Tin tức vụ án Dụ mỹ nhân được phá, Dục Cảnh đế còn biết sớm hơn cả Trang Minh Tâm.
Lúc đó hắn đang dùng trà, đã tức giận đến nỗi ném cả chung trà đi.
Cũng may khắp Dưỡng Tâm điện đều có trải thảm, sau khi chung trà lăn trên mặt đất được mười mấy vòng thì đã được Cao Xảo đuổi theo nhặt lại kịp.
“Hoàng thượng bớt giận.” Cao Xảo liên tục khuyên nhủ.
Dục Cảnh đế nhắm mắt lại, giọng nói đầy lạnh lùng: “Truyền chỉ, Đức phi cai quản phía dưới không nghiêm, dẫn đến Dụ mỹ nhân vô tội bị hại, tước đi nửa năm cung phân, và phạt đóng cửa hối lỗi ba tháng.”
Bỗng nhớ tới ý kiến lúc nãy của Trang Minh Tâm, hắn lại nói: “Thăng Dụ mỹ nhân lên làm Dụ quý nhân, thưởng một thanh ngọc Như Ý, một cặp bình sứ Thanh Hoa.”
Lượng tin tức quá lớn, Cao Xảo sững sờ một lúc, sau đó mới vội vàng khom người nói: “Vâng, nô tài sẽ đi tới Vĩnh Thọ cung và cung Thừa Càn truyền chỉ.”
*
Cao Xảo rất cơ trí, hiểu được khẩu dụ này sẽ khiến Trương Đức phi mất hết thể diện, nên vừa mới truyền chỉ xong ông ta đã bỏ chạy, không đợi đến lúc được thưởng đồ.
Đương nhiên, Trương Đức phi cũng không quan tâm chuyện này.
Nàng ta hất tất cả chung trà, ấm trà và cả bình hoa ở trên kháng xuống hết dưới đất, bụng đầy oán khí nói: “Hương Nhi chỉ là một cung nữ sai vặt trong Vĩnh Thọ cung, không thuộc quản lý của bổn cung, ả ta đầu độc Dụ mỹ nhân thì có liên quan gì đến bổn cung? Hoàng thượng dựa vào cái gì mà trừng phạt bổn cung?”
Chưởng sự cung nữ của Vĩnh Thọ cung Đinh Lan trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng hiểu rõ sở dĩ Hoàng thượng trừng phạt Đức phi nương nương như vậy, nhất định là vì cho rằng chuyện này có liên quan đến nàng ta, nhưng lại không có chứng cớ xác thực, nên hiện tại mới đập núi chấn hổ*.
*Đập núi chấn hổ: Ý nghĩa là đánh đòn phủ đầu trước để uy hiếp hoặc lấy uy, gần giống với câu “Giết gà dọa khỉ”.
Đúng lúc này, thái giám chưởng sự Túc Hỉ ở cung Trường Xuân đến, hắn vừa hành lễ vừa không chút khách khí nói: “Nô tài phụng mệnh Hiền phi nương nương tới lấy Phượng ấn, kính xin Đức phi nương nương mau gọi người đưa cho nô tài, ở bên Hiền phi nương nương còn một đám cung nhân đang chờ đóng ấn phê chuẩn, xin người cẩn thận đừng để lỡ chính sự.”
Trương Đức phi suýt nữa tức đến ngã ngửa, sau khi hít vài hơi thật sâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn cung vừa mới thất thế, Hiền phi đã nhanh tay đến đây bỏ đá xuống giếng rồi, được lắm, được quá luôn rồi…”
Túc Hỉ cười nói: “Coi Đức phi nương nương nói kìa, Hiền phi nương nương cũng chỉ muốn phân ưu thay cho nương nương, để tránh trong cung trở nên rối loạn trong ba tháng người đóng cửa hối lỗi, đợi người không còn đóng cửa hối lỗi nữa, thì phượng ấn tự nhiên sẽ giao lại vào tay người thôi.”
“Vậy bổn cung thật lòng đa tạ Hiền phi muội muội rồi.” Trương Đức phi âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng, lại biết rõ Phượng ấn này không thể không giao cho Vệ Hiền phi, bèn đánh mắt với Đinh Lan.
Đinh Lan đi tới gian phòng phía Tây để lấy Phượng ấn, sau đó giao cho Túc Hỉ, cười lạnh nói: “Túc công công nhớ phải cầm chắc, nếu trên đường bị rớt hay sứt mẻ gì đó, thì không thể trách lên đầu Vĩnh Thọ cung được đâu.”
Túc Hỉ vững vàng nhận lấy, xóc màn gấm lên kiểm tra cẩn thận một hồi, sau đó mới cười nói: “Đa tạ Đinh Lan tỷ tỷ quan tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Túc Hỉ vừa rời đi không bao lâu, đã có tin tức mới truyền tới Vĩnh Thọ cung, nói là Dụ mỹ nhân đã được thăng lên Dụ quý nhân, Hoàng thượng còn thưởng cho nàng một thanh ngọc Như Ý và một cặp bình sứ Thanh Hoa.
Bản thân mình bị phạt, còn nàng ta lại trong họa gặp phúc được tấn thăng lên làm quý nhân, so hai bên với nhau, không phải nàng trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo rồi sao?
Trương Đức phi tức giận hất tung bộ ấm trà Đinh Lan mới thay xuống dưới đất, sau đó mắng: “Tiện nhân, ngay cả nói cũng không nói được, chỉ bằng ả ta cũng xứng làm quý nhân sao? Sớm muộn gì bổn cung cũng giết chết ả ta.”
Đinh Lan hoảng sợ, vội vàng nói: “Nương nương, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Sợ cái gì? Mảnh đất nhỏ ở Vĩnh Thọ cung này, bổn cung vẫn kiểm soát được.” Trương Đức phi hừ lạnh một tiếng.
Nhà mẹ của Chu quý nhân ở điện thờ phụ phía Đông và Tống thường tại ở điện thờ phụ phía Tây, một người có quan hệ thông gia với Vĩnh Bình hầu phủ, một người nhà nghèo cửa hẹp phải sống dựa vào Vĩnh Bình Hầu phủ, tất nhiên sẽ không thoát khỏi núi Ngũ Chỉ của nàng*.
*Núi Ngũ Chỉ: là núi có hình năm ngón tay đã từng đè Tôn Ngộ Không suốt mấy trăm năm, dù Tôn Ngộ Không chạy đến đâu cũng không thoát được, ý chỉ đã nắm được hết tất cả trong lòng bàn tay.
Đinh Lan vội cười hùa theo nói: “Đó là tất nhiên, bản lĩnh của nương nương, nô tỳ há lại không biết? Nhưng mấy câu vô dụng như này, nương nương không cần để ở trong lòng.”
Trương Đức phi không để ý tới lời khen của nàng, nàng ta nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói với Đinh Lan: “Hôm nay Trang Tĩnh Uyển tự mình tới Dưỡng Tâm điện một chuyến, sau đó hai lần phái người tới Dưỡng Tâm điện tặng đồ… Ngươi nói xem, không phải là nàng ta mách lẻo gì đó trước mặt Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới xử phạt bổn cung đó chứ?”
Đinh Lan suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Cũng có khả năng này, Uyển phi vốn rất gian xảo, nương nương mượn Dụ mỹ nhân để mỉa mai nàng ta, nàng ta nhất định sẽ đánh trả, ít nhiều gì cũng sẽ mách lẻo trước mặt Hoàng thượng.”
“Tiện nhân!” Cơ mặt của Trương Đức phi run rẩy không ngừng, nổi giận nói: “Dám vọng tưởng dẫm lên đầu bổn cung, thật sự coi mình là sủng phi trường thịnh không suy rồi à? Hoàng thượng cùng lắm chỉ là thích những thứ mới mẻ, không lâu sau cũng sẽ ném ra sau đầu thôi. Rồi thử chờ xem, ả ta tốt nhất nên cầu thần bái phật đừng để bị thất sủng, nếu không tới ngày ả ta thất sủng, cũng chính là lúc bổn cung lấy mạng chó của ả ta!”
Đinh Lan cười hùa theo nói: “Đúng vậy, thời gian còn nhiều, sau này vẫn còn cơ hội để trừng trị nàng ta.”
*
Trang Minh Tâm cũng không biết “ý chí mãnh liệt” lần này của Trương Đức phi.
Nàng thúc giục cung nhân suốt đêm mua bình rượu đã được rửa sạch từ Ngự Diêu phường, ngày tiếp theo sau khi hong khô bình rượu xong thì dùng rượu trắng nồng độ cao để khử độc.
