Nghiệt Oán Tóc Xanh

Chương 4: Giết chóc lẫn nhau

Chung Nguyên không dám về nhà mình, bởi anh vẫn khiếp sợ vì cảnh tượng tối hôm trước cứ ám ảnh, anh bám theo Tô Di về nhà cô ngủ.

 

Tô Di không chút hào hứng, cô nàng ấm ức than:

 

"Nếu vậy mọi người lại hiểu nhầm chúng ta sống chung thì chết".

 

"Sống chung thì sống chung, sợ gì chứ? Chúng ta tình nghĩa sâu nặng thế này, cậu cũng không thể thấy chết mà không cứu phải không?".

 

Chung Nguyên cố làm ra vẻ sợ sệt.

 

"Trời ơi! Cậu không thể cứ dùng mãi cái cớ gặp ma này để tới nhà mình ăn không, uống không và ở không, đã thế lại còn mang tiếng cho mình nữa!".

 

"Được thôi, cùng lắm thì tiền lương tháng này mình không lấy nữa được chưa? Coi như làm không công cho cậu".

 

Xem ra Chung Nguyên đã bị bức tới cùng đường rồi.

 

Chỉ thấy khuôn mặt lúc nào cũng cứng nhắc của Tô Di dần tươi như đóa hoa rạng rỡ dưới ánh đèn.

 

"Sao cậu không nói sớm nhỉ, có tiền dễ làm việc, nào, vào đây ngồi".

 

Chung Nguyên đau khổ thốt lên một câu: "Thật vô liêm sỉ, sao mình lại có loại bạn bè như cậu nhỉ?".

 

Chỉ cần có tiền trong tay Tô Di chẳng thèm để ý Chung Nguyên nói gì. Cô gạt Chung Nguyên sang một bên rồi vui vẻ đi tắm. Chung Nguyên đột nhiên cảm thấy hơi đói, anh đi tới tủ lạnh của Tô Di lục một hồi, nhưng chẳng tìm thấy thứ gì có thể ăn được. Anh không tài nào chịu được cô bạn Tô Di lười biếng này nữa, liền nói vống vào trước cửa phòng tắm:

 

"Bà chủ, tủ lạnh nhà bà trống huếch trống hoác tới mức chẳng còn thứ gì rồi".

 

Tô Di vặn nước chảy rất to, cô chẳng thèm để ý tới Chung Nguyên.

 

Chung Nguyên thấy đèn đường bên ngoài cửa sổ dường như rất mạnh rất sáng và cũng rất ấm áp, tuy hơi sợ nhưng là một người đàn ông lại chỉ vì sợ hãi không dám ra ngoài mua đồ ăn đêm vào lúc chưa đến mười hai giờ thì thật bẽ mặt.

 

Bất luận thế nào, cho dù có chết thì cũng phải làm con ma no. Chung Nguyên vừa động viên bản thân vừa lải nhải đi ra khỏi cửa.

 

Trên đường lúc này chỉ có những cơn gió nhẹ mơn man, gió đầu hạ không lạnh như thế, anh có cảm giác cơn gió đó giống như bàn tay của một cô gái khẽ làm rối tóc của khách bộ hành. Trên con đường dài hun hút, lạnh lẽo chỉ vang vọng bước chân của mình anh, ánh đèn le lói ở tận cuối đường kia chính là quán bán đồ ăn đêm. Ở đó có món mì xào ớt đỏ tươi nóng sốt đang chờ anh tới thưởng thức.

 

"Không nên quay đầu lại! Mọi thứ đều ổn!".

 

Anh không ngừng an ủi mình, đúng lúc anh đang lặng lẽ học luận thuyết chủ nghĩa duy vật thì bỗng một giọng nói vang lên:

 

"Chàng trai à, giúp tôi với". Anh quay đầu lại nhìn, nhận thấy đó là một bà lão ăn mặc thời nhà Thanh, khuôn mặt trắng nhợt thoa son đỏ, tay cầm một vật gì đó bằng giấy. Bà ta đang vẫy tay về phía anh.

