Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Chương 14

Thì ra, đó chính là loại cảm giác: Một sinh mệnh hoàn toàn mới, được thai nghén bởi tình yêu chân thành của anh, tuy rằng bây giờ ngay cả mặt mũi thế nào cũng còn chưa biết, nhưng anh đã yêu thương nó cực kì sâu đậm, một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Thì ra, trong suốt ba mươi năm qua, Tần Uẩn luôn dành cho anh loại tình cảm như thế đấy!

 

***

 

Sáng sớm.

 

Khi Tần Tống mở mắt, nghe thấy tiếng khép cửa rất nhẹ nhàng từ phòng ngoài vọng vào, anh giơ tay mò mẫm, “cái bánh bao” mềm mại thơm tho vẫn đang nằm trong lòng mình, cảm giác thật là yên bình! Thôi thì tay cũng đã lỡ vuốt ve rồi, thế là anh rất mãn nguyện thò tay nhéo vào cặp mông tròn trịa săn chắc của cô một cái.

 

Oái… Người đang say giấc trong lòng anh giật mình, mở mắt ra lườm nguýt, sau đó không hề nể nang gì mà giương móng vuốt cào cấu. Tần Tống ôm ba vết xước rớm máu trước ngực, nước mắt lưng tròng, lại khẽ ấn cô vào lòng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Khi họ một lần nữa tỉnh lại, bố mẹ Đình quả nhiên đã ra ngoài rồi, trước khi đi còn để phần cho họ một nồi cháo hạt kê thơm nức cùng với vài đĩa thức ăn trên bàn, tất cả đều là những món mà Tần Tống thường ngày rất thích ăn. Nếu có thêm quả trứng ốp la nữa thì đây đúng là một bữa điểm tâm hoàn mỹ! Nhưng nghĩ đến người nào đó dạo gần đây rất hay xù lông, ngay đến việc đưa ra ý kiến Tần Tống cũng chẳng dám.

 

Quan hệ vợ chồng quả là một điều kì diệu, rõ ràng trước đây người hay xù lông gây sự là anh, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà anh lại trở thành cô của lúc trước, ở bên cạnh quan tâm đối phương từng chút một, hết sức tỉ mỉ, cực kì bao dung; còn cô thì ngược lại, giống y hệt anh của khi xưa, hở ra một chút là bắt nạt anh mà vẫn còn chưa hả dạ… Hàn Đình Đình bỏ tọt vào miệng cọng rau trộn cuối cùng, cô híp mắt đầy vẻ hưởng thụ, còn Tần Tống ngồi một bên lặng lẽ húp cháo trắng.

 

Đúng lúc này thì chuông cửa reo vang, Tần Tống ngoan ngoãn đặt bát đũa xuống, đi ra mở cửa. Nhưng đứng bên ngoài lại không phải đôi vợ chồng già nhà họ Hàn – những người đã được nghe “phát thanh trực tiếp” từ phòng con gái và con rể suốt đêm hôm qua, mới sáng sớm hôm nay đã vội vàng ra ngoài tránh mặt.

 

“Thiếu gia, phu nhân cử tôi tới đón cậu và thiếu phu nhân đến bệnh viện.” Giọng nói trầm ổn của tài xế riêng nhà họ Tần vang lên, Tần Tống thoáng sững sờ, vẻ mặt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

 

“A Tống?” Hàn Đình Đình trông thấy anh cứ đứng như trời trồng ở cửa, dáng vẻ u ám hết sức nghiêm trọng, trong lòng cô cũng lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó, lật đật nhổm dậy chạy ra cửa. Cô đi đến bên cạnh lay cánh tay Tần Tống, khẽ gọi tên anh.

 

Gương mặt Tần Tống không hề bộc lộ bất kì cảm xúc gì, anh trầm mặc một hồi rồi xoay người vỗ vỗ vào lưng Đình Đình: “Em đi chuẩn bị đi!” Anh khẽ nói, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười để trấn an ánh mắt kinh hoàng của cô: “Chúng ta vào viện thăm bố.”

 

***

 

Lần này cả trong và ngoài phòng bệnh đều yên lặng tuyệt đối. Toàn bộ những người lần trước nhốn nháo tại bệnh viện âm mưu bức quyền đều bị Tần Tống lần lượt xử lý không sót một ai, hoặc ra nước ngoài dưỡng lão hoặc đành sống lang bạt. Bây giờ, bất kể là Tần Thị hay là người trong đại gia tộc Tần gia, không một ai dám ho he điều gì với Tần Tống. Dù anh tuổi còn trẻ nhưng không ai dám xem anh như một đứa con nít vắt mũi chưa sạch nữa.

 

Thế nhưng, sau tất cả những tranh chấp giằng co, kết quả cũng đã viên mãn đúng như anh mong muốn, mà đến hôm nay, khi lê bước trên hành lang bệnh viện dài thênh thang, tại sao Tần Tống vẫn cảm thấy đau đớn xót xa đến vậy…

 

Trong phòng hội chẩn, nơi đội ngũ bác sĩ chữa trị cho bố anh thường họp bàn, lúc này không một bóng người. Tần Tống vừa bước vào cửa đã khựng lại, anh khẽ nhướng mày, có người lập tức bước lên cung kính giải thích: “… Mười ba vị bác sĩ ngoại quốc đều đã về nước, ngoài sáu y bác sĩ ở lại duy trì liệu trình hằng ngày thì toàn bộ đội ngũ điều trị đã giải tán.”

 

Tần Tống im lặng lắng nghe, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm: “Ai cho phép họ giải tán?” Thanh âm của anh lạnh lẽo đến mức dường như sắp đóng băng: “Các – người – đã – sống – đủ – rồi – chứ – gì?”

 

“Phịch!” Người đó run rẩy làm rơi tập báo cáo bỗng trở nên nặng trịch trong tay, anh ta lập cập cúi xuống nhặt đống tài liệu bay tán loạn trên mặt đất, hai chân anh ta cũng đã mềm nhũn.