Sự thật chứng minh lần này nàng chu đáo phòng ngừa trước là đúng, sáng sớm đã nghe Tiểu Mãn hết sức phấn khởi báo rằng đoàn xe Lương Châu mang theo cống phẩm vừa vào kinh.
Phủ nội vụ không dám chậm trễ, giờ Tỵ bốn khắc đã đưa tới năm giỏ nho mà Dục Cảnh đế đồng ý cho nàng.
Nàng nhìn những quả nho màu tím đỏ trong veo như nước trong giỏ, rồi tò mò hỏi quản sự thái giám dẫn đầu: “Lương Châu cách Kinh thành hơn một ngàn dặm, nho thì rất dễ hỏng, Lương Châu đã vận chuyển như nào mà vẫn bảo quản được tốt như vậy?
Cho dù là ở hiện đại, vận chuyển một đoạn đường dài như vậy cũng sẽ bị hư hại.
Quản sự thái giám đùa một câu: “Nếu vận chuyển tới tận đây mà vẫn bảo quản tốt thì kỳ quái quá rồi.”
Sau đó lập tức nghiêm túc giải thích cho Trang Minh Tâm: “Nói lễ vật là một ngàn cân nho, thật ra vận chuyển tới ba vạn cân lận. Trên xe ngựa cứ chia một nửa là nho và một nửa còn lại là băng, mỗi khi đến chỗ dịch trạm thì đổi băng một lần, chạy xe cả ngày lẫn đêm, sau khi tới kinh thành thì trong ba vạn cân cẩn thận chọn ra một ngàn cân nho hoàn hảo không bị dập hư đưa tới phủ nội vụ.”
Sau đó hắn cười nói: “Bằng không vì sao lại nói cống phẩm nho của Lương Châu quý giá đến vậy, ngàn dặm xa xôi, đúng là không dễ dàng gì.”
Trang Minh Tâm nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, nghĩ tới tình trạng giao thông ở cổ đại, thì không cảm thấy khó giải thích lắm.
Cho dù trong khắp Đại Tề phân bố rất nhiều quan đạo thì quan đạo này cũng chỉ là đường đất có một chút bằng phẳng, khả năng giảm xóc của bánh xe gỗ từ xe ngựa gần như bằng 0, vậy nên đồ có phải rất dễ bị hư dập không?
Sau đó trong lòng nàng có chút xúc động không kìm nén được mà muốn đem công thức làm xi-măng hiến cho Dục Cảnh đế.
Nếu quan đạo đổi thành đường xi-măng, thì cho dù là nho của Lương Châu hay đào vàng ở Sơn Đông, vận chuyển lên cũng thoải mái hơn nhiều, ngay cả hoa quả nhiệt đới ở phía Nam cũng có thể cân nhắc.
Nhưng một lát sau, nàng lại ép sự xúc động này xuống.
Sau khi chuyện chích ngừa bệnh đậu mùa xong rồi nói cũng không muộn, bước chân không thể bước quá rộng, nếu không sẽ khiến cẩu hoàng đế tưởng nàng đang chém gió.
“Đa tạ công công đã giải thích thắc mắc của bổn cung.” Nàng cười nói tạ ơn, rồi kêu Quỳnh Phương tặng một thỏi bạc cho hắn.
Sau đó nàng hừng hực mang theo cung nhân thu dọn nho, vì được ướp lạnh quá lâu, nếu không nhanh hái khỏi cành rồi bỏ vào bình, một đêm qua đi, chỉ sợ sẽ bị hỏng hơn một nửa.
Đầu tiên rửa với nước sạch một lần, trong lúc đó không cần cọ sát vào lớp sương muối trên bề mặt quả nho, vì đó là quá trình lên men tự nhiên.
Sau đó chia ra phơi khô ở chỗ hành lang thoáng mát.
Tiếp theo hái từng trái nho trên cành nho xuống, để vào trong bình rượu, dùng bàn tay khô ráo đã được rửa sạch bóp nát tất cả.
Tiếp đó bỏ vào từng mảnh đường phèn đã được đập nhỏ.
Không có độ kế để đo độ đường của nho và đo tỷ lệ giữa đường phèn và nho, Trang Minh Tâm chỉ có thể phỏng chừng, sau khi tính toán, nàng chia làm hai nhóm, một nhóm 5:1 và một nhóm 5:0,5.
Nếu so với tỷ lệ chưng cất rượu nho bình thường thì tất nhiên nó cao hơn quá nhiều, nhưng cống phẩm nho ở Lương Châu là nho để ăn sống, hàm lượng đường thấp hơn nhiều, nên phải tăng thêm lượng đường vào.
Chờ đến khi ủ xong thì cứ thử vài miếng, rồi sẽ biết được tỷ lệ nào tốt hơn thôi.
Năm giỏ nho, mỗi giỏ 50 cân, từ cung nhân đến cả chủ tử trong Chung Túy cung, ngay cả Chung Đại trong phòng bếp, cả Tiền Hỉ cũng bắt tay vào làm, hai mươi hai người bận rộn tới khi lên đèn mới làm xong.
Trang Minh Tâm ăn tối qua loa xong rồi mệt mỏi ngủ một giấc.
Ngày tiếp theo nghe nói lại có một cung nữ ở chỗ Huệ tần Hàm Phúc cung phát bệnh, Dục Cảnh đế lệnh cho Ngự Lâm quân phong tỏa Hàm Phúc cung và Dực Khôn cung.
Trang Minh Tâm giận dữ nói: “Phải sớm làm như thế rồi chứ, bọn họ sớm chiều ở chung với mầm bệnh, trên người mang theo mụn độc, sao có thể để một đám người trong cung chạy tán loạn không quản như thế.”
Nói cụ thể hơn chính là Thần phi, nghe nói trước khi nàng ta đến Chung Túy cung, còn đi qua Dưỡng Tâm điện và Từ Ninh cung.
Tốt nhất nên mong ông trời phù hộ trên người nàng ta không có mầm bệnh đậu mùa ẩn giấu, bằng không cho dù lây bệnh sang cho Dục Cảnh đế hay Trịnh thái hậu, thì cũng đủ cho nàng ta chết một trăm lần.
Trịnh thái hậu ngã thì thôi, nhưng cẩu hoàng đế hiện tại không được ngã.
Nàng mới lên làm sủng phi chưa được mấy ngày, còn chưa bò tới được cái ghế quý phi, dưới gối lại không có hoàng tử để dựa vào, nếu hắn ngã, thì hai tay nàng thật sự không đỡ nổi nữa.
Thật ra bệnh đậu mùa lần này tới quá thần kỳ, không riêng gì nàng, ngay cả Dục Cảnh đế cũng nổi lên nghi ngờ.
Nhưng hiện tại những người không bị bệnh cũng đã bị cách ly, đây không phải là thời điểm để điều tra, cũng chỉ đành chờ yên tĩnh lại rồi đi Cẩm Y vệ thăm dò.
Tiểu Mãn chưa nói ra lời khiến người ta kinh sợ thì chết không yên: “Nhị hoàng tử đã sốt đến cả người hồ đồ rồi, Thái y viện đã thay đổi phương thuốc rất nhiều lần, còn bảo người lấy khối băng xoa đầu hắn, rồi xoa rượu trắng lên người, nhưng vẫn chưa hạ sốt, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Còn đại hoàng tử thì tạm ổn, đã hạ sốt được phần nào, đậu cũng liên tục nổi lên.”
Trang Minh Tâm nghe xong thì lo lắng, nhưng nàng không giỏi y thuật, trong tay cũng không có thuốc hạ sốt của thời hiện đại, nàng không có biện pháp nào cả.
Thôi Kiều đột nhiên đi tới, bẩm báo nói: “Nương nương, Hiền phi nương nương tới.”
*
Vệ Hiền phi?
Trang Minh Tâm vội vàng đứng dậy mang giày thêu vào, sửa sang xiêm y qua loa, sau đó ra nghênh đón, nàng hành lễ nói: “Nô tỳ bái kiến Hiền phi nương nương, không biết nương nương giá lâm nên không thể tiếp đón từ xa, kính xin nương nương đừng trách tội.”
“Là ta không mời mà tới, quấy rầy muội muội, kính xin muội muội chớ trách.” Vệ Hiền phi đưa tay đỡ Trang Minh Tâm đứng dậy, trong giọng nói không có chút ra vẻ nào của Tứ phi.
Trang Minh Tâm dẫn nàng ta vào gian phòng ở phía Đông, mời nàng ta ngồi xuống nệm gấm ở phía đông giường La Hán, còn nàng thì ngồi xuống nệm gấm ở phía tây.
Sau đó phân phó Quỳnh Phương mang trà sữa trân châu lên.
