Giả bộ bệnh một lần, dù không thể khiến cho Trình Hòa Mẫn chịu phạt, nhưng Dục Cảnh đế tự mình tới thăm để nàng gắng gượng giữ được mặt mũi, lại còn thu hạch được hai rương vải thượng đẳng, tính thế nào cũng không tính là bị thua thiệt.
Khó trách phi tần trong cung ưa chuộng việc giả bệnh, nếu không có điểm tốt thì làm gì có ai làm?
Chỉ có điều có được lợi lộc, vô tình có thể biến thành sủng hạnh trong mắt người khác, nếu giống như Tĩnh tần cứ thỉnh thoảng lại làm một lần, khiến người khác oán hận không nói, chỉ sợ Dục Cảnh đế cùng không chịu được.
Trên đường tới Vĩnh Thọ cung thỉnh an, Trang Minh Tâm điểm lại những chuyện hôm qua một lần, nàng cũng đã lên tinh thần chuẩn bị trở thành đối tượng bị đả kích xong xuôi.
Nhưng hiển nhiên là do nàng nghĩ nhiều rồi.
Hóa ra lúc nàng đang làm vò đào vàng và mứt đào vàng loãng, trong cung lại xảy ra một chuyện lớn.
Tĩnh tần có mang.
Tĩnh tần là cháu gái của Trịnh thái hậu, rất biết cách làm Trịnh thái hậu vui vẻ, địa vị trong cung cũng tính là cao, tuy chỉ là một tần vị, nhưng trên dưới toàn cung không một ai dám trêu chọc nàng ta.
Hôm nay nàng ta có bầu, chỉ sợ cách phượng vị hoàng hậu không xa.
Ba vị phi tần đã có hoàng tử dưới gối, Huệ tần thì thôi, xuất thân thấp hèn, hiện tại nhà mẹ ngay cả một thân thích trong quan trường cũng không có, lại không có được sự ưu ái của hoàng thượng, không dám nghĩ quá xa, sắc mặt hai người Ninh phi và Thần phi đều có chút khó coi.
Nhưng người phản ứng mạnh nhất phải là Trương Đức phi, nàng ta vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt cung nữ dâng trà cho mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiện tỳ, ngươi muốn làm bổn cung bỏng chết hay sao?”
Cung nữ này trắng trẻo, da mặt nhất thời hiện rõ dấu bàn tay năm ngón, nàng ta cũng không dám kêu đau, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin được tha thứ: “Cầu nương nương bỏ qua cho nô tỳ, nô tỳ không dám nữa.”
“Lôi ra!” Trương Đức phi khoát tay.
Lập tức có hai tên thái giám tiến lên trước, kẹp cánh tay cung nữ kia, nhấc cả người nàng ta lên rồi lôi ra ngoài.
Chúng phi tần vốn đang xì xào bàn tán nhất thời ngừng lời, nhất thời trong điện im lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngay lúc này, Vệ hiền phi bất ngờ cười khẽ một tiếng: “Tĩnh tần muội muội thay hoàng gia khai chi tán diệp có công, vừa đúng lúc cống phẩm Sơn Đông tới, tỷ cũng nên phân cho muội ấy nhiều chút, cũng để muội ấy thấy vui vẻ.”
Trang Minh Tâm: “…”
Đây rõ ràng là đang tưới dầu vào lửa, lo sợ Trương đức phi không tức đến chết hay sao?
Quả nhiên ngực Trương đức phi càng phập phồng nhiều hơn một chút, hồi lâu sau nàng ta mới cười lạnh: “Hiền phi muội muội làm việc quả nhiên là chu đáo, vậy phần của muội muội cũng mang sang chia cho Tĩnh tần đi, dù sao muội muội cũng chỉ quanh quẩn trong cung, những thứ vải vóc, trân châu kia sợ là cũng không dùng được.”
Mặt Vệ hiền phi vẫn không đổi sắc, nàng ta vẫn khẽ cười, nói: “Tỷ đưa cái này cho ta, ta cũng không lấy không của tỷ, sau này lúc thái hậu ban thưởng thì ta cũng sẽ chia cho tỷ phân nửa.”
Da đầu Trang Minh Tâm có chút tê dại, bất kể là câu dài ngắn hay giọng nói chuyện cũng có chênh lệch khá lớn so với Vệ Hền phi người gỗ trong truyền thuyết, nàng ta bị người điều khiển rồi sao?