 

Tần Tiểu Lục của Tần gia ngang tàng bá đạo thì ai cũng biết, thế nhưng trong gần một năm trở lại đây, sau khi tiếp quản Tần Thị, anh đã trở nên trưởng thành, độc lập và có trách nhiệm hơn rất nhiều. Sự gai góc được che giấu kỹ càng vẫn khiến cho người ta không rét mà run.

 

“Nội trong vòng mười hai tiếng đồng hồ tới, toàn bộ đội ngũ phải xuất hiện đầy đủ trước mặt tôi! Hoặc…” Tần Tống mím chặt môi, gương mặt không cảm xúc: “… vĩnh viễn biến mất!”

 

“Vâng!” Người vừa báo cáo không dám chần chừ, cúi đầu trả lời.

 

“Không cần đâu!” Một giọng phụ nữ từ xa vọng đến, Tần Tống không quay đầu lại, anh biết đó là Trương Phác Ngọc.

 

“Là mẹ bảo bọn họ giải tán đấy. Người ta cũng đã lên máy bay cả rồi, đừng đuổi theo nữa!” Trương Phác Ngọc cầm tập báo cáo trên tay người kia, vẻ mặt đầy mệt mỏi, bà khẽ gật đầu với anh ta: “Cậu ra ngoài trước đi!”

 

Như trút được một gánh nặng, người ấy vội vã chạy ra ngoài, không quên thò tay đóng cửa phòng lại.

 

Lúc này trong phòng hội nghị cực kỳ yên tĩnh, không ai mở lời, chỉ có cơn giận ngút trời của Tần Tống là không ngừng sục sôi.

 

Trương Ngọc Phác đặt tay lên vai Tần Tống, nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai đã gồng đến mức cứng như đá của anh: “A Tống…”

 

“Mẹ!” Tần Tống gắng sức kiềm chế, lạnh lùng nhả ra một chữ.

 

“Để ông ấy ra đi thôi!”

 

“Binh!” Âm thanh cực lớn như tiếng sấm rền vang lên. Tần Tống nện một đấm vào mặt bàn dài rộng vững chãi, trên lớp kim loại lạnh lẽo xuất hiện một vết lõm thật đáng sợ, mu bàn tay anh dần chuyển sang xanh tím, hằn rõ từng mạch máu.

 

“Đừng vậy mà!” Trương Ngọc Phác kéo tay con trai đưa lên miệng mình, đau lòng khẽ thổi, rồi lại đặt bàn tay lạnh lẽo ấy vào giữa hai tay bà: “Con với mẹ đều hiểu rất rõ rằng: Cho đến lúc này, nếu thật sự muốn tốt cho bố con, thì cũng không cần thiết phải phẫu thuật lần thứ ba làm gì. Đừng giày vò ông ấy thêm nữa!”

 

“Mẹ muốn con giương mắt nhìn bố… chết?” Tần Tống cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp mà run rẩy: “Con không làm được!”

 

“Mẹ biết, chuyện đó rất khó khăn! Nhưng cho dù có khó khăn hơn nữa… cũng không thể khổ sở bằng việc ông ấy vì mẹ con mình mà gắng gượng đến giờ này mà.” Trương Phác Ngọc hít vào một hơi, bây giờ không phải lúc rơi nước mắt, bà phải thuyết phục con trai mình… để cho chồng bà có thể nhẹ nhàng đi vào cõi chết.

 

Bà vỗ về Tần Tống, an ủi anh giống như lúc còn nhỏ mỗi lần Tần Tống cáu giận điều gì đó, điều này có thể giúp anh thoải mái hơn.

 

“A Tống!” Bà khẽ nói: “Ông ấy là Tần Uẩn, là người đàn ông kiêu hãnh. Giống như những lời đồn đại, không gì có thể khuất phục được ông ấy. Trong cuộc đời này, trừ lúc cầu hôn mẹ ra, ông chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai hoặc bất cứ việc gì cả. Sao con có thể nhẫn tâm… nhìn ông ấy hết lần này đến lần khác phải cầu xin bản thân thôi giày vò mình?”

 

“Đó là chữa trị!” Tần Tống không nhịn nổi bèn ngắt lời, giọng anh cực kì dữ dằn.

 

“Trị khỏi không?” Trương Ngọc Phác thẳng thắn.

 

Chỉ với một câu bà vừa thốt ra đã thực sự dồn Tần Tống vào bước đường cùng, bởi vì trong lòng anh hiểu rõ rằng: Không thể trị khỏi.

 

Cái gọi là phẫu thuật lần thứ ba đó, không phải là để chữa trị cho Tần Uẩn, nói đúng hơn thì đó chỉ là một cách an ủi trái tim những người thân yêu bên cạnh Tần Uẩn mà thôi.

 

Từ khi chính thức xác định được căn bệnh, Tần Tống chạy đôn chạy đáo khắp nơi để lo liệu mọi thứ, không bỏ qua bất kỳ tia hi vọng nào, từ những bác sĩ đầu ngành đến những phương thuốc mới nhất, bởi anh không muốn mất ông. Còn Tần Uẩn, ông vẫn luôn bình thản phối hợp chữa trị, sẵn sàng đem tấm thân chẳng trụ được bao lâu nữa của mình ra hứng chịu mọi sự giày vò để đổi lấy sự an tâm của đứa con trai yêu quý.

 

Những chuyện này, không phải là Tần Tống không biết.

 

Nhưng con người luôn mâu thuẫn như vậy đấy, rõ ràng biết là bố mình đang phải khổ sở chịu đựng nhưng Tần Tống không bằng lòng buông tay để ông ra đi.

 

Bởi vì anh không đủ nhẫn tâm để đối mặt với quyết định đó.

 

Vậy mà lúc này đây, người mẹ yếu đuối, lúc nào cũng vô lo vô nghĩ của anh lại dứt khoát đứng lên kêu gọi tất cả mọi người hạ quyết tâm.

