Ngải Mễ phải về trường vì sáng hôm sau có giờ học. Cô và Allan đạp xe đến dưới sân nhà cô, cô lên tầng lấy đồ, còn anh đứng ở dưới đợi rồi đưa cô về trường.
Vừa vào nhà, mẹ Ngải Mễ liền bảo cô rằng có một cô gái gọi điện mấy lần tìm con, mẹ hỏi bạn ấy có chuyện gì nhưng bạn ấy không chịu nói. Lúc này Ngải Mễ mới sực nhớ ra trước đó cô hứa với Giản Huệ là nếu tìm thấy Allan sẽ gọi điện báo cho cô ấy, nhưng cuối cùng cô lại quên khuấy mất chuyện này.
Ngải Mễ vội tìm số điện thoại của Giản Huệ và gọi cho cô. Giản Huệ thở phào, bảo Thành Cương không có vấn đề gì là tốt rồi, cô cũng vừa đi tìm anh về.
Nghe thấy vậy, Ngải Mễ tò mò hỏi: “Chị đi đâu tìm anh ấy?”
“Quán karaoke, thầy dạy guitar của anh ấy, nhiều nơi lắm.”
“Sao chị biết những nơi đó? Chị từng đến đó với anh ấy à?”
Giản Huệ cười, nói: “Mình không đi với anh ấy nhưng bình thường trước khi đi đâu anh ấy cũng đều nói, thế nên có chút ấn tượng, hôm nay cũng chỉ là thử vận may thôi. Cuối cùng là Thành Cường đi đâu vậy?”
“Anh ấy đến nhà xuất bản.”
“Anh chàng này buồn cười thật đấy, đến nhà xuất bản thì nói với bạn cùng phòng một câu, làm mọi người lo lắng…”
Ngải Mễ liền kêu oan thay cho Allan: “Việc này thì có gì đáng lo? Anh ấy lớn rồi thì làm sao gặp chuyện gì được?”
“Nghe trưởng khoa trinh sát hình sự Vương nói mới đây thành phố J liên tiếp xảy ra các vụ án giết người, lãnh đạo thành phố ra lệnh phải phá án trong tháng này.”
Ngải Mễ sực nhớ ra Allan vẫn đang đợi cô ở dưới, bèn vội nói: “Thôi, tạm thời thế đã chị nhé, anh ấy còn đang đợi em ở dưới, em cúp máy đây.”
Mẹ liền hỏi: “Ai đang đợi con ở dưới vậy?”
“Một người bạn mẹ ạ.” Ngải Mễ không muốn trả lời, chỉ đối phó qua loa cho xong chuyện. “Con có nói thì mẹ cũng chẳng biết.”
“Con ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi, bây giờ con phải về trường đây.” Nói xong, cô liền lấy đồ rồi chạy xuống tầng.
Allan đứng ở dưới đợi cô, thấy cô xuống bèn nói: “Cuối cùng cũng đã xuống, anh tưởng em bán anh ở đây rồi cơ, còn đang nghĩ xem ăn chia tiền bán được kiểu gì đây.”
“Làm sao nỡ bán được?” Cô kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong chiều hôm nay rồi nói: “Ngại quá, em lại quên gọi điện thoại cho Jane, hại chị ấy đi tìm anh khắp nơi lúc trời tối.”
Allan liền lắc đầu. “Nam nhi đại trượng phu như anh thì xảy ra chuyện gì được? Chẳng lẽ lại bị nàng nào lừa mất ư? Chính bọn em mới đáng lo, trời tối rồi mà còn lang thang ngoài đường một mình, nếu xảy ra chuyện gì thì em bảo anh phải làm sao?”
Ngải Mễ liền kể lại thông tin vỉa hè có liên quan đến những vụ án giết người trong thành phố rồi nói: “Có phải chị Jane quan tâm hơi nhiều đến anh không nhỉ? Em thấy hôm nay chị ấy còn nóng lòng hơn cả em.”
“Thôi, tôi xin, tôi xin!” Allan cười, khua tay. “Đừng có lôi lý thuyết “người người yêu Thành Cương, Thành Cương yêu người người” của em ra đây nữa.”
