Ngải Mễ rất biết ơn Tiểu Côn vì đã gọi điện cho cô trong ngày Valentine, như thế, trong mắt Chân Thao, cô là người có người thương người nhớ, Valentine không đến nỗi lẻ loi. Cú điện thoại của Tiểu Côn không làm cô bất ngờ, vì những năm qua, mỗi dịp lễ tết, anh đều gọi điện thoại cho cô.
Có thể nói Tiểu Côn là người đã giúp cô vượt qua được “mùa hè đen tối” đó. Sau khi Allan đi, Tiểu Côn tìm cho cô một việc làm thêm là hướng dẫn viên du lịch ở công ty du lịch, đón tiếp khách du lịch của Mỹ và châu Âu, công việc rất bận rộn và cũng thú vị. Lộ trình cô phụ trách là một số điểm du lịch ở thành phố này, sáng đi tối về, lần nào Tiểu Côn cũng đưa đón cô đi làm. Lúc đầu cô không muốn làm như thế, vì cô cứ có linh cảm rằng Allan đang đứng ở đâu đó nhìn cô, chỉ cần cô có người yêu thì anh cũng sẽ có bạn gái ngay, thế nên cô không muốn để Allan hiểu lầm.
Nhưng Tiểu Côn nói Allan nhờ anh bảo vệ cô, sợ “Cung Bình” không cập nhật tin tức, không biết bọn họ đã chia tay, vẫn đến tấn công cô. Ngải Mễ cảm thấy những điều Tiểu Côn nói có khả năng là thật, vì chắc chắn Allan muốn mọi người đều nhìn thấy cô và Tiểu Côn đến với nhau, như thế đồng nghĩa với việc tuyên bố với mọi người rằng Allan và Ngải Mễ đã chia tay. Đây có thể nói là một mũi tên trúng ba đích: Người muốn giết cô sẽ không giết cô nữa, người muốn tự tử cũng sẽ không tự tử nữa. Có thể thời gian tiếp xúc dài hơn, cô sẽ yêu Tiểu Côn, như thế chứng minh quyết định ban đầu của anh là rất đúng đắn.
Ngải Mễ thấy chiêu này của Allan rất lợi hại, ít nhất là “Cung Bình” không còn quấy rối cô nữa, cũng không thấy ai tự tử vì Allan, chứng tỏ các cô gái “tranh con búp bê” đều không sao. Chỉ tiếc là Ngải Mễ không yêu Tiểu Côn, ở bên Tiểu Côn, ngoài việc nói chuyện về Allan ra, cô chẳng còn hứng thú nói về chuyện gì khác.
Tiểu Côn cũng rất biết ý, lúc nào cũng có nói về Allan với cô. Tuy nhiên, cách nói chuyện về Allan của Tiểu Côn gần như nói ngược ý cô. Khi cô nói Allan bỏ rơi cô, sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa, Tiểu Côn nói chắc chắn Allan sẽ quay lại tìm cô. Khi cô tin rằng Allan vẫn đang đợi cô thì Tiểu Côn nói chắc chắn Allan đã quên hẳn cô rồi.
Nhiều lần như thế Ngải Mễ cũng bực, bèn hỏi: “Anh làm sao vậy? Lúc nào cũng nói ngược ý em, rốt cuộc quan điểm của anh là thế nào? Tại sao lúc thì thế này, lúc lại thế khác?”
Tiểu Côn chỉ cười. “Chẳng phải em cũng lúc thì thế này, lúc thì thế khác còn gì?”
“Em là đương sự nên mới “lú lẫn”, anh là kẻ ngoài cuộc, sao anh không “tỉnh táo” hơn được à?”
“Anh cũng là đương sự mà. Lúc thì anh muốn cậu ấy quay lại tìm em, lúc lại không muốn như thế. Em còn phân vân thì anh sao chắc chắn được.”
Anh chàng nói như thế, Ngải Mễ muốn bực cũng không bực được, đành nói: “Thôi, bọn mình đừng nói chuyện này nữa.”
Sau đó, Tiểu Côn sang Canada. Anh chàng và chị gái mua nhà ở Vancouver, rồi anh chàng lại tự mua nhà ở Toronto. Tiểu Côn cho thuê ngôi nhà ở Toronto, còn anh thì vẫn làm ăn qua lại ở hai đầu Trung Quốc và Canada. Giá da lông ở Canada rẻ, Tiểu Côn đánh hàng về Trung Quốc bán, sau đó lại đánh đồ quần áo, giày dép, mũ mão từ Trung Quốc sang Canada bán. Anh chàng không bán lẻ mà chỉ bán buôn, hình như cũng kiếm không ít tiền.
Thời gian học ở trường Đại học B, không phải Ngải Mễ không có ai nhòm ngó tới, nhưng cô sợ dính líu đến bọn họ nên lúc nào cũng tìm cách né tránh, vi cô vẫn có linh cảm rằng, Allan đã tìm được một cô bạn gái, chỉ vì còn lăn tăn về lời thề nên ngại chưa hành động, chỉ đợi bên này cô có người yêu là anh sẽ ra tay ngay. Cô không thể cho anh cơ hội đó.
Trước đây khi ở bên Allan, cô luôn có cảm giác rằng Allan đang yêu người khác. Sau khi chia tay với anh, cô lại tin tưởng rằng chỉ cần cô không có bạn trai thì anh cũng sẽ không có bạn gái. Cô cũng không biết niềm tin này của mình xuất phát từ đâu. Nếu nói vì Allan là một người đáng nghi ngờ thì cô không nên tin vào việc hiện tại anh đang giữ lời hứa. Bản thân cô cũng thấy lú lẫn với logic của mình, không có cách nào để giải thích cho mình, nhưng cô vẫn rất tin vào điều đó.
