Ngân Câu Đổ Phường

Chương 7: Chuyện lạ xứ băng

Nơi họ sắp đi đến không phải ở chân trời, mà ở bên Tùng Hoa giang. Tùng Hoa giang nằm giữa vùng núi quanh năm tuyết phủ ở địa phận Hắc Long giang. Lao Sô tọa lạc phía Nam Tùng Hoa giang, cái tên có nghĩa là nhà xưa, ý nói mái nhà xưa thân thương của một người đi xa lâu ngày trở về. Thế nhưng kỳ thực vùng đất này là một nơi hoang sơ, lạnh lẽo. Mỗi năm đến khoảng tết Trùng cửu (mồng chín tháng chín), nước sông bắt đầu đóng băng, mãi đến tiết Thanh minh sang năm mới bắt đầu tan. Tính ra có đến bảy tháng trường giòng sông đóng băng. Tuy thế cư dân đất Lao Sô rất mong đợi đến bảy tháng băng đóng này, bởi vì chính trong thời gian này cuộc sống của họ mới trở nên phong phú đa dạng, thêm nhiều màu sắc hơn.

 

- Lao Sô thực sự tọa lạc ở đâu?

 

- Ngay trên sông Tùng Hoa.

 

- Trên sông làm sao có thị trấn được?

 

- Nói đúng ra, không phải nằm trên sông, mà là trên băng.

 

- Trên mặt băng?

 

Lục Tiểu Phụng bật cười, chàng chứng kiến nhiều chuyện lạ, mà chưa bao giờ thấy một thị trấn trên băng. Ai chưa đến Lao Sô thì khó tin chuyện này, nhưng thị trấn quả thực là ở trên mặt băng. Mặt sông ở khúc này không rộng lắm, chừng độ hai, ba chục trượng, khi nước sông đóng băng thì dày đến hơn mười thước.

 

Những dân cư ở Lao Sô đã lâu, thường có những dự cảm đặc biệt mà đoán được lúc nào sông sắp đóng băng, như thể ngửi trong hơi gió, nhìn trên sóng nước mà canh được thời điểm băng đóng lại. Bởi thế, trước đó vài ngày, họ đem những cây gỗ đã chuẩn bị trước thả xuống sông, dùng dây cột lại cho khỏi trôi đi. Sau khi băng đóng cứng, khúc sông này đã biến thành một đại lộ thủy tinh, vừa dài, vừa rộng. Lúc này những cây gỗ thả nổi trên mặt nước bị đông giữa băng, biến thành nền tảng để xây nhà lên trên. Dựng cột dọc ngang, trải ngói lợp mái nhà, lại dùng đất cát trộn nước đắp tường, chỉ nội một đêm là mọi thứ đông cứng, chắc như đá vậy. Thế là bao nhiêu căn nhà nhỏ lớn, đủ kiểu đủ loại mọc lên trên sông, chừng vài ngày sau là vùng đất này biến thành một thị trấn náo nhiệt, thậm chí xe lớn có tám ngựa kéo cũng qua lại trên băng thoải mái. Kế đến là các tiệm buôn bán cũng khai trương tấp nập, bên ngoài nhà tuy lạnh cắt da, nhưng bên trong thì ấm áp như tiết xuân.

 

Lục Tiểu Phụng nghe kể về Lao Sô, giống như nghe truyện thần thoại.

 

- Trời lạnh như vậy, làm sao bên trong nhà lại ấm áp?

 

- Ðó là nhờ trong nhà có đốt lửa, giường ngủ làm bằng gạch hoặc đắp bằng đất, bên dưới cũng đốt bếp lửa để sưởi ấm.

 

- Ðốt lửa trên mặt băng à? Không sợ băng tan sao?

 

- Băng vẫn hoàn băng, chẳng hề hấn gì.

 

Băng chỉ tan vào tiết Thanh minh sang năm, lúc ấy, ai ai cũng đem “nhà” dọn trở lên bờ, chỉ còn lại trơ vơ những cột nhà, và những đồ phế thải, theo con nước tan mà trôi đi. Cả một thị trấn phồn hoa trên mặt băng, chớp mắt liền biến mất như là một giấc mộng.

 

Lục Tiểu Phụng đến Lao Sô đúng vào thời điểm mặt sông đóng băng, cũng là lúc lạnh nhất trong năm. Dĩ nhiên chàng không phải đi một mình, vì bây giờ chàng đến đây dưới một cái tên khác, mà dung mạo cũng có hơi khác đôi chút. Vốn có sẵn hàm ria mép mảnh như hai chân mày, nay chàng để thêm chòm râu dưới cằm. Nếu là khuôn mặt người khác, thì chẳng có gì khác biệt lắm. Nhưng đặc điểm của chàng là bốn chân mày, mà để thêm râu thì đã che bớt ria mép, nên chàng như biến thành một người khác, biến thành Giang Nam đệ nhất cự phú Giả Lạc Sơn. Chàng có một đoàn tùy tùng đông đảo theo hầu, mình choàng áo lông báo trị giá ngàn vàng, ngồi trong một cỗ xe lớn êm ái, ấm áp, nhìn vào đúng là một tay phú hào coi trời bằng vung.

 

Sở Sở choàng áo lông cáo trắng muốt, như chú chim bồ câu nép bên mình Lục Tiểu Phụng. Cô gái này hay giở chứng bất thường, có lúc ngoan không thể tưởng được, có lúc xem ra có thể sẵn sàng qua đêm với chàng, nhưng khi chàng muốn tìm nàng thì nàng lĩnh đi đâu mất. Cho nên mấy hôm nay Lục Tiểu Phụng không vui mấy. Cả ngày có một cô gái như thế đeo theo, mà đến đêm thì chỉ có một mình chàng nằm giương mắt ngắm trần nhà, chẳng trách tâm tình chàng không thoải mái.

 

Tuế Hàn tam hữu vẫn đi theo đằng sau cách xa xa, không ngăn cản hành tung của Lục Tiểu Phụng. Mục tiêu duy nhất của họ là hy vọng Lục Tiểu Phụng lấy lại La Sát bài, Lục Tiểu Phụng có biến thành Giả Lạc Sơn, hay Chân Lạc Sơn, họ đều không quan tâm.

 

Từ trong xe nhìn ra, đã thấy một con đường lớn có màu trắng sáng rực rỡ. Sở Sở thở nhẹ :

 

- Chúng ta sắp đến nơi rồi.

 

Lục Tiểu Phụng cũng thở nhẹ, bất luận con đường dài, gian khổ đến đâu, khi thấy được mục đích của mình trong tầm mắt, thì trong tâm sẽ cảm thấy rất hài lòng. Gã phu xe cũng thấy phấn khởi, ra roi giục ngựa chạy mau hơn, chỉ tội nghiệp những con ngựa thở ra khói trắng, sùi bọt mép mà cố sức chạy. Những nóc nhà trong băng trấn dần dần hiện rõ.