 

“A Tống, con lớn đến ngần này rồi nhưng chưa từng trải qua cuộc đại phẫu nào cả, con không hiểu được cảm giác bụng mình bị người ta mổ banh ra đâu… Mẹ thì hiểu, bởi lúc sinh con mẹ phải mổ, dù đã tiêm thuốc mê rồi nhưng khi lưỡi dao mổ lướt qua bụng mẹ, mẹ vẫn cảm nhận được, cái cảm giác đó… là cảm giác trống rỗng khó nói thành lời, dường như cả người mẹ đang bị đục khoét, chẳng còn chút nguyên khí nào cả. Bố con khi ấy mặc dù chẳng nói chẳng rằng, nhưng sau đó ông ấy không bao giờ để mẹ mang thai thêm lần nào nữa. Thực ra, lúc mới cưới nhau, mẹ đã nói với ông ấy là muốn sinh tận năm đứa con cơ.” Nước mắt cuối cùng vẫn trào khỏi khóe mi của bà, rơi lã chã xuống mặt bàn kim loại lạnh giá, rốt cuộc Trương Ngọc Phác cũng chẳng thể kiềm chế được. Chỉ cần nghĩ đến tình yêu và sự che chở mà người ấy đã dành cho mình trong bao nhiêu năm qua, sự biệt ly cận kề khiến bà chỉ hận mình không phải là người ra đi trước.

 

“A Tống à, nếu như có thể chữa trị được, sao mẹ có thể nhẫn tâm từ bỏ cơ chứ? Con ở bên ông ấy ba mươi năm, còn mẹ thì sao? Mẹ đã yêu ông ấy suốt cả cuộc đời… Cuộc sống sau này của con còn dài, con cần phải vững tin bước tiếp, còn với mẹ, ông ấy là tất cả. Con có nghĩ rằng, nếu như còn một tia hi vọng nào đó, mẹ sẽ liều mạng hơn cả con để giành lấy cho bằng được hay không?”

 

Nước mắt bà không ngừng tuôn rơi, giọng nói run rẩy nghẹn ngào.

 

Tần Tống không nén nổi vẻ xúc động, quay lại ôm lấy bà: “Mẹ… mẹ còn có con.”

 

Trương Ngọc Phác cũng ôm chầm lấy Tần Tống, khóc nức nở: “Vậy A Tống à, mẹ cầu xin con đó… Đừng bắt bố con phải mổ nữa có được không? Mẹ thật sự… không đành lòng…”

 

Tần Tống không nói gì thêm nữa, anh giống như ngọn núi băng, cho đến cuối cùng vẫn bị nước biển nuôt chửng, cứ thế chìm đắm trong vô tận, mãi cho tới lúc đỉnh núi băng cao ngất ấy bị mặt nước san bằng, vô vọng và không gì cứu vãn được.

 

Tần Tống buông mẹ ra, rồi thả người lên chiếc ghế tựa, vóc dáng cao lớn của người đàn ông trưởng thành sừng sững như một ngọn núi, nỗi bi thương đè nặng trong lòng anh cũng nặng nề tựa như ngọn núi cao ấy.

 

“A Tống!” Hàn Đình Đình bỗng đẩy cửa bước vào, không kịp quan sát vẻ đau thương tột độ của hai người đang ngồi trong phòng, gương mặt cô hết sức hoảng loạn: “Bố… bố nôn ra rất nhiều máu!”

 

Trương Ngọc Phác không nói gì, vội vàng chạy ra ngoài. Tần Tống kéo đôi tay rịn đầy mồ hôi lạnh của Hàn Đình Đình, sải những bước dài đuổi theo.

 

Nhưng Hàn Đình Đình đi mỗi lúc một chậm, cảm giác trên vai Tần Tống càng ngày càng nặng, anh quay đầu nhìn thì thấy mặt cô trắng bệch, đầu tháng tư mát mẻ mà trên trán và hai bên cánh mũi của cô vã đầy mồ hôi.

 

“Em làm sao vậy?” Tần Tống kinh ngạc, dừng lại khẽ hỏi. Nhưng khi anh vừa khựng lại, ánh mắt cô càng thêm rệu rã, đôi môi chỉ khẽ mấp máy được một hai tiếng rồi cả người mềm oặt, cô ngất lịm…

 

***

 

Khi Hàn Đình Đình tỉnh lại thì trời đã tối.

 

Cô nằm trong một phòng bệnh rộng rãi thoải mái, ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn trong góc phòng khiến người ta chỉ muốn ngủ thiếp đi. Trên chiếc tủ đầu giường, chiếc máy tạo độ ẩm phát ra tiếng kêu đều đều khe khẽ, sau màn sương trắng mong manh tỏa ra từ chiếc máy ấy, cánh cửa chớp được đóng chặt, ánh sáng tĩnh lặng của ngọn đèn đường len lỏi vào phòng qua những kẽ hở trên ô cửa.

 

Cô xoay đầu, ở mép giường phía bên kia, Tần Tống đang ngồi khuất trong bóng tối.

 

“Tỉnh rồi à?” Anh vươn tay ra xoa nhẹ lên trán Đình Đình rồi vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi: “Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

 

Cô lắc đầu: “Em bỗng dưng ngất xỉu à?”

 

Cô nhớ Tần Tống kéo mình chạy tới phòng bệnh của Tần Uẩn, trước lúc đó Tần Uẩn đang hôn mê bỗng nôn ra máu, từ miệng ông phụt ra cả một ngụm máu lớn màu đỏ thẫm, trong phòng bệnh trắng toát, trên chiếc gối, trên ga trải giường lốm đốm những vệt máu. Cô vừa nghĩ đến những vệt máu đáng sợ đó vừa cố chạy theo cho kịp Tần Tống, chân tay bỗng nhiên mềm nhũn còn đầu óc thì vô cùng choáng váng, hít thở cũng dần trở nên khó khăn, trước mắt mờ mịt rồi tối sầm lại. Trong lúc hốt hoảng, cô thấy Tần Tống với gương mặt lo lắng đang ôm chặt lấy mình, tiếp theo sau đó đã xảy ra chuyện gì thì cô không có ấn tượng gì nữa…

 

Hàn Đình Đình cố nhớ lại, còn Tần Tống cứ ngồi một bên nhìn cô không hề chớp mắt, mỉm cười dịu dàng với cô.

