Tiểu Côn hôn một lúc rồi thò tay vào trong váy ngủ của Ngải Mễ, nhưng cô lại không có cảm giác ngất ngây hay mềm nhũn người mà lại thấy vô cùng xót xa, nghĩ đến việc mình đã đi đến nước này rồi thì không bao giờ có đường quay đầu nữa, tự nhiên trong đầu hiện lên câu nói sến không còn gì sến hơn: “Vĩnh biệt rồi, Jason”, sau đó nước mắt liền lăn dài xuống bờ má.
Dường như Tiểu Côn cảm nhận được điều gì đó bất thường, liền rút tay ra khỏi váy ngủ của cô, bật đèn lên, thấy mặt cô đầm đìa nước mắt bèn sửng sốt hỏi: “What’s up man (Chuyện gì vậy, thưa ngài)?”
Vừa nghe đến từ “man” mà Tiểu Côn kéo dài giọng hỏi, Ngải Mễ không kìm được liền phì cười, Tiểu Côn cũng rất ngại, cười theo mấy tiếng rồi hỏi cho đỡ ngượng: “Anh đang nghĩ sao mặt em lại mặn như vậy, còn tưởng đang mốt làm đẹp bằng muối cơ.” Rồi anh chàng thở dài, nói tiếp: “Tội gì em phải như thế? Anh chỉ khuyên là em nên quên cậu ấy đi và sống cho thật tốt, anh có bắt em phải lấy anh đâu. Trông em sầu não như vậy, anh còn đầu óc nào…”
Ngải Mễ vội thanh minh: “Em có… sầu não đâu, em đang… vui đó chứ, thật đấy, mai bọn mình đi… đăng ký kết hôn, sau đó mời Jason đến… dự đám cưới nhé, như thế anh ấy cũng biết em đã move on (quên đi quá khứ, tiến tới tương lai) rồi, anh ấy cũng sẽ… sớm lấy vợ…”
Tiểu Côn nói: “Em tưởng đây là chuyện Hoàng Kế Quang[1] lấy thân mình chèn pháo, Đổng Tồn Thụy[2] đánh bom lô cốt? Cắn răng chịu đựng là xong ư? Đây chẳng khác gì việc Khâu Thiếu Vân[3] phải làm, có thể còn khổ sở hơn Khâu Thiếu Vân, Khâu Thiếu Vân chỉ phải chịu đựng một thời gian ngắn, bị cháy một lúc là chết, còn em sẽ bị đốt cả đời đấy.”
[1] Anh hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người đã hy sinh trong cuộc chiến tranh chống Mỹ giúp Triều Tiên (1950-1953)
[2] Anh hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người đã hy sinh trong cuộc nội chiến Trung Quốc (1927-1950)
[3] Anh hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người đã hy sinh trong cuộc chiến tranh chống Mỹ giúp Triều Tiên. Ngày 11 tháng 10 năm 1952, Khâu Thiếu Vân và hơn 500 đồng đội thực hiện nhiệm vụ mai phục giữa bãi cỏ gần trận địa của Mỹ. Khoảng 12 giờ ngày 12 tháng 10, Mỹ ném bom chùm gây cháy xuống khu vực Khâu Thiếu Vân mai phục, trong đó có một quả bom rơi xuống sát vị trí Khâu Thiếu Vân nằm vùng, lửa bốc cháy lên người Khâu Thiếu Vân, nhưng để không làm lộ địa điểm mai phục, anh đã cố gắng chịu đựng đau đớn và nằm yên, mặc dù đằng sau Khâu Thiếu Vân có một con rạch nhưng anh vẫn không nhúc nhích và chịu đựng cho đến lúc hy sinh.
“Em biết, em đã suy nghĩ kĩ rồi. Em không kết hôn thì Jason cũng chẳng thể kết hôn…, cũng tội nghiệp…” Cô kéo tay Tiểu Côn rồi nói: “Thôi… bọn mình… làm tiếp đi?”
Tiểu Côn cười lớn rồi nói: “Em… tưởng đàn ông là món đồ chơi điện thật à? Bảo xuống là xuống, bảo lên là lên được ư? Tâm lý rất quan trọng, vừa nãy em khóc làm… vũ khí của anh cũng xìu hẳn rồi. Mà cũng lạ thật, anh làm với các cô khác anh chẳng quan tâm đến chuyện cô ta có yêu anh hay không, nhưng làm với em lại không thế được. Cứ nghĩ đến những chuyện em làm đều vì Thành Cương là anh lại không nỡ lòng nào, chỉ muốn giúp em hạ thủ cô nàng ABC đó cho xong. Chắc là do ở gần em lâu nên sinh hư, cũng thích kết hợp cả “tình yêu” và “tình dục”. Muộn rồi, em ngủ đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, chắc là cũng chưa đến mức phải đi vào bước đường cùng như thế này đâu.”
Sáng hôm sau, Tiểu Côn dậy sớm chuyển đồ xuống xe. Ngải Mễ vội bám theo và khuyên: “Anh đừng về bang F nữa, anh đi trong sự giận dỗi thế này thì làm sao em yên tâm được?”
Tiểu Côn nói: “Anh đâu có dỗi? Đây là anh đang phát huy vai trò làm gương của người Đảng viên đó chứ? Anh đang tìm tòi kinh nghiệm, xem làm thế nào mới có thể quên được người mình yêu, khi nào thành công, anh sẽ truyền bá cho em, giúp em nâng cao tinh thần giác ngộ…”
Ngải Mễ biết không níu kéo được anh chàng nữa, đành nói: “Thế anh lái xe cẩn thận nhé, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho em, nếu bên đó không ổn thì quay về đây ngay.”