 

Màn đêm buông xuống. Ở nơi biên giới cực lạnh này, đêm thường đến rất mau, rất bất chợt, lúc nãy chưa đến hoàng hôn, mà tự nhiên bóng đêm vụt đến bao trùm cả vùng. Trên con đường thủy tinh đã tắt ánh dương quang, có một ánh đèn sáng lên, lại một ánh đèn khác sáng lên, chẳng mấy chốc cả một thị trấn tối mờ mờ biến thành một vùng đèn sáng huy hoàng. Ánh đèn soi xuống mặt băng được phản chiếu lại, từ xa nhìn đến tựa như đền đài thủy tinh cung, dựng trên thế giới pha lê, ai nhìn thấy cảnh này lần đầu tiên đều mê mẩn tâm thần.

 

Lục Tiểu Phụng cũng thế. Cả đoạn đường phiền phức nhức đầu, có lúc cũng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngay lúc này chàng cảm thấy thực đáng giá, nếu phải đi ngược thời gian trở lại sòng bạc Ngân Câu, chàng vẫn sẽ chọn đi đến nơi này. Sau khi trải qua nhiều gian khổ, khoái lạc mới thực có ý nghĩa, có giá trị.

 

Lục Tiểu Phụng bất giác than :

 

- Nơi này nếu ở gần, tùy hứng đều đến được, có lẽ sẽ không đẹp như vậy.

 

Sở Sở gật đầu.

 

Cảnh đêm của băng trấn quả rực rỡ, đèn trong nhà, cộng thêm đèn ngoài trời, lại thêm ánh phản chiếu từ mặt băng, nên trông cả vùng lấp lánh ánh sáng, dù là nơi kinh đô náo nhiệt cũng không có vẻ lộng lẫy bằng. Ðường đi vào trấn không hẹp, hai bên có đủ các loại cửa tiệm, khách bộ hành và xe ngựa qua lại luôn luôn, lại thêm tiếng người cười nói vang ra từ trà lâu tửu điếm. Nhìn những người ở nơi đây giữa một thế giới thủy tinh, Lục Tiểu Phụng cơ hồ không phân biệt được đây là nhân gian hay là cõi trên.

 

Vừa bước trên con đường này, Lục Tiểu Phụng nhìn thấy ngay một tiệm rượu nhỏ nhỏ, bởi vì ngay dưới tấm bản gỗ đề “Thái Bạch Di Phong”, có một cô gái mặc áo ấm màu tím có viền lông, ánh mắt nhìn chàng như ẩn ước có nét cười. Cô gái này không thuộc loại đại mỹ nhân, nhưng có nụ cười rất tươi dễ gây hảo cảm, có khuôn mặt tròn tròn, lúc cười lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền rất sâu, có đôi mắt lúc không cười cũng có vẻ như đang cười. Ðôi mắt ấy đang nhìn Lục Tiểu Phụng.

 

Sở Sở hừ nhẹ, cười nhạt nói :

 

- Xem ra cô ả rất có ý với công tử.

 

Lục Tiểu Phụng nói :

 

- Ta nào quen biết cô ấy.

 

- Công tử dĩ nhiên không quen, nhưng thiếp biết cô ấy. Cô ấy họ Ðường, tên Khả Hương, ai gặp cô ấy cũng có cảm giác thân thiện, công tử xem ra cũng thế.

 

Lục Tiểu Phụng cười đáp :

 

- Hình như cô biết cũng không ít chuyện về cô ấy.

 

- Dĩ nhiên rồi!

 

- Nhưng cô ấy xem ra không nhận ra cô?

 

Sở Sở chớp chớp mắt, trả lời :

 

- Công tử đoán xem, làm sao tôi biết cô ấy?

 

- Ta đoán cũng không ra, mà cũng lười đoán.

 

- Giả Lạc Sơn làm việc rất kỹ lưỡng, chưa đến nơi đây y đã cho người điều tra cả bốn nữ nhân kia rất chi tiết, lại kiếm người vẽ hình họ nữa.

 

Lục Tiểu Phụng nhíu mày :

 

- Chẳng lẽ cô ấy là một trong bốn nữ nhân của Lam Hồ Tử?

 

- Cô ấy là người vợ thứ ba của Lam Hồ Tử.

 

Lục Tiểu Phụng không nhịn được, bèn quay đầu để nhìn cô gái kia thêm lần nữa, nhưng lại nhìn thấy một nữ nhân khác. Người này vừa từ trong tiệm thuốc chuyên trị trật đả, ngoại thương ở phía đối diện, bước vào tiệm rượu của Ðường Khả Hương. Nàng mặc toàn màu đen, dáng vốc vừa gầy vừa nhỏ, mặt có vẻ lạnh lẽo khó chịu, như thể ai cũng thiếu nợ nàng. Nói chung nàng không phải loại người dễ gây hảo cảm, thế nhưng chính vì thế mà làm cho nhiều người chú ý. Nàng và Khả Hương là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau, nhưng cả hai vẫn là bạn thân.

 

Sở Sở hỏi :

 

- Công tử có phải cũng đang để ý nữ nhân này?

 

Lục Tiểu Phụng cười gượng :

 

- Nhưng ta cũng không quen cô ấy.

 

- Thiếp biết, cô ấy họ Lãnh, tên Hồng Nhi, vốn là vợ thứ tư của Lam Hồ Tử.

 

Lục Tiểu Phụng hỏi :

 

- Lam Hồ Tử thực là người kỳ lạ, đã cưới cô vợ thứ ba hòa nhã thân thiện, tại sao lại nạp thêm cô thứ tư lạnh lùng khó ưa như thế?

 

- Người lạnh lùng dĩ nhiên cũng có chỗ hay riêng của họ, nếu có cơ hội công tử nên thử cho biết.

 

Lục Tiểu Phụng lại quay lại xem nữa, chỉ thấy có hai đại hán dìu một người bị té gãy chân đến trước cửa tiệm thuốc, lớn tiếng gọi :

 

- Lãnh đại phu đâu rồi? Làm ơn ra giúp dùm mau lên.

 

Thì ra vị Lãnh Hồng Nhi này là một thầy thuốc chữa trật khớp và ngoại thương, mà cũng chính là chủ nhân tiệm thuốc.

 

Lục Tiểu Phụng bật cười :

 

- Thì ra cô ấy cũng đa tài, còn có nghề này nữa!

 

Sở Sở chớp chớp mắt, nói tiếp :

 

- Thực ra trong bốn người vợ của Lam Hồ Tử, người đẹp nhất chính là Trần Tịnh Tịnh.

 

Lục Tiểu Phụng chợt nhớ lại lời của Ðinh Hương Di dặn trước khi đi: “Người đất Lao Sô khí lượng hẹp hòi, hay có thái độ thù địch đối với khách ở xa đến, chỉ trừ hai người ra, còn lại chàng không thể tin ai được cả... Một người tên là Lão Sơn Dương, là bạn thân của cha em, một người tên là Trần Tịnh Tịnh...” Chàng không ngờ Trần Tịnh Tịnh cũng là một trong mấy người vợ của Lam Hồ Tử.

