Sáng hôm sau, Ngải Mễ tỉnh dậy đã là hơn tám giờ. Dường như cô không hề cảm nhận được sự chênh lệch múi giờ, chắc là đã Âu hóa hoàn toàn rồi. Lúc đầu cô còn định ngủ thêm lát nữa, nhưng sực nhớ ra Chân Thao nói ban ngày phải gấp sofa lại, thế là cô vội vàng bò dậy, định gấp sofa nhưng loay hoay một hồi mà không làm được gì.
Chân Thao có hẹn với mấy hướng dẫn nên đã đến trường. Ngải Mễ cuống hết cả lên, gọi điện thoại cho Tử Tu, Tử Tu không đến, cô đành phải gọi điện cho Eric. Eric hỏi một lát rồi nói: “Anh sẽ đến ngay.”
Ngải Mễ sợ chủ nhà ập đến trước khi Eric có mặt. Có chiếc giường sofa bày chềnh ềnh thế này, nói gì đi nữa họ cũng sẽ không chịu tin cô chỉ là một người bạn đến chơi. Cô nghĩ, nếu bị chủ nhà phát hiện, đuổi cả hai đứa ra khỏi nhà thì thành ra hại Chân Thao. Đang lúc lo lắng thì Eric đên. Ngải Mễ xúc động như gặp vị cứu tinh, cảm thấy hình ảnh anh chàng cũng rạng ngời hẳn lên. Xem ra “tình cảm” chính là vì cảm kích mà sinh tình đây!
Eric đẩy nhẹ một cái đã gấp được chiếc giường lại. Rồi anh lại kéo ra, dạy Ngải Mễ cách gập, cho cô thực hành mấy lần, chắc là không còn khó khăn gì nữa. Rồi anh hỏi: “Hôm nay em định làm gì? Có cần anh đưa đi không? Hôm nay anh rất rảnh rỗi.”
Ngải Mễ đáp: “Thôi, không phiền anh nữa, bạn cùng phòng của em bảo chiều nay sẽ đưa em đi, anh gấp giường sofa giúp em là tốt lắm rồi.”
Eric nói: “Đợi bạn cùng phòng của em về thì chắc chẳng làm được việc gì nữa, thôi để anh đưa đi.”
Ngải Mễ thấy cũng đúng, liền viết mẩu giấy nhắn lại cho Chân Thao rồi để Eric đưa cô đi làm mấy việc. Buổi chiều, Eric đưa Ngải Mễ về, Chân Thao cũng đã có mặt ở nhà, nhìn thấy Eric liền gọi “soái ca, soái ca” trêu đùa hồi lâu, Eric cũng gọi cô là “mỹ nữ, mỹ nữ”. Sau khi Eric tạm biệt ra về, Chân Thao liền nói: “Máy ảnh tớ còn mấy kiểu phim, muốn chụp cho xong còn mang đi rửa, tớ chụp cho cậu mấy pô nhé?”
Ngải Mễ hồ hởi đáp: “Tuyệt quá, tớ cũng đang muốn chụp gửi về nhà mấy tấm.”
Chân Thao liền chụp cho Ngải Mễ máy tấm trong phòng rồi đề nghị: “Ra ngoài chụp thêm vài kiểu nữa đi!”
Hai người ra đến ngoài, Chân Thao không cho Ngải Mễ chụp trước nhà mình, nói: “Đừng chụp trước ngôi nhà tồi tàn này, bố mẹ cậu nhìn thấy lại buồn. Đây là nhà của một giáo sư người Hoa ở trường Đại học C, bao nhiêu năm nay cũng chẳng sửa sang gì, chỉ đám sinh viên đại lục nghèo như bọn mình mới ở. Mình tìm đại một ngôi nhà trên con đường này, chắc chắn hoành tráng hơn ngôi nhà này nhiều, chụp gửi về cho bố mẹ cậu mang đi đâu khoe cũng oách.”
Chân Thao chỉ vào ngôi nhà nằm phía đối diện. “Chụp nhà kia kìa, nhà kia nổi tiếng lắm, trước được quay phim đấy. Để lão Chân sang nói với mấy cô nàng đó, cho cậu chụp trước thảm cỏ nhà bọn họ mấy tấm. Bọn họ rất nice, chắc chắn không vấn đề gì đâu.”
Ngải Mễ cũng là người thích chụp ảnh, nhìn ngôi nhà đó thấy đẹp thật, thảm cỏ trước nhà xanh mơn mởn nên cũng chẳng khách khí mà ngồi tạo dáng chụp mấy kiểu trên đó. Chụp xong, cô bèn hỏi Chân Thao: “Có cần để tớ chụp cho cậu mấy kiểu không?”
Chân Thao đáp: “Không cần, tớ chụp cảnh này lâu rồi. Chỗ nổi tiếng thế này, làm sao lão Chân bỏ qua được?”
Ngải Mễ tò mò hỏi: “Sao ngôi nhà này lại nổi tiếng vậy?”
“Trước đây có người chết bên trong.”
Ngải Mễ sửng sốt hỏi với vẻ đầy bất an: “Có người chết hả? Thế cậu ở nhà đối diện mà không… sợ à?”
“Có gì mà sợ? Có phải tớ chết đâu.” Nói xong, Chân Thao liền kể cho Ngải Mễ nghe chuyện đó. Hóa ra những ngôi nhà xinh xắn ngói đỏ, cửa sổ trắng kia, hầu hết là nhà của người Fraternity (Hội anh em) và Sorority (Hội chị em). Chỉ có những người thuộc Hội anh em, Hội chị em mới được ở cùng một ngôi nhà.
