Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 50

Trong taxi, Tống Mộ Thanh ôm cánh tay ngồi ở ghế sau, không ngừng nhìn nhìn về phía cổng chính của doanh trại cách đằng trước không xa.

 

Tài xế Phương Chính ở ghế lái, da tay ngăm đen, vừa nhìn liền biết là người thật thà. Thấy cô ngồi ở trên xe nửa ngày cũng không thúc dục cô xuống xe nhanh lên, từ sau khi cô lên xe cũng không có nhìn kính hậu một cái.

 

“Cô nương, bạn cô có phải không ra ngoài không? Đã hơn nửa đêm, không an toàn không nói, co mặc như vậy cũng sẽ bị đông lạnh nha. Hay là tôi chở cô trở về nội thành? Coi như chúng ta hữu duyên, tôi không lấy tiền xe của cô.”

 

“Bác tài, cám ơn bác, phiền bác đợi thêm mấy phút. Anh ấy nhìn thấy tin nhắn nhất định sẽ tới.” Tống Mộ Thanh cảm kích nhìn ót của tài xế.

 

Váy ngủ và áo T-shirt ngăn tay, dù lôi kéo như thế nào, cũng không che được hết cánh tay. Tuy nói là tháng mười, thời tiết đầu thu, nhưng ở ban đêm, một cái váy ngủ mỏng manh không thể ngăn được khí lạnh. Mà trong hoàn cảnh xấu hổ này, cô hết sức may mắn đã mặc thêm nội y từ nhà đến bệnh viện, lại từ bệnh viện tới đây. Dọc đường đi càng thêm lúng túng.

 

[chỉ có tại diendanlequydon]

 

Mặc dù đã tỉ mỉ kiểm tra lần nữa, lính canh cổng trong nửa giờ đã liếc qua tám lần, đoán chừng trong vòng mười phút nữa bọn họ chưa rời đi, thì hắn phải vác súng tới đuổi người.

 

Tống Mộ Thanh có chút nóng ruột, mượn điện thoại của tài xế gọi cho Lận Khiêm nhiều lần mà không có người nào nghe, vạn bất đắc dĩ gửi một tin nhắn, cố ý nói anh mang một cáic chăn lớn tới, tốt nhất là che được hết y phục của mình. Nhưng đợi lâu như vậy cũng không có người nào đi ra ngoài, chẳng lẽ điện thoại di động của anh bị rơi mất?

 

“Bác tài, có thể cho cháu mượn di động lần nữa được không?” Trong đêm nay đã qua nhiều chuyện xảy ra, khiến cho cô càng cảm thấy lòng người khó nắm bắt. Mà bây giờ, cô bắt đầu sợ Lận Khiêm có ý đồ với mình, cô cũng không thể nắm chắc, hoặc là càng khiến cho cô sợ hãi, căn bản anh không có tâm tư gì với cô.

 

Cô cắn chặt môi dưới. Vài âm thanh đơn điệu chờ đợi càng khiến cô thấy thời gian thật lâu.

 

Điện thoại thông.

 

“Lận Khiêm……”

 

“Anh tới cửa rồi, đợi thêm một lát.”

 

Giọng nói trầm ấm của anh khiến cho cả người cô ấm áp. Theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy dưới ánh đèn sau cổng, một bóng dáng cao to đang chạy chậm tới bên này, bóng dưới đất dần dần bị kéo dài. Tống Mộ Thanh không đợi kịp đẩy cửa xe ra, chân vừa đặt xuống đất liền cảm thấy đau đớn.

 

Cô quên, cô không đi giày liền chạy ra.

 

“Xảy ra chuyện gì, làm sao lại ăn mặc như thế này mà đến đây?”

 

Thấy cô lảo đảo một cái, Lận Khiêm sải mấy bước liền vượt tới đỡ cô. Nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, trong mắt đều là nghi ngờ và lo lắng.

 

[chỉ có tại diendanlequydon]

 

Cô thật vất vả xây được bức tường thủ thành, chỉ một ánh mắt của anh, liền sụp đổ.