 

Sở Sở liếc nhìn chàng, nói tiếp :

 

- Nếu công tử muốn gặp Tịnh Tịnh, thiếp có thể dắt công tử đi.

 

- Cô biết Tịnh Tịnh ở đâu sao?

 

- Tịnh Tịnh là bạn thân của Lý Hà, nhất định là ngụ tại sòng bạc để giúp đỡ Lý Hà.

 

- Sòng bạc? Sòng bạc gì?

 

- Sòng bạc Ngân Câu.

 

- Chốn này cũng có một sòng bạc Ngân Câu?

 

Sở Sở gật đầu đáp :

 

- Lý Hà hẹn với chúng ta sẽ gặp mặt tại sòng bạc Ngân Câu.

 

Lục Tiểu Phụng không hỏi thêm, vì chàng đã nhìn thấy một chiếc ngân câu sáng lấp lánh đang đong đưa trong gió. Ðến nơi, chàng đẩy cửa mở ra, từ bên ngoài gió lạnh thấu xương bước vào bên trong ấm áp như mùa xuân. Chàng cởi áo choàng ra, tiện tay đặt xuống chiếc ghế kê gần cửa, vừa nhìn quanh vừa hít vào một hơi thực sâu.

 

Không khí bên trong đầy mùi thuốc hút của nam nhân, mùi rượu, mùi phấn sáp của nữ nhân, mùi nước hoa... Không khí này không thích hợp cho người thường hít sâu vào, nhưng nó có mùi vị quen thuộc với Lục Tiểu Phụng. Tư Không Trích Tinh nói quả không sai, chàng đích thực là thuộc về thế giới này. Chàng thích sống xa hoa, ưa kích thích, ham hưởng thụ, những nhược điểm này trước nay chàng vẫn tự nhận.

 

Sòng bạc này tuy không lớn bằng sòng bạc của Lam Hồ Tử, khách đánh bạc cũng không ăn mặc chỉnh tề bằng, nhưng nơi này cũng có đủ các loại bài.

 

Lục Tiểu Phụng không chờ Sở Sở bước chung, chàng ưỡn ngực bước đến phía trước. Chàng biết mình đang được mọi người chú ý, họ nhìn vào y phục, phong độ của chàng mà đoán đây là một hào khách chơi sang. Những người như vậy thường nghếch mặt lên trời không thèm nhìn ai, cho nên Lục Tiểu Phụng cũng nghinh mặt thật cao, thế nhưng chàng vẫn thấy được một người vừa cười vừa đi đến phía chàng.

 

Lục Tiểu Phụng vốn không để ý đến ai, nhưng dáng điệu người này thực là quá kỳ quái, ăn mặc lạ lùng, cả chính chàng cũng hiếm khi gặp một quái nhân như thế. Người này mặc một chiếc áo bào rộng màu đỏ, trên áo thêu đầy những đóa hoa đủ loại, có cái màu vàng, có cái màu xanh lam, có cái xanh lục. Kỳ hơn nữa, là đầu hắn đội một cái mũ màu xanh lục có chóp thật cao, trên mũ thêu sáu chữ màu đỏ khá lớn: “Thiên Hạ Ðệ Nhất Thần Ðồng”!

 

Lục Tiểu Phụng nở nụ cười, chàng nhận ra người này là cậu em yêu quí của Lý Hà, Lý thần đồng. Nhìn thấy chàng cười, Lý thần đồng cũng cười theo, vẻ mặt trông ngờ nghệch như người điên. Hắn bước đến trước mặt Lục Tiểu Phụng xá một xá, nói :

 

- Chào huynh.

 

Lục Tiểu Phụng nhịn cười, đáp :

 

- Chào các hạ.

 

- Xin cho biết quí danh?

 

- Họ Giả.

 

Lý thần đồng nheo mắt ngắm Lục Tiểu Phụng rồi đáp :

 

- Giả huynh từ phương xa đến đây?

 

- Phải!

 

- Không biết Giả huynh muốn chơi bài gì?

 

Hắn xem có vẻ hơi điên, nhưng thực chất nói chuyện khá tỉnh táo, bình thường.

 

Lục Tiểu Phụng chưa kịp mở miệng, đằng sau có người lên tiếng trả lời thế :

 

- Vị Giả đại gia này không phải đến đánh bài, mà đến tìm người.

 

Giọng nói vừa ấm vừa dịu, rõ ràng mạch lạc, là một giọng nữ nhưng không phải giọng Sở Sở, mà thuộc về một nữ nhân rất đẹp, nhìn thái độ rất ôn hòa. Sở Sở đang đứng phía sau lưng nữ nhân này nháy mắt với Lục Tiểu Phụng.

 

Nữ nhân này có phải là Trần Tịnh Tịnh chăng?

 

Lục Tiểu Phụng điềm nhiên nói :

 

- Cô nương đã biết ta đến tìm người, hẳn đã biết ta là ai?

 

Trần Tịnh Tịnh gật đầu đáp :

 

- Xin mời theo tôi.

 

Ðằng sau khu đánh bạc có một gian phòng nhỏ, bày biện khá tỉ mỉ, nhưng không thấy ai cả. Lục Tiểu Phụng ngồi xuống một chiếc ghế lớn chế bằng trúc có trải tấm da cáo, hỏi :

 

- Lý Hà đâu?

 

Trần Tịnh Tịnh đáp :

 

- Ðại thơ không có đây.

 

Lục Tiểu Phụng sa sầm nét mặt :

 

- Ta không từ ngàn dặm đến đây tìm Lý Hà, mà bà ấy không có đây sao?

 

Trần Tịnh Tịnh cười nhã nhặn, nhỏ giọng đáp :

 

- Vì đại thơ biết Giả đại gia đến, nên mới đi.

 

Lục Tiểu Phụng giận dữ hỏi :

 

- Như vậy là ý gì?

 

- Bởi vì tạm thời đại thơ không thể gặp mặt Giả đại gia được.

 

- Tại sao?

 

- Ðại thơ đi rồi. Nhưng đại thơ sẽ quay lại, vì đại thơ không muốn làm phật lòng đại gia, mà chắc chắn sẽ đem La Sát bài đến nữa.

 

- Lý Hà nhắn như thế à?

 

- Ðại thơ mong là Giả đại gia đưa tài vật cho tôi, chờ tôi đưa qua bên kia xong, thì đại thơ sẽ lập tức đến gặp đại gia ngay.

 

Lục Tiểu Phụng vỗ bàn, giận dữ nói :

 

- Làm ăn kiểu gì lạ thế? Chưa thấy mặt hàng mà đòi ta giao tiền trước à?

 

Trần Tịnh Tịnh vẫn dịu dàng cười đáp :

 

- Ðại thơ còn nhờ tôi nhắn đại gia, nếu đại gia không chấp nhận điều kiện này thì vụ mua bán này coi như bất thành.

 

Lục Tiểu Phụng vừa chồm người đứng dậy, lại từ từ ngồi xuống.