Những chữ cái trên mái hiên kia là chữ Hy Lạp, là tên của các Hội anh em, Hội chị em đó. Các sinh viên Mỹ đều coi việc là hội viên của Hội anh em hay Hội chị em nào đó là một niềm tự hào. Muốn gia nhập Hội anh em, Hội chị em cũng không đơn giản, nghe nói trải qua nhiều thử thách mới được vào Hội. Hình thức thử thách cũng vô cùng đa dạng, hoặc là yêu cầu bạn nhuộm tóc thành màu nào đó, hoặc là bắt bạn phải đi xin bao nhiêu tiền tài trợ, rồi còn rất nhiều hình thức thử thách kỳ quái khác, bắt bạn ăn sâu, uống nước bẩn…, tóm lại là muốn xem quyết tâm gia nhập Hội của bạn có lớn hay không.
Khu nhà đối diện là nơi ở của các hội viên trong Hội chị em rất nổi tiếng, mấy năm trước đã xảy ra án mạng khi Hội chị em này thử thách các chuẩn hội viên, gây chấn động cả trường. Hình thức thử thách chuẩn hội viên là yêu cầu các chuẩn hội viên đứng trên mánhà, nhắm mắt lại vờ ngã ra ngoài, xem bạn có tin các hội viên khác sẽ kéo bạn lại trong thời khắc quan trọng hay không. Kết quả có chuẩn hội viên do chứng sợ độ cao, tim lại không thật khỏe nên đã qua đời do quá sợ hãi trong quá trình thực hiện thử thách.
Chân Thao kể rất hồn nhiên: “Thời gian ấy khu này náo nhiệt lắm, người thì phỏng vấn, kẻ thì quay phim, nhộn nhịp kinh khủng, xe ô tô trong trường chẳng còn đường mà đi nữa, sau đó chuyện này còn quay thành phim, chỉ tiếc là ngôi nhà bọn mình ở không được đưa vào.”
Buổi tối, Chân Thao đến trường, Ngải Mễ ở nhà một mình, nghĩ tới chuyện xảy ra ở ngôi nhà đối diện mà thấy sởn gai ốc. Cô cảm thấy người Mỹ thật lạ, mấy cô gái kia sống trong đó mà không sợ ư? Ở Trung Quốc, ngôi nhà từng có người chết sẽ bị coi là “nhà có dớp”, chắc chắn sẽ không có ai dám ở.
Cô còn nhớ khu nhà Jane từng ở sau này bị dỡ bỏ, mấy khu nhà bên cạnh cũng bị tháo dỡ và xây dựng một siêu thị ở đó. Cô không biết mấy khu nhà đó bị dỡ bỏ có phải là do chuyện của Jane hay không, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, nhà họ Giản và nhà đối diện đều không dám ở đó nữa, đây là điều hoàn toàn có thật.
Ngải Mễ được xem cảnh mấy khu nhà đó bị dỡ bỏ qua ti vi, nói là dùng kỹ thuật nổ định hướng, âm thanh không đưa vào cảnh quay, chỉ nhìn thấy mấy khu nhà đó từ từ ngả về một hướng, đầu tiên là xuất hiện mấy vết nứt, sau đó các bức tường ngả xuống như bị gấp lại, tựa như một người khổng lồ đã đứng quá lâu, tinh thần kiệt quệ, gục ngã xuống đất.
Không hiểu tại sao, ti vi còn quay ngược lại một số cảnh. Ngải Mễ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy mấy khu nhà đó từ từ dựng lên, tựa như người khổng lồ vừa tỉnh giấc, nhún vai là có thể gạt hết mọi mệt nhọc trong người, lại đứng dậy trong trạng thái tràn đầy sinh lực và vững chãi như cũ. Mấy cảnh quay ngược lại đó khiến cô vô cùng cảm khái, tại sao sinh mệnh của con người lại không thể quay đi quay lại như thế? Nếu có thể thì Jane đã đứng dậy giữa vũng máu, gột rửa sạch những vết máu trên người và lại biến thành cô gái với đôi mắt to tròn ngày nào.
Nếu như vậy thì cuộc sống của cô cũng có thể quay ngược trở lại, quay về với ngày cô mới quen Allan, có thể cô sẽ lặp lại rất nhiều chi tiế nhưng chắc chắn cô sẽ cố gắng né tránh những chi tiết khiến Allan bỏ cô mà đi.
Hôm đó, Ngải Mễ xem xong bản tin liền bắt taxi về khu nhà cũ của Jane, cô nghĩ chắc chắn Allan sẽ ở đó, nhưng hôm ấy cô không nhìn thấy Allan. Giữa dòng người đông đúc, cô nhìn thấy nơi mà cô và Allan đã từng “chi chi ua ua” biến thành đống đổ nát, trước mắt cô lại hiện lên cảnh tượng: Allan và Ngải Mễ với mái tóc bạc phơ sau nhiều năm quay trở lại khu vực này, tưởng niệm “chiến trường cũ” thời thanh niên của họ, tưởng niệm cô gái vì tình yêu mà vội vã rời xa nhân thế. Chắc chắn hai người chỉ nhìn nhau mà không nói gì, chắc chắn cả hai sẽ ngân ngấn nước mắt.