Có lẽ là do trước đây sớm tối bên nhau, có thể chấp nhận được một chút hoài nghi, còn hiện tại anh không còn ở bên cô nữa. Ngoài việc tin tưởng anh sẽ giữ lời hứa thì còn cái gì có thể khiến cô cảm thấy vẫn đang nắm bắt được anh nữa đâu?
Sau khi về miền Nam, Allan không còn liên hệ với cô nữa. Lúc đầu cô những tưởng rằng anh sẽ cho bố mẹ cô số điện thoại và địa chỉ của anh, nhưng bố mẹ cô bảo không có. Cô không tin Allan lại làm như vậy, dù gì đi chăng nữa thì bố mẹ cô đã phải lo cho anh rất nhiều việc trong thời gian anh bị thu thẩm. Sau khi sang thăm con trai, bố mẹ Allan cứ khăng khăng đòi gửi lại ít tiền cho bố mẹ cô, hai bên đôi co hồi lâu, cuối cùng bố mẹ Allan nhất quyết đòi để lại tiền ở nhà cô. Nhưng không thể dùng tiền để đánh giá sự quan tâm và giúp đỡ của bố mẹ cô đối với anh, cũng không phải lấy tiền ra là báo đáp được. Kiểu gì anh cũng phải để lại số điện thoại hay địa chỉ liên lạc cho họ chứ?
Cô cảm thấy dường như bố mẹ cô không hề có ý trách Allan, cô không biết Allan đã giải thích như thế nào với họ, cô hỏi thì lý do mà bố mẹ cô nói cũng giống như lý do Allan nói với cô, nhưng cô không hiểu tại sao bố mẹ cô không nhận ra rằng đó chỉ là cái cớ mà Allan đưa ra thôi.
Ngải Mễ đã tìm được số điện thoại công ty của Allan, gọi đến rất nhiều lần, đầu bên kia nói không có ai tên là “Thành Cương” hay “Allan” cả, thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị là nữ, cũng không phải mới đến. Gọi rất nhiều lần, người ta nhận ra tiếng cô liền bực bội cúp máy ngay.
Dần dần cô cũng không tìm hiểu những chuyện này nữa, đúng là như Allan nói, chỉ cần cô biết anh không có bạn gái là cô có thể sống rất bình yên, cảm thấy dường như anh đang bị nhốt trong đồn thu thẩm vậy nhưng đó là đồn thu thẩm không bị đánh đập, tra khảo, anh làm việc, học hành, ăn uống, nghỉ ngơi trong đó, nhưng không có người yêu. Còn cô thì làm việc, học hành, ăn uống, nghỉ ngơi ở đây, nhưng cũng không có người yêu. Anh vẫn là của cô, cô cũng vẫn là của anh, chỉ có điều không gặp nhau mà thôi.
Cô chỉ mong dần dần anh sẽ quên Jane. Một người đàn ông sao có thể dựa vào ký ức về một cô gái để sống qua ngày được? Nếu Tiểu Côn nói không sai thì đàn ông đều rất thực tế, như vậy sớm muộn gì Allan sẽ quên Jane. Nếu mẹ cô nói đúng, đàn ông đều yêu những cô gái làm ngơ trước họ thì hiện tại cô không tìm anh nữa, chắc chắn anh lại sẽ có hứng thú với cô, có thể đến lúc đó, anh lại sẽ đến tìm cô.
Cô cứ chờ đợi với niềm hy vọng đó, không dám có người yêu, chỉ sợ có người yêu thì Allan lập tức có bạn gái.
Sau khi sang trường Đại học C học, Tiểu Côn đến thăm cô hai lần, nói là muốn mua xe cho cô nhưng cô nhất quyết không nhận, cô cảm thấy chỉ cần mua xe là quan hệ giữa hai người sẽ khác. Tiểu Côn lại bảo đưa cho cô ít tiền nhưng cô cũng không nhận, Tiểu Côn liền giấu tiền vào ngăn kéo của cô. Đến khi Tiểu Côn về rồi, cô mới phát hiện ra số tiền đó, đều là tiền mặt, không thể trả lại cho Tiểu Côn, cô đành mang gửi ngân hàng, sau đó gửi tấm séc cho Tiểu Côn, nhưng Tiểu Côn chưa đi chuyển sang tiền mặt mà vẫn gửi ngân hàng.
Một lần Tiểu Côn đến, đúng lúc Chân Thao cũng có nhà, ba người liền đi ăn cơm. Sau khi Tiểu Côn về, Chân Thao liền nói, tớ thấy anh chàng này rất ổn đấy, tại sao cậu không nhận lời yêu nhỉ? Chẳng lẽ mối tình đầu của cậu còn được hơn cả Tiểu Côn ư?
Ngải Mễ đáp, chắc chắn là hơn Tiểu Côn.
Chân Thao liền khuyên cô: “Kể cả điều kiện của mối tình đầu tốt hơn Tiểu Côn thì hiện tại anh ta cũng đã chia tay với cậu rồi, tình cảm không sánh được với Tiểu Côn đâu.”