 

Chân anh bủn rủn, anh không ngừng tự nhủ mình đây là ảo giác và những lời nói ảo mà thôi. Bà lão đó dần tiến về phía anh, một hình nhân bằng giấy được làm rất tinh tế rơi xuống trước mặt anh. Đôi bàn tay vô số nếp nhăn và đồi mồi với những móng tay dài chìa về phía anh, Chung Nguyên nhìn thấy thế hoảng loạn ngã bịch xuống đất. Anh nhắm nghiền mắt chờ chết. Một lúc sau, anh lại nghe thấy một câu nói rất ấm áp:

 

"Chàng trai à, cho ta xin lỗi đã làm cháu sợ hãi, ta không cố ý đâu. Hôm nay là ngày giỗ con gái ta, ta tới để đốt tiền giấy và hình nhân cho nó để nó có thể siêu thoát".

 

Chung Nguyên vẫn không dám mở mắt.

 

"Ha ha, chàng trai à, nếu cháu không tin lời ta thì có thể nhìn bóng của ta trên mặt đất. ma không có bóng đâu".

 

Chung Nguyên lúc này mới dám lấy hết can đám mở mắt, anh nheo mắt nhìn xuống đất. Quả nhiên có một bóng người rõ ràng.

 

Lúc này anh mới yên tâm đứng dậy, phủi đất trên người rồi ngạc nhiên hỏi:

 

"Bác à, tại sao đã khuya thế này rồi bác còn ở đây vậy? Lại còn ăn mặc thế này nữa, quả thực rất đáng sợ".

 

"Không giấu gì cháu, chàng trai à, thời trẻ ta là một thầy mo, có khả năng đã làm nhiều việc đắc tội với quỷ thần nên con gái ta mới sớm lìa đời. Hôm nay là ngày giỗ của con gái ta, ta cứ chờ mãi ở nhà đợi nó về, ai ngờ sau khi nó về, mặt đầm đìa máu, cứ ngồi ấm ức ở đó. Ta chuẩn bị sẵn cho nó nhà vàng nhà bạc, kim đồng ngọc nữ, kim nguyên bảo nhưng nó đều không nhận, cứ đi thẳng ra ngoài. Ta liền chạy theo nó, muốn biết rốt cuộc nó có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, nên mới chạy tới chỗ này".

 

"Vậy bác bảo cháu giúp gì ạ?".

 

Chung Nguyên tò mò hỏi.

 

Bà lão kia thở dài một tiếng rồi nói:

 

"Con gái ta nhảy lầu tự sát vì tình, còn bà già ta đây chẳng được cái tích sự gì, không biết hung thủ hại chết con ta rốt cuộc là ai. Ta muốn nhờ cháu ôm hình nhân này hộ ta, để ta lập đàn hỏi con ta cho rõ".

 

Nghe tới đây, Chung Nguyên bỗng cảm thấy can đảm hẳn lên, anh thực sự không thể bỏ mặc bà lão vừa mất con, cũng không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu của người mẹ đáng thương này. Anh gật đầu đồng ý.

 

Ðỡ hộ bà lão hai hình nhân cùng một chút tiền oan, Chung Nguyên giờ mới biết tại sao bà ta cần anh giúp. Những thứ này tuy được làm bằng giấy nhưng lại nặng một cách kì lạ. Không những thế bà lão cứ nhắc đi nhắc lại không thể để những thứ trên chạm vào đất, nếu không sẽ bị nhiễm địa khí, con gái bà sẽ không mang nổi.

 

Chung Nguyên cố gắng ôm, mệt như bế một người thật vậy. Anh không dám nhìn vào hình nhân, chỉ sợ bất ngờ nhìn thấy hình nhân chớp mắt.

 

Bà cụ lấy một nắm gạo từ trong túi ra rồi rắc một chút xuống đất, tiếp đó thê thảm gào lên:

 

"Con ơi, con mau về đi! Sao con nỡ lòng nào bỏ rơi mẹ thế này con ơi? Bố con mất từ khi mẹ còn trẻ, khó khăn lắm mẹ mới nuôi được con khôn lớn, sao con nỡ nhẫn tâm để người tóc bạc tiễn người tóc xanh thế hả con? Con thật bất hiếu... Con ơi... Con không cần mẹ nữa ư? Con có biết nỗi đau mất con khiến trái tim mẹ đau đớn biết nhường nào không? Con ơi... ngày nào mẹ cũng ăn không ngon ngủ không yên, ước gì có thể đi theo con cho xong".

 

Bà lão nằm úp sấp trên đất, nước mắt tuôn rơi, Chung Nguyên quay đầu đi không nỡ nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng thầm mắng cô con gái bất hiếu kia. Nếu như cô ta biết được người thân của mình đau khổ thế này, liệu có lựa chọn con đường đó không?

