Miệng nam nhân là quỷ gạt người.
Ban đêm cẩu hoàng đế ngược lại nghe lời ngủ yên, nhưng sáng sớm ngày hôm sau đã dày vò Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm mơ hồ mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh một cái, không thấy ai, còn đang kinh ngạc trong lòng thì chợt cảm thấy phía dưới hơi kỳ kỳ.
Nàng rướn đầu nhìn về phía cuối giường, chỉ thấy cơ thể của cẩu hoàng đế lộ ra bên ngoài, còn đầu thì rúc vào trong chăn của nàng, đang ra sức bắt đầu làm việc…
Trang Minh Tâm: “…”
Đúng là thứ đồ bại hoại, cả ngày lẫn đêm đều suy nghĩ tới chuyện kia, đúng thật là Thái Địch tái thế mà.
Nhưng nàng cũng không tiện cự tuyệt, thứ nhất là hôm qua hắn đã giúp nàng lấy được phân vị quý phi vào tay, hẳn là rất nên “cảm tạ” hắn. Thứ hai là bốn năm ngày trước quỳ thủy của nàng cũng tới, hắn vừa không lật thẻ bài của người khác, cũng không trở về Càn Thanh cung để nghỉ, mà lại làm công cụ sưởi ấm chân cho nàng, làm nàng khá là cảm động.
Thôi vậy, dù sao thì hắn cũng đã rất quan tâm đến cảm nhận của nàng, mỗi lần đều có thể thoải mái, nàng cần gì phải làm trái ý hắn chứ?
Vì vậy, bên ngoài trời vẫn còn đen, mà bên trong đã bắt đầu “làm việc” khí thế ngất trời rồi.
Tuy trong phòng vẫn đốt địa long, hỏa tường và noãn kháng, nhưng Dục Cảnh đế sợ Trang Minh Tâm lạnh, mặc cho nàng một cái áo bông, sau đó tách đôi chân trắng nõn, thon dài của nàng ra mà làm việc không ngừng.
Trang Minh Tâm ngửa mặt nằm trên noãn kháng, cảm giác bản thân giống như nước biển khi thủy triều vậy, đột nhiên vỗ vào bờ nham thạch, lại chậm rãi lùi lại, tiếp đó lại mạnh mẽ cuộn trào tới…
Dục Cảnh đế chiến đấu hồi lâu, lại ôm nàng lên người mình, bên hoạt động bên lại gần miệng của nàng, cắn lấy cánh môi của nàng, đầu lưỡi lại cạy răng của nàng ra mà chui vào, chơi đùa đầu lưỡi của nàng.
Trang Minh Tâm bị hôn đến thở dốc, khi đầu lưỡi bị bao trùm làm nàng sung sướng đến nỗi không kìm được mà ngâm nga thành tiếng, tất cả đều chìm ngập trong miệng của hắn.
Sau chuyện này hai người nằm song song trên giường, thở dốc đến ngực phập phồng kịch liệt, giống như hai con cá mắc cạn.
Một lát sau, Dục Cảnh đế vừa giống như là đắc ý mà vừa như hờn dỗi cảm khái một câu: “Thật là một tiểu yêu tinh câu người, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ chết trên bụng của nàng mất.”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, hừ nói: “Có liên quan gì đến thần thiếp đâu, thần thiếp chỉ là một người công cụ để người đào sâu nghiên cứu mà thôi.”
“Người công cụ? Cách nói này ngược lại rất mới lạ.” Dục Cảnh đế than thở một câu, ngay sau đó lại gần rồi ôm Trang Minh Tâm vào trong ngực, cười hì hì nói: “Nhưng không phải là ai cũng có thể làm người công cụ này, duy chỉ có mỗi ái phi là hợp ý trẫm thôi.”
Những phi tần khác, đẹp hơn nàng thì lại không biết thức thời mà buông ra như nàng. Có tài hoa hơn nàng nhưng lại không đẹp bằng nàng. Còn có tướng mạo tương đương nàng thì lại chẳng thông minh, tài giỏi như nàng.
Trên dưới toàn bộ hậu cung này, không một ai có thể so sánh với nàng được.
Trang Minh Tâm phun khí từ trong mũi một cái, cười lạnh nói: “Nói như vậy, thần thiếp còn phải cảm tạ hoàng thượng có con mắt sáng như đuốc sao?”
Dục Cảnh đế cắn môi nàng một cái, cánh tay dài vây lấy rồi ôm nàng vào trong ngực, đắc ý nói: “Cảm tạ trẫm thì không cần, chẳng bằng cảm ơn trời cao đi, trẫm và ái phi là được ông trời tác hợp cho, nếu không thì tại sao ái phi lại vào cung trở thành phi tần của trẫm mà không phải là Trang Tĩnh Uyển chứ?”
Nói như vậy, hắn còn phải cảm tạ Trang Tĩnh Uyển nữa đó, nếu không phải là nàng ta bỏ nhà ra đi thì Trang Minh Tâm cũng sẽ không trời xui đất khiến mà vào cung.
Vừa nghĩ đến chuyện nàng suýt chút nữa chiêu tế ở nơi mà hắn không thấy được, hắn lại cảm thấy ngực quặn thắt lại, đau âm ỉ.
Vì vậy hắn ôm chặt nàng hơn mấy phần, bá đạo tuyên bố: “Nàng là ái phi của trẫm, đời này là vậy, đời sau cũng thế, đời sau nữa cũng sẽ như vậy, bất cứ ai cũng không thể cướp nàng từ bên người trẫm!”
Trang Minh Tâm thiếu chút nữa là nghẹt thở.
Đều nói “Kiếp trước không tu, kiếp này vào cung làm phi.” Có lẽ nào kiếp trước nàng dùng dao quá nhiều nên sau khi chết mới bị báo ứng như vậy.
Nhưng báo ứng đời này thì cũng thôi đi, đời sau và đời sau nữa, nàng còn phải trải nghiệm cuộc sống tiêu dao tự tại, ai thích làm phi tần của hắn chứ?
Chỉ là những lời này đều là những lời nói trong lòng, vạn vạn không thể nói ra được, nếu không lại chọc giận hắn, ai mà biết được hắn sẽ làm loạn như thế nào chứ?
Phải biết là phương trượng Liễu Trần ở tự miếu Từ An của hoàng gia có chút bất phàm, năm đó khi tổ phụ đưa nàng đi dâng hương ở Từ An tự, bốn chữ “lai lịch bất phàm” của Liễu Trần dọa cho suýt thì hồn bay phách tán, nếu như cẩu hoàng đế mà tìm Liễu Trần rồi lại ràng buộc cái gì mà nhân duyên ba đời ba kiếp của bọn họ lại, vậy thì coi như xong rồi.
Cho nên nàng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Đúng đúng đúng, người là hoàng thượng, dĩ nhiên người nói cái gì thì chính là cái đó.”
Vậy mới phù hợp với hình tượng nhân vật của nàng là tuy không động lòng với hoàng đế, nhưng cũng không ghét đến trình độ không chịu làm phi tần của hắn.
Dục Cảnh đế quả nhiên hài lòng, ôm lỏng nàng hơn mấy phần, ôn nhu nói: “Trời vẫn còn tối, nào, chúng ta ngủ bù lại tiếp đi.”
Tất nhiên Trang Minh Tâm sẽ không phản đối.
Dân gian có truyền thống mùng hai tháng giêng những nữ nhân đã xuất giá sẽ về nương gia, nhưng phi tần trong cung thì không thể.
Mà hôm nay nha môn vẫn phong ấn, những phi tần khác cũng không cần tới Chung Túy cung thỉnh an với vị tân quý phi mới nhậm chức là nàng.
Nếu không có chính sự gì thì dĩ nhiên là việc ngủ quan trọng rồi.
Hai người ngủ bù rất say sưa, ngủ thẳng đến giờ thìn mới thức dậy.
Vừa mới dùng bữa sáng xong, Cao Xảo đã tiến vào bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Liêu phó chỉ huy sứ tiến cung rồi, đang ở Dưỡng Tâm điện chờ người.”
“Trẫm giao chuyện điều tra nguyên nhân phủ Sở Vương bốc cháy cho Thanh Quân, lúc này hắn ta vào cung, chắc là có chút đầu mối, trẫm đi qua đó xem xem.” Dục Cảnh đế dặn dò Trang Minh Tâm một câu.
Trang Minh Tâm cười nói: “Vậy hoàng thượng mau đi qua đó đi, chớ để cho Liêu phó chỉ huy sứ phải chờ lâu.”
Sau khi tiễn Dục Cảnh đế đi, Trang Minh Tâm đến Giáng Tuyết hiên để sắp xếp cung vụ.