 

Hàn Đình Đình bị Tần Tống nhìn đến mức sởn cả gai ốc, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc… sao vậy anh?”

 

Tần Tống thở hắt ra một hơi, nhoài người về phía trước ôm lấy cô, anh cụng đầu vào cái trán nhỏ nhắn xinh xắn của cô, hơi thở ấm áp khi anh nở nụ cười nhẹ nhàng phả lên đôi môi của cô: “Bảo bối ngốc ngếch!” Anh mỉm cười cưng nựng: “Chúng ta sắp làm bố mẹ rồi… Đình Bảo khờ của anh, trong bụng em có đứa con của anh rồi.”

 

Đôi mắt cô mở tròn xoe, trong đáy mắt lấp lánh niềm hạnh phúc khó diễn tả thành lời.

 

“Thật ư?” Cô đặt tay lên bụng mình, sờ tới sờ lui chỉ thấy một bụng toàn thịt, làm gì có em bé ở đâu ra cơ chứ!

 

“Thật chứ! Bác sĩ nói đã được sáu tuần rồi, em bé phát triển rất tốt.” Tần Tống để Đình Đình ngồi lên đùi mình rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói của anh có chút tắc nghẹn, ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.

 

Trong cái đêm mà sự sùng bái và ngưỡng mộ suốt ba mươi năm nay của anh đều bị sụp đổ, lại cũng chính là lúc anh được đón nhận một thân phận mới, rực rỡ vẻ vang nhất trong cuộc đời mình: Làm bố. Hàng trăm hàng nghìn sức mạnh lạ kì đang giằng xé con tim anh, đau khổ dằn vặt, không thể khống chế nổi.

 

Thì ra, đó chính là loại cảm giác: Một sinh mệnh hoàn toàn mới, được thai nghén bởi tình yêu chân thành của anh, tuy rằng bây giờ ngay cả mặt mũi thế nào cũng còn chưa biết, nhưng anh đã yêu thương nó cực kì sâu đậm, một tình yêu khắc cốt ghi tâm.

 

Thì ra, trong suốt ba mươi năm qua, Tần Uẩn luôn dành cho anh loại tình cảm như thế đấy!

 

Thật buồn cười, khi anh đã từng có lúc hoài nghi tình yêu của bố dành cho mình.

 

Thật thương tâm, khi anh đã từng hoài nghi sự thương yêu vô điều kiện từ thuở lọt lòng này.

 

Đến giờ này, Tần Tống đã hiểu ra. Đáng tiếc rằng, đã quá muộn!

 

“A Tống…” Hàn Đình Đình ngần ngừ lay lay anh: “Anh… không thích à?”

 

“Gì cơ?” Trong chốc lát, Tần Tống không kịp phản ứng.

 

“Con đó… Anh không thích đứa con này sao? Không muốn à?”

 

“Sao có thể chứ?” Tần Tống cúi đầu nhìn Đình Đình: “Anh vui sướng đến mức không biết mình là ai luôn rồi đây này!”

 

“Nhưng nhìn anh chẳng vui vẻ chút nào cả!” Cô lí nhí.

 

“Đình Bảo!” Anh trầm mặc một hồi, dường như phải hạ quyết tâm lắm mới có thể khó khăn mở miệng hỏi cô: “Nếu như hôm nay người nằm đó là anh, không còn chút hy vọng phục hồi nào, liệu em có đành lòng… giúp anh bớt đau đớn để ra đi một cách nhẹ nhàng thanh thản không?”

 

Hàn Đình Đình thẫn thờ, cô nghĩ ngay đến Tần Uẩn. Cô nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Nếu có thể giảm bớt đau đớn cho người bệnh, em sẽ làm thế. Nhưng nếu như đó thật sự là anh, em không dám chắc rằng em có thể trả lời như vậy… A Tống, mẹ ắt hẳn rất đau lòng!”

 

Tần Tống chăm chú dõi theo từng biểu hiện của Đình Đình, tình cảm anh dành cho cô sâu đậm tới mức dường như chỉ cần rời mắt khỏi cô một giây thôi cũng đủ khiến anh khó thở, vậy thì người mẹ vốn nổi tiếng được cưng chiều bảo bọc của anh rốt cuộc đã phải khổ sở đến mức nào mới có thể dứt khoát từ bỏ được như thế chứ?

 

Anh thầm nguyện cầu đời này kiếp này, tình yêu của mình với Đình Đình sẽ không bao giờ phải đối diện với cái kiểu buộc phải dứt bỏ này.

 

***

 

Bác sĩ lại đến kiểm tra lần nữa. Bào thai mới được sáu tuần tuổi nhưng em bé đã phát triển bá đạo hơn hẳn “các bạn đồng trang lứa”, chẳng trách dạo gần đây Hàn Đình Đình ăn nhiều thế mà vẫn thấy đói, ngủ bao nhiêu cũng thấy không đủ.

 

 

Tần Tống hỏi han bác sĩ về những điều cần lưu ý, lúc quay lại giường bệnh thì “bánh bao nhỏ” đã thiếp đi rồi. Trong căn phòng yên ắng tĩnh lặng, hơi thở của cô nhẹ nhàng mà bình ổn, gương mặt hồng hào đầy sức sống. Anh đắp chăn giúp Đình Đình, khẽ hôn lên trán cô rồi rón rén bước ra ngoài.

 

Trên hành lang, đèn điện sáng choang, lớp thảm dày nuốt trọn tiếng bước chân, Tần Tống đứng trước phòng bệnh của Tần Uẩn, chống tay lên cánh cửa một hồi lâu, mãi sau anh mới quyết định đẩy cửa bước vào.