Vì mỗi ngày đều tặng “thức ăn ngoài” cho Dục Cảnh đế, nên dù là trà sữa hay trân châu cũng đều có sẵn, Quỳnh Phương rất nhanh đã bưng hai ly trà sữa cùng ống hút tiến vào.
Vệ Hiền phi đưa tay nâng ly trà sữa lên.
Trang Minh Tâm nhìn nàng vô cùng chăm chú.
Là nữ xuyên qua hay nữ trọng sinh đây, thời khắc để nhìn rõ đã tới.
Vệ Hiền phi bưng ly trà sữa lên, tỉ mỉ dò xét cẩn thận một hồi, sau đó cúi đầu ngậm lấy ống hút rồi hút một hơi, nàng ta cười nói: “Đây là trà sữa trân châu mà Hoàng thượng mỗi ngay đều không rời được đó sao? Quả nhiên mùi vị không giống bình thường.”
Trang Minh Tâm: “…”
Kỹ năng diễn xuất cũng thật tốt, nàng hoàn toàn không phát hiện ra chút sơ hở nào.
Nàng cười ha ha, sau đó xấu hổ nói: “Nô tỳ chỉ nghịch chơi thôi, nương nương không chê là tốt rồi.”
“Hoàng thượng còn không chê, ta sao có thể hiểu rõ bằng Hoàng thượng được chứ?” Vệ Hiền phi trêu ghẹo Trang Minh Tâm một câu, nhìn quanh một vòng trong điện, sau đó bật cười nói: “Nghe nói Hoàng thượng thưởng cho muội muội năm giỏ nho, ta nghĩ muội muội là một người thích tìm tòi, không chừng đang tự mình học làm rượu nho, nên tính lại phụ một tay, nhưng xem tình hình này, hình như muội muội đã chuẩn bị suốt đêm xong rồi?”
Ngay cả chuyện mình lấy nho để làm rượu nho cũng biết, rốt cuộc là nữ xuyên vào sách biết trước được tình tiết trong truyện hay là nữ trọng sinh từ tương lai xuyên về quá khứ đây?
Nếu có thể lựa chọn, Trang Minh Tâm thật hy vọng là người sau, dù sao nàng cũng là người sống sờ sờ, ai nguyện ý sống trong một quyển sách cơ chứ?
Nàng cười nói: “Đa tạ nương nương nghĩ cho nô tỳ, chỉ là trong lòng nô tỳ có chuyện thì sẽ ngủ không yên, không thức suốt đêm chuẩn bị xong thì chỉ sợ ngủ không được, vậy nên…”
Vệ Hiền phi thở dài, ra vẻ thất vọng nói: “Ta còn vốn muốn tới đây tùy tiện giúp một tay, năm sau còn xí được vài bình rượu ngon của muội, ai ngờ năng lực của muội muội cao hơn một bậc, quỷ kế này của tỷ tỷ xem như bị sụp đổ rồi.”
Trang Minh Tâm bật cười, hào phóng cam kết: “Coi nương nương nói kìa, dù không có phần cho người bên ngoài, nhưng sao có thể không có phần của nương nương được chứ? Nếu nương nương không chê, chờ khi rượu nho được ủ xong, nô tỳ sẽ sai người gửi tặng nương nương hai bình.”
“Ai ui, vậy ta đành phải xí rượu ngon của muội muội trước rồi.” Vệ Hiền phi lập tức vui vẻ ra mặt.
Sau đó có đi có lại nói: “Tỷ tỷ cũng không lấy không thứ tốt của ngươi, chút nữa quay về tỷ tỷ sẽ thêu vai mây cho ngươi. Không phải tỷ tỷ khoe khoang, toàn bộ người trong hậu cung này, kể cả tú nữ ở Thượng Y cục, kỹ năng thêu thùa đều không bằng được tỷ tỷ, tất nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng.
Đường đường là Hiền phi một trong Tứ phi lại may vai mây giúp nàng?
Trang Minh Tâm quả thật thụ sủng nhược kinh.
Sau đó nàng càng thêm nghi ngờ.
Sao một người biết rõ tình tiết trong tương lai như Hiền phi lại ân cần đến vậy, hay mình trong tương lai sẽ cứu lấy tính mạng của nàng ta? Hay mình sẽ ngồi lên cái ghế hoàng hậu, thậm chí là cả ghế thái hậu?
Tương lai của mình trâu bò như vậy, tự nhiên không muốn phấn đấu nữa phải làm sao bây giờ?
Trang Minh Tâm “sợ hãi” nói: “Nào dám để nương nương tôn giá phải động tay, xin đừng ưu ái nô tỳ đến vậy. Nếu nương nương thật muốn tặng vai mây cho nô tỳ, thì cứ tùy tiện sai cung nữ dưới quyền thêu một cái, hoặc giao cho tú nữ ở Thượng Y cục làm đều được cả.”
“Đồ các nàng thêu sao có thể tốt bằng bổn cung được? Muội muội được yêu chiều như vậy, phải dùng đồ tốt nhất, há có thể chấp nhận được?” Vệ Hiền phi cười cười, sau đó lại nhướng mày nói: “Trừ phi ngươi ghét bỏ kỹ năng thêu thùa của bổn cung không tốt?”
Trang Minh Tâm: “…”
Phải dùng đồ tốt nhất? Tốt hơn cả đồ của Trịnh thái hậu luôn sao?
Được rồi, đã xác định được cái ghế hoàng hậu kia chính là của mình.
Trong đầu hỗn loạn nhiều thứ, nhưng ngoài mặt nàng đã vội nói lại: “Kỹ năng thêu thùa của nương nương rất kinh người, nô tỳ còn theo không kịp, nào dám ghét bỏ?”
“Không chê là tốt rồi, vậy cứ quyết định như thế đi.” Vệ Hiền phi lập tức lợi dụng nói hùa theo.
Trang Minh Tâm không từ chối được, nên chỉ đành tiếp nhận ý tốt của nàng ta.
Người biết trước được tương lai đã tự mình đưa đến cửa rồi, nếu nàng không lợi dụng người ta một chút thì hình như có chút cạn lời, nên nàng làm bộ nói chuyện phiếm nhắc tới bệnh tình của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Vệ Hiền phi không có chút phòng bị nào, nàng ta nói thẳng: “Xưa nay thân thể của Đại hoàng tử đều rất khỏe mạnh, lúc mới ba tuổi đã ăn nhiều hơn cả người lớn, chỉ là bệnh đậu mùa nhỏ nhoi, chắc chắn không làm gì được hắn. Còn Nhị hoàng tử, vốn đã mắc bệnh bất túc*, chỉ sợ…”
*Bệnh mất túc: thiếu hụt dinh dưỡng trong cơ thể, bị khí hư và huyết hư.
Nghe lời này, xem ra Nhị hoàng tử chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trang Minh Tâm thở dài: “Đây là đang móc tim gan của Thần phi rồi…”
“Thần phi? Đó là kẻ điên, điên đến nỗi không muốn sống nữa.” Vệ Hiền phi hừ một tiếng, lại không để ý nói: “Có điều, chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, để tự các nàng chó cắn chó đi.”
“Theo như ý của nương nương, là cảm thấy đằng sau bệnh đậu mùa của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử có gì đó quái lạ?” Trang Minh Tâm giả vờ nghe không hiểu, vẻ mặt mơ màng chớp đôi mắt to của mình rồi đưa ra câu hỏi.
Vệ Hiền phi “xùy” một tiếng: “Không quái lạ thì sao các nhà quan lại quyền quý khác ở Kinh Thành đều không có chuyện gì? Không quái lạ thì sao chỉ có Hàm Phúc cung và Dực Khôn cung là có chuyện?”
Còn tiện tay đội mũ cao* cho nàng: “Hạng người thông minh như muội muội, lại am hiểu trinh thám xử án, đạo lý đó đã sớm hiểu được, chỉ là không muốn dính vào chuyện thị phi thôi.”
*Đội mũ cao: ý chỉ nịnh nọt.
Dù da mặt của Trang Minh Tâm rất dày, nhưng bị Vệ Hiền phi thay đổi biện pháp khen lấy khen để như này, cũng có chút không trụ nổi.
Nàng cười nói: “Hoàng thượng thông minh hơn người, sau này sẽ phái Cẩm Y vệ điều tra rõ ràng, nô tỳ sẽ không múa rìu qua mắt thợ.”
Nếu không liên lụy đến hoàng tử thì nàng có xen vào chuyện của người khác hay không cũng không sao, nhưng chuyện này liên quan đến hoàng tử, trong mắt người khác chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, nàng không nên mù mờ nhúng tay vào, không nên để dính mùi trên người*.