Tuy thời hạn Trương đức phi đóng cửa suy nghĩ đã kết thúc, nhưng bất luận là Dục Cảnh đế hay là Trịnh thái hậu cũng không muốn cho nàng ta tham gia vào chuyện cung vụ nữa.
Dẫu sao bây giờ Trang Minh Tâm cũng đã là quý phi, đè trên Trương đức phi một bậc, nàng cũng chẳng phải là người có tính tình như Vệ hiền phi không để ý tới chuyện gì, cứ để mặc cho Trương đức phi đóng vai bồ tát làm chủ, nếu để cho Trương đức phi và nàng cùng nhau chưởng quản phượng ấn, Trương đức phi không phải là người có tính tình nhượng bộ người khác, chỉ sợ là sẽ làm loạn đến long trời lở đất.
Trang Minh Tâm cũng chẳng phải là không thể tự mình lo liệu được cung vụ, cần gì phải thêm một người nữa chứ?
Ăn tết nên cung vụ cũng chẳng có mấy, trong thời gian uống cạn một chung trà đã lo liệu xong tất cả rồi.
Chỉ có một chuyện là thị vệ ở Tây Hoa Môn nhờ vả thái giám của Kính Sự phòng đi vào bẩm báo, nói những dân chúng nhận được “phí an ủi” đều đã tề tụ ở Tây Hoa Môn rồi, muốn tới dập đầu cho thái hậu nương nương, cảm tạ tấm lòng từ bi của nương nương.
Trang Minh Tâm gật đầu một cái, nói: “Làm phiền công công đi một chuyến nữa, truyền lời của bổn cung, nói cho những thị vệ kia là bọn họ muốn tới dập đầu với thái hậu nương nương là ý tốt của bọn họ, không cần phải ngăn cả bọn họ làm gì.”
Thái giám kia đáp “Dạ”, sau đó lui ra ngoài.
Trang Minh Tâm suy nghĩ một chút, ngồi lên kiệu đi tới Từ Ninh cung.
…
Trong đông thứ gian Từ Ninh cung, bốn người Trịnh thái hậu, Liêu thái phi, Trương ma ma và Chúc Tâm ngồi quanh bàn bát tiên đang xào mạt chược liên tục.
Thấy Trang Minh Tâm đi vào, Liêu thái phi cười nói: “Gia quý phi tới rồi sao? Đến thật là đúng lúc, mau thay chỗ Chúc Tâm đi, nàng ta vụng về, không phải là dốc sạch túi cho Trịnh thái hậu thì chính là cháy túi với Trương ma ma, làm hại ta mấy lần muốn tự mò bài mà không được.”
Chúc Tâm nghe vậy lập tức nhường ra một chỗ ngồi.
Trang Minh Tâm cũng không từ chối, sau khi phúc người thỉnh an xong, ngồi xuống ghế thái sư, trong miệng cười, nói đùa: “Sợ là thần thiếp vừa chơi thái phi nương nương muốn tự mò bài cũng không thành vấn đề.”
Trịnh thái hậu nhìn Trang Minh Tâm một cái, nhàn nhạt nói: “Sao bây giờ ngươi lại rảnh rỗi mà tới đây? Không cần hầu hạ hoàng thượng sao? Cũng không cần lo liệu cung vụ hả?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Liêu phó chỉ huy sứ cầu kiến hoàng thượng, hoàng thượng đi đến Dưỡng Tâm điện gặp hắn ta rồi. Còn cung vụ, thần thiếp đã sớm lo liệu xong rồi.”
Dừng lại một chút, nàng lại cười nói: “Thị vệ ở Tây Hoa Môn nhờ người đi vào bẩm báo, nói bách tính tề tụ ở Tây Hoa Môn để dập đầu với thái hậu nương nương, tạ ơn thái hậu nương nương đã quan tâm đến bọn họ.”
Trịnh thái hậu khẽ nhếch khóe miệng lên, lộ ra vẻ rất vui mừng, nhưng trong miệng lại không nói ra những lời như vậy: “Những bách tính này thật là, cũng chỉ có mười lượng bạc thôi, đáng giá để bọn họ huy động nhân lực như vậy sao?”
Ngay sau đó lại hỏi Trang Minh Tâm: “Thị vệ ở Tây Hoa Môn không đuổi bọn họ đi chứ?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp đã cho người truyền tin cho thị vệ ở Tây Hoa Môn rồi, nói không cho bọn họ đuổi người đi, dẫu sao thì cũng là ý tốt của bọn họ, là thật tâm muốn cảm tạ thái hậu nương nương.”
“Ngươi làm rất đúng.” Trịnh thái hậu yên lòng.
Liêu thái phi thừa dịp tán dương Trang Minh Tâm một hồi: “Gia quý phi làm việc đúng là rất chu toàn, nếu đổi lại là người khác thì đâu thể suy nghĩ cặn kẽ được như vậy chứ? Chỉ sợ đã lập tức kêu người đuổi bọn họ đi rồi. Như vậy thì không phải là đã cô phụ tâm ý của dân chúng rồi sao?”
Trịnh thái hậu liếc Liêu thái phi một cái, cũng không phản bác.
Trang Minh Tâm ngượng ngùng nói: “Thái phi nương nương khen nhầm rồi, rốt cuộc thì thần thiếp tuổi vẫn còn trẻ, còn phải học hỏi nhiều chỗ từ thái hậu nương nương và thái phi nương nương nữa đó.”
Tất nhiên là nàng biết bản thân làm đúng, Trịnh thái hậu nhìn thì như không để ý tới thế sự, gió nhẹ mây bay, nhưng ai lại có thể cự tuyệt thanh danh tốt chứ? Cho nên nàng vừa sắp xếp chuyện này xong là phải tới Từ Ninh cung tranh công rồi.
Kết quả cũng đã hiện rõ vô cùng.
Trang Minh Tâm đánh ba ván mạt chược cùng họ xong, khi cáo lui Trịnh thái hậu còn kêu Chúc Tâm lấy một cái hộp tới cho nàng, nói: “Trong này là nhung hoa của mười hai tháng mà tri phủ Kim Lăng hiếu kính ai gia, tổng cộng có hai hộp, một hộp cho Ninh vương phi, còn hộp này cho ngươi.”
Trang Minh Tâm vội vàng nói từ chối: “Thần thiếp có nhiều đồ trang sức lắm, thái hậu nương nương người giữ lại mà đeo đi.”
Trịnh thái hậu cười nói: “Kim Lăng bên kia hàng năm đều tiến cống lên, nhung hoa của ai gia nhiều đến nỗi có thể mở một cửa hàng nữa đó, không thiếu một hộp này, người cứ nhận lấy đi.”
“Thần thiếp tạ nương nương ban thưởng.” Trang Minh Tâm cũng không từ chối nữa, sau khi nói cảm tạ thì liền kêu Quỳnh Phương nhận lấy hộp.
…
Vừa mới trở về Chung Túy cung chưa tới một khắc thì Dục Cảnh đế lại tới.
Trang Minh Tâm liếc mắt, kỳ nghỉ tết nhanh nhanh trôi qua đi mà, nếu không cẩu hoàng đế không có việc gì để làm, cứ rảnh rỗi là lại chạy tới bên cạnh nàng, đúng là có chút không chịu được.
Nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười đứng lên hành lễ: “Hoàng thượng bận xong rồi sao? Chắc là phải ở chỗ này của thần thiếp dùng bữa trưa nhỉ? Nếu ở đây thì thần thiếp sẽ kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị những món mà hoàng thượng thích ăn.”
Dục Cảnh đế gật đầu: “Nếu ái phi đã có thành ý mời, vậy trẫm sẽ ở lại dùng bữa trưa.”
Trang Minh Tâm: “…”
Đây không phải là mời có được chưa!
Kiêu ngạo đến chết, rõ ràng là tự mình chạy tới, còn làm ra vẻ nàng cầu xin hắn ở lại vậy, đúng là hết nói nổi mà.
Nàng bất đắc dĩ kêu Quỳnh Phương tới: “Hoàng thượng muốn dùng bữa trưa ở đây, bảo Chung Đại, Tiền Hỉ làm mấy món hoàng thượng thích ăn.”
Chung Đại và Tiền Hỉ còn biết rõ sở thích của Dục Cảnh đế hơn cả nàng, dẫu sao thì hai người bọn họ cũng thường xuyên được lĩnh thưởng của Dục Cảnh đế, vậy thì làm sao mà không để tâm cho được.
…
Sau khi dùng xong bữa trưa, lúc bấy giờ Dục Cảnh đế mới nói đến tình hình điều tra vụ hỏa hoạn ở phủ Sở Vương với Trang Minh Tâm.
