Hậu quả tiện tay của Di phi là bị Dục Cảnh đế mắng liên hồi.
Nếu như không phải nàng ta vừa mới cứu giá có công, không tiện qua cầu rút ván thì Dục Cảnh đế đã muốn cấm túc nàng ta rồi.
Nhưng Di phi bị mắng, chẳng những không biết thu liễm, mà ngược lại còn ba ngày lại chạy đến Chung Túy cung hai lần.
Miệng nói là tới mời Gia quý phi so võ công một chút, thực ra là ăn nhờ uống nhờ ở Chung Túy cung, còn cường thế chen chỗ của Dụ quý nhân, lên bàn đánh mạt chược.
Làm cho Dục Cảnh đế tức giận giống như bà dì tuổi mãn kinh, một câu không hợp là hét như sấm, thế nhưng Di phi ỷ vào mình cứu giá có công, hoàn toàn không sợ hắn, nghênh chiến trực diện.
Quấy nhiễu Chung Túy cung náo loạn hết lên.
Cứ ầm ĩ như vậy hai tháng, vụ ám sát được giao cho Cẩm Y Vệ lúc trước điều tra đã có kết quả.
Tra ra được thích khách trung niên và cung nữ Hỉ Thước tiếp ứng hắn ta là tử sĩ của một gia tộc phạm tội phản quốc tư thông với địch quốc bị chém cả nhà, lần này là liều chết đi báo thù cho chủ tử.
Vốn dĩ muốn yên lặng đợi thời cơ, nhưng không khéo là Vệ hiền phi đúng lúc giao công việc tổ chức tiệc rượu giúp Gia quý phi cho Đoan phi, Hỉ Thước lập tức nhảy ra xui khiến gánh hát mà Đoan phi mời tới từ Hí Viện Tử bên ngoài.
Sau đó truyền tin cho thích khách trung niên, để cho hắn ta lẻn vào Phúc Hỉ Ban, đi theo bọn họ vào cung chúc thọ.
Bởi vì Gia quý phi đang đắc sủng, bọn họ đoán tỷ lệ Dục Cảnh đế đích thân tới yến tiệc sinh thần là tương đối lớn.
Dĩ nhiên, nếu quả là Dục Cảnh đế không tới, vậy thì hủy bỏ kế hoạch, sau này lại mưu tính ám sát hắn là được.
Cũng may là Dục Cảnh đế quả nhiên vô cùng sủng ái Gia quý phi, Phúc Hỉ Ban vừa mới lên đài, hắn đã đi tới Cảnh Dương cung.
Cuối cùng sắp thành lại hỏng.
Chuyện Di phi biết võ công, mọi người trong thiên hạ đều biết, nhưng thích khách trung niên cũng không để trong lòng, nàng ta xuất thân từ thế gia võ tướng, am hiểu kỹ thuật dùng thương giết địch trên chiến trường.
Đánh cận chiến, nàng ta đâu thể nào là đối thủ của tên thích khách có bản lĩnh chuyên tu giết người chứ?
Vạn không ngờ tới là, nhìn Gia quý phi yểu điệu đến không chịu nổi kia lại là một thân cao thủ thâm tàng bất lộ, hơn nữa con đường cũng giống như hắn ta, vừa ra chiêu là vô cùng tàn nhẫn.
Chẳng những đánh cho thích khách trung niên choáng váng, mà còn cho người lấy được thuốc độc mà hắn ta giấu trong kẽ răng khi hắn ta còn chưa kịp phòng bị.
Không thể tự sát, còn sống rơi vào trong tay Cẩm Y Vệ, bị đưa vào Chiêu Ngục có thể so sánh với địa ngục kia, cho dù có là một tử sĩ có ý chí kiên định bực này như hắn ta mà cũng không thể chịu nổi đủ loại cực hình đầy rẫy của bọn họ.
Cuối cùng vẫn khai ra.
Mặc dù báo thù giúp chủ tử thất bại, nhưng hắn ta lại bại mà không oán, ai có thể ngờ tới trưởng tôn nữ Trang Tĩnh Uyển của Trang thủ phụ, từ trước đến giờ lấy trinh tĩnh ôn uyển mà nổi danh khắp kinh thành lại là một cao thủ tuyệt đỉnh chứ?