*Dính mùi trên người: Được trích ra từ câu nói dân gian “Chưa ăn được thịt dê, mà đã dính đầy mùi dê trên người”, ý gần giống câu “Trộm gà không được còn mất nắm gạo”.
Vệ Hiền phi mím môi cười khẽ, từ chối cho ý kiến.
Thăm dò cũng đã thăm dò rồi, hăng quá lại hóa dở, Trang Minh Tâm cũng không muốn thăm dò thêm gì nữa, nàng bưng ly trà sữa lên ra vẻ mời.
Vệ Hiền phi cười rồi cũng nâng ly trà sữa lên, học theo bộ dáng hút trân châu của nàng, hút lấy hút để, cũng không biết là đang nghĩ gì, ánh mắt có chút đăm chiêu, trên mặt lộ ra chút hoài niệm.
Trang Minh Tâm không dám làm phiền nàng ta, chỉ lẳng lặng ngồi cùng.
Sau một lúc lâu sau, Vệ Hiền phi phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Xin lỗi, ta thất thần rồi.”
Tiếp theo nàng ta đứng dậy, nói lời cáo từ: “Hôm qua muội muội xử lý nhiều nho như vậy, chắc hẳn cũng mệt lắm rồi, tỷ tỷ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, sau này ngươi có thời gian rảnh cứ đến cung Trường Xuân chơi.”
Trang Minh Tâm thấy nàng ta có chút không yên lòng, nên cũng không giữ lại nữa, nàng đứng dậy theo, tự mình tiễn nàng ta ra ngoài.
*
Quay lại gian phòng phía Đông, nàng ngã người trên gối rồi rơi vào trầm tư.
Một lát sau, nàng bật cười, cho dù tương lai có tươi sáng cỡ nào, thì vẫn phải sống qua từng ngày một, không thể ăn một miếng đã biến thành người mập ngay được.
Hơn nữa cho dù Vệ Hiền phi biết trước tương lai thì có làm sao, thế gian này không bao giờ thiếu biến cố, ai có thể đảm bảo tương lai trong trí nhớ của nàng ta không thể thay đổi được chứ?
Cho nên mỗi ngày trôi qua đều phải sống cho thật nghiêm túc.
Sau đó nàng gọi người báo cho phòng bếp, bữa tối nàng muốn ăn lẩu dê.
Lẩu nấu bằng lò lửa, nồi làm bằng đồng, dưới sức nóng của than củi, bốn phía đựng đầy nước hầm xương, muốn ăn cái gì thì đặt vào trong đó.
Giờ đang là đầu thu, là thời điểm tốt để bồi bổ, mà thịt dê là lựa chọn tốt nhất để vỗ béo.
Một người ăn không thú vị, vậy nên nàng kêu Thôi Kiều đi gọi Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn tới đây.
Trình Hòa Mẫn không tin được trợn mắt nhìn: “Nương nương gọi chúng ta tới đây là để ăn lẩu?”
“Sao thế, không được à?” Trang Minh Tâm nghiêng mắt nhìn nàng ta, buồn cười nói: “Không phải ngươi hoài nghi bổn cung hạ độc ở bên trong đó chứ? Nếu không thì để bổn cung ăn trước vài miếng thịt dê cho ngươi nhìn thử nhé?”
Nói xong, không đợi Trình Hòa Mẫn trả lời, nàng đã cầm đũa gắp một miếng thịt lên, nhúng nhúng trong nồi đồng, sau đó chấm vào đĩa nước chấm gạo kê ở trước mặt, rồi đưa vào miệng.
Trần Ngọc Thấm ‘xùy’ một tiếng, ngồi xuống bên phải Trang Minh Tâm, sau đó nói xỏ xiên Trình Hòa Mẫn: “Suốt ngày đề phòng này đề phòng nọ, đúng là gan chuột mà.”
Trình Hòa Mẫn lập tức phản bác lại: “Ta chỉ kinh ngạc thốt lên một câu, nào dám hoài nghi dụng tâm của Uyển phi nương nương? Ngươi đừng có mà vu oan ta.”
Nói xong, nàng ta đã ngồi vào bên trái Trang Minh Tâm.
Sau khi rửa sạch hết nghi ngờ từ Trang Minh Tâm, nàng ta cầm đũa gắp mấy miếng thịt dê đã chín nhét liên tục vào trong miệng.
Khiến Trần Ngọc Thấm phải lườm nàng ta một cái: “Giả tạo.”
Khóe miệng Trang Minh Tâm giựt giựt, quả nhiên gọi hai bé “chúa hề” này đến là lựa chọn chính xác, ngay lập tức đã không còn thấy cô đơn nữa.
Tranh sủng thì vẫn phải tranh sủng, nhưng phải bằng bản lĩnh của chính mình, chỉ cần không chơi mấy trò thiên thương hại lý thì trong mắt nàng đều là bé ngoan cả.
Nàng lại sai người mang cho hai bé ngoan mỗi người một ly trà sữa trân châu.
Trình Hòa Mẫn nhấp một miếng, lập tức giật nảy mình: “Đây là trà sữa trân châu? Khó tránh Hoàng thượng mỗi ngày đều phải uống một ly, thật sự uống rất ngon.”
Trần Ngọc Thấm nghe vậy, bèn khẽ nhấp một miếng, đồng tử nàng ta bỗng nhiên mở to, hút một ngụm rồi lại thêm một ngụm nữa.
Trang Minh Tâm nhìn các nàng rồi cười tít mắt, chỉ là tiểu cô nương còn chưa tròn hai mươi tuổi, như các nàng vẫn không thể kháng nổi mị lực của trà sữa trân châu.
Bầu không khí vui vẻ hòa thuận như này, nếu để cho tổ phụ các nàng nhìn thấy, chỉ sợ sẽ tức giận đến nỗi trợn mắt dựng cả râu lên.
Trình Hòa Mẫn xử lý hơn nửa ly trà sữa, sau đó mới buông ly trà sữa xuống, nàng ta cười nói với Trang Minh Tâm: “Vừa rồi Hiền phi nương nương mới đến đây, tần thiếp vốn định tiến lên bái kiến, nhưng lại sợ quấy rầy Hiền phi nương nương, nên không dám làm phiền, Hiền phi sẽ không trách cứ tần thiếp không biết cấp bậc lễ nghĩa chứ?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Hiền phi là người khoan dung đến cỡ nào chứ, sao có thể trách cứ muội muội được? Không thể nào có chuyện đó đâu, muội muội cứ yên tâm đi.”
Trình Hòa Mẫn thở dài một cách khoa trương: “Vậy thì tốt rồi.”
Trần Ngọc Thấm thản nhiên nói: “Vẫn là Uyển phi nương nương lợi hại, còn có thể khiến cho Hiền phi nương nương tự mình đến bái phỏng, tần thiếp sùng bái người đến đầu phục sát đất.”
Trình Hòa Mẫn lập tức xỏ xiên nàng ta: “Sùng bái đến nỗi đầu phục sát đất? Ngươi nói thì phải làm đó, đừng có nói mà không làm — cái đồ giả dối.”
Trần Ngọc Thấm lập tức đánh trả: “Vậy ngươi đóng giả làm chuột đi, để chúng ta học hỏi xem thế nào là gan chuột, rồi ta đầu phục sát đất cũng không muộn.”
Trang Minh Tâm gắp một miếng ngó sen bỏ vào trong miệng, sau đó vừa nhai “rột rột” vừa hóng drama.
Cái này còn hay hơn mấy vở diễn của đoàn kịch hát ấy chứ, vì lúc đoàn kịch hát đều là kéo dài điệu hát thành í í a a, khiến cho người xem sốt ruột, còn dáng vẻ của hai người này lại rất dứt khoát, ngươi tới thì ta đi môi có gươm thì lưỡi có kiếm, quá ư là nhanh gọn.
Sau khi hai người đấu võ mồm được một lúc lâu mới nhận ra, Trình Hòa Mẫn lập tức không chịu buông tha: “Nương nương, không ngờ người kêu chúng ta tới đây, là vì muốn xem xiếc khỉ sao?”
Trang Minh Tâm nở nụ cười, vẻ mặt vô tội nói: “Ngươi vu oan cho bổn cung rồi, dù bổn cung có lợi hại đến cỡ nào, cũng đâu sai khiến hai ngươi diễn xiếc khỉ được chứ.”
Ngừng một chút, rồi nàng lại “à” một tiếng: “Chứ không phải do hai ngươi thích tự diễn xiếc khỉ à?”
Trần Ngọc Thấm: “…”
Làm tức chết người cũng không đền mạng, là đang nói tới Trang Tĩnh Uyển ngươi phải không?