Tiểu Côn đi rồi, Ngải Mễ sống trong tâm trạng thấp thỏm không yên, sợ anh chàng tinh thần không ổn lại để xảy ra tai nạn. Mãi cho đến khi Tiểu Côn đến bang F rồi gọi điện thoại về cho cô, cô mới yên tâm.
Học kỳ mùa hè năm đó, Ngải Mễ bắt đầu học các môn của khoa Thống Kê. Cô phát hiện ra Jason cũng đang có môn học ở khoa Thống kê, chỉ có điều những môn đó cao cấp hơn môn của cô. Hai người đều có một môn lúc mười một giờ trưa, lần nào cả hai cũng chỉ chào nhau qua loa rồi ai về giảng đường của người đấy.
Một hôm, Jason đứng đợi Ngải Mễ ở ngoài giảng đường của cô, thấy cô đến liền nói: “Hôm nay học xong, anh mời em và Phương Hưng đi ăn trưa rồi giới thiệu cho bọn em làm quen nhé, sau này có vấn đề đề em cứ hỏi cô ấy.”
Hôm đó học xong, Ngải Mễ theo Jason đến một nhà hàng đồ ăn nhanh gần trung tâm tổ chức sự kiện đợi Phương Hưng, một lát sau thì thấy một cô gái trẻ người Trung Quốc đi tới. Từ xa, Jason nói với Ngãi Mễ rằng đó là Phương Hưng. Ngải Mễ nhìn thấy Phương Hưng mà giật bắn mình, vì dáng dấp và khuôn mặt của Phương Hưng đều có nét hao hao giống Jane, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh kia, rất giống. Cô không biết Jason có nhận ra điều này hay không, cô liếc trộm anh thì thấy nét mặt anh không có vẻ gì khác thường.
Jason giới thiệu cô và Phương Hưng làm quen với nhau rồi hỏi từng người ăn gì để anh ra mua. Hai cô gái chọn món cho mình rồi Jason ra quầy phục vụ mua. Phương Hưng liền hỏi Ngải Mễ: “Cậu đang học các môn của khoa Thống kê hả? Định lấy bằng thạc sĩ à?”
“Ừ, ngành văn học Anh Mỹ khó tìm việc quá.”
Phương Hưng nói: “Rất nhiều sinh viên khoa khác đổ sang học ngành thống kê, có vẻ giống với mấy năm về trước, mọi người thi nhau đi học ngành máy tính. Học kỳ sau tớ cũng sang học môn của khoa máy tính.”
Ngải Mễ thắc mắc: “Vài năm trở lại đây… ngành máy tính không hot nữa, cậu còn học làm gì?”
Phương Hưng cười khúc khích, nói: “Vì học kỳ tới Jason sẽ dạy môn Web programming (lập trình mạng), tớ muốn đi học. Trước đây anh ấy có học một môn tớ dạy, bảo tớ là “một ngày làm cô giáo, cả đời làm mẹ”. Học kỳ sau tới được học môn của anh ấy, để anh ấy cũng “một ngày làm thầy giáo, cả đời làm cha”. Cậu cũng đi học nhé, bọn mình còn có thể làm project (dự án) cùng nhau.”
Đang nói chuyện thì Jason bê đồ ăn trưa đến, hỏi: “Bọn em nói chuyện gì mà vui vậy?”
Phương Hưng cười, nói: “Đang nói xấu anh.”
Dường như Phương Hưng và Ngải Mễ rất có duyên với nhau, vừa gặp đã có thiện cảm với đối phương, cho nhau số điện thoại và địa chỉ chỗ ở, Phương Hưng còn cho Ngải Mễ địa chỉ văn phòng của cô ở khoa Thống kê, bảo có vấn đề gì cứ lên đó tìm cô.
Sau đó, Ngải Mễ có vấn đề gì trong lĩnh vực thống kê liền đến hỏi Phương Hưng. Phương Hưng có một bạn cùng phòng tên là Đường Tiểu Lâm, Ngải Mễ đến mấy lần nên cũng chơi với cả Đường Tiểu Lâm, ba người thành bạn bè. Nhưng vì Đường Tiểu Lâm có người yêu rồi nên không có nhiều thời gian chơi với bọn họ, thế nên phần lớn là Ngải Mễ và Phương Hưng đi với nhau. Thân nhau rồi, hai cô cũng có nhiều chuyện bí mật con gái để nói.
Một hôm, Phương Hưng đến phòng Ngải Mễ chơi, Ngải Mễ rửa ít nho rồi hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Phương Hưng hỏi: “Cậu quen Jason từ lâu rồi, hồi ở Trung Quốc, anh ấy có bạn gái không?”
Ngải Mễ nghe thấy hỏi vậy cũng đoán Phương Hưng chưa biết chuyện của Jason và cô nên quyết định sẽ không kể, bèn đáp: “Nghe nói là có, tớ không rõ lắm. Sao vậy?”
“Tớ chỉ tò mò không biết anh chàng có phải là… gay không.”
“Sao cậu lại nghĩ anh ấy là… gay?”