Hắn thở dài nói: “Cẩm Y Vệ tra được thế lửa đúng là bắt đầu bốc cháy từ thư phòng ở góc tây nam, nếu quả như những gì Tiểu Vinh Ca nói thì quả nhiên là cửu hoàng huynh đã đi tới nơi đó, vậy thì chuyện hoàng huynh thế tử bị thiêu chết đáng được bàn bạc rồi.”
Nhị gia phủ Sở vương có đại bối phận xếp thứ chín trong các tông thân, cho nên Dục Cảnh đế gọi hắn ta là cửu hoàng huynh.
Trang Minh Tâm cau mày nói: “Ngoại trừ Tiểu Vinh Ca ra thì không còn hạ nhân nào chính mắt nhìn thấy chuyện này nữa hả?”
Dục Cảnh đế lắc lắc đầu: “Bởi vì là giao thừa nên bọn hạ nhân vốn dĩ đã bận rộn rồi, huống hồ nếu như cửu hoàng huynh mà muốn là loạn, nhất định điều hết người đi, hoặc là tránh khỏi người khác thì không có người ngoài nhìn thấy cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Nhưng cũng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, trẫm đã kêu Thanh Quân tiếp tục phái người tra hỏi, nhưng cũng chưa chắc là có thể hỏi ra được dấu vết nào.”
Trong lòng Trang Minh Tâm cảm thấy chuyện này không khả quan, thế tử phi Sở vương có thể nghĩ tới, làm sao mà Sở vương và Sở vương phi có thể không nghĩ tới chứ? Vì không muốn thứ tử dính dáng đến, nhất định sẽ bắt buộc hạ nhân, để miệng bọn họ kín như bưng.
Trừ phi là nhốt hết toàn bộ hạ nhân của phủ Sở vương vào chiêu ngục của Cẩm Y Vệ trấn phủ ti, dùng phương thức thẩm vấn phạm nhân để thẩm tra bọn họ.
Nhưng hiển nhiên là không thể nào rồi.
Cho dù sở vương không có cảm giác tồn tại đến mức nào đi nữa thì dầu gì cũng là thúc thúc của Dục Cảnh đế, lần này trưởng tử của ông ta kiêm thế tử lại bị thiêu chết trong hỏa hoạn, nếu như coi hạ nhân trong phủ ông ta thành phạm nhân mà nhốt lại thì chỉ sợ là ông ta sẽ chạy tới thái miếu mà khóc lóc với tiên đế và Cao Tông mất.
Dục Cảnh đế không thể làm gì người này được.
Hoặc là trực tiếp nghiệm thi, triệu chứng của thi thể khi bị thiêu sống đến chết hoặc là sau khi chết mới bị thiêu thì đều khác nhau, không khó để phân biệt.
Nhưng hiển nhiên là cũng không thể thực hiện được rồi, Sở vương và Sở vương phi tất nhiên sẽ không đồng ý.
Cho nên chuyện này, Trang Minh Tâm có muốn quản nhưng lại chẳng thể nào giúp nổi.
Chuyện của tông thân chính là phiền toái như vậy đó, nếu như chuyện này mà đổi thành nhà khác thì cho dù có là đại tộc thế gia quyền khuynh triều dã, nếu như tra án hay nghiệm thi còn không phải chỉ một câu của Dục Cảnh đế là xong chuyện sao?
Nhưng nàng cũng không nói nhiều, chỉ cười nói: “Vậy thì kêu bọn họ cứ tra cẩn thận lại đi.”
Trên mặt Dục Cảnh đế lộ vẻ xoắn xuýt, sau một hồi do dự khá lâu mới nói: “Thật ra thì…”
Trang Minh Tâm thấy vậy, âm thầm giật mình, cẩu hoàng đế do dự khó xử như vậy, có phải là lại đào cái hố gì cho nàng không vậy?
Sau đó liền nghe hắn do do dự dự nói: “Thật ra thì rất lâu trước đó Cẩm Y Vệ đã từng báo lên một chuyện, trẫm luôn cảm thấy có chút liên quan.”
Hóa ra là nói đến chuyện của phủ Sở vương, nàng nhất thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó thì lại có chút chột dạ mà nhìn trộm hắn một cái, cũng may là chưa thể hiện ra ngoài, nếu không cẩu hoàng đế lại muốn nói nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nàng cổ vũ nói: “Nếu như không phạm vào điều kiêng kỵ gì thì chi bằng hoàng thượng nói cho thần thiếp nghe xem, thần thiếp nghĩ giúp người một chút.”
Phạm vào kiêng kỵ thì ngược lại không phải, chỉ là chuyện có liên quan đến tông thất, nói ra không khỏi có chút mất thể diện.
Dục Cảnh đế lại đấu tranh trong chốc lát mới quyết tâm nói: “Cửu hoàng huynh hình như có chút quan hệ không minh bạch với Lục điệt tức phụ…”
Tuy Trang Minh Tâm không biết Lục điệt tức phụ được nói đến kia là ai, nhưng thúc thúc và điệt tức phụ có quan hệ với nhau, đúng là đủ kích thích.
Dục Cảnh đế nói xong, lúc này mới ý thức được có lẽ là nàng không biết Lục điệt tức phụ là ai, vội vàng giải thích: “Lục điệt tức phụ là thê tử của Phong Ca trưởng tử mất sớm của hoàng huynh thế tử, dưới trướng có một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng, năm nay năm tuổi, tên là Tiểu Diễn Ca Nhi.”
Trang Minh Tâm nhíu mày sắp xếp lại tiền căn hậu quả một phen, vừa suy tư vừa nói: “Thư phòng mà thế tử gia đi đến chính là thư phòng của Phong Ca lúc còn sống sao? Nhị gia có quan hệ không minh bạch với nhi tức phụ của Phong Ca, hai người bọn họ thường xuyên lén hẹn hò ở thư phòng đó có đúng không? Có phải là hôm đó bọn họ đang thừa dịp trong phủ bận rộn mà lén hẹn hò ở thư phòng, trùng hợp bị thế tử gia vì nhớ trưởng tử mất sớm mà đi đến thư phòng nhìn vật nhớ người bắt gian được, vì vậy nên bọn họ mới giết người diệt khẩu, đốt thi thể, hủy diệt dấu vết?”
Dục Cảnh đế trầm giọng nói: “Trẫm có suy đoán như thế, vậy nên mới để cập tới chuyện này với ái phi.”
Lúc trước khi hắn biết được chuyện này cũng không để ý tới, dù sao thì cũng là chuyện xấu trong nhà thúc thúc Sở vương, chẳng liên quan gì tới hắn cả, hắn mới không nhiều chuyện mà đi để ý tới những chuyện giơ bẩn như thế đâu.
Nhưng bây giờ chuyện giơ bẩn này lại hại chết hoàng huynh thế tử thì không nói, còn liên lụy đến cả một con đường, sau đó lại còn hại hộ bộ phải chi ra một khoản tiền lớn để khổ chủ trọng tu lại phủ đệ.
Làm cho hắn phải làm không công, chịu phải sự khó chịu và thua thiệt bực này là kiên quyết không thể nào.
Nếu cần thiết thì sẽ vạch trần chuyện xấu hổ của đôi gian phu dâm phụ này ra ngoài, thứ nhất là có thể minh oan cho hoàng huynh thế tử, thứ hai là cũng có thể dập được lửa giận vì tổn thất tiền bạc của hắn.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là trước đó phải chứng thực được chuyện hoàng huynh thế tử bị người hại chết đã.
Nghĩ tới đây, hắn nói với Trang Minh Tâm: “Về sau có thể sẽ cần đến ái phi giúp kiểm nghiệm thi thể của hoàng huynh thế tử, xem hắn ta có phải bị người ta làm hại hay không.”
Vừa mới dứt lời, hắn lại lo lắng nói: “Nhưng mà nghe nói là thi thể của hoàng huynh thế tử đã bị đốt thành than rồi, muốn kiểm nghiệm thi thể chỉ sợ là không dễ dàng gì.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thứ khác thì không dám nói, nhưng nếu muốn chứng thực là hắn ta bị thiêu sống đến chết hay là sau khi chết mới bị thiêu cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.”
Dục Cảnh đế nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Như vậy thì trẫm an tâm rồi.”
Còn làm cách nào để Sở vương và Sở vương phi đồng ý nghiệm thi thì trước đó hắn và Liêu Thanh Quân sẽ đã thương nghị một phen rồi, đã có biện pháp thỏa đáng, chỉ cần lặng lẽ đợi thời cơ là được rồi.
…
Nói xong chính sự, Dục Cảnh đế lại không đàng hoàng nổi nữa.
