Ngộ Ma

Chương 7

Lăng Hoa âm thầm chờ nữ quỷ tới gần, tính ra tay trong một chiêu. Không ngờ nữ quỷ lại dừng lại ở một khoảng cách không xa hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, tay áo phất qua, những thôn dân bị mê hoặc tâm hồn liền ba chân bốn cẳng giữ chặt hắn, đưa đến trước mặt nữ quỷ. Lăng Hoa vận nội khí, vài lần đẩy văng bọn họ, lại liên tục bị bọn họ vồ lấy, không sợ toàn thân thương tổn, máu me đầm đìa, những người này chỉ đeo một vẻ mặt ngây dại, mạo hiểm mạng sống làm khiên thịt cho nữ quỷ.

 

Lăng Hoa vô cùng lo lắng, lại không nghĩ ra đối sách nào, nữ quỷ nọ cười rất vui vẻ, nâng tay khẽ phất tóc, hài lòng nhìn Lăng Hoa bị giữ chặt chân tay. Nàng vươn ra móng tay thật dài, nhẹ nhàng nâng cằm hắn, thanh âm như thiếu nữ kiều mị: “Khuyên ngươi đừng phí sức nữa, ngoan ngoãn theo ta, tỷ tỷ nhất định sẽ ôn nhu với ngươi…”

 

Còn chưa dứt lời, Lăng Hoa đột nhiên ra tay, giữa ngón tay kẹp một lá bùa, khơi lên một luồng thiên hoả, dùng thế nhanh như chớp đánh vào giữa trán nữ quỷ. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, nữ quỷ nhanh chóng nhảy tránh, nhưng vẫn chậm một bước, gương mặt xinh lập tức bị cháy đen hơn nửa. Nàng vội vàng đưa tay lên sờ mặt, gào thét: “Ngươi dám tổn thương mặt ta!”

 

Lăng Hoa lạnh lùng cười: “Bất quá là một túi da, thực tưởng là mặt của ngươi sao?”

 

Hắn một chiêu thành công, đang muốn thuận thế đánh thêm một chiêu, đột nhiên thân thể run rẩy, kinh ngạc cúi đầu, đã thấy một đầu dao nhọn đâm qua phần xương sườn, máu tươi ồ ồ phun ra.

 

Thì ra là một thôn dân phía sau, thừa dịp hắn không phòng bị, tàn nhẫn đâm hắn một đao.

 

Tu vi của Lăng Hoa dù có cao cường, cuối cùng vẫn là phàm nhân, bị thương thì hành động liền chậm lại, nháy mắt đã có vô số vũ khí sắt bén chém về phía hắn. Những thôn dân này ánh mắt ngây dại, nhưng người người đại phát hung tính, dưới sự điều khiển của nữ quỷ, nhất loạt công kích Lăng Hoa. Chỉ một lát sau, trên người Lăng Hoa đã có thêm mười mấy vết thương.

 

Bạch y sớm đã nhuộm thành màu đỏ tươi, Lăng Hoa hét lớn một tiếng, trường kiếm rời vỏ, kiếm phong đảo qua, đẩy mạnh thôn dân bao vây quanh người hắn, lập tức huy kiếm, đánh thẳng về phía nữ quỷ. Nữ quỷ mau mắt nhanh tay túm lấy một thôn dân, đẩy về phía trước, chỉ nghe ‘Phập’ một tiếng, trường kiếm đâm vào ngực thôn dân chắn trước nữ quỷ.

 

Nữ quỷ cười lớn, tiện tay ném thôn dân đi, đột nhiên dùng tay kia quắp lấy cổ áo Lăng Hoa, kéo đến trước mặt nàng.

 

“Ngươi không thể tổn thương bọn chúng, thì không thể làm gì được ta” Nàng cười đến âm trầm, nửa gương mặt bị cháy đen, vô cùng ghê tởm quỷ dị, “Người tu luyện luôn ngu ngốc như vậy… Người muốn cứu bọn chúng? Nhưng bản thân ngươi lại phải chết trong tay bọn chúng!”

 

Lăng Hoa chống đỡ thân thể lung lay sắp ngã, cắn chặt răng, gằn từng chữ: “Ngươi làm nhiều việc ác, sớm hay muộn cũng bị trời phạt.”