Lúc đó hắn đang dùng trà, đã tức giận đến nỗi ném cả chung trà đi.
Cũng may khắp Dưỡng Tâm điện đều có trải thảm, sau khi chung trà lăn trên mặt đất được mười mấy vòng thì đã được Cao Xảo đuổi theo nhặt lại kịp.
“Hoàng thượng bớt giận.” Cao Xảo liên tục khuyên nhủ.
Dục Cảnh đế nhắm mắt lại, giọng nói đầy lạnh lùng: “Truyền chỉ, Đức phi cai quản phía dưới không nghiêm, dẫn đến Dụ mỹ nhân vô tội bị hại, tước đi nửa năm cung phân, và phạt đóng cửa hối lỗi ba tháng.”
Bỗng nhớ tới ý kiến lúc nãy của Trang Minh Tâm, hắn lại nói: “Thăng Dụ mỹ nhân lên làm Dụ quý nhân, thưởng một thanh ngọc Như Ý, một cặp bình sứ Thanh Hoa.”
Lượng tin tức quá lớn, Cao Xảo sững sờ một lúc, sau đó mới vội vàng khom người nói: “Vâng, nô tài sẽ đi tới Vĩnh Thọ cung và cung Thừa Càn truyền chỉ.”
*
Cao Xảo rất cơ trí, hiểu được khẩu dụ này sẽ khiến Trương Đức phi mất hết thể diện, nên vừa mới truyền chỉ xong ông ta đã bỏ chạy, không đợi đến lúc được thưởng đồ.
Đương nhiên, Trương Đức phi cũng không quan tâm chuyện này.
Nàng ta hất tất cả chung trà, ấm trà và cả bình hoa ở trên kháng xuống hết dưới đất, bụng đầy oán khí nói: “Hương Nhi chỉ là một cung nữ sai vặt trong Vĩnh Thọ cung, không thuộc quản lý của bổn cung, ả ta đầu độc Dụ mỹ nhân thì có liên quan gì đến bổn cung? Hoàng thượng dựa vào cái gì mà trừng phạt bổn cung?”
Chưởng sự cung nữ của Vĩnh Thọ cung Đinh Lan trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng hiểu rõ sở dĩ Hoàng thượng trừng phạt Đức phi nương nương như vậy, nhất định là vì cho rằng chuyện này có liên quan đến nàng ta, nhưng lại không có chứng cớ xác thực, nên hiện tại mới đập núi chấn hổ*.
*Đập núi chấn hổ: Ý nghĩa là đánh đòn phủ đầu trước để uy hiếp hoặc lấy uy, gần giống với câu “Giết gà dọa khỉ”.
Đúng lúc này, thái giám chưởng sự Túc Hỉ ở cung Trường Xuân đến, hắn vừa hành lễ vừa không chút khách khí nói: “Nô tài phụng mệnh Hiền phi nương nương tới lấy Phượng ấn, kính xin Đức phi nương nương mau gọi người đưa cho nô tài, ở bên Hiền phi nương nương còn một đám cung nhân đang chờ đóng ấn phê chuẩn, xin người cẩn thận đừng để lỡ chính sự.”
Trương Đức phi suýt nữa tức đến ngã ngửa, sau khi hít vài hơi thật sâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn cung vừa mới thất thế, Hiền phi đã nhanh tay đến đây bỏ đá xuống giếng rồi, được lắm, được quá luôn rồi…”
Túc Hỉ cười nói: “Coi Đức phi nương nương nói kìa, Hiền phi nương nương cũng chỉ muốn phân ưu thay cho nương nương, để tránh trong cung trở nên rối loạn trong ba tháng người đóng cửa hối lỗi, đợi người không còn đóng cửa hối lỗi nữa, thì phượng ấn tự nhiên sẽ giao lại vào tay người thôi.”
“Vậy bổn cung thật lòng đa tạ Hiền phi muội muội rồi.” Trương Đức phi âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng, lại biết rõ Phượng ấn này không thể không giao cho Vệ Hiền phi, bèn đánh mắt với Đinh Lan.
Đinh Lan đi tới gian phòng phía Tây để lấy Phượng ấn, sau đó giao cho Túc Hỉ, cười lạnh nói: “Túc công công nhớ phải cầm chắc, nếu trên đường bị rớt hay sứt mẻ gì đó, thì không thể trách lên đầu Vĩnh Thọ cung được đâu.”
Túc Hỉ vững vàng nhận lấy, xóc màn gấm lên kiểm tra cẩn thận một hồi, sau đó mới cười nói: “Đa tạ Đinh Lan tỷ tỷ quan tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Túc Hỉ vừa rời đi không bao lâu, đã có tin tức mới truyền tới Vĩnh Thọ cung, nói là Dụ mỹ nhân đã được thăng lên Dụ quý nhân, Hoàng thượng còn thưởng cho nàng một thanh ngọc Như Ý và một cặp bình sứ Thanh Hoa.
Bản thân mình bị phạt, còn nàng ta lại trong họa gặp phúc được tấn thăng lên làm quý nhân, so hai bên với nhau, không phải nàng trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo rồi sao?
Trương Đức phi tức giận hất tung bộ ấm trà Đinh Lan mới thay xuống dưới đất, sau đó mắng: “Tiện nhân, ngay cả nói cũng không nói được, chỉ bằng ả ta cũng xứng làm quý nhân sao? Sớm muộn gì bổn cung cũng giết chết ả ta.”
Đinh Lan hoảng sợ, vội vàng nói: “Nương nương, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Sợ cái gì? Mảnh đất nhỏ ở Vĩnh Thọ cung này, bổn cung vẫn kiểm soát được.” Trương Đức phi hừ lạnh một tiếng.
Nhà mẹ của Chu quý nhân ở điện thờ phụ phía Đông và Tống thường tại ở điện thờ phụ phía Tây, một người có quan hệ thông gia với Vĩnh Bình hầu phủ, một người nhà nghèo cửa hẹp phải sống dựa vào Vĩnh Bình Hầu phủ, tất nhiên sẽ không thoát khỏi núi Ngũ Chỉ của nàng*.
*Núi Ngũ Chỉ: là núi có hình năm ngón tay đã từng đè Tôn Ngộ Không suốt mấy trăm năm, dù Tôn Ngộ Không chạy đến đâu cũng không thoát được, ý chỉ đã nắm được hết tất cả trong lòng bàn tay.
Đinh Lan vội cười hùa theo nói: “Đó là tất nhiên, bản lĩnh của nương nương, nô tỳ há lại không biết? Nhưng mấy câu vô dụng như này, nương nương không cần để ở trong lòng.”
Trương Đức phi không để ý tới lời khen của nàng, nàng ta nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói với Đinh Lan: “Hôm nay Trang Tĩnh Uyển tự mình tới Dưỡng Tâm điện một chuyến, sau đó hai lần phái người tới Dưỡng Tâm điện tặng đồ… Ngươi nói xem, không phải là nàng ta mách lẻo gì đó trước mặt Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới xử phạt bổn cung đó chứ?”
Đinh Lan suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Cũng có khả năng này, Uyển phi vốn rất gian xảo, nương nương mượn Dụ mỹ nhân để mỉa mai nàng ta, nàng ta nhất định sẽ đánh trả, ít nhiều gì cũng sẽ mách lẻo trước mặt Hoàng thượng.”
“Tiện nhân!” Cơ mặt của Trương Đức phi run rẩy không ngừng, nổi giận nói: “Dám vọng tưởng dẫm lên đầu bổn cung, thật sự coi mình là sủng phi trường thịnh không suy rồi à? Hoàng thượng cùng lắm chỉ là thích những thứ mới mẻ, không lâu sau cũng sẽ ném ra sau đầu thôi. Rồi thử chờ xem, ả ta tốt nhất nên cầu thần bái phật đừng để bị thất sủng, nếu không tới ngày ả ta thất sủng, cũng chính là lúc bổn cung lấy mạng chó của ả ta!”
Đinh Lan cười hùa theo nói: “Đúng vậy, thời gian còn nhiều, sau này vẫn còn cơ hội để trừng trị nàng ta.”
*
Trang Minh Tâm cũng không biết “ý chí mãnh liệt” lần này của Trương Đức phi.
Nàng thúc giục cung nhân suốt đêm mua bình rượu đã được rửa sạch từ Ngự Diêu phường, ngày tiếp theo sau khi hong khô bình rượu xong thì dùng rượu trắng nồng độ cao để khử độc.