Tiến lên bế ngang nàng lên, đi đến phòng ngủ ở đông tiếu gian.
Trang Minh Tâm cũng không giãy giụa, chỉ cười nói: “Giờ thìn mới thức dậy mà bây giờ hoàng thượng đã lại buồn ngủ rồi sao?”
“Trái lại thì cũng không phải là buồn ngủ, chỉ là muốn nằm với ái phi mà thôi.” Dục Cảnh đế đặt nàng xuống noãn kháng, tự mình cởi giày thêu ra cho nàng, rồi cũng cởi bỏ ủng của mình ra, nằm xuống bên cạnh nàng.
Thấy nàng khép hờ hai mắt, dáng vẻ muốn nghiêm túc ngủ trưa, không kiềm được mà đưa tay nhéo dái tai của nàng một cái, buồn cười nói: “Lại còn đi nói trẫm, không phải là ái phi cũng giờ thìn mới dậy hả, sao bây giờ lại buồn ngủ rồi?”
Một năm bốn mùa Trang Minh Tâm đều phải ngủ trưa, nếu không thì sau giờ ngọ là đầu óc lại choáng váng, không có tinh thần.
Nàng cũng không mở mắt ra, chỉ nhàn nhạt nói: “Thần thiếp ngủ nửa giờ, nếu hoàng thượng không buồn ngủ thì xem thoại bản đi, hoặc là kêu Quỳnh Phương đánh cờ với người, tài đánh cờ của nàng ta cũng không tệ lắm.”
Nói xong, móc thoại bản dưới gối ra, nhét vào ngực Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế liếc nhìn bìa thoại bản một cái, “Xì” một tiếng: “Thoại bản lỗi thời như vậy rồi mà ái phi vẫn có thể xem được.”
“Cuốn không lỗi thời thần thiếp còn đang viết, sau này mới có thể cho hoàng thượng xem được.” Nàng sửa lại cốt truyện tương tự như truyện Hóa Bướm, vừa mới viết được khoảng mười trang, lúc này nam chủ và nữ chính giả nam trang vẫn còn đang là bạn tốt cùng trường trong thư viện nữa đó.
“Hả? Ái phi đang viết thoại bản sao?” Dục Cảnh đế kinh ngạc ngồi dậy, tin tức này Tiểu Mãn cũng không thám thính được, hiển nhiên là Trang Minh Tâm giấu diếm rất kỹ.
Sau đó trong lòng lại hồi hộp, chuyện giấu diếm rất kỹ kia, không cần hắn mở miệng hỏi mà nàng đã chủ động nói ra, có thể thấy là nàng đã coi hắn là người của mình rồi.
Sau đó lại nằm xuống, ôm Trang Minh Tâm vào trong ngực mình, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên sống lưng của nàng, như là dỗ trẻ con đi vào giấc ngủ.
Trang Minh Tâm vốn dĩ còn muốn bật cười, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà cảm thấy ấm áp, ngay sau đó thì đầu óc dần dần trở nên mơ hồ dưới nhịp vỗ có tiết tấu của hắn.
Giấc ngủ này kéo dài khoảng hơn một giờ.
Khi tỉnh lại, đầu óc của nàng mơ mơ màng màng, thật lâu sau mà hồn vẫn chưa về.
Dục Cảnh đế dậy sớm, đang vô cùng buồn chán lật quyển thoại bản bị hắn gọi là “lỗi thời” kia, cho nên Trang Minh Tâm vừa động đậy một cái là hắn cũng lập tức cảm nhận được.
Sau đó lại bị dáng vẻ với cặp mắt vô thần mông lung của nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy khó chịu, bỗng chốc ném bỏ thoại bản đi, xoay người đặt nàng xuống dưới người.
Sau đó liền hôn lên cánh môi trơn bóng đỏ tươi của nàng.
Nghiền nghiền, cắn cắn rồi lại mút mát, sau khi giày vò cánh môi nàng một phen xong, hắn lại đưa lưỡi vào trong miệng nàng, càn quét nơi non mềm trong khoang miệng nàng.
Trang Minh Tâm bị hôn đến choáng váng đầu óc, môi vừa sưng vừa đỏ, mắt lóe lên sóng nước sáng lấp lánh, hai má đỏ ửng lên.
Vì vậy mà khi Dục Cảnh đế vừa mới liếc mắt nhìn, nhất thời lửa nóng lại lập tức xông thẳng lên đầu.
Dục Cảnh đế xé hết nút và dây buộc trên áo nàng ra, hôn từ cổ nàng một đường đi xuống dưới, ngừng lại ở trước ngực nàng.
Lúc này Trang Minh Tâm mới tỉnh táo lại, thấy vậy nhanh chóng đưa tay túm lấy cổ áo mình, trong miệng cắn răng nghiến lợi nói: “Ban ngày, còn ra thể thống gì nữa, người cũng không sợ bị ghi vào trong “Khởi Cư Chú” sao?”
“Ưm ưm…” Dục Cảnh đế muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại bất giác phát hiện ra trong miệng mình đang ngậm đồ, sau khi phun ra mới cười nói: “Trẫm chỉ là hôn ái phi mấy cái, cũng không đôn luân với ái phi, có gì mà phải sợ chứ? Nếu ai mà dám bêu xấu trẫm, xem trẫm chặt đầu của bọn họ đút cho chó ăn!”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, nếu như mà các sử quan sợ chết thì bao nhiêu chuyện hoang đường kia của tiên đế cũng sẽ không bị ghi từng chuyện từng chuyện vào “Khởi Cu Chú” đâu.
Hơn nữa, hoàng đế của các triều đại ai mà dám động vào sử quan chứ? Không sợ bị văn nhân đời sau hợp lực tấn công sao?
Nàng tức giận nói: “Thần thiếp cũng chẳng bỏ đói hoàng thượng, tại sao người còn thèm ăn thành bộ dáng như vậy chứ?”
“Trái lại cũng chẳng phải thèm ăn.” Miệng Dục Cảnh đế trống không thì tay lại không nhàn rỗi, tiếp tục làm loạn trên ngực của nàng, cười hì hì nói: “Đều là vì ái phi quá cám dỗ người ta, cho dù trẫm không ăn được thì liếm mấy cái đã thèm cũng được mà.”
Trang Minh Tâm: “…”
Thấy nàng kinh hãi đến không nói ra lời, Dục Cảnh đế đắc ý cúi xuống cắn môi nàng một cái, sau đó lại chôn đầu vào trong ngực nàng.
Nàng còn có thể nói gì nữa đây?
Đánh thì không đánh được, đuổi cũng đuổi không đi, chỉ có thể để mặc hắn thôi.
Sự thật đã chứng minh, hắn cũng không phải là người thấy tốt là thôi, thấy nàng không ngăn cản, vì vậy lại càng táo bạo hơn, hôn thẳng xuống phía dưới.
Có rất nhiều thời gian để làm nên Dục Cảnh đế còn kiên nhẫn hơn cả trước kia, đưa Trang Minh Tâm từng lần từng lần lên đỉnh.
Giày vò nàng khoảng một giờ.
Đến khi Quỳnh Phương ở bên ngoài bẩm báo nói bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, Trang Minh Tâm cũng hét đến giọng khản đặc cả ra, khóc sưng cả mắt, miệng cũng bị cắn đến rách da, hai chân mềm như sợi mì.
Vừa mới bước chân xuống đất là nàng liền muốn phi đi ngay lập tức.
Sau đó bị Dục Cảnh đế tay mắt lanh lẹ ôm vào trong ngực.
Hắn dương dương tự đắc trêu ghẹo nàng: “Cơ thể ái phi có chút hư nhược, về sau phải đặc biệt bồi bổ mới được.”
Trang Minh Tâm giơ tay lên hung ác véo một cái lên cánh tay hắn, khàn giọng mắng: “Khốn kiếp!”
“Nàng được lắm Gia quý phi, lại dám phạm thượng, đáng bị tội gì?” Dục Cảnh đế ôm lấy eo nàng, bế nàng đi đến đông thứ gian.
Nàng lầm bầm nói: “Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng hãy trị tội thần thiếp thật nặng vào, tốt nhất là phạt thần thiếp đóng cửa suy nghĩ ba năm mới được.”
“Nàng nằm mơ đi.” Dục Cảnh đế cúi người sáp đến bên tai nàng, có ý ám chỉ nói: “Đến đêm trẫm lại trừng phạt người thật tốt.”
Nhất thời trước mắt Trang Minh Tâm tối sầm.
Người đâu mau tới dẫn con ngựa đực không biết tiết chế này đi đi, nàng thật sự là không chịu nổi nữa rồi.