 

Nữ quỷ như nghe được lời nói đùa rất buồn cười, cười đến run rẩy: “Trời phạt? Nếu có trời phạt, ta hôm nay còn có thể đứng ở chỗ này sao?” Ẩn đi nụ cười, âm trầm nhìn Lăng Hoa, “Ta chỉ biết những kẻ chính nghĩa chi sĩ như ngươi, luôn miệng đòi thay trời hành đạo giết ta, cuối cùng chẳng phải có đi mà không có về, tất cả đều thành thức ăn trong bụng ta sao”

 

Nàng thè lưỡi liếm liếm môi. Rất khát… Chân khí thuần triệt mà mạnh mẽ trong cơ thể người tu luyện trẻ tuổi này, khơi lên dục vọng trong nàng.

 

Đã nhiều năm chưa từng gặp được loại mĩ vị hiếm có này.

 

Cổ Lăng Hoa bị tay nàng siết chặt, ngay sau đó thân thể chật vật bị nữ quỷ kéo vào trong lòng. Nữ quỷ đột nhiên thè cái lưỡi dài đỏ tươi liếm lên cổ hắn, nàng bật ra một tràng cười chói tai quái đản.

 

Trong khoảnh khắc này, một luồng sát khí mãnh liệt mà hung dũng đột nhiên tràn vào từ cửa kết giới.

 

Lăng Hoa cả kinh, đột nhiên mở mắt, nữ quỷ kia cũng hoảng sợ, rụt cái lưỡi lại, mở to mắt nhìn qua.

 

Trong bóng tối dày đặc khó xuyên thấu, chỉ thấy một thân ảnh chậm rãi đến gần, thần sắc nữ quỷ biến đổi, ống tay áo phất qua, đám thôn dân kia liền đần độn vọt đến chỗ thân ảnh nọ. Một tiếng “xích” nhỏ vang lên, nháy mắt máu bay đầy trời, người nọ tựa hồ ngay cả tay cũng không động, từng bước đạp lên thi thể dưới chân, đi tới.

 

Đám thôn dân đều đã bị hắn nháy mắt phanh thây, rốt cuộc không đứng dậy nữa.

 

Nữ quỷ rốt cuộc lộ ra thần sắc hoảng sợ, trơ mắt nhìn người nọ đi đến trước mặt, hờ hững nhìn nàng. Mắt thấy hắn hơi hơi nâng tay, nữ quỷ vội vàng đẩy Lăng Hoa ra phía trước, người nọ thuận thế ôm lấy, đoạt Lăng Hoa khỏi tay nàng.

 

Lăng Hoa mở to mắt, thất thanh gọi: “Tiểu sư đệ?!”

 

Người nọ đúng là Lăng Chiêu, cậu quay đầu, nhìn Lăng Hoa, khoé môi chậm rãi toát ra ý cười: “Sư huynh quá chậm. Sư đệ thật sự chờ không nổi, đành phải đi tìm ngươi”

 

“Ngươi… ngươi vì sao phải giết hết thôn dân!”

 

Lăng Chiêu bật cười, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Ai kêu bọn họ cản đường ta”

 

Lăng Hoa nói không nên lời, vẻ mặt lạnh lùng mà xa lạ này, ngữ khí bất cần này, thật sự là sư đệ của hắn sao? Chớp mắt liền giết sạch hơn mười mấy thôn dân, lại như bất quá là một chuyện nhỏ nhặt.

 

Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, nữ quỷ đã đánh tới. Quỷ khí ngập trời, móng tay thật dài như muốn lột da bọn họ, chớp mắt đã đánh úp đến trước mặt.

 

Thân thể Lăng Chiêu hơi tránh đi, bắt lấy cổ tay nữ quỷ, quay đầu nhìn Lăng Hoa: “Sư huynh, giờ chỉ còn một kẻ ngáng đường, chẳng lẽ còn bó tay chịu trói sao?”