Lúc này ở nhà một mình, cô cứ có cảm giác trong nhà u ám thế nào ấy, không biết ngôi nhà này có người nào chết không? Cô nghĩ, Chân Thao học y, chắc chắn là không sợ, kể cả ngôi nhà này đã từng có người chết thì cậu ta vẫn dám ở, nhưng cô thì rất sợ. Đang thần hồn nát thần tính thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô sợ quá vội bịt tai lại, một lát sau mới dám nhấc máy lên nghe.
Người gọi điện thoại là Eric, anh nói hôm nay thấy cô không có nồi cơm điện cắm cơm, anh lại có hai cái, muốn mang cho cô một cái, hỏi cô có tiện không. Ngải Mễ đáp ngay: “Tiện, anh mang sang đây đi!”
Eric liền lái xe đến ngay, thấy nét mặt Ngải Mễ có vẻ hốt hoảng, bèn hỏi dồn dập có chuyện gì. Không kìm được, Ngải Mễ bèn nói chuyện của ngôi nhà đối diện, Eric vội xin lỗi cô, bảo khi tìm nhà lại quên khuấy mất chuyện này. Lúc ấy chỉ nghĩ ngôi nhà này nằm trên tuyến đường có xe của trường đi qua, lại hợp với mức giá cô đề nghị nên đã quyết định đặt chỗ ở đây.
Ngải Mễ ngại quá, giải thích hồi lâu rằng đó không phải là lỗi của anh, nếu trách thì phải trách cô nhát gan quá. Eric bèn ở lại với cô, nói đợi bạn cùng phòng của cô về rồi anh về sau. Ngày mai anh sẽ tìm chỗ mới giúp cô.
Gần mười một giờ Chân Thao mới về, nhìn thấy Eric, cô tỏ ra khá bất ngờ. Ngải Mễ vội kể lại sự tình, Chân Thao liền an ủi: “Đừng sợ, người ta ở nhà đó còn không sợ nữa là cậu?”
Sau khi Eric ra về, Chân Thao liền trêu: “Lão Ngải cao tay thật! Chỉ một chiêu nhỏ đã cưa đổ được Eric. Cũng phải thôi, đàn ông thường thích các cô gái nhát gan, như thế bọn họ sẽ được làm anh hùng mà.”
Ngải Mễ thấy oan quá, vội thanh minh: “Tớ chẳng có hứng thú gì với anh chàng này cả, thật đấy.”
Chân Thao cười lớn. “Cậu sợ gì chứ? Cậu tưởng lão Chân say anh chàng Hồng Kông đó thật à? Cậu không nghe người ta nói “chị em như thể tay chân, đàn ông như thể áo quần” đó sao? Cậu thích bộ quần áo đó thì cứ việc mặc, tớ xài bộ khác.”
Ngải Mễ vẫn khẳng định: “Tớ không có hứng thú với anh chàng Eric đó thật mà, trước tớ có một anh bạn trai, đó là mối tình đầu của tớ, trước khi quên hẳn anh ấy, chắc chắn tớ sẽ không yêu bất kỳ ai…”
Chân Thao bèn ngắt lời cô: “Ngớ ngẩn, quả là ngớ ngẩn, ngược đời điển hình luôn, cách làm đúng là phải tìm một người trước rồi quên anh ta sau. Cậu không tìm người khác thì làm sao quên được anh ta? Từ trước đến nay tớ luôn duy trì phương châm để B giúp tớ quên được A, để C giúp tớ quên được B… Hiện tại tớ đã có thể quên đến E hoặc F rồi. Gosh (Trời ạ), chắc chỉ một thời gian nữa là tớ sẽ quên được hết bảng chữ cái tiếng Anh. Nhưng tớ nói cho cậu biết nhé, đây là cách tốt nhất để trị liệu vết thương, nếu không cậu sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi được sự ám ảnh của quá khứ.”
“Tớ với cậu không giống nhau, cậu là người… sống rất phổi bò…”
“Hê hê, cậu đừng tưởng lão Chân lúc nào cũng phổi bò thế này, trước đây chẳng không giống cậu à? Tưởng là chỉ có cách đợi đến khi vết thương tình hoàn toàn bình phục mới có thể yêu người khác. Tình đầu khó quên, đó là chân lý, nhưng nếu cậu nhanh chóng tìm được mối tình thứ hai thì cũng sẽ quên được ngay thôi.
Mối tình đầu của tớ tên là Vương Ba, rất giống Lưu Đức Hoa, nhưng cao hơn Lưu Đức Hoa, rất đẹp trai, rất nhiều cô thích. Tớ cũng yêu thầm anh ta nhưng không dám thổ lộ vì biết anh chàng sẽ không để mắt đến tớ. Sau đó anh ta tốt nghiệp thạc sĩ, một thời gian dài mà không xin được việc. Lúc đó anh ta không có học bổng, không có việc làm, có thể coi là nghèo rớt mồng tơi. Tớ chưa bao giờ tưởng tượng lại có một anh chàng đẹp trai như thế bồ kết mình, nhưng sau đó anh ta bắt đầu theo đuổi tớ, chẳng mấy mà bọn tớ đã sống chung với nhau, ở ngay tại căn nhà này.
