Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 10

Bảy giờ rưỡi Tống Mộ Thanh cùng Tô Thanh xuất hiện tại ***** cửa khách sạn.

 

Tống Mộ Thanh nghe lời Tô Thanh ăn mặc chau chuốt. Đầm vàng nhạt khiến cô trông trẻ hơn vài tuổi. Giày cao gót năm phân khiến bắp chân cô trông dài hơn, rồi lại khiến cho bản thân có thêm phần thanh nhã. Da của cô thường ngày cũng chỉ coi là được cũng được phủ lên một tầng phấn mỏng , mái tóc quăn cũng được tỉ mỉ sửa sang.. Tô Thanh ăn mặc đơn giản nhưng lại trang nhã, lịch thiệp.

 

Cách thời gian Tống Bình nói còn hơn nửa giờ, Tống Mộ Thanh đoán được Tống Bình tính chuyện gì cho nên cô không lập tức xuống xe.

 

Cô lấy ra một cái gương nhỏ, ngồi ở ghế sau sửa sang lại phấn trên mặt. Những động tác này trước mặt Tô Thanh khiến bà hiểu rằng Tống Mộ Thanh xem trọng lần đi này, không khỏi vui mừng ra mặt.

 

“Thanh Thanh, con khi gặp cô chú Giang phải khéo léo một chút, như vậy mới đáng yêu.”

 

“Vâng.” Tống Mộ Thanh đáp một tiếng, nhưng cô không để câu nói nào của bà vào đầu cả.

 

“Giang Lộ con còn nhớ chứ?” Bà mong đợi nhìn Tống Mộ Thanh, thấy cô nhíu nhíu mày liền bổ sung: “Các con lúc nhỏ có gặp nhau, chắc là có ấn tượng. Nó hơn con hai tuổi, mới từ nước ngoài du học về rồi đến công ty của cha làm việc, nghe nói…”

 

“A, là anh ta, con có nhớ.” Tống Mộ Thanh làm ra vẻ chợt nhớ ra, cắt đứt lời mẹ cô nói.

 

Nhưng căn bản Giang Lộ hình dạng như thế nào cô cũng không hề nhớ. Ngược lại cha của Giang Lộ cô có chút ấn tượng, là bạn hợp tác của Tống Bình, và cũng là bạn nhậu. Dáng dấp tai to mặt lớn, vừa uống rượu mặt liền đỏ lừ, không chút ra dáng uổng rượu bình thơ gì cả, uống say toàn nói loạn mà thôi(đoạn này chém toàn bộ :D)

 

Có hình dáng của cha, chắc chắn Giang Lộ kia cũng không khá khẩm gì.

 

“Nghe nói anh ta danh tiếng không tốt lắm, ánh mắt của cha làm sao vậy, sao lại coi trọng anh ta?”

 

“Con nghe ai nói vậy, là thật sao?” Tô Thanh có chút gấp gáp.

 

Tống Mộ Thanh cười một tiếng, thật giống như chuyện này không có quan hệ với cô vậy.

 

“Người khác nói như vậy, có thật hay không co cũng không biết.

 

Nghe nói có chuyện như vậy, vốn luôn thiệt giả khó phân. Có thể thời điểm truyền ra giả cũng có thể thành sự thật. Coi như thật hay giả anh ta cũng không thể truy cứu trách nhiệm của cô.

 

Thời gian không sai biệt lắm, cô thu thập xong rồi cùng mẹ xuống xe, đi vào bên trong. Tô Thanh ban đầu đối với việc này cực kỳ tán thành, nghe xong câu nói của Tống Mộ Thanh thì có chút chần chừ, bước chân cũng chậm lại.

 

Vừa muốn lên lầu, sau lưng truyền đến âm thanh nhốn nháo. Tống Mộ Thanh vốn không phải là người thích tham gia náo nhiệt, chỉ là đột nhiên nghe thấy hai tiếng “Khiêm Tử”, cô nhịn không được tò mò quay đầu lại nhìn.