Ngải Mễ không chịu mà nói tiếp: “Thực ra chị Jane là người rất sâu sắc”. Cô liền tường thuật lại một cách sinh động cuộc nói chuyện giữa cô và Jane trong lần đi chơi siêu thị cho Allan nghe rồi nói: “Thực ra lúc ấy em không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, không biết có phải chị ấy đang than thầm vì hơn tuổi anh nên rất bất hạnh, vì kiếp này không có hy vọng đến với anh nên đành phải chờ kiếp sau hay không?”
Allan liền nói: “Em càng nói càng phi lý, lôi cả chuyện kiếp sau ra để nói nữa. Em có biết Jane học ngành gì không?”
Ngải Mễ liền đùa: “Chẳng lẽ lại học ngành Phật Giáo à? Chuyên nghiên cứu về kiếp luân hồi ư?” Cô đoán: “Có phải chị ấy học tiếng Anh không? Nếu không tại sao anh lại gọi tên tiếng Anh của chị ấy?”
“Gọi tên tiếng Anh của cô ấy là vì không có cách xưng hô nào phù hợp hơn, cô ấy hơn tuổi anh, gọi trực tiếp tên nghe chừng không ổn lắm, cô ấy không cho anh gọi là chị, thế nên anh cũng không gọi, đành phải gọi tên tiếng Anh thôi. Tên Jane là do cô giáo dạy tiếng Anh hồi cấp hai đặt cho cô ấy.”
“Chị ấy không học tiếng Anh thì học cái gì vậy?”
“Chắc chắn là em không đoán ra đâu, Jane học triết học Mác – Lênin.”
“Chị ấy học triết học Mác – Lênin hả?” Ngải Mễ tròn mắt. “Triết học Mác – Lênin và đầu thai chuyển kiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà. Chị ấy làm sao vậy nhỉ? Chậc chậc, sao lại có người chọn ngành học này nhỉ?”
“Bố mẹ cô ấy đều theo ngành này. Jane là con giáo viên triết học trường Đảng thành phố, em không phát hiện ra điều này à?”
Ngải Mễ lắc đầu quầy quậy. “Em không, giảng viên triết học trường Đảng kiểu gì cũng phải là quân nhân chuyển ngành 1m8 trở lên chứ, hoặc ít nhất cũng phải là cô gái tầm ba mươi lăm tuổi.”
“Quân nhân chuyển ngành cao 1m8?” Allan liền cười hơ hơ. “Dường như hình tượng này cũng là sự tưởng tượng của anh về giảng viên triết học trường Đảng, nhưng tại sao cô gái ba mươi lăm tuổi lại có liên quan đến trường Đảng? Sinh viên trường Đảng đều là cán bộ Đảng viên, có khi Bí thư Đảng ủy trường em cũng phải gọi cô ấy là “cô Giản” đấy.”
“Thảo nào người theo đuổi chị ấy đều là cán bộ, lại còn biết nhiều thông tin nội bộ như thế. Nhưng hôm đó đích thân chị ấy nói với em rằng chị ấy tin là có kiếp sau. Thật đấy, em không nói dối anh đâu. Em biết là em hay nói dối nhưng chuyện này em không hề nói dối, em lấy Đảng tịch[1] của em ra để đảm bảo.”
[1] Đảng tịch: sổ ghi danh sách đảng viên, cũng là từ chỉ tư cách là một đảng viên của Đảng.
“Bảo không nói dối mà lại thành nói dối, em lấy Đảng tịch gì ra để đảm bảo? Em chỉ có thể lấy Đảng tịch “Đảng Hành dân” ra để đảm bảo thôi.” Rồi anh đoán: “Có lẽ Jane nói cho vui vậy thôi, em thử nghĩ mà xem, người dạy triết học Mác – Lênin lại bảo tin vào kiếp sau? Em không hiểu ý cô ấy, còn bảo người ta mê tín. Jane nói chuyện khá hài hước, em không thấy thế à?”
“Em chưa tiếp xúc nhiều với chị ấy nhưng chắc là cũng hài hước.” Ngải Mễ lẩm bẩm: “Nhưng khi nói về chuyện tin là có kiếp sau, trông chị ấy không hài hước đâu, vẻ rất nghiêm túc ấy.”
