Khi Dạ Nguyệt Sắc đang nhớ tới Tiêu Lăng Thiên thì hắn đang mặc một thân nhung trang, mang theo mười vạn thiết kỵ hành quân ngày đêm. Đầu tháng tám, hắn mang theo đại quân Vu Bát đi theo hướng bắc rời khỏi thành Chiến Vân, theo kế hoạch vòng qua Linh Sơn, né đội do thám của quân phong kỵ, vượt qua Lạc Thủy, phối hợp với quân của Lý Nhạc Đình, trước sau chặn đánh quân phong kỵ. Muốn mang theo mười vạn quân mà không bị địch phát hiện là hết sức khó khăn, cho nên hắn phân phó binh lính trong thành Chiến Vân là vẫn phải treo soái kỳ của hắn để che mắt địch. Trong khi đó, hắn lại hành quân liên tục ngày đêm vượt qua ngàn dặm, bọc đánh phía sau lưng địch.
Trải qua hai ngày hành quân gấp, Tiêu Lăng Thiên đã mang đại quân vượt sông thành công như dự định. Chọn nơi này là bởi vì nó cách chiến trường rất xa, nước sông lại nông, hơn nữa đối diện chính là Mê Vụ Lâm Sâm rất nổi tiếng. Đây là một tòa mê cung tự nhiên vô cùng lớn, bất kể là người hay vật tiến vào trong đều bị lạc. Đối với Lâm Thủy quốc mà nói thì đây là một bức bình phong tự nhiên, cho nên cảnh giới ở nơi này cực kỳ rời rạc, qua sông khó mà bị phát hiện. Người của Lâm Thủy quốc quá tin tưởng vào mê cung thiên nhiên này, mà Tiêu Lăng Thiên từ mấy năm trước đã cho đệ tử của Thiên Tinh cung đến nơi này thăm dò địa hình một cách rõ ràng. Đến hôm nay đã giáng cho Lâm Thủy quốc một đòn mạnh.
Ngựa của hắn tên là Lô, toàn thân đen nhánh, không lẫn nột chút tạp sắc, là một thiên lý thần câu khó tìm trên đời, luôn là vật yêu của hắn. Ngồi trên lưng ngựa, nhìn thuộc hạ nhanh chóng vượt sông, trong đầu hắn lại nghĩ tới một chuyện khác chẳng hề liên quan. Hình dáng Dạ Nguyệt Sắc ngày hôm đó ở trong lều trướng giảng giải về xe nỏ luôn hiện ra trước mặt hắn, làm cho nghi vấn của hắn càng nhiều.
Có thể nói là hắn đã trông coi Dạ Nguyệt Sắc từ lúc nàng mới ra đời. Mặc dù khi đó hắn chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi, nhưng đã được tổ phụ huấn luyện thành một vương gia cơ trí, lạnh lùng. Hắn biết rõ mối quan hệ đặc biệt giữa mình và bé gái mới sinh là như thế nào. Cho nên hắn cùng gia tộc của hắn, ngay từ khi Dạ Nguyệt Sắc sinh ra đã vững vàng khống chế nàng. Mọi người bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc đều do hắn sắp xếp. Tất cả những thứ nàng nhìn được, nghe được, học được, đều là những thứ hắn để cho nàng nhìn, để cho nàng nghe, để cho nàng học. Vậy mà những thứ như xe nỏ, cung tên, cự mã kia, ngay cả hắn cũng không biết, tại sao Dạ Nguyệt Sắc lại biết được?
Hắn không thể giải thích hợp lý được, mọi chuyện giống như bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo từ khi nàng bị mất trí nhớ. Nàng bắt đầu thay đổi, không còn là cô bé nhát gan mà hắn luôn nắm giữ trong lòng bàn tay nữa. Nàng trở nên an tĩnh, lạnh nhạt, mơ hồ mang theo sự cô đơn cùng xa cách tiêu điều. Nàng giống như thờ ơ với tất cả, mang theo một tia cười lãnh đạm khi nhìn hắn và mọi người, trong lúc lơ đãng lại bày ra một khí chất cao quý tao nhã, dần dần hấp dẫn ánh mắt hắn, từng bước từng bước dẫn hắn đắm chìm trong đó. Khi hắn vì nàng mà tương tư, có phải hay không đã quên điều gì.
