Sáng hôm sau, Ngải Mễ dậy sớm đi vệ sinh, cô mơ màng tỉnh dậy, vừa dụi mắt vừa mò vào nhà vệ sinh, quên cả khóa cửa. Đi được hai bước thì nhìn thấy mẹ xách làn từ bếp đi ra, chắc là chuẩn bị đi mua thức ăn, mua đồ ăn sáng. Ngải Mễ giật bắn mình, sực nhớ ra Allan vẫn đang ở phòng cô, liền vội quay lại đóng cửa phòng ngủ. Cô liếc nhanh vào phòng và vô cùng sửng sốt khi phát hiện ra anh ngủ trên chiếc ghế đặt cạnh giường, vừa nãy cô hoàn toàn không để ý đến điều đó.
Thấy vậy, mẹ liền hỏi: “Ngải Mễ, con dậy rồi à? Mẹ đang định hỏi sáng nay con thích ăn gì?”
“Ăn gì cũng được ạ, giống tuần trước thôi.” Cô không dám ra nhà vệ sinh, sợ chẳng may mẹ lại vào phòng cô và nhìn thấy Allan trong đó.
Mẹ thấy cô đứng yên không nhúc nhích bèn tò mò hỏi: “Không ngủ nữa à? Hôm qua con giặt ga trải giường hả? Con biết sử dụng máy giặt rồi cơ à?”
Mặt Ngải Mễ đỏ rần, miệng ấp úng: “Thì con biết lâu rồi mà. Mẹ đi mua đồ ăn sáng nhanh lên, con đói rồi.”
Sau khi mẹ đi, Ngải Mễ mới dám chạy vào nhà vệ sinh giải quyết thật nhanh rồi quay về phòng ngủ. Allan đã dậy, thấy cô bước vào, anh liền bước đến kéo tay cô hỏi: “Em còn đau không?”
“No.”
“Đừng giấu anh.”
“Bảo đau mới là nói dối.” Cô thành thật khai: “Chỉ vì em muốn giữ anh ở lại với em nên mới nói thế thôi.”
Anh nhìn cô một lát, dường như muốn phân định rốt cuộc câu nào là nói thật, câu nào là nói dối, cuối cùng anh chỉ ra ngoài, hỏi: ““Giặc” đi rồi hả?”
Nghe thấy vậy, cô không nhịn được, đành cố nén giọng, cười khúc khích nói: ““Giặc” đi rồi nhưng “tay sai” vẫn còn ở lại. Anh chuẩn bị về à?”
Allan liền gật đầu.
“Đợi em đánh lạc hướng “tay sai” cho anh đã.” Ngải Mễ quay trở lại nhà vệ sinh, chẳng mấy chốc đã đánh răng, rửa mặt xong xuôi, rồi cô gọi với sang phòng khách: “Bố ơi, hôm nay trời đẹp, bố con mình đi dạo đi!”
Bố hơi bất ngờ vì được trọng vọng đột xuất, lập tức từ phòng ngủ sang phòng khách. “Được thôi, sao hôm nay tự nhiên lại cao hứng thế?”
Ngải Mễ liền kéo bố ra ngoài. “Đi thôi bố, muộn là thời tiết lại hết đẹp đấy.” Rồi cô nói lớn: “Ta đi dạo thôi!”
Đến khi Ngải Mễ và bố đi dạo về, Allan đã không còn ở trong phòng. Cô tần ngần ngồi một lát, hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, vừa thấy tự hào vừa thấy lo lắng. Tự hào là vì cuối cùng cô và Allan đã trở thành tình nhân theo đúng nghĩa, lo lắng là vì hiện tại anh đã hoàn toàn sở hữu cô rồi, không biết liệu anh có mất hứng thú với cô hay không?
Nghe nói hứng thú của người đàn ông dành cho một phụ nữ lấy việc chiếm hữu cô ấy làm điểm cao nhất, trước đó, anh ta luôn cố gắng vươn tới đỉnh, niềm hứng thú của anh ta tăng lên dần dần. Sau khi lên tới đỉnh cao nhất, sự hứng thú của anh ta cũng đạt tới cực thịnh, có thể anh ta sẽ ở trên đỉnh một thời gian, nhưng bất luận dừng trong bao lâu, sự hứng thú của anh ta sẽ không lên cao nữa, và cuối cùng là tụt dốc thôi.