Ban đêm cẩu hoàng đế ngược lại nghe lời ngủ yên, nhưng sáng sớm ngày hôm sau đã dày vò Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm mơ hồ mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh một cái, không thấy ai, còn đang kinh ngạc trong lòng thì chợt cảm thấy phía dưới hơi kỳ kỳ.
Nàng rướn đầu nhìn về phía cuối giường, chỉ thấy cơ thể của cẩu hoàng đế lộ ra bên ngoài, còn đầu thì rúc vào trong chăn của nàng, đang ra sức bắt đầu làm việc…
Trang Minh Tâm: “…”
Đúng là thứ đồ bại hoại, cả ngày lẫn đêm đều suy nghĩ tới chuyện kia, đúng thật là Thái Địch tái thế mà.
Nhưng nàng cũng không tiện cự tuyệt, thứ nhất là hôm qua hắn đã giúp nàng lấy được phân vị quý phi vào tay, hẳn là rất nên “cảm tạ” hắn. Thứ hai là bốn năm ngày trước quỳ thủy của nàng cũng tới, hắn vừa không lật thẻ bài của người khác, cũng không trở về Càn Thanh cung để nghỉ, mà lại làm công cụ sưởi ấm chân cho nàng, làm nàng khá là cảm động.
Thôi vậy, dù sao thì hắn cũng đã rất quan tâm đến cảm nhận của nàng, mỗi lần đều có thể thoải mái, nàng cần gì phải làm trái ý hắn chứ?
Vì vậy, bên ngoài trời vẫn còn đen, mà bên trong đã bắt đầu “làm việc” khí thế ngất trời rồi.
Tuy trong phòng vẫn đốt địa long, hỏa tường và noãn kháng, nhưng Dục Cảnh đế sợ Trang Minh Tâm lạnh, mặc cho nàng một cái áo bông, sau đó tách đôi chân trắng nõn, thon dài của nàng ra mà làm việc không ngừng.
Trang Minh Tâm ngửa mặt nằm trên noãn kháng, cảm giác bản thân giống như nước biển khi thủy triều vậy, đột nhiên vỗ vào bờ nham thạch, lại chậm rãi lùi lại, tiếp đó lại mạnh mẽ cuộn trào tới…
Dục Cảnh đế chiến đấu hồi lâu, lại ôm nàng lên người mình, bên hoạt động bên lại gần miệng của nàng, cắn lấy cánh môi của nàng, đầu lưỡi lại cạy răng của nàng ra mà chui vào, chơi đùa đầu lưỡi của nàng.
Trang Minh Tâm bị hôn đến thở dốc, khi đầu lưỡi bị bao trùm làm nàng sung sướng đến nỗi không kìm được mà ngâm nga thành tiếng, tất cả đều chìm ngập trong miệng của hắn.
Sau chuyện này hai người nằm song song trên giường, thở dốc đến ngực phập phồng kịch liệt, giống như hai con cá mắc cạn.
Một lát sau, Dục Cảnh đế vừa giống như là đắc ý mà vừa như hờn dỗi cảm khái một câu: “Thật là một tiểu yêu tinh câu người, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ chết trên bụng của nàng mất.”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, hừ nói: “Có liên quan gì đến thần thiếp đâu, thần thiếp chỉ là một người công cụ để người đào sâu nghiên cứu mà thôi.”
“Người công cụ? Cách nói này ngược lại rất mới lạ.” Dục Cảnh đế than thở một câu, ngay sau đó lại gần rồi ôm Trang Minh Tâm vào trong ngực, cười hì hì nói: “Nhưng không phải là ai cũng có thể làm người công cụ này, duy chỉ có mỗi ái phi là hợp ý trẫm thôi.”
Những phi tần khác, đẹp hơn nàng thì lại không biết thức thời mà buông ra như nàng. Có tài hoa hơn nàng nhưng lại không đẹp bằng nàng. Còn có tướng mạo tương đương nàng thì lại chẳng thông minh, tài giỏi như nàng.
Trên dưới toàn bộ hậu cung này, không một ai có thể so sánh với nàng được.
Trang Minh Tâm phun khí từ trong mũi một cái, cười lạnh nói: “Nói như vậy, thần thiếp còn phải cảm tạ hoàng thượng có con mắt sáng như đuốc sao?”
Dục Cảnh đế cắn môi nàng một cái, cánh tay dài vây lấy rồi ôm nàng vào trong ngực, đắc ý nói: “Cảm tạ trẫm thì không cần, chẳng bằng cảm ơn trời cao đi, trẫm và ái phi là được ông trời tác hợp cho, nếu không thì tại sao ái phi lại vào cung trở thành phi tần của trẫm mà không phải là Trang Tĩnh Uyển chứ?”
Nói như vậy, hắn còn phải cảm tạ Trang Tĩnh Uyển nữa đó, nếu không phải là nàng ta bỏ nhà ra đi thì Trang Minh Tâm cũng sẽ không trời xui đất khiến mà vào cung.
Vừa nghĩ đến chuyện nàng suýt chút nữa chiêu tế ở nơi mà hắn không thấy được, hắn lại cảm thấy ngực quặn thắt lại, đau âm ỉ.
Vì vậy hắn ôm chặt nàng hơn mấy phần, bá đạo tuyên bố: “Nàng là ái phi của trẫm, đời này là vậy, đời sau cũng thế, đời sau nữa cũng sẽ như vậy, bất cứ ai cũng không thể cướp nàng từ bên người trẫm!”
Trang Minh Tâm thiếu chút nữa là nghẹt thở.
Đều nói “Kiếp trước không tu, kiếp này vào cung làm phi.” Có lẽ nào kiếp trước nàng dùng dao quá nhiều nên sau khi chết mới bị báo ứng như vậy.
Nhưng báo ứng đời này thì cũng thôi đi, đời sau và đời sau nữa, nàng còn phải trải nghiệm cuộc sống tiêu dao tự tại, ai thích làm phi tần của hắn chứ?
Chỉ là những lời này đều là những lời nói trong lòng, vạn vạn không thể nói ra được, nếu không lại chọc giận hắn, ai mà biết được hắn sẽ làm loạn như thế nào chứ?
Phải biết là phương trượng Liễu Trần ở tự miếu Từ An của hoàng gia có chút bất phàm, năm đó khi tổ phụ đưa nàng đi dâng hương ở Từ An tự, bốn chữ “lai lịch bất phàm” của Liễu Trần dọa cho suýt thì hồn bay phách tán, nếu như cẩu hoàng đế mà tìm Liễu Trần rồi lại ràng buộc cái gì mà nhân duyên ba đời ba kiếp của bọn họ lại, vậy thì coi như xong rồi.
Cho nên nàng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Đúng đúng đúng, người là hoàng thượng, dĩ nhiên người nói cái gì thì chính là cái đó.”
Vậy mới phù hợp với hình tượng nhân vật của nàng là tuy không động lòng với hoàng đế, nhưng cũng không ghét đến trình độ không chịu làm phi tần của hắn.
Dục Cảnh đế quả nhiên hài lòng, ôm lỏng nàng hơn mấy phần, ôn nhu nói: “Trời vẫn còn tối, nào, chúng ta ngủ bù lại tiếp đi.”
Tất nhiên Trang Minh Tâm sẽ không phản đối.
Dân gian có truyền thống mùng hai tháng giêng những nữ nhân đã xuất giá sẽ về nương gia, nhưng phi tần trong cung thì không thể.
Mà hôm nay nha môn vẫn phong ấn, những phi tần khác cũng không cần tới Chung Túy cung thỉnh an với vị tân quý phi mới nhậm chức là nàng.
Nếu không có chính sự gì thì dĩ nhiên là việc ngủ quan trọng rồi.
Hai người ngủ bù rất say sưa, ngủ thẳng đến giờ thìn mới thức dậy.
Vừa mới dùng bữa sáng xong, Cao Xảo đã tiến vào bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Liêu phó chỉ huy sứ tiến cung rồi, đang ở Dưỡng Tâm điện chờ người.”
“Trẫm giao chuyện điều tra nguyên nhân phủ Sở Vương bốc cháy cho Thanh Quân, lúc này hắn ta vào cung, chắc là có chút đầu mối, trẫm đi qua đó xem xem.” Dục Cảnh đế dặn dò Trang Minh Tâm một câu.
Trang Minh Tâm cười nói: “Vậy hoàng thượng mau đi qua đó đi, chớ để cho Liêu phó chỉ huy sứ phải chờ lâu.”
Sau khi tiễn Dục Cảnh đế đi, Trang Minh Tâm đến Giáng Tuyết hiên để sắp xếp cung vụ.