Hắn cũng không nghĩ nàng có âm mưu gì, giống như câu trả lời của hắn trong đêm mưa. Hắn tin tưởng nàng. Nếu nàng có là yêu nữ đi chăng nữa, hắn cũng đã đem tim của mình trao cho nàng, giờ phút này hắn cũng không hoài nghi dụng tâm của nàng. Nhưng hắn biết có cái gì đó không đúng. Đối với người muốn nắm chắc tất cả mọi chuyện trong tay như hắn mà nói, không cách nào hiểu rõ người con gái mình yêu thật sự làm hắn cảm giác không tốt.
Người con gái mà hắn quan tâm có bí mật của nàng. Nhưng dù sao, nàng cũng đã hứa sau khi chiến tranh kết thúc sẽ nói cho hắn biết toàn bộ, coi như khiến cho hắn hài lòng. Hắn cũng không phải người gấp gáp, chỉ là những gì liên quan đến nàng thì hắn không thể duy trì lý trí như bình thường.
Thật ra thì bí mật của nàng đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, chuyện thật sự khiến hắn nhức đầu chính là việc hắn đã hứa nói ra bí mật. Hai trăm năm huyết hải thâm cừu, nàng có thể dễ dàng bỏ qua sao? Nếu như nàng không thể bỏ qua như đã nói, vậy tình cảm của bọn họ sẽ ra sao?
“Khởi bẩm điện hạ, toàn bộ đại quân đã qua sông!” Suy nghĩ của Tiêu Lăng Thiên bị thuộc cấp cắt đứt, dõi mắt nhìn, mười vạn đại quân đã nhanh chóng dựng mấy chục cây cầu qua sông trong thời gian chưa đến nửa ngày. Cả người lẫn ngựa đều đã tự động qua sông an toàn, biến mất trong rừng rậm bên kia bờ.
Xem ra không uổng phí việc thường xuyên huấn luyện. Tiêu Lăng Thiên khẽ gật đầu, không uổng công hắn xây dựng mười mấy năm qua.
“Bản đồ đã phân phát đến tay các đội trưởng chưa?”
“Hồi bẩm điện hạ, đã đưa xong, các đội đã bắt đầu đi theo như lộ tuyến.”
Nhìn tướng sĩ từ từ biến mất trong rừng rậm, Tiêu Lăng Thiên tập trung tinh thần trở lại vào chiến sự. Trận chiến này rất quan trọng, không thể qua loa được, hai chân hắn nhẹ nhàng chạm vào bụng ngựa, đánh ngựa đi về phía cầu nối qua sông.
Lý Nhạc Đình cũng đã biết trận chiến này không dễ đánh, nhưng gian khổ vẫn vượt qua dự liệu của hắn. Hung hăng xóa đi máu trên đất, một đao chém xuống đỉnh đầu kẻ địch bên cạnh, máu tươi phun lên áo ngân giáp của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn càng giống Tu La đến từ địa ngục.
“Các huynh đệ! Giết sạch bọn chúng! Giết sạch bọn chúng! Xông lên!” Quơ chiến đao, hắn điên cuồng gào thét, mang theo tướng sĩ phía sau hướng về phía quân địch.
Lúc này Lý Nhạc Đình đang ở một con đường bí mật công khai. Con đường này cách thành Chiến Vân gần trăm dặm về phía nam. Một bên là vách đá, một bên là nhánh sông Vân Hà của dòng Lạc Thủy. Sở dĩ nói con đường này là đường bí mật công khai là vì đường này vốn cực kỳ bí mật, là một lối đi rất tốt để tập kích quân địch khi có chiến sự. Nhưng hai nước đã giao chiến gần hai trăm năm, con đường này đã sớm rõ như lòng bàn tay, cho nên con đường này cũng không thể còn coi là bí mật. Do vị trí địa lý đặc biệt, con đường này trở thành chiến trường mỗi khi có giao tranh. Dù là công hay thủ, nơi này cũng sẽ được coi là nơi giao chiến quan trọng.