Cô không hề cảm nhận được sự mâu thuẫn giữa mối lo lắng ngày hôm nay và mối lo lắng ngày hôm qua của mình. Hôm qua còn lo là Allan giữ kẽ, không muốn dấn sâu vào chuyện tình với cô, hôm nay lại bắt đầu lo lắng sau khi đã có được cô trọn vẹn rồi sẽ trở nên chóng chán. Cô rất thích anh của ngày hôm qua, dịu dàng, quan tâm biết bao, anh đã khiến cô tận hưởng được niềm vui mà trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được, rồi anh còn ở lại với cô một đêm, điều này khiến cô vui vô cùng. Nhưng sáng nay anh vội vã ra về như thế, khiến cô cảm thấy rất đau khổ.
Khi không có anh ở bên, cô lại bắt đầu đứng ngồi không yên, cô không biết rốt cuộc anh đang làm gì, đang ở bên ai, anh có còn yêu cô nữa không. Đáng lẽ hôm nay anh phải ở bên cô chứ? Anh vội về nhà cô Giản đó làm gì?
Càng nghĩ Ngải Mễ càng sốt ruột, cô quyết định đến nhà cô Giản để tìm anh, xem rốt cuộc anh đang làm gì. Cô biết nhà cô Giản nằm ở đường nào, vì Allan đã từng nói tên con đường đó, nhưng cô không biết là khu nhà nào, càng không biết tầng mấy, phòng bao nhiêu. Cô chỉ nhớ anh từng nói rằng gần khu nhà đó có cửa hàng cắt tóc “Thiên hạ đệ nhất kéo” của một nhà tạo mẫu tóc về hưu. Tay nghề mát-xa của nhà tạo mẫu tóc đó rất điêu luyện, ai đến cắt tóc cũng được tặng mấy phút mát-xa, thế nên Allan rất thích cắt tóc ở đó.
Cô không đắn đo nữa, lát nữa hỏi thăm từng nhà vậy, kiểu gì chẳng hỏi ra nhà cô Giản. Đúng lúc mẹ mua thức ăn và đồ ăn sáng về, cô ăn qua loa cho xong bữa rồi chạy đi gọi taxi.
Đến con đường nhà cô Giản ở, cô bảo bác tài lái chậm hơn để cô tìm “Thiên hạ đệ nhất kéo”. Cũng may là không mất nhiều thời gian đã tìm ra, cô xuống xe trước cửa “Thiên hạ đệ nhất kéo”, trả tiền rồi đi vào con ngõ nằm bên vệ đường, nhìn thấy mấy khu nhà nằm gần nhau. Cô ngó nhanh thì thấy mỗi khu nhà có ba hộ gia đình ở, cô quyết định bắt đầu tìm từ khu nhà gần nhất.
Cô vào hộ thứ nhất rồi nhìn ban công của từng tầng, chỉ mong phát hiện ra quần áo hoặc vật dụng quen thuộc gì đó của Allan nhưng không thấy. Cô lại sang hộ thứ hai, đang định tiếp tục làm như thế, quan sát ban công từng tầng thì nhìn thấy ban công tầng hai có người đang đứng, cô quyết định sẽ đi hỏi người đó.
Cô gái đang tựa nghiêng người trên ban công, có lẽ do nghe thấy tiếng bước chân, cô gái liền quay lại nhìn Ngải Mễ.
Linh tính mách bảo cô đây chính là Giản Huệ, nhưng cô vẫn hỏi: “Chị cho em hỏi thăm một chút. Chị có biết nhà cô chú Giản ở đâu không ạ?”
“Nhà mình họ Giản đây, bạn tìm ai?”
Ngải Mễ tiến đến gần hơn: “Chị có phải là Giản Huệ không?”
Cô gái đó liền gật đầu. “Bạn tìm mình à?”
“Em tìm anh Thành Cương.”
“Bạn tìm anh ấy có việc gì?”
“À, anh ấy quên đồ ở nhà em nên em mang đến cho anh ấy…” Ngải Mễ lấp liếp.