 

Trần Tịnh Tịnh mỉm cười nói :

 

- Theo ý tôi, Giả đại gia cứ theo ý đại thơ chấp nhận điều kiện này đi, bởi vì đại thơ đem La Sát bài giấu ở một nơi cực kỳ bí mật và an toàn, ngoại trừ đại thơ tuyệt đối không có một người thứ hai nào biết cả. Nếu đại thơ không chịu đem lệnh bài ra, thì cũng không còn ai tìm ra được.

 

Lục Tiểu Phụng sáng mắt :

 

- Bà ấy sợ ta bức bách giao La Sát bài, nên ta vừa đến đây là bà ấy đi trốn mất.

 

Trần Tịnh Tịnh không phủ nhận điều này.

 

Lục Tiểu Phụng cười nhạt :

 

- Không lý bà ấy tưởng ta không tìm được hay sao?

 

Trần Tịnh Tịnh mỉm cười đáp :

 

- Ðại gia không tìm được đại thơ đâu, khi nào đại thơ không muốn gặp người, đố ai tìm được đại thơ.

 

Nụ cười của Tịnh Tịnh tuy ôn hòa, nhưng trong mắt chứa đầy niềm tự tín, xem ra nàng cũng là một nữ nhân có ý chí kiên cường.

 

Lục Tiểu Phụng chăm chú nhìn Tịnh Tịnh một lúc, lạnh lùng nói :

 

- Ta không tìm được, ta vẫn có thủ đoạn bắt cô nương đi tìm cho ta.

 

Trần Tịnh Tịnh lắc đầu :

 

- Tôi biết Giả đại gia có nhiều thủ đoạn cao minh, chỉ tiếc là tôi cũng không biết La Sát bài giấu ở đâu, cũng không rõ Lý đại thơ đi đâu, nếu không đại thơ để tôi lại đây để làm gì?

 

Thái độ của nàng rất bình tĩnh, giọng nói thản nhiên, ai cũng thấy nàng không nói dối.

 

Lục Tiểu Phụng thở ra :

 

- Nói như vậy, ta muốn được La Sát bài thì chỉ có nước theo điều kiện này?

 

Trần Tịnh Tịnh cũng thở dài đáp :

 

- Lý đại thơ làm việc rất chu đáo tỉ mỉ, chúng tôi cũng....

 

Nàng không nói hết câu, nhưng nghe trong tiếng thở dài cũng có thể đoán biết nàng và những thủ hạ khác cũng bị Lý Hà xử ép nhiều.

 

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm :

 

- Ta đưa tiền xong, lỡ bà ấy không chịu đưa hàng thì sao?

 

- Ðiều này tôi cũng không có cách gì bảo đảm, vì vậy Giả đại gia nên đắn đo cho kỹ, tôi có sai người chuẩn bị chỗ ở cho Giả đại gia.

 

Lục Tiểu Phụng đứng bật dậy, lạnh lùng đáp :

 

- Không cần, ta tự đi tìm.

 

- Giả đại gia lần đầu đến nơi này, một người quen cũng không có, làm sao đi kiếm phòng ở?

 

Lục Tiểu Phụng rảo bước ra ngoài, ngửng mặt lên đáp :

 

- Ta tuy không quen ai, nhưng ta có nhiều tiền.

 

Sở Sở nãy giờ đi theo chàng, hai người vừa đi ra khỏi sòng bạc Ngân Câu, nàng liền cười vỗ tay nói :

 

- Hay, hay quá chừng!

 

Lục Tiểu Phụng hỏi :

 

- Chuyện gì mà hay?

 

- Bộ dạng của công tử giả hay quá, giống hệt như phong độ một đại phú ông.

 

Lục Tiểu Phụng cười gượng :

 

- Thực ra ta cũng biết Giả Lạc Sơn xử sự thâm trầm kín đáo, không có kiểu bạo phát giận dữ như vậy, nhưng ta giả kiểu đó không xong.

 

- Như vậy đã hay lắm rồi, nếu thiếp không biết Giả Lạc Sơn, nhất định cũng khiếp sợ.

 

- Nhưng mà Trần Tịnh Tịnh xem ra không đơn giản chút nào, Lý Hà nhất định còn lợi hại hơn, ta không biết có dọa được bà ấy không?

 

- Dọa được bà ấy hay không cũng chẳng sao, bà ta chỉ biết tiền, không cần biết người mà!

 

Lục Tiểu Phụng cười không nói nữa. Chàng nghĩ bụng :

 

“Trần Tịnh Tịnh đã gặp, nhưng trong tình huống này chàng không thể thố lộ thân phận thực của mình, càng không thể nói ra chàng là bạn của Ðinh Hương Di. Còn Lão Sơn Dương ở đâu?”

 

Ðang lúc suy nghĩ, bỗng có một người từ tửu lâu bên đường bị đá văng ra ngoài, “thịch” một tiếng, té trên mặt băng, lại trượt thêm bảy, tám thước, đến đúng ngay trước mặt Lục Tiểu Phụng. Người này mặc áo da dê, đầu đội mũ da dê, trên mũ còn có hai cái sừng sơn dương, cộng thêm bộ mặt vừa ốm vừa vàng vỏ, vừa già, và chòm râu dê lưa thưa, nhìn y giống hệt một lão sơn dương.

 

Lục Tiểu Phụng thản nhiên nhìn lão, thậm chí mắt cũng không chớp. Lão Sơn Dương nằm thở một lúc, mới ráng ngồi dậy, miệng lẩm bẩm :

 

- Quân khốn kiếp, dù lão gia không có tiền uống rượu, cũng đâu làm gì đến nỗi chúng mày đá người như thế kia!

 

Lão Sơn Dương vừa chửi vừa khập khểnh bước đi xa dần.

 

Lục Tiểu Phụng hạ giọng dặn Sở Sở :

 

- Bảo Tân lão nhị đi theo dõi Lão Sơn Dương.

 

Tân lão nhị tức là người chuyên phóng ám khí, mà khinh công cũng không kém, y chính là đệ tử mấy đời của “Hoa Vũ” Tân Thập Nương năm xưa. Còn người áo đen mang kiếm cổ họ Bạch, đứng thứ ba. Hai người cùng ông già tóc bạc, môn hạ phái Hoa Sơn, kết bái huynh đệ, thuở xưa chỉ vì một chuyện sơ xuất mà bị Giả Lạc Sơn câu thúc, bất đắc dĩ phải chịu làm thuộc hạ của y hết bảy, tám năm ròng rã mà không thoát được. Những điều này bọn họ tự nói ra, Lục Tiểu Phụng chỉ nghe vậy, chàng có thực sự tin hay không cũng chẳng ai rõ.

 

Thiên Trường tửu lâu thật ra không có lầu, nhưng kể ra là một căn nhà khá lớn, được trang bị khá đầy đủ. Bây giờ căn nhà này đã thuộc về Lục Tiểu Phụng, chàng chỉ nói vài câu là xong chuyện :

 

- Một ngày các ngươi kiếm được bao nhiêu tiền?

 

- Ngày nào có khách nhiều, thì được cỡ từ ba đến năm chục lượng bạc.

