Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 83

Tống Mộ Thanh uyển chuyển nhắc tới Lận Khiêm, lái xe vốn dĩ đang nghỉ ngơi đằng sau đột nhiên như xác chết vùng dậy, đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm, ánh mắt phát ra ánh sáng xanh nguy hiểm. Tống Mộ Thanh và Tam Tử đều bị anh ta làm cho hoảng sợ, nghĩ anh ta lớn lên như thế nào vậy, lại nghe anh ta bắt đầu hưng trí bừng bừng kể chuyện.

 

"Nói thật với cô chuyện này. Tôi đã chạy không dưới trăm lần trên con đường này, cũng chưa từng gặp được thời tiết khắc nghiệt như lần này. Nhưng lại nói đến vị Lận đoàn trưởng kia cũng thật là gan dạ sáng suốt, xe treo ở giữa bờ vực như vậy mà còn nhảy lên trên mui xe lấy đồ xuống."

 

Người đang lái xe vốn dĩ chăm chú nhìn về phía trước cũng nhịn không được chen vào một câu: "Nửa cái xe treo ở trên đường lớn một bánh xe đang treo ở ụ đá ven đường, thật sự là nguy hiểm. Chậc chậc, tôi nhớ ngày đó gió lớn đứng trên đất bằng cũng không vững, nếu là tôi, đừng nói là bò lên trên mui xe, tranh thủ thời gian tìm một chỗ tránh gió mới là chuyện chính."

 

Người phía sau đập vào ót của anh ta: "Với anh á, đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi." Lúc này mới nhớ ra trên xe còn có người khác, anh ta xoa xoa đầu cười cười nói xin lỗi với Tống Mộ Thanh. Quay đầu lại lại bày ra vẻ khinh thường: "Tôi muốn nói là, kỹ thuật lái của tên tài xế kia không tốt. Nếu đổi là tôi, nhất định sẽ không có chuyện."

 

Tống Mộ Thanh ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, trái tim liều mạng nhảy bình bịch không ngừng. Nhìn bông tuyết trên kính chắn gió, cô như trông thấy cảnh Lận Khiêm bò lên trên mui xe, mà xe kia lúc nào cũng có thể bay đi, trái tim cũng sắp nhảy lên tới cổ họng.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Tam Tử thấy tình trạng của cô không đúng, mắt nhìn đăm đăm, môi không ngừng run rẩy, hung hăng nhéo một cái trên tay cô, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.

 

Cách một tầng quần áo dày cộp mà chỗ tay bị cậu ta nhéo của Tống Mộ Thanh lại vô cùng đau nhức. Nếu không phải hiện tại trong lòng đều là lo lắng cho Lận Khiêm, khẳng định cô sẽ cảm thấy Tam Tử đây chính là vì yêu sinh hận, nhân cơ hội trả đũa.

 

"Cậu cũng đừng là mình sợ. Chưa tìm được người thì đừng có ngã xuống trước, đến lúc đó họ Lận kia không lột sống mình chắc? Đừng nghe bọn họ nói mà như tận mắt nhìn thấy, đây đều là tin vỉa hè. Không phải có tin nói anh ta đã không có chuyện gì rồi hay sao?" Tam Tử dán bên tai cô, khẽ nói.

 

Cô sững sờ khẽ gật đầu. Cảm thấy đầu óc choáng váng, mở một khe nhỏ trên cửa sổ ra. gió rét thấu xương lọt vào, còn kèm theo bông tuyết bay vào trên mặt, trên tóc cô. Lạnh buốt, lập tức hòa tan. Trong nháy mắt nhiệt độ trong xe giảm đi.

 

"Nhanh đóng cửa lại." Người ở đằng sau thoáng vươn người đóng cửa xe lại: "Cô gái, cao hơn bốn nghìn thước so với mặt nước biển rồi, cửa sổ không phải cô muốn mà mở, muốn lái mà lái được đâu."