Nhưng để nữ nhân làm quá để thả lỏng bản thân đôi ba lần không lý do cũng đâu có gì lạ đúng không?
Hơn nữa nàng ta cũng vừa mới đến, không thể dễ dàng tùy tiện như vậy nhưng lại dám khiêu khích Trương Đức phi như mặt trời ban trưa, đây là sợ chết không đủ nhanh hay sao?
Trương đức phi nghi hoặc quay đầu, tỉ mỉ quan sát Vệ hiền phi thật lâu.
Nhưng lúc rồi nàng ta vừa mới chất vấn chút đã bị Vệ hiền phi chặn họng, cuối cùng cũng không dám nhắc lại câu chuyện đó nữa.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Tới hôm nay bổn cung mới biết, muội muội có một cái miệng trời sinh như vậy.”
Vệ hiền phi không tiếp lời, chỉ bình thản như không mặc cho nàng ta quan sát.
Trương Đức Phi hát kịch một mình không có đường xuống, đành phải căm hờn nói một câu: “Giải tán thôi.”
*
Trở lại Chung Túy cung, Trang Minh Tâm đang không lo lắng gì ăn bánh mì kẹp nhân mứt đào vàng liền nghe cung nhân bẩm lại, người của Trương đức phi đuổi tới đây.
Nàng nghi hoặc nhíu mày một cái, có chuyện mà vừa rồi không nói, giờ lại sai người tới là cái đạo lý gì?
Người được phái đến cất giọng nói: “Đức phi nương nghe nói hôm qua bệnh tim đập nhanh của Uyển tần nương nương phát tác, vì muốn nương nương điều dưỡng nên đã lệnh cho Kính Sự phòng rút lục đầu bài của nương nương, nương nương an tâm dưỡng bệnh.”
“Ta biết rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái, cũng chẳng thèm ban thưởng mà gọi Lý Liên Ưng tiễn người đi luôn.
Người vừa đi nàng liền bật cười ngay lập tức.
Trương đức phi không dám đi tìm vận xui Tĩnh tần, lại bị chặn họng bởi Hiền phi mồm miệng lanh lợi, vì vậy tìm tới trái hồng mềm được lần thẻ hai lần liên tiếp mấy ngày gần đây là mình?
Đây là lần thứ hai rồi nhỉ?
Thật sự cũng coi là một tính tốt của nàng ta, bị thua thiệt cũng chỉ bực bội chứ không dám lên tiếng?
Cũng nên nói nàng biết sự lợi hại của mình.
Vì vậy chờ cả nửa buổi chiều đến lúc Dục Cảnh đế hứng thú bừng chạy tới, nàng liền thẳng tay đóng cửa lại.
“Bệnh tim đập nhanh của thần thiếp chưa lành, Đức phi nương nương đã bảo Kính Sự phòng rút lục đầu bài của thần thiếp, hôm nay thần thiếp sợ là không thể hầu hạ hoàng thượng được rồi.”
Dục Cảnh đế nghe vậy, nhất thời, nhìn có chút hả hê: “Bị rút lục đầu bài rồi à? Ai bảo nàng giả bộ bệnh, lần này tự lấy đá đập lên chân mình chưa?”
Cười xong lại tiến tới bên cạnh Trang Minh Tâm, mờ ám nói: “Nàng hầu hạ trẫm lúc nào cơ? Chẳng phải là trẫm hầu nàng mới đúng à?”
Trang Minh Tâm lạnh mặt, nàng nói bằng giọng châm chọc: “Dạ, thần thiếp không nên giả bộ bệnh, nên chấp nhận, chịu đựng việc bị Hòa quý nhân bêu xấu, mặc cho nàng ta phái người trói Cốc Vũ mang tới Thận Hình ti, ai bảo tổ phụ nhà người ta phải tiếp nhận chức thủ phụ nội các ngay lập tức chứ?!”
“Ai nói Trình Kính sắp tiếp nhận chức thủ phụ nội các hả? Tại sao trẫm không biết?”
Dục Cảnh đế phản bác lại một câu, nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt, dường như nàng thực sự nổi giận rồi, hắn vội vã trấn an nàng: “Được rồi, được rồi, không phải tố cáo chuyện của Đức phi hay sao, ngày mai trẫm khiển trách nàng ta, xả giận cho nàng có được không?”
Trang Minh Tâm: “…”
Dễ dàng như vậy sao?
Màn biểu diễn khóc nháo đòi sống chết thắt cổ còn chưa bắt đầu đã tuyên bố thắng lợi luôn rồi ư?