 

- Ta xuất cho các ngươi một ngàn lượng bạc, hãy nhường chỗ này cho ta, đến khi ta đi sẽ trả lại chỗ cho các ngươi, như vậy chịu không?

 

Dĩ nhiên là chịu, chịu gấp!

 

Thế là tấm biển treo trước cửa bị hạ xuống, tiệm cũng đóng cửa, nửa tiếng sau cả giường ngủ chăn đệm đều chuẩn bị xong xuôi. Người có tiền làm việc thường suôn sẻ hơn chăng?

 

Tiện lợi nhất là nơi này vốn có sẵn rượu và đồ ăn, đầu bếp rất khéo nữa.

 

Ngồi bên lò sưởi hừng hực lửa, đã có vài chén rượu ấm bụng, Lục Tiểu Phụng tưởng chừng như đã quên mất bên ngoài trời vẫn lạnh khủng khiếp. Chàng uống đến bình rượu thứ ba, mới thấy Tân lão nhị chạy về. Chờ y nghỉ một chút, chàng mới hỏi :

 

- Thế nào?

 

Tân lão nhị bực tức đáp :

 

- Lão ấy phải gọi là lão hồ ly chứ không phải Lão Sơn Dương.

 

Lục Tiểu Phụng hỏi :

 

- Các hạ bị lão lừa à?

 

- Lão đã biết tôi đi theo lão, nên cố ý dắt tôi đi mấy vòng trên băng hà, mới quay đầu lại hỏi “có phải công tử kêu tôi đi kiếm lão chăng?”

 

- Các hạ trả lời ra sao?

 

- Lão đã biết hết rồi, tôi nghĩ không thừa nhận cũng không xong.

 

- Bây giờ Lão Sơn Dương đâu rồi?

 

- Ðang đứng ngoài chờ công tử, lão còn nói, không cần biết công tử là ai, không cần biết công tử tìm lão có chuyện gì, chỉ biết nếu công tử có chuyện cần tìm lão thì phải đích thân đi tìm.

 

- Lão hồ ly này cũng khá cứng đầu.

 

Lão Sơn Dương ưỡn ngực thẳng người đi phía trước, Lục Tiểu Phụng đi theo sau. Xem chừng lão chẳng những vừa cứng đầu, mà da cũng dầy nữa, chẳng biết lạnh là gì. Ði ra khỏi con đường này, phía ngoài là một khoảng băng tuyết mênh mông, băng hà mang màu trắng bạc trải rộng ra phía trước, hai bên bờ tối mờ mờ, không nhìn rõ được cảnh vật.

 

Từ chỗ đèn sáng lung linh ra đến thế giới lạnh lẽo hắc ám như vậy, cảm giác thật khó chịu. Lục Tiểu Phụng muốn lặng im, chờ xem Lão Sơn Dương tính bày trò gì, nhưng bây giờ chàng không nhịn được lên tiếng hỏi :

 

- Các hạ định dắt ta đi đâu?

 

Lão Sơn Dương chẳng quay đầu lại, miệng đáp :

 

- Dắt đến nhà của ta.

 

- Tại sao phải đến nhà các hạ?

 

- Bởi vì là ngươi muốn tìm ta, chứ không phải ta muốn tìm ngươi.

 

Lục Tiểu Phụng đành chịu thua, cười gượng nói :

 

- Nhà của các hạ ở đâu?

 

- Ở trong bồn nước lớn.

 

Bồn nước lớn đúng nghĩa là một cái bồn chứa nước rất lớn. Lục Tiểu Phụng chưa bao giờ thấy một cái bồn nước lớn như thế. Bồn nước có chiều cao tối thiểu hơn hai trượng, nhìn giống như một căn phòng hình tròn, hay như một căn lều tròn, nhưng không có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ, chỉ thấy một sợi dây thừng từ trên miệng bồn thả xuống đất.

 

Lão Sơn Dương đã nắm lấy dây thừng leo lên đến đỉnh, đang đứng phía trên ngoắc tay nói :

 

- Ngươi leo lên được không?

 

Lục Tiểu Phụng nói :

 

- Ta leo lên để làm gì? Ta không phải Tư Mã Quang, có cần uống nước cũng đâu phải leo vào bồn nước như vậy.

 

Miệng tuy nói thế, nhưng chàng cũng leo lên theo.

 

Trong bồn nước không có một giọt nước nào cả, chỉ có rượu, loại rượu chỉ hớp một ngụm đủ cay đến chảy nước mắt, được chứa trong một chiếc túi da dê thật lớn. Lão Sơn Dương uống vào một hớp, đôi mắt chợt trở nên sáng quắc. Dưới nền của bồn nước trải la liệt các loại da thú, Lão Sơn Dương ôm túi rượu khoan khoái ngồi xuống, thở ra một hơi :

 

- Ngươi có bao giờ thấy cái bồn nước lớn như vầy chưa?

 

- Chưa.

 

- Ngươi có gặp qua ta chưa?

 

- Cũng chưa!

 

- Nhưng ta hình như có thấy mặt ngươi rồi. Ngươi là Giả Lạc Sơn Giả đại gia?

 

- Ðúng vậy.

 

Lão Sơn Dương bỗng cười, lắc đầu nheo mắt nói :

 

- Ngươi không phải là y.

 

- Ta không phải Giả Lạc Sơn sao?

 

- Chắc chắn không phải!

 

- Vậy ta là ai?

 

- Mặc kệ ngươi có là Trương Tam, Lý Tứ hay gì đó nữa, ta chỉ biết ngươi không phải Giả Lạc Sơn, vì lúc trước ta đã thấy mặt lão khốn kiếp ấy một lần rồi.

 

Lục Tiểu Phụng cũng cười theo. Chàng không muốn cười mà vẫn không nhịn được, chàng chợt cảm thấy lão già này thật lý thú. Lão Sơn Dương giương mắt ngắm chàng, như thể cũng cảm thấy chàng là một con người đầy thú vị.

 

Lục Tiểu Phụng lên tiếng :

 

- Ta muốn hỏi...

 

Lão Sơn Dương đột nhiên ngắt lời chàng :

 

- Lý Hà là một người kỳ quặc, Ðinh lão đại còn quái dị hơn, chỉ vì thích uống nước mưa mùa hạ, chẳng tiếc công của, mất hết hai năm mới xây xong hai cái bồn nước lớn.

 

- Ðinh lão đại có phải là chồng trước của Lý Hà, cha của Ðinh Hương Di chăng?

 

Lão Sơn Dương gật đầu :

 

- Bây giờ Lý Hà tuy biến mất, nhưng chắc chắn chưa rời khỏi địa phận này, ta có thể bảo đảm bà ấy nhất định còn trốn trong thị trấn này, nhưng nếu ngươi muốn hỏi ta trốn chỗ nào thì ta cũng không biết.

 

- Làm sao các hạ biết ta muốn hỏi thăm về chuyện này?

 

- Không đúng hay sao?

 

- Các hạ cũng đã biết ta là ai?

 

- Ta không cần biết, cũng không muốn biết, ngươi là ai đều không liên hệ gì đến ta cả.