“Hài hước thì phải tỏ ra nghiêm túc chứ, nếu người khác chưa cười mà mình đã cười trước thì còn gọi gì là hài hước nữa? Thực ra tin có kiếp sau cũng không có gì là xấu, những người tin vào kiếp sau đều sống tốt ở kiếp này, nếu không sẽ không được đầu thai vào gia đình tử tế, thế nên Mác mới nói tôn giáo là liều ma túy của tinh thần, là cái mà giai cấp thống trị dùng để đánh lừa nhân dân, củng cố chính quyền của họ.” Rồi anh dừng lại, nhìn cô một lát và nói tiếp: “Xem ra Jane đã trở thành mối lo lớn của em, người ta còn ở nhà ngày nào thì em càng lo ngày đó, đợi khi nào anh tìm cơ hội chuyển nhà vậy.”
Nghĩ đến tình cảnh trong ký túc xá của Allan, Ngải Mễ bèn nói: “Thôi, anh cứ ở đó đi, ít nhất là cuối tuần anh còn được yên tĩnh làm luận văn, ăn bữa cơm ngon. Em hứa sau này sẽ không ghen linh tinh với Jane nữa.”
Nhưng vừa gác cơn ghen với Jane, cô lại nổi cơn ghen kiểu khác. “Sao chiều nay đám bạn anh đều bảo anh đang đi tán gái? Có phải anh thường xuyên đi tán gái không?”
“Em tin lời bọn họ thì có mà đổ thóc giống ra mà ăn.”
“Nếu anh chẳng bao giờ đi tán gái thì sao họ lại nói như vậy?”
“Logic này của em có vấn đề, tiền đề lớn không đúng, em đã giả thiết bọn họ chỉ nói thật, nhưng chẳng lẽ bọn họ không được phép nói đùa ư?” Anh nhìn cô nhờ ánh đèn đường. “Đến những câu đó mà em cũng tin, rồi làm cho mình buồn khổ. Em muốn anh phải nói thế nào thì mới chịu tin anh chưa bao giờ đi tán gái hả?”
Cô liền đáp lí nhí: “Tất nhiên là em tin anh rồi, nhưng anh không tán gái mà là gái tán anh, bọn họ còn bảo mấy hôm trước có cô gái đợi anh ở phòng mấy tiếng đồng hồ nữa. Ai vậy?”
“Anh cũng không biết là ai, lão Đinh có nói với anh là mấy hôm trước có người đợi anh đâu.”
Cô không thể tin vào điều này. “Sao lại như thế được? Hôm nay, anh ấy còn nói với em, chẳng lẽ lại không nói với anh ư?”
Allan thở dài nói: “Ngải Mễ, anh không biết phải nói thế nào em mới chịu tin, chắc là đội lão Đinh chỉ đùa thôi, cũng có thể là quên nói cho anh biết có người đến tìm anh. Dùng lý thuyết của em có nghĩa là, cô ấy ở phòng đợi anh mấy tiếng đồng hồ, chứng tỏ không phải có hẹn từ trước. Cô ấy đợi anh thì không có nghĩa là đang tán anh, chắc chỉ có việc gì đó thôi. Anh không muốn em buồn vì những chuyện không đâu này, em không thể theo anh từ sáng đến tối, nếu em cứ nghi thần nghi quỷ như thế thì sẽ cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi.”
Cô liền tò mò hỏi: “Anh cũng không thể theo em từ sáng đến tối, vậy anh có nghi kỵ linh tinh thế không?”
“Không.”
“Đó là do anh tin em hay không để tâm cho lắm?”
“Anh tin em.”
“Nhưng em thường nói dối anh, làm sao anh còn dám tin em được? Chắc chắn là do anh không để tâm.” Thấy anh cười đau khổ không đáp, cô liền hỏi với vẻ đầy chua chát: “Bị em nói trúng tim đen rồi phải không? Là do anh không để tâm. Nếu anh để tâm đến em thì anh đã không cần chủ động tán anh như đợt trước.”
Allan liền phản bác: “Em có tán anh đâu? Chẳng phải anh đã đến tận nhà tán em còn gì?”
Thấy cô không nói gì, anh liền dang tay ôm chặt cô giữa đường. “Có phải em vẫn băn khoăn vì chuyện ai tán ai không? Thực ra giữa hai chúng mình không tồn tại vấn đề ai tán ai. Anh là người khá biết nghĩ cho người khác, tưởng đợi em lớn hẳn là tốt cho em. Nếu em không nói cho anh biết em đang nghĩ gì, có thể cuối cùng anh cứ đợi và lại để em chạy mất.”