 

Tần Uẩn cũng đang ngủ, dường như ông ngủ không ngon, chân mày khẽ cau lại.

 

Thật ra, Tần Tống thường xuyên đối diện với ông bố mặt mày cau có của mình. Anh được mọi người yêu thương cưng chiều hết mực, từ bé tới giờ đã cố ý chọc giận Tần Uẩn không ít lần. Bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân mình thật là ngu xuẩn, làm gì có người cha nào thật sự tức giận con đẻ của mình cơ chứ?

 

Tần Uẩn bất an thở một hơi rồi tỉnh lại. Thấy Tần Tống đang đứng thẫn thờ trước giường bệnh, ánh mắt vốn tối tăm ảm đạm của ông dần lấy lại thần sắc.

 

“Mấy giờ rồi?” Ông hỏi.

 

Tần Tống xem đồng hồ, đáp: “Chín giờ ạ.”

 

“Ừm!” Tần Uẩn nhẩm tính thời gian mình hôn mê lần này, chỉ biết cười khổ.

 

Tần Tống ngập ngừng một hồi rồi mới lên tiếng: “Bố, bố sắp được lên chức ông nội rồi.”

 

Gương mặt Tần Uẩn bỗng sáng bừng: “Đình Đình có thai rồi sao?”

 

Tần Tống gật đầu: “Sáu tuần rồi ạ, hôm nay mới biết.” Anh lấy từ trong túi ra một tấm hình siêu âm đưa tới trước mặt Tần Uẩn: “Bố xem này!”

 

Trong bức hình chỉ toàn những khoảng sáng tối không rõ ràng, nếu không phải là bác sĩ chuyên khoa thì chẳng thể nào nhìn ra được em bé ở nơi nào… Thế mà Tần Uẩn lại nhìn rất chăm chú kỹ lưỡng, còn nghiêm túc hơn cả khi ông nghiên cứu bảng biểu hay báo cáo của bất kì vụ kinh doanh lớn nào. Sau khi nhìn ngắm một hồi, ông mỉm cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Trông giống con lắm!”

 

Tần Tống im lặng, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng anh hơi khàn: “Bây giờ vẫn chưa nhìn ra được là con trai hay con gái, bác sĩ nói chỉ cần qua năm tháng sẽ biết… Chỉ cần năm tháng thôi!”

 

Tần Uẩn cười rất hạnh phúc: “Con trai hay con gái gì cũng được hết, nhưng bố muốn có cháu gái, vừa xinh xắn lại đáng yêu… Cháu trai khó bảo lắm!” Ông nhìn sang Tần Tống, ánh mắt chất chứa bao nhiêu hồi ức đẹp đẽ.

 

Tần Tống cũng bồi hồi nhớ lại, anh khẽ mỉm cười.

 

“Mẹ con đâu rồi?” Tần Uẩn không quen với việc mở mắt ra mà không có Trương Ngọc Phác ở bên cạnh làm nũng.

 

“Vừa mới đi ạ, mẹ về dọn dẹp nhà cửa.” Tần Tống lấy lại tấm hình rồi nắm chặt bàn tay mà anh chẳng kịp níu giữ: “Bố, chúng ta về nhà thôi!”

 

***

 

Tuần cuối cùng của tháng tư, một ngày nắng to.

 

Xe đang đợi bên dưới, thang máy cũng gần lên đến nơi rồi mà Hàn Đình Đình vẫn kiên quyết tự cầm túi xách của mình. Cô không bị ốm nghén, ngoại trừ việc ngủ rất nhiều, rất sâu và lượng thức ăn chẳng thua kém Tần Tống ra, cô thậm chí còn thấy khỏe khoắn hơn cả trước lúc mang thai. Mẹ Đình Đình nói lúc bà mang thai Đình Đình cũng như vậy, chỉ có điều… Bà hơi lo lắng hỏi chàng rể: “Không có bất cứ điều gì bất thường sao? Một chút cũng không à?”

 

Tần Tống do dự một lát rồi ghé tai bà thầm thì: “Tính khí… không được tốt cho lắm có tính không ạ?”

 

Mẹ Đình Đình cười bối rối, gật gật đầu.

 

Bố Đình đứng cạnh lặng lẽ day day huyệt thái dương: Chiến hữu vạn tuế…

 

“Em – tự – cầm!” Động tác giật túi xách của Hàn Đình Đình rất nhanh và mạnh mẽ: “Anh cái này không được, cái kia cũng không cho, bây giờ ngay đến túi xách cũng không để em cầm luôn sao? Em có phải làm bằng thủy tinh đâu! Đụng vào rồi vỡ chắc?”

 

Tần Tống thở dài, tất nhiên là không vỡ, chỉ là anh sẽ lo lắng.

 

Lời vừa nói ra xong, dường như cô cũng nhận thức được rằng bản thân có hơi hung hăng, liền quay sang cười làm nũng với anh.

 

Ngược lại, Tần Tống chẳng hề cảm thấy phiền lòng, yêu là cho dù cô có biến thành thế nào đi chăng nữa anh cũng không thay đổi, huống hồ bây giờ cô còn đang mang trong mình thêm một sinh mạng nữa.

 

Vì Tần Tống không nói gì, Hàn Đình Đình lại tưởng anh giận dỗi, hoặc chí ít cũng đang ấm ức nên lại níu lấy tay anh: “A Tống, anh xem, em với con đều khỏe mạnh, trong sách có nói sau khi mang thai vẫn nên vận động vừa sức mới có thể duy trì được sức lực chuẩn bị cho lúc sinh mà.”

 

Tần Tống nghe xong liền nở một nụ cười chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Xung quanh không một bóng người, anh siết chặt cái người vốn đang được ôm hờ vào lòng, môi anh dán vào tai cô hết sức ái muội: “Vậy được rồi… Đã lâu không cùng em vận động rồi nhỉ? Tối nay chúng ta làm chút vận động vừa sức nhé?”

 

Cô đờ người, mặt lập tức đỏ bừng lên, cố gắng đẩy anh ra nhưng vô ích: “… Bác sĩ phải sau ba tháng cơ mà!”