Tớ có học bổng nên mọi sinh hoạt phí của anh ta đều do tớ phụ trách, tháng nào học bổng của tớ cũng hết sạch, còn nợ không ít tiền trong thẻ tín dụng. Thời gian đó bọn tớ sống cũng khá vui vẻ, nhưng rồi anh ta xin được một công việc ở New York và phấn chấn về đó làm. Đợt ấy là Tết, tớ về Thượng Hải, làm như anh ta bảo, đến nhà anh ta lấy rất nhiều đồ và mang sang bên này cho anh ta, còn tha cả cây guitar sang cho anh ta nữa. Sau khi sang, tớ nghe một cô bạn gái ở New York kể, hình như Vương Ba có bạn gái rồi, cô ấy gặp họ đi với nhau mấy lần.
Tớ gọi điện thoại hỏi anh ta, anh ta thừa nhận và bảo rất xin lỗi, nhưng anh ta không tìm được cảm giác với tớ. Tớ hỏi anh ta, thế đồ đạc em xách sang bên này cho anh thì thế nào? Anh ta bảo em cứ gửi cho anh, anh sẽ gửi em tiền cước phí. Tớ gửi đồ đi, đến tiền cước phí anh ta cũng không thèm gửi trả.”
“Người như thế thì tiếc gì nữa.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy, mỗi lần ngã là một lần bớt dại. Cũ không đi thì làm sao có mới. Nhưng chuyện tình cảm rất khó nguôi ngoai, dù gì cũng là mối tình đầu, về tình cảm, về chuyện kia cũng là lần đầu tiên của mình. Nếu người yêu đầu tiên là kẻ không ra gì thì rất dễ khiến người ta mất lòng tin vào tình yêu. Nhưng rất may là tớ đã nhanh chóng bình phục sau cú sốc này, vì tớ đã được gặp một người vô cùng tuyệt vời, không những đẹp trai hơn Vương Ba mà còn rất nice.”
“Là anh chàng Jason kia hả?”
“Đúng vậy, cậu đoán giỏi thế.” Chân Thao nói tiếp: “Hồi ấy tớ đi làm thêm ở tòa nhà Bắc Kinh, một hôm, có một anh chàng đến phụ trách khoản order (gọi món). Trước đây những nhân viên phụ trách mảng order mà ông chủ thuê đều là người Mỹ, ông ta kêu người Trung Quốc bọn mình nghe nói không tốt, sợ ảnh hưởng đến khách hàng, nhưng lần này là một anh chàng người Trung Quốc, rất đẹp trai, mọi người đều gọi anh ấy là Jason.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tớ đã đem lòng yêu, vì không những anh ấy đẹp trai mà còn rất phong độ và thông minh. Tớ đặc biệt thích ánh mắt anh ấy, vô cùng dịu dàng, vô cùng… biết nói thế nào nhỉ? Có người trong nhà hàng nói ánh mắt của anh ấy giống ánh mắt của chúa Jesus. Tớ chưa đến nhà thờ bao giờ nên có biết ánh mắt của chúa Jesus là thế nào đâu, nhưng tớ có cảm giác rằng anh ấy là một người đáng tin tưởng, là một người… sẵn lòng hy sinh vì bạn bè, và sự hy sinh này không đòi hỏi phải được đáp đền.
Ông chủ của tòa nhà Bắc Kinh nổi tiếng khó tính nhưng cũng không bắt thóp được điểm yếu nào của Jason, vì anh ấy không bao giờ để xảy ra sai sót khi nhận order, quan hệ với khách hàng cũng tốt. Khi bọn tớ bê đồ ăn bận quá, anh ấy sẽ giúp bọn tớ, nhưng không bao giờ nhận tiền tip mà khách cho, bọn tớ chia cho anh ấy cũng không nhận. Anh ấy bảo có học bổng rồi, anh ấy chỉ muốn cảm nhận cảm giác đi làm là thế nào thôi.
Cứ có cơ hội là tớ lại tìm anh ấy nói chuyện, hầu hết là tớ kể chuyện của tớ với Vương Ba, tâm sự với anh ấy. Jason rất hiểu biết, đặc biệt là vấn đề tình yêu, chỉ vài ba câu là anh ấy đã khuyên giải cho tớ cảm thấy nhẹ lòng và bật cười được.
Sau đó, nhà hàng có đầu bếp mới, vì chưa quen nên đồ ăn xào rất chậm, đĩa đặt trên lò một lúc là nóng, cộng thêm độ nóng của thức ăn nữa, đĩa nào cũng nóng bỏng tay, tớ đành phải quấn băng dính ở mười đầu ngón tay, nếu không chẳng bê nổi đĩa. Ông chủ nhà hàng nhìn thấy liền chửi tớ là được chiều chuộng nên không chịu được vất vả, bắt tớ phải biến, làm tớ tức phát khóc, Jason đã đứng ra bảo vệ tớ, ông chủ nói cậu mà còn xen vào thì tôi đuổi cả cậu luôn. Jason liền xin nghỉ, ông ta đành phải chịu hire back (thuê lại) hai đứa tớ.
Thời gian ấy, tớ yêu Jason đến phát điên, chỉ tiếc là anh ấy có người yêu từ lâu rồi.”
Ngải Mễ tò mò hỏi: “Người yêu của anh ấy thế nào? Chắc xinh lắm nhỉ?”
“Ừ, xinh lắm, người Hoa sinh ra ở Mỹ, con lai, tóc màu hạt dẻ…”
“Thế cậu… đành bỏ cuộc ư?”
