Lần vào cung này của Trang Tĩnh Uyển đã làm cho Trang Minh Tâm tức giận một trận.
Nhưng nàng cũng là một người tương đối rộng rãi, cơn giận tới cũng nhanh mà đi cũng mau, chưa tới hai ngày mà đã quên hết rồi.
Trong thời gian này, Thận Hình Ti đã tra ra được thân phận của người chết, chính là một tú nữ tên là Lưu Hương Nhi ở Thượng Y cục.
Tú nữ này tuy có vẻ ngoài xấu xí, nhưng lại có một đôi tay khéo léo, thêu vô cùng sống động, là người thợ được trả lương hàng tháng cao nhất ở Thượng Y cục.
Lưu Hương Nhi năm nay hai mươi tư tuổi, vào cung năm mười bốn tuổi, mười sáu tuổi vào Thượng Y cục, hai mươi tuổi bắt đầu trở thành thợ được nhận lương cao nhất hàng tháng.
Nàng ta là thợ nhất đẳng ở Thượng Y cục nên không cần thiết phải nhận đút lót, nhà lại ở Liêu Đông xa xôi, đi lại không dễ dàng, không có nhiều chỗ có thể tiêu tiền.
Nhiều năm như vậy ít nhất cũng có thể để dành được một trăm tám mươi lượng bạc.
Nhưng mà Thận Hình Ti lục soát chỗ ở của nàng ta, tìm cả trong mọi ngóc ngách, thậm chí còn đào ba thước đất lên.
Kết quả là chỉ tìm được ba nén bạc một lượng, ngoài ra thì không còn gì khác.
“Cho nên Tào công công của chúng ta kết luận đây là một vụ án cướp của giết người, vừa tiếp tục để cho người tìm kiếm những người thường hay lui tới với Lưu Hương Nhi, xem trên người có vết thương không, mặt khác lại cho người điều tra từ phương diện tiền bạc, chỉ cần có ai bỗng nhiên lại dư dả trong túi…
Có lẽ không đến mấy ngày là có thể bắt được người rồi.”
Thái giám Thận Hình Ti phái tới nói như vậy.
Thái giám chưởng ấn của Thận Hình Ti Tào Thu Dương là một người khá tinh ý, những tiến triển có liên quan đến vụ án lại không đi báo cho Trương đức phi và Vệ hiền phi đang cùng trông coi phượng ấn, mà lại phái người báo lại cho nàng, bán cho nàng một ân tình, cũng không biết là muốn làm cái gì.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì khi thỉnh an sớm ở Vĩnh Thọ cung, Trương đức phi còn hỏi nàng chuyện vụ án, hiển nhiên là cũng không biết chuyện gì cả.
Nàng mím môi cười một tiếng, tâng bốc nói: “Cũng là nhờ có Tào công công lãnh đạo các ngươi có cách, nếu không thì chỉ với bản lĩnh nghiệm thi xử án nửa vời của bổn cung, chỉ sợ cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có cách làm lộ ra chân tướng.”
Tiểu thái giám được phái tới kia lộ ra vẻ cơ trí, lập tức cũng tâng bốc nói: “Nương nương quá khiêm nhường rồi, bản lĩnh của nương nương đã rõ như ban ngày, trên dưới hoàng cung này nương nương mà là thứ hai thì ai dám nhận thứ nhất?
Tào công công của chúng ta cũng đã nói, có ngọn đèn chỉ đường là nương nương thì từ nay về sau trong cung coi như là thái bình hơn nhiều rồi.”
Thật ra thì lời nói hoàn chỉnh của Tào công công là: “Có Uyển tần nương nương ở đây, những bọn yêu ma quỷ quái kia cũng không bao giờ dám coi mạng người như cỏ rác nữa, sau này trong cung coi như là thái bình hơn nhiều rồi! Các ngươi cũng phải cẩn thận cho ta, đừng có chọc vào Uyển tần nương nương, nếu không cẩn thận rơi vào trong tay nàng thì ta cũng không có bản lĩnh thoát tội cho các ngươi đâu.”
Hai bên tâng bốc nhau một hồi, Trang Minh Tâm mới kêu Quỳnh Phương cho hắn ta mấy nén bạc, lúc này mới đuổi người đi.
Quỳnh Phương bớp hơn nửa túi tiền đã trống rỗng, buồn rầu nhíu chặt chân mày.
