Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 72: Đệ thất thập nhị chương

Trong sơn cốc yên tĩnh, Tề Tâm Cương mang theo năm thuộc hạ vội vàng thúc ngựa chạy về phía trước, ngựa chạy trong tuyết vô cùng khó khăn, hơi thở ra đến ngoài đã thành khí trắng, tuyết tung tóe dưới chân. Cuối cùng cũng ra khỏi khe núi, Tề Tâm Cương quay đầu ngựa sang một bên, cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó trên vách núi. Tuyết trắng tầng tầng che lấp, màu nâu xanh trên vách núi như ẩn như hiện. Mấy người rối rít nhảy xuống ngựa, Tề Tâm Cương đưa tay ra gạt đi một lớp tuyết trên vách núi, ở nơi cao ngang với tầm mắt hắn cuối cùng cũng thấy được một hình vẽ con chim nhỏ màu đen.

 

Ánh mắt hắn sáng ngời, quay đầu hô:

 

“Là nơi này, mau đào đi.”

 

Mấy người cầm cái xẻng nhỏ mang theo bên người, đào thẳng về một vị trí vuông góc với con chim trên vách đá, tuyết vung vãi khắp nơi, trong chốc lát, phía dưới lộ ra một tảng đá không lớn, nhìn kỹ thì thấy phía trên cũng vẽ một con chim nhỏ màu đen. Ánh mắt Tề Tâm Cương sáng lên gọi bọn hắn dừng lại, tự mình vội vàng cầm tảng đá lên.

 

Mặt đất phía dưới tảng đá rõ ràng có dấu vết đào bới, giống như có người nào đó đã chôn thứ gì đó rồi lại vội vàng lấp lại. Tề Tâm Cương vui mừng trong lòng, là ở đây!

 

Đất mùa đông bị đông cứng hơn cả sắt thép, Tề Tâm Cương phải dùng nội lực mới đào lên được. Người đã chôn thứ đó xuống quả nhiên không chôn sâu, hắn mới chỉ gạt một lớp đất mỏng đã lộ ra một chiếc hộp gấm màu vàng. Hắn vội vàng cầm cái hộp lên, thậm chí không phủi đi lớp bụi mà vội mở ra ngay, sau đó, hắn lập tức ngẩn người.

 

Hộp gỗ nặng, bên ngoài bọc gấm màu vàng, bên trong lót tơ lụa màu đỏ, một lỗ hổng hình chữ nhật to bằng bàn tay thể hiện hình dáng đồ vật từng được đựng bên trong. Nhưng hiện giờ, trong hộp trống không.

 

Tề Tâm Cương không dám tin vào mắt mình, lắc lắc cái hộp mấy cái theo bản năng, hy vọng có vật gì đó rơi ra, sau đó hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi ném cái hộp trên mặt tuyết.

 

“Con mẹ nó, thứ đó không còn nữa rồi.”

 

Năm người phía sau nghe vậy giật mình hoảng sợ. Không còn? Vật này chuyền tay tới chỗ bọn họ, bây giờ đột nhiên biến mất, phía trên trách tội xuống bọn họ chịu không nổi.

 

Lục Tử nhặt cái hộp bị ném xuống đất lên lần nữa, chưa từ bỏ ý định, lột toàn bộ tơ lụa đỏ lót bên trong ra. Sau đó, hắn thất vọng ngồi phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm:

 

“Xong rồi, lần này thì xong rồi. Rốt cục là người nào đã lấy, đại thủ lĩnh sẽ làm thịt chúng ta.”

 

Trong một vùng đất phủ tuyết hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hắn lẩm bẩm, thậm chí còn có tiếng nức nở. Tề Tâm Cương đang lúc tức giận, nghe thấy hẳn ủ rũ như thế không kìm được đá một cái lên lưng Lục Tử.

 

“Câm cái miệng của ngươi lại, thật không có tiền đồ.”

 

Lục Tử bị hắn đạp một cái, không phải dám lên tiếng nữa. Tề Tâm Cương nổi giận xong cũng bắt đầu tĩnh lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

“Cầm lấy cái hộp, theo ta trở về.”

 

“Đại ca, chúng ta trở về thì phải khai báo với đại thủ lĩnh như thế nào?” Tiếng thủ hạ run rẩy hỏi hắn.

 

“Các ngươi đừng lo, ta tự có biện pháp.”

 

Mấy người kia không dám hỏi nữa mà rối rít lên ngựa, Lục Tử cũng từ đất bò dậy rồi lên ngựa, đoàn người trầm mặc quay ngựa trở về. Bầu trời vốn trong xanh lúc này đã tích tụ một tầng mây dày, xem ra tận tuyết tiếp theo sắp tới rồi.