 

Tần Tống chẳng những không bị đẩy ra mà còn kề sát hơn: “Bác sĩ cũng nói trong thời kì đầu thai nhi chưa ổn định, động tác của thai phụ phải thật nhẹ nhàng, chậm rãi, em có nghe chứ?”

 

“Em… Sau này em sẽ nghe mà! Em biết rồi… biết rồi!” Đình Đình có chút căng thẳng vì trong thang máy có gắn camera, hơn nữa cửa thang máy có thể mở ra bất cứ lúc nào, nhỡ đâu lại có người đi vào nên đành hùa theo anh.

 

Tần Tống dĩ nhiên thấy rất vui, chỉ có điều sau một hồi trêu chọc cô, anh cũng bắt đầu có chút nóng trong người, thế là anh cúi đầu hôn cô thật mạnh, một lúc lâu sau mới chịu thả ra. Vừa ra khỏi thang máy, nhân lúc Đình Đình còn đang đỏ mặt lúng túng, anh liền bế bổng cả người lẫn túi lên…

 

Tài xế lâu năm của Tần gia thấy hai người đang ngọt ngào bước đến, vội vàng xuống xe giúp hai người mở cửa sau. Hai tay Hàn Đình Đình quàng qua cổ Tần Tống, mặt chôn vào hõm vai anh, đỏ bừng như đang phát sốt.

 

Cửa chiếc xế hộp S600 màu đen ở đằng sau một đóng một mở, một người đàn ông cao to từ trên xe bước xuống, anh ta mặc chiếc sơ-mi đen đơn giản mà thoải mái, tay áo xắn lên cao, để lộ ra cánh tay rắn chắc rám nắng. Anh ta đứng từ xa mỉm cười với họ, trái tim Tần Tống bỗng nhẹ bẫng: Rốt cuộc cũng đến rồi!

 

Sau khi cẩn thận đặt Đình Đình vào trong xe, Tần Tống mỉm cười hôn lên gò má ửng hồng của cô: “Đợi anh một lát, anh có chút chuyện cần nói với hắn ta!”

 

“Ấy…” Cô không yên tâm kéo anh lại.

 

“Không choảng nhau! Anh đảm bảo!” Tần Tống tinh nghịch nháy mắt với “cái bánh bao nhỏ”.

 

Trần Dịch Phong sau khi chứng kiến một màn đầy ắp tình ý, nồng nàn mật ngọt ấy chỉ khẽ mỉm cười.

 

Tần Tống vừa bước đến vừa lôi chiếc ví da thời thượng được sản xuất với số lượng có hạn của mình ra, anh rút một tấm chi phiếu đã viết sẵn số tiền và ký tên rồi phe phẩy trước mặt Trần Dịch Phong, thái độ ung dung mà có chút ngông cuồng. Ý cười trong mắt Trần Dịch Phong càng thêm nồng đậm, anh với tay vào trong xe lấy ra một tập văn kiện, không chút khách sáo đặt đến “phạch” một cái lên tay Tần Tống.

 

Tần Tống mở ra, nhìn lướt qua rồi khẽ nhếch môi: “Ít hơn tôi tưởng rất nhiều, nếu là tôi thì chí ít cũng phải trên 2%. Chậc, Trần Dịch Phong, thì ra anh cũng chỉ đến thế mà thôi!”

 

Lần này thì Trần Dịch Phong cười lớn rồi tặng cho Tần Tống một đấm: “Cậu tưởng mấy lão già đó dễ chơi lắm đấy à!”

 

Mặc dù đã bí mật điều Uyển Phi Phi đến để tạo áp lực cạnh tranh nặng nề, khiến cho đám bô lão đó không còn lựa chọn nào khác, đành phải đánh liều dốc sạch túi đặt cửa của anh, nhưng cái giá anh phải trả để khiến bọn họ tin tưởng vào quyết định hợp tác của mình cũng rất lớn, còn chưa nói đến thời gian và công sức mà anh đổ vào đấy đủ đến làm mấy vụ làm ăn lớn khác rồi.

 

“Cậu đoán ra từ bao giờ?” Trần Dịch Phong hỏi.

 

Tần Tống huýt sáo, đầy vẻ coi thường: “Anh vừa xuất hiện là tôi đã đoán ra rồi. Bao nhiêu năm nay ánh mắt đói khát của anh vẫn hướng về Lương Thị, cũng đã bí mật dồn không ít công sức đâu nhỉ! Nhưng trực tiếp ra mặt khiêu chiến như vậy không hợp với phong cách của anh, với thực lực hiện nay thì còn lâu anh mới chấm mút gì được ở nơi này, anh đường hoàng nhập cuộc chỉ có thể chứng minh là anh chẳng thiết tha gì.” Tần Tống cười rất đắc ý: “Hơn nữa, Uyển Phi Phi là người do anh đào tạo phải không? Phong cách làm việc của cô ta rất giống anh. Chỉ có điều, dù thế nào thì cũng chỉ là đàn bà mà thôi! Tôi đem cổ phần của Lương Thị ra trêu cô ta, cô ta lại muốn lấy thật, kết quả là còn chưa kịp giơ nanh múa vuốt thì cánh tay xém chút nữa đã bị Trần Ngộ Bạch chém đứt rồi.”

 

“Hây…” Nghĩ đến bộ dạng hốt hoảng khi đến tìm anh của Uyển Phi Phi sau khi bị Trần Ngộ Bạch “xử”, nụ cười của Trần Dịch Phong càng mang đậm ý tứ sâu xa: “Cẩn thận đấy, Phi Phi là học trò tâm đắc nhất của tôi, không đơn giản thế đâu! Cô ấy là do lòng tham nhất thời nên mới trúng kế “cổ phần Lương Thị” của cậu, về sau nếu không có Trần Ngộ Bạch kìm kẹp thì cậu đã lãnh đủ rồi.”