“Nương nương vung tay cũng quá hào phóng rồi, bây giờ mới vào cung chưa được mấy ngày mà đã tiêu mất bao nhiêu bạc thế này rồi…
Tuy đồ cưới phong phú, nhưng cuộc sống về sau còn dài, cứ chỉ chi không thu như vậy thì sớm muộn cũng có ngày tiêu hết, đến lúc đó phải làm sao đây?”
Thôi Kiều cũng khuyên: “Quỳnh Phương cô nương nói đúng, nô tỳ cũng sốt ruột thay nương nương, chưa từng nhìn thấy ai hào phóng hơn nương nương, chẳng trách bên ngoài những người kia ai cũng tình nguyện chạy đến Chung Túy cung, có thể nhận thưởng phong phú hơn nơi khác.”
“Dù sao cũng chỉ có chút tiền như vậy, có tiết kiệm hơn đi nữa thì vẫn có lúc tiêu hết thôi, cũng không cần phải thắt chặt chi tiêu quá mức làm gì.” Trang Minh Tâm rất không để bụng.
Trong suy nghĩ của nàng, tiền không phải do tiết kiệm mà ra, mà là kiếm ra được, tiết kiệm chẳng bằng đi kiếm tiền.
Cho nên ở kiếp trước ngoài nghề chính là pháp y ra thì nàng còn sáng tác tiểu thuyết hình sự, trinh thám, kiếm được không ít tiền nhuận bút, chẳng những trả sạch được khoản vay mua nhà mà còn mua được thêm một căn hộ.
Bây giờ cũng giống như vậy, lại còn có hơn ba mươi ngàn lượng đồ cưới, dù là tám năm, mười năm cũng chẳng xài hết.
Mà dù có tiêu hết cũng không gấp, nàng cũng nhớ được đại khái cách chế tạo xi măng và thủy tinh, bán giá cao cho Dục Cảnh đế thì nửa đời sau hẳn cũng không cần phải băn khoăn rồi.
Quỳnh Phương còn muốn khuyên thêm nhưng Lý Liên Ưng đã bước nhanh vào.
Hắn ta vui mừng nói: “Nương nương, tượng tác giám đưa khí cụ nương nương muốn làm đến rồi, bọn họ đang chờ ở ngoài cửa, người đi xem đi, nếu có chỗ nào chưa ổn thỏa thì kêu bọn họ lập tức mang về sửa lại.”
Bởi vì hôm qua Trang Tĩnh Uyển nhắc tới Liêu thái phi, Trang Minh Tâm lại nhớ tới chuyện trước khi vào cung mẫu thân Bùi nhị phu nhân đã dặn dò nàng phải chăm sóc nhiều hơn đến đường tỷ Bùi thái phi.
Tuy không biết là Bùi nhị phu nhân lấy đâu ra đạo lý đường đường là một thái phi mà còn muốn một tần vị nho nhỏ như nàng tới chăm sóc, nhưng dù gì cũng là di mẫu của mình, xuất thân của Bùi thị là thượng cung Bùi Cẩn của Thượng Y cục, cũng khá là khiến nàng phải hao tổn tâm trí, lui tới Thọ Khang cung nhiều hơn cũng đáng.
Nừng vừa mới đến, ngoại trừ thức ăn ra thì hình như cũng chẳng có lễ vật nào tốt hơn.
Lương bì thì thôi đi, người già chưa chắc có thể ăn cay, mà lương bì không cay thì giống như mất đi linh hồn vậy, ăn còn gì là thú vị nữa?
Bánh mì cũng không được, trước mắt Chung Đại và Tiền Hỉ chỉ biết làm bánh mì kiểu Pháp có vỏ ngoài xốp giòn thôi, mà răng của người già cũng chưa chắc đã ăn được.
Vì vậy nàng đã nghĩ tới bánh ngọt.
Nướng một cái bánh ngọt cao sáu tấc, cắt ở giữa ra rồi bỏ mứt hoa quả vào, ở trên thì dùng bơ phết lên.
Hái một bông hoa hồng ở luống hoa bên ngoài rồi cài lên, vừa không mất thể diện lại vừa đẹp mắt, ăn cũng rất ngon nữa.
Nhưng mà bánh ngọt làm tốn sức hơn bánh mì nhiều.