Nếu như đổi lại là bất cứ ai cũng đều phải bại như vậy.
Trang Minh Tâm cũng chẳng quan tâm tên thích khách kia chửi thề gì trong lòng, sau khi tra rõ ngọn nguồn của thích khách, biết được chủ tử sau lưng bọn họ đã sớm bị xử trảm cả nhà, sợ dây căng chặt trong lòng nàng cuối cùng cũng được nới lỏng.
…
Năm tháng dễ dàng bỏ rơi con người ta, mùa xuân đi qua, mùa hè đã tới, đảo mắt mà một năm đã trôi qua, lại tới sinh thần của Trang Minh Tâm.
Bởi vì sinh thần năm ngoái của nàng có thích khách, tiệc rượu được tiến hành đến một nửa thì không thể không ngừng lại.
Dục Cảnh đế vì để bồi thường cho nàng, cam kết năm nay nhất định phải giúp nàng làm một buổi tiệc sinh thần náo nhiệt long trọng, cho nên vừa mới vào tháng ba đã kêu Cao Xảo đưa một ngàn lượng bạc đến cung cung Trường Xuân của Vệ hiền phi.
Tháng chín năm ngoái Vệ hiền phi bình an sinh hạ một vị công chúa, bây giờ nhị công chúa đã được hơn năm tháng, có các bà vú, cung nữ và ma ma chăm sóc, không cần nàng ta phải bận tâm nhiều lắm.
Cho nên có đủ thời gian nhàn rỗi để sắp xếp thọ yến giúp Trang Minh Tâm.
Nàng ta vốn đã kính trọng Trang Minh Tâm, lại có Dục Cảnh đế thưởng xuống một đống tiền bạc như vậy, dĩ nhiên là vô cùng hoành tráng.
Chẳng những mượn khách sảnh ở hoa viên và sân khấu Từ Ninh cung của Trịnh Thái Hậu, mà trước đó còn đặt trước một gánh kịch nói bây giờ đang như mặt trời ban trưa ở Giáo Phường Ti.
Lúc này chính chủ Trang Minh Tâm còn chưa tới, chúng phi tần đã tề tụ ở khách sảnh của hoa viên, đang bàn luận về chuyện gánh kịch nói này.
Giọng nói oang oang của Từ quý nhân vừa vang lên, bên trong khách sảnh lập tức chỉ nghe thấy mỗi âm thanh của nàng ta: “Gánh kịch nói kia của Giáo Phường Ti bây giờ đang thịnh, vé vào cửa cũng đã bán đến nửa năm sau, có thể lấy được một phiếu là vô cùng khó, hiền phi nương nương lại có thể mời bọn họ vào cung, thật là bản lĩnh.”
Di phi hừ một tiếng, đâm chọc nàng ta: “Ngươi đang nói mê cái gì đấy? Không quên hôm nay là sinh thần của ai chứ? Quyển thoại bản “Hóa điệp” là do nương nương viết, gánh kịch nói này của Giáo Phường Ti là do nương nương nâng đỡ, ý tưởng bán vé vào cửa cũng là do nàng đưa ra, hôm nay là sinh thần nàng, gánh kịch nói dám không đến chúc thọ nàng sao?”
Dừng một chút, nàng ta lại lạnh lùng nói: “Nếu như bọn họ mà dám qua cầu rút ván, thì cho dù quý phi nương nương có độ lượng, bổn cung cũng phải chạy đến Giáo Phường Ti, đập cho nát bét đại kịch viện của bọn họ ra.”
Trần Ngọc Thấm nhàn nhạt nói: “Trước đó nương nương còn ba cho trưởng gánh của gánh hát nói một quyển thoại bản mới viết xong, nghe nói mấy ngày qua gánh kịch nói còn đang len lén tập luyện kịch nói mới, có lẽ hôm nay có thể xem cũng không biết chừng.”