 

Chóp mũi Tống Mộ Thanh đau xót, tầm mắt nhìn xuống mu bàn chân. Vốn bàn chân trắng muốt đã bị bụi đất làm cho dơ bẩn, thậm chí còn có ít vết máu khô.

 

“Đợi lát nữa rồi hãy nói, trước tiên đem tiền xe trả đã.”

 

Lận Khiêm cau mày, khoác chăn lên người cô thật chặt, thanh toán tiền xe, thành tâm nói cám ơn với tài xế. Quay đầu lại nhìn thấy chân của cô, lại thấy rầu.

 

“Làm sao em không nói anh mang đôi giày ra?”

 

“Quên.”

 

“……Đi thôi.” Anh thở dài.

 

Tống Mộ Thanh còn nghĩ rằng anh sẽ nghĩ biện pháp gì, nhưng nghe được câu này, không khỏi thất vọng. Vừa mới bước chân, cả người đột nhiên liền ngửa ra sau, bị ôm ngang, tâm cũng nhảy dựng lên.

 

Lận Khiêm đối với địa hình quen thuộc, ôm Tống Mộ Thanh quẹo trái quẹo phải, cứ thế không cho người khác trông thấy hai người bọn họ. Dưới ánh sáng lờ mờ, Tống Mộ Thanh sững sờ ngốc lăng nhìn anh, mày kiếm đen dày, đuôi mắt dài nhỏ, sống mũi anh tuấn, thuận theo nhìn xuống đôi môi đang mím chặt.

 

“Anh sợ người khác nhìn thấy chúng ta, là xấu thanh danh của anh?” Cô đột nhiên hỏi.

 

Lận Khiêm rũ mắt liếc cô một cái: “Anh sợ người khác nhìn thấy làm xấu thanh danh của em.”

 

“Hừ, nguyệt hắc phong cao, Lận đoàn trưởng ở trong doanh trại ôm ôm ấp ấp với một cô gái không rõ thân phận, truyền đi sẽ không dễ nghe.”

 

“Nửa đêm canh ba, em mặc váy ngủ chạy tới doanh trại tìm đàn ông, truyền đi càng không dễ nghe.”

 

“Vừa rồi lính canh cửa tận mắt nhìn thấy anh ôm em đi vào, anh còn không đi giết người diệt khẩu?” Cô như nhộng bị cả cái chăn ôm trọn, tiến gần đến cổ anh, dựa đầu vào, không khỏi khiêu khích nói.

 

[chỉ có tại diendanlequydon]

 

Vừa rồi cô nhìn rõ, khi Lận Khiêm khom lưng xuyên qua chân cô, nếu không phải là có dây mũ, cằm của anh thật sự rớt xuống đất.

 

“Cái gì em cũng đừng quan tâm, hắn là người của anh.”

 

Ý tứ của Lận Khiêm là, tiểu binh kia là người của anh, sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không đem chuyện như vậy tiết lộ ra bên ngoài. Mà Tống Mộ Thanh theo thói quen đem một câu bình thường nghĩ ra nhiều ý. Câu này thường thường xuất hiện ở trong những cảnh nam tử báo đạo từ trời giáng xuống, si tình cường hãn ôm chầm lấy nữ chính,lời kịch khiến cho người ra mơ màng, tự nhiên như vậy Tống Mộ Thanh lại suy theo một hướng khác. Mặc dù cô cảm thấy ý kia dính lên người bạn trai mình thì thật hoang đường.

 

Cô nặng nề hừ một tiếng, đem đông lạnh đến nổi da gà đưa vào trong gáy của anh. Cảm thấy Lận Khiêm cứng người, vùi đầu vào trong ngực anh cười hả hê.

 

“Thật ấm áp…..”

 

Lận Khiêm cười khổ, để tùy ý cô coi mình như cục cưng ấm áp mà dùng. Vòng qua phòng họp vẫn sáng đèn, cũng không kêu người an bài chỗ ở cho Tống Mộ Thanh, trực tiếp bồng cô đến ký túc xá của anh, đặt lên giường, rồi cầm bình thủy ra ngoài.