Phải đánh bông lòng trắng trứng lên, nhưng mà không có máy đánh trứng điện, nàng không thể làm gì khác hơn là vẽ bản mẫu đồ đánh trứng bằng tay đưa cho tượng tác giám, để cho bọn họ dùng dây kẽm quấn ra hai cái.
Đồ đánh trứng bằng tay không có nội dung kỹ thuật gì, Trang Minh Tâm nhận lấy, nhìn mấy lần, gật đầu một cái rồi kêu Quỳnh Phương thưởng.
Mặt Quỳnh Phương dài ra, bất đắc dĩ lấy túi tiền.
Trang Minh Tâm đưa đồ đánh trứng lại cho Lý Liên Ưng, dựng cánh tay của Thôi Kiều lên, ba người cùng nhau đi tới phòng bếp nhỏ ở hậu điện.
…
Nàng phân công công việc cho Chung Đại và Tiền Hỉ.
Chung Đại phụ trách làm ra bột mì có hàm lượng gluten thấp.
Cách làm chính là bỏ bột mì được xay từ cối đá vào chậu sắt, dùng xẻng gỗ nén chặt xuống, trùm vải lên trên, để vào lồng hấp hai chung trà.
Sau khi lấy ra, để lạnh rồi đánh tan bột mì ra, dùng sàng nhỏ để sàng, thứ lấy được chính là bột mì có hàm lượng gluten thấp dùng để làm bánh ngọt.
Tiền Hỉ phụ trách đánh lòng trắng trứng.
Cách làm là sau khi tách lòng trắng khỏi lòng đỏ thì đổ vào chậu sắt, thêm vào một nửa đường.
Sau khi dùng đồ đánh trứng đánh lên bọt thì lại cho thêm một nửa đường còn lại.
Đánh đến khi cứng và bông xốp, nhấc đồ đánh trứng lên mà không bị tuột xuống, cuối cùng khi lòng trắng trứng có ngọn là được.
Đợi Chung Đại làm xong bột mì có hàm lượng gluten thấp, lấy lòng đỏ, sữa bò và bột mì gluten thấp với một muỗng dầu hạt cải bỏ vào trong chậu sắt, khuấy đến khi sệt lại.
Nhỏ mấy giọt giấm tinh vào, rồi lại chia lòng trắng trứng mà Tiền Hỉ đã đánh xong làm hai phần, trộn đều lên.
Gõ chậu sắt nhỏ lên trên thớt mấy cái, loại bỏ hết những bọt khí ở bên trên là có thể bỏ vào trong lò nướng bánh mì rồi.
Thời gian chờ nướng bánh, hai người lại tiếp tục lấy lòng trắng trứng, sữa bò, đường và dầu hạt cải đánh thành một chậu bơ.
Hai khắc sau, cửa lò nướng vừa mở ra, hương thơm ngọt ngào nhất thời phả vào mặt.
Trang Minh Tâm hít một hơi, vừa muốn tán dương nói một câu “thật là thơm” thì đã nghe sau lưng có người giành nói: “Thật là thơm!”
Không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe giọng nói nàng cũng biết là Dục Cảnh đế.
Âm thầm liếc mắt, nàng xoay người lại, khom người hành lễ: “Thần thiếp ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng cát tường an khang.”
Hôm nay Dục Cảnh đế mặc bộ đồ có mang chút phong cách Ngụy Tấn, tay áo bào rộng, trên đầu cũng không đội mũ, chỉ thắt một dây vải màu xanh ngọc, mái tóc đen dài xõa ra.
Vẻ mặt cũng nhu hòa hơn trước kia rất nhiều, toàn thân tản ra khí tức thêm mấy phần lười biếng.
“Bình thân.” Dục Cảnh đế giơ tay lên một cái, sau đó lại hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm lò bánh mì còn đang tỏa ra hơi nóng.
Trong miệng hỏi: “Ái phi đang làm món gì vậy? Tại sao hương thơm lại còn ngọt ngào hơn cả bánh mì thế?”
Trang Minh Tâm tỏ ra vô cùng cạn lời, bánh ngọt vừa mới ra lò mà hắn đã chạy tới ngay rồi, cho dù có phái người giám thị Chung Túy cung nhưng dầu gì cũng che giấu một chút đi chứ.