Nghe thấy Allan nói vậy cô rất vui, nhưng cố gắng không để lộ ra niềm vui đó mà chọc tiếp: “Thôi đi, người ranh ma như anh chắc chắn biết em không chạy đâu. Đám con trai bọn anh rất coi thường các cô gái cọc đi tìm trâu, em biết…”
“Chỉ nói linh tinh, ai bảo con trai coi thường con gái theo đuổi họ? Em tưởng bọn con trai đều là kẻ ngốc à? Chỉ dựa vào việc theo đuổi mà quyết định thích hay không thích một người ư? Em xem Tây Thi mà đi theo đuổi một anh chàng nào đó, xem anh ta có thích không. Thực ra con trai không thích những cô gái cứ ưỡn à ưỡn ẹo, tỏ vẻ ta đây đâu, cũng không thích những cô giấu kín ý mình, thích giở trò này nọ, yêu mấy cô như thế mệt lắm.”
“Không phải anh nào cũng có suy nghĩ như anh…”
“Em quan tâm đến tất cả các anh làm gì?” Allan trêu: “Định vợt hết tất cả các anh à? Hay là em tuổi “Thợ Săn”? Một con mồi lọt lưới là không ngủ được? Thực ra con gái bọn em theo đuổi người khác đều biết mình bắn một phát là trúng, nên mới bóp cò. Đó sao gọi là theo đuổi được? Cùng lắm chỉ là quờ tay bắt sống thôi.”
Câu này nghe rất dễ chịu, cô cười khúc khích, nói: “Em săn anh chứ không phải anh săn em, trình em cao hơn anh.”
“Chắc chắn là trình em cao hơn rồi. Người dám theo đuổi mục tiêu là kẻ mạnh, vì cô ta biết khả năng sẽ thất bại nhưng cô ta vẫn ra tay, chứng tỏ cô ta chịu được thất bại, cô ta là người dám làm, dám chịu. Một người dám lấn sâu là vì cô ta biết mình có thể chui ra. Người trong lòng có tình cảm nhưng không dám theo đuổi mới là kẻ yếu, anh ta biết một khi sa vào sẽ không thể rút chân ra được nữa, đành phải lựa chọn không sa vào thôi.”
“Thế anh không đi tán gái có phải là vì trên thực tế anh rất thích con gái, chỉ có điều vì sợ sa vào không rút chân ra được nữa nên mới không đi tán hay không?”
Allan liền cười. “Em lợi hại thật đấy, toàn vác pháo đạn do chính tay anh chế tạo ra để tẩn anh, nếu nói về khoản xuyên tạc ý người thì chẳng ai sánh được với em cả. Em có bao giờ nghe nói về cách ví von thế này không? Những cô gái sa vào lưới tình ngày nào cũng mở phiên tòa xét xử người yêu mình. Đầu tiên là đóng vai công tố viên, liệt ra một số tội danh, kiểm soát người yêu của mình, khởi tố đến mức mình tưởng như thật. Sau đó lại đóng vai luật sư biện hộ, tìm trăm phương ngàn kế bao biện cho anh ta, mong muốn anh ta không phải là kẻ xấu như mình đang cáo buộc. Sau đó lại đóng vai bồi thẩm đoàn, quyết định có nên kết án người yêu của mình hay không. Thường thì việc tất cả nhất trí tuyên bố có tội hoặc vô tội rất ít khi xảy ra, mà chủ yếu là nội bộ bồi thẩm đoàn không thống nhất với nhau, người thì bảo có tội, kẻ thì bảo vô tội. Cuối cùng đóng vào quan tòa, hoặc là nhắm mắt phán bừa, hoặc là tuyên bố tạm ngừng phiên tòa. Ngày mai lại bắt đầu từ đầu.”
“Tại sao các cô gái sa vào lưới tình đều như vậy nhỉ?”
“Anh cũng không biết, có lẽ là do con gái thường đa sầu đa cảm, biết lo xa, cảm thấy tình yêu khó có thể xác định và nắm bắt nhưng lại rất muốn xác định, rất muốn nắm bắt, thế nên sẽ bỏ ra rất nhiều thời gian để phân tích, mổ xẻ. Có lúc là do thấy không tin tưởng vào người khác, có lúc là vì cảm thấy thiếu tự tin về mình, thế nên thường phân tích về người yêu theo hướng xấu, phân tích tình yêu theo hướng bi quan, cuối cùng làm mình mệt mỏi, khổ sở. Love defies analysis (Không ai phân tích được tình yêu), phân tích càng nhiều thì càng buồn khổ. Bà anh vẫn nói là: Buổn khổ là do tự mình nghĩ mà ra.”