 

Bỗng một cơn gió lạnh thổi tới, đám hình nhân và tiền giấy kia bị thổi tung lên, bà lão vui mừng reo lên:

 

"Con ơi, con chịu nhận rồi, tốt quá...".

 

Hai mắt bà lão sáng lên, bà vội vàng đỡ hình nhân và tiền giấy trong tay Chung Nguyên, tiếp đó đặt vào chỗ đất đã rắc gạo ban nãy. Chung Nguyên lấy bật lửa trong người ra nhanh chóng châm lửa. Loáng một cái lửa bốc lên, tiền âm phủ và hình nhân bị thiêu rụi nhanh chóng.

 

Bà lão vui ra mặt, bà không nén nổi xúc động ôm mặt khóc thút thít, Chung Nguyên thấy vậy liền đi tới an ủi bà. Đột nhiên anh thấy dường như một bóng người mờ mờ đang quỳ cách đấy không xa, tiếp đó khấu đầu ba cái về phía này rồi biến mất.

 

Chung Nguyên sững người, bà lão ngẩng đầu hỏi Chung Nguyên:

 

"Cháu cũng nhìn thấy sao?".

 

Chung Nguyên cứng nhắc gật đầu.

 

"Không sao đâu, đấy là con gái ta, nó sẽ không hại cháu đâu".

 

Bà lão dọn dẹp một vài thứ rồi về nhà luôn.

 

Trước khi đi, bà còn ngắm nhìn Chung Nguyên một lát. Ánh mắt đó dường như có thể nhìn thấu tận xương anh. Hồi lâu sau, bà mới khẽ nói:

 

"Khí sắc của cháu rất kém, có thể cháu đã dính vào thứ gì không sạch sẽ rồi, cháu phải cẩn thận đấy!".

 

"Thế cháu phải làm sao?".

 

Chung Nguyên vật nài.

 

"Cẩn thận là trên hết, người trẻ tuổi à, làm bất cứ việc gì cũng đều phải cẩn thận! Những việc phải đến sẽ đến thôi, trời đã định rồi muốn tránh cũng không tránh được đâu".

 

Bà lão chậm rãi giơ tay chỉ vào ngôi nhà nhỏ vẫn sáng đèn cách đó không xa rồi nói:

 

"Nếu gặp phải thứ gì không sạch sẽ, thì tới nhà ta, ta sẽ giúp cháu. Ta là bà Bảy, nhớ đấy".

 

Chung Nguyên vội gật đầu, bà Bảy chầm chậm bước đi, còn Chung Nguyên không dám ở lại đó thêm một khắc nào nữa, anh chạy như bay về phía nhà Tô Di. Nếu anh dừng lại một phút quay đầu lại, có thể sẽ nhìn thấy nụ cười thâm độc của bà ta. Tiếc là, anh quá sợ hãi nên đã chạy cuống cuồng, nhanh như một con thỏ - con thỏ đâm sầm vào cây.

 

Buổi tối hôm nay đối với An Li Huyền mà nói là buổi tối khó sống nhất trong đời anh.

 

Quán bar ma vốn rất hợp cho các cuộc mây mưa thì hiện giờ đã trở thành một quán bar ma theo đúng nghĩa. Không những thế bên cạnh anh có cô vợ còn đáng sợ hơn cả ma, anh có đôi chút lóng ngóng không biết phải làm gì.

 

Chu Thời Chân đúng là chẳng sợ cóc khô gì sất. Khi còn nhỏ, lúc bố cô làm ăn còn chưa phát, cô đã phải chăn nuôi lợn. Để nuôi mấy con lợn trong nhà, cô thường xuyên một mình lặn lội tới những nơi rất xa để kiếm rau cho lợn, còn đi qua đi lại giữa các ngôi mộ, nhưng chưa từng nhìn thấy ma quỷ bao giờ. Còn lâu cô mới sợ!

 

Cô luôn sai khiến An Li Huyền bằng sắc mặt, người đàn ông tuy đẹp trai vậy nhưng lại sợ vợ như sợ cọp. Điều này khiến cô mãn nguyện. Trước đây khi còn ở nông thôn ai cũng đều nói cô xấu, nói rằng chân cô to, sẽ không có thằng nào rước. Sau khi tới thành phố, cô không những tìm được chồng đẹp trai như diễn viên điện ảnh, mà lại là người học hành tử tế. Người đàn ông như vậy làm sao không bị hồ li tinh dụ dỗ mê hoặc chứ? Cho dù kẻ thứ ba kia là người tốt đi chăng nữa, chắc chắn lỗi sai ở cô ta.