“Chuẩn bị làm mấy cái bánh ngọt mà người già thích ăn để đi bái kiến thái hậu nương nương, Liêu thái phi nương nương và Bùi thái phi nương nương.”
“Người già” hai chữ này nàng cố tình nhấn mạnh, hy vọng cẩu hoàng đế có thể biết điều một chút, đừng có cướp đồ của người ta.
Chỉ tặng Bùi thái phi bánh ngọt, bỏ qua Trịnh thái hậu và Liêu thái phi, hiển nhiên là không phải hành động sáng suốt gì, bản thân đã không làm cho người ta thích rồi thì thôi, sao lại còn có thể lôi kéo hận thù lên người Bùi thái phi được chứ.
Dù sao cũng không phải là thứ đồ đáng tiền gì mà nàng không mua được, dứt khoát ba người thì tặng luôn ba cái.
Dục Cảnh đế hiển nhiên là cũng không thức thời, chẳng những không thức thời mà còn được voi đòi tiên, nhíu mày: “A. Vừa vặn hôm nay là hưu mộc, trẫm đi cùng nàng vậy.”
Trang Minh Tâm: “…”
Không cần mà! Có hắn ở đó thì làm sao nàng có thể nói chuyện thoải mái với Bùi thái phi được đây?
Nàng nháy mắt với Tiền Hỉ đang bưng chậu bánh ngọt, mắng: “Không có mắt nhìn sao, hoàng thượng đang ở đây kìa, còn không mau bóc màng của bánh ngọt ra, cho nhân vào, phết bơ lên, cắt nửa cái rồi trình lên?”
Không thể làm gì khác hơn là lấy bánh ngọt ra để lấp đầy miệng hắn, hy vọng hắn ăn xong có thể mau chóng biến đi, đừng ở đây làm loạn nàng.
Một lúc sau, miếng bánh ngọt được cắt ra được bày lên trên bàn ở chính điện đông thứ gian.
Dục Cảnh đế cầm cái muỗng xắn một miếng bánh ngọt lớn rồi đưa vào miệng, nhai mấy cái, lập tức bị sự bông xốp, hương vị ngọt ngào chinh phục, hạnh phúc híp nửa mắt lại.
Sau khi nuốt xuống lại múc một muỗng bơ được phết ở phía trên rồi đưa vào trong miệng.
Chỉ cảm thấy mềm mịn, trơn mướt, trong vị ngọt nhàn nhạt có hiện lên hương sữa, tan ngay trong miệng, khiến cho người ta có chút chưa thỏa mãn, không tự chủ được lại múc thêm một muỗng nữa.
Sau khi ăn liền ba muỗng bơ, hắn mới khơi ra mứt đào ở bên trong rồi đưa vào trong miệng.
Sau đó lập tức nhíu mày: “Mứt đào ở đâu ra mà lại khó ăn như vậy?”
Tiền Hỉ đưa bánh ngọt tới mà sợ hết hồn, vội vàng lấy người khác ra làm lá chắn.
“Hồi hoàng thượng, là mua được trong nội thiện phòng, sư phó trong nội thiện phòng nói là dùng đào tươi mới được tiến cống từ tháng sáu năm nay của Tân Châu… Một chai nhỏ này mà đáng giá những năm thỏi bạc.”
Làm một tín đồ ăn uống thầm kín, Dục Cảnh đế rất có trình độ ở phương diện đồ ăn.
Nghe vậy “xì”, nói: “Làm liều, đào tháng sáu là đào tươi và giòn, mang đi làm mứt đào thì đúng thật là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Mứt đào ngon là phải dùng đào vàng mới được, tất cả những loại đào còn lại đều không thể so sánh.”
Ngừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Trang Minh Tâm vì bị hắn ăn mất một miếng bánh ngọt mà đau lòng đến lông mày cũng nhíu hết lại, hào phóng vung tay lên: “Chờ cuối tháng phủ Tế Nam tiến cống đào vàng lên, thưởng cho nàng hai giỏ để nấu mứt đào.”
“Vậy thần thiếp tạ ơn hoàng thượng trước.”
Trang Minh Tâm đứng lên nói tạ ơn, đào vàng là thứ tốt, làm mứt đào chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là có thể làm được đào vàng đóng hộp.
Món này là thứ nàng thích nhất ở kiếp trước, một hơi ăn hết ba hộp lớn cũng không thấy ngán.