Ngải Mễ liền kể học thuyết phân biệt “tình dục” và “tình yêu” cho Chân Thao nghe. Nghe xong, cô nàng liền cười, nói: “Tại anh ta quá thật thà thôi, phân biệt thì cứ phân biệt, tội gì phải nói ra? Nói ra thành dở.”
“Cậu có tin vào học thuyết này không?”
Chân Thao nói: “Tớ không tin, nhưng có thể đàn ông đều tin, có lẽ nhiều phụ nữ cũng tin. Có thể cậu và tớ còn quá trẻ, nhu cầu tình yêu lớn hơn nhu cầu tình dục, thế nên không thể lý giải tại sao một người khi không có tình yêu mà vẫn đòi chuyện đó. Nghe nói phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, có khi đến tầm ba mươi, bốn mươi, nhu cầu tình dục của bọn mình lại lớn hơn nhu cầu tình yêu thì sao, đến lúc ấy, có khi chẳng cần có tình yêu mà vẫn làm được chuyện đó. Tớ không biết bọn con gái khác thế nào chứ bản thân tớ rất ít khi chủ động đòi hỏi chuyện đó, chỉ khi được con trai yêu thương, vỗ về một hồi mới thấy rung động. Đối với người mình thích, tớ cũng sẽ chủ động make love với anh ta, nhưng đó không phải là do rung động gì về mặt sinh lý, mà là nói với anh ta rằng em yêu anh.”
Tết Đoan ngọ năm 2001, Hội sinh viên tổ chức hoạt động gặp mặt, Ngải Mễ cùng Chân Thao đến tham gia, kết quả ra về trong sự thất vọng. Buổi gặp mặt đó không có chương trình đấu giá soái ca mà chỉ ăn uống. Hội sinh viên yêu cầu mọi người xếp hàng dài rồi đi tới một quầy thực phẩm nhận đồ ăn. Cán bộ và nhân viên tình nguyện của hội cầm muôi, xúc cơm và thức ăn vào khay cho từng người.
Ngải Mễ nhìn thấy nhiều sinh viên Trung Quốc và bố mẹ, con cái họ, già trẻ trai gái, xếp thành hàng dài, tay bưng khay, nhích từng bước đến quầy thực phẩm. Sau khi lấy xong lại bưng khay sang một bên để ăn. Tự nhiên cô cảm thấy sao mà cám cảnh, nước mắt chỉ chực trào ra. Sao cứ như nhận bữa cơm cứu đói vậy? Sao không bày mấy cái bàn lớn, bê đồ ăn ra rồi mọi người vui vẻ ăn uống như ăn tiệc chúc mừng? Tội gì phải sắm những cái khay giấy mềm oặt này, làm ai cũng phải bê hai tay, rồi lại phải xếp hàng dài như vậy, nếu bị mấy anh chàng phóng viên thích làm tin giật gân chụp vài kiểu ảnh, chẳng không làm mất mặt người Trung Quốc à?
Ngải Mễ quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ tham gia các buổi dạ hội của Hội sinh viên nữa, cô chẳng thấy có gì thú vị cả. Nếu cô giữ vững quyết định này thì câu chuyện đã kết thúc ở đây, vì cô sẽ không gặp Allan trong buổi dạ hội Trung thu năm 2001 nữa. Nhưng cô đã không kiên trì được quyết định của mình, không phải vì tự nhiên lại có hứng thú với buổi dạ hội do Hội sinh viên tổ chức mà là do “tên giặc Nhật” kia đã thuyết phục cô.
Ngải Mễ không biết gọi “tên giặc Nhật” kia là gì của mình, là bạn học nhưng lại thân hơn bạn học; là bạn trai, hai người chưa bao giờ công khai và cũng không có mối quan hệ thân mật nào.
“Tên giặc Nhật” kia tên thật là Yoshi, đang học thạc sĩ ở khoa Văn học so sánh, năm nay ba mươi tuổi, trước đây là giáo viên dạy tiếng Anh tại trường cấp ba ở Nhật. Theo tiêu chuẩn đánh giá của Ngải Mễ thì Yoshilùn, chỉ cao khoảng 1m75, da ngăm đen, các nét khá gọn gàng, cũng còn may là mặt mũi không đến nỗi, không bị phèn phẹt. Yoshi luôn cắt tóc ngắn, thích cắm thùng, rất có tinh thần của samurai (võ sĩ Nhật Bản).
Nhưng vừa tiếp xúc, Ngải Mễ đã phát hiện ra Yoshi hoàn toàn là từ trái nghĩa của samurai, nói năng, làm việc lúc nào cũng lề mề, không dứt khoát. Rất có thể là do những rào cản về mặt ngôn ngữ, cộng với sự khác biệt về văn hóa, cô thường không hiểu Yoshi đang nói gì, còn về anh ta đang nghĩ gì thì cô càng không thể biêt, may mà cô cũng không quan tâm đến việc rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì.
Ngải Mễ và Yoshi quen nhau khi học môn Literary criticism (phê bình văn học) ở khoa tiếng Anh. Khoa Văn học so sánh yêu cầu học sinh phải học đủ ba môn ở khoa ngoài, buộc phải nghe giảng bằng ngôn ngữ khác. Nếu là người Mỹ thì phải đi học ở khoa tiếng Pháp, khoa tiếng Tây Ban Nha gì đó mới được tính, nhưng vì Yoshi là người Nhật nên học ở khoa tiếng Anh cũng được tính.