Phương Hưng thì thầm: “Cậu đừng nói với anh ấy là tớ đoán như thế nhé, tớ sợ anh ấy không vui. Tớ đoán anh ấy gay là do… hình như anh ấy chưa bao giờ có người yêu cả.”
“Thật hả? Nhưng tớ nghe nói anh ấy có một cô bạn gái ABC cơ mà.”
“Tớ cũng nghe nói thế, và tớ còn được xem ảnh nữa, nhưng… dù gì cũng chưa được tận mắt nhìn người thật việc thật, tớ cũng… không tin lắm.”
“Cậu được nhìn ảnh của cô nàng ABC đó rồi hả? Có phải ảnh chụp nghiêng không?”
Phương Hưng nói: “Tớ được xem hai tấm, một tấm chụp nghiêng, một tấm anh ấy chụp chung với cô nàng ABC đó. Nếu chỉ là tấm chụp nghiêng thì tớ chẳng tin đó là bạn gái anh ấy đâu, vì kiếm đâu chẳng được tấm ảnh nhét vào ví? Nhưng tấm ảnh chụp chung đó… thì tớ hơi tin, cậu không biết tấm đó… kỳ cục thế nào đâu…”
Ngải Mễ nghĩ, sao không thấy Chân Thao nói gì về tấm ảnh kỳ cục đó nhỉ? “Kỳ cục thế nào? Chắc không đến nỗi là ảnh sex chứ?”
“Không hẳn là sex, nhưng… to gan lắm. Cô gái trong bức ảnh ngửa mặt lên nhìn anh ấy cười, còn anh chàng… một tay ôm cô ta, tay kia thì thò hẳn vào trong ngực áo cô nàng… Không thể nghĩ là anh chàng lại… chụp kiểu ảnh như thế, bình thường trông… bẽn lẽn lắm mà…”
Ngải Mễ cảm thấy người mình lạnh toát, nếu trước đây cô còn có một phần trăm hy vọng rằng tấm ảnh chụp nghiêng kia là của cô, thì hiện tại tấm ảnh kỳ cục kia chắc chắn không thể là cô được. Cô và Jason ít khi chụp ảnh chung với nhau, đều là anh chụp cho cô. Một lần cô ờ một người khách du lịch đi ngang chụp hộ họ một kiểu, nhưng đều là cô khoác tay anh, chưa nói đến chuyện anh thò tay vào ngực áo cô, dường như cả việc ôm cô anh còn chẳng dám. Trước mặt người khác anh luôn tỏ ra bẽn lẽn, không muốn biểu hiện công khai. Xem ra anh yêu cô nàng ABC kia đến phát điên nên mới có những kiểu ảnh chụp chung như thế.
Phương Hưng phân tích: “Nếu anh chàng là gay thì những tấm ảnh kia sẽ rất dễ giải thích. Cậu bảo trước đây ở Trung Quốc, anh chàng từng có người yêu thì tớ thấy thật sự thắc mắc, có phải sau này biến thành gay không? Rốt cuộc gay là do bẩm sinh hay sau này mới mắc?”
Ngải Mễ nói: “Tớ cũng không biết, nhưng sao cậu quan tâm đến việc anh chàng là gay hay không gay thế? Cậu cũng đâu có hứng thứ gì với anh ta…”
“Tớ thấy cậu là người khá kín tiếng nên mới nói với cậu, cậu đừng kể cho ai nhé!” Thấy Ngải Mễ gật đầu, Phương Hưng yên tâm kể: “Chủ yếu là vì tớ… cũng hơi thích anh ấy, nói chính xác hơn là rất thích. Tớ thích anh ấy từ năm… bắt đầu dạy anh ấy. Hồi đó tớ không dám… có hành động gì, sợ anh ấy tưởng tớ lợi dụng quyền lực, sau không dạy anh ấy nữa, tớ… thử thăm dò mấy lần, nhưng… hình như anh ấy chẳng có phản ứng gì cả, hơn nữa còn nhắc đến cô nàng ABC kia. Sau rồi tớ cũng thôi, nhưng lần này anh ấy quay lại học tiến sĩ, tớ không biết có phải anh ấy… vì tớ… không.”
“Anh chàng bảo vì anh chàng bị công ty đuổi việc mà.”
Phương Hưng liền lắc đầu. “Tớ có một người bạn cũng làm ở công ty đó, tớ nghe anh ấy nói rằng không phải Jason bị đuổi việc mà tự xin thôi việc. Công ty đã làm cho anh ấy visa làm việc ba năm, đợt vừa rồi còn hỏi anh bạn tớ chuyện làm thẻ xanh, sao tự nhiên lại xin nghỉ việc nhỉ? Cậu cũng biết là ngành máy tính của trường Đại học C cũng không phải tốt nhất, anh ấy hoàn toàn có thể sang trường khác học, nhưng anh ấy vẫn quay về trường C, anh ấy bảo trước đây đã học một số môn của khoa Thống kê nên muốn học nốt để lấy bằng thạc sĩ thống kê. Hơn nữa anh bạn tớ kể rằng bọn họ ở cùng một khu nhà, hình như chẳng bao giờ gặp bạn gái của Jason cả.”
Ngải Mễ thấy buồn vô cùng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng vì muốn mừng cho Phương Hưng. Tiểu Côn nói đúng, yêu một người không thể chỉ đòi hỏi anh ta yêu mình, mà còn phải nghĩ rằng mình trao cho anh ta được bao nhiêu tình yêu. Phương Hưng rất giống Jane, chắc chắn là Jason có thiện cảm đặc biệt đối với cô ấy, tình yêu của anh đối với Jane có thể gửi gắm hết vào Phương Hưng.