 

Tống Mộ Thanh thừa dịp anh rời đi quan sát phòng một chút, không có gì biến hóa, vẫn giống như lần trước nhìn thấy. Ngay cả chỗ đặt cốc nước trên bàn cũng không thay đổi. Nếu không phải lần trước thấy Lận Khiêm thay quần áo ở nơi này, cô nhất định sẽ nghĩ đây chính là căn phòng mẫu của doanh trại, chuyên để cho người ngoài vào thăm. Nửa đêm canh ba, thời gian đặc biệt này, lại ở nơi ký túc xá đặc biệt này, hơn nữa cô nam quả nữ sống chung, cảnh tượng thật đặc biệt. Tống Mộ Thanh cảm thấy thật may mắn khi thấy được một Lận Khiêm chỉ mặc áo trong màu đen bó sát người, bóng lưng to lớn lắc lư ở trước mặt mình, dụ hoặc khiến cô chỉ muốn nhào tới. Cô một thân trẻ tuổi nhiệt huyết, một nữ thanh niên bình thường, có ý nghĩ như vậy,mặt hồng tim đập, hô hấp tăng nhanh, mắt phát lục quang, phản ứng là bình thường. Nhưng Lận Khiêm bị phản ứng của cô dọa nhảy lên.

 

[chỉ có tại diendanlequydon]

 

“Mặt làm sao lại đỏ như vậy, bị cảm?”

 

Bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán, Tống Mộ Thanh mới phục hồi tinh thần lại. Có chút mê mang ngẩng đầu nhìn Lận Khiêm, đột nhiên lại cúi đầu xuống. Không chịu yếu thế, đổi trắng thay đen nói: “Anh không sờ em…em có thể đỏ mặt sao?”

 

“Không phải em đỏ mặt anh mới sờ em ư?” Vừa nói vừa đặt một chậu nước nóng ở dưới chân cô, mang theo giọng ra lệnh: “Nâng chân ra.”

 

Tống Mộ Thanh không cam lòng đáp một tiếng, ngoan ngoãn vươn chân ra không chút khách khí đặt lên đầu gối chân anh.

 

“Sao lại hừ hừ, ngứa mũi rồi hả? Nếu không xoa bóp cho em?”

 

Lận Khiêm ngồi xổm ở trước mặt cô, một tay nâng mắt cá chân , một cái tay khác tỉ mỉ nắn ở gan bàn chân cô, trong một thời gian vừa đủ mở đặt chân cô vào trong chậu ngâm. Bàn tay anh thật dày, lòng bàn tay đầy những vết chai biểu hiện anh không phải là một đại thiếu gia sống an nhàn,

 

Thỉnh thoảng tay nhẹ nhàng ma sát bàn chân cô, đôi khi lướt qua lòng bàn chân. Tống Mộ Thanh sợ nhất nhột gan bàn chân, rụt chân lại về phía sau, lại bị anh bắt được mắt cá chân kéo lại đặt ở trong chậu, tiếp tục động tác vừa rồi.

 

“Hiện tại mới biết đau, trước thì sao hả?” Anh cho rằng cô bị đá làm cho đau, ngoài miệng quở trách nói. Nghe thấy âm thanh hít mũi, kinh ngạc ngẩng đầu lên, động tác trên tay dừng lại: “Mới nói em hai câu mà đã khóc rồi.”

 

[chỉ có tại diendanlequydon]

 

Mũi Tống Mộ Thanh ê ẩm, từng dòng khí nóng xông lên mắt cô, cười cười với anh.

 

“Lận Khiêm, ngoại trừ mẹ em ra chưa có người nào rửa chân cho em.”

 

Lận Khiêm sững sờ nhìn dáng vẻ này của cô, hồi lâu mới phản ứng được. Không tự nhiên cầm khăn lông khô lau chân cho cô, lại kéo chăn cho kín. Lúc này mới vuốt mũi cô nói: “Cười còn khó coi hơn khóc.”

 

Mũi Tống Mộ Thanh càng chua hơn, nhìn anh, bộ dáng lã chã chực khóc.

 

“Cũng không phải tại anh thổi qua mũi em……”

 

Tay Lận Khiêm dừng giữa không trung, có chút luống cuống nhìn cô.

 

Chuyện dỗ dành con gái, anh thực sự không có kinh nghiệm.

back top