Nhưng nàng cũng là một người tương đối rộng rãi, cơn giận tới cũng nhanh mà đi cũng mau, chưa tới hai ngày mà đã quên hết rồi.
Trong thời gian này, Thận Hình Ti đã tra ra được thân phận của người chết, chính là một tú nữ tên là Lưu Hương Nhi ở Thượng Y cục.
Tú nữ này tuy có vẻ ngoài xấu xí, nhưng lại có một đôi tay khéo léo, thêu vô cùng sống động, là người thợ được trả lương hàng tháng cao nhất ở Thượng Y cục.
Lưu Hương Nhi năm nay hai mươi tư tuổi, vào cung năm mười bốn tuổi, mười sáu tuổi vào Thượng Y cục, hai mươi tuổi bắt đầu trở thành thợ được nhận lương cao nhất hàng tháng.
Nàng ta là thợ nhất đẳng ở Thượng Y cục nên không cần thiết phải nhận đút lót, nhà lại ở Liêu Đông xa xôi, đi lại không dễ dàng, không có nhiều chỗ có thể tiêu tiền.
Nhiều năm như vậy ít nhất cũng có thể để dành được một trăm tám mươi lượng bạc.
Nhưng mà Thận Hình Ti lục soát chỗ ở của nàng ta, tìm cả trong mọi ngóc ngách, thậm chí còn đào ba thước đất lên.
Kết quả là chỉ tìm được ba nén bạc một lượng, ngoài ra thì không còn gì khác.
“Cho nên Tào công công của chúng ta kết luận đây là một vụ án cướp của giết người, vừa tiếp tục để cho người tìm kiếm những người thường hay lui tới với Lưu Hương Nhi, xem trên người có vết thương không, mặt khác lại cho người điều tra từ phương diện tiền bạc, chỉ cần có ai bỗng nhiên lại dư dả trong túi…
Có lẽ không đến mấy ngày là có thể bắt được người rồi.”
Thái giám Thận Hình Ti phái tới nói như vậy.
Thái giám chưởng ấn của Thận Hình Ti Tào Thu Dương là một người khá tinh ý, những tiến triển có liên quan đến vụ án lại không đi báo cho Trương đức phi và Vệ hiền phi đang cùng trông coi phượng ấn, mà lại phái người báo lại cho nàng, bán cho nàng một ân tình, cũng không biết là muốn làm cái gì.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì khi thỉnh an sớm ở Vĩnh Thọ cung, Trương đức phi còn hỏi nàng chuyện vụ án, hiển nhiên là cũng không biết chuyện gì cả.
Nàng mím môi cười một tiếng, tâng bốc nói: “Cũng là nhờ có Tào công công lãnh đạo các ngươi có cách, nếu không thì chỉ với bản lĩnh nghiệm thi xử án nửa vời của bổn cung, chỉ sợ cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có cách làm lộ ra chân tướng.”
Tiểu thái giám được phái tới kia lộ ra vẻ cơ trí, lập tức cũng tâng bốc nói: “Nương nương quá khiêm nhường rồi, bản lĩnh của nương nương đã rõ như ban ngày, trên dưới hoàng cung này nương nương mà là thứ hai thì ai dám nhận thứ nhất?
Tào công công của chúng ta cũng đã nói, có ngọn đèn chỉ đường là nương nương thì từ nay về sau trong cung coi như là thái bình hơn nhiều rồi.”
Thật ra thì lời nói hoàn chỉnh của Tào công công là: “Có Uyển tần nương nương ở đây, những bọn yêu ma quỷ quái kia cũng không bao giờ dám coi mạng người như cỏ rác nữa, sau này trong cung coi như là thái bình hơn nhiều rồi! Các ngươi cũng phải cẩn thận cho ta, đừng có chọc vào Uyển tần nương nương, nếu không cẩn thận rơi vào trong tay nàng thì ta cũng không có bản lĩnh thoát tội cho các ngươi đâu.”
Hai bên tâng bốc nhau một hồi, Trang Minh Tâm mới kêu Quỳnh Phương cho hắn ta mấy nén bạc, lúc này mới đuổi người đi.
Quỳnh Phương bớp hơn nửa túi tiền đã trống rỗng, buồn rầu nhíu chặt chân mày.