Giản Huệ nhìn cô một lượt từ đầu tới chân rồi chỉ về phía cổng, nói: “Bạn đi từ kia vào rồi mình mở cửa cho.” Nói xong, Giản Huệ liền biến mất khỏi ban công, một lát sau, cô mở cửa, thò đầu ra gọi Ngải Mễ: “Ở đây cơ mà, bạn vào đi!”
Ngải Mễ vào đến cửa thì nhìn thấy đôi giày của Allan đặt sát tường, cô cũng vội tháo giày ra, đặt bên cạnh đôi giày của Allan, cô phát hiện thấy nền nhà được lát bằng loại gạch giống như gạch nhựa.
Giản Huệ liền nói nhỏ với Ngải Mễ: “Nói nhỏ nhé, sáng nay anh ấy vừa về, còn đang ngủ. Đừng làm ồn không anh ấy lại dậy.”
Ngải Mễ định nói là em biết, vì sáng nay anh ấy từ nhà em về đây, nhưng cô lại nhớ đến nguyên tắc hoạt động bí mật nên đành giữ mồm giữ miệng. Cô không biết cửa nào là cửa phòng ngủ của anh, cũng ngại hỏi Giản Huệ, đành miễn cưỡng theo Giản Huệ vào phòng khách ngồi.
“Nhà chị không có ai à?” Ngải Mễ hỏi, nhưng rồi sửa lại: “Bố mẹ chị không có nhà à?”
“Bố mẹ mình đi coi thi rồi. Bạn là…”
“Em là Ngải Mễ.”
“Bạn là con gái thầy hướng dẫn của anh ấy hả? Mình đoán đúng rồi.” Giản Huệ cười, nói. “Không thể nghĩ là bạn đang học đại học, nhìn cứ như trẻ con vậy.”
“Trẻ con ạ? Trẻ già thì có.” Ngải Mễ vốn định thể hiện sự khiêm tốn nhưng rồi cô chợt nhớ ra Giản Huệ hơn tuổi cô, nói thế sợ Giản Huệ lại hiểu lầm, cô vội dừng lại và hỏi sang chuyện khác: “Anh Thành Cương ở phòng nào ạ?”
“Cứ để anh ấy ngủ thêm một lúc nữa, tối qua chắc anh ấy chẳng được ngủ mấy, hôm nay về trông mệt mỏi lắm.”
Thấy Giản Huệ quan tâm đến Allan, cứ như cô ấy là người yêu của anh vậy, Ngải Mễ cũng thấy khó chịu, suýt nữa là để lộ ra chuyện của cô tối hôm qua.
“Bạn có uống trà không? Mình đi lấy nước nh!” Nói rồi Giản Huệ đứng dậy đi vào bếp pha trà.
Ngải Mễ tranh thủ thời gian ngó cửa mấy phòng, chỉ có căn phòng sát ban công đóng chặt cửa, các phòng còn lại đều mở hé, cô đoán chắc chắn đó là phòng của Allan, bèn chạy đến gõ cửa. Cô nghe thấy tiếng Allan còn đang ngái ngủ: “Ai đấy?”
“Em, Ngải Mễ đây.”
Allan liền bật dậy, mở hé cửa ra. “Em thật hả? Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng em nhưng cứ ngỡ là đang nằm mơ. Sao em lại ở đây?”
“Em không được đến đây ư?” Cô lẻn ngay vào phòng và chốt cửa lại, sà vào lòng anh. “Nhớ anh nên em đến thôi.”
Anh kéo cô vào giường rồi chui vào chăn, vỗ xuống đệm, bảo cô cũng chui vào. Cô cởi ngay áo khoác ra, chui vào chăn và rúc vào lòng anh. Anh ôm chặt cô, nói: “Ý anh hỏi là em đến đây bằng cách nào, đừng có nói là em đạp xe đến nhé, hiện tại em… thế này, đi xe đạp không tiện lắm nhỉ?”
“Em bắt taxi.”
“Thông minh.”
Ngải Mễ liền hỏi: “Tối qua anh không ngủ được à? Giường chật quá đúng không? Nhưng em ngủ ngon lắm.”