Cô liền khích lệ Phương Hưng: “Tớ nghĩ có khả năng đó đấy, cậu nên… mạnh dạn theo đuổi xem sao. Anh chàng này… không chịu chủ động… trong chuyện tình yêu đâu, cậu thúc đẩy một chút là ổn, nhưng nếu cậu… tu thành chính quả rồi thì anh ấy cũng rất… chiều và yêu cậu đấy.”
Phương Hưng cười: “Sao cậu biết rõ thế? Có phải năm xưa cậu cũng theo đuổi anh ấy như vậy không?”
Ngải Mễ vội gạt đi: “Đâu có, làm gì có, tớ là con gái của thầy hướng dẫn anh ấy, kể cả tớ có theo đuổi anh ấy thì người như anh ấy cũng sẽ đắn đo đủ thứ, không dám yêu tớ đâu.”
“Cậu nói như thế tớ cũng thấy tin.” Phương Hưng nghĩ một lát rồi nói: “Sắp đến sinh nhật tớ rồi, cậu có thể đứng ra chủ trì, mời Jason đến được không? Một mình tớ mời anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không đến, nhưng bọn mình đông người mời, anh ấy sẽ thấy không ngại. Bọn mình gọi cả Đường Tiểu Lâm nữa, như thế đông người, anh ấy sẽ không từ chối đâu.”
Mấy ngày sau, Phương Hưng liền hẹn gặp Đường Tiểu Lâm và Ngải Mễ, bàn chuyện tổ chức sinh nhật cho cô. Đường Tiểu Lâm nghe xong kế hoạch của cô cũng ủng hộ, nhưng chỉ nêu ra một điều băn khoăn: “Con người Jason tớ cũng hiểu, anh chàng chỉ muốn có more than one (không chỉ có một) cô gái yêu anh chàng chứ không lựa chọn bất kỳ ai. Tớ cũng… gây rối anh chàng mấy lần, nhưng hiện tại tớ có người yêu rồi, không đáng lo. Nhưng Ngải Mễ còn độc thân, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.”
Ngải Mễ nói: “Sao lại tính cả tớ vào, tớ có quấy rối gì anh chàng đâu…”
Đường Tiểu Lâm nhìn Ngải Mễ một lúc như đang xem bói rồi nói: “Tớ dám cược rằng nếu trước đây cậu chưa từng yêu anh chàng thì hiện tại cậu đã sa vào lưới tình. Giờ có hai cậu, tớ sợ anh chàng sẽ không lựa chọn người nào đâu…”
Ngải Mễ vội thanh minh: “Ai bảo tớ sẽ sa vào lưới tình? Tớ… cũng có người yêu rồi đó chứ…”
Đường Tiểu Lâm hỏi với vẻ rất từng trải: “Cậu có người yêu rồi hả? Ở đâu? Cậu chưa sa vào lưới tình đâu, tớ nhìn là biết ngay, hê hê, tớ là quần chúng, mà con mắt quần chúng thì tinh tường lắm đấy.”
Dường như con mắt Phương Hưng cũng tinh tường hẳn lên, miệng phụ họa liên hồi: “Đúng đấy, đúng đấy, chắc chắc là cậu cũng sa vào lưới tình rồi mà còn không chịu khai, cậu xem tớ đã khai hết với cậu rồi. Haizz, bạn bè như cậu chán chết đi được…”
Ngải Mễ nói: “Thật mà, tớ có bạn trai rồi, hôm sinh nhật tớ sẽ dẫn đến cho bọn cậu gặp, cũng cho Jason gặp luôn.”
Đường Tiểu Lâm cười, nói: “Đội này không quan tâm đến việc anh ta có phải là người yêu cậu hay không, chỉ cần đưa đến là được.”
Còn khoảng mười ngày nữa là đến sinh nhật Phương Hưng, Ngải Mễ không biết kiếm đâu ra một anh bạn trai để đưa đi sinh nhật, nhưng cô đã hạ quyết định sẽ phải tìm một anh. Cô cảm thấy sau khi được Tiểu Côn dạy cho một bài, độ giác ngộ của cô cũng đã được nâng cao. Có thể đúng như Đường Tiểu Lâm nói, Jason muốn người khác ổn thỏa hẳn rồi mới sắp xếp ổn thỏa chuyện của mình, thôi thì tạo điều kiện cho anh vậy. Tiểu Côn nói đúng, Jason cũng không còn ít tuổi nữa, một người đàn ông mà những năm tháng tuổi trẻ phải gắn bó với chuyện cấm dục thì quả là điều đau khổ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra được ai có thể làm bạn trai của cô. Khoa không có sinh viên nam người Trung Quốc, có mấy người cũng có tình ý với cô nhưng cô đã cắt đứt ý đồ của bọn họ ngay từ đầu, bây giờ tìm người yêu gấp thế này, kể cả mình có dày mặt đưa ra yêu cầu này, chưa chắc người ta đã chịu làm.
Cô nghĩ, Đường Tiểu Lâm nói đúng, thực ra cũng chẳng cần thiết phải tìm người yêu thật, nhờ một người đến diễn kịch trong buổi sinh nhật là xong mà. Nhưng ai chịu đi diễn kịch đây, ai đủ khả năng đóng vai thật đạt, rồi sau này không có chuyện gì dính dáng nữa đây.