“Không bỏ cuộc thì làm sao?” Chân Thao nói. “Người ta là người Hoa sinh ra ở Mỹ, lại lo được giấy tờ cho Jason, tớ là cái quái gì? Nhân lúc còn chưa gây thiệt hại lớn về người, phải tranh thủ rút sớm chứ!”
Chân Thao có hẹn với mấy hướng dẫn nên đã đến trường. Ngải Mễ cuống hết cả lên, gọi điện thoại cho Tử Tu, Tử Tu không đến, cô đành phải gọi điện cho Eric. Eric hỏi một lát rồi nói: “Anh sẽ đến ngay.”
Ngải Mễ sợ chủ nhà ập đến trước khi Eric có mặt. Có chiếc giường sofa bày chềnh ềnh thế này, nói gì đi nữa họ cũng sẽ không chịu tin cô chỉ là một người bạn đến chơi. Cô nghĩ, nếu bị chủ nhà phát hiện, đuổi cả hai đứa ra khỏi nhà thì thành ra hại Chân Thao. Đang lúc lo lắng thì Eric đên. Ngải Mễ xúc động như gặp vị cứu tinh, cảm thấy hình ảnh anh chàng cũng rạng ngời hẳn lên. Xem ra “tình cảm” chính là vì cảm kích mà sinh tình đây!
Eric đẩy nhẹ một cái đã gấp được chiếc giường lại. Rồi anh lại kéo ra, dạy Ngải Mễ cách gập, cho cô thực hành mấy lần, chắc là không còn khó khăn gì nữa. Rồi anh hỏi: “Hôm nay em định làm gì? Có cần anh đưa đi không? Hôm nay anh rất rảnh rỗi.”
Ngải Mễ đáp: “Thôi, không phiền anh nữa, bạn cùng phòng của em bảo chiều nay sẽ đưa em đi, anh gấp giường sofa giúp em là tốt lắm rồi.”
Eric nói: “Đợi bạn cùng phòng của em về thì chắc chẳng làm được việc gì nữa, thôi để anh đưa đi.”
Ngải Mễ thấy cũng đúng, liền viết mẩu giấy nhắn lại cho Chân Thao rồi để Eric đưa cô đi làm mấy việc. Buổi chiều, Eric đưa Ngải Mễ về, Chân Thao cũng đã có mặt ở nhà, nhìn thấy Eric liền gọi “soái ca, soái ca” trêu đùa hồi lâu, Eric cũng gọi cô là “mỹ nữ, mỹ nữ”. Sau khi Eric tạm biệt ra về, Chân Thao liền nói: “Máy ảnh tớ còn mấy kiểu phim, muốn chụp cho xong còn mang đi rửa, tớ chụp cho cậu mấy pô nhé?”
Ngải Mễ hồ hởi đáp: “Tuyệt quá, tớ cũng đang muốn chụp gửi về nhà mấy tấm.”
Chân Thao liền chụp cho Ngải Mễ máy tấm trong phòng rồi đề nghị: “Ra ngoài chụp thêm vài kiểu nữa đi!”
Hai người ra đến ngoài, Chân Thao không cho Ngải Mễ chụp trước nhà mình, nói: “Đừng chụp trước ngôi nhà tồi tàn này, bố mẹ cậu nhìn thấy lại buồn. Đây là nhà của một giáo sư người Hoa ở trường Đại học C, bao nhiêu năm nay cũng chẳng sửa sang gì, chỉ đám sinh viên đại lục nghèo như bọn mình mới ở. Mình tìm đại một ngôi nhà trên con đường này, chắc chắn hoành tráng hơn ngôi nhà này nhiều, chụp gửi về cho bố mẹ cậu mang đi đâu khoe cũng oách.”
Chân Thao chỉ vào ngôi nhà nằm phía đối diện. “Chụp nhà kia kìa, nhà kia nổi tiếng lắm, trước được quay phim đấy. Để lão Chân sang nói với mấy cô nàng đó, cho cậu chụp trước thảm cỏ nhà bọn họ mấy tấm. Bọn họ rất nice, chắc chắn không vấn đề gì đâu.”
Ngải Mễ cũng là người thích chụp ảnh, nhìn ngôi nhà đó thấy đẹp thật, thảm cỏ trước nhà xanh mơn mởn nên cũng chẳng khách khí mà ngồi tạo dáng chụp mấy kiểu trên đó. Chụp xong, cô bèn hỏi Chân Thao: “Có cần để tớ chụp cho cậu mấy kiểu không?”
Chân Thao đáp: “Không cần, tớ chụp cảnh này lâu rồi. Chỗ nổi tiếng thế này, làm sao lão Chân bỏ qua được?”
Ngải Mễ tò mò hỏi: “Sao ngôi nhà này lại nổi tiếng vậy?”
“Trước đây có người chết bên trong.”
Ngải Mễ sửng sốt hỏi với vẻ đầy bất an: “Có người chết hả? Thế cậu ở nhà đối diện mà không… sợ à?”
“Có gì mà sợ? Có phải tớ chết đâu.” Nói xong, Chân Thao liền kể cho Ngải Mễ nghe chuyện đó. Hóa ra những ngôi nhà xinh xắn ngói đỏ, cửa sổ trắng kia, hầu hết là nhà của người Fraternity (Hội anh em) và Sorority (Hội chị em). Chỉ có những người thuộc Hội anh em, Hội chị em mới được ở cùng một ngôi nhà.