Allan nhắm nghiền mắt lại, chỉ mỉm cười chứ không đáp lời.
“Em chen anh nên anh phải ra ghế ngủ hả?” Ngải Mễ hỏi. Cô biết mình ngủ rất hay dồn người khác, thế nên hồi nhỏ khi ngủ cùng giường với cô, bất luận giường to thế nào, cô cũng vẫn có thể dồn mẹ xuống dưới đất, có lúc mẹ đành phải đổi sang bên kia, nhưng chẳng mấy chốc Ngải Mễ lại mò đến, có đêm dồn mấy lần liền.
Cô liền trách: “Sao anh không gọi em dậy? Hoặc đẩy em sang một góc ấy?”
Allan vẫn nhắm nghiền mắt, mỉm cười, nói: “Em ngủ say như con cún, anh nỡ lòng nào gọi em dậy?” Rồi anh ngáp một cái, hỏi: “Em ăn sáng chưa? Có đói không?”
“Em ăn rồi nên không đói.”
“Thế ngủ một lát nhé, anh buồn ngủ quá.”
Ngải Mễ chẳng buồn ngủ chút nào nhưng vẫn phải giả vờ nhắm mắt. Nhắm mắt chưa đầy hai phút, cô bắt đầu mò mẫm trên người anh. Không hiểu tại sao, cô nghĩ hai người đã đến với nhau rồi thì nghiễm nhiên phải làm việc gì đó, nếu không cô sẽ nghi ngờ là anh không yêu cô nữa, ít nhất là anh không cảm nhận được sự quyến rũ của cô.
Allan nhắm nghiền mắt, mỉm cười túm lấy tay cô, không cho cô chạm vào chỗ đó của anh. “Làm gì vậy? Tay chân quờ quạng ghê thế. Em không nghe nói không được chạm vào cái đó của ông ba mươi à? Đừng có đùa với lửa, không lại tự chuốc vạ vào thân đấy.”
“Anh không thích tự chuốc vạ vào thân à?”
“Anh sợ em đau.”
“Em không đau.”
“You sure (Em chắc chắn chứ)?”
“Yes (Chắc chắn).”
Sau khi chiến sự xảy ra, Ngải Mễ bắt đầu quên hết mọi thứ xung quanh và rên rỉ mỗi lúc một rõ hơn, Allan sợ quá vội áp miệng mình vào miệng cô, kiểm soát mọi hoạt động tự do ngôn luận của cô.
Thấy vậy, mẹ liền hỏi: “Ngải Mễ, con dậy rồi à? Mẹ đang định hỏi sáng nay con thích ăn gì?”
“Ăn gì cũng được ạ, giống tuần trước thôi.” Cô không dám ra nhà vệ sinh, sợ chẳng may mẹ lại vào phòng cô và nhìn thấy Allan trong đó.
Mẹ thấy cô đứng yên không nhúc nhích bèn tò mò hỏi: “Không ngủ nữa à? Hôm qua con giặt ga trải giường hả? Con biết sử dụng máy giặt rồi cơ à?”
Mặt Ngải Mễ đỏ rần, miệng ấp úng: “Thì con biết lâu rồi mà. Mẹ đi mua đồ ăn sáng nhanh lên, con đói rồi.”
Sau khi mẹ đi, Ngải Mễ mới dám chạy vào nhà vệ sinh giải quyết thật nhanh rồi quay về phòng ngủ. Allan đã dậy, thấy cô bước vào, anh liền bước đến kéo tay cô hỏi: “Em còn đau không?”
“No.”
“Đừng giấu anh.”
“Bảo đau mới là nói dối.” Cô thành thật khai: “Chỉ vì em muốn giữ anh ở lại với em nên mới nói thế thôi.”
Anh nhìn cô một lát, dường như muốn phân định rốt cuộc câu nào là nói thật, câu nào là nói dối, cuối cùng anh chỉ ra ngoài, hỏi: ““Giặc” đi rồi hả?”
Nghe thấy vậy, cô không nhịn được, đành cố nén giọng, cười khúc khích nói: ““Giặc” đi rồi nhưng “tay sai” vẫn còn ở lại. Anh chuẩn bị về à?”
