Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 25

Trang Minh Tâm mang một bụng lửa giận rời khỏi Vĩnh Thọ cung, sau khi trở về Chung Túy cung đã dẫn Tướng Quân chạy mười vòng mấy vòng mới tiêu hết lửa giận.

Ngày thường khi còn chưa dính líu gì đến nhau, nàng còn cảm thấy những nữ nhân trong cung này thật là đáng thương, bị giam trong một khoảng trời nhỏ như vậy, hoặc là vì sự vinh quang của gia tộc, hoặc là vì tiền đồ của đời sau, hoặc chỉ đơn thuần là tham lam quyền hành, lục đục với nhau suốt ngày không có ngày nào được yên ổn.

Nhưng khi người khác đạp lên đầu mình mới phát hiện những việc đó chẳng có liên quan gì đến bản thân cả.

Sự thật đã chứng minh rằng trước khi vào cung, suy nghĩ sống cuộc sống yên bình nhỏ bé đằng sau cánh cửa đóng kín kia của nàng thực sự rất ngây thơ.

Cũng chỉ là ỷ vào có chỗ dựa là tổ phụ thôi.

Hôm nay tổ phụ vừa mới ngã ngựa còn chưa tới một ngày, vậy mà yêu ma quỷ quái đã lập tức nhảy ra bắt nạt nàng rồi.

Trương đức phi muốn phạt nàng quỳ, không phải có Vệ hiền phi ra mặt ngăn cản thì chuyện nàng bị nhục nhã là không thể tránh khỏi.

Nàng không sợ âm mưu quỷ kế, thấy chiêu phá chiêu mới phải, nhưng lại có phân vị áp chế làm cho nàng không có chút sức nào để đánh trả.

Nếu có thể tiên tri biết trước những chuyện này thì lúc trước nàng cũng không cự tuyệt thị tẩm.

Nhưng bây giờ tỉnh ngộ cũng không tính là quá muộn.

“Nương nương, giao Tướng Quân cho nô tỳ, người mau tắm đi, Lý Liên Ưng thăm dò được là hoàng thượng đã trở về Càn Thanh cung rồi, đang dùng bữa sáng, chỉ sợ một lát nữa là sẽ qua đây.”

Thôi Kiều đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trang Minh Tâm.

Những chuyện này đều để nói sau, xuất cung thăm tổ phụ mới là việc khẩn cấp trước mắt, vì vậy nàng gật đầu một cái, đưa dây dắt chó cho Thôi Kiều, bước nhanh đến phòng tắm.

Sau khi tắm xong, kêu Quỳnh Phương đặc biệt trang điểm giúp nàng một phen, đồ trang sức được dùng là bộ trâm cài đầu năm đuôi bằng vàng ròng được khảm hạt châu màu đỏ mà Dục Cảnh đế thưởng cho nàng khi trước, quần áo đổi sang bộ áo lập lĩnh cân vạt cổ đứng may bằng vải dệt kim mà Trần Ngọc Thấm tặng.

Áo gấm về làng mới có thể làm cho người nhà yên tâm.

Trong lúc này, Trình Hòa Mẫn đang phái cung nữ đưa nhân sâm trăm năm đã hẹn tới, Mạnh tần và Chung tài nhân mỗi người cũng phái người tới tặng chút đồ bổ.

Việc bất ngờ nhất là Vệ hiền phi cũng phái người đưa hai trăm lượng ngân phiếu đến.

Trang Minh Tâm nghi ngờ hỏi Quỳnh Phương: “Ngươi có biết trong phủ chúng ta và phủ Hưng Ninh Bá có quan hệ sâu xa mà không thể để bên ngoài biết hay không?”

Vệ hiền phi nhiều lần lấy lòng nàng, hình như có hơi nhiệt tình quá mức.

Quỳnh Phương lắc đầu một cái: “Phủ Hưng Ninh Bá là nhà huân quý cha truyền con nối, Trang phủ của chúng ta lại là nhà làm quan, lão thái gia cũng không thích giao thiệp với võ tướng, hai nhà chẳng có lui tới gì cả…”

Ngừng lại một lát, đột nhiên ánh mắt nàng ta lại sáng lên, vội la lên: “Nô tỳ nhớ ra rồi, cũng không thể coi là không lui tới gì, người cưới cháu gái bên nhà mẹ của đại tẩu họ ngoại của lão thái thái nhà chúng ta chính là tam lão gia của phủ Hưng Ninh Bá.