 

Con hồ li tinh chết tiệt ban đầu khi bám lấy chồng cô, cô đã xử nó mấy lần, nếu như không phải bố cô ngăn lại, thì từ lâu cô đã dùng gậy đánh chết tươi nó rồi. Bây giờ thì tốt rồi, tự dưng đang yên đang lành chết ngỏm một cách bí ẩn như vậy. Chu Thời Chân vốn đã có thể gối cao đầu không phải lo nghĩ gì, không ngờ con hồ li thành ma rồi vẫn bám lấy chồng cô, nếu hôm nay không xử lí được vụ này, thì cô không tên là Chu Thời Chân nữa.

 

Dưới ánh đèn, người phụ nữ mặc quần áo hàng hiệu mấy nghìn tệ chống nạnh, cũng chẳng thèm quan tâm chiếc váy dài bằng lụa thứ thiệt không ép được phần mỡ bụng dưới. Ánh mắt người phụ nữ đó lộ rõ ánh nhìn hung hãn, cô ta bất động nhìn về phía cửa.

 

Cửa vẫn đang mở to, lẽ nào cô ta sợ hồn ma của Lạc Mĩ không vào được sao? An Li Huyền run bần bật nấp sau lưng vợ, chỉ sợ bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt máu me đầm đìa của Lạc Mĩ. Anh đã nhìn qua xác của Lạc Mĩ, cứ mỗi lần nhớ tới liền sợ tới mức không ngủ được, tóc trên đầu Lạc Mĩ bị nhổ trụi, da đầu còn dính trên tóc. Cả một hộp vật chứng màu trắng đầy những lọn tóc dính đầy máu, mái tóc từng rất mượt mà thoang thoảng mùi thơm của Lạc Mĩ giờ đã mất đi vẻ bóng mượt, trở nên chết chóc không có sinh khí. Điều kì quặc là trên khuôn mặt Lạc Mĩ vẫn còn vương lại nụ cười không dễ nhận ra, như thể được giải thoát, lại vừa giống với sự mãn nguyện, lẽ nào tự mình giật tóc của mình xuống còn cảm thấy vui sao?

 

Chỉ lo nấp kĩ phía sau vợ, khuôn mặt An Li Huyền vô tình chạm vào mái tóc của Chu Thời Chân. Mái tóc này liên tục bị giày vò trong thẩm mĩ viện, nào là uốn, nào là nhuộm, nào là ép khiến giờ đây trở nên khô như rơm. Điều đáng tiếc là mặc dù không ngừng giày vò như vậy nhưng vẫn không thể tạo ra một mĩ nhân, ngược lại khiến cho chất tóc hỏng hoàn toàn. Trên mái tóc đó còn có mùi dầu gội đầu rất khó ngửi, anh vội vàng nấp sang bên cạnh.

 

Hai vợ chồng An Li Huyền chờ tới quá nửa đêm, vừa mệt vừa buồn ngủ, mà hồn ma của Lạc Mĩ vẫn chưa xuất hiện, Chu Thời Chân quay đầu ra vẻ đắc thắng thị uy với chồng:

 

"Thế nào hả? Thế giới này làm gì có ma quỷ chứ? Em đã nói rồi mà, anh luôn gặp ác mộng vì trong đầu anh nghĩ có ma mà thôi".

 

Dường như cô ta cảm thấy vô cùng hài lòng đối với mọi hành động của mình, cô đã chữa khỏi tâm bệnh cho chồng cô, thế là liền khoát tay chuẩn bị về nhà.

 

An Li Huyền khuyên:

 

"Con đường này vừa tối vừa không dễ đi, hay là vợ chồng mình cứ ở tạm đây một tối sáng mai hãy về!".

 

Chu Thời Chân cũng hơi mệt, nhìn thấy đằng sau quầy bar có một căn phòng nhỏ. Cô cảm thấy vui vì trong đó có một chiếc giường nhỏ thế là đồng ý qua đêm ở quán bar.

 

Cuối cũng cô cũng đã giúp chồng loại bỏ được con hồ li tinh đó, tâm trạng của Chu Thời Chân rất tốt. Cô có cảm giác trong cơ thể có một dòng nước ấm đang chuyển động lên xuống khắp cơ thể.