Tuy thời hạn Trương đức phi đóng cửa suy nghĩ đã kết thúc, nhưng bất luận là Dục Cảnh đế hay là Trịnh thái hậu cũng không muốn cho nàng ta tham gia vào chuyện cung vụ nữa.
Dẫu sao bây giờ Trang Minh Tâm cũng đã là quý phi, đè trên Trương đức phi một bậc, nàng cũng chẳng phải là người có tính tình như Vệ hiền phi không để ý tới chuyện gì, cứ để mặc cho Trương đức phi đóng vai bồ tát làm chủ, nếu để cho Trương đức phi và nàng cùng nhau chưởng quản phượng ấn, Trương đức phi không phải là người có tính tình nhượng bộ người khác, chỉ sợ là sẽ làm loạn đến long trời lở đất.
Trang Minh Tâm cũng chẳng phải là không thể tự mình lo liệu được cung vụ, cần gì phải thêm một người nữa chứ?
Ăn tết nên cung vụ cũng chẳng có mấy, trong thời gian uống cạn một chung trà đã lo liệu xong tất cả rồi.
Chỉ có một chuyện là thị vệ ở Tây Hoa Môn nhờ vả thái giám của Kính Sự phòng đi vào bẩm báo, nói những dân chúng nhận được “phí an ủi” đều đã tề tụ ở Tây Hoa Môn rồi, muốn tới dập đầu cho thái hậu nương nương, cảm tạ tấm lòng từ bi của nương nương.
Trang Minh Tâm gật đầu một cái, nói: “Làm phiền công công đi một chuyến nữa, truyền lời của bổn cung, nói cho những thị vệ kia là bọn họ muốn tới dập đầu với thái hậu nương nương là ý tốt của bọn họ, không cần phải ngăn cả bọn họ làm gì.”
Thái giám kia đáp “Dạ”, sau đó lui ra ngoài.
Trang Minh Tâm suy nghĩ một chút, ngồi lên kiệu đi tới Từ Ninh cung.
…
Trong đông thứ gian Từ Ninh cung, bốn người Trịnh thái hậu, Liêu thái phi, Trương ma ma và Chúc Tâm ngồi quanh bàn bát tiên đang xào mạt chược liên tục.
Thấy Trang Minh Tâm đi vào, Liêu thái phi cười nói: “Gia quý phi tới rồi sao? Đến thật là đúng lúc, mau thay chỗ Chúc Tâm đi, nàng ta vụng về, không phải là dốc sạch túi cho Trịnh thái hậu thì chính là cháy túi với Trương ma ma, làm hại ta mấy lần muốn tự mò bài mà không được.”
Chúc Tâm nghe vậy lập tức nhường ra một chỗ ngồi.
Trang Minh Tâm cũng không từ chối, sau khi phúc người thỉnh an xong, ngồi xuống ghế thái sư, trong miệng cười, nói đùa: “Sợ là thần thiếp vừa chơi thái phi nương nương muốn tự mò bài cũng không thành vấn đề.”
Trịnh thái hậu nhìn Trang Minh Tâm một cái, nhàn nhạt nói: “Sao bây giờ ngươi lại rảnh rỗi mà tới đây? Không cần hầu hạ hoàng thượng sao? Cũng không cần lo liệu cung vụ hả?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Liêu phó chỉ huy sứ cầu kiến hoàng thượng, hoàng thượng đi đến Dưỡng Tâm điện gặp hắn ta rồi. Còn cung vụ, thần thiếp đã sớm lo liệu xong rồi.”
Dừng lại một chút, nàng lại cười nói: “Thị vệ ở Tây Hoa Môn nhờ người đi vào bẩm báo, nói bách tính tề tụ ở Tây Hoa Môn để dập đầu với thái hậu nương nương, tạ ơn thái hậu nương nương đã quan tâm đến bọn họ.”
Trịnh thái hậu khẽ nhếch khóe miệng lên, lộ ra vẻ rất vui mừng, nhưng trong miệng lại không nói ra những lời như vậy: “Những bách tính này thật là, cũng chỉ có mười lượng bạc thôi, đáng giá để bọn họ huy động nhân lực như vậy sao?”
Ngay sau đó lại hỏi Trang Minh Tâm: “Thị vệ ở Tây Hoa Môn không đuổi bọn họ đi chứ?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp đã cho người truyền tin cho thị vệ ở Tây Hoa Môn rồi, nói không cho bọn họ đuổi người đi, dẫu sao thì cũng là ý tốt của bọn họ, là thật tâm muốn cảm tạ thái hậu nương nương.”
“Ngươi làm rất đúng.” Trịnh thái hậu yên lòng.
Liêu thái phi thừa dịp tán dương Trang Minh Tâm một hồi: “Gia quý phi làm việc đúng là rất chu toàn, nếu đổi lại là người khác thì đâu thể suy nghĩ cặn kẽ được như vậy chứ? Chỉ sợ đã lập tức kêu người đuổi bọn họ đi rồi. Như vậy thì không phải là đã cô phụ tâm ý của dân chúng rồi sao?”
Trịnh thái hậu liếc Liêu thái phi một cái, cũng không phản bác.
Trang Minh Tâm ngượng ngùng nói: “Thái phi nương nương khen nhầm rồi, rốt cuộc thì thần thiếp tuổi vẫn còn trẻ, còn phải học hỏi nhiều chỗ từ thái hậu nương nương và thái phi nương nương nữa đó.”
Tất nhiên là nàng biết bản thân làm đúng, Trịnh thái hậu nhìn thì như không để ý tới thế sự, gió nhẹ mây bay, nhưng ai lại có thể cự tuyệt thanh danh tốt chứ? Cho nên nàng vừa sắp xếp chuyện này xong là phải tới Từ Ninh cung tranh công rồi.
Kết quả cũng đã hiện rõ vô cùng.
Trang Minh Tâm đánh ba ván mạt chược cùng họ xong, khi cáo lui Trịnh thái hậu còn kêu Chúc Tâm lấy một cái hộp tới cho nàng, nói: “Trong này là nhung hoa của mười hai tháng mà tri phủ Kim Lăng hiếu kính ai gia, tổng cộng có hai hộp, một hộp cho Ninh vương phi, còn hộp này cho ngươi.”
Trang Minh Tâm vội vàng nói từ chối: “Thần thiếp có nhiều đồ trang sức lắm, thái hậu nương nương người giữ lại mà đeo đi.”
Trịnh thái hậu cười nói: “Kim Lăng bên kia hàng năm đều tiến cống lên, nhung hoa của ai gia nhiều đến nỗi có thể mở một cửa hàng nữa đó, không thiếu một hộp này, người cứ nhận lấy đi.”
“Thần thiếp tạ nương nương ban thưởng.” Trang Minh Tâm cũng không từ chối nữa, sau khi nói cảm tạ thì liền kêu Quỳnh Phương nhận lấy hộp.
…
Vừa mới trở về Chung Túy cung chưa tới một khắc thì Dục Cảnh đế lại tới.
Trang Minh Tâm liếc mắt, kỳ nghỉ tết nhanh nhanh trôi qua đi mà, nếu không cẩu hoàng đế không có việc gì để làm, cứ rảnh rỗi là lại chạy tới bên cạnh nàng, đúng là có chút không chịu được.
Nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười đứng lên hành lễ: “Hoàng thượng bận xong rồi sao? Chắc là phải ở chỗ này của thần thiếp dùng bữa trưa nhỉ? Nếu ở đây thì thần thiếp sẽ kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị những món mà hoàng thượng thích ăn.”
Dục Cảnh đế gật đầu: “Nếu ái phi đã có thành ý mời, vậy trẫm sẽ ở lại dùng bữa trưa.”
Trang Minh Tâm: “…”
Đây không phải là mời có được chưa!
Kiêu ngạo đến chết, rõ ràng là tự mình chạy tới, còn làm ra vẻ nàng cầu xin hắn ở lại vậy, đúng là hết nói nổi mà.
Nàng bất đắc dĩ kêu Quỳnh Phương tới: “Hoàng thượng muốn dùng bữa trưa ở đây, bảo Chung Đại, Tiền Hỉ làm mấy món hoàng thượng thích ăn.”
Chung Đại và Tiền Hỉ còn biết rõ sở thích của Dục Cảnh đế hơn cả nàng, dẫu sao thì hai người bọn họ cũng thường xuyên được lĩnh thưởng của Dục Cảnh đế, vậy thì làm sao mà không để tâm cho được.
…
Sau khi dùng xong bữa trưa, lúc bấy giờ Dục Cảnh đế mới nói đến tình hình điều tra vụ hỏa hoạn ở phủ Sở Vương với Trang Minh Tâm.