Allan liền gật đầu.
“Đợi em đánh lạc hướng “tay sai” cho anh đã.” Ngải Mễ quay trở lại nhà vệ sinh, chẳng mấy chốc đã đánh răng, rửa mặt xong xuôi, rồi cô gọi với sang phòng khách: “Bố ơi, hôm nay trời đẹp, bố con mình đi dạo đi!”
Bố hơi bất ngờ vì được trọng vọng đột xuất, lập tức từ phòng ngủ sang phòng khách. “Được thôi, sao hôm nay tự nhiên lại cao hứng thế?”
Ngải Mễ liền kéo bố ra ngoài. “Đi thôi bố, muộn là thời tiết lại hết đẹp đấy.” Rồi cô nói lớn: “Ta đi dạo thôi!”
Đến khi Ngải Mễ và bố đi dạo về, Allan đã không còn ở trong phòng. Cô tần ngần ngồi một lát, hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, vừa thấy tự hào vừa thấy lo lắng. Tự hào là vì cuối cùng cô và Allan đã trở thành tình nhân theo đúng nghĩa, lo lắng là vì hiện tại anh đã hoàn toàn sở hữu cô rồi, không biết liệu anh có mất hứng thú với cô hay không?
Nghe nói hứng thú của người đàn ông dành cho một phụ nữ lấy việc chiếm hữu cô ấy làm điểm cao nhất, trước đó, anh ta luôn cố gắng vươn tới đỉnh, niềm hứng thú của anh ta tăng lên dần dần. Sau khi lên tới đỉnh cao nhất, sự hứng thú của anh ta cũng đạt tới cực thịnh, có thể anh ta sẽ ở trên đỉnh một thời gian, nhưng bất luận dừng trong bao lâu, sự hứng thú của anh ta sẽ không lên cao nữa, và cuối cùng là tụt dốc thôi.
Cô không hề cảm nhận được sự mâu thuẫn giữa mối lo lắng ngày hôm nay và mối lo lắng ngày hôm qua của mình. Hôm qua còn lo là Allan giữ kẽ, không muốn dấn sâu vào chuyện tình với cô, hôm nay lại bắt đầu lo lắng sau khi đã có được cô trọn vẹn rồi sẽ trở nên chóng chán. Cô rất thích anh của ngày hôm qua, dịu dàng, quan tâm biết bao, anh đã khiến cô tận hưởng được niềm vui mà trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được, rồi anh còn ở lại với cô một đêm, điều này khiến cô vui vô cùng. Nhưng sáng nay anh vội vã ra về như thế, khiến cô cảm thấy rất đau khổ.
Khi không có anh ở bên, cô lại bắt đầu đứng ngồi không yên, cô không biết rốt cuộc anh đang làm gì, đang ở bên ai, anh có còn yêu cô nữa không. Đáng lẽ hôm nay anh phải ở bên cô chứ? Anh vội về nhà cô Giản đó làm gì?
Càng nghĩ Ngải Mễ càng sốt ruột, cô quyết định đến nhà cô Giản để tìm anh, xem rốt cuộc anh đang làm gì. Cô biết nhà cô Giản nằm ở đường nào, vì Allan đã từng nói tên con đường đó, nhưng cô không biết là khu nhà nào, càng không biết tầng mấy, phòng bao nhiêu. Cô chỉ nhớ anh từng nói rằng gần khu nhà đó có cửa hàng cắt tóc “Thiên hạ đệ nhất kéo” của một nhà tạo mẫu tóc về hưu. Tay nghề mát-xa của nhà tạo mẫu tóc đó rất điêu luyện, ai đến cắt tóc cũng được tặng mấy phút mát-xa, thế nên Allan rất thích cắt tóc ở đó.
Cô không đắn đo nữa, lát nữa hỏi thăm từng nhà vậy, kiểu gì chẳng hỏi ra nhà cô Giản. Đúng lúc mẹ mua thức ăn và đồ ăn sáng về, cô ăn qua loa cho xong bữa rồi chạy đi gọi taxi.