“Nương nương vung tay cũng quá hào phóng rồi, bây giờ mới vào cung chưa được mấy ngày mà đã tiêu mất bao nhiêu bạc thế này rồi…
Tuy đồ cưới phong phú, nhưng cuộc sống về sau còn dài, cứ chỉ chi không thu như vậy thì sớm muộn cũng có ngày tiêu hết, đến lúc đó phải làm sao đây?”
Thôi Kiều cũng khuyên: “Quỳnh Phương cô nương nói đúng, nô tỳ cũng sốt ruột thay nương nương, chưa từng nhìn thấy ai hào phóng hơn nương nương, chẳng trách bên ngoài những người kia ai cũng tình nguyện chạy đến Chung Túy cung, có thể nhận thưởng phong phú hơn nơi khác.”
“Dù sao cũng chỉ có chút tiền như vậy, có tiết kiệm hơn đi nữa thì vẫn có lúc tiêu hết thôi, cũng không cần phải thắt chặt chi tiêu quá mức làm gì.” Trang Minh Tâm rất không để bụng.
Trong suy nghĩ của nàng, tiền không phải do tiết kiệm mà ra, mà là kiếm ra được, tiết kiệm chẳng bằng đi kiếm tiền.
Cho nên ở kiếp trước ngoài nghề chính là pháp y ra thì nàng còn sáng tác tiểu thuyết hình sự, trinh thám, kiếm được không ít tiền nhuận bút, chẳng những trả sạch được khoản vay mua nhà mà còn mua được thêm một căn hộ.
Bây giờ cũng giống như vậy, lại còn có hơn ba mươi ngàn lượng đồ cưới, dù là tám năm, mười năm cũng chẳng xài hết.
Mà dù có tiêu hết cũng không gấp, nàng cũng nhớ được đại khái cách chế tạo xi măng và thủy tinh, bán giá cao cho Dục Cảnh đế thì nửa đời sau hẳn cũng không cần phải băn khoăn rồi.
Quỳnh Phương còn muốn khuyên thêm nhưng Lý Liên Ưng đã bước nhanh vào.
Hắn ta vui mừng nói: “Nương nương, tượng tác giám đưa khí cụ nương nương muốn làm đến rồi, bọn họ đang chờ ở ngoài cửa, người đi xem đi, nếu có chỗ nào chưa ổn thỏa thì kêu bọn họ lập tức mang về sửa lại.”
Bởi vì hôm qua Trang Tĩnh Uyển nhắc tới Liêu thái phi, Trang Minh Tâm lại nhớ tới chuyện trước khi vào cung mẫu thân Bùi nhị phu nhân đã dặn dò nàng phải chăm sóc nhiều hơn đến đường tỷ Bùi thái phi.
Tuy không biết là Bùi nhị phu nhân lấy đâu ra đạo lý đường đường là một thái phi mà còn muốn một tần vị nho nhỏ như nàng tới chăm sóc, nhưng dù gì cũng là di mẫu của mình, xuất thân của Bùi thị là thượng cung Bùi Cẩn của Thượng Y cục, cũng khá là khiến nàng phải hao tổn tâm trí, lui tới Thọ Khang cung nhiều hơn cũng đáng.
Nừng vừa mới đến, ngoại trừ thức ăn ra thì hình như cũng chẳng có lễ vật nào tốt hơn.
Lương bì thì thôi đi, người già chưa chắc có thể ăn cay, mà lương bì không cay thì giống như mất đi linh hồn vậy, ăn còn gì là thú vị nữa?
Bánh mì cũng không được, trước mắt Chung Đại và Tiền Hỉ chỉ biết làm bánh mì kiểu Pháp có vỏ ngoài xốp giòn thôi, mà răng của người già cũng chưa chắc đã ăn được.
Vì vậy nàng đã nghĩ tới bánh ngọt.
Nướng một cái bánh ngọt cao sáu tấc, cắt ở giữa ra rồi bỏ mứt hoa quả vào, ở trên thì dùng bơ phết lên.
Hái một bông hoa hồng ở luống hoa bên ngoài rồi cài lên, vừa không mất thể diện lại vừa đẹp mắt, ăn cũng rất ngon nữa.
Nhưng mà bánh ngọt làm tốn sức hơn bánh mì nhiều.