Vừa vào nhà, mẹ Ngải Mễ liền bảo cô rằng có một cô gái gọi điện mấy lần tìm con, mẹ hỏi bạn ấy có chuyện gì nhưng bạn ấy không chịu nói. Lúc này Ngải Mễ mới sực nhớ ra trước đó cô hứa với Giản Huệ là nếu tìm thấy Allan sẽ gọi điện báo cho cô ấy, nhưng cuối cùng cô lại quên khuấy mất chuyện này.
Ngải Mễ vội tìm số điện thoại của Giản Huệ và gọi cho cô. Giản Huệ thở phào, bảo Thành Cương không có vấn đề gì là tốt rồi, cô cũng vừa đi tìm anh về.
Nghe thấy vậy, Ngải Mễ tò mò hỏi: “Chị đi đâu tìm anh ấy?”
“Quán karaoke, thầy dạy guitar của anh ấy, nhiều nơi lắm.”
“Sao chị biết những nơi đó? Chị từng đến đó với anh ấy à?”
Giản Huệ cười, nói: “Mình không đi với anh ấy nhưng bình thường trước khi đi đâu anh ấy cũng đều nói, thế nên có chút ấn tượng, hôm nay cũng chỉ là thử vận may thôi. Cuối cùng là Thành Cường đi đâu vậy?”
“Anh ấy đến nhà xuất bản.”
“Anh chàng này buồn cười thật đấy, đến nhà xuất bản thì nói với bạn cùng phòng một câu, làm mọi người lo lắng…”
Ngải Mễ liền kêu oan thay cho Allan: “Việc này thì có gì đáng lo? Anh ấy lớn rồi thì làm sao gặp chuyện gì được?”
“Nghe trưởng khoa trinh sát hình sự Vương nói mới đây thành phố J liên tiếp xảy ra các vụ án giết người, lãnh đạo thành phố ra lệnh phải phá án trong tháng này.”
Ngải Mễ sực nhớ ra Allan vẫn đang đợi cô ở dưới, bèn vội nói: “Thôi, tạm thời thế đã chị nhé, anh ấy còn đang đợi em ở dưới, em cúp máy đây.”
Mẹ liền hỏi: “Ai đang đợi con ở dưới vậy?”
“Một người bạn mẹ ạ.” Ngải Mễ không muốn trả lời, chỉ đối phó qua loa cho xong chuyện. “Con có nói thì mẹ cũng chẳng biết.”
“Con ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi, bây giờ con phải về trường đây.” Nói xong, cô liền lấy đồ rồi chạy xuống tầng.
Allan đứng ở dưới đợi cô, thấy cô xuống bèn nói: “Cuối cùng cũng đã xuống, anh tưởng em bán anh ở đây rồi cơ, còn đang nghĩ xem ăn chia tiền bán được kiểu gì đây.”
“Làm sao nỡ bán được?” Cô kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong chiều hôm nay rồi nói: “Ngại quá, em lại quên gọi điện thoại cho Jane, hại chị ấy đi tìm anh khắp nơi lúc trời tối.”
Allan liền lắc đầu. “Nam nhi đại trượng phu như anh thì xảy ra chuyện gì được? Chẳng lẽ lại bị nàng nào lừa mất ư? Chính bọn em mới đáng lo, trời tối rồi mà còn lang thang ngoài đường một mình, nếu xảy ra chuyện gì thì em bảo anh phải làm sao?”
Ngải Mễ liền kể lại thông tin vỉa hè có liên quan đến những vụ án giết người trong thành phố rồi nói: “Có phải chị Jane quan tâm hơi nhiều đến anh không nhỉ? Em thấy hôm nay chị ấy còn nóng lòng hơn cả em.”
“Thôi, tôi xin, tôi xin!” Allan cười, khua tay. “Đừng có lôi lý thuyết “người người yêu Thành Cương, Thành Cương yêu người người” của em ra đây nữa.”
Ngải Mễ không chịu mà nói tiếp: “Thực ra chị Jane là người rất sâu sắc”. Cô liền tường thuật lại một cách sinh động cuộc nói chuyện giữa cô và Jane trong lần đi chơi siêu thị cho Allan nghe rồi nói: “Thực ra lúc ấy em không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, không biết có phải chị ấy đang than thầm vì hơn tuổi anh nên rất bất hạnh, vì kiếp này không có hy vọng đến với anh nên đành phải chờ kiếp sau hay không?”