 

Lăng Hoa cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn trên người, lấy một lá bùa đánh lên người nữ quỷ. Nữ quỷ thét chói tai muốn tránh đi, nhưng vẫn bị Lăng Chiêu giữ chặt, tránh không được, ba chỗ trán, cổ họng, ngực nháy mắt bị thiên hoả cắn nuốt. Đột nhiên nàng phát ra một tiếng gào thét, một luồng hắc khí thoát ra từ cơ thể, Lăng Chiêu nhanh tay đánh một chưởng, lập tức trường kiếm bay ra, đâm xuyên ngực nàng. Lăng Hoa cũng không dám chậm trễ, lập tức dùng bùa phong bế thất khiếu của nàng, niệm chân ngôn, nữ quỷ kia giãy dụa kêu gào, rốt cục dần dần hoá thành một xác khô.

 

Cơ thể Lăng Hoa lung lay, được Lăng Chiêu giơ tay đỡ, hơi hơi mở mắt, nhìn vào đôi mắt tựa tiếu phi tiếu.

 

“Ngươi…”

 

Ngươi thật là… tiểu sư đệ của ta sao?

 

Còn chưa kịp nói ra miệng, vết thương đột nhiên đau đớn, hắn vô lực ngã xuống.

 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lăng Hoa cũng từ từ tỉnh dậy, phát giác bản thân đang ở trong một khoảng rừng, gần đó có một đống lửa, tiểu sư đệ đang ngồi không xa hắn.

 

Cố sức phát ra một tiếng rên rỉ, Lăng Chiêu lập tức quay đầu. Cậu chạy đến bên người hắn, do dự một chút, nâng hắn dậy, uy chút nước cho hắn uống, thấp giọng nói: “Sư huynh, ngươi bị thương quá nặng, ta đã băng bó giúp ngươi, chúng ta nên nhanh chóng về sư môn đi”

 

Lăng Hoa đánh giá vẻ mặt của cậu, vẫn là tiểu sư đệ của hôm qua, lúc nói chuyện không nhìn mặt hắn, rõ ràng có phần xa lạ, nhưng vẫn không thể không chăm sóc hắn.

 

“Ngươi có nhớ… hôm qua xảy ra chuyện gì không?”

 

Sắc mặt tiểu sư đệ hơi biến, ngồi lại bên đống lửa, thật lâu sau, thanh âm ấm ách: “Không nhớ rõ… chỉ biết sau khi ta bị sư huynh ném ra ngoài, vừa lo lắng vừa sốt ruột, không biết làm thế nào mà xâm nhập được vào kết giới, nhìn thấy sư huynh bị trọng thương, sau đó… Sau đó xảy ra chuyện gì, ta không có ấn tượng.”

 

Vẻ mặt cậu mang theo chút mờ mịt và kinh hoàng, chắc là sau khi tỉnh lại, nhìn thấy thân thể đầy máu trên đất, thi cốt luy luy, giật mình không ít rồi?

 

Lăng Hoa nhắm mắt, đáy lòng thở hắt ra, mở mắt, nhìn Lăng Chiêu: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi từng tự tiện đi vào cấm địa sau núi của Lăng môn”

 

Lăng Chiêu kinh hãi, run giọng: “Ta không có! Các sư huynh đã dạy, nghiêm cấm đệ tử đến gần cấm địa, ta sao có thể biết mà còn vi phạm!”

 

Lăng Hoa nhìn sát hắn: “Thật là không có?”

 

Lăng Chiêu tức giận, quay đầu nói: “Không có! Chưa bao giờ! Tin hay không tuỳ ngươi”

 

Lăng Hoa chăm chú nhìn cậu một lúc, cuối cùng quay đầu đi, thật lâu sau, mới mở miệng: “Nếu đã không có, vậy thì tốt”

 

Hắn vẫn nhớ rõ vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của tiểu sư đệ lúc ấy, không do dự ra tay cướp đi nhân mệnh, thủ đoạn tàn nhẫn, tươi cười thoải mái, quả thật rất giống ma vật năm đó.

 

Như thế nào có thể… Từ khi tiểu sư đệ rời khỏi ma kén, đã được sư tôn thanh trừ ma khí trong cơ thể, nhiều năm như vậy, chưa từng có gì bất thường. Sư tôn từng nói, tiểu sư đệ giờ đã là một phàm nhân bình thường, là một trong những đệ tử Lăng môn, sao có thể… có thể biến thành một ma vật?