Là nàng có thiên phú của yêu phi, hay là hắn có phẩm cách của hôn quân?
Sắc mặt Trang Minh Tâm cứng đờ cả lại, một lát sau nàng mới ngừng lại, vô cùng không yên tâm nói: “Hoàng thượng chuẩn bị khiển trách Đức phi nương nương như thế nào?”
Đây là lời tự thuật bày tỏ sự không tin tưởng trong lòng nàng, nếu đổi thành đối mặt với các thần tử, cái tên này lập tức nổi cơn thịnh nộ, nhưng đối mặt với Trang Minh Tâm có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đang căng thẳng, đương nhiên tính nhẫn nại chưa bao giờ tốt như vậy.
Hắn châm chước, đưa tay lên, làm bộ nói: “Đức phi, là nàng kêu Kính Sự phòng rút lục đầu bài của Uyển tần đúng không? Trẫm chân trước vừa mới nói ngay trước mặt mọi người là muốn lật thẻ của nàng ấy, nàng chân sau đã bảo ngươi rút lục đầu bài của nàng ấy, nàng cố ý muốn làm mất thể diện của trẫm hay sao? Trẫm muốn ai đến hầu hạ ai không hầu hạ cũng còn chưa tới lượt nàng nói đâu. Nếu nàng còn dám làm ẩu, phượng ấn cũng không cần nàng quản lý nữa.”
“Vẫn là hoàng thượng anh minh thần vũ, thuận miệng nói ra cũng không có kẽ hở như thường.” Trang Minh Tâm rất hài lòng, chính vì thế nàng làm trái lương tâm của mình, tán dương hắn một câu.
Dục Cảnh đế hừ một tiếng, ngón tay dài đẩy trán nàng: “Cũng chỉ có lúc xúi giục trẫm làm gì đó mới có thể được đôi ba lời khen từ miệng nàng.”
Trang Minh Tâm vặn vẹo thân mình một cái, né tránh ngón tay đang muốn ẩn trán mình của hắn, quái gở nói: “Ái dà, thần thiếp là đồ hám lợi như vậy đấy, không thể so với tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian như Hân quý nhân, nếu không hôm nay người đến Đông Thiền điện nghỉ ngơi?”
“Trẫm cũng không ngốc, đám nữ nhân các ngươi thích nhất là nói những lời nói trái lòng mình, miệng thì bảo trẫm đi, nếu trẫm đi thật chỉ sợ nàng sẽ đau lòng muốn chết thôi.” Dục Cảnh đế nhướn mày lên, hắn đọc lén không ít thoại bản, bên trong còn rất nhiều tình tiết kiểu này.
Trang Minh Tâm ho nhẹ một tiếng, thực sự đã bị hắn nói trúng rồi, mặc dù nàng chẳng hiếm cơ hội hầu hạ, nhưng nếu cẩu hoàng đế tự mình dẫn xác tới, cuối cùng lại tới chỗ Trần Ngọc Thấm thì cũng coi như mất thể diện thực sự.
“Nói bậy, ai đau buồn muốn chết, thần thiếp chỉ biết nằm một cái tới sáng có bao nhiêu an nhàn thoải mái.” Nàng bĩu môi, làm ra vẻ khẩu thị tâm phi.
Dục Cảnh đế bị dáng vẻ yêu kiều của nàng chọc cho lòng dạ ngứa ngáy nhột nhạt, hắn kéo nàng qua chỗ mình, hôn lên môi nàng.
Trang Minh Tâm: “…”
Trời đất chứng giám, nàng bĩu môi thức sự không phải vì muốn hôn.
*
“Khởi bẩm hoàng thượng, Bạch Chỉ cô cô bên cạnh Tĩnh tần nương nương cầu kiến.”
Dục Cảnh đế đang vui vẻ trêu đùa đầu lưỡi nhỏ của Trang Minh Tâm, đúng lúc cao trào thì có tiếng thông truyền của Cao Xảo.
Trang Minh Tâm sợ Cao Xảo đi vào nhìn thấy, vội vã giãy giụa muốn đẩy hắn ra.
Dục Cảnh đế lại càng không chịu thôi, hắn ôm chặt nàng thêm mấy phen, môi lưỡi dây dưa một hồi, sau đó mới thở hổn hển thả người ra.
Trang Minh Tâm vừa sửa sang lại xiêm áo vừa trợn mắt lườm hắn một cái, trường sam bị hắn vần đi vần lại, cũng sắp bị vần thành dưa muối rồi.