Nhiệm vụ của Lý Nhạc Đình ở nơi này là đầu tiên phái một phần quân ngăn cản sự gia tăng binh lực của quân địch, sau đó lại tiếp tục dụ địch xâm nhập, sau đó đến đoạn đường hiểm yếu thì một lưới bắt hết. cuối cùng, đến ngày mười ba tháng tám, chạy tới bình nguyên Lạc Anh tụ họp với Tiêu Lăng Thiên, cùng bao vây tiêu diệt quân phong kỵ.
Trận chiến lần này, Tiêu Lăng Thiên cho hắn mười lăm vạn binh mã cùng một nhóm cung thủ được trang bị tên nỏ mới chế tạo. Bởi vì quân phong kỵ cũng phái ra mười lăm vạn đại quân, cho nên trận chiến này thực lực hai bên cơ bản là tương đương, nhưng nhờ có những tên nỏ kia, ai chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
Sau một loạt hỏa công, gạch đá truyền thống, tiếp đến là dùng một loạt tên nỏ dày đặc bắn chết một nhóm quân địch, cuối cùng hai bên đánh giáp lá cà, bắt đầu máu tanh chém giết. Chiến trận liên miên từ bình minh đến đêm khuya, Vân Hà sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, vô số thi thể rải rác ở giữa sông. Rốt cuộc cũng tới lúc kết thúc.
Binh lính tìm kiếm xung quanh xem còn sót lại quân địch nào không. Nếu có sẽ giết ngay không do dự. Trước khi lên đường, bọn họ đã nhận được chỉ thị: giết chết toàn bộ quân địch, không lưu lại tù binh. Nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên đã đích thân chỉ thị, bọn họ liền thi hành triệt để.
Lý Nhạc Đình chém giết đã mệt chết đi được, hắn dừng lại khôi phục một chút sức lực, thở hổn hển. Lúc này đã là đêm ngày mười tháng tám, mây đem dày đặc phía chân trời làm cho đêm hè càng thêm tối tăm.
Hắn nghĩ từ sáng nay quân địch bắt đầu công thành, nhưng cũng không cần quá lo cho bên đó. Thành Chiến Vân tuy chỉ có ít quân chấn giữ nhưng muốn bảo vệ đến hôm nay cũng không thành vấn đề.
Thấy quân sĩ mệt mỏi. Lý Nhạc Đình phân phó cho lính liên lạc thông báo: “Cắm trại nghỉ ngơi, kiểm kê nhân số.”
Bọn họ cũng cần nghỉ ngơi cho khỏe, phía sau còn có một trận đại chiến dài chờ bọn họ.
Sau giờ ngọ ngày mười hai tháng tám, Dạ Nguyệt Sắc lẳng lặng đứng trên cổng thành. Từ hôm qua mưa to gió lớn liên tục nổi lên, cuối cùng đến sáng hôm nay cũng tan đi. Nhưng trận mưa này không ngăn cản được quân phong kỵ tiến công, bọn họ giống như người điên, tạo thành một làn sóng xông tới. Dạ Nguyệt Sắc mặc ngân giáp, đứng yên trong cơn mưa dữ dội, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía chiến trường tanh máu, bình tĩnh không một gợn sóng như một chiếc giếng cổ.
Thương Hải Nguyệt Minh canh giữ ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng vung kiếm ngăn trở tên lạc. Nhìn nàng toàn thân ướt đẫm, bọn họ vô cùng lo lắng mà không cách nào khuyên được nàng vào bên trong. Nàng cứ lẳng lặng đứng như thế, phảng phất như từ xưa đã vậy.