Buổi đầu tiên sau khi tan học, Yoshi đã đến tìm Ngải Mễ năn nỉ cô tạo điều kiện giúp đỡ vì kỹ năng nghe nói của anh ta không tốt lắm, rất sợ phải thảo luận trong giờ học, có lúc ngay cả việc giáo viên yêu cầu như thế nào, anh ta cũng không hiểu rõ. Đi hỏi người Mỹ thì ngại, vì người Mỹ không thể cảm nhận được nỗi khổ do rào cản ngôn ngữ, thấy cô là người Trung Quốc nên anh ta muốn nhờ cô giúp đỡ.
Ngải Mễ thấy anh chàng nói thế cũng tội nghiệp, hơn nữa anh ta lại nhờ vả cô như ân nhân cứu mạng, khiến cô cũng cảm thấy vô cùng tự hào. Ở Mỹ, rất hiếm khi có thể cảm nhận được niềm tự hào này, vì con người ở đây sinh ra đã nói tiếng Anh, làm sao anh đọ được với người ta? Anh còn tự hào cái nỗi gì chứ?
Đắc ý quá, Ngải Mễ liền đồng ý ngay. Và thế là hai người thường xuyên gặp gỡ, chuyện trò với nhau, lúc đầu chỉ là sự trao đổi đơn thuần về học thuật, phần lớn Yoshi hỏi cô yêu cầu về bài tập của giáo viên, cách lý giải một đoạn văn nào đó, vấn đề cần thảo luận trong buổi học tiếp theo… Sau đó cũng nói đến các chủ đề ngoài học hành, đều là những chuyện vặt vãnh đời thường.
Mỗi lần tan học đều là mười hai giờ trưa, đúng vào thời gian ăn trưa. Hằng ngày Ngải Mễ đều mang cơm đến trường, hâm nóng bằng lò vi sóng của khoa rồi ăn. Sau đó có người kêu không biết cơm trưa của ai có mùi rất khó chịu, khoa liền dán thông báo không được dùng lò vi sóng để hâm nóng cơm nữa, chỉ được hâm nóng cà phê hay vài thứ gì đó thôi.
Ngải Mễ cũng bực vì chuyện này, không biết có phải kẻ đó nói về đồ ăn trưa của Trung Quốc hay không, nếu chê đồ ăn trưa của Trung Quốc thì đúng là sống trong phúc mà không biết phúc, mùi vị thơm ngon thế này cho ngửi free (miễn phí) mà còn không biết điều. Hoàn toàn có thể kết anh chàng vào tội “kỳ thị đồ ăn”. Nhưng khoa lại không nói rõ đồ ăn của ai nặng mùi, làm sao có thể lôi ra cãi nhau được? Ngải Mễ đành phải sang dùng lò vi sóng ở văn phòng của Yoshi, ở đó toàn người châu Á, bất luận ai hâm nóng đồ ăn trưa bằng lò vi sóng, mọi người đều hít hà hồi lâu và nói: “Mm… Smell’s good! (Chậc, thơm quá!)”
Khoa Văn học so sánh phụ trách quản lý giảng dạy tiếng Đông Á và tiếng châu Phi của cả trường, Yoshi dạy tiếng Nhật ở đó. Có mấy sinh viên Nhật khác cũng dạy tiếng Nhật. Chẳng mấy chốc mà những người cùng dạy tiếng Nhật với Yoshi coi Ngải Mễ và Yoshi là cặp đôi đang yêu nhau, thỉnh thoảng lại trêu họ. Yoshi không bao giờ phản bác, chỉ cười tủm tỉm nghe bọn họ trêu, kiểu như rất khoái chí. Ngải Mễ đơn thương độc mã giải thích mấy lần, càng giải thích mọi người càng cười thích thú hơn, càng giải thích mọi người càng cảm thấy là thật nên cô cũng chẳng buồn giải thích nũa.
May mà Yoshi cũng không miễn cưỡng push (thúc đẩy), anh và Ngải Mễ chỉ cùng nhau thảo luận các vấn đề, thỉnh thoảng ăn cơm, xem phim hoặc đi nghe hòa nhạc cùng nhau, chỉ có vậy thôi.
Không hiểu sao, khi có mối quan hệ với Yoshi, Ngải Mễ rất ít lo lắng bị Allan hiểu lầm. Có thể do Yoshi không được coi là đang theo đuổi cô, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Cũng có thể vì cô đang ở Mỹ, còn Allan thì ở Trung Quốc, chắc chắn sẽ không biết chuyện này. Cô luôn tự nhủ rằng, nếu Yoshi nói ra câu đó, hoặc nếu anh chàng có hành động gì đó quá đỗi thân mật thì mình sẽ không quan hệ với anh chàng nữa. Nhưng dường như Yoshi nghe thấy tiếng lòng cô, vừa không nói ra câu đó vừa không có hành động gì quá mức thân mật.
Khi nghe tin Hội sinh viên Trung Quốc chuẩn bị tổ chức buổi dạ hội Trung thu, Yoshi liền khuyên Ngải Mễ tham gia. Ngải Mễ nói đã tham gia một buổi dạ hội do Hội sinh viên Trung Quốc tổ chức. Yoshi nói lần này khác, nghe nói có bid for prince, chắc chắn rất thú vị, và thế là Ngải Mễ quyết định sẽ tham gia buổi dạ hội đó.
Đó là năm đầu tiên Hội sinh viên thay tiết mục bán đấu giá Don Juan, hoa khôi thành tiết mục bỏ thầu cho “hoàng tử”, khi mấy “hoàng tử” khiêu vũ được mời lên sân khấu, MC liền giới thiệu từng người một, Ngải Mễ vô cùng sững sờ vì chàng hoàng tử Jason Jiang được MC giới thiệu không phải ai khác mà chính là Allan.