Tơ lụa trên người dịu dàng phóng khoáng lay động, mặc rất thoải mái, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là quá dễ nhăn.
Đổi lại thành lúc khác, Dục Cảnh đế sẽ thiếu đứng đắn trêu ghẹo nàng vài câu, cười mắng nàng là quỷ keo kiệt, nhưng lúc này bị người phá hư chuyện tốt, trong đầu toàn là lửa giận, hắn chỉ có thể lạnh lùng nói: “Cho vào.”
Bạch Chỉ cũng tầm tuổi như Thôi Kiều, đều là trên dưới hai mươi tuổi, sau khi đi vào đầu tiên hành lễ với Dục Cảnh đế và Trang Minh Tâm rồi mới lên tiếng: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tĩnh tần nương nương đau bụng đã cho người đi mời thái y rồi, chỉ có điều nương nương nói bản thân mình chưa từng trải qua chuyện này, chỉ sợ long thai trong bụng gặp sơ sót, muốn mời hoàng thượng tới Duyên Hi cung một chuyến, cũng tiện mượn long khí của hoàng thượng để an thai.”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, Tĩnh tần quả nhiên đúng là bà chúa ngành làm màu, mới vừa có bầu một cái đã lấy long thai ra nói chuyện luôn rồi.
Con cháu dưới gối Dục Cảnh đế không nhiều lắm, đến giờ mới có ba hoàng tử một công chúa, Thái hậu vốn coi trọng con cháu, phi tần mang long thai lại là cháu gái nhà mẹ của bà, Dục Cảnh đế cũng không tiện từ chối không đoái hoài tới.
Hắn nói với Bạch Chỉ: “Biết rồi, ngươi quay về đi, lát nữa trẫm sẽ qua đó.”
Sau khi Bạch Chỉ đi xa, hắn lại quay đầu nói với Trang Minh Tâm: “Trẫm đi nhìn Tĩnh tần một chút, lát nữa sẽ quay lại, nhớ chờ trẫm dùng vãn thiện.”
Lúc trước Tĩnh tần đã cướp người từ chỗ mình một lần, nếu lần này còn để nàng được như ý nữa, chỉ sợ sau này nàng càng không biết kiêng kỵ.
Vì vậy nàng mếu máo miệng, hờn dỗi nói: “Nếu hoàng thượng dám cho thần thiếp bồ câu (leo cây), sau này thần thiếp sẽ không thèm để ý đến người nữa.”
“Cho trẫm mượn mười cái lá gan trẫm cũng không dám để Uyền tần nương nương thành chim bồ câu!” Dục Cảnh đế sáp tới gần, cắn môi nàng một cái, giọng nói khàn khàn quẩn bên tai nàng: “Chờ trẫm.”
Sau đó hắn liền rảo bước ra ngoài.
Tiểu Mãn như ma như quỷ lẳng lặng chạy vào, nói với Trang Minh Tâm: “Nương nương, nô tỳ nghe người ta nói vụ án của Ngọc Hinh quận chúa đã được kết án, Đại Lý Tự tra ra hung thủ chính là quận mã Uông Thừa Trạch, sau khi thẩm vấn xong thì chém đầu, đang chờ Hình bộ đối chiếu.”
Vụ án này nàng phụ trách cho nên vẫn đặt nặng sự quan tâm, nghe Tiếu Mãn nói như vậy xong nàng vội vàng hỏi lại: “Ngươi nghe chuyện từ đâu?”
Tiểu Mãn đáp: “Nghe từ chỗ Triệu Tứ phụ trách mua đồ thủ công bên trong phòng ăn, hôm nay lúc hắn xuất cung nghe người ta nói, lại còn chạy tới cửa Đại Lý Tự xem cáo thị, chắc là không sai được.”
“Ừ.” Trang Minh Tâm đáp một tiếng, thầm thở dài trong bụng, lúc trước nàng có dự cảm phải quá nửa khả năng hung thủ là Uông Thừa Trạch, quả nhiên ứng nghiệm.
Nói đến Uông Thừa Trạch cũng là người đáng thương, hắn và vị hôn thê bị quận chúa Ngọc Hinh chia rẽ rành rành không nói, hôn thê còn bị buộc phải thắt cổ tự vẫn.
Dù có đáng thương như thế nào nữa thì cuối cùng giết người cũng là không đúng.
Luật pháp bổn triều nghiêm minh, giết người thì đền mạng, sau khi bị thẩm vấn rồi xử chém cũng nằm trong dự liệu.