Allan liền nói: “Em càng nói càng phi lý, lôi cả chuyện kiếp sau ra để nói nữa. Em có biết Jane học ngành gì không?”
Ngải Mễ liền đùa: “Chẳng lẽ lại học ngành Phật Giáo à? Chuyên nghiên cứu về kiếp luân hồi ư?” Cô đoán: “Có phải chị ấy học tiếng Anh không? Nếu không tại sao anh lại gọi tên tiếng Anh của chị ấy?”
“Gọi tên tiếng Anh của cô ấy là vì không có cách xưng hô nào phù hợp hơn, cô ấy hơn tuổi anh, gọi trực tiếp tên nghe chừng không ổn lắm, cô ấy không cho anh gọi là chị, thế nên anh cũng không gọi, đành phải gọi tên tiếng Anh thôi. Tên Jane là do cô giáo dạy tiếng Anh hồi cấp hai đặt cho cô ấy.”
“Chị ấy không học tiếng Anh thì học cái gì vậy?”
“Chắc chắn là em không đoán ra đâu, Jane học triết học Mác – Lênin.”
“Chị ấy học triết học Mác – Lênin hả?” Ngải Mễ tròn mắt. “Triết học Mác – Lênin và đầu thai chuyển kiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà. Chị ấy làm sao vậy nhỉ? Chậc chậc, sao lại có người chọn ngành học này nhỉ?”
“Bố mẹ cô ấy đều theo ngành này. Jane là con giáo viên triết học trường Đảng thành phố, em không phát hiện ra điều này à?”
Ngải Mễ lắc đầu quầy quậy. “Em không, giảng viên triết học trường Đảng kiểu gì cũng phải là quân nhân chuyển ngành 1m8 trở lên chứ, hoặc ít nhất cũng phải là cô gái tầm ba mươi lăm tuổi.”
“Quân nhân chuyển ngành cao 1m8?” Allan liền cười hơ hơ. “Dường như hình tượng này cũng là sự tưởng tượng của anh về giảng viên triết học trường Đảng, nhưng tại sao cô gái ba mươi lăm tuổi lại có liên quan đến trường Đảng? Sinh viên trường Đảng đều là cán bộ Đảng viên, có khi Bí thư Đảng ủy trường em cũng phải gọi cô ấy là “cô Giản” đấy.”
“Thảo nào người theo đuổi chị ấy đều là cán bộ, lại còn biết nhiều thông tin nội bộ như thế. Nhưng hôm đó đích thân chị ấy nói với em rằng chị ấy tin là có kiếp sau. Thật đấy, em không nói dối anh đâu. Em biết là em hay nói dối nhưng chuyện này em không hề nói dối, em lấy Đảng tịch[1] của em ra để đảm bảo.”
[1] Đảng tịch: sổ ghi danh sách đảng viên, cũng là từ chỉ tư cách là một đảng viên của Đảng.
“Bảo không nói dối mà lại thành nói dối, em lấy Đảng tịch gì ra để đảm bảo? Em chỉ có thể lấy Đảng tịch “Đảng Hành dân” ra để đảm bảo thôi.” Rồi anh đoán: “Có lẽ Jane nói cho vui vậy thôi, em thử nghĩ mà xem, người dạy triết học Mác – Lênin lại bảo tin vào kiếp sau? Em không hiểu ý cô ấy, còn bảo người ta mê tín. Jane nói chuyện khá hài hước, em không thấy thế à?”
“Em chưa tiếp xúc nhiều với chị ấy nhưng chắc là cũng hài hước.” Ngải Mễ lẩm bẩm: “Nhưng khi nói về chuyện tin là có kiếp sau, trông chị ấy không hài hước đâu, vẻ rất nghiêm túc ấy.”
“Hài hước thì phải tỏ ra nghiêm túc chứ, nếu người khác chưa cười mà mình đã cười trước thì còn gọi gì là hài hước nữa? Thực ra tin có kiếp sau cũng không có gì là xấu, những người tin vào kiếp sau đều sống tốt ở kiếp này, nếu không sẽ không được đầu thai vào gia đình tử tế, thế nên Mác mới nói tôn giáo là liều ma túy của tinh thần, là cái mà giai cấp thống trị dùng để đánh lừa nhân dân, củng cố chính quyền của họ.” Rồi anh dừng lại, nhìn cô một lát và nói tiếp: “Xem ra Jane đã trở thành mối lo lớn của em, người ta còn ở nhà ngày nào thì em càng lo ngày đó, đợi khi nào anh tìm cơ hội chuyển nhà vậy.”