Có thể nói Tiểu Côn là người đã giúp cô vượt qua được “mùa hè đen tối” đó. Sau khi Allan đi, Tiểu Côn tìm cho cô một việc làm thêm là hướng dẫn viên du lịch ở công ty du lịch, đón tiếp khách du lịch của Mỹ và châu Âu, công việc rất bận rộn và cũng thú vị. Lộ trình cô phụ trách là một số điểm du lịch ở thành phố này, sáng đi tối về, lần nào Tiểu Côn cũng đưa đón cô đi làm. Lúc đầu cô không muốn làm như thế, vì cô cứ có linh cảm rằng Allan đang đứng ở đâu đó nhìn cô, chỉ cần cô có người yêu thì anh cũng sẽ có bạn gái ngay, thế nên cô không muốn để Allan hiểu lầm.
Nhưng Tiểu Côn nói Allan nhờ anh bảo vệ cô, sợ “Cung Bình” không cập nhật tin tức, không biết bọn họ đã chia tay, vẫn đến tấn công cô. Ngải Mễ cảm thấy những điều Tiểu Côn nói có khả năng là thật, vì chắc chắn Allan muốn mọi người đều nhìn thấy cô và Tiểu Côn đến với nhau, như thế đồng nghĩa với việc tuyên bố với mọi người rằng Allan và Ngải Mễ đã chia tay. Đây có thể nói là một mũi tên trúng ba đích: Người muốn giết cô sẽ không giết cô nữa, người muốn tự tử cũng sẽ không tự tử nữa. Có thể thời gian tiếp xúc dài hơn, cô sẽ yêu Tiểu Côn, như thế chứng minh quyết định ban đầu của anh là rất đúng đắn.
Ngải Mễ thấy chiêu này của Allan rất lợi hại, ít nhất là “Cung Bình” không còn quấy rối cô nữa, cũng không thấy ai tự tử vì Allan, chứng tỏ các cô gái “tranh con búp bê” đều không sao. Chỉ tiếc là Ngải Mễ không yêu Tiểu Côn, ở bên Tiểu Côn, ngoài việc nói chuyện về Allan ra, cô chẳng còn hứng thú nói về chuyện gì khác.
Tiểu Côn cũng rất biết ý, lúc nào cũng có nói về Allan với cô. Tuy nhiên, cách nói chuyện về Allan của Tiểu Côn gần như nói ngược ý cô. Khi cô nói Allan bỏ rơi cô, sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa, Tiểu Côn nói chắc chắn Allan sẽ quay lại tìm cô. Khi cô tin rằng Allan vẫn đang đợi cô thì Tiểu Côn nói chắc chắn Allan đã quên hẳn cô rồi.
Nhiều lần như thế Ngải Mễ cũng bực, bèn hỏi: “Anh làm sao vậy? Lúc nào cũng nói ngược ý em, rốt cuộc quan điểm của anh là thế nào? Tại sao lúc thì thế này, lúc lại thế khác?”
Tiểu Côn chỉ cười. “Chẳng phải em cũng lúc thì thế này, lúc thì thế khác còn gì?”
“Em là đương sự nên mới “lú lẫn”, anh là kẻ ngoài cuộc, sao anh không “tỉnh táo” hơn được à?”
“Anh cũng là đương sự mà. Lúc thì anh muốn cậu ấy quay lại tìm em, lúc lại không muốn như thế. Em còn phân vân thì anh sao chắc chắn được.”
Anh chàng nói như thế, Ngải Mễ muốn bực cũng không bực được, đành nói: “Thôi, bọn mình đừng nói chuyện này nữa.”
Sau đó, Tiểu Côn sang Canada. Anh chàng và chị gái mua nhà ở Vancouver, rồi anh chàng lại tự mua nhà ở Toronto. Tiểu Côn cho thuê ngôi nhà ở Toronto, còn anh thì vẫn làm ăn qua lại ở hai đầu Trung Quốc và Canada. Giá da lông ở Canada rẻ, Tiểu Côn đánh hàng về Trung Quốc bán, sau đó lại đánh đồ quần áo, giày dép, mũ mão từ Trung Quốc sang Canada bán. Anh chàng không bán lẻ mà chỉ bán buôn, hình như cũng kiếm không ít tiền.
Thời gian học ở trường Đại học B, không phải Ngải Mễ không có ai nhòm ngó tới, nhưng cô sợ dính líu đến bọn họ nên lúc nào cũng tìm cách né tránh, vi cô vẫn có linh cảm rằng, Allan đã tìm được một cô bạn gái, chỉ vì còn lăn tăn về lời thề nên ngại chưa hành động, chỉ đợi bên này cô có người yêu là anh sẽ ra tay ngay. Cô không thể cho anh cơ hội đó.
Trước đây khi ở bên Allan, cô luôn có cảm giác rằng Allan đang yêu người khác. Sau khi chia tay với anh, cô lại tin tưởng rằng chỉ cần cô không có bạn trai thì anh cũng sẽ không có bạn gái. Cô cũng không biết niềm tin này của mình xuất phát từ đâu. Nếu nói vì Allan là một người đáng nghi ngờ thì cô không nên tin vào việc hiện tại anh đang giữ lời hứa. Bản thân cô cũng thấy lú lẫn với logic của mình, không có cách nào để giải thích cho mình, nhưng cô vẫn rất tin vào điều đó.