 

Vào lúc hoàng hôn, Phượng Minh sơn nhân cùng Lâm Vãn Y cuối cùng cũng đạp trong gió tuyết, bước vào nhà trọ. Phượng Minh sơn nhân đã có tuổi, lặn lội đường xa tới đây đã cảm thấy mệt mỏi, vì vậy chưa gặp Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc đã được Thương Hải sắp xếp đi nghỉ ngơi trước. Lâm Vãn Y nghĩ nên tới chào hỏi Tiêu Lăng Thiên, cho nên đi theo Lăng Tự Thủy tới gian phòng chữ Thiên thứ nhất.

 

Khi đó, bông tuyết nhẹ nhàng buông xuống, trong sự yên lặng của tuyết có tiếng đàn du dương, có giọng nữ khoan thai cất tiếng hát:

 

Ngọn gió đang nức nở, nói lên ưu sầu ai oán bất tận trên đời.

 

Bầu trời rộng lớn trống trải, dịu dàng ôm gió vào lòng.

 

Hào khí tràn lên từ trái tim rộng mở, châm ngòi nhiệt huyết đang sôi trào.

 

Nắm tay không phân biệt ta ngươi, hợp thành một làn sóng cuồn cuộn.

 

Giấc mộng như thực như ảo, cuối cùng cũng hóa thành mây khói.

 

Giấc mộng như thực như ảo, trăm nghìn năm vẫn đọng lại nhân gian.

 

A…A…. Người ở nơi kia liệu có biết?

 

A…A… Ngày mai hoa rơi người có hay?

 

Uống máu lập lời thề sinh tử, dưới khóm hoa rực rỡ trong buổi chiều tà.

 

Một chén rượu vui mừng uống cạn, dưới ánh trăng nâng chén tình dài lâu.

 

Nhìn đường về xa tắp, người không trở lại, lẻ loi đứng đợi cùng khổ đau.

 

Nhớ lại lời hứa ngàn vàng năm đó, hoa đào như tuyết vương trên vai gầy.

 

Cuộc đời này tín nghĩa không đổi, nhưng chung quy chí lớn khó thành.

 

Cuộc đời này tín nghĩa không đổi, trăm nghìn năm mãi mãi không ngừng.

 

A…A…. Người ở nơi kia liệu có biết?

 

A…A… Ngày mai hoa rơi người có hay?

 

Quê hương từ lâu đã không còn, bức tường đổ dưới ánh tà dương.

 

Cỏ cây khô héo ngập đồng hoang, gió buốt rít gào đi về nơi xa.

 

A…A…. Người ở nơi kia liệu có biết?

 

A…A…. Tư thế anh hùng còn quanh quẩn trong gió.

 

A…A…. Hoa đào vương xuống theo điệu ca dao.

 

A…A…. Tư thế anh hùng còn quanh quẩn trong gió!

 

(@Sâu: Ờ, đây là nhạc phim hoạt hình “Tam Quốc Chí” của Nhật Bản, nói thật thì không hiểu bài hát này lắm, trên kia chỉ là đại ý sơ sơ thôi nhé, không có vần điệu gì đâu)

 

Tiếng ca uyển chuyển ngân nga, hào hùng mà mơ hồ mang theo đau thương nhàn nhạt. Tiếng đàn thanh tịnh và đẹp đẽ còn ẩn chứa tiếng leng keng của kim thạch, giống như xuất phát từ bàn tay một nam tử. Thanh âm nữ tử kỳ ảo như tiếng trời, nhè nhẹ quẩn quanh rồi bay thẳng lên chín tầng mây. Giọng hát mềm mại như tơ lụa lúc ẩn lúc hiện như tiếng vang vọng lại từ trong u cốc, khiến cho cảnh tuyết lại càng tĩnh lặng, trống trải.

 

Theo cánh cửa mà Lăng Tự Thủy đẩy ra, Lâm Vãn Y nhìn thấy cô gái đứng tựa vào cửa sổ, cất tiếng ca dịu dàng, hình ảnh ấy khắc sâu vào trong tim hắn. Nàng mặc một bột trang phục lụa ngời sáng, trang điểm nhẹ nhàng, giai nhân trong bộ trang phục màu xanh nhạt khẽ dựa vào cửa sổ, đôi môi hé mở, ánh mắt mơ màng. Một bàn tay trắng nõn đến mức gần như trong suốt đang vươn ra ngoài hứng tuyết rơi.

 

Đột nhiên ánh mắt hắn bắt đầu không nhìn rõ nữa, nhất định là do ảnh hưởng của gió tuyết, hắn không nhìn rõ khuôn mặt nàng, gương mặt mà hắn không lúc nào có thể quên, nhưng nay, dù làm cách nào hắn cũng không thể nhìn rõ.

 

Ai đó mỉm cười và nói chúng ta quá vô duyên. Đã bao lâu không gặp rồi? Mới chỉ có mấy tháng mà như cả trăm năm ngày nhớ đêm mong. Hắn không kiềm chế được trái tim mình, biết rõ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh trăng sáng nơi đáy nước, nhưng hắn bằng lòng coi hình ảnh phản chiếu đó là tình yêu trọn đời, kiếp này không hối hận.