 

An Li Huyền thấy thế đành phải hi sinh bản thân một chút. Lấy một người vợ giàu thật chẳng dễ chút nào! Nếu như hai người đều có tiền như nhau, đó chính là sự khuyếch trương về sự nghiệp và thế lực. Nếu mình giàu hơn vợ, đó là chinh phục. Nếu mình nghèo hơn vợ, đương nhiên đó sẽ là cống hiến - cống hiến tuổi thanh xuân để đổi lấy sự hưởng thụ về mặt vật chất.

 

Lần làm tình này, anh làm rất gượng gạo, nhưng dù gì cũng đã khiến Chu Thời Chân hài lòng, cô ngâm nga hát rồi đi vào nhà vệ sinh tắm.

 

Chu Thời Chân vừa tắm vừa oán trách phòng tắm ở đây không cao cấp bằng nhà mình, còn An Li Huyền chiều theo cô. Hai người quấn lấy nhau rất chặt dưới vòi hoa sen, lại còn tạo vẻ vô cùng hòa hợp. Trong đầu anh lúc này lại hiện lên dáng vẻ yêu kiều của Lạc Mĩ, cùng là phụ nữ, tại sao sự khác biệt giữa người với người lại lớn như vậy?

 

Hai người vẫn đang tắm, đột nhiên Chu Thời Chân phát hiện trên cổ An Li Huyền đeo một chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ. Chiếc bùa đó được buộc bằng chỉ đỏ, rất nổi bật.

 

"Cái này từ đâu có vậy? Có phải của con hồ li tinh đó tặng cho không đấy?".

 

Chu Thời Chân tức tối gầm lên.

 

"Không phải, không phải, mấy tháng trước anh tới thắp hương chùa Pháp Âm, có một thanh niên tặng anh chiếc bùa này. Anh ta cũng không lấy tiền, anh thấy vậy thì đeo đại thôi".

 

An Li Huyền vội vàng giải thích.

 

"Thanh niên thanh niếc gì chứ, chắc là tín vật tình yêu thôi. Mày đúng là đồ đáng bị chém trăm đao nghìn đao, ăn đồ của bà, dùng đồ của bà, lại còn đeo thứ con đàn bà khác tặng cho ở đây nữa".

 

Cánh tay núng nính của Chu Thời Chân đã giơ ra, cô sỗ sàng giật chiếc bùa trên cổ An Li Huyền xuống, rồi tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.

 

An Li Huyền đau lòng nghĩ thầm, lần trước khi tắm với Lạc Mĩ, cô cũng nhìn thấy, nhưng cô chỉ dịu dàng vuốt ve một chút.

 

Chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ bị vứt ra ngoài cửa sổ tạo thành đường parabol rơi vào bụi cỏ, bụi cỏ giống như nước biển gặp phải ngọc định thủy, ào một tiếng rẽ ra hình thành một vòng tròn, chiếc bùa hộ mệnh phát ra vầng sáng đỏ. Vầng sáng đỏ chiếu tới đâu trên lá cây tiết ra một giọt nước. Nếu như cố gắng phân biệt, dưới ánh sáng phản chiếu mờ mờ của phòng tắm, có thể nhận ra đó là máu đặc.

 

Chu Thời Chân dường như rất vừa lòng, cô kéo An Li Huyền vào chiếc giường nhỏ ngủ. An Li Huyền cả một đêm không mộng mị.

 

Cho tới lúc hai người tỉnh giấc trời đã sáng tỏ.

 

An Li Huyền vừa mở mắt phát hiện một đầu người treo lơ lửng, hàng vạn sợi tóc xõa xuống, che mất cả tầm mắt anh. Anh sợ hãi hét lên một tiếng, thì phát hiện chiếc đầu đó chính là đầu của Chu Thời Chân đang vươn ra nhìn mình. Thấy chồng tỉnh lại, Chu Thời Chân quay đầu, tiện tay với lấy chiếc lược gỗ rồi dịu dàng chải đầu. Dáng vẻ tư thế lúc này của cô khác hẳn với thường ngày.

 

An Li Huyền cảm thấy có gì không ổn, anh không muốn ở trong quán bar này thêm một phút nào nữa, vội vàng kéo tay cô vợ béo phì đang tạo dáng dịu dàng của mình chạy ra ngoài.

 

Xe chạy rất nhanh, Chu Thời Chân vẫn dịu dàng tựa đầu vào vai chồng, cô vừa vuốt tóc vừa nói: "Không hiểu tại sao đầu ngứa quá, về nhà gội đầu thôi".