Có lẽ là do trước đây sớm tối bên nhau, có thể chấp nhận được một chút hoài nghi, còn hiện tại anh không còn ở bên cô nữa. Ngoài việc tin tưởng anh sẽ giữ lời hứa thì còn cái gì có thể khiến cô cảm thấy vẫn đang nắm bắt được anh nữa đâu?
Sau khi về miền Nam, Allan không còn liên hệ với cô nữa. Lúc đầu cô những tưởng rằng anh sẽ cho bố mẹ cô số điện thoại và địa chỉ của anh, nhưng bố mẹ cô bảo không có. Cô không tin Allan lại làm như vậy, dù gì đi chăng nữa thì bố mẹ cô đã phải lo cho anh rất nhiều việc trong thời gian anh bị thu thẩm. Sau khi sang thăm con trai, bố mẹ Allan cứ khăng khăng đòi gửi lại ít tiền cho bố mẹ cô, hai bên đôi co hồi lâu, cuối cùng bố mẹ Allan nhất quyết đòi để lại tiền ở nhà cô. Nhưng không thể dùng tiền để đánh giá sự quan tâm và giúp đỡ của bố mẹ cô đối với anh, cũng không phải lấy tiền ra là báo đáp được. Kiểu gì anh cũng phải để lại số điện thoại hay địa chỉ liên lạc cho họ chứ?
Cô cảm thấy dường như bố mẹ cô không hề có ý trách Allan, cô không biết Allan đã giải thích như thế nào với họ, cô hỏi thì lý do mà bố mẹ cô nói cũng giống như lý do Allan nói với cô, nhưng cô không hiểu tại sao bố mẹ cô không nhận ra rằng đó chỉ là cái cớ mà Allan đưa ra thôi.
Ngải Mễ đã tìm được số điện thoại công ty của Allan, gọi đến rất nhiều lần, đầu bên kia nói không có ai tên là “Thành Cương” hay “Allan” cả, thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị là nữ, cũng không phải mới đến. Gọi rất nhiều lần, người ta nhận ra tiếng cô liền bực bội cúp máy ngay.
Dần dần cô cũng không tìm hiểu những chuyện này nữa, đúng là như Allan nói, chỉ cần cô biết anh không có bạn gái là cô có thể sống rất bình yên, cảm thấy dường như anh đang bị nhốt trong đồn thu thẩm vậy nhưng đó là đồn thu thẩm không bị đánh đập, tra khảo, anh làm việc, học hành, ăn uống, nghỉ ngơi trong đó, nhưng không có người yêu. Còn cô thì làm việc, học hành, ăn uống, nghỉ ngơi ở đây, nhưng cũng không có người yêu. Anh vẫn là của cô, cô cũng vẫn là của anh, chỉ có điều không gặp nhau mà thôi.
Cô chỉ mong dần dần anh sẽ quên Jane. Một người đàn ông sao có thể dựa vào ký ức về một cô gái để sống qua ngày được? Nếu Tiểu Côn nói không sai thì đàn ông đều rất thực tế, như vậy sớm muộn gì Allan sẽ quên Jane. Nếu mẹ cô nói đúng, đàn ông đều yêu những cô gái làm ngơ trước họ thì hiện tại cô không tìm anh nữa, chắc chắn anh lại sẽ có hứng thú với cô, có thể đến lúc đó, anh lại sẽ đến tìm cô.
Cô cứ chờ đợi với niềm hy vọng đó, không dám có người yêu, chỉ sợ có người yêu thì Allan lập tức có bạn gái.
Sau khi sang trường Đại học C học, Tiểu Côn đến thăm cô hai lần, nói là muốn mua xe cho cô nhưng cô nhất quyết không nhận, cô cảm thấy chỉ cần mua xe là quan hệ giữa hai người sẽ khác. Tiểu Côn lại bảo đưa cho cô ít tiền nhưng cô cũng không nhận, Tiểu Côn liền giấu tiền vào ngăn kéo của cô. Đến khi Tiểu Côn về rồi, cô mới phát hiện ra số tiền đó, đều là tiền mặt, không thể trả lại cho Tiểu Côn, cô đành mang gửi ngân hàng, sau đó gửi tấm séc cho Tiểu Côn, nhưng Tiểu Côn chưa đi chuyển sang tiền mặt mà vẫn gửi ngân hàng.
Một lần Tiểu Côn đến, đúng lúc Chân Thao cũng có nhà, ba người liền đi ăn cơm. Sau khi Tiểu Côn về, Chân Thao liền nói, tớ thấy anh chàng này rất ổn đấy, tại sao cậu không nhận lời yêu nhỉ? Chẳng lẽ mối tình đầu của cậu còn được hơn cả Tiểu Côn ư?
Ngải Mễ đáp, chắc chắn là hơn Tiểu Côn.
Chân Thao liền khuyên cô: “Kể cả điều kiện của mối tình đầu tốt hơn Tiểu Côn thì hiện tại anh ta cũng đã chia tay với cậu rồi, tình cảm không sánh được với Tiểu Côn đâu.”
Ngải Mễ liền kể học thuyết phân biệt “tình dục” và “tình yêu” cho Chân Thao nghe. Nghe xong, cô nàng liền cười, nói: “Tại anh ta quá thật thà thôi, phân biệt thì cứ phân biệt, tội gì phải nói ra? Nói ra thành dở.”