 

Lão Sơn Dương nheo mắt lại, ánh mắt ẩn ý cười bí mật :

 

- Ta cảm thấy ngươi không đến nỗi đáng ghét, nên mới dắt ngươi đến nơi đây nói cho nghe vài điều, nếu ngươi muốn hỏi chuyện khác thì nên tìm người khác mà hỏi.

 

Lục Tiểu Phụng lại hỏi :

 

- Các hạ nói là bồn nước lớn như vậy có đến hai cái phải không?

 

- Phải.

 

- Còn một cái nữa ở đâu?

 

- Không biết!

 

- Chuyện gì khác các hạ đều không biết ư?

 

Lão Sơn Dương thở dài :

 

- Ta đã già rồi, già đến mức họ tên muốn quên cả rồi, trong trấn người trẻ tuổi khá nhiều, các cô gái trẻ càng nhiều hơn nữa, ngươi muốn hỏi tin tức gì thì nên tìm họ mà hỏi.

 

Lão nhắm mắt lại, uống một hớp rượu, khoan khoái nằm xuống, như thể đã nói xong, không thèm nhìn Lục Tiểu Phụng thêm nửa mắt, không thèm nói thêm nửa câu.

 

Lục Tiểu Phụng lại cười :

 

- Các hạ biết ta không phải là Giả Lạc Sơn, lại biết ta quen con gái Ðinh lão đại, nên lúc ta nói đến tên của cô ấy các hạ cũng không hề ngạc nhiên, thậm chí các hạ biết Lý Hà chưa rời trấn, vậy mà các hạ cứ nói chuyện gì cũng không biết.

 

Chàng lắc đầu nói tiếp :

 

- Tân lão nhị nói chẳng sai, các hạ không nên lấy tên Lão Sơn Dương mà phải gọi là lão hồ ly.

 

Lão Sơn Dương bỗng nhìn Lục Tiểu Phụng nháy mắt một cái :

 

- Ngươi gặp lão hồ ly như ta cũng chưa sao, ta chỉ mong ngươi chớ gặp phải mấy con hồ ly tinh.

 

* * * * *

 

Quán rượu của Ðường Khả Hương có tên gọi là “bất túy vô qui” (chưa say chưa về). Trời tuy tối đã lâu nhưng chưa đến giờ khuya, lúc Lục Tiểu Phụng đi trở về trên đường vẫn còn đèn sáng, quán cóc “bất túy vô qui” cũng chưa tắt đèn. Quán rượu này nhìn tạm được, cô chủ quán người cũng dễ nhìn, nhưng không hiểu vì sao bên trong vắng ngắt chẳng thấy người khách nào.

 

Bởi vậy Lục Tiểu Phụng vừa bước vào là nhìn thấy ngay cô gái có nụ cười quyến rũ này. Nàng vẫn đứng bên dưới tấm bản gỗ đề bốn chữ “Thái Bạch Di Phong”, tủm tỉm cười nhìn Lục Tiểu Phụng, tựa như đang chờ chàng. Nụ cười của nàng nửa như mê hoặc, nửa như mời gọi.

 

Lục Tiểu Phụng trước nay hiếm khi cự tuyệt kiểu mời mọc này, vả lại chàng nghĩ rằng cô gái nào hay cười thì chắc dễ bắt chuyện, hễ chịu nói chuyện thì thế nào cũng dễ thố lộ bí mật của kẻ khác. Vì thế chàng cũng nở một nụ cười từ từ bước đến, còn chưa biết mở lời bắt chuyện như thế nào, Ðường Khả Hương đã lên tiếng trước :

 

- Nghe đồn là đại gia đã mua lại Thiên Trường tửu lâu.

 

Lục Tiểu Phụng cười thực sự :

 

- Tin tức nơi này truyền ra mau thật!

 

Ðường Khả Hương nói :

 

- Nơi này nhỏ hẹp, ít khi thấy một đại nhân vật như đại gia.

 

Nụ cười của nàng ngọt ngào quá, có vẻ rất giống hồ ly tinh.

 

Lục Tiểu Phụng ho nhẹ hai tiếng, vờ hỏi :

 

- Bất túy vô qui, ai vào đây uống rượu đều bắt buộc phải say mới được à?

 

- Phải rồi, ai vào đây uống rượu mà không say là đồ chết nhát cả.

 

- Nếu say rồi thì sao?

 

- Say rồi thì là quân vô dụng.

 

Lục Tiểu Phụng cả cười :

 

- Thành ra ai vào đây uống rượu, không bị chê là đồ chết nhát, thì cũng bị mắng là quân vô dụng, chẳng trách không ai dám vào!

 

- Ðại gia đã rõ ràng đã mua lại tửu lâu mà còn muốn vào đây uống rượu, đại gia không sợ bị chê là đồ chết nhát vô dụng, vậy đại gia vào đây để làm gì?

 

Không hiểu sao nhìn nàng càng lúc càng giống hồ ly tinh. Lục Tiểu Phụng bỗng nắm lấy tay Ðường Khả Hương hỏi :

 

- Cô đoán thử vì sao ta vào đây?

 

Ðường Khả Hương chớp chớp mắt :

 

- Chẳng lẽ là vì tôi?

 

Lục Tiểu Phụng không trả lời, chỉ nắm tay nàng thật chặt. Bàn tay của nàng vừa nhu nhuyễn vừa đẹp, nhưng lạnh toát như băng. Chàng nói :

 

- Ta muốn cô ngồi tiếp rượu với ta, cô muốn ta say cũng được, không say cũng được, tùy ý cô.

 

Ðường Khả Hương cười duyên :

 

- Vậy là tôi muốn đại gia làm đồ chết nhát hay vô dụng, đại gia cũng chịu à?

 

Lục Tiểu Phụng nheo mắt đáp :

 

- Cái đó phải xem cô có chịu không đã?

 

Ðường Khả Hương đỏ mặt :

 

- Ðại gia buông tay tôi ra, để tôi đi lấy rượu.

 

Lục Tiểu Phụng chợt thấy tim đập mạnh. Chàng tự nhủ :

 

- Ta chẳng phải thực sự háo sắc, chẳng qua là để nghe ngóng tin tức, phải sử dụng “mỹ nam kế”.

 

Chàng buông tay Ðường Khả Hương, nghĩ thầm cảnh đêm vắng lặng, chỉ có hai người ngồi nhắm rượu...

 

Ðường Khả Hương bất ngờ dang tay tát mạnh vào mặt Lục Tiểu Phụng. Rất may chàng tránh kịp, nhưng không khỏi giựt mình.

 

- Cô làm gì vậy?

 

Ðường Khả Hương giận xanh mặt, cười nhạt :

 

- Ta làm gì à? Ta đang muốn hỏi ngươi, ngươi muốn gì? Ngươi xem ta là hạng người gì? Cứ tưởng có mớ tiền hôi thối ấy là tùy tiện khinh khi nữ nhân à? Nói cho ngươi biết, chỗ này ta chỉ bán rượu chứ không bán thứ khác.