Năm ấy tam biểu cô nương của đại cữu lão gia xuất giá, khi nương nương và nhị cô nương làm lễ với vị biểu cô thái thái này, biểu cô thái thái đã cho cô nương và nhị cô nương một đôi ngọc bội hồ điệp làm quà ra mắt đó.”

Trang Minh Tâm nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy xảy ra.

Quan hệ thân thích mà tận mười tám lượt rẽ ngoặt, tám gậy đánh không trúng như vậy mà đáng để Vệ hiền phi làm thế sao?

Mặc kệ người ngoài có tin hay không, dù sao Trang Minh Tâm cũng không tin.

Nhất định là trong này có chuyện gì đó!

Nhưng trước mắt chuyện này có lợi với nàng, nên tạm thời nàng sẽ không cần quá để tâm.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Đột nhiên trong sân truyền tới âm thanh bén nhọn của Cao Xảo.

Một lát sau, Dục Cảnh đế mặc long bào màu xanh nhạt, đầu đội nón bạc đi tới, không đợi Trang Minh Tâm đi tới hành lễ hắn đã “A” một tiếng: “Vậy mới có chút dáng vẻ của sủng phi chứ, những thứ đồ lúc trước mặc chẳng ra làm sao cả!”

Nghĩ đến sự ngột ngạt khi trước, nàng lại tức giận: “Sủng phi, sủng phi, tối thiểu cũng phải là một phi chứ! Thần thiếp còn chẳng với tới nổi phân vị phi như vậy, cũng chẳng dám hy vọng xa vời làm sủng phi.”

Về chuyện ở Vĩnh Thọ cung, Cao Xảo cũng đã bẩm báo hắn khi ở trên đường tới Chung Túy cung rồi.

Chẳng lẽ là nàng bị Trương đức phi đâm một phát nên đã nổi nên lòng cầu tiến sao?

Dục Cảnh đế bĩu môi, hừ nói: “Sủng phi sủng phi, ít nhất cũng phải được thị tẩm thì mới phong phi được, một hoàng hoa đại khuê nữ như ngươi mà muốn phong phi sao? Đúng là nằm mơ còn nhanh hơn!”

Trang Minh Tâm làm ra vẻ tủi thân, bĩu môi nói: “Thần thiếp cũng không có ý định làm hoàng hoa đại khuê nữ cả đời, chỉ là tạm thời chưa chuẩn bị xong để thị tẩm thôi.”

Sau đó bẻ lái thật nhanh: “Nói không chừng, khi trở về từ Trang phủ thần thiếp có thể chuẩn bị xong rồi đó.”

“Thật không?” Dục Cảnh đế vui mừng, càng không ăn được thì càng muốn, mấy ngày nay trong đầu đều nghĩ đến nàng.

Nhưng vui mừng chỉ duy trì được trong chốc lát hắn đã lập tức xanh mét mặt, tức giận nói: “Khi tổ phụ còn đang ở trên cao, ngay cả ngủ cũng không chịu hầu, hở một chút là làm mặt lạnh với trẫm, tổ phụ vừa mới ngã xuống thì đã nhanh chóng sà vào lòng trẫm, đúng là bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy thật là cao thâm mà!”

Còn hại nàng lúc trước khen ngợi chỉ số thông minh của cẩu hoàng đế, bây giờ đã ngu lại rồi.

Hắn thèm thuồng cơ thể của nàng, nàng đưa cây sào cho hắn, còn không mau chóng thuận thế mà leo lên đi, làm vậy không phải là vạch mặt nàng ra hả?

Nếu cũng đã bị vạch mặt rồi, nàng cũng lười làm bộ làm tịch, cười lạnh nói: “Còn không phải là bị phi tử của người ép sao? Nếu không hà cớ gì thần thiếp phải ra hạ sách này?”

Cho hắn thị tẩm là hạ sách? Sắc mặt Dục Cảnh đế lại càng khó coi hơn.

Sau khi đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, hắn hung ác nói: “Ngươi nói lời giữ lời, sau khi trở về từ Trang phủ trẫm sẽ lập tức lật thẻ bài của ngươi.”