“Cậu có tin vào học thuyết này không?”
Chân Thao nói: “Tớ không tin, nhưng có thể đàn ông đều tin, có lẽ nhiều phụ nữ cũng tin. Có thể cậu và tớ còn quá trẻ, nhu cầu tình yêu lớn hơn nhu cầu tình dục, thế nên không thể lý giải tại sao một người khi không có tình yêu mà vẫn đòi chuyện đó. Nghe nói phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, có khi đến tầm ba mươi, bốn mươi, nhu cầu tình dục của bọn mình lại lớn hơn nhu cầu tình yêu thì sao, đến lúc ấy, có khi chẳng cần có tình yêu mà vẫn làm được chuyện đó. Tớ không biết bọn con gái khác thế nào chứ bản thân tớ rất ít khi chủ động đòi hỏi chuyện đó, chỉ khi được con trai yêu thương, vỗ về một hồi mới thấy rung động. Đối với người mình thích, tớ cũng sẽ chủ động make love với anh ta, nhưng đó không phải là do rung động gì về mặt sinh lý, mà là nói với anh ta rằng em yêu anh.”
Tết Đoan ngọ năm 2001, Hội sinh viên tổ chức hoạt động gặp mặt, Ngải Mễ cùng Chân Thao đến tham gia, kết quả ra về trong sự thất vọng. Buổi gặp mặt đó không có chương trình đấu giá soái ca mà chỉ ăn uống. Hội sinh viên yêu cầu mọi người xếp hàng dài rồi đi tới một quầy thực phẩm nhận đồ ăn. Cán bộ và nhân viên tình nguyện của hội cầm muôi, xúc cơm và thức ăn vào khay cho từng người.
Ngải Mễ nhìn thấy nhiều sinh viên Trung Quốc và bố mẹ, con cái họ, già trẻ trai gái, xếp thành hàng dài, tay bưng khay, nhích từng bước đến quầy thực phẩm. Sau khi lấy xong lại bưng khay sang một bên để ăn. Tự nhiên cô cảm thấy sao mà cám cảnh, nước mắt chỉ chực trào ra. Sao cứ như nhận bữa cơm cứu đói vậy? Sao không bày mấy cái bàn lớn, bê đồ ăn ra rồi mọi người vui vẻ ăn uống như ăn tiệc chúc mừng? Tội gì phải sắm những cái khay giấy mềm oặt này, làm ai cũng phải bê hai tay, rồi lại phải xếp hàng dài như vậy, nếu bị mấy anh chàng phóng viên thích làm tin giật gân chụp vài kiểu ảnh, chẳng không làm mất mặt người Trung Quốc à?
Ngải Mễ quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ tham gia các buổi dạ hội của Hội sinh viên nữa, cô chẳng thấy có gì thú vị cả. Nếu cô giữ vững quyết định này thì câu chuyện đã kết thúc ở đây, vì cô sẽ không gặp Allan trong buổi dạ hội Trung thu năm 2001 nữa. Nhưng cô đã không kiên trì được quyết định của mình, không phải vì tự nhiên lại có hứng thú với buổi dạ hội do Hội sinh viên tổ chức mà là do “tên giặc Nhật” kia đã thuyết phục cô.
Ngải Mễ không biết gọi “tên giặc Nhật” kia là gì của mình, là bạn học nhưng lại thân hơn bạn học; là bạn trai, hai người chưa bao giờ công khai và cũng không có mối quan hệ thân mật nào.
“Tên giặc Nhật” kia tên thật là Yoshi, đang học thạc sĩ ở khoa Văn học so sánh, năm nay ba mươi tuổi, trước đây là giáo viên dạy tiếng Anh tại trường cấp ba ở Nhật. Theo tiêu chuẩn đánh giá của Ngải Mễ thì Yoshilùn, chỉ cao khoảng 1m75, da ngăm đen, các nét khá gọn gàng, cũng còn may là mặt mũi không đến nỗi, không bị phèn phẹt. Yoshi luôn cắt tóc ngắn, thích cắm thùng, rất có tinh thần của samurai (võ sĩ Nhật Bản).
Nhưng vừa tiếp xúc, Ngải Mễ đã phát hiện ra Yoshi hoàn toàn là từ trái nghĩa của samurai, nói năng, làm việc lúc nào cũng lề mề, không dứt khoát. Rất có thể là do những rào cản về mặt ngôn ngữ, cộng với sự khác biệt về văn hóa, cô thường không hiểu Yoshi đang nói gì, còn về anh ta đang nghĩ gì thì cô càng không thể biêt, may mà cô cũng không quan tâm đến việc rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì.
Ngải Mễ và Yoshi quen nhau khi học môn Literary criticism (phê bình văn học) ở khoa tiếng Anh. Khoa Văn học so sánh yêu cầu học sinh phải học đủ ba môn ở khoa ngoài, buộc phải nghe giảng bằng ngôn ngữ khác. Nếu là người Mỹ thì phải đi học ở khoa tiếng Pháp, khoa tiếng Tây Ban Nha gì đó mới được tính, nhưng vì Yoshi là người Nhật nên học ở khoa tiếng Anh cũng được tính.
Buổi đầu tiên sau khi tan học, Yoshi đã đến tìm Ngải Mễ năn nỉ cô tạo điều kiện giúp đỡ vì kỹ năng nghe nói của anh ta không tốt lắm, rất sợ phải thảo luận trong giờ học, có lúc ngay cả việc giáo viên yêu cầu như thế nào, anh ta cũng không hiểu rõ. Đi hỏi người Mỹ thì ngại, vì người Mỹ không thể cảm nhận được nỗi khổ do rào cản ngôn ngữ, thấy cô là người Trung Quốc nên anh ta muốn nhờ cô giúp đỡ.