Hắn thở dài nói: “Cẩm Y Vệ tra được thế lửa đúng là bắt đầu bốc cháy từ thư phòng ở góc tây nam, nếu quả như những gì Tiểu Vinh Ca nói thì quả nhiên là cửu hoàng huynh đã đi tới nơi đó, vậy thì chuyện hoàng huynh thế tử bị thiêu chết đáng được bàn bạc rồi.”
Nhị gia phủ Sở vương có đại bối phận xếp thứ chín trong các tông thân, cho nên Dục Cảnh đế gọi hắn ta là cửu hoàng huynh.
Trang Minh Tâm cau mày nói: “Ngoại trừ Tiểu Vinh Ca ra thì không còn hạ nhân nào chính mắt nhìn thấy chuyện này nữa hả?”
Dục Cảnh đế lắc lắc đầu: “Bởi vì là giao thừa nên bọn hạ nhân vốn dĩ đã bận rộn rồi, huống hồ nếu như cửu hoàng huynh mà muốn là loạn, nhất định điều hết người đi, hoặc là tránh khỏi người khác thì không có người ngoài nhìn thấy cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Nhưng cũng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, trẫm đã kêu Thanh Quân tiếp tục phái người tra hỏi, nhưng cũng chưa chắc là có thể hỏi ra được dấu vết nào.”
Trong lòng Trang Minh Tâm cảm thấy chuyện này không khả quan, thế tử phi Sở vương có thể nghĩ tới, làm sao mà Sở vương và Sở vương phi có thể không nghĩ tới chứ? Vì không muốn thứ tử dính dáng đến, nhất định sẽ bắt buộc hạ nhân, để miệng bọn họ kín như bưng.
Trừ phi là nhốt hết toàn bộ hạ nhân của phủ Sở vương vào chiêu ngục của Cẩm Y Vệ trấn phủ ti, dùng phương thức thẩm vấn phạm nhân để thẩm tra bọn họ.
Nhưng hiển nhiên là không thể nào rồi.
Cho dù sở vương không có cảm giác tồn tại đến mức nào đi nữa thì dầu gì cũng là thúc thúc của Dục Cảnh đế, lần này trưởng tử của ông ta kiêm thế tử lại bị thiêu chết trong hỏa hoạn, nếu như coi hạ nhân trong phủ ông ta thành phạm nhân mà nhốt lại thì chỉ sợ là ông ta sẽ chạy tới thái miếu mà khóc lóc với tiên đế và Cao Tông mất.
Dục Cảnh đế không thể làm gì người này được.
Hoặc là trực tiếp nghiệm thi, triệu chứng của thi thể khi bị thiêu sống đến chết hoặc là sau khi chết mới bị thiêu thì đều khác nhau, không khó để phân biệt.
Nhưng hiển nhiên là cũng không thể thực hiện được rồi, Sở vương và Sở vương phi tất nhiên sẽ không đồng ý.
Cho nên chuyện này, Trang Minh Tâm có muốn quản nhưng lại chẳng thể nào giúp nổi.
Chuyện của tông thân chính là phiền toái như vậy đó, nếu như chuyện này mà đổi thành nhà khác thì cho dù có là đại tộc thế gia quyền khuynh triều dã, nếu như tra án hay nghiệm thi còn không phải chỉ một câu của Dục Cảnh đế là xong chuyện sao?
Nhưng nàng cũng không nói nhiều, chỉ cười nói: “Vậy thì kêu bọn họ cứ tra cẩn thận lại đi.”
Trên mặt Dục Cảnh đế lộ vẻ xoắn xuýt, sau một hồi do dự khá lâu mới nói: “Thật ra thì…”
Trang Minh Tâm thấy vậy, âm thầm giật mình, cẩu hoàng đế do dự khó xử như vậy, có phải là lại đào cái hố gì cho nàng không vậy?
Sau đó liền nghe hắn do do dự dự nói: “Thật ra thì rất lâu trước đó Cẩm Y Vệ đã từng báo lên một chuyện, trẫm luôn cảm thấy có chút liên quan.”
Hóa ra là nói đến chuyện của phủ Sở vương, nàng nhất thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó thì lại có chút chột dạ mà nhìn trộm hắn một cái, cũng may là chưa thể hiện ra ngoài, nếu không cẩu hoàng đế lại muốn nói nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nàng cổ vũ nói: “Nếu như không phạm vào điều kiêng kỵ gì thì chi bằng hoàng thượng nói cho thần thiếp nghe xem, thần thiếp nghĩ giúp người một chút.”
Phạm vào kiêng kỵ thì ngược lại không phải, chỉ là chuyện có liên quan đến tông thất, nói ra không khỏi có chút mất thể diện.
Dục Cảnh đế lại đấu tranh trong chốc lát mới quyết tâm nói: “Cửu hoàng huynh hình như có chút quan hệ không minh bạch với Lục điệt tức phụ…”
Tuy Trang Minh Tâm không biết Lục điệt tức phụ được nói đến kia là ai, nhưng thúc thúc và điệt tức phụ có quan hệ với nhau, đúng là đủ kích thích.
Dục Cảnh đế nói xong, lúc này mới ý thức được có lẽ là nàng không biết Lục điệt tức phụ là ai, vội vàng giải thích: “Lục điệt tức phụ là thê tử của Phong Ca trưởng tử mất sớm của hoàng huynh thế tử, dưới trướng có một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng, năm nay năm tuổi, tên là Tiểu Diễn Ca Nhi.”
Trang Minh Tâm nhíu mày sắp xếp lại tiền căn hậu quả một phen, vừa suy tư vừa nói: “Thư phòng mà thế tử gia đi đến chính là thư phòng của Phong Ca lúc còn sống sao? Nhị gia có quan hệ không minh bạch với nhi tức phụ của Phong Ca, hai người bọn họ thường xuyên lén hẹn hò ở thư phòng đó có đúng không? Có phải là hôm đó bọn họ đang thừa dịp trong phủ bận rộn mà lén hẹn hò ở thư phòng, trùng hợp bị thế tử gia vì nhớ trưởng tử mất sớm mà đi đến thư phòng nhìn vật nhớ người bắt gian được, vì vậy nên bọn họ mới giết người diệt khẩu, đốt thi thể, hủy diệt dấu vết?”
Dục Cảnh đế trầm giọng nói: “Trẫm có suy đoán như thế, vậy nên mới để cập tới chuyện này với ái phi.”
Lúc trước khi hắn biết được chuyện này cũng không để ý tới, dù sao thì cũng là chuyện xấu trong nhà thúc thúc Sở vương, chẳng liên quan gì tới hắn cả, hắn mới không nhiều chuyện mà đi để ý tới những chuyện giơ bẩn như thế đâu.
Nhưng bây giờ chuyện giơ bẩn này lại hại chết hoàng huynh thế tử thì không nói, còn liên lụy đến cả một con đường, sau đó lại còn hại hộ bộ phải chi ra một khoản tiền lớn để khổ chủ trọng tu lại phủ đệ.
Làm cho hắn phải làm không công, chịu phải sự khó chịu và thua thiệt bực này là kiên quyết không thể nào.
Nếu cần thiết thì sẽ vạch trần chuyện xấu hổ của đôi gian phu dâm phụ này ra ngoài, thứ nhất là có thể minh oan cho hoàng huynh thế tử, thứ hai là cũng có thể dập được lửa giận vì tổn thất tiền bạc của hắn.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là trước đó phải chứng thực được chuyện hoàng huynh thế tử bị người hại chết đã.
Nghĩ tới đây, hắn nói với Trang Minh Tâm: “Về sau có thể sẽ cần đến ái phi giúp kiểm nghiệm thi thể của hoàng huynh thế tử, xem hắn ta có phải bị người ta làm hại hay không.”
Vừa mới dứt lời, hắn lại lo lắng nói: “Nhưng mà nghe nói là thi thể của hoàng huynh thế tử đã bị đốt thành than rồi, muốn kiểm nghiệm thi thể chỉ sợ là không dễ dàng gì.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thứ khác thì không dám nói, nhưng nếu muốn chứng thực là hắn ta bị thiêu sống đến chết hay là sau khi chết mới bị thiêu cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.”
Dục Cảnh đế nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Như vậy thì trẫm an tâm rồi.”
Còn làm cách nào để Sở vương và Sở vương phi đồng ý nghiệm thi thì trước đó hắn và Liêu Thanh Quân sẽ đã thương nghị một phen rồi, đã có biện pháp thỏa đáng, chỉ cần lặng lẽ đợi thời cơ là được rồi.
…
Nói xong chính sự, Dục Cảnh đế lại không đàng hoàng nổi nữa.
