Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 23

Miệng của nam nhân là quỷ lừa người.

Dù nam nhân này có là hoàng đế có quyền lợi chí cao vô thượng cũng giống vậy.

Một câu một từ trên giường cũng đều không thể tin được.

Trang Minh Tâm cong chân, để chân trên bụng Dục Cảnh đế, sau đó dùng sức muốn đạp hắn vào chân tường.

Nàng quay người qua, lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn một cái, hừ nói: “Thần thiếp đã từng nói rồi, nếu hoàng thượng không giữ lời thì thần thiếp sẽ tức giận.”

Xung quanh giường có thành giường bọc bông nên Dục Cảnh đế ngã cũng không đau.

Chỉ là lúc trước ăn tối quá no, bây giờ bụng vẫn còn trướng to, một đạp này của nàng suýt chút nữa đã làm hắn phun ra tại chỗ.

Ôm bụng bình thường lại một lát mới có thể đè ý niệm muốn nôn ra xuống.

Đồng thời cũng đè dục niệm đang sôi trào trong con ngườii.

Nếu đổi lại là người khác, với tính khí nóng nảy của hắn thì đừng nói là biếm vào lãnh cung, từ đó tuyệt đối sẽ không được lật thẻ bài lần hai nữa.

Nhưng khi đối mặt với Trang Minh Tâm thì hắn lại không tức giận nổi.

Dù sao đó cũng là bản thân tự nói không giữ lời, nàng mới đạp nhẹ mình một cái coi như đã là vô cùng nhẹ tay rồi.

Theo như tin tức thám tử điều tra được, công phu của nàng rất giỏi, chừng mười tên bổ khoái hợp lực lại cũng không làm gì được nàng.

Lại là một người hiểu rõ kỳ kinh bát mạch của cơ thể người, nếu như nàng thật sự muốn giết người thì phỏng chừng một chiêu là có thể mất mạng.

Nói đến cùng, vẫn là nhớ đến thức ăn ở nơi này của nàng, một khi xé rách mặt mũi thì coi như là không tới ăn chùa được nữa rồi.

Cho nên hắn bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi đúng là ỷ vào trẫm sủng ái ngươi mới vô pháp vô thiên như vậy, cẩn thận ngày nào đó trẫm không sủng ái ngươi nữa thì xem ngươi hối hận cũng không kịp đâu!”

Trang Minh Tâm: “…”

Ngươi tưởng mình là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết sao?

Nàng cười khinh bỉ một tiếng, phóng khoáng nói: “Thần thiếp không hối hận quá đâu, nếu thật sự có một ngày phải cậy vào sự sủng ái của hoàng thượng mới có thể sống được thì lại nghĩ cách lôi kéo hoàng thượng đến đây là được rồi.”

Dục Cảnh đế nghe vậy, mạnh miệng nói: “Ngự thiện phòng của trẫm cũng không phải là hạng ăn không ngồi rồi, thứ ngươi chế biến ra được, cho dù không có công thức thì bọn họ bắt chước cũng có thể mô phỏng được đại khái, chưa chắc trẫm phải đến đây mới có thể ăn được.”

Kỹ năng bắt chước của người Hoa Hạ, ở hiện đại Trang Minh Tâm cũng đã hiểu rõ vô cùng.

Huống hồ hắn vẫn còn sắp xếp người ở bên cạnh nàng, nội ứng ngoại hợp cùng bắt chước, vậy thì mô phỏng một mấy thứ như thức ăn đúng thật là không quá khó.

Ý nói là thức ăn mới lạ cũng có hạn, đợi ngự thiện phòng mô phỏng ra được từng món rồi, muốn dụ dỗ hắn quay về cũng không dễ dàng như vậy.

Nàng cười một tiếng, không quá để ý nói: “Thần thiếp biết nhiều thứ lắm, thức ăn chỉ là lấy ra để chơi đùa trong lúc rảnh rỗi thôi, lỡ như thật sự muốn lôi kéo hoàng thượng quay lại thì tự nhiên sẽ lấy ra những thứ càng hiếm lạ và hữu dụng hơn.”

Dục Cảnh đế nghe mà thấy động tâm, giọng mềm mại đi, dụ dỗ nói: “Ví dụ như?”

“Không có ví dụ.” Trang Minh Tâm đã từng học môn tâm lý học, làm sao mắc lừa hắn được, ngay lập tức chặt đứt.

Dục Cảnh đế: “…”

Đúng thật là con tiểu hồ ly giảo hoạt!

Hắn lại đổi thành phép khích tướng, nghiêng người xuống cuối giường, khinh thường nói: “Ngay cả ví dụ cũng không có, ai mà biết được có phải ngươi khoác lác hay không chứ, trẫm cũng không bị ngươi lừa đâu.”

“Không bị lừa thì không bị lừa, đợi đến khi thần thiếp muốn lôi kéo hoàng thượng thì tự nhiên người sẽ biết.” Vừa nói nàng vừa giảo hoạt cười một tiếng, lại bồi thêm một câu tức chết người không đền mạng: “Có lẽ cả đời cũng sẽ không rơi vào khả năng kia đâu.”