Ngải Mễ thấy anh chàng nói thế cũng tội nghiệp, hơn nữa anh ta lại nhờ vả cô như ân nhân cứu mạng, khiến cô cũng cảm thấy vô cùng tự hào. Ở Mỹ, rất hiếm khi có thể cảm nhận được niềm tự hào này, vì con người ở đây sinh ra đã nói tiếng Anh, làm sao anh đọ được với người ta? Anh còn tự hào cái nỗi gì chứ?
Đắc ý quá, Ngải Mễ liền đồng ý ngay. Và thế là hai người thường xuyên gặp gỡ, chuyện trò với nhau, lúc đầu chỉ là sự trao đổi đơn thuần về học thuật, phần lớn Yoshi hỏi cô yêu cầu về bài tập của giáo viên, cách lý giải một đoạn văn nào đó, vấn đề cần thảo luận trong buổi học tiếp theo… Sau đó cũng nói đến các chủ đề ngoài học hành, đều là những chuyện vặt vãnh đời thường.
Mỗi lần tan học đều là mười hai giờ trưa, đúng vào thời gian ăn trưa. Hằng ngày Ngải Mễ đều mang cơm đến trường, hâm nóng bằng lò vi sóng của khoa rồi ăn. Sau đó có người kêu không biết cơm trưa của ai có mùi rất khó chịu, khoa liền dán thông báo không được dùng lò vi sóng để hâm nóng cơm nữa, chỉ được hâm nóng cà phê hay vài thứ gì đó thôi.
Ngải Mễ cũng bực vì chuyện này, không biết có phải kẻ đó nói về đồ ăn trưa của Trung Quốc hay không, nếu chê đồ ăn trưa của Trung Quốc thì đúng là sống trong phúc mà không biết phúc, mùi vị thơm ngon thế này cho ngửi free (miễn phí) mà còn không biết điều. Hoàn toàn có thể kết anh chàng vào tội “kỳ thị đồ ăn”. Nhưng khoa lại không nói rõ đồ ăn của ai nặng mùi, làm sao có thể lôi ra cãi nhau được? Ngải Mễ đành phải sang dùng lò vi sóng ở văn phòng của Yoshi, ở đó toàn người châu Á, bất luận ai hâm nóng đồ ăn trưa bằng lò vi sóng, mọi người đều hít hà hồi lâu và nói: “Mm… Smell’s good! (Chậc, thơm quá!)”
Khoa Văn học so sánh phụ trách quản lý giảng dạy tiếng Đông Á và tiếng châu Phi của cả trường, Yoshi dạy tiếng Nhật ở đó. Có mấy sinh viên Nhật khác cũng dạy tiếng Nhật. Chẳng mấy chốc mà những người cùng dạy tiếng Nhật với Yoshi coi Ngải Mễ và Yoshi là cặp đôi đang yêu nhau, thỉnh thoảng lại trêu họ. Yoshi không bao giờ phản bác, chỉ cười tủm tỉm nghe bọn họ trêu, kiểu như rất khoái chí. Ngải Mễ đơn thương độc mã giải thích mấy lần, càng giải thích mọi người càng cười thích thú hơn, càng giải thích mọi người càng cảm thấy là thật nên cô cũng chẳng buồn giải thích nũa.
May mà Yoshi cũng không miễn cưỡng push (thúc đẩy), anh và Ngải Mễ chỉ cùng nhau thảo luận các vấn đề, thỉnh thoảng ăn cơm, xem phim hoặc đi nghe hòa nhạc cùng nhau, chỉ có vậy thôi.
Không hiểu sao, khi có mối quan hệ với Yoshi, Ngải Mễ rất ít lo lắng bị Allan hiểu lầm. Có thể do Yoshi không được coi là đang theo đuổi cô, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Cũng có thể vì cô đang ở Mỹ, còn Allan thì ở Trung Quốc, chắc chắn sẽ không biết chuyện này. Cô luôn tự nhủ rằng, nếu Yoshi nói ra câu đó, hoặc nếu anh chàng có hành động gì đó quá đỗi thân mật thì mình sẽ không quan hệ với anh chàng nữa. Nhưng dường như Yoshi nghe thấy tiếng lòng cô, vừa không nói ra câu đó vừa không có hành động gì quá mức thân mật.
Khi nghe tin Hội sinh viên Trung Quốc chuẩn bị tổ chức buổi dạ hội Trung thu, Yoshi liền khuyên Ngải Mễ tham gia. Ngải Mễ nói đã tham gia một buổi dạ hội do Hội sinh viên Trung Quốc tổ chức. Yoshi nói lần này khác, nghe nói có bid for prince, chắc chắn rất thú vị, và thế là Ngải Mễ quyết định sẽ tham gia buổi dạ hội đó.
Đó là năm đầu tiên Hội sinh viên thay tiết mục bán đấu giá Don Juan, hoa khôi thành tiết mục bỏ thầu cho “hoàng tử”, khi mấy “hoàng tử” khiêu vũ được mời lên sân khấu, MC liền giới thiệu từng người một, Ngải Mễ vô cùng sững sờ vì chàng hoàng tử Jason Jiang được MC giới thiệu không phải ai khác mà chính là Allan.