Sự thật chứng minh lần này nàng chu đáo phòng ngừa trước là đúng, sáng sớm đã nghe Tiểu Mãn hết sức phấn khởi báo rằng đoàn xe Lương Châu mang theo cống phẩm vừa vào kinh.
Phủ nội vụ không dám chậm trễ, giờ Tỵ bốn khắc đã đưa tới năm giỏ nho mà Dục Cảnh đế đồng ý cho nàng.
Nàng nhìn những quả nho màu tím đỏ trong veo như nước trong giỏ, rồi tò mò hỏi quản sự thái giám dẫn đầu: “Lương Châu cách Kinh thành hơn một ngàn dặm, nho thì rất dễ hỏng, Lương Châu đã vận chuyển như nào mà vẫn bảo quản được tốt như vậy?
Cho dù là ở hiện đại, vận chuyển một đoạn đường dài như vậy cũng sẽ bị hư hại.
Quản sự thái giám đùa một câu: “Nếu vận chuyển tới tận đây mà vẫn bảo quản tốt thì kỳ quái quá rồi.”
Sau đó lập tức nghiêm túc giải thích cho Trang Minh Tâm: “Nói lễ vật là một ngàn cân nho, thật ra vận chuyển tới ba vạn cân lận. Trên xe ngựa cứ chia một nửa là nho và một nửa còn lại là băng, mỗi khi đến chỗ dịch trạm thì đổi băng một lần, chạy xe cả ngày lẫn đêm, sau khi tới kinh thành thì trong ba vạn cân cẩn thận chọn ra một ngàn cân nho hoàn hảo không bị dập hư đưa tới phủ nội vụ.”
Sau đó hắn cười nói: “Bằng không vì sao lại nói cống phẩm nho của Lương Châu quý giá đến vậy, ngàn dặm xa xôi, đúng là không dễ dàng gì.”
Trang Minh Tâm nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, nghĩ tới tình trạng giao thông ở cổ đại, thì không cảm thấy khó giải thích lắm.
Cho dù trong khắp Đại Tề phân bố rất nhiều quan đạo thì quan đạo này cũng chỉ là đường đất có một chút bằng phẳng, khả năng giảm xóc của bánh xe gỗ từ xe ngựa gần như bằng 0, vậy nên đồ có phải rất dễ bị hư dập không?
Sau đó trong lòng nàng có chút xúc động không kìm nén được mà muốn đem công thức làm xi-măng hiến cho Dục Cảnh đế.
Nếu quan đạo đổi thành đường xi-măng, thì cho dù là nho của Lương Châu hay đào vàng ở Sơn Đông, vận chuyển lên cũng thoải mái hơn nhiều, ngay cả hoa quả nhiệt đới ở phía Nam cũng có thể cân nhắc.
Nhưng một lát sau, nàng lại ép sự xúc động này xuống.
Sau khi chuyện chích ngừa bệnh đậu mùa xong rồi nói cũng không muộn, bước chân không thể bước quá rộng, nếu không sẽ khiến cẩu hoàng đế tưởng nàng đang chém gió.
“Đa tạ công công đã giải thích thắc mắc của bổn cung.” Nàng cười nói tạ ơn, rồi kêu Quỳnh Phương tặng một thỏi bạc cho hắn.
Sau đó nàng hừng hực mang theo cung nhân thu dọn nho, vì được ướp lạnh quá lâu, nếu không nhanh hái khỏi cành rồi bỏ vào bình, một đêm qua đi, chỉ sợ sẽ bị hỏng hơn một nửa.
Đầu tiên rửa với nước sạch một lần, trong lúc đó không cần cọ sát vào lớp sương muối trên bề mặt quả nho, vì đó là quá trình lên men tự nhiên.
Sau đó chia ra phơi khô ở chỗ hành lang thoáng mát.
Tiếp theo hái từng trái nho trên cành nho xuống, để vào trong bình rượu, dùng bàn tay khô ráo đã được rửa sạch bóp nát tất cả.
Tiếp đó bỏ vào từng mảnh đường phèn đã được đập nhỏ.
Không có độ kế để đo độ đường của nho và đo tỷ lệ giữa đường phèn và nho, Trang Minh Tâm chỉ có thể phỏng chừng, sau khi tính toán, nàng chia làm hai nhóm, một nhóm 5:1 và một nhóm 5:0,5.
Nếu so với tỷ lệ chưng cất rượu nho bình thường thì tất nhiên nó cao hơn quá nhiều, nhưng cống phẩm nho ở Lương Châu là nho để ăn sống, hàm lượng đường thấp hơn nhiều, nên phải tăng thêm lượng đường vào.
Chờ đến khi ủ xong thì cứ thử vài miếng, rồi sẽ biết được tỷ lệ nào tốt hơn thôi.
Năm giỏ nho, mỗi giỏ 50 cân, từ cung nhân đến cả chủ tử trong Chung Túy cung, ngay cả Chung Đại trong phòng bếp, cả Tiền Hỉ cũng bắt tay vào làm, hai mươi hai người bận rộn tới khi lên đèn mới làm xong.
Trang Minh Tâm ăn tối qua loa xong rồi mệt mỏi ngủ một giấc.
Ngày tiếp theo nghe nói lại có một cung nữ ở chỗ Huệ tần Hàm Phúc cung phát bệnh, Dục Cảnh đế lệnh cho Ngự Lâm quân phong tỏa Hàm Phúc cung và Dực Khôn cung.
Trang Minh Tâm giận dữ nói: “Phải sớm làm như thế rồi chứ, bọn họ sớm chiều ở chung với mầm bệnh, trên người mang theo mụn độc, sao có thể để một đám người trong cung chạy tán loạn không quản như thế.”
Nói cụ thể hơn chính là Thần phi, nghe nói trước khi nàng ta đến Chung Túy cung, còn đi qua Dưỡng Tâm điện và Từ Ninh cung.
Tốt nhất nên mong ông trời phù hộ trên người nàng ta không có mầm bệnh đậu mùa ẩn giấu, bằng không cho dù lây bệnh sang cho Dục Cảnh đế hay Trịnh thái hậu, thì cũng đủ cho nàng ta chết một trăm lần.
Trịnh thái hậu ngã thì thôi, nhưng cẩu hoàng đế hiện tại không được ngã.
Nàng mới lên làm sủng phi chưa được mấy ngày, còn chưa bò tới được cái ghế quý phi, dưới gối lại không có hoàng tử để dựa vào, nếu hắn ngã, thì hai tay nàng thật sự không đỡ nổi nữa.
Thật ra bệnh đậu mùa lần này tới quá thần kỳ, không riêng gì nàng, ngay cả Dục Cảnh đế cũng nổi lên nghi ngờ.
Nhưng hiện tại những người không bị bệnh cũng đã bị cách ly, đây không phải là thời điểm để điều tra, cũng chỉ đành chờ yên tĩnh lại rồi đi Cẩm Y vệ thăm dò.
Tiểu Mãn chưa nói ra lời khiến người ta kinh sợ thì chết không yên: “Nhị hoàng tử đã sốt đến cả người hồ đồ rồi, Thái y viện đã thay đổi phương thuốc rất nhiều lần, còn bảo người lấy khối băng xoa đầu hắn, rồi xoa rượu trắng lên người, nhưng vẫn chưa hạ sốt, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Còn đại hoàng tử thì tạm ổn, đã hạ sốt được phần nào, đậu cũng liên tục nổi lên.”
Trang Minh Tâm nghe xong thì lo lắng, nhưng nàng không giỏi y thuật, trong tay cũng không có thuốc hạ sốt của thời hiện đại, nàng không có biện pháp nào cả.
Thôi Kiều đột nhiên đi tới, bẩm báo nói: “Nương nương, Hiền phi nương nương tới.”
*
Vệ Hiền phi?
Trang Minh Tâm vội vàng đứng dậy mang giày thêu vào, sửa sang xiêm y qua loa, sau đó ra nghênh đón, nàng hành lễ nói: “Nô tỳ bái kiến Hiền phi nương nương, không biết nương nương giá lâm nên không thể tiếp đón từ xa, kính xin nương nương đừng trách tội.”
“Là ta không mời mà tới, quấy rầy muội muội, kính xin muội muội chớ trách.” Vệ Hiền phi đưa tay đỡ Trang Minh Tâm đứng dậy, trong giọng nói không có chút ra vẻ nào của Tứ phi.
Trang Minh Tâm dẫn nàng ta vào gian phòng ở phía Đông, mời nàng ta ngồi xuống nệm gấm ở phía đông giường La Hán, còn nàng thì ngồi xuống nệm gấm ở phía tây.
Sau đó phân phó Quỳnh Phương mang trà sữa trân châu lên.