Nghĩ đến tình cảnh trong ký túc xá của Allan, Ngải Mễ bèn nói: “Thôi, anh cứ ở đó đi, ít nhất là cuối tuần anh còn được yên tĩnh làm luận văn, ăn bữa cơm ngon. Em hứa sau này sẽ không ghen linh tinh với Jane nữa.”
Nhưng vừa gác cơn ghen với Jane, cô lại nổi cơn ghen kiểu khác. “Sao chiều nay đám bạn anh đều bảo anh đang đi tán gái? Có phải anh thường xuyên đi tán gái không?”
“Em tin lời bọn họ thì có mà đổ thóc giống ra mà ăn.”
“Nếu anh chẳng bao giờ đi tán gái thì sao họ lại nói như vậy?”
“Logic này của em có vấn đề, tiền đề lớn không đúng, em đã giả thiết bọn họ chỉ nói thật, nhưng chẳng lẽ bọn họ không được phép nói đùa ư?” Anh nhìn cô nhờ ánh đèn đường. “Đến những câu đó mà em cũng tin, rồi làm cho mình buồn khổ. Em muốn anh phải nói thế nào thì mới chịu tin anh chưa bao giờ đi tán gái hả?”
Cô liền đáp lí nhí: “Tất nhiên là em tin anh rồi, nhưng anh không tán gái mà là gái tán anh, bọn họ còn bảo mấy hôm trước có cô gái đợi anh ở phòng mấy tiếng đồng hồ nữa. Ai vậy?”
“Anh cũng không biết là ai, lão Đinh có nói với anh là mấy hôm trước có người đợi anh đâu.”
Cô không thể tin vào điều này. “Sao lại như thế được? Hôm nay, anh ấy còn nói với em, chẳng lẽ lại không nói với anh ư?”
Allan thở dài nói: “Ngải Mễ, anh không biết phải nói thế nào em mới chịu tin, chắc là đội lão Đinh chỉ đùa thôi, cũng có thể là quên nói cho anh biết có người đến tìm anh. Dùng lý thuyết của em có nghĩa là, cô ấy ở phòng đợi anh mấy tiếng đồng hồ, chứng tỏ không phải có hẹn từ trước. Cô ấy đợi anh thì không có nghĩa là đang tán anh, chắc chỉ có việc gì đó thôi. Anh không muốn em buồn vì những chuyện không đâu này, em không thể theo anh từ sáng đến tối, nếu em cứ nghi thần nghi quỷ như thế thì sẽ cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi.”
Cô liền tò mò hỏi: “Anh cũng không thể theo em từ sáng đến tối, vậy anh có nghi kỵ linh tinh thế không?”
“Không.”
“Đó là do anh tin em hay không để tâm cho lắm?”
“Anh tin em.”
“Nhưng em thường nói dối anh, làm sao anh còn dám tin em được? Chắc chắn là do anh không để tâm.” Thấy anh cười đau khổ không đáp, cô liền hỏi với vẻ đầy chua chát: “Bị em nói trúng tim đen rồi phải không? Là do anh không để tâm. Nếu anh để tâm đến em thì anh đã không cần chủ động tán anh như đợt trước.”
Allan liền phản bác: “Em có tán anh đâu? Chẳng phải anh đã đến tận nhà tán em còn gì?”
Thấy cô không nói gì, anh liền dang tay ôm chặt cô giữa đường. “Có phải em vẫn băn khoăn vì chuyện ai tán ai không? Thực ra giữa hai chúng mình không tồn tại vấn đề ai tán ai. Anh là người khá biết nghĩ cho người khác, tưởng đợi em lớn hẳn là tốt cho em. Nếu em không nói cho anh biết em đang nghĩ gì, có thể cuối cùng anh cứ đợi và lại để em chạy mất.”