 

"À, hai người đi Tây Tạng tìm ai?" Nói xong ánh mắt quét qua trên người Tống Mộ Thanh mấy lần: "Vừa rồi cô nói đến Lận đoàn trưởng, chẳng lẽ... Đi tìm anh ấy?"

 

Tống Mộ Thanh khẽ gật đầu.

 

Anh ta vỗ đùi lập tức lộ ra gương mặt bát quái: "Cô là gì của anh ấy?"

 

Tống Mộ Thanh mở to miệng, còn chưa phát ra tiếng Tam Tử đã nói: "Đại lão gia anh thử nghĩ xem, không phải là lão bà thì là con gái mới có thể quan tâm đến sống chết của anh ta? Lận Khiêm bao nhiêu tuổi mà có con gái tuổi này hay sao?" Nói xong lại liếc Tống Mộ Thanh, âm dương quái khí hừ một tiếng.

 

"Vậy anh là thế nào với Lận đoàn trưởng?" Người nọ lại hỏi. Nhìn nhìn Tam Tử, lại quét qua Tống Mộ Thanh.

 

Cô nam quả nữ, làm cho người ta sinh ra liên tưởng là chuyện đương nhiên.

 

Tam Tử trừng mắt, tức giận: "Tôi là cậu của anh ta!"

 

Tống Mộ Thanh có thể hiểu được. Bạn nhỏ Tam Tử tuy rằng muốn đích thân đưa cô đi, nhưng trên đường đi giống như thời kì tiền mãn kinh vậy, tâm tình mỗi lúc lại khác. Một giây trước còn ân cần dặn dò cô không thoải mái thì đừng có nghẹn, một giây sau lại hờ hững với cô, thỉnh thoảng lại hừ lạnh một tiếng kèm theo ánh mắt ủy khuất. Cô không để ý tới cậu ta.

 

Hai người kia nghe xong lời này kích động như thấy vợ mình vậy, đồng thanh nói: "Không dễ dàng a không dễ dàng."

 

Người lái xe nói: "Chắc cô nghe tin Lận đoàn trưởng bị thương mới đuổi theo sang bên kia đúng không? Yên tâm đi, nghe rất kinh tâm động phách nhưng kỳ thật cũng không có gì. Huống chi lái xe đều là người có kinh nghiệm dày dặn, đoàn xe có nhiều người như vậy, không có chuyện gì."

 

Tống Mộ Thanh cười cười, không nói chuyện. Cô biết rõ, tuyến đường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng được gọi là tuyến đường xinh đẹp nhất cũng là nguy hiểm nhất. Từ khi được khai thông đến nay, sự cố trên con đường này đếm không hết. Ở trong mắt người khác, so với hiện trường vô cùng thê thảm của những sự cố kia, Lận Khiêm không mất mạng đúng là không tính là gì. Nhưng đặt ở trên người cô, dù Lận Khiêm bị thương một ngón tay cũng đủ khiến cô đau lòng một thời gian rồi, chứ đừng nói là nghe chuyện tình làm người ta sợ hết hồn hết vía kia.

 

Hai ngày trước Trần Mặc Mặc phát hiện chuyện cô "bị mang thai", cùng với oán khí hai mươi năm bùng nổ, rốt cục quyết định nông nô nổi dậy ca xướng một hồi, tặng cho Triệu Nghị một cái tát, dọn dẹp chút đồ bỏ chạy đến nhà Tống Mộ Thanh. Tống Mộ Thanh bị cô quấy rối vài ngày cũng ngủ không ngon giấc, quầng thâm quanh mắt từng vòng từng vòng tăng thêm.

 

Ngày càng gần Tây Tạng, cô lại không lo lắng như trước nữa. Vừa vặn chiếc xe cô đi nhờ đi đến chỗ Lận Khiêm. Cô ngủ dậy, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy anh. Nghĩ như vậy, cô nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ mất.