“Cái gì? Quý phi nương nương mới ra thoại bản mới sao? Quá tốt rồi, tần thiếp đã xem quyển “Hóa điệp” kia mười mấy lần, giấy cũng đã sắp bị lật hỏng, cuối cùng thì nương nương cũng ra thoại bản mới.”
Lương quý nhân ngã bị thương chân dưỡng khoảng nửa năm mới có thể ra ngoài nghe vậy, lập tức hai mắt sáng lên.
Huệ tần cười nói: “Bổn cung không thích xem thoại bản, đọc mờ mắt, nhưng nghe mọi người nói kịch nói của gánh kịch nói hết sức thú vị, bây giờ được hưởng ké phúc của nương nương, cuối cùng cũng có thể mở mang một lần rồi.”
Bởi vì lúc trước xảy ra chuyện thích khách, mọi người thà bớt một chuyện còn hơn nhiều một chuyện, đã có trọn một năm không có ai dám mời nhạc nhân ở Giáo Phường Ti tiến cung hiến nghệ.
Cộng thêm từ khi gánh kịch nói bắt đầu công diễn, nổi lên một cách dị thường, vé rất nhanh đã bị tranh nhau mua không còn một mống, bất đắc dĩ phải bán vé trước.
Dưới tình hình như vậy, đâu thể nào có thời gian mà vào cung phục vụ chư vị nương nương, tiểu chủ chứ?
Cho nên chúng phi tần, ngoại trừ Trang Minh Tâm, đều chưa từng được xem gánh kịch nói này.
Cũng may là bọn họ sớm đã có tính toán, không bán vé vào ngày sinh thần của ba vị hoàng đế, Trịnh Thái Hậu và Trang Minh Tâm cho nên hôm nay mới rảnh rỗi.
Căn cứ vào nguyên nhân này, Trang Minh Tâm cũng không chờ ở Chung Túy cung đợi Đoan phi phái người tới ba giục bốn mời, mà đã tự mình ngồi kiệu đến Từ Ninh cung.
Nàng mời Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi xem kịch nói, miệng nói như vậy: “Hôm nay là sinh thần của thần thiếp, đáng lẽ ra không nên tới mời thái hậu nương nương và thái phi nương nương, chẳng qua là hôm nay đúng lúc gánh kịch nói của Giáo Phường Ti biểu diễn hí kịch mới “Bạch xà truyện”, bỏ qua không khỏi đáng tiếc, thần thiếp mới mặt dày tới mời thái hậu nương nương và thái phi nương nương, thỉnh thái hậu nương nương và thái phi nương nương nể mặt.”
Trịnh Thái Hậu “A” một tiếng, nói với vẻ hứng thú: “Bạch xà truyện? Đây là thoại bản ngươi mới ra sao?”
Lời vừa dứt, lập tức nghiêm mặt lại, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi mới ra thoại bản, lại không đưa cho ai gia một quyển, có thể thấy là ngươi không coi ai gia ra gì.”
Liêu thái phi cũng làm phản, hiếm khi không nói giúp Trang Minh Tâm, hừ nói: “Đúng vậy, ngay cả kịch nói cũng sắp xếp xong rồi, thế nhưng ta và thái hậu tỷ tỷ ngay cả thoại bản còn chưa được nhìn thấy, thật là đáng hận!”
Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật, lập tức kêu oan ngất trời: “Oan uổng a thái hậu, thái phi nương nương, nếu như thần thiếp ra thoại bản mới, khẳng định là sẽ đưa cho hai người đầu tiên, làm sao dám vứt thái hậu nương nương và thái phi nương nương ra sau gáy chứ?”
Kêu oan xong, lúc này mới giải thích: “Thoại bản thần thiếp vừa mới viết được một nửa, phải chờ một nửa kia viết xong, mới vừa đưa đến Thư Cục để in. Bởi vì một phân cảnh của kịch nói chia ra là mấy màn, dù có chưa viết xong thoại bản nhưng bọn họ cũng có thể luyện tập trước, không có trở ngại gì.”
“Thì ra là như vậy.” Trịnh Thái Hậu đã hiểu rõ, đổi chiều gió: “Ai gia biết ngươi là một đứa trẻ hiếu thuận, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện hồ đồ viết ra thoại bản mà không đưa cho ai gia và Liêu thái phi được.”