Một đoạn nghiệt duyên hại ba mạng người thực sự làm người ta có muôn vàn cảm khái.
Khó trách phi tần trong cung ưa chuộng việc giả bệnh, nếu không có điểm tốt thì làm gì có ai làm?
Chỉ có điều có được lợi lộc, vô tình có thể biến thành sủng hạnh trong mắt người khác, nếu giống như Tĩnh tần cứ thỉnh thoảng lại làm một lần, khiến người khác oán hận không nói, chỉ sợ Dục Cảnh đế cùng không chịu được.
Trên đường tới Vĩnh Thọ cung thỉnh an, Trang Minh Tâm điểm lại những chuyện hôm qua một lần, nàng cũng đã lên tinh thần chuẩn bị trở thành đối tượng bị đả kích xong xuôi.
Nhưng hiển nhiên là do nàng nghĩ nhiều rồi.
Hóa ra lúc nàng đang làm vò đào vàng và mứt đào vàng loãng, trong cung lại xảy ra một chuyện lớn.
Tĩnh tần có mang.
Tĩnh tần là cháu gái của Trịnh thái hậu, rất biết cách làm Trịnh thái hậu vui vẻ, địa vị trong cung cũng tính là cao, tuy chỉ là một tần vị, nhưng trên dưới toàn cung không một ai dám trêu chọc nàng ta.
Hôm nay nàng ta có bầu, chỉ sợ cách phượng vị hoàng hậu không xa.
Ba vị phi tần đã có hoàng tử dưới gối, Huệ tần thì thôi, xuất thân thấp hèn, hiện tại nhà mẹ ngay cả một thân thích trong quan trường cũng không có, lại không có được sự ưu ái của hoàng thượng, không dám nghĩ quá xa, sắc mặt hai người Ninh phi và Thần phi đều có chút khó coi.
Nhưng người phản ứng mạnh nhất phải là Trương Đức phi, nàng ta vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt cung nữ dâng trà cho mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiện tỳ, ngươi muốn làm bổn cung bỏng chết hay sao?”
Cung nữ này trắng trẻo, da mặt nhất thời hiện rõ dấu bàn tay năm ngón, nàng ta cũng không dám kêu đau, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin được tha thứ: “Cầu nương nương bỏ qua cho nô tỳ, nô tỳ không dám nữa.”
“Lôi ra!” Trương Đức phi khoát tay.
Lập tức có hai tên thái giám tiến lên trước, kẹp cánh tay cung nữ kia, nhấc cả người nàng ta lên rồi lôi ra ngoài.
Chúng phi tần vốn đang xì xào bàn tán nhất thời ngừng lời, nhất thời trong điện im lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngay lúc này, Vệ hiền phi bất ngờ cười khẽ một tiếng: “Tĩnh tần muội muội thay hoàng gia khai chi tán diệp có công, vừa đúng lúc cống phẩm Sơn Đông tới, tỷ cũng nên phân cho muội ấy nhiều chút, cũng để muội ấy thấy vui vẻ.”
Trang Minh Tâm: “…”
Đây rõ ràng là đang tưới dầu vào lửa, lo sợ Trương đức phi không tức đến chết hay sao?
Quả nhiên ngực Trương đức phi càng phập phồng nhiều hơn một chút, hồi lâu sau nàng ta mới cười lạnh: “Hiền phi muội muội làm việc quả nhiên là chu đáo, vậy phần của muội muội cũng mang sang chia cho Tĩnh tần đi, dù sao muội muội cũng chỉ quanh quẩn trong cung, những thứ vải vóc, trân châu kia sợ là cũng không dùng được.”
Mặt Vệ hiền phi vẫn không đổi sắc, nàng ta vẫn khẽ cười, nói: “Tỷ đưa cái này cho ta, ta cũng không lấy không của tỷ, sau này lúc thái hậu ban thưởng thì ta cũng sẽ chia cho tỷ phân nửa.”
Da đầu Trang Minh Tâm có chút tê dại, bất kể là câu dài ngắn hay giọng nói chuyện cũng có chênh lệch khá lớn so với Vệ Hền phi người gỗ trong truyền thuyết, nàng ta bị người điều khiển rồi sao?
Nhưng để nữ nhân làm quá để thả lỏng bản thân đôi ba lần không lý do cũng đâu có gì lạ đúng không?