Cuối cùng cô nghĩ đến một ứng cử viên khá phù hợp, đó là một anh chàng người Mỹ, tên tiếng Trung là Bạch Thụy Đức.
Dường như Tiểu Côn cảm nhận được điều gì đó bất thường, liền rút tay ra khỏi váy ngủ của cô, bật đèn lên, thấy mặt cô đầm đìa nước mắt bèn sửng sốt hỏi: “What’s up man (Chuyện gì vậy, thưa ngài)?”
Vừa nghe đến từ “man” mà Tiểu Côn kéo dài giọng hỏi, Ngải Mễ không kìm được liền phì cười, Tiểu Côn cũng rất ngại, cười theo mấy tiếng rồi hỏi cho đỡ ngượng: “Anh đang nghĩ sao mặt em lại mặn như vậy, còn tưởng đang mốt làm đẹp bằng muối cơ.” Rồi anh chàng thở dài, nói tiếp: “Tội gì em phải như thế? Anh chỉ khuyên là em nên quên cậu ấy đi và sống cho thật tốt, anh có bắt em phải lấy anh đâu. Trông em sầu não như vậy, anh còn đầu óc nào…”
Ngải Mễ vội thanh minh: “Em có… sầu não đâu, em đang… vui đó chứ, thật đấy, mai bọn mình đi… đăng ký kết hôn, sau đó mời Jason đến… dự đám cưới nhé, như thế anh ấy cũng biết em đã move on (quên đi quá khứ, tiến tới tương lai) rồi, anh ấy cũng sẽ… sớm lấy vợ…”
Tiểu Côn nói: “Em tưởng đây là chuyện Hoàng Kế Quang[1] lấy thân mình chèn pháo, Đổng Tồn Thụy[2] đánh bom lô cốt? Cắn răng chịu đựng là xong ư? Đây chẳng khác gì việc Khâu Thiếu Vân[3] phải làm, có thể còn khổ sở hơn Khâu Thiếu Vân, Khâu Thiếu Vân chỉ phải chịu đựng một thời gian ngắn, bị cháy một lúc là chết, còn em sẽ bị đốt cả đời đấy.”
[1] Anh hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người đã hy sinh trong cuộc chiến tranh chống Mỹ giúp Triều Tiên (1950-1953)
[2] Anh hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người đã hy sinh trong cuộc nội chiến Trung Quốc (1927-1950)
[3] Anh hùng liệt sĩ của Trung Quốc, người đã hy sinh trong cuộc chiến tranh chống Mỹ giúp Triều Tiên. Ngày 11 tháng 10 năm 1952, Khâu Thiếu Vân và hơn 500 đồng đội thực hiện nhiệm vụ mai phục giữa bãi cỏ gần trận địa của Mỹ. Khoảng 12 giờ ngày 12 tháng 10, Mỹ ném bom chùm gây cháy xuống khu vực Khâu Thiếu Vân mai phục, trong đó có một quả bom rơi xuống sát vị trí Khâu Thiếu Vân nằm vùng, lửa bốc cháy lên người Khâu Thiếu Vân, nhưng để không làm lộ địa điểm mai phục, anh đã cố gắng chịu đựng đau đớn và nằm yên, mặc dù đằng sau Khâu Thiếu Vân có một con rạch nhưng anh vẫn không nhúc nhích và chịu đựng cho đến lúc hy sinh.
“Em biết, em đã suy nghĩ kĩ rồi. Em không kết hôn thì Jason cũng chẳng thể kết hôn…, cũng tội nghiệp…” Cô kéo tay Tiểu Côn rồi nói: “Thôi… bọn mình… làm tiếp đi?”
Tiểu Côn cười lớn rồi nói: “Em… tưởng đàn ông là món đồ chơi điện thật à? Bảo xuống là xuống, bảo lên là lên được ư? Tâm lý rất quan trọng, vừa nãy em khóc làm… vũ khí của anh cũng xìu hẳn rồi. Mà cũng lạ thật, anh làm với các cô khác anh chẳng quan tâm đến chuyện cô ta có yêu anh hay không, nhưng làm với em lại không thế được. Cứ nghĩ đến những chuyện em làm đều vì Thành Cương là anh lại không nỡ lòng nào, chỉ muốn giúp em hạ thủ cô nàng ABC đó cho xong. Chắc là do ở gần em lâu nên sinh hư, cũng thích kết hợp cả “tình yêu” và “tình dục”. Muộn rồi, em ngủ đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, chắc là cũng chưa đến mức phải đi vào bước đường cùng như thế này đâu.”
Sáng hôm sau, Tiểu Côn dậy sớm chuyển đồ xuống xe. Ngải Mễ vội bám theo và khuyên: “Anh đừng về bang F nữa, anh đi trong sự giận dỗi thế này thì làm sao em yên tâm được?”
Tiểu Côn nói: “Anh đâu có dỗi? Đây là anh đang phát huy vai trò làm gương của người Đảng viên đó chứ? Anh đang tìm tòi kinh nghiệm, xem làm thế nào mới có thể quên được người mình yêu, khi nào thành công, anh sẽ truyền bá cho em, giúp em nâng cao tinh thần giác ngộ…”
Ngải Mễ biết không níu kéo được anh chàng nữa, đành nói: “Thế anh lái xe cẩn thận nhé, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho em, nếu bên đó không ổn thì quay về đây ngay.”