Liêu thái phi nhìn về phía Trịnh Thái Hậu, xúi bẩy nói: “Nếu đã là kịch nói mới, tỷ tỷ, hay là chúng ta đi theo Gia quý phi đi qua đó nhìn một chút?”
Sợ Trịnh Thái Hậu từ chối, lại bán thảm nói: “Muội muội đã sống đến từng tuổi này, còn chưa từng được lĩnh hội “kịch nói” đâu, nhưng mấy đứa điệt nữ bất hiếu kia của ta cứ ở bên trái nói kịch nói thế này, bên phải nói kịch nói thế nọ, khoe khoang không thôi, thật là làm người ta bực bội.”
“Thôi, thôi, vì để tránh cho ngươi không ngóc đầu lên nổi khi ở bên cạnh mấy điệt nữ của ngươi, ai gia cũng chỉ có thể cùng ngươi đi qua đó nhìn một chút.” Trịnh Thái Hậu vốn dĩ đã lung lay, lại có Liêu thái phi đánh cho một gậy, lập tức thuận theo.
…
Vì vậy Trang Minh Tâm liền phụng Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi đi về hoa viên Từ Ninh ở phía trước.
Khi đến gần cửa thì trùng hợp bắt gặp ngự liễn của Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế đi xuống tử ngự liễn, vẫy tay kêu bọn họ lui ra, sau đó tiến lên trước hành lễ với Trịnh Thái Hậu, cười nói: “Mẫu hậu đây là?”
Mắt tỉnh rụi quét qua Trang Minh Tâm một cái, trong đầu nghĩ vật nhỏ này thật là lợi hại, lại mời được Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi đại giá, như vậy thì thọ yến của nàng cũng coi như là có mặt mũi rồi.
Trang Minh Tâm không để ý đến “sóng nước” trong mắt hắn, nghiêm trang quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp cung thỉnh thánh an.”
“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế chắp hai tay sau lưng, cũng nghiêm trang đáp lại một tiếng.
Bộ dáng làm bộ làm tịch này chọc cho Trịnh Thái Hậu “Xì” một tiếng, hỏi ngược lại hắn: “Hoàng đế đây là?”
Dục Cảnh đế “Khụ” một tiếng, có chút ngượng ngập đáp: “Nhi tử nghe nói gánh kịch nói của Giáo Phường Ti vào cung chúc thọ Gia quý phi, nên muốn tới xem kịch nói như thế nào, tránh cho khi chúng triều thần nhắc tới nhi tử lại hỏi một không biết ba.”
Trịnh Thái Hậu “À” một tiếng, “kinh ngạc” nói: “Hóa ra là vì nguyên nhân này? Ai gia còn tưởng rằng ngươi vì làm cho Gia quý phi được vẻ vang mới tới dự tiệc nữa chứ.”
Không đợi đc tiếp lời, bà ta đã tự mình nói: “Như vậy xem ra, kịch nói này còn quan trọng hơn cả mặt mũi của Gia quý phi nhỉ.”
Dục Cảnh đế: “…”
Mẫu thân à, có cần phải đào hố nhi tử như vậy không?
Hắn vội vàng nhìn về phía Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm cầm khăn giả vờ lau mắt, “nghẹn ngào” nói: “Cũng đừng nói gì nữa, thần thiếp đều hiểu.”
Hiểu còn khóc? Không phải, rốt cuộc là ngươi hiểu cái gì chứ?
Dục Cảnh đế vô cùng nôn nóng, muốn đưa tay ra kéo Trang Minh Tâm, nhưng Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi lại đang ở bên cạnh, thật là muốn giậm chân.
Ngày tốt như vậy nên Trang Minh Tâm cũng không muốn hắn sốt ruột phát cáu, cười trấn an: “Thần thiếp biết hoàng thượng là vì mặt mũi của thần thiếp, nên trong lúc bận rộn mới dành ra thời gian tới dự tiệc, thần thiếp cảm động khôn nguôi.”