Hơn nữa nàng ta cũng vừa mới đến, không thể dễ dàng tùy tiện như vậy nhưng lại dám khiêu khích Trương Đức phi như mặt trời ban trưa, đây là sợ chết không đủ nhanh hay sao?
Trương đức phi nghi hoặc quay đầu, tỉ mỉ quan sát Vệ hiền phi thật lâu.
Nhưng lúc rồi nàng ta vừa mới chất vấn chút đã bị Vệ hiền phi chặn họng, cuối cùng cũng không dám nhắc lại câu chuyện đó nữa.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Tới hôm nay bổn cung mới biết, muội muội có một cái miệng trời sinh như vậy.”
Vệ hiền phi không tiếp lời, chỉ bình thản như không mặc cho nàng ta quan sát.
Trương Đức Phi hát kịch một mình không có đường xuống, đành phải căm hờn nói một câu: “Giải tán thôi.”
*
Trở lại Chung Túy cung, Trang Minh Tâm đang không lo lắng gì ăn bánh mì kẹp nhân mứt đào vàng liền nghe cung nhân bẩm lại, người của Trương đức phi đuổi tới đây.
Nàng nghi hoặc nhíu mày một cái, có chuyện mà vừa rồi không nói, giờ lại sai người tới là cái đạo lý gì?
Người được phái đến cất giọng nói: “Đức phi nương nghe nói hôm qua bệnh tim đập nhanh của Uyển tần nương nương phát tác, vì muốn nương nương điều dưỡng nên đã lệnh cho Kính Sự phòng rút lục đầu bài của nương nương, nương nương an tâm dưỡng bệnh.”
“Ta biết rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái, cũng chẳng thèm ban thưởng mà gọi Lý Liên Ưng tiễn người đi luôn.
Người vừa đi nàng liền bật cười ngay lập tức.
Trương đức phi không dám đi tìm vận xui Tĩnh tần, lại bị chặn họng bởi Hiền phi mồm miệng lanh lợi, vì vậy tìm tới trái hồng mềm được lần thẻ hai lần liên tiếp mấy ngày gần đây là mình?
Đây là lần thứ hai rồi nhỉ?
Thật sự cũng coi là một tính tốt của nàng ta, bị thua thiệt cũng chỉ bực bội chứ không dám lên tiếng?
Cũng nên nói nàng biết sự lợi hại của mình.
Vì vậy chờ cả nửa buổi chiều đến lúc Dục Cảnh đế hứng thú bừng chạy tới, nàng liền thẳng tay đóng cửa lại.
“Bệnh tim đập nhanh của thần thiếp chưa lành, Đức phi nương nương đã bảo Kính Sự phòng rút lục đầu bài của thần thiếp, hôm nay thần thiếp sợ là không thể hầu hạ hoàng thượng được rồi.”
Dục Cảnh đế nghe vậy, nhất thời, nhìn có chút hả hê: “Bị rút lục đầu bài rồi à? Ai bảo nàng giả bộ bệnh, lần này tự lấy đá đập lên chân mình chưa?”
Cười xong lại tiến tới bên cạnh Trang Minh Tâm, mờ ám nói: “Nàng hầu hạ trẫm lúc nào cơ? Chẳng phải là trẫm hầu nàng mới đúng à?”
Trang Minh Tâm lạnh mặt, nàng nói bằng giọng châm chọc: “Dạ, thần thiếp không nên giả bộ bệnh, nên chấp nhận, chịu đựng việc bị Hòa quý nhân bêu xấu, mặc cho nàng ta phái người trói Cốc Vũ mang tới Thận Hình ti, ai bảo tổ phụ nhà người ta phải tiếp nhận chức thủ phụ nội các ngay lập tức chứ?!”
“Ai nói Trình Kính sắp tiếp nhận chức thủ phụ nội các hả? Tại sao trẫm không biết?”
Dục Cảnh đế phản bác lại một câu, nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt, dường như nàng thực sự nổi giận rồi, hắn vội vã trấn an nàng: “Được rồi, được rồi, không phải tố cáo chuyện của Đức phi hay sao, ngày mai trẫm khiển trách nàng ta, xả giận cho nàng có được không?”
Trang Minh Tâm: “…”
Dễ dàng như vậy sao?
Màn biểu diễn khóc nháo đòi sống chết thắt cổ còn chưa bắt đầu đã tuyên bố thắng lợi luôn rồi ư?
Là nàng có thiên phú của yêu phi, hay là hắn có phẩm cách của hôn quân?