Đến con đường nhà cô Giản ở, cô bảo bác tài lái chậm hơn để cô tìm “Thiên hạ đệ nhất kéo”. Cũng may là không mất nhiều thời gian đã tìm ra, cô xuống xe trước cửa “Thiên hạ đệ nhất kéo”, trả tiền rồi đi vào con ngõ nằm bên vệ đường, nhìn thấy mấy khu nhà nằm gần nhau. Cô ngó nhanh thì thấy mỗi khu nhà có ba hộ gia đình ở, cô quyết định bắt đầu tìm từ khu nhà gần nhất.
Cô vào hộ thứ nhất rồi nhìn ban công của từng tầng, chỉ mong phát hiện ra quần áo hoặc vật dụng quen thuộc gì đó của Allan nhưng không thấy. Cô lại sang hộ thứ hai, đang định tiếp tục làm như thế, quan sát ban công từng tầng thì nhìn thấy ban công tầng hai có người đang đứng, cô quyết định sẽ đi hỏi người đó.
Cô gái đang tựa nghiêng người trên ban công, có lẽ do nghe thấy tiếng bước chân, cô gái liền quay lại nhìn Ngải Mễ.
Linh tính mách bảo cô đây chính là Giản Huệ, nhưng cô vẫn hỏi: “Chị cho em hỏi thăm một chút. Chị có biết nhà cô chú Giản ở đâu không ạ?”
“Nhà mình họ Giản đây, bạn tìm ai?”
Ngải Mễ tiến đến gần hơn: “Chị có phải là Giản Huệ không?”
Cô gái đó liền gật đầu. “Bạn tìm mình à?”
“Em tìm anh Thành Cương.”
“Bạn tìm anh ấy có việc gì?”
“À, anh ấy quên đồ ở nhà em nên em mang đến cho anh ấy…” Ngải Mễ lấp liếp.
Giản Huệ nhìn cô một lượt từ đầu tới chân rồi chỉ về phía cổng, nói: “Bạn đi từ kia vào rồi mình mở cửa cho.” Nói xong, Giản Huệ liền biến mất khỏi ban công, một lát sau, cô mở cửa, thò đầu ra gọi Ngải Mễ: “Ở đây cơ mà, bạn vào đi!”
Ngải Mễ vào đến cửa thì nhìn thấy đôi giày của Allan đặt sát tường, cô cũng vội tháo giày ra, đặt bên cạnh đôi giày của Allan, cô phát hiện thấy nền nhà được lát bằng loại gạch giống như gạch nhựa.
Giản Huệ liền nói nhỏ với Ngải Mễ: “Nói nhỏ nhé, sáng nay anh ấy vừa về, còn đang ngủ. Đừng làm ồn không anh ấy lại dậy.”
Ngải Mễ định nói là em biết, vì sáng nay anh ấy từ nhà em về đây, nhưng cô lại nhớ đến nguyên tắc hoạt động bí mật nên đành giữ mồm giữ miệng. Cô không biết cửa nào là cửa phòng ngủ của anh, cũng ngại hỏi Giản Huệ, đành miễn cưỡng theo Giản Huệ vào phòng khách ngồi.
“Nhà chị không có ai à?” Ngải Mễ hỏi, nhưng rồi sửa lại: “Bố mẹ chị không có nhà à?”
“Bố mẹ mình đi coi thi rồi. Bạn là…”
“Em là Ngải Mễ.”
“Bạn là con gái thầy hướng dẫn của anh ấy hả? Mình đoán đúng rồi.” Giản Huệ cười, nói. “Không thể nghĩ là bạn đang học đại học, nhìn cứ như trẻ con vậy.”
“Trẻ con ạ? Trẻ già thì có.” Ngải Mễ vốn định thể hiện sự khiêm tốn nhưng rồi cô chợt nhớ ra Giản Huệ hơn tuổi cô, nói thế sợ Giản Huệ lại hiểu lầm, cô vội dừng lại và hỏi sang chuyện khác: “Anh Thành Cương ở phòng nào ạ?”
“Cứ để anh ấy ngủ thêm một lúc nữa, tối qua chắc anh ấy chẳng được ngủ mấy, hôm nay về trông mệt mỏi lắm.”