Dục Cảnh đế thấy nàng không tức giận vì bị thái hậu khích bác, nhất thời thở phào một hơi, lại chắp tay sau lưng, hừ nói: “Là trẫm nể tình chuyện nàng cẩn trọng giúp trẫm xử lý cung vụ, mới tình nguyện cho nàng phần mặt mũi này, nàng phải nhớ phần ân tình này của trẫm, từ nay về sau nhất định phải càng cần cù hơn.”
Trong đầu lại nghĩ, nàng có một bụng ý tưởng kỳ quái, in ra một phần tờ đơn mẫu, cung quy cũng được in thành sách phát đến mọi nơi, cung vụ càng lúc càng trở nên đơn giản hóa.
Lúc ban đầu nàng còn bận hơn cả mình, bây giờ tọa ban chưa tới hơn nửa canh giờ là đã có thể giải quyết hết cung vụ ngày hôm đó.
Nếu không thì lấy đâu ra thời gian rảnh mà đi viết thoại bản, dạy kịch nói cho gánh kịch nói, lăn lộn làm thức ăn ngon và trồng rau, nuôi hoa chứ?
Bởi vì hoa viên Từ Ninh ở ngay bên kia của Từ Ninh cung, tuy mấy người là đi bộ, nhưng chỉ trong thời gian một chung trà là đã tới nơi.
Chúng phi tần bị dọa đến giật mình, lập tức ào ào ra đón, quỳ xuống hành lễ.
“Cung thỉnh thánh an.”
“Thỉnh an thái hậu nương nương, thái phi nương nương, thái hậu nương nương, thái phi nương nương phúc thọ an khang.”
“Thỉnh an quý phi nương nương, quý phi nương nương cát tường an khang.”
Thỉnh an một chuỗi liên tiếp, tuy số người nhiều, nhưng lại không hỗn loạn.
Dẫu sao thì ban đầu khi tuyển tú được được ma ma dạy dỗ, những thứ này đều là nền móng lễ nghi cơ bản nhất.
Sau khi hành lễ xong, lúc này mọi người mới trở lại minh gian.
Vệ hiền phi tay mắt nhanh nhẹn sai người dọn dẹp sạch sẽ chén đĩa, trà cụ ở bàn chủ, mời Dục Cảnh đế, Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi vào ngồi.
Sau đó còn kêu người mang tới một cái bàn trong, sắp xếp cho những chủ vị các cung vốn dĩ là được ngồi trên bàn chủ.
Trang Minh Tâm vốn muốn cùng ngồi, nhưng lại bị Vệ hiền phi cưỡng ép ngồi xuống bên cạnh Dục Cảnh đế.
Vệ hiền phi cười nói: “Hôm nay tỷ tỷ là người được chúc thọ, vẫn nên ngồi ở bàn chủ. Vả lại, bên cạnh thái hậu nương nương, thái phi nương nương và hoàng thượng còn cần tỷ tỷ hầu hạ nữa mà.”
Nếu Vệ hiền phi đã nói như thế, Trang Minh Tâm cũng không tiện nhún nhường nữa, thuận thế nói: “Muội muội nói có lý, vậy ta sẽ ở lại bàn chủ hầu hạ thái hậu nương nương, thái phi nương nương và hoàng thượng vậy.”
“Như vậy mới phải.” Vệ hiền phi cười một tiếng, rồi mới lui ra, liền bị Dục Cảnh đế kêu ở lại.
Hắn nói: “Nàng giúp Gia quý phi lo liệu thọ yến cực khổ, cũng ngồi ở đây đi.”
Hiền phi thức thời, lại nghĩ tới nàng ta như thiên lôi sai đâu đánh đó của Trang Minh Tâm, hắn cũng vui vẻ cho nàng ta phần thể diện này.
Vệ hiền phi vội vàng từ chối nói: “Thần thiếp đa tạ hoàng thượng ban ngồi, chẳng qua là thần thiếp còn mấy việc phải sắp xếp nữa, thỉnh thoảng chúng cung nhân sẽ tới tìm thần thiếp hỏi ý kiến, thần thiếp vẫn nên ngồi ở bên kia thôi, tránh quấy rầy nhã hứng của thái hậu nương nương, thái phi nương nương và hoàng thượng.”