 

Một đám nam nhân tụ lại trước cửa, dáng vẻ như là rất lâu rồi không gặp, vỗ vai hàn huyên với nhau, cũng có người xa xa cùng cùng người bên trong chiếc xe mới dừng lại chào hỏi.

 

Thị lực của Tống Mộ Thanh rất tốt nhìn một cái liền nhận ra Lận Khiêm chính là người vừa bước xuông xe, cũng là “Khiêm Tử” trong miệng bọn họ.

 

Mỗi lần nhìn thấy anh đều thấy anh mặc quần áo sơ mi,là quân nhân nên chỉ ăn mặc bình thường như vậy. Cùng đám người bên này hai ba người cũng mặc quân trang, cùng vỗ vai nhau. Mặc dù như vậy anh đứng ở trong đám người đó lại rất đặc biệt. Phong cách lãnh ngạo như cũ khiến anh trở thành tiêu điểm. Tống Mộ Thanh có cảm giác anh như hạc đứng trong bầy gà vậy.

 

Sợ anh phát hiện ra mình, Tống Mộ Thanh vôi vàng thu lại tầm mắt, đi theo Tô Thanh bước lên cầu thang. Khi đi đến khúc quanh vẫn nghe thấy tiengs hàn huyên cười đùa của đám người kia.

 

“Úi chao! Lận Đại đoàn trưởng nhiều năm không gặp, cậu càng ngày càng “Mỹ lệ” khiến người khác thấy lạnh lẽo nha!”

 

Lận Khiêm không để ý anh ta đùa giỡn, cười cười cùng mọi người chào hỏi. Đột nhiên liếc chỗ rẽ ở cầu thang thấy Tống Mộ Thanh, không để lại chút dấu vết cau mày.

 

Đến cửa phòng, Tống Mộ Thanh đi theo Tô Thanh đẩy cửa vào, mọi người cùng nhau nhìn sang, nhất thời cúi đầu, hai tay nắm lại. Giả làm một tiểu thư thẹn thùng mười giống mười.

 

Tống Bình và Tô Thanh thấy biểu hiện của cô cực kỳ hài lòng.Mà cha mẹ Giang Lộ cho dù có gặp qua cô một hai lần nhưng Tống Mộ Thanh ở trước mặt người ngoài là cao thủ giả bộ, tuyệt đối không lộ ra bản tính của mình. Cho nên bọn họ cũng không biết rõ tính tình của cô, luôn cho rằng cô chính là như vậy.

 

Tống Mộ Thanh cúi đầu, không thấy được phản ứng của mọi người. Chỉ nhìn thấy một đôi giày cùng một đoạn ống quần từ từ xuất hiện trong tầm mắt của cô, sau đó một tay duỗi ra, giọng nam xa lạ vang lên.

 

“Xin chào Tống *****, tôi là Giang Lộ.”

 

Giang Lộ đã sớm nghe mẹ của mình khen Tống Mộ Thanh ngày thường rất tốt, trong lòng có chút hứng thú. Nay vừa thấy quả nhiên là một mỹ nhân, không chờ người khác giới thiệu tự mình tiến tới.

 

Âm thanh của anh ta nghe rất êm tai nhưng khi Tống Mộ Thanh ngẩng đầu lên liền thất vọng. Cũng không chỉ vì diện mạo.

 

Giang Lộ mặc dù dáng dấp không phải xuất chúng nhưng cái gọi là người tốt vì lụa ngựa tốt dựa vào yên, một thân hang hiệu của anh ta mặc lên người cũng biết rã phong cách của người ta như thế nào rồi.

 

Điều khiên Tống Mộ Thanh ghét nhất chíh là cặp mắt kia. Đưa lưng về phía mọi người nên ánh mắt của anh ta dao động trước ngực của cô. Ánh mắt của Tống Mộ Thanh trở lên lạnh lẽo, mà Giang Lộ kia vẫn không hề phát giác, đôi mắt tham lam ngắm nhìn cô.