 

Tam Tử ở bên cạnh vừa nói chuyện linh tinh với mọi người, vừa chú ý đến Tống Mộ Thanh. Thấy đầu cô gật gật, cười khổ một cái. Nhẹ nhàng nắm cả vai cô, để cho cô nằm trên đùi cậu, có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

 

"Anh em hai người tình cảm thật tốt." Người kia nhìn động tác của cậu ta tùy ý nói một câu.

 

"Chúng tôi không phải anh em." Tam Tử như bị giẫm phải cái đuôi mèo khiến cho người kia bị hoảng sợ. Nhìn Tống Mộ Thanh trong giấc mơ còn chau mày lại, cậu nhẹ nhàng xoa mi tâm cô, có chút không biết làm sao nói: "Tôi và cô ấy là chị em."

 

**

 

Sau khi Lận Khiêm tỉnh lại việc đầu tiên chính là tìm điện thoại. Nhưng nghiêng người nằm trên giường sờ tất cả túi trên quần áo đều không tìm được.

 

Động tác của anh động chạm đến vết thương ở lưng, khiến anh đau hít một hơi nằm lại trên giường. Nhìn chằm chàm vào đỉnh lều bạt nghĩ một lúc mới nhớ lại, hình như lúc xảy ra chuyện anh ném điện thoại ở trong xe, chắc lúc này đã tan xương nát thịt rồi.

 

Cũng không biết Tống Mộ Thanh không gọi điện được cho anh thì có sốt ruột hay không.

 

Anh rống to một tiếng, kéo theo nhân viên cần vụ lập tức chạy tới, thấy anh tỉnh lập tức nước mắt vòng quanh, còn kích động hơn so với nhìn thấy lão đại quân khu.

 

"Đoàn trưởng. Anh.. Anh..."

 

Lận Khiêm ghét bỏ cau lông mày lại. Một người đàn ông có chuyện một chút đã rơi nước mắt? Anh không muốn quen một người như vậy.

 

"Lau nước mắt đi cho tôi, tôi còn chưa có chết đâu!" Anh không kiên nhẫn muốn ngồi dậy: "Chuyện này sư trưởng Trương đã biết?"

 

Nhân viên cần vụ một bên co rúm lại lau nước mắt một bên gật đầu: "Đã biết. Sư trưởng sai người tìm quân y, nhưng bị chặn lại ở trên đường lớn. Cuối cùng không có biện pháp, cho nên phải tìm bác sĩ bản địa Tây Tạng."

 

Lận Khiêm đâu quan tâm những lời này của cậu ta, cũng không có kiên nhẫn nghe. Mở to miệng, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Đơn giản tự mình giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng ông của cậu cần vụ này là cần vụ trước kia của ông ngoại Lận Khiêm, đã hạ tử lệnh cho cậu, không cần mạng của mình cũng phải chiếu cố Lận đoàn trưởng cho thật tốt.

 

Cho nên lúc này cậu ta vi phạm mệnh lệnh của Lận Khiêm, không để cho anh với tình trạng hiện giờ mà xuống giường đi lại. Bác sĩ kia đã nói, tốt nhất là nằm trên giường tĩnh dưỡng.

 

Đừng thấy Lận Khiêm trầm xuống giống như Diêm La Vương, nhưng căn bản lúc này cậu bé cần vụ cũng chẳng quan tâm mà sợ anh. Quấn chặt lấy, ngay cả uy hiếp anh muốn cáo trạng hết cho chị dậu, cứng ngắc không cho Lận Khiêm xuống đất đi nửa bước.

 

Lúc đầu Lận Khiêm nghe cậu ta muốn nói cho Tống Mộ Thanh còn quắc mắt trừng mi, đừng tưởng rằng như vậy anh đã sợ. Nhưng nghĩ lại anh cũng buông tha chống cự. Thật sự mà nói cho Tống Mộ Thanh biết, không chừng lại lăn qua lăn lại anh như thế nào nữa. Anh da dày thịt béo, lăn qua lăn lại cũng không sao, nhưng cô sẽ khó chịu. Vừa nghĩ đến bộ dạng cô khóc đến mũi đỏ lên anh đã mềm lòng rối tinh rối mù lên rồi.