Nghe thấy Allan nói vậy cô rất vui, nhưng cố gắng không để lộ ra niềm vui đó mà chọc tiếp: “Thôi đi, người ranh ma như anh chắc chắn biết em không chạy đâu. Đám con trai bọn anh rất coi thường các cô gái cọc đi tìm trâu, em biết…”
“Chỉ nói linh tinh, ai bảo con trai coi thường con gái theo đuổi họ? Em tưởng bọn con trai đều là kẻ ngốc à? Chỉ dựa vào việc theo đuổi mà quyết định thích hay không thích một người ư? Em xem Tây Thi mà đi theo đuổi một anh chàng nào đó, xem anh ta có thích không. Thực ra con trai không thích những cô gái cứ ưỡn à ưỡn ẹo, tỏ vẻ ta đây đâu, cũng không thích những cô giấu kín ý mình, thích giở trò này nọ, yêu mấy cô như thế mệt lắm.”
“Không phải anh nào cũng có suy nghĩ như anh…”
“Em quan tâm đến tất cả các anh làm gì?” Allan trêu: “Định vợt hết tất cả các anh à? Hay là em tuổi “Thợ Săn”? Một con mồi lọt lưới là không ngủ được? Thực ra con gái bọn em theo đuổi người khác đều biết mình bắn một phát là trúng, nên mới bóp cò. Đó sao gọi là theo đuổi được? Cùng lắm chỉ là quờ tay bắt sống thôi.”
Câu này nghe rất dễ chịu, cô cười khúc khích, nói: “Em săn anh chứ không phải anh săn em, trình em cao hơn anh.”
“Chắc chắn là trình em cao hơn rồi. Người dám theo đuổi mục tiêu là kẻ mạnh, vì cô ta biết khả năng sẽ thất bại nhưng cô ta vẫn ra tay, chứng tỏ cô ta chịu được thất bại, cô ta là người dám làm, dám chịu. Một người dám lấn sâu là vì cô ta biết mình có thể chui ra. Người trong lòng có tình cảm nhưng không dám theo đuổi mới là kẻ yếu, anh ta biết một khi sa vào sẽ không thể rút chân ra được nữa, đành phải lựa chọn không sa vào thôi.”
“Thế anh không đi tán gái có phải là vì trên thực tế anh rất thích con gái, chỉ có điều vì sợ sa vào không rút chân ra được nữa nên mới không đi tán hay không?”
Allan liền cười. “Em lợi hại thật đấy, toàn vác pháo đạn do chính tay anh chế tạo ra để tẩn anh, nếu nói về khoản xuyên tạc ý người thì chẳng ai sánh được với em cả. Em có bao giờ nghe nói về cách ví von thế này không? Những cô gái sa vào lưới tình ngày nào cũng mở phiên tòa xét xử người yêu mình. Đầu tiên là đóng vai công tố viên, liệt ra một số tội danh, kiểm soát người yêu của mình, khởi tố đến mức mình tưởng như thật. Sau đó lại đóng vai luật sư biện hộ, tìm trăm phương ngàn kế bao biện cho anh ta, mong muốn anh ta không phải là kẻ xấu như mình đang cáo buộc. Sau đó lại đóng vai bồi thẩm đoàn, quyết định có nên kết án người yêu của mình hay không. Thường thì việc tất cả nhất trí tuyên bố có tội hoặc vô tội rất ít khi xảy ra, mà chủ yếu là nội bộ bồi thẩm đoàn không thống nhất với nhau, người thì bảo có tội, kẻ thì bảo vô tội. Cuối cùng đóng vào quan tòa, hoặc là nhắm mắt phán bừa, hoặc là tuyên bố tạm ngừng phiên tòa. Ngày mai lại bắt đầu từ đầu.”
“Tại sao các cô gái sa vào lưới tình đều như vậy nhỉ?”
“Anh cũng không biết, có lẽ là do con gái thường đa sầu đa cảm, biết lo xa, cảm thấy tình yêu khó có thể xác định và nắm bắt nhưng lại rất muốn xác định, rất muốn nắm bắt, thế nên sẽ bỏ ra rất nhiều thời gian để phân tích, mổ xẻ. Có lúc là do thấy không tin tưởng vào người khác, có lúc là vì cảm thấy thiếu tự tin về mình, thế nên thường phân tích về người yêu theo hướng xấu, phân tích tình yêu theo hướng bi quan, cuối cùng làm mình mệt mỏi, khổ sở. Love defies analysis (Không ai phân tích được tình yêu), phân tích càng nhiều thì càng buồn khổ. Bà anh vẫn nói là: Buổn khổ là do tự mình nghĩ mà ra.”