Tiến lên bế ngang nàng lên, đi đến phòng ngủ ở đông tiếu gian.
Trang Minh Tâm cũng không giãy giụa, chỉ cười nói: “Giờ thìn mới thức dậy mà bây giờ hoàng thượng đã lại buồn ngủ rồi sao?”
“Trái lại thì cũng không phải là buồn ngủ, chỉ là muốn nằm với ái phi mà thôi.” Dục Cảnh đế đặt nàng xuống noãn kháng, tự mình cởi giày thêu ra cho nàng, rồi cũng cởi bỏ ủng của mình ra, nằm xuống bên cạnh nàng.
Thấy nàng khép hờ hai mắt, dáng vẻ muốn nghiêm túc ngủ trưa, không kiềm được mà đưa tay nhéo dái tai của nàng một cái, buồn cười nói: “Lại còn đi nói trẫm, không phải là ái phi cũng giờ thìn mới dậy hả, sao bây giờ lại buồn ngủ rồi?”
Một năm bốn mùa Trang Minh Tâm đều phải ngủ trưa, nếu không thì sau giờ ngọ là đầu óc lại choáng váng, không có tinh thần.
Nàng cũng không mở mắt ra, chỉ nhàn nhạt nói: “Thần thiếp ngủ nửa giờ, nếu hoàng thượng không buồn ngủ thì xem thoại bản đi, hoặc là kêu Quỳnh Phương đánh cờ với người, tài đánh cờ của nàng ta cũng không tệ lắm.”
Nói xong, móc thoại bản dưới gối ra, nhét vào ngực Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế liếc nhìn bìa thoại bản một cái, “Xì” một tiếng: “Thoại bản lỗi thời như vậy rồi mà ái phi vẫn có thể xem được.”
“Cuốn không lỗi thời thần thiếp còn đang viết, sau này mới có thể cho hoàng thượng xem được.” Nàng sửa lại cốt truyện tương tự như truyện Hóa Bướm, vừa mới viết được khoảng mười trang, lúc này nam chủ và nữ chính giả nam trang vẫn còn đang là bạn tốt cùng trường trong thư viện nữa đó.
“Hả? Ái phi đang viết thoại bản sao?” Dục Cảnh đế kinh ngạc ngồi dậy, tin tức này Tiểu Mãn cũng không thám thính được, hiển nhiên là Trang Minh Tâm giấu diếm rất kỹ.
Sau đó trong lòng lại hồi hộp, chuyện giấu diếm rất kỹ kia, không cần hắn mở miệng hỏi mà nàng đã chủ động nói ra, có thể thấy là nàng đã coi hắn là người của mình rồi.
Sau đó lại nằm xuống, ôm Trang Minh Tâm vào trong ngực mình, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên sống lưng của nàng, như là dỗ trẻ con đi vào giấc ngủ.
Trang Minh Tâm vốn dĩ còn muốn bật cười, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà cảm thấy ấm áp, ngay sau đó thì đầu óc dần dần trở nên mơ hồ dưới nhịp vỗ có tiết tấu của hắn.
Giấc ngủ này kéo dài khoảng hơn một giờ.
Khi tỉnh lại, đầu óc của nàng mơ mơ màng màng, thật lâu sau mà hồn vẫn chưa về.
Dục Cảnh đế dậy sớm, đang vô cùng buồn chán lật quyển thoại bản bị hắn gọi là “lỗi thời” kia, cho nên Trang Minh Tâm vừa động đậy một cái là hắn cũng lập tức cảm nhận được.
Sau đó lại bị dáng vẻ với cặp mắt vô thần mông lung của nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy khó chịu, bỗng chốc ném bỏ thoại bản đi, xoay người đặt nàng xuống dưới người.
Sau đó liền hôn lên cánh môi trơn bóng đỏ tươi của nàng.
Nghiền nghiền, cắn cắn rồi lại mút mát, sau khi giày vò cánh môi nàng một phen xong, hắn lại đưa lưỡi vào trong miệng nàng, càn quét nơi non mềm trong khoang miệng nàng.
Trang Minh Tâm bị hôn đến choáng váng đầu óc, môi vừa sưng vừa đỏ, mắt lóe lên sóng nước sáng lấp lánh, hai má đỏ ửng lên.
Vì vậy mà khi Dục Cảnh đế vừa mới liếc mắt nhìn, nhất thời lửa nóng lại lập tức xông thẳng lên đầu.
Dục Cảnh đế xé hết nút và dây buộc trên áo nàng ra, hôn từ cổ nàng một đường đi xuống dưới, ngừng lại ở trước ngực nàng.
Lúc này Trang Minh Tâm mới tỉnh táo lại, thấy vậy nhanh chóng đưa tay túm lấy cổ áo mình, trong miệng cắn răng nghiến lợi nói: “Ban ngày, còn ra thể thống gì nữa, người cũng không sợ bị ghi vào trong “Khởi Cư Chú” sao?”
“Ưm ưm…” Dục Cảnh đế muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại bất giác phát hiện ra trong miệng mình đang ngậm đồ, sau khi phun ra mới cười nói: “Trẫm chỉ là hôn ái phi mấy cái, cũng không đôn luân với ái phi, có gì mà phải sợ chứ? Nếu ai mà dám bêu xấu trẫm, xem trẫm chặt đầu của bọn họ đút cho chó ăn!”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, nếu như mà các sử quan sợ chết thì bao nhiêu chuyện hoang đường kia của tiên đế cũng sẽ không bị ghi từng chuyện từng chuyện vào “Khởi Cu Chú” đâu.
Hơn nữa, hoàng đế của các triều đại ai mà dám động vào sử quan chứ? Không sợ bị văn nhân đời sau hợp lực tấn công sao?
Nàng tức giận nói: “Thần thiếp cũng chẳng bỏ đói hoàng thượng, tại sao người còn thèm ăn thành bộ dáng như vậy chứ?”
“Trái lại cũng chẳng phải thèm ăn.” Miệng Dục Cảnh đế trống không thì tay lại không nhàn rỗi, tiếp tục làm loạn trên ngực của nàng, cười hì hì nói: “Đều là vì ái phi quá cám dỗ người ta, cho dù trẫm không ăn được thì liếm mấy cái đã thèm cũng được mà.”
Trang Minh Tâm: “…”
Thấy nàng kinh hãi đến không nói ra lời, Dục Cảnh đế đắc ý cúi xuống cắn môi nàng một cái, sau đó lại chôn đầu vào trong ngực nàng.
Nàng còn có thể nói gì nữa đây?
Đánh thì không đánh được, đuổi cũng đuổi không đi, chỉ có thể để mặc hắn thôi.
Sự thật đã chứng minh, hắn cũng không phải là người thấy tốt là thôi, thấy nàng không ngăn cản, vì vậy lại càng táo bạo hơn, hôn thẳng xuống phía dưới.
Có rất nhiều thời gian để làm nên Dục Cảnh đế còn kiên nhẫn hơn cả trước kia, đưa Trang Minh Tâm từng lần từng lần lên đỉnh.
Giày vò nàng khoảng một giờ.
Đến khi Quỳnh Phương ở bên ngoài bẩm báo nói bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, Trang Minh Tâm cũng hét đến giọng khản đặc cả ra, khóc sưng cả mắt, miệng cũng bị cắn đến rách da, hai chân mềm như sợi mì.
Vừa mới bước chân xuống đất là nàng liền muốn phi đi ngay lập tức.
Sau đó bị Dục Cảnh đế tay mắt lanh lẹ ôm vào trong ngực.
Hắn dương dương tự đắc trêu ghẹo nàng: “Cơ thể ái phi có chút hư nhược, về sau phải đặc biệt bồi bổ mới được.”
Trang Minh Tâm giơ tay lên hung ác véo một cái lên cánh tay hắn, khàn giọng mắng: “Khốn kiếp!”
“Nàng được lắm Gia quý phi, lại dám phạm thượng, đáng bị tội gì?” Dục Cảnh đế ôm lấy eo nàng, bế nàng đi đến đông thứ gian.
Nàng lầm bầm nói: “Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng hãy trị tội thần thiếp thật nặng vào, tốt nhất là phạt thần thiếp đóng cửa suy nghĩ ba năm mới được.”
“Nàng nằm mơ đi.” Dục Cảnh đế cúi người sáp đến bên tai nàng, có ý ám chỉ nói: “Đến đêm trẫm lại trừng phạt người thật tốt.”
Nhất thời trước mắt Trang Minh Tâm tối sầm.
Người đâu mau tới dẫn con ngựa đực không biết tiết chế này đi đi, nàng thật sự là không chịu nổi nữa rồi.