Sắc mặt Trang Minh Tâm cứng đờ cả lại, một lát sau nàng mới ngừng lại, vô cùng không yên tâm nói: “Hoàng thượng chuẩn bị khiển trách Đức phi nương nương như thế nào?”
Đây là lời tự thuật bày tỏ sự không tin tưởng trong lòng nàng, nếu đổi thành đối mặt với các thần tử, cái tên này lập tức nổi cơn thịnh nộ, nhưng đối mặt với Trang Minh Tâm có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đang căng thẳng, đương nhiên tính nhẫn nại chưa bao giờ tốt như vậy.
Hắn châm chước, đưa tay lên, làm bộ nói: “Đức phi, là nàng kêu Kính Sự phòng rút lục đầu bài của Uyển tần đúng không? Trẫm chân trước vừa mới nói ngay trước mặt mọi người là muốn lật thẻ của nàng ấy, nàng chân sau đã bảo ngươi rút lục đầu bài của nàng ấy, nàng cố ý muốn làm mất thể diện của trẫm hay sao? Trẫm muốn ai đến hầu hạ ai không hầu hạ cũng còn chưa tới lượt nàng nói đâu. Nếu nàng còn dám làm ẩu, phượng ấn cũng không cần nàng quản lý nữa.”
“Vẫn là hoàng thượng anh minh thần vũ, thuận miệng nói ra cũng không có kẽ hở như thường.” Trang Minh Tâm rất hài lòng, chính vì thế nàng làm trái lương tâm của mình, tán dương hắn một câu.
Dục Cảnh đế hừ một tiếng, ngón tay dài đẩy trán nàng: “Cũng chỉ có lúc xúi giục trẫm làm gì đó mới có thể được đôi ba lời khen từ miệng nàng.”
Trang Minh Tâm vặn vẹo thân mình một cái, né tránh ngón tay đang muốn ẩn trán mình của hắn, quái gở nói: “Ái dà, thần thiếp là đồ hám lợi như vậy đấy, không thể so với tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian như Hân quý nhân, nếu không hôm nay người đến Đông Thiền điện nghỉ ngơi?”
“Trẫm cũng không ngốc, đám nữ nhân các ngươi thích nhất là nói những lời nói trái lòng mình, miệng thì bảo trẫm đi, nếu trẫm đi thật chỉ sợ nàng sẽ đau lòng muốn chết thôi.” Dục Cảnh đế nhướn mày lên, hắn đọc lén không ít thoại bản, bên trong còn rất nhiều tình tiết kiểu này.
Trang Minh Tâm ho nhẹ một tiếng, thực sự đã bị hắn nói trúng rồi, mặc dù nàng chẳng hiếm cơ hội hầu hạ, nhưng nếu cẩu hoàng đế tự mình dẫn xác tới, cuối cùng lại tới chỗ Trần Ngọc Thấm thì cũng coi như mất thể diện thực sự.
“Nói bậy, ai đau buồn muốn chết, thần thiếp chỉ biết nằm một cái tới sáng có bao nhiêu an nhàn thoải mái.” Nàng bĩu môi, làm ra vẻ khẩu thị tâm phi.
Dục Cảnh đế bị dáng vẻ yêu kiều của nàng chọc cho lòng dạ ngứa ngáy nhột nhạt, hắn kéo nàng qua chỗ mình, hôn lên môi nàng.
Trang Minh Tâm: “…”
Trời đất chứng giám, nàng bĩu môi thức sự không phải vì muốn hôn.
*
“Khởi bẩm hoàng thượng, Bạch Chỉ cô cô bên cạnh Tĩnh tần nương nương cầu kiến.”
Dục Cảnh đế đang vui vẻ trêu đùa đầu lưỡi nhỏ của Trang Minh Tâm, đúng lúc cao trào thì có tiếng thông truyền của Cao Xảo.
Trang Minh Tâm sợ Cao Xảo đi vào nhìn thấy, vội vã giãy giụa muốn đẩy hắn ra.
Dục Cảnh đế lại càng không chịu thôi, hắn ôm chặt nàng thêm mấy phen, môi lưỡi dây dưa một hồi, sau đó mới thở hổn hển thả người ra.
Trang Minh Tâm vừa sửa sang lại xiêm áo vừa trợn mắt lườm hắn một cái, trường sam bị hắn vần đi vần lại, cũng sắp bị vần thành dưa muối rồi.
Tơ lụa trên người dịu dàng phóng khoáng lay động, mặc rất thoải mái, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là quá dễ nhăn.