Tiểu Côn đi rồi, Ngải Mễ sống trong tâm trạng thấp thỏm không yên, sợ anh chàng tinh thần không ổn lại để xảy ra tai nạn. Mãi cho đến khi Tiểu Côn đến bang F rồi gọi điện thoại về cho cô, cô mới yên tâm.
Học kỳ mùa hè năm đó, Ngải Mễ bắt đầu học các môn của khoa Thống Kê. Cô phát hiện ra Jason cũng đang có môn học ở khoa Thống kê, chỉ có điều những môn đó cao cấp hơn môn của cô. Hai người đều có một môn lúc mười một giờ trưa, lần nào cả hai cũng chỉ chào nhau qua loa rồi ai về giảng đường của người đấy.
Một hôm, Jason đứng đợi Ngải Mễ ở ngoài giảng đường của cô, thấy cô đến liền nói: “Hôm nay học xong, anh mời em và Phương Hưng đi ăn trưa rồi giới thiệu cho bọn em làm quen nhé, sau này có vấn đề đề em cứ hỏi cô ấy.”
Hôm đó học xong, Ngải Mễ theo Jason đến một nhà hàng đồ ăn nhanh gần trung tâm tổ chức sự kiện đợi Phương Hưng, một lát sau thì thấy một cô gái trẻ người Trung Quốc đi tới. Từ xa, Jason nói với Ngãi Mễ rằng đó là Phương Hưng. Ngải Mễ nhìn thấy Phương Hưng mà giật bắn mình, vì dáng dấp và khuôn mặt của Phương Hưng đều có nét hao hao giống Jane, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh kia, rất giống. Cô không biết Jason có nhận ra điều này hay không, cô liếc trộm anh thì thấy nét mặt anh không có vẻ gì khác thường.
Jason giới thiệu cô và Phương Hưng làm quen với nhau rồi hỏi từng người ăn gì để anh ra mua. Hai cô gái chọn món cho mình rồi Jason ra quầy phục vụ mua. Phương Hưng liền hỏi Ngải Mễ: “Cậu đang học các môn của khoa Thống kê hả? Định lấy bằng thạc sĩ à?”
“Ừ, ngành văn học Anh Mỹ khó tìm việc quá.”
Phương Hưng nói: “Rất nhiều sinh viên khoa khác đổ sang học ngành thống kê, có vẻ giống với mấy năm về trước, mọi người thi nhau đi học ngành máy tính. Học kỳ sau tớ cũng sang học môn của khoa máy tính.”
Ngải Mễ thắc mắc: “Vài năm trở lại đây… ngành máy tính không hot nữa, cậu còn học làm gì?”
Phương Hưng cười khúc khích, nói: “Vì học kỳ tới Jason sẽ dạy môn Web programming (lập trình mạng), tớ muốn đi học. Trước đây anh ấy có học một môn tớ dạy, bảo tớ là “một ngày làm cô giáo, cả đời làm mẹ”. Học kỳ sau tới được học môn của anh ấy, để anh ấy cũng “một ngày làm thầy giáo, cả đời làm cha”. Cậu cũng đi học nhé, bọn mình còn có thể làm project (dự án) cùng nhau.”
Đang nói chuyện thì Jason bê đồ ăn trưa đến, hỏi: “Bọn em nói chuyện gì mà vui vậy?”
Phương Hưng cười, nói: “Đang nói xấu anh.”
Dường như Phương Hưng và Ngải Mễ rất có duyên với nhau, vừa gặp đã có thiện cảm với đối phương, cho nhau số điện thoại và địa chỉ chỗ ở, Phương Hưng còn cho Ngải Mễ địa chỉ văn phòng của cô ở khoa Thống kê, bảo có vấn đề gì cứ lên đó tìm cô.
Sau đó, Ngải Mễ có vấn đề gì trong lĩnh vực thống kê liền đến hỏi Phương Hưng. Phương Hưng có một bạn cùng phòng tên là Đường Tiểu Lâm, Ngải Mễ đến mấy lần nên cũng chơi với cả Đường Tiểu Lâm, ba người thành bạn bè. Nhưng vì Đường Tiểu Lâm có người yêu rồi nên không có nhiều thời gian chơi với bọn họ, thế nên phần lớn là Ngải Mễ và Phương Hưng đi với nhau. Thân nhau rồi, hai cô cũng có nhiều chuyện bí mật con gái để nói.
Một hôm, Phương Hưng đến phòng Ngải Mễ chơi, Ngải Mễ rửa ít nho rồi hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Phương Hưng hỏi: “Cậu quen Jason từ lâu rồi, hồi ở Trung Quốc, anh ấy có bạn gái không?”
Ngải Mễ nghe thấy hỏi vậy cũng đoán Phương Hưng chưa biết chuyện của Jason và cô nên quyết định sẽ không kể, bèn đáp: “Nghe nói là có, tớ không rõ lắm. Sao vậy?”
“Tớ chỉ tò mò không biết anh chàng có phải là… gay không.”
“Sao cậu lại nghĩ anh ấy là… gay?”
Phương Hưng thì thầm: “Cậu đừng nói với anh ấy là tớ đoán như thế nhé, tớ sợ anh ấy không vui. Tớ đoán anh ấy gay là do… hình như anh ấy chưa bao giờ có người yêu cả.”
“Thật hả? Nhưng tớ nghe nói anh ấy có một cô bạn gái ABC cơ mà.”