Vì mỗi ngày đều tặng “thức ăn ngoài” cho Dục Cảnh đế, nên dù là trà sữa hay trân châu cũng đều có sẵn, Quỳnh Phương rất nhanh đã bưng hai ly trà sữa cùng ống hút tiến vào.
Vệ Hiền phi đưa tay nâng ly trà sữa lên.
Trang Minh Tâm nhìn nàng vô cùng chăm chú.
Là nữ xuyên qua hay nữ trọng sinh đây, thời khắc để nhìn rõ đã tới.
Vệ Hiền phi bưng ly trà sữa lên, tỉ mỉ dò xét cẩn thận một hồi, sau đó cúi đầu ngậm lấy ống hút rồi hút một hơi, nàng ta cười nói: “Đây là trà sữa trân châu mà Hoàng thượng mỗi ngay đều không rời được đó sao? Quả nhiên mùi vị không giống bình thường.”
Trang Minh Tâm: “…”
Kỹ năng diễn xuất cũng thật tốt, nàng hoàn toàn không phát hiện ra chút sơ hở nào.
Nàng cười ha ha, sau đó xấu hổ nói: “Nô tỳ chỉ nghịch chơi thôi, nương nương không chê là tốt rồi.”
“Hoàng thượng còn không chê, ta sao có thể hiểu rõ bằng Hoàng thượng được chứ?” Vệ Hiền phi trêu ghẹo Trang Minh Tâm một câu, nhìn quanh một vòng trong điện, sau đó bật cười nói: “Nghe nói Hoàng thượng thưởng cho muội muội năm giỏ nho, ta nghĩ muội muội là một người thích tìm tòi, không chừng đang tự mình học làm rượu nho, nên tính lại phụ một tay, nhưng xem tình hình này, hình như muội muội đã chuẩn bị suốt đêm xong rồi?”
Ngay cả chuyện mình lấy nho để làm rượu nho cũng biết, rốt cuộc là nữ xuyên vào sách biết trước được tình tiết trong truyện hay là nữ trọng sinh từ tương lai xuyên về quá khứ đây?
Nếu có thể lựa chọn, Trang Minh Tâm thật hy vọng là người sau, dù sao nàng cũng là người sống sờ sờ, ai nguyện ý sống trong một quyển sách cơ chứ?
Nàng cười nói: “Đa tạ nương nương nghĩ cho nô tỳ, chỉ là trong lòng nô tỳ có chuyện thì sẽ ngủ không yên, không thức suốt đêm chuẩn bị xong thì chỉ sợ ngủ không được, vậy nên…”
Vệ Hiền phi thở dài, ra vẻ thất vọng nói: “Ta còn vốn muốn tới đây tùy tiện giúp một tay, năm sau còn xí được vài bình rượu ngon của muội, ai ngờ năng lực của muội muội cao hơn một bậc, quỷ kế này của tỷ tỷ xem như bị sụp đổ rồi.”
Trang Minh Tâm bật cười, hào phóng cam kết: “Coi nương nương nói kìa, dù không có phần cho người bên ngoài, nhưng sao có thể không có phần của nương nương được chứ? Nếu nương nương không chê, chờ khi rượu nho được ủ xong, nô tỳ sẽ sai người gửi tặng nương nương hai bình.”
“Ai ui, vậy ta đành phải xí rượu ngon của muội muội trước rồi.” Vệ Hiền phi lập tức vui vẻ ra mặt.
Sau đó có đi có lại nói: “Tỷ tỷ cũng không lấy không thứ tốt của ngươi, chút nữa quay về tỷ tỷ sẽ thêu vai mây cho ngươi. Không phải tỷ tỷ khoe khoang, toàn bộ người trong hậu cung này, kể cả tú nữ ở Thượng Y cục, kỹ năng thêu thùa đều không bằng được tỷ tỷ, tất nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng.
Đường đường là Hiền phi một trong Tứ phi lại may vai mây giúp nàng?
Trang Minh Tâm quả thật thụ sủng nhược kinh.
Sau đó nàng càng thêm nghi ngờ.
Sao một người biết rõ tình tiết trong tương lai như Hiền phi lại ân cần đến vậy, hay mình trong tương lai sẽ cứu lấy tính mạng của nàng ta? Hay mình sẽ ngồi lên cái ghế hoàng hậu, thậm chí là cả ghế thái hậu?
Tương lai của mình trâu bò như vậy, tự nhiên không muốn phấn đấu nữa phải làm sao bây giờ?
Trang Minh Tâm “sợ hãi” nói: “Nào dám để nương nương tôn giá phải động tay, xin đừng ưu ái nô tỳ đến vậy. Nếu nương nương thật muốn tặng vai mây cho nô tỳ, thì cứ tùy tiện sai cung nữ dưới quyền thêu một cái, hoặc giao cho tú nữ ở Thượng Y cục làm đều được cả.”
“Đồ các nàng thêu sao có thể tốt bằng bổn cung được? Muội muội được yêu chiều như vậy, phải dùng đồ tốt nhất, há có thể chấp nhận được?” Vệ Hiền phi cười cười, sau đó lại nhướng mày nói: “Trừ phi ngươi ghét bỏ kỹ năng thêu thùa của bổn cung không tốt?”
Trang Minh Tâm: “…”
Phải dùng đồ tốt nhất? Tốt hơn cả đồ của Trịnh thái hậu luôn sao?
Được rồi, đã xác định được cái ghế hoàng hậu kia chính là của mình.
Trong đầu hỗn loạn nhiều thứ, nhưng ngoài mặt nàng đã vội nói lại: “Kỹ năng thêu thùa của nương nương rất kinh người, nô tỳ còn theo không kịp, nào dám ghét bỏ?”
“Không chê là tốt rồi, vậy cứ quyết định như thế đi.” Vệ Hiền phi lập tức lợi dụng nói hùa theo.
Trang Minh Tâm không từ chối được, nên chỉ đành tiếp nhận ý tốt của nàng ta.
Người biết trước được tương lai đã tự mình đưa đến cửa rồi, nếu nàng không lợi dụng người ta một chút thì hình như có chút cạn lời, nên nàng làm bộ nói chuyện phiếm nhắc tới bệnh tình của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Vệ Hiền phi không có chút phòng bị nào, nàng ta nói thẳng: “Xưa nay thân thể của Đại hoàng tử đều rất khỏe mạnh, lúc mới ba tuổi đã ăn nhiều hơn cả người lớn, chỉ là bệnh đậu mùa nhỏ nhoi, chắc chắn không làm gì được hắn. Còn Nhị hoàng tử, vốn đã mắc bệnh bất túc*, chỉ sợ…”
*Bệnh mất túc: thiếu hụt dinh dưỡng trong cơ thể, bị khí hư và huyết hư.
Nghe lời này, xem ra Nhị hoàng tử chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trang Minh Tâm thở dài: “Đây là đang móc tim gan của Thần phi rồi…”
“Thần phi? Đó là kẻ điên, điên đến nỗi không muốn sống nữa.” Vệ Hiền phi hừ một tiếng, lại không để ý nói: “Có điều, chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, để tự các nàng chó cắn chó đi.”
“Theo như ý của nương nương, là cảm thấy đằng sau bệnh đậu mùa của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử có gì đó quái lạ?” Trang Minh Tâm giả vờ nghe không hiểu, vẻ mặt mơ màng chớp đôi mắt to của mình rồi đưa ra câu hỏi.
Vệ Hiền phi “xùy” một tiếng: “Không quái lạ thì sao các nhà quan lại quyền quý khác ở Kinh Thành đều không có chuyện gì? Không quái lạ thì sao chỉ có Hàm Phúc cung và Dực Khôn cung là có chuyện?”
Còn tiện tay đội mũ cao* cho nàng: “Hạng người thông minh như muội muội, lại am hiểu trinh thám xử án, đạo lý đó đã sớm hiểu được, chỉ là không muốn dính vào chuyện thị phi thôi.”
*Đội mũ cao: ý chỉ nịnh nọt.
Dù da mặt của Trang Minh Tâm rất dày, nhưng bị Vệ Hiền phi thay đổi biện pháp khen lấy khen để như này, cũng có chút không trụ nổi.
Nàng cười nói: “Hoàng thượng thông minh hơn người, sau này sẽ phái Cẩm Y vệ điều tra rõ ràng, nô tỳ sẽ không múa rìu qua mắt thợ.”
Nếu không liên lụy đến hoàng tử thì nàng có xen vào chuyện của người khác hay không cũng không sao, nhưng chuyện này liên quan đến hoàng tử, trong mắt người khác chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, nàng không nên mù mờ nhúng tay vào, không nên để dính mùi trên người*.