 

“Người cần cẩn thận với cô ta nên là anh mới phải chứ!” Tần Tống liếc mắt, huơ huơ tập văn kiện trong tay: “Vậy thì, cái này, cảm ơn anh đã nhọc công! Tiền anh cứ giữ lấy, Tần Lục thiếu tôi trước nay chưa từng lấy không đồ của ai bao giờ.”

 

Trần Dịch Phong bỗng dưng đến đây giúp anh là việc của anh ta, những cổ phần này bất luận là bằng cách nào mà nằm trên tay anh thì cũng đã thuộc về anh rồi, mặc dù cũng đoán được là anh ta muốn tặng nhưng Tần Tống chưa từng nghĩ sẽ lấy không nên đương nhiên là phải dùng tiền thật bạc thật mà mua về rồi!

 

Trần Dịch Phong chỉ cười mà không nói gì, anh hơi cúi đầu, trên môi nhanh chóng xuất hiện thêm một điếu thuốc. Anh nhìn về phía cái đầu nhỏ bé trong chiếc xe đằng trước, lãnh đạm nói: “Không cần cậu phải cảm ơn! Đây là quà mừng kết hôn tôi tặng cho Đình Bảo.”

 

Anh vừa dứt lời thì một âm thanh trong trẻo vang lên, chiếc bật lửa màu bạc như một vệt sáng chợt lóe lên trong tay anh. Tấm chi phiếu Tần Tống vừa đưa đã nhanh chóng bắt lửa rồi cháy bùng lên, Trần Dịch Phong bình thản lấy nó làm mồi châm lửa để châm thuốc. Người trước nay luôn lấy hào phóng làm tiêu chí như Tần Tống khi chứng kiến cảnh đó cũng thoáng sững sờ.

 

Số tiền đó đối với cả anh và Trần Dịch Phong mà nói, đều không phải là con số nhỏ.

 

“Cái này cứ coi như là quà cho đứa bé đi!” Trần Dịch Phong thả tấm chi phiếu giờ đã cháy rụi chỉ còn một mẩu xuống đất: “Chúc mừng hai người sắp được làm bố mẹ!”

 

Tần Tống định thần lại, không tình nguyện gật gật đầu: “Cảm ơn!”

 

“Để tôi nói vài câu với cô ấy!” Trần Dịch Phong nhả điếu thuốc rồi ném ra xa: “Tối nay tôi về rồi.”

 

***

 

Lúc nãy thấy Tần Tống bị Trần Dịch Phong thụi cho một đấm, Hàn Đình Đình suýt chút nữa lao xuống xe, vụ hai người đánh nhau ở nhà họ Trương lần trước quả thật quá khủng khiếp, mỗi khi nhớ đến ngày hôm đó Đình Đình vẫn không rét mà run.

 

Nhưng sau đó hai người đã hòa hoãn lại, thậm chí còn nói chuyện cười đùa nên cô cũng yên tâm hơn. Một lúc sau Tần Tống chạy tới, gõ nhẹ lên lớp kính xe đã hạ xuống một nửa, khom người hỏi cô với vẻ rất không cam tâm: “Anh ta muốn nói chuyện với em vài câu. Nếu em mệt rồi thì thôi!”

 

Đình Đình không hề do dự đẩy cửa bước xuống luôn, Tần Tống lại càng không vui, anh bĩu môi, gọi tài xế cùng mình lên nhà lấy hành lý, để cô với Trần Dịch Phong có thời gian nói chuyện riêng.

 

Dáng vẻ của Trần Dịch Phong vẫn giống hệt trước đây, lúc nào cũng yêu chiều xoa đầu cô rồi mỉm cười dịu dàng.

 

“Đình Bảo của chúng ta đã sắp làm mẹ rồi cơ đấy!” Anh hơi buồn bã thở dài một hơi: “Lần đầu tiên gặp em là khi em vừa mới được sinh ra, bé bỏng nhăm nhúm như con khỉ con, nhẹ đến nỗi tôi còn chẳng dám bế. Chớp mắt một cái đã bao nhiêu năm trôi qua rồi. Nhanh thật, em lại sắp sinh thêm một con khỉ con khác rồi!”

 

Cô cười ngượng nghịu, xoa nhẹ bụng mình, không biết nên nói gì.

 

Từ khi mang thai, những ngày tháng hạnh phúc ăn nhiều mà ngủ cũng nhiều khiến cho thân hình của cô mũm mĩm hơn trước rất nhiều, gương mặt vốn tròn trĩnh như trái táo đỏ đã bớt đi vẻ trẻ con, thay vào đó là vẻ trưởng thành đằm thắm. Trần Dịch Phong tỉ mỉ ngắm nghía những nét đổi thay đẹp đẽ cực kỳ xa lạ với mình, bàn tay anh đang nắm hờ bỗng siết chặt, rồi lại từ từ mở ra.

 

“A Tống nói không phải anh đối đầu mà là đang giúp đỡ anh ấy.” Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Dịch Phong, nở nụ cười trong vắt: “Lần trước ở nhà ông bà ngoại, em không biết nên mới nói với anh những lời đó, xin lỗi anh… Đừng giận em nhé!”

 

Trần Dịch Phong vờ nghiêm mặt lại: “Có gì đâu mà giận, dù sao thì em cũng đâu có tin tôi.”