 

Tiêu Lăng Thiên đang ở bên cạnh đệm đàn cho Dạ Nguyệt Sắc, tơ vàng trên tay áo khẽ lướt qua dây đàn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Ngón tay sạch sẽ thon dài, những nốt nhạc trong suốt tuôn ra từ dưới những đầu ngón tay như nước chảy. Hắn rất ít khi đánh đàn, nhưng lại vô cùng thích Dạ Nguyệt Sắc cất giọng hát theo tiếng đàn của hắn. Hắn yêu cái cách mà âm thanh trong vắt kia hòa hợp với tiếng đàn của hắn, giống như một điệu múa dịu dàng, đẹp đẽ trong gió.

 

Sau khi khúc đàn kết thúc, Tiêu Lăng Thiên thu tay về rồi đứng dậy, hắn kéo cánh tay đang vươn ra ngoài cửa sổ của Dạ Nguyệt Sắc lại, cúi đầu nói điều gì đó bên tai nàng. Sau đó, hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía Lâm Vãn Y.

 

Toàn thân bị tuyết phủ, Lâm Vãn Y đứng ngoài cửa, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường và tuấn tú như trước. Dạ Nguyệt Sắc luôn cảm thấy hắn có tâm hồn của ngọc thạch, vừa ôn hòa, vừa trong sáng, một tâm hồn trong sạch. Đáng tiếc, một tâm hồn đáng quý như vậy lại giao vào tay một người không thể, cũng không biết cách quý trọng như nàng, đã uổng phí một tấm lòng thuần khiết như ánh trăng.

 

Lâm Vãn Y ôm quyền cúi người thật sâu để hành lễ, trong lúc cúi đầu dường như có giọt nước rơi xuống tuyết, những tia nước nhỏ vỡ tan nhanh chóng bị tuyết vùi lấp. Khi hắn nâng người lên cũng là lúc hắn có thể nhìn thấy rõ dung nhan của Dạ Nguyệt Sắc. Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc hơi cúi đầu coi như đáp lễ, Lâm Vãn Y cất bước vào. Có thể làm chuyện gì đó cho nàng, có thể ở bên cạnh nhìn nàng thêm vài lần, cuộc đời này của hắn đã không còn gì nuối tiếc.

 

Khi Lâm Vãn Y đang chào hỏi Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên, trong đại trạch của thành chủ thành Thương Sơn cách thị trấn Thanh Thủy không xa, Tề Tâm Cương đang quỳ gối trên mặt đất bằng đá xanh lạnh như băng, những cây đuốc cắm trên vách tường bị gió thổi khiến cho ánh lửa không ngừng lay động, hất xuống những bóng đen trên gương mặt Tề Tâm Cương.

 

“Ngươi nói bị người khác lấy đi trước rồi?”

 

Đại sảnh rất rộng lớn, ở chính giữa không đốt đuốc, khiến cho nơi đó lộ ra vẻ âm u. Trong bóng tối, có một chiếc ghế rất lớn, dường như được trải một tấm da hổ thật dày, người ngồi trên ghế cất giọng hỏi Tề Tâm Cương. Ngữ điệu của hắn bình ổn, không lộ ra cảm xúc gì, nhưng Tề Tâm Cương dường như rất căng thẳng, trên mặt đã thấm ra mồ hôi lạnh.

 

“Dạ. Khi bọn thuộc hạ tới, tảng đá đã bị đào ra, chỉ còn lại cái hộp rỗng.”

 

“Ngươi nói kẻ làm việc đó là một nam nhân mặc quần áo màu đen đem theo một nữ nhân?”

 

“Thuộc hạ chỉ phỏng đoán, hẳn là không sai.”

 

“Phỏng đoán?” Người nọ như cười khẽ một tiếng, “Ngươi đúng là rất có khiếu suy đoán.”

 

Tề Tâm Cương tim đập mạnh, cắn răng nói:

 

“Từ thời gian suy đoán thì chính là bọn họ.”

 

“Thật không. Ngươi không nắm chắc, đúng không?”

 

“Người kia thâm sâu khó lường, thuộc hạ tự nhận không phải là đối thủ của y.”

 

“Thâm sâu khó lường?” Dường như cuối cùng người ngồi trên ghế cũng có chút hứng thú, thân thể nhích gần về phía trước, trong cảnh tranh sáng tranh tối lộ ra một phần gương mặt rất sắc bén của một nam tử. Bởi vì quá mức sắc bén, cho nên nhìn qua hắn có vẻ rất lạnh lùng, tàn nhẫn.

 

“Tên nam nhân còn chưa giao chiến đã khiến Tề đại ca ngươi can tâm nhận thua, ta phải gặp mặt y mới được.”

back top