 

Ðường Khả Hương càng nói càng giận dữ, đến độ nhảy lên :

 

- Cút đi! Ngươi mau cút đi! Lần sao còn dám vào đây, ta sẽ lấy gậy đánh què chân ngươi!

 

Lục Tiểu Phụng bị mắng đến ngẩn người, trong bụng đã hiểu ra tại sao không ai dám đến quán này. Thì ra cô gái này xem ra ngọt ngào thân thiện, kỳ thực nàng cay cú như trái ớt, lại có một tật kỳ lạ là chuyên môn thích ngược đãi nam nhân, phải nhìn thấy họ chịu khổ thì nàng mới thỏa thích. Bởi vậy nàng cứ đứng trước cửa dụ các nam nhân đi qua, đợi đến khi họ mắc câu, thì nàng thẳng tay trừng trị như người ta đập muỗi vậy. Chốn này hẳn không ít nam nhân đã bị nàng làm khốn đốn, Lục Tiểu Phụng kể ra cũng may, còn nguyên vẹn bước ra ngoài. Lúc nãy chàng bước vào quán, mang vẻ dương dương của một tay nhà giàu háo sắc, bây giờ giống như một gã ngố bước ra.

 

Lục Tiểu Phụng than thầm :

 

- Nữ nhân... trên đời này tại sao có nhiều nữ nhân chết người như thế nhỉ?

 

Chàng chưa kịp nghĩ tiếp là nếu trên đời này không có nữ nhân thì sẽ ra sao, bỗng nghe tiếng người kêu rống lên.

 

Tiếng kêu phát ra từ tiệm bán thuốc đối diện bên kia đường, là tiếng của một nam nhân. Lục Tiểu Phụng vội vã bước qua, nhìn thấy Lãnh Hồng Nhi đang đè một nam nhân xuống ghế, một tay ấn vào đường gân vai, một tay bẻ cánh tay của y, lạnh lùng hỏi :

 

- Ngươi bị bong gân chỗ nào? Bị trật xương chỗ nào? Nói đi chứ!

 

Nam nhân nghiến răng đáp :

 

- Tôi... tôi không có...

 

- Vậy ngươi đến đây làm gì? Có phải muốn bóp gân cốt ta phải không?

 

Nam nhân chỉ có nước gật đầu, cũng không dám chối. Lãnh Hồng Nhi cười nhạt một tiếng, đột nhiên vung tay một cái, nam nhân kia bị ném văng ra ngoài cửa, “thịch” một tiếng té nằm trên mặt băng vừa lạnh vừa cứng lại vừa trơn. Lần này y bị té đến bong gân trật cốt thực sự, nhưng chỉ có nước lết về nhà tìm vợ xả hơi.

 

Lục Tiểu Phụng trong bụng cười gượng, lần này chàng thật không phân biệt được là nam nhân này có tật? Hay là nữ nhân này có tật?

 

Lãnh Hồng Nhi đứng trước cửa lãnh đạm nhìn Lục Tiểu Phụng, hỏi :

 

- Có phải ông cũng có bệnh cần nhờ tôi chữa không?

 

Lục Tiểu Phụng miễn cưỡng cười, quay đầu bỏ đi. Trong ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng kế, chàng bỗng nhận ra nữ nhân chốn này đều không đụng vào được.

 

Chẳng ngờ Lãnh Hồng Nhi bỗng bước ra chận đường, nói :

 

- Ông đến đây làm gì? Tại sao không nói?

 

Lục Tiểu Phụng hỏi :

 

- Tại sao ta phải nói?

 

Lãnh Hồng Nhi cắn môi, nhìn chàng :

 

- Ông không nói tôi cũng biết, trong bụng ông nhất định cho là tôi là một người vừa lãnh đạm vừa dữ, lại có tật.

 

- Ta không nghĩ vậy.

 

Lần này chàng nói dối, vì trong bụng chàng đang nghĩ y như vậy.

 

Lãnh Hồng Nhi vẫn cắn môi nhìn chàng, trong đôi mắt lạnh băng bỗng ứa ra hai giòng lệ.

 

Một nữ nhân như thế cũng khóc được sao? Lục Tiểu Phụng giựt mình hỏi :

 

- Cô sao vậy?

 

Lãnh Hồng Nhi cúi đầu, ứa nước mắt nói :

 

- Không... không có gì, tôi... tôi chỉ cảm thấy buồn.

 

- Cô... buồn?

 

- Ông từ xa đến, chưa rõ những nam nhân nơi này như thế nào đâu, bọn họ thấy tôi ở một mình, cứ cố nghĩ ra đủ cách làm nhục tôi.

 

Nàng vốn đã ốm, lúc này nhìn dáng đang khóc càng có vẻ yếu đuối, nét hung dữ lúc nãy hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hình ảnh một cô gái nhỏ bị điều gì oan ức.

 

Lãnh Hồng Nhi nói tiếp :

 

- Nếu tôi chịu bị họ ăn hiếp một lần, thì sẽ chẳng bao giờ ngẩng mặt nhìn ai được, bởi vì người khác sẽ không trách họ, mà ngược lại sẽ nói tôi dụ dỗ họ, bởi vậy tôi chỉ có cách làm ra kiểu lãnh đạm này. Nhưng mỗi lúc đêm khuya lại, tôi... tôi...

 

Nàng không nói hết lời, cũng không cần tiếp. Ðêm khuya một mình phòng không, cảm giác thê lương cô đơn tịch mịch kia, nàng không nói Lục Tiểu Phụng cũng hiểu. Chàng bỗng cảm thấy cô gái ốm yếu trước mặt chẳng còn đáng sợ, chỉ có đáng thương.

 

Lãnh Hồng Nhi len lén chùi nước mắt, gắng gượng cười nói :

 

- Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, đúng ra tôi không nên nói những chuyện này trước mặt người lạ.

 

Lục Tiểu Phụng vội trả lời :

 

- Không sao, ta cũng có nhiều tâm sự, đôi khi ta cũng muốn tìm người lạ thố lộ cho họ nghe.

 

Lãnh Hồng Nhi ngước mặt lên nhìn chàng, do dự hỏi :

 

- Ông nói cho tôi nghe được không?

 

Ngấn lệ trên mặt nàng còn in dấu, đứng trước mặt chàng, nàng trông càng giống một cô gái nhỏ yếu đuối. Lục Tiểu Phụng có muốn đi cũng không nỡ bỏ đi. Nước mắt có lẽ càng dễ làm xiêu lòng hơn nụ cười chăng?

 

Thức ăn vừa nấu xong bốc hơi nghi ngút, rượu Trúc Diệp Thanh cũng hâm vừa đủ ấm.

 

- Rượu này là tôi đem từ ngoài đến đây, lâu nay không nỡ uống.