Nàng nhàn nhạt nói: “Thần thiếp tuy không phải là nam nhân nhưng cũng là nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Ngược lại là hoàng thượng, cũng đừng có mạnh miệng, nếu không trở về lại có phi tần nào đột nhiên bị bệnh kêu khóc muốn tìm hoàng thượng, vậy thì lại mất hết thể diện.”

Dục Cảnh đế: “…”

Tĩnh tần mà dám kiếm chuyện nữa thì hắn sẽ tống nàng ta vào lãnh cung ba ngày để hối lỗi.



Vì để tỏ rõ đức hạnh tôn sư trọng đạo tốt đẹp của Dục Cảnh đế, nên không giống như là khiêm tốn như khi đi làm việc ở Uông phủ, dùng hết tất cả những nghi thức của đế vương, hộ vệ cũng có đến mấy ngàn người.

Người ở phía đầu đã vào đến cửa của Trang phủ, người phía sau còn chưa ra khỏi cửa Thần Vũ.

Dẫn tới trăm họ tề tụ ở hai bên đường, vẻ mặt kích động đứng xem.

Cửa chính của Trang phủ rộng mở, ngự liễn thần tốc tiến quân vào, trực tiếp dừng lại ở cửa viện của Trang Hi Thừa.

Ở cửa viện người quỳ đầy đất, thấy Dục Cảnh đế đi ra từ ngự liễn mọi người lập tức hô to vạn tuế.

Dục Cảnh đế lập tức thay đổi sang dáng vẻ hòa ái dễ gần, cho mọi người đứng dậy, bản thân cũng tiến lên đỡ “cha vợ” Trang Tố Văn.

“Không dám làm phiền hoàng thượng.” Trang Tố Văn vội vàng nghiêng người né tránh, nhanh chóng bò dậy từ dưới đất.

Dục Cảnh đế thu tay về, xoay người lại, vừa đi vào bên trong vừa nói chuyện phiếm như người nhà, hỏi Trang Tố Văn: “Tình hình của thái phó thế nào rồi? Hôm qua binh mã tư ngũ thành nhìn thấy quý phủ đi mời thái y, cẩm y vệ lập tức báo chuyện này lên, nếu không trẫm còn chưa biết được thái phó đã xảy ra chuyện gì đâu.”

Đây là hắn mượn cớ cho hành động nửa đêm hôm qua phái người tới thăm hỏi.

“Thông báo chậm trễ cho hoàng thượng, là thần có tội.” Trang Tố Văn vốn là người ngay thẳng, nghe vậy thì trên mặt đã có chút bất an.

Trang Minh Tâm không nhìn nổi nữa, chen miệng trấn an nói: “Phụ thân không cần lo lắng, hoàng thượng chỉ không nghỉ ngơi đến trước nửa đêm thôi, qua nửa đêm thì vẫn ngủ đủ giấc, sáng sớm hôm nay còn xử lý chính vụ hồi lâu, tinh thần còn rất sảng khoái mà.”

Trừ phi là ngủ chung một phòng, nếu không sẽ không thể chắc chắn là sau nửa đêm ngủ rất ngon được.

Trang Tố Văn âm thầm thở phào một hơi, xem ra là Minh Tâm đã đồng ý thị tẩm rồi.

Gạo đã nấu thành cơm rồi, cho dù tương lai chuyện tỷ muội gả thay bị phanh phui ra thì cũng sẽ có hoàng thượng che giấu cho.

Chỉ là phải oan khuất Minh Tâm rồi.

Vì đang ở trước mặt Dục Cảnh đế nên Trang Tố Văn cũng không tiện nói chuyện cẩn thận với Trang Minh Tâm được, chỉ gật đầu một cái với nàng: “Như vậy thì vi thần an tâm rồi.”

Không lâu sau thì đã đi tới phòng chính của đông tiêu gian.

Trang Hi Thừa râu tóc bạc phơ đang nằm ở trên giường, nhìn tinh thần có chút uể oải, hoàn toàn không có sự hăng hái như ngày thường.

Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của Trang Minh Tâm, dẫu sao tổ phụ cũng là người vô cùng ham mê quyền thế, đột nhiên lại từ hoàng đế là lão đại thì ông ta là lão nhị nội các thủ phụ, lại biến thành một phế nhân chỉ có thể nằm một chỗ trên giường, những chuyện như đi tiểu tiện, đại tiện đều phải dựa vào người hầu, tâm lý chênh lệch quá lớn, trong thời gian ngắn rất khó để chấp nhận thực tế.