Những chữ cái trên mái hiên kia là chữ Hy Lạp, là tên của các Hội anh em, Hội chị em đó. Các sinh viên Mỹ đều coi việc là hội viên của Hội anh em hay Hội chị em nào đó là một niềm tự hào. Muốn gia nhập Hội anh em, Hội chị em cũng không đơn giản, nghe nói trải qua nhiều thử thách mới được vào Hội. Hình thức thử thách cũng vô cùng đa dạng, hoặc là yêu cầu bạn nhuộm tóc thành màu nào đó, hoặc là bắt bạn phải đi xin bao nhiêu tiền tài trợ, rồi còn rất nhiều hình thức thử thách kỳ quái khác, bắt bạn ăn sâu, uống nước bẩn…, tóm lại là muốn xem quyết tâm gia nhập Hội của bạn có lớn hay không.
Khu nhà đối diện là nơi ở của các hội viên trong Hội chị em rất nổi tiếng, mấy năm trước đã xảy ra án mạng khi Hội chị em này thử thách các chuẩn hội viên, gây chấn động cả trường. Hình thức thử thách chuẩn hội viên là yêu cầu các chuẩn hội viên đứng trên mánhà, nhắm mắt lại vờ ngã ra ngoài, xem bạn có tin các hội viên khác sẽ kéo bạn lại trong thời khắc quan trọng hay không. Kết quả có chuẩn hội viên do chứng sợ độ cao, tim lại không thật khỏe nên đã qua đời do quá sợ hãi trong quá trình thực hiện thử thách.
Chân Thao kể rất hồn nhiên: “Thời gian ấy khu này náo nhiệt lắm, người thì phỏng vấn, kẻ thì quay phim, nhộn nhịp kinh khủng, xe ô tô trong trường chẳng còn đường mà đi nữa, sau đó chuyện này còn quay thành phim, chỉ tiếc là ngôi nhà bọn mình ở không được đưa vào.”
Buổi tối, Chân Thao đến trường, Ngải Mễ ở nhà một mình, nghĩ tới chuyện xảy ra ở ngôi nhà đối diện mà thấy sởn gai ốc. Cô cảm thấy người Mỹ thật lạ, mấy cô gái kia sống trong đó mà không sợ ư? Ở Trung Quốc, ngôi nhà từng có người chết sẽ bị coi là “nhà có dớp”, chắc chắn sẽ không có ai dám ở.
Cô còn nhớ khu nhà Jane từng ở sau này bị dỡ bỏ, mấy khu nhà bên cạnh cũng bị tháo dỡ và xây dựng một siêu thị ở đó. Cô không biết mấy khu nhà đó bị dỡ bỏ có phải là do chuyện của Jane hay không, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, nhà họ Giản và nhà đối diện đều không dám ở đó nữa, đây là điều hoàn toàn có thật.
Ngải Mễ được xem cảnh mấy khu nhà đó bị dỡ bỏ qua ti vi, nói là dùng kỹ thuật nổ định hướng, âm thanh không đưa vào cảnh quay, chỉ nhìn thấy mấy khu nhà đó từ từ ngả về một hướng, đầu tiên là xuất hiện mấy vết nứt, sau đó các bức tường ngả xuống như bị gấp lại, tựa như một người khổng lồ đã đứng quá lâu, tinh thần kiệt quệ, gục ngã xuống đất.
Không hiểu tại sao, ti vi còn quay ngược lại một số cảnh. Ngải Mễ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy mấy khu nhà đó từ từ dựng lên, tựa như người khổng lồ vừa tỉnh giấc, nhún vai là có thể gạt hết mọi mệt nhọc trong người, lại đứng dậy trong trạng thái tràn đầy sinh lực và vững chãi như cũ. Mấy cảnh quay ngược lại đó khiến cô vô cùng cảm khái, tại sao sinh mệnh của con người lại không thể quay đi quay lại như thế? Nếu có thể thì Jane đã đứng dậy giữa vũng máu, gột rửa sạch những vết máu trên người và lại biến thành cô gái với đôi mắt to tròn ngày nào.
Nếu như vậy thì cuộc sống của cô cũng có thể quay ngược trở lại, quay về với ngày cô mới quen Allan, có thể cô sẽ lặp lại rất nhiều chi tiế nhưng chắc chắn cô sẽ cố gắng né tránh những chi tiết khiến Allan bỏ cô mà đi.
Hôm đó, Ngải Mễ xem xong bản tin liền bắt taxi về khu nhà cũ của Jane, cô nghĩ chắc chắn Allan sẽ ở đó, nhưng hôm ấy cô không nhìn thấy Allan. Giữa dòng người đông đúc, cô nhìn thấy nơi mà cô và Allan đã từng “chi chi ua ua” biến thành đống đổ nát, trước mắt cô lại hiện lên cảnh tượng: Allan và Ngải Mễ với mái tóc bạc phơ sau nhiều năm quay trở lại khu vực này, tưởng niệm “chiến trường cũ” thời thanh niên của họ, tưởng niệm cô gái vì tình yêu mà vội vã rời xa nhân thế. Chắc chắn hai người chỉ nhìn nhau mà không nói gì, chắc chắn cả hai sẽ ngân ngấn nước mắt.