Dục Cảnh đế nghe vậy liền không miễn cưỡng nữa, gật đầu nói: “Vậy nàng đi đi, sau này trẫm thưởng cho nàng thứ khác.”
Vệ hiền phi khiêm tốn nói: “Có thể lo liệu thọ yến cho Gia quý phi, là vinh hạnh của thần thiếp, thưởng hay không thưởng, thần thiếp cũng không ham muốn những thứ đó.”
Dục Cảnh đế càng hài lòng, cười nói: “Tuy nàng không ham muốn những thứ này, nhưng trẫm nên thưởng vẫn phải thưởng, nếu không chẳng phải là làm cho những người thay trẫm làm việc kia lòng người lạnh giá sao?”
Lời này vừa nói ra, Vệ hiền phi cũng không tiện từ chối nữa, quỳ xuống nói tạ ơn: “Thần thiếp tạ hoàng thượng ban thưởng.”
…
Bởi vì thọ yến phải bắn pháo vào giữa trưa xong thì mới bắt đầu, lúc này cách buổi trưa còn một chút thời gian, Trang Minh Tâm liền cho người đi thông báo một tiếng cho gánh kịch nói, để bọn họ diễn một màn trợ hứng trước.
Lúc trước khi “Hóa điệp”, nàng có dùng kinh nghiệm mấy lần xem kịch nói, từ lời kịch, biểu cảm đến động tác, đối thoại đều dạy những nhạc nhân trong gánh kịch một lần.
Quả thực là làm nàng mệt lả.
Đến “Bạch xà truyện này” này, nàng trực tiếp ném nửa tập thoại bản cho bốn gánh chủ, kêu bọn họ tự mình tìm người viết kịch, tự mình thiết kế diễn xuất và động tác.
Khi chưởng quỹ bỏ mặc thì kết quả chính là, bọn họ có diễn ra hình ra dạng gì không, trong lòng nàng cũng hoàn toàn không chắc chắn.
Mọi người trong gánh kịch đã sớm thay xong trang phục, sau khi nhận được lệnh, lập tức lên mở màn.
Đầu tiên là âm nhạc hoan ca vang lên, tiếp theo bắt đầu có người đứng ở hậu đài đọc lời dẫn truyện, giảng giải là Tiểu Bạch Xà vui vẻ tu luyện ở trong núi như thế nào.
Sau đó xuất hiện một đứa bé nam, thổi sáo và ngồi trên một con nghé.
Cậu ta cứu được Tiểu Bạch Xà suýt chút nữa bị tiều phu dùng rìu đốn củi chém chết, dùng thảo dược băng bó vết thương cho nó, sau đó phóng sinh nó.
Thoáng một cái mà ngàn năm đã trôi qua, Bạch Xà tu thành chính quả, khi phi thăng được bồ tát báo cho là nàng còn nhân quả chưa dứt.
Vì vậy Bạch Xà hóa thân thành một nữ tử tuyệt sắc, đi tới nhân gian tìm người chuyển thế của cậu bé kia để báo ân.
Trên sân khấu, Bạch Tố Trinh che ô giấy dầu vừa ra sân, khóe miệng Trang Minh Tâm lập tức co giật.
Đây không phải là nữ nhạc nhân ngày hôm đó bị Ninh vương nạp vào trong phủ làm thị thiếp kia sao?
Lại nhìn Hứa Tiên đứng trên cây cầu gỗ đạo cụ, không ngoài dự liệu, chính là nam nhạc nhân bị Ninh vương nạp vào trong phủ.
Nàng xích lại gần bên người Dục Cảnh đế, kề tai nói nhỏ với hắn: “Hai vị nhạc nhân một nam một nữ kia, không phải là đã bị Ninh vương gia nạp vào phủ làm thị thiếp rồi sao, tại sao lại về lại Giáo Phường Ti rồi, còn gia nhập vào gánh kịch nữa chứ?”