 

“Không phải mà!” Cô cuống quýt: “Không phải em không tin anh, anh biết mà…”

 

Từ bé đến giờ, cứ mỗi lần căng thẳng là cô lại nói năng lộn xộn, giải thích rối rắm, điều này dĩ nhiên Trần Dịch Phong biết rõ hơn ai hết. Bao nhiêu năm qua, từng đặc điểm nhỏ nhặt trong tính cách của cô đều là những hồi ức đẹp đẽ nhất, sâu đậm nhất trong anh. Trần Dịch Phong vỗ vỗ đầu Đình Đình, anh cười toét miệng, dịu dàng nói với cô: “Dĩ nhiên là tôi biết em tốt đến mức nào! Dĩ nhiên tôi là người biết rõ nhất!” Anh ngừng lại, nuốt xuống câu tiếp theo mà mình đã định thốt ra, rồi lại nói: “Bao nhiêu năm qua, vị trí của em và Tiểu Đổng trong lòng tôi là như nhau.” Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, cũng vì thế mà Trần Dịch Phong mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

“Đình Bảo, gọi tôi một tiếng “chú” đi! Trước nay em chưa từng gọi, lúc nào cũng kêu thẳng tên tôi, chẳng biết tôn ti trật tự gì cả! Trước đây thì không sao, nhưng bây giờ có vẻ như tôi sắp được thăng chức làm ông trẻ rồi, không thể nói năng lộn xộn không có trên dưới như vậy mãi được!” Cuối cùng thì miệng anh cũng ngoác cả ra, rốt cuộc đã kết thúc rồi. Thực ra… cũng không khó khăn như anh nghĩ, mặc dù nó khiến anh đau lòng hơn anh vẫn tưởng rất nhiều.

 

Đình Đình luôn cúi đầu nên cô chẳng thể thấy được những tình cảm phức tạp thoáng hiện lên trong mắt anh. Đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì nụ cười lãnh đạm bình thản đã quay trở lại trên gương mặt Trần Dịch Phong, dường như từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, người mê muội nhất thời chỉ có mỗi mình cô mà thôi, dường như anh chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm ấy chứ đừng nói đến việc rung động. Trong lòng cô có cảm giác thanh thản vì cuối cùng cũng đã buông bỏ được, cô nhìn Trần Dịch Phong mỉm cười, khẽ gọi một tiếng: “Chú!”

 

“Ngoan!” Đôi mắt của Trần Dịch Phong sâu hun hút không thể nhìn thấy đáy, anh với tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, một cái ôm lịch sự thân thiết đúng kiểu của người thân, vô cùng ấm áp: “Đình Bảo… phải luôn sống thật vui vẻ hạnh phúc, có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng sợ, lúc nào cần cũng có thể đến tìm tôi! Chỉ cần là việc tôi làm được thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ! Tôi… chú chỉ cần cháu vui vẻ là được rồi. Nhớ nghe lời đấy!”

 

Lần đầu tiên đứng trước mặt cô mà anh lại nói năng lộn xộn như vậy.

 

Trong lòng Hàn Đình Đình có chút mông lung, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì anh đã trở lại là Trần Dịch Phong vững chãi kiên cường không gì lay chuyển nổi.

 

“Được rồi, chú mà còn chưa đi chắc sẽ bị tên tiểu cầm thú nhà cháu ăn thịt mất!” Anh thoải mái trêu đùa, đưa cô đến bên xe Tần Tống, rồi quay người bước về phía xe mình. Lúc đi ngang qua Tần Tống, thấy tên nhóc ấy đang trưng ra một bộ mặt ghen tuông, anh liền đẩy mạnh Tần Tống vào hông xe, dùng khuỷu tay đè chặt lên yết hầu của Tần Tống rồi chồm người lên, thấp giọng mà rành rọt từng câu từng chữ: “Tôi có thể cho đi, nhất định cũng có thể thu về! Nhưng tôi luôn thu lãi rất cao, gấp cả trăm cả nghìn lần luôn… Tần Tống, tuyệt đối không được để cô ấy phải chịu khổ đấy!”

 

Tần Tống bị ghìm chặt, đợi đến khi Trần Dịch Phong trịnh trọng tuyên bố xong rồi từ từ nới lỏng tay, Tần Tống chẳng biết xấu hổ mà gào thật to: “Bà xã! Em mau đến đây! Anh ta lại muốn uýnh anh rồi nè!”

 

Hàn Đình Đình đứng một bên quan sát, trong lòng đầy lo lắng. Vừa nghe thấy anh gọi cô lập tức chạy đến. Trần Dịch Phong không biết làm gì ngoài việc cười, anh thả Tần Tống ra, ném qua một bên rồi nhảy lên xe, phóng đi.

 

***

 

Lúc này đường đang tắc nghẽn, xe cộ xếp hàng dài trên đường cao tốc, chờ một lúc lâu mới nhúc nhích được một chút. Trần Dịch Phong cũng không vội, anh ngồi trong xe đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đợi chờ trong phiền muộn.

 

Trong không gian nhỏ hẹp mù mịt khói thuốc, anh nhắm hờ mắt, bỗng nhiên nhớ đến có lần Uyển Phi Phi từng cười nhõng nhẽo hỏi mình: Bao nhiêu năm qua cứ giả vờ hồ đồ không chịu đón nhận tâm ý của Đình Bảo, đến bây giờ khi Tần Tống xuất hiện thì đã quá muộn rồi, có phải anh cũng từng cảm thấy hối hận hay không?

 

Dĩ nhiên là không!

 

Thực tế thì, kể từ sau khi Tần Tống xuất hiện, Trần Dịch Phong cuối cùng cũng không còn cảm thấy ân hận nữa.

 

Tuổi xuân tươi tắn rạng ngời như vậy thì nên sánh bước cùng với một sinh mạng cũng thiết tha như vầng dương vừa ló dạng, cùng cười cùng yêu mãnh liệt cho đến khi đầu bạc răng long; chứ không phải dùng những năm tháng quý giá của cô đi nhen nhóm thứ tình cảm chẳng lấy gì làm nhiều nhặn còn sót lại trong anh, như vậy quả thật quá trân quý quá xa xỉ! Thời thanh xuân của mình anh cũng từng có người trẻ tuổi yêu thương rồi, không thể tham lam mơ tưởng sẽ được lặp lại khoảng thời gian đó, thời gian không bao giờ cho phép người ta quay đầu nhìn lại.

 

Tăng ga rẽ vào đường cao tốc, trước mặt anh là con đường đơn điệu thênh thang chẳng thấy điểm dừng, cuối cùng thì trong đáy mắt của Trần Dịch Phong cũng không chút kiêng dè gì mà để lộ ra vẻ u ám…

back top