Lúc này ở nhà một mình, cô cứ có cảm giác trong nhà u ám thế nào ấy, không biết ngôi nhà này có người nào chết không? Cô nghĩ, Chân Thao học y, chắc chắn là không sợ, kể cả ngôi nhà này đã từng có người chết thì cậu ta vẫn dám ở, nhưng cô thì rất sợ. Đang thần hồn nát thần tính thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô sợ quá vội bịt tai lại, một lát sau mới dám nhấc máy lên nghe.
Người gọi điện thoại là Eric, anh nói hôm nay thấy cô không có nồi cơm điện cắm cơm, anh lại có hai cái, muốn mang cho cô một cái, hỏi cô có tiện không. Ngải Mễ đáp ngay: “Tiện, anh mang sang đây đi!”
Eric liền lái xe đến ngay, thấy nét mặt Ngải Mễ có vẻ hốt hoảng, bèn hỏi dồn dập có chuyện gì. Không kìm được, Ngải Mễ bèn nói chuyện của ngôi nhà đối diện, Eric vội xin lỗi cô, bảo khi tìm nhà lại quên khuấy mất chuyện này. Lúc ấy chỉ nghĩ ngôi nhà này nằm trên tuyến đường có xe của trường đi qua, lại hợp với mức giá cô đề nghị nên đã quyết định đặt chỗ ở đây.
Ngải Mễ ngại quá, giải thích hồi lâu rằng đó không phải là lỗi của anh, nếu trách thì phải trách cô nhát gan quá. Eric bèn ở lại với cô, nói đợi bạn cùng phòng của cô về rồi anh về sau. Ngày mai anh sẽ tìm chỗ mới giúp cô.
Gần mười một giờ Chân Thao mới về, nhìn thấy Eric, cô tỏ ra khá bất ngờ. Ngải Mễ vội kể lại sự tình, Chân Thao liền an ủi: “Đừng sợ, người ta ở nhà đó còn không sợ nữa là cậu?”
Sau khi Eric ra về, Chân Thao liền trêu: “Lão Ngải cao tay thật! Chỉ một chiêu nhỏ đã cưa đổ được Eric. Cũng phải thôi, đàn ông thường thích các cô gái nhát gan, như thế bọn họ sẽ được làm anh hùng mà.”
Ngải Mễ thấy oan quá, vội thanh minh: “Tớ chẳng có hứng thú gì với anh chàng này cả, thật đấy.”
Chân Thao cười lớn. “Cậu sợ gì chứ? Cậu tưởng lão Chân say anh chàng Hồng Kông đó thật à? Cậu không nghe người ta nói “chị em như thể tay chân, đàn ông như thể áo quần” đó sao? Cậu thích bộ quần áo đó thì cứ việc mặc, tớ xài bộ khác.”
Ngải Mễ vẫn khẳng định: “Tớ không có hứng thú với anh chàng Eric đó thật mà, trước tớ có một anh bạn trai, đó là mối tình đầu của tớ, trước khi quên hẳn anh ấy, chắc chắn tớ sẽ không yêu bất kỳ ai…”
Chân Thao bèn ngắt lời cô: “Ngớ ngẩn, quả là ngớ ngẩn, ngược đời điển hình luôn, cách làm đúng là phải tìm một người trước rồi quên anh ta sau. Cậu không tìm người khác thì làm sao quên được anh ta? Từ trước đến nay tớ luôn duy trì phương châm để B giúp tớ quên được A, để C giúp tớ quên được B… Hiện tại tớ đã có thể quên đến E hoặc F rồi. Gosh (Trời ạ), chắc chỉ một thời gian nữa là tớ sẽ quên được hết bảng chữ cái tiếng Anh. Nhưng tớ nói cho cậu biết nhé, đây là cách tốt nhất để trị liệu vết thương, nếu không cậu sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi được sự ám ảnh của quá khứ.”
“Tớ với cậu không giống nhau, cậu là người… sống rất phổi bò…”
“Hê hê, cậu đừng tưởng lão Chân lúc nào cũng phổi bò thế này, trước đây chẳng không giống cậu à? Tưởng là chỉ có cách đợi đến khi vết thương tình hoàn toàn bình phục mới có thể yêu người khác. Tình đầu khó quên, đó là chân lý, nhưng nếu cậu nhanh chóng tìm được mối tình thứ hai thì cũng sẽ quên được ngay thôi.
Mối tình đầu của tớ tên là Vương Ba, rất giống Lưu Đức Hoa, nhưng cao hơn Lưu Đức Hoa, rất đẹp trai, rất nhiều cô thích. Tớ cũng yêu thầm anh ta nhưng không dám thổ lộ vì biết anh chàng sẽ không để mắt đến tớ. Sau đó anh ta tốt nghiệp thạc sĩ, một thời gian dài mà không xin được việc. Lúc đó anh ta không có học bổng, không có việc làm, có thể coi là nghèo rớt mồng tơi. Tớ chưa bao giờ tưởng tượng lại có một anh chàng đẹp trai như thế bồ kết mình, nhưng sau đó anh ta bắt đầu theo đuổi tớ, chẳng mấy mà bọn tớ đã sống chung với nhau, ở ngay tại căn nhà này.
Tớ có học bổng nên mọi sinh hoạt phí của anh ta đều do tớ phụ trách, tháng nào học bổng của tớ cũng hết sạch, còn nợ không ít tiền trong thẻ tín dụng. Thời gian đó bọn tớ sống cũng khá vui vẻ, nhưng rồi anh ta xin được một công việc ở New York và phấn chấn về đó làm. Đợt ấy là Tết, tớ về Thượng Hải, làm như anh ta bảo, đến nhà anh ta lấy rất nhiều đồ và mang sang bên này cho anh ta, còn tha cả cây guitar sang cho anh ta nữa. Sau khi sang, tớ nghe một cô bạn gái ở New York kể, hình như Vương Ba có bạn gái rồi, cô ấy gặp họ đi với nhau mấy lần.