 

Có lẽ, là lúc đó tiểu sư đệ bị kích thích, ma khí trong cơ thể thình lình tuôn trào, nhất thời không chế không được, liền đại khai sát giới chăng?

 

Lăng Hoa quay đầu, nhìn thấy Lăng Chiêu ngẩn người ngồi bên đống lửa, vẻ mặt hoảng sợ bất lực, thì không khỏi mềm lòng.

 

Dù thế nào, cho dù máu của ma vật kia đang chảy trong cơ thể cậu, rốt cuộc cậu cũng không muốn biến thành như vậy. Những thôn dân kia… kì thật đã sớm bị nữ quỷ hút cạn tinh khí, muốn cứu cũng không được rồi…

 

“Thi thể thôn dân đâu?”

 

Lăng Chiêu cúi đầu, một lúc sau, chua sót nói: “Đã chôn rồi”

 

Lăng Hoa thở dài, cố sức ngồi dậy, nói: “Nếu đã trừ khử được nử quỷ kia, trời sáng, ta ngươi liền về sư môn thôi” Ngừng một lát, lại nói, “Việc này ta sẽ nói với sư tôn, ngươi không cần nhiều lời.”

 

Mắt Lăng Chiêu chợt loé sáng, không mở miệng, chỉ gật gật đầu.

 

Chờ đến khi hai người trở về Lăng môn, Lăng Hoa bị trọng thương, đương nhiên được nâng đến phòng trị liệu. Hắn nói ngắn gọn mọi chuyện cho sư tôn, cố tình, lướt qua chuyện Lăng Chiêu giết sạch thôn dân, toàn bộ đổ lên đầu nữ quỷ kia.

 

Lăng Chiêu hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy sư huynh uống thuốc xong, đã nằm xuống giường nghĩ ngơi, liền theo các sư huynh ra ngoài.

 

 

Đêm khuya, một bóng người lặng lẽ lướt khỏi phòng, biến mất trong bóng đêm.

 

Cấm địa sau núi Lăng môn, trong sơn động u ám, ma vật toàn thân che kín phù văn, bị phong ấn trong trận pháp, hơi hơi mở mắt, khoé môi mỉm cười, từ tốn nói: “Ngươi đến rồi”

 

Trước mặt hắn, là một thiếu niên đứng khoanh tay, im lặng không nói nhìn hắn.

 

Một năm trước, trong lúc vô ý cậu đi đến gần cấm địa, bất quá chỉ tò mò nhìn cửa động, lại lập tức bị một sức mạnh cường đại nháy mắt kéo cậu vào, kết giới giăng ngoài động nhưng không ngăn được, bất ngờ kéo cậu đến trước mặt ma vật.

 

Không ngờ, cậu đối với ma vật chưa từng gặp này, lại sinh ra một phần cảm giác thân cận không lí do.

 

“Hình như ngươi có chút thay đổi…” Đôi mắt u thâm của ma vật nhìn chằm chằm vào người cậu, “Mùi máu… A a, cuối cùng đã nếm thử hương vị của máu rồi sao? Tư vị không tệ chứ.”

 

Thiếu niên lùi lại một bước, một lúc sau, lạnh lùng nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.. Sau này ta sẽ không đến đây nữa”

 

Cậu xoay người đi, ma vật kia nheo mắt, cười sung sướng.

 

“Ngươi sẽ đến, tựa như mỗi lần ngươi nói không đến, nhưng ngươi vẫn nhịn không được lén lút đến gặp ta”

 

Thiếu niên giật mình, thân thể run run, nháy mắt đã chạy ra ngoài động, không quay đầu chạy vội đi.

 

Ma vật cười lớn, ngẩng đầu lên, ngóng nhìn đỉnh động, cười vô cùng vui vẻ.

 

Khổ tâm của hắn chung quy không uổng phí.

 

Kẻ có dòng máu ma tộc, sao có thể thành người tu tiên trong Lăng môn… Quá buồn cười, thật quá buồn cười.

 

Mấy kẻ Lăng môn ngu xuẩn này, nhất định phải trả một cái giá rất đắt.

back top