Đổi lại thành lúc khác, Dục Cảnh đế sẽ thiếu đứng đắn trêu ghẹo nàng vài câu, cười mắng nàng là quỷ keo kiệt, nhưng lúc này bị người phá hư chuyện tốt, trong đầu toàn là lửa giận, hắn chỉ có thể lạnh lùng nói: “Cho vào.”
Bạch Chỉ cũng tầm tuổi như Thôi Kiều, đều là trên dưới hai mươi tuổi, sau khi đi vào đầu tiên hành lễ với Dục Cảnh đế và Trang Minh Tâm rồi mới lên tiếng: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tĩnh tần nương nương đau bụng đã cho người đi mời thái y rồi, chỉ có điều nương nương nói bản thân mình chưa từng trải qua chuyện này, chỉ sợ long thai trong bụng gặp sơ sót, muốn mời hoàng thượng tới Duyên Hi cung một chuyến, cũng tiện mượn long khí của hoàng thượng để an thai.”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, Tĩnh tần quả nhiên đúng là bà chúa ngành làm màu, mới vừa có bầu một cái đã lấy long thai ra nói chuyện luôn rồi.
Con cháu dưới gối Dục Cảnh đế không nhiều lắm, đến giờ mới có ba hoàng tử một công chúa, Thái hậu vốn coi trọng con cháu, phi tần mang long thai lại là cháu gái nhà mẹ của bà, Dục Cảnh đế cũng không tiện từ chối không đoái hoài tới.
Hắn nói với Bạch Chỉ: “Biết rồi, ngươi quay về đi, lát nữa trẫm sẽ qua đó.”
Sau khi Bạch Chỉ đi xa, hắn lại quay đầu nói với Trang Minh Tâm: “Trẫm đi nhìn Tĩnh tần một chút, lát nữa sẽ quay lại, nhớ chờ trẫm dùng vãn thiện.”
Lúc trước Tĩnh tần đã cướp người từ chỗ mình một lần, nếu lần này còn để nàng được như ý nữa, chỉ sợ sau này nàng càng không biết kiêng kỵ.
Vì vậy nàng mếu máo miệng, hờn dỗi nói: “Nếu hoàng thượng dám cho thần thiếp bồ câu (leo cây), sau này thần thiếp sẽ không thèm để ý đến người nữa.”
“Cho trẫm mượn mười cái lá gan trẫm cũng không dám để Uyền tần nương nương thành chim bồ câu!” Dục Cảnh đế sáp tới gần, cắn môi nàng một cái, giọng nói khàn khàn quẩn bên tai nàng: “Chờ trẫm.”
Sau đó hắn liền rảo bước ra ngoài.
Tiểu Mãn như ma như quỷ lẳng lặng chạy vào, nói với Trang Minh Tâm: “Nương nương, nô tỳ nghe người ta nói vụ án của Ngọc Hinh quận chúa đã được kết án, Đại Lý Tự tra ra hung thủ chính là quận mã Uông Thừa Trạch, sau khi thẩm vấn xong thì chém đầu, đang chờ Hình bộ đối chiếu.”
Vụ án này nàng phụ trách cho nên vẫn đặt nặng sự quan tâm, nghe Tiếu Mãn nói như vậy xong nàng vội vàng hỏi lại: “Ngươi nghe chuyện từ đâu?”
Tiểu Mãn đáp: “Nghe từ chỗ Triệu Tứ phụ trách mua đồ thủ công bên trong phòng ăn, hôm nay lúc hắn xuất cung nghe người ta nói, lại còn chạy tới cửa Đại Lý Tự xem cáo thị, chắc là không sai được.”
“Ừ.” Trang Minh Tâm đáp một tiếng, thầm thở dài trong bụng, lúc trước nàng có dự cảm phải quá nửa khả năng hung thủ là Uông Thừa Trạch, quả nhiên ứng nghiệm.
Nói đến Uông Thừa Trạch cũng là người đáng thương, hắn và vị hôn thê bị quận chúa Ngọc Hinh chia rẽ rành rành không nói, hôn thê còn bị buộc phải thắt cổ tự vẫn.
Dù có đáng thương như thế nào nữa thì cuối cùng giết người cũng là không đúng.
Luật pháp bổn triều nghiêm minh, giết người thì đền mạng, sau khi bị thẩm vấn rồi xử chém cũng nằm trong dự liệu.
Một đoạn nghiệt duyên hại ba mạng người thực sự làm người ta có muôn vàn cảm khái.