Tớ gọi điện thoại hỏi anh ta, anh ta thừa nhận và bảo rất xin lỗi, nhưng anh ta không tìm được cảm giác với tớ. Tớ hỏi anh ta, thế đồ đạc em xách sang bên này cho anh thì thế nào? Anh ta bảo em cứ gửi cho anh, anh sẽ gửi em tiền cước phí. Tớ gửi đồ đi, đến tiền cước phí anh ta cũng không thèm gửi trả.”
“Người như thế thì tiếc gì nữa.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy, mỗi lần ngã là một lần bớt dại. Cũ không đi thì làm sao có mới. Nhưng chuyện tình cảm rất khó nguôi ngoai, dù gì cũng là mối tình đầu, về tình cảm, về chuyện kia cũng là lần đầu tiên của mình. Nếu người yêu đầu tiên là kẻ không ra gì thì rất dễ khiến người ta mất lòng tin vào tình yêu. Nhưng rất may là tớ đã nhanh chóng bình phục sau cú sốc này, vì tớ đã được gặp một người vô cùng tuyệt vời, không những đẹp trai hơn Vương Ba mà còn rất nice.”
“Là anh chàng Jason kia hả?”
“Đúng vậy, cậu đoán giỏi thế.” Chân Thao nói tiếp: “Hồi ấy tớ đi làm thêm ở tòa nhà Bắc Kinh, một hôm, có một anh chàng đến phụ trách khoản order (gọi món). Trước đây những nhân viên phụ trách mảng order mà ông chủ thuê đều là người Mỹ, ông ta kêu người Trung Quốc bọn mình nghe nói không tốt, sợ ảnh hưởng đến khách hàng, nhưng lần này là một anh chàng người Trung Quốc, rất đẹp trai, mọi người đều gọi anh ấy là Jason.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tớ đã đem lòng yêu, vì không những anh ấy đẹp trai mà còn rất phong độ và thông minh. Tớ đặc biệt thích ánh mắt anh ấy, vô cùng dịu dàng, vô cùng… biết nói thế nào nhỉ? Có người trong nhà hàng nói ánh mắt của anh ấy giống ánh mắt của chúa Jesus. Tớ chưa đến nhà thờ bao giờ nên có biết ánh mắt của chúa Jesus là thế nào đâu, nhưng tớ có cảm giác rằng anh ấy là một người đáng tin tưởng, là một người… sẵn lòng hy sinh vì bạn bè, và sự hy sinh này không đòi hỏi phải được đáp đền.
Ông chủ của tòa nhà Bắc Kinh nổi tiếng khó tính nhưng cũng không bắt thóp được điểm yếu nào của Jason, vì anh ấy không bao giờ để xảy ra sai sót khi nhận order, quan hệ với khách hàng cũng tốt. Khi bọn tớ bê đồ ăn bận quá, anh ấy sẽ giúp bọn tớ, nhưng không bao giờ nhận tiền tip mà khách cho, bọn tớ chia cho anh ấy cũng không nhận. Anh ấy bảo có học bổng rồi, anh ấy chỉ muốn cảm nhận cảm giác đi làm là thế nào thôi.
Cứ có cơ hội là tớ lại tìm anh ấy nói chuyện, hầu hết là tớ kể chuyện của tớ với Vương Ba, tâm sự với anh ấy. Jason rất hiểu biết, đặc biệt là vấn đề tình yêu, chỉ vài ba câu là anh ấy đã khuyên giải cho tớ cảm thấy nhẹ lòng và bật cười được.
Sau đó, nhà hàng có đầu bếp mới, vì chưa quen nên đồ ăn xào rất chậm, đĩa đặt trên lò một lúc là nóng, cộng thêm độ nóng của thức ăn nữa, đĩa nào cũng nóng bỏng tay, tớ đành phải quấn băng dính ở mười đầu ngón tay, nếu không chẳng bê nổi đĩa. Ông chủ nhà hàng nhìn thấy liền chửi tớ là được chiều chuộng nên không chịu được vất vả, bắt tớ phải biến, làm tớ tức phát khóc, Jason đã đứng ra bảo vệ tớ, ông chủ nói cậu mà còn xen vào thì tôi đuổi cả cậu luôn. Jason liền xin nghỉ, ông ta đành phải chịu hire back (thuê lại) hai đứa tớ.
Thời gian ấy, tớ yêu Jason đến phát điên, chỉ tiếc là anh ấy có người yêu từ lâu rồi.”
Ngải Mễ tò mò hỏi: “Người yêu của anh ấy thế nào? Chắc xinh lắm nhỉ?”
“Ừ, xinh lắm, người Hoa sinh ra ở Mỹ, con lai, tóc màu hạt dẻ…”
“Thế cậu… đành bỏ cuộc ư?”
“Không bỏ cuộc thì làm sao?” Chân Thao nói. “Người ta là người Hoa sinh ra ở Mỹ, lại lo được giấy tờ cho Jason, tớ là cái quái gì? Nhân lúc còn chưa gây thiệt hại lớn về người, phải tranh thủ rút sớm chứ!”