 

Lòng An Li Huyền như bị kim châm một cái, câu nói này rất quen tai, dường như anh đã từng nghe Lạc Mĩ nói rồi. Anh lại quay sang nhìn nét mặt Chu Thời Chân, cô chưa từng dịu dàng như thế này bao giờ, ánh mắt cũng rất quen, nhưng đầu dựa vào vai anh lại lạnh thấu xương, lẽ nào cô đã bị...

 

An Li Huyền không dám nghĩ tiếp, ma nhập, lẽ nào đã bị hồn ma của Lạc Mĩ nhập vào rồi sao?

 

Lạc Mĩ muốn làm gì? Muốn giết mình chăng? Bàn tay cầm vô lăng của An Li Huyền càng lúc càng run, còn Chu Thời Chân càng quấn lấy anh chặt hơn. Anh không nghĩ ra bất kì cách nào, lẽ nào đạp Chu Thời Chân xuống xe?

 

May mà đã tới nhà rồi. Lần đầu tiên An Li Huyền cảm thấy ngôi nhà được trang trí rất thô tục kia trở nên đẹp biết bao, anh vội nhảy xuống xe, còn chẳng thèm quan tâm tới việc mở cửa xe cho vợ đã chạy tọt vào trong.

 

Chu Thời Chân cũng không ngoạc mồm chửi mắng hành vi bỏ rơi cô rồi chạy biến vào nhà của An Li Huyền như mọi khi, chỉ yên lặng xuống xe. Tiếp đó vừa đi vừa túm tóc, cô cảm thấy đầu ngứa tới mức không chịu nổi.

 

Chu Thời Chân vừa chạy về phía phòng tắm vừa cởi váy, vừa vào liền kéo cửa, tiếp đó chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

 

An Li Huyền đang ngồi không yên bên ngoài cửa, ông nội Chu Thời Chân bị mắc chứng Alzheimer đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Màn hình ti vi xèn xẹt nhiễu nhằng nhịt, từ trước tới giờ ông nội đều ngồi im lặng ở đó xem ti vi không có hình gì cả. Trông ông như một khúc gỗ, một vật trang trí. Thường thì ngoài người giúp việc ra, không ai để ý tới ông, họ coi ông như không tồn tại.

 

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên An Li Huyền nghe thấy một câu nói vọng tới từ phía sau: "Ta muốn về, chỗ này không ở được nữa rồi".

 

Anh ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn ông cụ một cái. Ông cụ từ lúc được đưa từ quê ra thành phố đã bị lú lẫn, bây giờ nói được câu đầu tiên, lại là câu "chỗ này không ở được nữa rồi".

 

Anh chạy tới định nói vài câu với ông cụ vẫn nhìn chằm chặp vào ti vi bằng ánh mắt lờ đờ kia, nhưng chỉ trong giây lát ông cụ đã trở lại trạng thái hàng ngày. Ông chẳng nói chẳng rằng, dường như đã trở về thế giới riêng của mình.

 

An Li Huyền gạt ngay ý nghĩ hỏi ông cụ, anh chạy về phía phòng tắm rồi ghé tai lắng nghe tiếng nước bên trong, Anh làm vậy là muốn biết tình hình Chu Thời Chân hiện giờ thế nào.

 

Mạo hiểm bị mắng, An Li Huyền lén đẩy cửa phòng tắm, bên cạnh cửa phòng tắm có một tấm gương lớn, tấm gương đó có thể phản chiếu mọi vật trong phòng tắm. Nhưng hiện giờ hơi nước mù mịt khiến anh không nhìn rõ, một luồng hơi nóng phả vào mặt, cả phòng tắm giống như phòng tắm hơi, đầu cũng toàn là hơi nước.

 

An Li Huyền vừa gọi "bà xã, bà xã" vừa xua tay đánh tan hơi nước. Đi thêm mấy bước nữa thấy thân hình trần như nhộng ngồn ngộn thịt của vợ. Cô đang cong người cúi đầu vào bồn tắm, trông cô lúc này giống như một chiếc cầu thịt cực lớn.

 

Cả một bồn tắm đầy nước đang bốc hơi ngùn ngụt, Chu Thời Chân không trả lời chỉ lầm bầm một mình: "Ngứa quá! Ngứa quá! Phải nhúng vào nước sôi mới dễ chịu".