 

Cứ như vậy nằm trên giường ba bốn ngày, anh cảm thấy xương cốt toàn thân giống như rỉ sét vậy, mỗi chỗ cơ thể đều mỏi nhừ. Cái này còn chưa phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là ngay cả chuyện rửa mặt đi vệ sinh cũng đều phải giải quyết trên giường, còn có một thằng đàn ông hầu hạ anh. Điều này làm sao anh có thể chịu nổi? Khi anh kiên trì, rửa mặt là do nhân viên cần vụ vặt khăn lông đưa sát đến mặt. Về phần đi vệ sinh... Anh có nhịn chết cũng không để cho người khác hầu hạ.

 

Khi Tống Mộ Thanh đến chính là lúc lông mi của Lận Khiêm sắp vặn thành một. Thấy cô, anh thoáng kinh ngạc ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cô, vẻ không thể tin.

 

Cô vẫn không nhúc nhích đứng ở trước cửa, rèm lều được vén lên, phía sau là bông tuyết trắng xóa. Ánh sáng trong lều ảm đảm khiến cho anh không nhìn rõ khuôn mặt của cô. Mái tóc quăn hơi mất trật tự bị tuyết tan làm cho ướt nhẹp, áo khoác dày bọc ngoài suýt nữa thì chèn kín dáng vẻ mỏng manh của cô.

 

Gió thổi vào, Tống Mộ Thanh rùng mình một cái. Buông rèm, chặn gió lạnh đồng thời chặn lại những ánh mắt tò mò bát quái ở bên ngoài.

 

"Nhìn cái gì vậy, mới vài ngày đã không nhận ra?" Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái. Nhưng trong giọng nói không che giấu được run rẩy và nghẹn ngào.

 

"Mộ Thanh?" Anh không xác định hỏi. Làm sao có thể chứ? Làm sao cô có thể ở trong này? "Em..."

 

Anh còn chưa nói hết, muốn vén chăn lên, đột nhiên Tống Mộ Thanh lại chạy tới, anh bị lực ôm làm cho ngửa ra sau một chút. Cô dừng sức ôm chặt cổ anh, khuôn mặt chôn ở cổ.

 

Thẳng đến lúc ngửi được hương vị quen thuộc làm lòng người yên tâm của cô Lận Khiêm mới xác định, đây đúng là cô, thật sự là cô đang ở trong lòng anh.

 

Anh chậm rãi giơ tay lên ôm cô. Mất đi chèo chống, hai người liền ngã xuống giường. Lận Khiêm khó chịu hừ một tiếng, anh còn chưa kịp ôm cô cho đã, cô đã lập tức giãy ra khỏi cánh tay anh.

 

"Làm sao vậy? Có phải em ôm làm động đến miệng vết thương của anh không?" Cô vội vàng hỏi. Lông mi thật dài còn vương nước mắt, trong suốt, giống như giọt thủy tinh.

 

Anh vươn tay lên, dùng ngón tay cẩn thận lau giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống kia. Giống như không nghe được vấn đề cô lo lắng, giữ chặt cánh tay đang tìm miệng vết thương của cô, dán ở trên mặt mình. Tay vô ý thức cọ xát trong lòng cô.

 

"Mộ Thanh?" Anh thì thào nói.

 

"Ừ." Tống Mộ Thanh nhìn ánh mắt của anh ôn nhu có thể chảy ra nước.

 

"Sao em lại đến đây?"

 

Anh không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đến Tống Mộ Thanh liền nổi trận lôi đình. Rút tay về, lập tức đứng lên.

 

"Em tới xem anh chết chưa!" Cô cắn răng nghiến lợi nói. Bộ dáng kia như hận không thể cắn một miếng thịt trên người anh xuống được.

back top