*Dính mùi trên người: Được trích ra từ câu nói dân gian “Chưa ăn được thịt dê, mà đã dính đầy mùi dê trên người”, ý gần giống câu “Trộm gà không được còn mất nắm gạo”.
Vệ Hiền phi mím môi cười khẽ, từ chối cho ý kiến.
Thăm dò cũng đã thăm dò rồi, hăng quá lại hóa dở, Trang Minh Tâm cũng không muốn thăm dò thêm gì nữa, nàng bưng ly trà sữa lên ra vẻ mời.
Vệ Hiền phi cười rồi cũng nâng ly trà sữa lên, học theo bộ dáng hút trân châu của nàng, hút lấy hút để, cũng không biết là đang nghĩ gì, ánh mắt có chút đăm chiêu, trên mặt lộ ra chút hoài niệm.
Trang Minh Tâm không dám làm phiền nàng ta, chỉ lẳng lặng ngồi cùng.
Sau một lúc lâu sau, Vệ Hiền phi phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Xin lỗi, ta thất thần rồi.”
Tiếp theo nàng ta đứng dậy, nói lời cáo từ: “Hôm qua muội muội xử lý nhiều nho như vậy, chắc hẳn cũng mệt lắm rồi, tỷ tỷ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, sau này ngươi có thời gian rảnh cứ đến cung Trường Xuân chơi.”
Trang Minh Tâm thấy nàng ta có chút không yên lòng, nên cũng không giữ lại nữa, nàng đứng dậy theo, tự mình tiễn nàng ta ra ngoài.
*
Quay lại gian phòng phía Đông, nàng ngã người trên gối rồi rơi vào trầm tư.
Một lát sau, nàng bật cười, cho dù tương lai có tươi sáng cỡ nào, thì vẫn phải sống qua từng ngày một, không thể ăn một miếng đã biến thành người mập ngay được.
Hơn nữa cho dù Vệ Hiền phi biết trước tương lai thì có làm sao, thế gian này không bao giờ thiếu biến cố, ai có thể đảm bảo tương lai trong trí nhớ của nàng ta không thể thay đổi được chứ?
Cho nên mỗi ngày trôi qua đều phải sống cho thật nghiêm túc.
Sau đó nàng gọi người báo cho phòng bếp, bữa tối nàng muốn ăn lẩu dê.
Lẩu nấu bằng lò lửa, nồi làm bằng đồng, dưới sức nóng của than củi, bốn phía đựng đầy nước hầm xương, muốn ăn cái gì thì đặt vào trong đó.
Giờ đang là đầu thu, là thời điểm tốt để bồi bổ, mà thịt dê là lựa chọn tốt nhất để vỗ béo.
Một người ăn không thú vị, vậy nên nàng kêu Thôi Kiều đi gọi Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn tới đây.
Trình Hòa Mẫn không tin được trợn mắt nhìn: “Nương nương gọi chúng ta tới đây là để ăn lẩu?”
“Sao thế, không được à?” Trang Minh Tâm nghiêng mắt nhìn nàng ta, buồn cười nói: “Không phải ngươi hoài nghi bổn cung hạ độc ở bên trong đó chứ? Nếu không thì để bổn cung ăn trước vài miếng thịt dê cho ngươi nhìn thử nhé?”
Nói xong, không đợi Trình Hòa Mẫn trả lời, nàng đã cầm đũa gắp một miếng thịt lên, nhúng nhúng trong nồi đồng, sau đó chấm vào đĩa nước chấm gạo kê ở trước mặt, rồi đưa vào miệng.
Trần Ngọc Thấm ‘xùy’ một tiếng, ngồi xuống bên phải Trang Minh Tâm, sau đó nói xỏ xiên Trình Hòa Mẫn: “Suốt ngày đề phòng này đề phòng nọ, đúng là gan chuột mà.”
Trình Hòa Mẫn lập tức phản bác lại: “Ta chỉ kinh ngạc thốt lên một câu, nào dám hoài nghi dụng tâm của Uyển phi nương nương? Ngươi đừng có mà vu oan ta.”
Nói xong, nàng ta đã ngồi vào bên trái Trang Minh Tâm.
Sau khi rửa sạch hết nghi ngờ từ Trang Minh Tâm, nàng ta cầm đũa gắp mấy miếng thịt dê đã chín nhét liên tục vào trong miệng.
Khiến Trần Ngọc Thấm phải lườm nàng ta một cái: “Giả tạo.”
Khóe miệng Trang Minh Tâm giựt giựt, quả nhiên gọi hai bé “chúa hề” này đến là lựa chọn chính xác, ngay lập tức đã không còn thấy cô đơn nữa.
Tranh sủng thì vẫn phải tranh sủng, nhưng phải bằng bản lĩnh của chính mình, chỉ cần không chơi mấy trò thiên thương hại lý thì trong mắt nàng đều là bé ngoan cả.
Nàng lại sai người mang cho hai bé ngoan mỗi người một ly trà sữa trân châu.
Trình Hòa Mẫn nhấp một miếng, lập tức giật nảy mình: “Đây là trà sữa trân châu? Khó tránh Hoàng thượng mỗi ngày đều phải uống một ly, thật sự uống rất ngon.”
Trần Ngọc Thấm nghe vậy, bèn khẽ nhấp một miếng, đồng tử nàng ta bỗng nhiên mở to, hút một ngụm rồi lại thêm một ngụm nữa.
Trang Minh Tâm nhìn các nàng rồi cười tít mắt, chỉ là tiểu cô nương còn chưa tròn hai mươi tuổi, như các nàng vẫn không thể kháng nổi mị lực của trà sữa trân châu.
Bầu không khí vui vẻ hòa thuận như này, nếu để cho tổ phụ các nàng nhìn thấy, chỉ sợ sẽ tức giận đến nỗi trợn mắt dựng cả râu lên.
Trình Hòa Mẫn xử lý hơn nửa ly trà sữa, sau đó mới buông ly trà sữa xuống, nàng ta cười nói với Trang Minh Tâm: “Vừa rồi Hiền phi nương nương mới đến đây, tần thiếp vốn định tiến lên bái kiến, nhưng lại sợ quấy rầy Hiền phi nương nương, nên không dám làm phiền, Hiền phi sẽ không trách cứ tần thiếp không biết cấp bậc lễ nghĩa chứ?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Hiền phi là người khoan dung đến cỡ nào chứ, sao có thể trách cứ muội muội được? Không thể nào có chuyện đó đâu, muội muội cứ yên tâm đi.”
Trình Hòa Mẫn thở dài một cách khoa trương: “Vậy thì tốt rồi.”
Trần Ngọc Thấm thản nhiên nói: “Vẫn là Uyển phi nương nương lợi hại, còn có thể khiến cho Hiền phi nương nương tự mình đến bái phỏng, tần thiếp sùng bái người đến đầu phục sát đất.”
Trình Hòa Mẫn lập tức xỏ xiên nàng ta: “Sùng bái đến nỗi đầu phục sát đất? Ngươi nói thì phải làm đó, đừng có nói mà không làm — cái đồ giả dối.”
Trần Ngọc Thấm lập tức đánh trả: “Vậy ngươi đóng giả làm chuột đi, để chúng ta học hỏi xem thế nào là gan chuột, rồi ta đầu phục sát đất cũng không muộn.”
Trang Minh Tâm gắp một miếng ngó sen bỏ vào trong miệng, sau đó vừa nhai “rột rột” vừa hóng drama.
Cái này còn hay hơn mấy vở diễn của đoàn kịch hát ấy chứ, vì lúc đoàn kịch hát đều là kéo dài điệu hát thành í í a a, khiến cho người xem sốt ruột, còn dáng vẻ của hai người này lại rất dứt khoát, ngươi tới thì ta đi môi có gươm thì lưỡi có kiếm, quá ư là nhanh gọn.
Sau khi hai người đấu võ mồm được một lúc lâu mới nhận ra, Trình Hòa Mẫn lập tức không chịu buông tha: “Nương nương, không ngờ người kêu chúng ta tới đây, là vì muốn xem xiếc khỉ sao?”
Trang Minh Tâm nở nụ cười, vẻ mặt vô tội nói: “Ngươi vu oan cho bổn cung rồi, dù bổn cung có lợi hại đến cỡ nào, cũng đâu sai khiến hai ngươi diễn xiếc khỉ được chứ.”
Ngừng một chút, rồi nàng lại “à” một tiếng: “Chứ không phải do hai ngươi thích tự diễn xiếc khỉ à?”
Trần Ngọc Thấm: “…”
Làm tức chết người cũng không đền mạng, là đang nói tới Trang Tĩnh Uyển ngươi phải không?