Phải đánh bông lòng trắng trứng lên, nhưng mà không có máy đánh trứng điện, nàng không thể làm gì khác hơn là vẽ bản mẫu đồ đánh trứng bằng tay đưa cho tượng tác giám, để cho bọn họ dùng dây kẽm quấn ra hai cái.
Đồ đánh trứng bằng tay không có nội dung kỹ thuật gì, Trang Minh Tâm nhận lấy, nhìn mấy lần, gật đầu một cái rồi kêu Quỳnh Phương thưởng.
Mặt Quỳnh Phương dài ra, bất đắc dĩ lấy túi tiền.
Trang Minh Tâm đưa đồ đánh trứng lại cho Lý Liên Ưng, dựng cánh tay của Thôi Kiều lên, ba người cùng nhau đi tới phòng bếp nhỏ ở hậu điện.
…
Nàng phân công công việc cho Chung Đại và Tiền Hỉ.
Chung Đại phụ trách làm ra bột mì có hàm lượng gluten thấp.
Cách làm chính là bỏ bột mì được xay từ cối đá vào chậu sắt, dùng xẻng gỗ nén chặt xuống, trùm vải lên trên, để vào lồng hấp hai chung trà.
Sau khi lấy ra, để lạnh rồi đánh tan bột mì ra, dùng sàng nhỏ để sàng, thứ lấy được chính là bột mì có hàm lượng gluten thấp dùng để làm bánh ngọt.
Tiền Hỉ phụ trách đánh lòng trắng trứng.
Cách làm là sau khi tách lòng trắng khỏi lòng đỏ thì đổ vào chậu sắt, thêm vào một nửa đường.
Sau khi dùng đồ đánh trứng đánh lên bọt thì lại cho thêm một nửa đường còn lại.
Đánh đến khi cứng và bông xốp, nhấc đồ đánh trứng lên mà không bị tuột xuống, cuối cùng khi lòng trắng trứng có ngọn là được.
Đợi Chung Đại làm xong bột mì có hàm lượng gluten thấp, lấy lòng đỏ, sữa bò và bột mì gluten thấp với một muỗng dầu hạt cải bỏ vào trong chậu sắt, khuấy đến khi sệt lại.
Nhỏ mấy giọt giấm tinh vào, rồi lại chia lòng trắng trứng mà Tiền Hỉ đã đánh xong làm hai phần, trộn đều lên.
Gõ chậu sắt nhỏ lên trên thớt mấy cái, loại bỏ hết những bọt khí ở bên trên là có thể bỏ vào trong lò nướng bánh mì rồi.
Thời gian chờ nướng bánh, hai người lại tiếp tục lấy lòng trắng trứng, sữa bò, đường và dầu hạt cải đánh thành một chậu bơ.
Hai khắc sau, cửa lò nướng vừa mở ra, hương thơm ngọt ngào nhất thời phả vào mặt.
Trang Minh Tâm hít một hơi, vừa muốn tán dương nói một câu “thật là thơm” thì đã nghe sau lưng có người giành nói: “Thật là thơm!”
Không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe giọng nói nàng cũng biết là Dục Cảnh đế.
Âm thầm liếc mắt, nàng xoay người lại, khom người hành lễ: “Thần thiếp ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng cát tường an khang.”
Hôm nay Dục Cảnh đế mặc bộ đồ có mang chút phong cách Ngụy Tấn, tay áo bào rộng, trên đầu cũng không đội mũ, chỉ thắt một dây vải màu xanh ngọc, mái tóc đen dài xõa ra.
Vẻ mặt cũng nhu hòa hơn trước kia rất nhiều, toàn thân tản ra khí tức thêm mấy phần lười biếng.
“Bình thân.” Dục Cảnh đế giơ tay lên một cái, sau đó lại hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm lò bánh mì còn đang tỏa ra hơi nóng.
Trong miệng hỏi: “Ái phi đang làm món gì vậy? Tại sao hương thơm lại còn ngọt ngào hơn cả bánh mì thế?”
Trang Minh Tâm tỏ ra vô cùng cạn lời, bánh ngọt vừa mới ra lò mà hắn đã chạy tới ngay rồi, cho dù có phái người giám thị Chung Túy cung nhưng dầu gì cũng che giấu một chút đi chứ.