Lần này đã là lần công thành thứ ba của quân phong kỵ. Ngày thứ nhất, quân phong kỵ nếm mùi thất bại thảm hại vì xe nỏ, liền sau đó dùng bộ binh làm tiên phong. Mặc dù tốc độ chậm chạp, nhưng đội hình lại tương đối phân tán cho nên uy lực của xe nỏ đã bị giảm bớt. Nhưng quân ngân giáp đào chiến hào, đồng thời bày ra cự mã thật to cản trở quân địch tiến công, uy lực rất lớn của cung tên đã hiệu quả áp chế được quân địch.
Chiếm ưu thế nhờ vũ khí, quân ngân giáp cũng bảo vệ được thành trì, không cho địch công thành, bảo toàn lực lượng. Quân đich mặc dù thương vong nghiêm trọng nhưng vẫn duy trì được ưu thế về số lượng quân lính. Cuối cùng, ở lần thứ ba, Thiên Lăng Thần cũng đánh tới tường thành.
Hiện giờ đang là ngày mười hai tháng tám, tối nay, Tiêu Lăng Thiên cùng Lý Nhạc Đình sẽ vây quân phong kỵ từ phía sau, kết hợp với bủa vây phía cánh phải. Đến lúc đó, Lạc Thiết Vân cũng dẫn người đánh từ phía chính diện, tạo thành thế công từ ba mặt, chỉ chừa một hướng cho bọn họ chạy loạn, tránh cho họ rơi vào cảnh cá chết lưới rách. Vì bảo toàn lực lượng cho trận đánh cuối cùng, Lạc Thiết Vân hạ lệnh cho toàn bộ quân ngân giáp lui vào trấn giữ bên trong thành, chỉ cần bảo tồn lực lượng cho đến khi viện quân xuất hiện là được.
Toàn bộ kế hoach chính là như vậy, nói ra thì thật đơn giản, nhưng lại đầy rủi ro. Tiêu Lăng Thiên có thể né tránh được tai mắt của quân phong kỵ hay không, Lý Nhạc Đình có thể ngăn chặn thành công hay không, thậm chí thành Chiến Vân có thể phòng thủ đến tối nay không, lúc này không có gì chắc chắn cả. Nhưng Dạ Nguyệt Sắc lại chưa bào giờ hoài nghi kế hoạch này sẽ thất bại, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa khí phách ngang tang cùng với nụ cười lãnh đạm của Tiêu Lăng Thiên, nàng biết chắc nam nhân này sẽ không thất bại. Hắn là bậc vương giả, là con cưng của thần, chỉ cần hắn muốn thì không có gì không làm được.
Mưa lớn đột nhiên ngừng lại, cuồng phong lại nổi lên. Lúc này đã là ban đêm, từng chiếc thang được móc lên đầu tường, cũng rất nhanh có binh lính chấn thủ xông tới đẩy ngã quân địch đang bò lên tường thành, huyết chiến lại bắt đầu. Mắt thấy tường thành càng lúc càng hỗn loạn, Thương Hải cùng Nguyệt Minh nhớ tới sự an toàn của Dạ Nguyệt Sắc, che chở cho nàng lui về phía sau. Nhưng không ngờ ánh mắt vẫn nhìn về phương xa của Dạ Nguyệt Sắc bỗng ánh lên một ngọn lửa, nàng mỉm cười giữa nơi gió tanh mưa máu.
Thương Hải, Nguyệt Minh theo ánh mắt của nàng nhìn đến, không nhin được hoan hô một tiếng. Tiếp theo, quân ngân giáp trên tường thành cùng nhìn về phía xa vui mừng hoan hô, thanh thế vang xa, rất nhanh đem quân địch đang bò trên tường thành chém giết hầu như không còn ai.
Ở phương xa, đối diện đại doanh của quân phong kỵ, một soái kỳ màu đen tung bay, trên chiến kỳ là hình sư tử mạnh mẽ dang hai cánh tung bay.
Ngày mười hai tháng tám, cuối cùng Tiêu Lăng Thiên cũng đã tới theo đúng hẹn.