“Tớ cũng nghe nói thế, và tớ còn được xem ảnh nữa, nhưng… dù gì cũng chưa được tận mắt nhìn người thật việc thật, tớ cũng… không tin lắm.”
“Cậu được nhìn ảnh của cô nàng ABC đó rồi hả? Có phải ảnh chụp nghiêng không?”
Phương Hưng nói: “Tớ được xem hai tấm, một tấm chụp nghiêng, một tấm anh ấy chụp chung với cô nàng ABC đó. Nếu chỉ là tấm chụp nghiêng thì tớ chẳng tin đó là bạn gái anh ấy đâu, vì kiếm đâu chẳng được tấm ảnh nhét vào ví? Nhưng tấm ảnh chụp chung đó… thì tớ hơi tin, cậu không biết tấm đó… kỳ cục thế nào đâu…”
Ngải Mễ nghĩ, sao không thấy Chân Thao nói gì về tấm ảnh kỳ cục đó nhỉ? “Kỳ cục thế nào? Chắc không đến nỗi là ảnh sex chứ?”
“Không hẳn là sex, nhưng… to gan lắm. Cô gái trong bức ảnh ngửa mặt lên nhìn anh ấy cười, còn anh chàng… một tay ôm cô ta, tay kia thì thò hẳn vào trong ngực áo cô nàng… Không thể nghĩ là anh chàng lại… chụp kiểu ảnh như thế, bình thường trông… bẽn lẽn lắm mà…”
Ngải Mễ cảm thấy người mình lạnh toát, nếu trước đây cô còn có một phần trăm hy vọng rằng tấm ảnh chụp nghiêng kia là của cô, thì hiện tại tấm ảnh kỳ cục kia chắc chắn không thể là cô được. Cô và Jason ít khi chụp ảnh chung với nhau, đều là anh chụp cho cô. Một lần cô ờ một người khách du lịch đi ngang chụp hộ họ một kiểu, nhưng đều là cô khoác tay anh, chưa nói đến chuyện anh thò tay vào ngực áo cô, dường như cả việc ôm cô anh còn chẳng dám. Trước mặt người khác anh luôn tỏ ra bẽn lẽn, không muốn biểu hiện công khai. Xem ra anh yêu cô nàng ABC kia đến phát điên nên mới có những kiểu ảnh chụp chung như thế.
Phương Hưng phân tích: “Nếu anh chàng là gay thì những tấm ảnh kia sẽ rất dễ giải thích. Cậu bảo trước đây ở Trung Quốc, anh chàng từng có người yêu thì tớ thấy thật sự thắc mắc, có phải sau này biến thành gay không? Rốt cuộc gay là do bẩm sinh hay sau này mới mắc?”
Ngải Mễ nói: “Tớ cũng không biết, nhưng sao cậu quan tâm đến việc anh chàng là gay hay không gay thế? Cậu cũng đâu có hứng thứ gì với anh ta…”
“Tớ thấy cậu là người khá kín tiếng nên mới nói với cậu, cậu đừng kể cho ai nhé!” Thấy Ngải Mễ gật đầu, Phương Hưng yên tâm kể: “Chủ yếu là vì tớ… cũng hơi thích anh ấy, nói chính xác hơn là rất thích. Tớ thích anh ấy từ năm… bắt đầu dạy anh ấy. Hồi đó tớ không dám… có hành động gì, sợ anh ấy tưởng tớ lợi dụng quyền lực, sau không dạy anh ấy nữa, tớ… thử thăm dò mấy lần, nhưng… hình như anh ấy chẳng có phản ứng gì cả, hơn nữa còn nhắc đến cô nàng ABC kia. Sau rồi tớ cũng thôi, nhưng lần này anh ấy quay lại học tiến sĩ, tớ không biết có phải anh ấy… vì tớ… không.”
“Anh chàng bảo vì anh chàng bị công ty đuổi việc mà.”
Phương Hưng liền lắc đầu. “Tớ có một người bạn cũng làm ở công ty đó, tớ nghe anh ấy nói rằng không phải Jason bị đuổi việc mà tự xin thôi việc. Công ty đã làm cho anh ấy visa làm việc ba năm, đợt vừa rồi còn hỏi anh bạn tớ chuyện làm thẻ xanh, sao tự nhiên lại xin nghỉ việc nhỉ? Cậu cũng biết là ngành máy tính của trường Đại học C cũng không phải tốt nhất, anh ấy hoàn toàn có thể sang trường khác học, nhưng anh ấy vẫn quay về trường C, anh ấy bảo trước đây đã học một số môn của khoa Thống kê nên muốn học nốt để lấy bằng thạc sĩ thống kê. Hơn nữa anh bạn tớ kể rằng bọn họ ở cùng một khu nhà, hình như chẳng bao giờ gặp bạn gái của Jason cả.”
Ngải Mễ thấy buồn vô cùng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng vì muốn mừng cho Phương Hưng. Tiểu Côn nói đúng, yêu một người không thể chỉ đòi hỏi anh ta yêu mình, mà còn phải nghĩ rằng mình trao cho anh ta được bao nhiêu tình yêu. Phương Hưng rất giống Jane, chắc chắn là Jason có thiện cảm đặc biệt đối với cô ấy, tình yêu của anh đối với Jane có thể gửi gắm hết vào Phương Hưng.