 

Lãnh Hồng Nhi lăng xăng bày bàn ăn, nói tiếp :

 

- Mỗi tối, tôi lại một mình uống rượu. Tửu lượng của tôi không cao lắm, nhưng mà tôi phải uống say mới ngủ được. Cũng có lúc say rồi mà không ngủ được, những lúc ấy tôi lại chạy ra ngoài, ngồi trên băng hà chờ trời sáng. Có lần tôi còn nhìn thấy một con gấu, tôi nghĩ đó là gấu vì nó có bộ lông đen vừa dầy vừa thô.

 

Tửu lượng của Lãnh Hồng Nhi thật không cao, mới uống hai chén, mặt nàng đỏ ửng lên. Lục Tiểu Phụng nhìn nàng mà than thầm, một cô gái như vậy mà ngồi một mình trên băng chờ trời sáng, thật là một chuyện đáng buồn. Chợt nhìn thấy tay nàng để trên bàn trước mặt chàng, Lục Tiểu Phụng bất giác cầm lấy tay nàng. Bàn tay nhỏ nhắn, nhưng nóng như lửa.

 

Trong phòng ấm áp như tiết xuân, khác hẳn cảnh trời bên ngoài, gió đang thổi vù vù. Lãnh Hồng Nhi cảm thấy tim nàng đập thật nhanh. Bỗng nhiên nàng ngã vào lòng Lục Tiểu Phụng, tấm thân có vẻ ốm yếu nhưng lại nóng như một ngọn đuốc.

 

Bên ngoài đột nhiên có tiếng vỗ tay.

 

Lý thần đồng đang đứng ở ngưỡng cửa, nhìn hai người cười hì hì :

 

- Hai vị làm ơn diễn tiếp đi chứ, đã lâu tại hạ chưa được xem màn kịch nào hay như thế, hai vị diễn cho tại hạ xem thêm chút nữa, ngày mai tại hạ nhất định mua kẹo thưởng hai vị.

 

Lục Tiểu Phụng muốn bước đến đấm vào mặt gã điên này mấy cái.

 

Chàng chưa kịp làm gì, thì Lãnh Hồng Nhi đã xông ra, cô gái nhỏ nhắn có vẻ yếu đuối này đột nhiên trở nên hung dữ như một con sói cái, xuất thủ độc ác đến không ngờ. Lục Tiểu Phụng biết nàng biết võ, nhưng bây giờ mới hay tài nghệ của nàng không kém, ra tay mau lẹ ác hiểm. Nàng sử dụng thủ pháp Phân Cân Thố Cốt, nằm trong bảy mươi hai đường tiểu cầm nã thủ, nếu Lý thần đồng bị chụp trúng, chắc chắn sẽ bị gãy nát xương.

 

Thế nhưng Lãnh Hồng Nhi không đụng được đến cả chéo áo của Lý thần đồng. Tranh của gã tuy vẽ rất dở, y phục của gã tuy quái dị, nhưng võ công của gã không tệ chút nào. Một người như vậy tại sao lại có vẻ khùng điên, chịu để cho đại thơ của gã sai vặt? Không lý võ công của Lý Hà còn lợi hại hơn gã sao?

 

Lục Tiểu Phụng nhìn thấy tay của Lý thần đồng từ trên ngực của Lãnh Hồng Nhi rút về, còn nàng thì bỏ chạy ra khỏi cửa khóc tấm tức. Lục Tiểu Phụng cảm thấy bực tức, chợt nắm chặt bàn tay, chàng muốn dạy cho gã một bài học.

 

Lý thần đồng lắc đầu cười :

 

- Huynh đừng đến gần, đệ biết mình đánh không lại huynh, đệ cũng biết huynh là ai rồi. Huynh che mắt người khác, chứ không che mắt đệ được, huynh có để râu dài ra thêm cũng vô ích, đệ vẫn biết huynh là Lục Tiểu Phụng có bốn chân mày.

 

Lục Tiểu Phụng dừng bước. Chàng đến nơi đây không đầy vài giờ, gặp qua năm người, người nào người nấy cũng có những điều khiến chàng không ngờ đến. Người nơi này quả là không đơn giản, muốn lấy La Sát bài đi về xem ra không dễ chút nào.

 

Lý thần đồng cười khoái trá :

 

- Nhưng mà huynh cứ yên tâm, đệ không nói lộ bí mật này đâu, vì đệ với huynh cùng một phe mà, đệ chờ huynh tới đây đã lâu lắm đó.

 

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên :

 

- Các hạ biết ta sắp đến?

 

- Lam Hồ Tử có nói sẽ tìm huynh cho bằng được, lời của y đệ trước nay vẫn rất tin tưởng.

 

Lục Tiểu Phụng giờ mới vỡ lẽ ra, chàng nhớ lại lời của Lam Hồ Tử :

 

“... Công tử có tìm không ra manh mối, cũng sẽ có người dắt công tử đi tìm... đến nơi đó sẽ có người liên lạc với công tử..”

 

Lý thần đồng cười nói tiếp :

 

- Huynh hẳn không ngờ đệ lại bán rẻ đại thơ, làm nội gian cho Lam Hồ Tử.

 

Lục Tiểu Phụng lạnh nhạt đáp :

 

- Nhưng ta cũng không ngạc nhiên lắm, loại người như các hạ, có chuyện gì mà chẳng dám làm.

 

Lý thần đồng than :

 

- Chờ lúc huynh gặp đại thơ thì huynh sẽ biết tại sao đệ làm chuyện này.

 

- Ta phải làm sao mới gặp bà ta được?

 

- Chỉ có một cách là đem đưa hết mấy cái rương huynh đem theo.

 

- Các hạ cũng không biết bà ta trốn ở đâu sao?

 

- Ðệ cũng không biết.

 

Gã cười nói :

 

- Ðại thơ chỉ biết bạc trắng với vàng ròng chứ đâu thèm biết ai.

 

Lục Tiểu Phụng trừng mắt nhìn gã :

 

- Các hạ có muốn bị ăn đòn không?

 

Lý thần đồng dĩ nhiên không muốn.

 

- Vậy các hạ mau dọn hết những đồ ăn rớt xuống đất, phải ăn cho hết, nếu không hãy liệu hồn đấy!

 

Lý thần đồng nhăn mặt cúi mình xuống đất thu dọn những đồ ăn rớt bừa bãi. Lục Tiểu Phụng từ từ bước ra ngoài, bên tai còn nghe tiếng gã nôn mửa.

 

Ðêm đã khuya, đèn trong trấn đã tắt, băng trấn huy hoàng chìm vào bóng đêm lạnh giá. Gió lạnh thổi qua, văng vẳng từ xa nghe như có tiếng bầy sói tru, tiếng kêu thê lương, ai nghe cũng phát rùng mình.

 

Lãnh Hồng Nhi chẳng biết chạy đi đâu? Hay là lại đi ra mặt sông ngồi chờ con gấu đen đi qua? Trong tâm nàng, có phải con gấu đen tượng trưng cho dục vọng nguyên thủy của con người chăng?

 

Lục Tiểu Phụng cảm thấy khó chịu, chẳng những khó chịu dùm Lãnh Hồng Nhi, mà còn khó chịu cho mình. Tại sao con người mãi mãi bị hành hạ bởi dục vọng của chính mình?

back top