 

Bỗng An Li Huyền cảm thấy có gì không bình thường, phòng tắm nóng thế này, nhiệt độ nước chắc hẳn rất cao. Anh nhìn đồng hồ nhiệt độ trên thiết bị nước nóng, nhưng do hơi nước quá dầy đặc nên anh không thể nhìn rõ số hiển thị trên màn hình.

 

Anh đành tiến lên phía trước mấy bước, đứng cạnh bồn nước rồi tiện tay thử nhiệt độ nước. Anh vừa nhúng tay vào nước liền hét lên một tiếng vì bỏng. Nước trong bồn tắm đã sôi, nóng chết người, còn nổi bọt trắng, giống như đang bị thứ gì tăng nhiệt độ vậy.

 

Bình nước nóng không thể có nước nóng như thế này được, An Li Huyền hoảng loạn cùng cực. Anh đã không thể để ý tới Chu Thời Chân đang lầm bầm một mình đã ngâm đầu vào trong nước sôi. Bồn tắm trắng phau nổi đầy tóc khô vàng. Cổ Chu Thời Chân đã bị bỏng nước sôi đỏ lừ, lúc An Li Huyền lùi về sau thì đột nhiên Chu Thời Chân ngẩng đầu lên.

 

Chỉ thấy cô như không có chuyện gì xảy ra vẫn gội đầu trong bồn. Cô giơ tay túm tóc mấy cái, cả khuôn mặt, cổ lẫn trước ngực cô đều đã đỏ rực. Mắt cô vằn đỏ do tư thế cúi đầu lâu, nhưng trên khuôn mặt lại xuất hiện nụ cười dễ chịu.

 

Cô vừa cười khan vừa túm lấy tóc, mái tóc nhuộm vàng uốn xoăn dính trên da đầu, ánh lên màu vàng tối chết chóc của xác chết.

 

Cô vừa cười khan vừa nói: "Dễ chịu thật, chẳng còn ngứa nữa rồi", một tay vẫn tóm chặt vào tóc, An Li Huyền lùi tới cửa phòng tắm, anh hoảng hốt nhìn vợ.

 

Chỉ thấy cô giật mạnh một cái, cả mái tóc lẫn da đầu tách khỏi đầu, máu giống như đài phun nước bắn tung tóe khắp nơi, tiếp đó cô cầm miếng da đầu ném về phía anh. An Li Huyền sợ tới mức không nói được gì. Anh có cảm giác thứ gì đó chẹn trong cổ họng, muốn gào to nhưng đã hoàn toàn không thể gào được nữa, chỉ biết đứng im nhìn miếng da đầu lẫn với tóc nhuộm vàng máu me đầm đìa rơi xuống người.

 

Chu Thời Chân chậm rãi quay người lại, nhúng đầu vào trong bồn tắm nước sôi, trong giây lát cả bồn tắm đỏ lòm.

 

Trước mắt An Li Huyền đỏ một màu máu, đầu anh bị đập mạnh một cái, tiếp đó không nhìn thấy gì nữa.

 

Một lúc lâu sau, cô giúp việc Tiểu Ngọc trở về, nhìn thấy cửa phòng tắm khóa chặt, nhưng bên trong vẫn nghe thấy tiếng nước ào ào. Còn ông chủ đang ngồi xoay lưng vào bếp trên nền đá đại lí mài dao. Tiếng mài dao rất nặng nề khó nghe. Cô giúp việc liền nhắc:

 

"Con dao này không cần mài nữa, mài như vậy chẳng có ích gì đâu".

 

Không thấy trả lời, không gian tĩnh lặng xen lẫn với tiếng mài dao đều đều, Tiểu Ngọc lại nói tiếp:

 

"Nước đường tôi đã nấu xong rồi, cậu có cần tôi để vào bát không?".

 

An Li Huyền vẫn không trả lời, thây kệ, người nhà này hơi kì quặc, hay là cứ đi xem ti vi trước đã!

 

Cô ngồi bên ông cụ lú lẫn, tiếp đó vớ lấy điều khiển chuyển kênh. Ông cụ bình thường ngây ngây ngô ngô không có phản ứng gì, bỗng nhiên nhìn chằm chặp vào ti vi nói với cô:

 

"Cháu đi đi, chỗ này không ở lại được đâu".

 

Cô cảm thấy rất kì lạ, vừa pha lẫn chút mừng rỡ kinh ngạc, tiếp đó gọi với một tiếng với ông chủ trong bếp:

 

"Ông nói được rồi cậu à".