“Hoàng, hoàng thượng… Minh, Minh, Minh Tâm… Ngươi, các ngươi, sao lại, tới, tới đây?”

Thấy Dục Cảnh đế và Trang Minh Tâm xuất hiện cùng nhau, Trang Hi Thừa kích động vẫy vẫy tay phải, trong miệng lắp ba lắp bắp lẩm bẩm.

Trang Minh Tâm tiến lên nắm lấy tay của Trang Hi Thừa, nhất thời hốc mắt đã ướt át.

Tuy lão đầu này không phải là một tổ phụ thập toàn thập mỹ, nhưng lại hết sức yêu thương bốn người cháu dưới gối, còn đối xử bình đẳng, cũng không vì nhị phòng chỉ có hai nữ nhi mà thiên vị đại phòng.

Ở cổ đại này đã là vô cùng hiếm thấy rồi, thậm chí còn có thể gọi là dị biệt.

Dục Cảnh đế cũng làm bộ tiến lên mấy bước, cầm lấy cánh tay ở bên ngoài của Trang Hi Thừa, mặt đầy ân cần nói: “Thái phó hãy mở rộng lòng mình ra, dưỡng bệnh cho tốt, trẫm đã thông báo cho thái y viện rồi, kêu bọn họ tiếp thu những ý kiến hữu ích, nhất thiết phải chữa khỏi cho thái phó.”

Trang Hi Thừa trầm mặc trong chốc lát, khó nhọc nói: “Tạ, tạ hoàng thượng, quan, quan tâm…”

Trang Minh Tâm âm thầm nhéo lòng bàn tay Trang Hi Thừa một cái, cũng không trực tiếp nói tới chuyện hồi phục, chỉ uyển chuyển nói: “Trước tiên tổ phụ uống thuốc để điều dưỡng, đợi điều dưỡng xong rồi lại rèn luyện tay chân, có lẽ có thể rèn luyện đến khỏi cũng chưa biết chừng.”

Tổ phụ cũng biết nàng có rất nhiều ý tưởng ly kỳ cổ quái, mà đa số những ý nghĩ kỳ quái đều có thể chứng minh là khả thi, cho nên nhất định là ông ta sẽ nghe hiểu được ý nàng nói.

Quả nhiên ánh mắt Trang Hi Thừa sáng lên, sau đó nặng nề gật đầu một cái với nàng, trong miệng chỉ nói một chữ: “Được.”

Dục Cảnh đế phất phất tay, Cao Xảo vội vàng kêu người trình mấy hộp gấm lên.

Hắn cười nói: “Mấy thứ này thái phó hãy dùng đi, dùng hết rồi trẫm cứ phái người nói cho trẫm, hoặc là nói cho Uyển tần, trẫm lại kêu người đưa tới.”

Trang Tố Văn vội vàng tiến lên hành lễ tạ ơn thay Trang Hi Thừa.

Làm bộ làm tịch đến đây, thấy cũng ổn rồi, Dục Cảnh đế lại dặn dò mấy câu như “Điều dưỡng cho tố” và đủ loại lời nói khách sáo rồi phân phó Cao Xảo khởi giá hồi cung.

Qua lại vội vã, ngay cả cơ hội nói mấy câu về chuyện riêng tư với tổ mẫu và mẹ Trang Minh Tâm cũng không có, chỉ đối mặt mấy lần khi ở trong đám đông.

Nhưng cũng may là chủ vị một cung có quyền lợi mỗi tháng được gặp gỡ người nhà một lần, cơ hội trong tháng này đã bị Trang Tĩnh Uyển dùng hết, đợi tháng sau là tổ mẫu và mẹ có thể vào cung thăm nàng rồi.

Mọi người đi ra ngoài, khi đến cửa chợt nghe Trang Hi Thừa ở phía sau khó khăn nói: “Phải, tốt hơn, thật tốt, vào…”

Lời này hiển nhiên là nói với Trang Minh Tâm.

Ẩn ý bên trong là bây giờ ông ta không thể làm chỗ dựa cho nàng, muốn nàng nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.

Nước mắt nàng bỗng chốc chảy ra.

back top