm cho giật mình kinh ngạc, trưởng lão bị sao vậy? Chẳng lẽ là đã luyện được đan dược cửu phẩm? Cười thành như vậy thật sự rất là đáng sợ !
Ngay cả Phần Bích Thấm đang bế quan cùng với Yêu Hồ cũng bị kinh động, đi ra xem đến tột cùng là đã xảy ra việc gì.
Trong thời gian ngắn ngủi, tin tức Chu Chu trở thành tu sĩ Đại Thừa kỳ đã được lan truyền khắp hẻm núi, mọi người vui mừng khôn xiết, đều cảm thấy hi vọng trọng chấn Đan Tộc đang ở trước mắt.
Bọn họ bị Đan Quốc vây đã nhiều năm, không ít người nhìn thấy Diễm Thí Thiên ngày càng lớn mạnh, cũng đã cảm thấy trừ phi Diễm Thí Thiên phi thăng Tiên giới hoặc Ma giới. Nếu không hắn còn sống một ngày, hi vọng muốn chấn hưng Đan Tộc càng vô vọng.
Không ai có thể nghĩ đến tiểu Thánh nữ của bọn họ lại nhanh như vậy đã cố gắng đuổi kịp lớn mạnh hơn. Có lẽ kinh nghiệm thủ đoạn đối phó với cường địch của nàng không bằng Diễm Thí Thiên, nhưng thực lực của hai người lại không sai biệt lắm. Tất cả mọi người đều tin tưởng. Chỉ cần qua mấy năm nữa, thiên tài tiểu Thánh nữ sẽ mang theo bọn họ đánh bại Diễm Thí Thiên, đoạt lại tất cả thuộc về bọn họ, báo thù cho những tộc nhân chết oan uổng.
Dù sao tu vi mấy người Phần Bích Thấm, Đan Nhiễm, Trịnh Quyền cũng tương đối cao, tâm tình rất nhanh đã bình phục, dẫn Chu Chu đến tĩnh thất nói chuyện.
Bọn họ nghe thấy Chu Chu nói mấy ngày trước mới lên cấp, phải nhanh chóng bế quan ổn định cảnh giới, cho nên đều ngắn gọn đem chuyện phát sinh trong vòng một năm trở lại đây nói một lần.
Người bên Tam Đại tông môn đối xử với tộc nhân Đan Tộc hết sức chu đáo nhiệt tình, hơn nữa cũng không hề yêu cầu họ gia nhập Liên Minh Vũ Quốc, chỉ chiêu đãi họ giống như khách quý, bình thường không có sự vụ gì cũng không hề quấy rầy, cuộc sống của tộc nhân Đan Tộc trong hẻm núi thật sự rất an bình.
Một năm trước sau khi Chu Chu và Doãn Tử Chương rời đi thành Sùng Vũ không lâu, Đan Nghê còn gửi thư hỏi thăm tình huống của Trịnh Quyền, lúc đó không rõ tung tích của Trịnh Quyền, Phần Bích Thấm nghĩ đến nàng đang mang thai con của Trịnh Quyền, cho nên đã đặc biệt khởi hành đến đảo Âm Dương một năm một mười kể lại tình huống lúc đó cho nàng biết.
Đan Nghê vốn không phải là người khi gặp chuyện chỉ biết bi thương nôn nóng, biết được Trịnh Quyền vẫn còn sống, tình huống thân thể của mình lại không được tốt, cuối cùng quyết định ở trên đảo chờ tin tức.
Trịnh Quyền cũng chỉ đến sớm hơn Chu Chu hai ngày, vốn định theo thương thuyền của Tam Đại tông môn đến đảo Âm Dương đoàn tụ với Đan Nghê, nếu Chu Chu trở lại chậm hơn mấy ngày nữa, nói không chừng cũng không gặp được ông.
Nói đến tình huống của Trịnh Quyền ngày hôm đó, đến nay Trịnh Quyền vẫn rối rắm không giải thích được, nhất là đạo hồng quang xuất hiện sau đó, ông lại bị truyền tống đến trong sơn cốc của núi Chu Tước ở Bắc Phương một nơi bốn mùa ấm áp như mùa xuân, cách nơi ông giằng co với Diễm Thí Thiên khoảng vạn dặm, nhiều lúc ông còn hoài nghi đủ loại tình huống xảy ra lúc trước chỉ là một giấc mộng.
Sơn cốc kia hết sức cổ quái, ở trong cốc khắp nơi đều có linh dược, sau khi thương thế Trịnh Quyền hoàn toàn khỏi hẳn, liền đi ra ngoài sơn cốc để xác định vị trí của mình, kết quả lẫn nữa quay đầu lại vô luận tìm khắp nơi như thế nào cũng không tìm được sơn cốc kia nữa.
Huyết Phách đan Chu Chu cho ông dược lực cực kỳ mạnh, ông tốn thời gian hơn nửa năm mới hấp thu hoàn toàn được hiệu lực của dược liệu, tu vi cũng tăng lên tới Nguyên Anh trung kỳ. Một phen này chân chính chính là nhân họa đắc phúc.
Về phần bên phía Đan Quốc, kể từ sau cái ngày Diễm Thí Thiên đuổi theo tộc nhân Đan Tộc thất bại trở về, cũng không hề thấy hắn công khai lộ diện, nhưng động thái của Đan Quốc càng ngày càng lớn….