Cô liền khích lệ Phương Hưng: “Tớ nghĩ có khả năng đó đấy, cậu nên… mạnh dạn theo đuổi xem sao. Anh chàng này… không chịu chủ động… trong chuyện tình yêu đâu, cậu thúc đẩy một chút là ổn, nhưng nếu cậu… tu thành chính quả rồi thì anh ấy cũng rất… chiều và yêu cậu đấy.”
Phương Hưng cười: “Sao cậu biết rõ thế? Có phải năm xưa cậu cũng theo đuổi anh ấy như vậy không?”
Ngải Mễ vội gạt đi: “Đâu có, làm gì có, tớ là con gái của thầy hướng dẫn anh ấy, kể cả tớ có theo đuổi anh ấy thì người như anh ấy cũng sẽ đắn đo đủ thứ, không dám yêu tớ đâu.”
“Cậu nói như thế tớ cũng thấy tin.” Phương Hưng nghĩ một lát rồi nói: “Sắp đến sinh nhật tớ rồi, cậu có thể đứng ra chủ trì, mời Jason đến được không? Một mình tớ mời anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không đến, nhưng bọn mình đông người mời, anh ấy sẽ thấy không ngại. Bọn mình gọi cả Đường Tiểu Lâm nữa, như thế đông người, anh ấy sẽ không từ chối đâu.”
Mấy ngày sau, Phương Hưng liền hẹn gặp Đường Tiểu Lâm và Ngải Mễ, bàn chuyện tổ chức sinh nhật cho cô. Đường Tiểu Lâm nghe xong kế hoạch của cô cũng ủng hộ, nhưng chỉ nêu ra một điều băn khoăn: “Con người Jason tớ cũng hiểu, anh chàng chỉ muốn có more than one (không chỉ có một) cô gái yêu anh chàng chứ không lựa chọn bất kỳ ai. Tớ cũng… gây rối anh chàng mấy lần, nhưng hiện tại tớ có người yêu rồi, không đáng lo. Nhưng Ngải Mễ còn độc thân, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.”
Ngải Mễ nói: “Sao lại tính cả tớ vào, tớ có quấy rối gì anh chàng đâu…”
Đường Tiểu Lâm nhìn Ngải Mễ một lúc như đang xem bói rồi nói: “Tớ dám cược rằng nếu trước đây cậu chưa từng yêu anh chàng thì hiện tại cậu đã sa vào lưới tình. Giờ có hai cậu, tớ sợ anh chàng sẽ không lựa chọn người nào đâu…”
Ngải Mễ vội thanh minh: “Ai bảo tớ sẽ sa vào lưới tình? Tớ… cũng có người yêu rồi đó chứ…”
Đường Tiểu Lâm hỏi với vẻ rất từng trải: “Cậu có người yêu rồi hả? Ở đâu? Cậu chưa sa vào lưới tình đâu, tớ nhìn là biết ngay, hê hê, tớ là quần chúng, mà con mắt quần chúng thì tinh tường lắm đấy.”
Dường như con mắt Phương Hưng cũng tinh tường hẳn lên, miệng phụ họa liên hồi: “Đúng đấy, đúng đấy, chắc chắc là cậu cũng sa vào lưới tình rồi mà còn không chịu khai, cậu xem tớ đã khai hết với cậu rồi. Haizz, bạn bè như cậu chán chết đi được…”
Ngải Mễ nói: “Thật mà, tớ có bạn trai rồi, hôm sinh nhật tớ sẽ dẫn đến cho bọn cậu gặp, cũng cho Jason gặp luôn.”
Đường Tiểu Lâm cười, nói: “Đội này không quan tâm đến việc anh ta có phải là người yêu cậu hay không, chỉ cần đưa đến là được.”
Còn khoảng mười ngày nữa là đến sinh nhật Phương Hưng, Ngải Mễ không biết kiếm đâu ra một anh bạn trai để đưa đi sinh nhật, nhưng cô đã hạ quyết định sẽ phải tìm một anh. Cô cảm thấy sau khi được Tiểu Côn dạy cho một bài, độ giác ngộ của cô cũng đã được nâng cao. Có thể đúng như Đường Tiểu Lâm nói, Jason muốn người khác ổn thỏa hẳn rồi mới sắp xếp ổn thỏa chuyện của mình, thôi thì tạo điều kiện cho anh vậy. Tiểu Côn nói đúng, Jason cũng không còn ít tuổi nữa, một người đàn ông mà những năm tháng tuổi trẻ phải gắn bó với chuyện cấm dục thì quả là điều đau khổ.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra được ai có thể làm bạn trai của cô. Khoa không có sinh viên nam người Trung Quốc, có mấy người cũng có tình ý với cô nhưng cô đã cắt đứt ý đồ của bọn họ ngay từ đầu, bây giờ tìm người yêu gấp thế này, kể cả mình có dày mặt đưa ra yêu cầu này, chưa chắc người ta đã chịu làm.
Cô nghĩ, Đường Tiểu Lâm nói đúng, thực ra cũng chẳng cần thiết phải tìm người yêu thật, nhờ một người đến diễn kịch trong buổi sinh nhật là xong mà. Nhưng ai chịu đi diễn kịch đây, ai đủ khả năng đóng vai thật đạt, rồi sau này không có chuyện gì dính dáng nữa đây.
Cuối cùng cô nghĩ đến một ứng cử viên khá phù hợp, đó là một anh chàng người Mỹ, tên tiếng Trung là Bạch Thụy Đức.