 

Tống Bình ho một tiếng nhắc nhở Tống Mộ Thanh.

 

Tống Mộ Thanh đáy lòng cười lạnh, nhìn sang đưa tay ra, lại cúi đầu, làm ra bộ dáng e lệ.

 

Giang Lộ thấy cô dường như bị ánh mắt của mình làm cho xấu hổ cúi đầu, trong lòng vô cùng hả hê, không để ý đến cô thất lễ, ngược lại chủ động kéo cô ngồi xuống ghế đối diện anh ta.

 

Tống Mộ Thanh nói tiếng cám ơn liền ngồi xuống. mím môi nhìn hai vị tiền bối đối diện cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chú Giang, dì Liễu” rồi lại cúi đầu.

 

Tống Bình và Tô Thanh thấy cô như vậy có chút kỳ quái, bình thường phách lối như vậy, ai không vừa mắt liền đôm đốp đáp trả, nhưng hôm nay thế lại đột nhiên đổi tính? Chẳng lẽ thật sự coi trong Giang tiểu tử kia nên mới xấu hổ?

 

Tống Bình cùng Tô Thanh liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Tống Mộ Thanh, không đoán được ra ý của cô.

 

“Nghe nói Thanh Thanh đi làm ở công ty cha cháu? Con gái đừng quá cực khổ thì tốt hơn.” Mẹ Giang Lộ nói.

 

“Con bé ở nhà ngây ngô cũng phiền chán. Lấy cớ đi làm đùa giỡn mới là thật.” Tô Thanh nhìn Tống Mộ Thanh một cái, mỉm cười nói.

 

Mẹ Giang hướng Tống Mộ Thanh nở nụ cười, bưng cốc trà uống một hớp nhỏ.

 

“Thanh Thanh năm nay 23?”

 

Tống Bình ở dưới bàn đã cô một nhát, Tống Mộ Thanh nhíu mày, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hướng Giang mẹ nhe răng cười lấy lệ một tiếng, gật đầu một cái. Sau đó chuyển sang nhìn Giang Lộ, thấy anh đang nhìn mình mặc dù không thích nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, nhanh chóng nhìn anh ta một cái liền cúi đầu.

 

Động tác này đều bị mọi người nhìn thấy, trong lòng không khỏi vui mứng. Nhất là Giang Lộ, hận không thể lập tức đem mọi người đuổi hết ra ngoài chỉ lưu lại hai người bọn họ.

 

Mọi người câu có câu không tán gẫu, đề tài buôn bán, bát quái, nam nữ đều được lôi ra. Nghe mọi người nhắc đến mình và Giang Lộ, Tống Mộ Thanh coi như là không nghe thấy.

 

Món ăn trên bàn toàn thứ quý và lạ, nhưng cô bị ánh mắt kinh tởm kia nhì nên một chút cũng không nuốt trôi. Cắn từng miếng tôm viên nhỏ, chỉ muốn làm sau kết thúc sớm để về nhà ngủ ngon.

 

“Đồ ăn không hợp khẩu vị hay sao?” Giang Lộ hỏ, dáng vẻ săn sóc.

 

“Không phải, chỉ là không có khẩu vị.” Tống Mộ Thanh nói. Tâm tình không tốt, giọng nói cũng lạnh nhạt.

 

Giang Lộ nghe có chút ngốc, ngược lại mẹ hắn mở miệng nói chuyện.

 

“Là cảm thấy buồn bực thôi. Cũng đúng, mấy người già chúng ta ở đây nói chuyện không tốt. Giang Lộ con bồi Thanh Thanh ra ngoài nói chuyện, tuổi trẻ mới có tiếng nói chung.”

 

Giang Lộ dĩ nhiên là cầu còn không được, mừng rỡ nhìn Tống Mộ Thanh.

 

Tống Mộ Thanh mặc dù chán ghét cùng anh ta một chỗ, nhưng đột nhiên nảy ra ý hay. Liền gật đầu một cái đi theo Giang Lộ ra ngoài.

back top