Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 48

Đỗ Tử Đằng dùng mọi cách năn nỉ, Tống Mộ Thanh từ chối chuyện này không có quan hệ gì với cô, hơn nữa nàng nói nàng cũng không quản.

 

“Chị dâu, chị không cần cầu cạnh đoàn trưởng, chị chỉ cần tới xem một chút là được.”

 

“Hôm nay tôi không rảnh.”

 

“Vậy thì ngày mai, chị dâu, như vậy là tốt lắm rồi!” Đỗ Tử Đằng khó có được thông minh một lần, cảm giác mình cũng coi như là đã làm được một chuyện tốt. Đang muốn báo cho mọi người tin tốt này, đẩy cửa, mặt lập tức sầm xuống, phản xạ có điều kiện đứng nghiêm.

 

“Liên trưởng…..”

 

“Giao ra đây.” Lưu liên trưởng vòng quanh cậu ta hai vòng, nghiêm túc đứng ở trước mặt cậu, vươn tay.

 

Đỗ Tử Đằng nhìn bốn phía không có ai, bịt miệng túi nở nụ cười.

 

Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn

 

“Liên trưởng, em hiểu rõ hành động vừa rồi của em không tuân theo kỷ luật của doanh trại. Em mạo hiểm như vậy cũng vì dân vì nước, cứu vớt đoàn người ở trong nước sôi lửa bỏng, có thể hay không……xử lý nhẹ?” Cậu ta xin xỏ.

 

“Tiểu tư ngươi miệng lưỡi trơn tru.” Lưu liên trưởng làm bộ muốn gõ cậu, nhưng lại không ngừng được tò mò hỏi: “Cái gì mà vì dân vì nước? Nói rõ ràng!”

 

Đỗ Tử Đằng giống như ăn trộm, lại nhìn xung quanh một chút, lúc này mới tới gần hắn thần thần bí bí nói: “Liên trưởng, anh nhìn đoàn trưởng lúc này có giống bị bệnh tương tư không?”

 

“Nói thế nào?” Lưu liên trưởng cũng thận trọng liếc nhìn cửa.

 

Chuyện bát quái về đoàn trưởng, vẫn phải tiến hành trong bóng tối, càng ít người biết càng tốt.

 

Đỗ Tử Đằng cười hắc hắc hai tiếng: “Ai cũng nói những ngày qua đoàn trưởng âm tình bất định là bởi vì khi diến tập chúng ta thua Lam quân. Nhưng anh nhìn nha, hai ngày khi anh ấy mới từ bệnh viện trở về mặc dù không vui vẻ với chúng ta nhưng cũng không có dọa người như bây giờ!”

 

“Ý của cậu là……”

 

“Nếu em nói, đó là nội tiết không đều.”

 

Khóe miệng Lưu liên trưởng khẽ giật giật.

 

“Đoàn trưởng ở bệnh viện với chị dâu nhỏ thời gian dài như vậy, tình cảm nhất định là sẽ tăng mạnh. Nhưng sau khi về doanh trại lần này hai người chưa từng gặp lại, nhiều lý do lắm a……. Suy nghĩ lại thấy, trong lòng rất khó chịu! Trong lòng anh ấy không khó chịu thì cũng là tức giận, tức giận lại rơi lên đầu chúng ta?” Từ cảm giác phân tích rõ ràng, nói xong vẫn không quên hả hê nhìn Lưu liên trưởng.

 

“Tôi nói tiểu tử cậu nội tâm vặn vẹo rồi. Đoàn trưởng là người công tư bất phân sao?” Quá là rồi….trong lòng Đỗ Tử Đằng dùng sức gật đầu.

 

Lưu iên trưởng vỗ một cái vào ót của cậu ta, trưng mắt nhìn Đỗ Tử Đằng. Đi hai bước lại nghĩ tới cái gì, trở lại nhanh tay lấy điện thoại trên tay Đỗ Tử Đằng.

 

“Tịch thu!” Đỗ Tử Đằng căng thẳng đi theo sau, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.

 

Tránh đội lục soát nhiều ngày như vậy cũng thoát được, không ngờ ngày hôm nay tự chui đầu vào lưới. Đây chính là tương lai của cậu ta nha! Không có nó, nửa đêm không có người làm sao có thể liên lạc với em gái xinh đẹp chứ?

 

Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn

 

“Liên trưởng, thà giết lầm 1000 cũng không bỏ qua một nha. Liên trưởng. giải quyết xong vấn đề liền rút củi dưới đáy nồi a! Nếu thực giống như em nói thì sao? Em đã nói rất nhiều với chị dâu nhỏ, ngày mai chị ấy sẽ tới doanh trại.”

 

“Ừ.” Lưu liên trưởng chắp tay sau lưng đi về phía tước, điện thoại di động trong tay hắn lung lay lung lay. Thấy thế Đỗ Tử Đằng kinh hồn bạt vía, chỉ sợ hắn sơ ý một chút làm rơi.

 

“Lưu liên trường, điện thoại……” “Ngày mai lại nói.”

 

Tống Mộ Thanh cúp điện thoại, ngay sau đó ánh mắt nhìn Trần Mặc Mặc vô cùng hòa ái dễ gần.

 

Trần Mặc Mặc ngượng ngùng rút tay về, lưu luyến và làm bộ đáng thương nhìn qua lại giữa Tống Mộ Thanh và ví tiền.

 

“Nhìn mình cũng không có, trước trả tiền nợ rồi nói.” Tống Mộ Thanh vừa nhìn thấy ánh mắt Trần Mặc Mặc liền biết cô ấy có chủ ý gì, không cử động mà nói.

 

“Hai ta là ai a? Đâu có thể đồng nhất việc nợ nần trước chứ!” Trần Mặc Mặc nịnh hót va một phát vào bả vai cô.

 

“Huynh đệ ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng đấy. Huống chi hai ta cũng không có tốt như vậy. Không phải cậu sớm đã xuyên thấu bề ngoài phù hoa dối trá của mình, xuyên thấu mình lạnh lùng vô tình nghiên ép dân lao động, bản chất đại gia rồi sao?”

 

Tống Mộ Thanh cố ý nói chậm lại, giúp Trần Mặc Mặc cực kỳ không muốn nhớ lại, hơn nửa tháng trước cô vì Tam Tử dõng dạc khinh thường gầm thét như vậy trong điện thoại với Tống Mộ Thanh.

back top