Bên ngoài có chỗ dựa là tổ phụ thủ phụ, bên trong có phân vị và tiền bạc mở đường, nếu nàng không sống tốt được, lưu lạc tới mức cần dựa vào sự sủng ái của hoàng đế mới có thể sống được, vậy thì xấu hổ nhục nhã đến chết mất.

Đáng tiếc thiên nhiên cũng có những thiên tai bất ngờ, người cũng có lúc họa lúc phúc.

Cao Xảo ở bên ngoài hét lên một tiếng kinh hãi, nàng mới vừa nghĩ vậy xong mà đã bị vả mặt rồi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Uyển tần nương nương, đại sự không hay, Trang thủ phụ trúng gió rồi!”

Trang Minh Tâm đã không còn để ý tới việc suy nghĩ những vấn đề như là làm sao Cao Xảo biết được tin tức từ Trang gia, có phải là đã cài mật thám vào hay không, nàng lập tức bò dậy từ trên giường.

“Quỳnh Phương, Thôi Kiều, thay quần áo cho bổn cung.”

Sau khi cao giọng phân phó một câu, lúc này mới ý thức được bây giờ bản thân đã không còn ở Trang phủ nữa rồi, muốn đi thăm tổ phủ thì trước hết tất nhiên phải có được sự đồng ý của Dục Cảnh đế.

Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén sự sốt ruột trong lòng lại, chớp mắt mấy cái.

Khi xoay người lại lần nữa thì đã nước mắt lưng tròng: “Thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn cho thần thiếp được xuất cung.”

“Làm càn!” Dục Cảnh đế xụ mặt trách mắng một câu, thật sự là phải cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, vì hắn sợ không cẩn thận sẽ để lộ ra sự mừng rỡ như điên của bản thân.

Không uổng công ngày chờ đêm mong, cuối cùng cũng chờ được đến ngày lão hồ ly Trang Hi Thừa này bị bệnh nằm trên giường.

Trúng gió là loại bệnh rất nguy hiểm, cho dù có thể cứu được tính mạng chỉ sợ cũng sẽ bị bán thân bất toại, đừng nghĩ việc có thể lại thượng triều nghị sự, chỉ có thể cáo lão thôi.

Hắn lên tiếng gọi Cao Xảo vào, giả vờ ân cần dò hỏi: “Đã mời thái y tới xem bệnh chưa?”

Cao Xảo vội trả lời: “Trang đại nhân đã cho người cầm bái thiếp đến mời Tôn viện phán rồi, bây giờ Tôn viện phán đã đến Trang phủ.”

“Tiếp tục cho người hỏi thăm, nếu có tin tức mới thì lập tức báo lên.” Dục Cảnh đế giơ tay lên, cho Cao Xảo lui xuống.

Hắn quay đầu lại trấn an Trang Minh Tâm, nói: “Cung quy tạm thời không đề cập tới, cho dù trẫm nguyện làm hôn quân “Phóng hỏa chơi chư hầu” một lần thì ngươi cũng không phải là đại phu, trở về cũng chẳng thể thể giúp gì thì không nói, ngược lại còn thêm loạn, không bằng ở trong cung chờ tin tức với trẫm thì hơn.”

Bây giờ cửa cung đã đóng rồi, chỉ cần không phải là chuyện lớn tình thế nguy cấp thì bất kể như thế nào cũng không thể mở, cho nên Dục Cảnh đế mới nói “Phóng hỏa chơi chư hầu”.

Trang Minh Tâm xuyên qua từ lúc bào thai, Trang Hi Thừa chính là tổ phụ ruột của nàng, nàng lo lắng nên mới bị loạn, không khỏi đánh mất sự thông minh thường ngày.

Bị Dục Cảnh đế nói một chút, ngược lại nàng đã tỉnh táo hơn mấy phần.

Cung phi về thăm nhà mẹ đẻ cũng không có gì hiếm lạ, nhưng cũng phải tuân theo quy củ, ai từng xem qua Nguyên phi về thăm nhà trong “Hồng lâu mộng” thì đều biết, không đến nửa năm thì không thể sắp xếp được.

Cho dù có chuyện khẩn cấp gì xảy ra, quy củ cũng được giản lược bớt, thái hậu vì nàng ta từng giúp đại trưởng công chúa An Ninh nên cũng không làm ra chuyện ngăn cản gì thì cũng phải đợi tới trời sáng mới đi được.

Đêm đập cửa cung cũng giống như là tạo phản, cũng là tội lớn tịch thu tài sản, diệt tộc.

Nàng gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.

Say nghĩ một chút rồi lại nói với Dục Cảnh đế: “Tối nay thần thiếp không ngủ được, ngày mai hoàng thượng còn phải lên triều sớm, trở về Càn Thanh cung nghỉ ngơi đi.”

Ngược lại hắn muốn trở về Càn Thanh cung thì có thể cười lớn không chút kiêng kỵ gì, nhưng lại không làm nổi.