 

Ông cụ vẫn nhìn thẳng vào ti vi, sắc mặt thờ ơ, ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng lại nhắc lại từng chữ từng chữ rất rõ ràng:

 

"Chỗ này không ở được đâu, chỗ này không ở được đâu".

 

Tiểu Ngọc lúc này đã mê mẩn với các tình tiết trong bộ phim truyền hình, cô nhìn anh Trư trong phim Trư Cửu Muội rực rỡ sắc xuân[1] đáng yêu kia cười ngặt nghẽo.

 

[1]. Trư Cửu Muội rực rỡ sắc xuân là một bộ phim cổ trang - hài của đạo diễn Phạm Tiểu Thiên, kể về cuộc chiến chống lại yêu ma quỷ quái của bốn chiến binh nhà trời.

 

Đột nhiên, ông cụ đang ngồi bên cạnh cô không tiếp tục nói nữa, Tiểu Ngọc vẫn đang cười ngặt nghẽo liền tò mò quay lại nhìn ông. Lúc này nét mặt ông cụ cứng đờ, nhưng lại có một dòng máu chảy từ đỉnh đầu ông xuống. Quay lại nhìn kĩ thấy An Li Huyền thất thần đứng đằng sau ông cụ, tay vẫn cầm con dao, con dao đã cắm sâu vào chính giữa đầu ông cụ.

 

Tiểu Ngọc hét toáng lên, giọng cô đã lạc đi, cô muốn chạy nhưng tóc cô đã bị buộc vào tay vịn ghế sofa bằng gỗ lim. Mái tóc đen của cô bị thắt nút chặt, còn ông chủ đã mất lí trí kia vẫn đang nhìn cô với cặp mắt của người bề trên. Con dao trong lay An Li Huyền dần giáng xuống. Tiểu Ngọc giãy giụa, kêu la, cảm giác bị lưỡi dao rạch vào người thật lạnh lẽo.

 

Chưa chết hẳn là điều đáng sợ nhất, quá trình chờ đợi cái chết thật khủng khiếp, con dao đâm rách họng rồi cắm sâu vào phía sau đầu. Chân Tiểu Ngọc giãy giãy vài cái rồi bất động.

 

Ánh mắt của An Li Huyền vẫn không có tiêu điểm, tuy mắt vẫn dán vào ti vi nhưng dưới tay hắn bộ da đầu của ông nội và Tiểu Ngọc đã không còn. Cộng thêm với bộ da đầu của Chu Thời Chân ban nãy, hiện giờ hắn có ba bộ.

 

Hắn mãn nguyện đứng dậy từ vũng máu, vừa cầm da đầu của Tiểu Ngọc vừa khẽ vuốt ve những sợi tóc xanh mượt trên bộ da đầu đó, những sợi tóc mềm mà nhỏ.

 

Mái tóc êm dịu như tử cung người mẹ, hắn vùi đầu vào giữa đám tóc, mùi thơm của da thịt bỗng phả vào mũi hắn, quả thật ngọt ngào. Lúc này cả thế giới đối với hắn như không còn tồn tại nữa, chỉ cần được trốn trong đám tóc này thì tốt rồi, cần rất nhiều tóc nữa để hợp thành một bộ. Làm được vậy mới thể hiện rõ ràng nhất sự sung sướng này.

 

Hắn vùi đầu trong đám tóc, vùi mãi trong đó tới lúc người dần co giật do thiếu ôxy gây nên. Đám tóc đó dính đầy vào mũi, họng hắn, có cảm giác những sợi tóc đó giống như những hạt giống kì dị có thể sinh sôi phát triển trên người hắn, cả người hắn bị tóc vây kín, thực quản, dạ dày, não, tim, đại tràng đầy những tóc. Hắn không thể thở được, cũng không muốn ngẩng đầu lên.

 

Nụ cười của hắn vẫn kì quái như vậy, nhưng lại mang vẻ ấm áp kiều diễm, cuối cũng hắn không còn cử động được nữa. Từ khóe mắt hắn thò ra hai sợi tóc dài, rồi biến mất sau một cơn gió thổi qua.

 

Lúc trời sắp sáng, một mùi thơm kì quái bao phủ căn nhà này. Một con mèo hoang đi ngang qua ngửi ngửi hít hít mấy cái rồi kêu lên một tiếng chạy biến đi.

back top