“Chuẩn bị làm mấy cái bánh ngọt mà người già thích ăn để đi bái kiến thái hậu nương nương, Liêu thái phi nương nương và Bùi thái phi nương nương.”
“Người già” hai chữ này nàng cố tình nhấn mạnh, hy vọng cẩu hoàng đế có thể biết điều một chút, đừng có cướp đồ của người ta.
Chỉ tặng Bùi thái phi bánh ngọt, bỏ qua Trịnh thái hậu và Liêu thái phi, hiển nhiên là không phải hành động sáng suốt gì, bản thân đã không làm cho người ta thích rồi thì thôi, sao lại còn có thể lôi kéo hận thù lên người Bùi thái phi được chứ.
Dù sao cũng không phải là thứ đồ đáng tiền gì mà nàng không mua được, dứt khoát ba người thì tặng luôn ba cái.
Dục Cảnh đế hiển nhiên là cũng không thức thời, chẳng những không thức thời mà còn được voi đòi tiên, nhíu mày: “A. Vừa vặn hôm nay là hưu mộc, trẫm đi cùng nàng vậy.”
Trang Minh Tâm: “…”
Không cần mà! Có hắn ở đó thì làm sao nàng có thể nói chuyện thoải mái với Bùi thái phi được đây?
Nàng nháy mắt với Tiền Hỉ đang bưng chậu bánh ngọt, mắng: “Không có mắt nhìn sao, hoàng thượng đang ở đây kìa, còn không mau bóc màng của bánh ngọt ra, cho nhân vào, phết bơ lên, cắt nửa cái rồi trình lên?”
Không thể làm gì khác hơn là lấy bánh ngọt ra để lấp đầy miệng hắn, hy vọng hắn ăn xong có thể mau chóng biến đi, đừng ở đây làm loạn nàng.
Một lúc sau, miếng bánh ngọt được cắt ra được bày lên trên bàn ở chính điện đông thứ gian.
Dục Cảnh đế cầm cái muỗng xắn một miếng bánh ngọt lớn rồi đưa vào miệng, nhai mấy cái, lập tức bị sự bông xốp, hương vị ngọt ngào chinh phục, hạnh phúc híp nửa mắt lại.
Sau khi nuốt xuống lại múc một muỗng bơ được phết ở phía trên rồi đưa vào trong miệng.
Chỉ cảm thấy mềm mịn, trơn mướt, trong vị ngọt nhàn nhạt có hiện lên hương sữa, tan ngay trong miệng, khiến cho người ta có chút chưa thỏa mãn, không tự chủ được lại múc thêm một muỗng nữa.
Sau khi ăn liền ba muỗng bơ, hắn mới khơi ra mứt đào ở bên trong rồi đưa vào trong miệng.
Sau đó lập tức nhíu mày: “Mứt đào ở đâu ra mà lại khó ăn như vậy?”
Tiền Hỉ đưa bánh ngọt tới mà sợ hết hồn, vội vàng lấy người khác ra làm lá chắn.
“Hồi hoàng thượng, là mua được trong nội thiện phòng, sư phó trong nội thiện phòng nói là dùng đào tươi mới được tiến cống từ tháng sáu năm nay của Tân Châu… Một chai nhỏ này mà đáng giá những năm thỏi bạc.”
Làm một tín đồ ăn uống thầm kín, Dục Cảnh đế rất có trình độ ở phương diện đồ ăn.
Nghe vậy “xì”, nói: “Làm liều, đào tháng sáu là đào tươi và giòn, mang đi làm mứt đào thì đúng thật là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Mứt đào ngon là phải dùng đào vàng mới được, tất cả những loại đào còn lại đều không thể so sánh.”
Ngừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Trang Minh Tâm vì bị hắn ăn mất một miếng bánh ngọt mà đau lòng đến lông mày cũng nhíu hết lại, hào phóng vung tay lên: “Chờ cuối tháng phủ Tế Nam tiến cống đào vàng lên, thưởng cho nàng hai giỏ để nấu mứt đào.”
“Vậy thần thiếp tạ ơn hoàng thượng trước.”
Trang Minh Tâm đứng lên nói tạ ơn, đào vàng là thứ tốt, làm mứt đào chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là có thể làm được đào vàng đóng hộp.
Món này là thứ nàng thích nhất ở kiếp trước, một hơi ăn hết ba hộp lớn cũng không thấy ngán.