Trang Hi Thừa dầu gì cũng đã từng làm thái phó của hắn, lại là cố mệnh đại thần mà tiên đế đã chỉ định trước lúc lâm chung, cho dù là giả bộ thì hắn cũng phải giả bộ ra dáng vẻ rầu rĩ.

Ngày mai tất phải hủy buổi triều sớm, đích thân tới Trang phủ thăm “ân sư” mới được.

Hắn nhận lấy áo sam khoác ngoài Thôi Kiều đưa tới, tự mình đắp lên cho Trang Minh Tâm, thở dài nói: “Ngươi không ngủ được, vậy trẫm làm sao mà ngủ đây? Bây giờ ân sư sinh tử không rõ, trẫm thân làm học trò, không thể tự mình hầu bệnh thì đã là chuyện ăn năn cả đời này rồi, đâu còn có tâm trí mà ngủ ngon chứ?”

Nếu không phải là có nàng ở bên cạnh, đoán chừng là hắn vui vẻ đến muốn đốt pháo ăn mừng đấy chứ?

Trang Minh Tâm hừ lạnh một tiếng trong lòng, cũng không vạch trần hắn.

Nếu tình hình của tổ phụ tốt thì không nói, nhưng nếu không tốt thì vẫn phải trông cậy vào hắn ân chuẩn cho nàng về nhà mẹ đẻ thăm bệnh đó, nhỡ may lại lỡ miệng chọc giận hắn ở đây thì không được.



Đã là đầu thu, ban đêm lạnh lẽo, hai người ngồi song song ở mép giường hai chung trà, quả thực không chịu nổi nữa thì mới nằm xuống lại.

Dù sao trong tất cả các tư thế thì nằm chờ hiển nhiên là thoải mái hơn ngồi chờ nhiều rồi.

Dục Cảnh đế sợ bản thân ngủ mất mà mất mặt nên nói chuyện không ngừng với Trang Minh Tâm, Trang Minh Tâm vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng cũng sợ bản thân không cưỡng lại nổi bản năng sinh lý mà ngủ mất nên cũng câu được câu chăng mà đáp lại.

Lại nhịn thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng cũng đến khi Cao Xảo lên tiếng lần nữa.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Uyển tần nương nương, tính mạng Trang thủ phụ không có gì đáng ngại, người đã tỉnh lại, chỉ là bây giờ nửa người bên trái không động đậy được, có thể bình phục như lúc ban đầu hay không thì Tôn viện phán không dám đảm bảo, chỉ nói là uống thuốc nửa tháng trước rồi nói sau.”

Nguyên nhân gây nên bệnh trúng gió là mạch máu não bị tắc nghẽn, nửa người bên trái không thể động đậy cho thấy rõ ràng là bị tắc bên não phải.

Có thể bình phục như lúc ban đầu hay không thì phải xem tình hình mạch máu khai thông, tình hình thiết lập tuần hoàn bàng hệ và tình hình phục hồi sau đó.

Nếu may mắn thì tay chân có thể phục hồi phần lớn chức năng, còn không may thì cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh vĩnh viễn.

Thái y viện kê đơn thuốc điều trị trúng gió, nàng cũng không biết gì về lĩnh vực này nên cũng chẳng thể nói được là nó có hữu hiệu hay không.

Còn về hồi phục chức năng thì nàng lại có một vài chủ ý, nhưng đây cũng chỉ là nói sau này, cách thời kỳ hồi phục chức năng vẫn còn xa.

“Biết rồi.” Dục Cảnh đế đáp một tiếng, lại phân phó nói: “Phái người đến Trang phủ, hỏi xem có thiếu loại thuốc gì không, sáng sớm ngày mai khi trẫm và Uyển tần nương nương đến sẽ mang theo.”

Trang Minh Tâm nghe vậy nhất thời vui mừng trong lòng một hồi, còn tưởng rằng sáng sớm ngày mai còn phải đến chỗ thái hậu thỉnh cầu ân điển nữa, không ngờ Dục Cảnh đế lại rộng rãi như vậy.

Nhưng ngoài mặt nàng vẫn chần chừ nói: “Xuất cung hai ngày liên tiếp, chỉ sợ thái hậu sẽ không vui.”

Dục Cảnh đế nói chắc chắn: “Hai ngày xuất cung đều có chính sự mà, cũng không phải là tùy hứng chạy ra ngoài vui chơi, từ trước tới nay mẫu hậu luôn khoan hậu, hẳn là sẽ không nói gì nhiều đâu.”

Đối với ngươi thái hậu là người khoan hậu, nhưng đối với người ngoài thì chưa chắc.

Nàng đã từng nghe nói, lúc trước thái hậu vì Tĩnh tần cáo trạng phi tần nên đã quy tội liên đới lên tất cả những cung phi có phân vị tần trở lên.

Đây cũng không phải là lý lịch khoan hậu gì cả!

Chỉ là hai ngày xuất cung đều là đi cùng hắn, nếu thái hậu thật sự đi tìm nàng gây khó dễ thì nàng cũng chẳng còn gì để nói.

back top