Thấy Giản Huệ quan tâm đến Allan, cứ như cô ấy là người yêu của anh vậy, Ngải Mễ cũng thấy khó chịu, suýt nữa là để lộ ra chuyện của cô tối hôm qua.
“Bạn có uống trà không? Mình đi lấy nước nh!” Nói rồi Giản Huệ đứng dậy đi vào bếp pha trà.
Ngải Mễ tranh thủ thời gian ngó cửa mấy phòng, chỉ có căn phòng sát ban công đóng chặt cửa, các phòng còn lại đều mở hé, cô đoán chắc chắn đó là phòng của Allan, bèn chạy đến gõ cửa. Cô nghe thấy tiếng Allan còn đang ngái ngủ: “Ai đấy?”
“Em, Ngải Mễ đây.”
Allan liền bật dậy, mở hé cửa ra. “Em thật hả? Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng em nhưng cứ ngỡ là đang nằm mơ. Sao em lại ở đây?”
“Em không được đến đây ư?” Cô lẻn ngay vào phòng và chốt cửa lại, sà vào lòng anh. “Nhớ anh nên em đến thôi.”
Anh kéo cô vào giường rồi chui vào chăn, vỗ xuống đệm, bảo cô cũng chui vào. Cô cởi ngay áo khoác ra, chui vào chăn và rúc vào lòng anh. Anh ôm chặt cô, nói: “Ý anh hỏi là em đến đây bằng cách nào, đừng có nói là em đạp xe đến nhé, hiện tại em… thế này, đi xe đạp không tiện lắm nhỉ?”
“Em bắt taxi.”
“Thông minh.”
Ngải Mễ liền hỏi: “Tối qua anh không ngủ được à? Giường chật quá đúng không? Nhưng em ngủ ngon lắm.”
Allan nhắm nghiền mắt lại, chỉ mỉm cười chứ không đáp lời.
“Em chen anh nên anh phải ra ghế ngủ hả?” Ngải Mễ hỏi. Cô biết mình ngủ rất hay dồn người khác, thế nên hồi nhỏ khi ngủ cùng giường với cô, bất luận giường to thế nào, cô cũng vẫn có thể dồn mẹ xuống dưới đất, có lúc mẹ đành phải đổi sang bên kia, nhưng chẳng mấy chốc Ngải Mễ lại mò đến, có đêm dồn mấy lần liền.
Cô liền trách: “Sao anh không gọi em dậy? Hoặc đẩy em sang một góc ấy?”
Allan vẫn nhắm nghiền mắt, mỉm cười, nói: “Em ngủ say như con cún, anh nỡ lòng nào gọi em dậy?” Rồi anh ngáp một cái, hỏi: “Em ăn sáng chưa? Có đói không?”
“Em ăn rồi nên không đói.”
“Thế ngủ một lát nhé, anh buồn ngủ quá.”
Ngải Mễ chẳng buồn ngủ chút nào nhưng vẫn phải giả vờ nhắm mắt. Nhắm mắt chưa đầy hai phút, cô bắt đầu mò mẫm trên người anh. Không hiểu tại sao, cô nghĩ hai người đã đến với nhau rồi thì nghiễm nhiên phải làm việc gì đó, nếu không cô sẽ nghi ngờ là anh không yêu cô nữa, ít nhất là anh không cảm nhận được sự quyến rũ của cô.
Allan nhắm nghiền mắt, mỉm cười túm lấy tay cô, không cho cô chạm vào chỗ đó của anh. “Làm gì vậy? Tay chân quờ quạng ghê thế. Em không nghe nói không được chạm vào cái đó của ông ba mươi à? Đừng có đùa với lửa, không lại tự chuốc vạ vào thân đấy.”
“Anh không thích tự chuốc vạ vào thân à?”
“Anh sợ em đau.”
“Em không đau.”
“You sure (Em chắc chắn chứ)?”
“Yes (Chắc chắn).”
Sau khi chiến sự xảy ra, Ngải Mễ bắt đầu quên hết mọi thứ xung quanh và rên rỉ mỗi lúc một rõ hơn, Allan sợ quá vội áp miệng mình vào miệng cô, kiểm soát mọi hoạt động tự do ngôn luận của cô.