Dục Cảnh đế nhướng mày lên một cái: “Nàng hỏi trẫm, trẫm hỏi ai? Gánh kịch nói này không phải là ái phi một tay nâng đỡ hả, tại sao bây giờ lớn chuyện như vậy rồi mà nàng lại không biết?”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, cạn lời nói: “Mỗi ngày nói ít thần thiếp cũng có mấy chục việc phải làm, cũng chỉ là chỉ điểm bọn họ vài câu mà thôi, thấy bọn họ đã vào nề nếp, thần thiếp liền không để ý tới nữa, nào biết chuyện của hai người bọn họ?”
Dừng lại một chút, nàng lại hừ nói: “Ninh vương gia là thân huynh đệ của người, chuyện của ngài ấy mà người lại chẳng để ý gì, cũng may là thái hậu nương nương không biết nội tình, nếu không…”
Dục Cảnh đế “Xì” một tiếng: “Tất nhiên là trẫm đã cho người trông coi hắn ta, nhưng bọn họ đều biết là trẫm không thích để ý tới những chuyện bẩn thỉu xúi quẩy này, nên sẽ không tùy tiện trình báo lên trước mặt trẫm.”
Suy nghĩ một chút, lại hòa hoãn giọng, nói: “Nếu như nàng muốn biết, trở về gọi Cao Xảo tới, hỏi một chút là biết thôi.”
Thật ra thì Trang Minh Tâm chỉ là kinh ngạc, có hỏi hay không ngược lại cũng không gấp gáp, cũng có khi là Ninh vương có mới nới cũ, Ninh vương phi sử dụng kế sách đuổi người ra khỏi phủ, còn có thể có lý do nào khác sao?
Trình độ âm nhạc của hai người đã vượt xa những người khác trong Giáo Phường Ti, vốn dĩ nàng còn tiếc nuối vì tổn thất hai vị “Sao sáng giữa ban ngày” này, hôm nay bọn họ đã trở lại, có thể nói là gánh kịch nói như hổ mọc thêm cánh.
Cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Dù sao toàn bộ kinh thành có ai mà không biết gánh kịch nói là do Gia quý phi nàng bảo kê chứ? Huống chi đại kịch viện cũng liên tục không ngừng nộp lên một khoản lợi nhuận kếch xù cho Hộ Bộ, Hộ Bộ còn yêu thích hơn bất cứ ai.
Cho dù bọ họ trở lại Giáo Phường Ti, cũng không cần hầu hạ người khác giống như trước kia nữa, tốt hơn nhiều so với việc ở hậu trạch phủ Ninh vương đấu trí đấu dũng với những thê thiếp của Ninh vương.
Trước khác nay khác mà.
Nàng lắc đầu một cái: “Thôi đi, nguyên do trong đó thần thiếp cũng đoán được tám chín phần mười rồi.”
Màn kịch thứ nhất tiến triển khá nhanh, rất nhanh Bạch Tố Trịnh và Hứa Tiên đã thành thân với nhau.
Làm cho trên mặt của chúng phi tần ở đây và đám người Trịnh Thái Hậu, Liêu thái phi đều hiện lên nét cười từ ái.
Sau đó nhân vật phản diện lên sàn.
Hứa Tiên bị vu tội, bị quân lính dùng xích sắt xuyên qua xương bả vai, đày đến Tô Châu.
Hắn vừa kêu khóc “Nương tử”, nàng bảo trọng, vừa bị quân lính kéo xuống đài.
Từ quý nhân đứng phắt lên, “A a a” hét lớn: “Hôn quan, không tìm được kẻ trộm liền lôi Hứa công tử ra gánh tội thay, đúng thật là vô sỉ!”
Vì không muốn động chạm đến tông thân, nên Trang Minh Tâm đổi nhân vật vương gia vu oan cho Hứa Tiên ăn cắp bảo bối trong nhà hắn ta trong phim trên tivi thành một vị quan to có xuất thân vinh hiển.
Di phi ngồi ở bàn bên cạnh đập bàn một cái, làm cho chung rượu bị nảy lên, thở phì phò nói: “Tức chết ta rồi…”
Trần Ngọc Thấm nhàn nhạt nói: “Hôn quan là đáng ghét, nhưng nói cho cùng, chuyện này vẫn là do trước đây Tiểu Thanh trộm đồ.”
Lời này vừa nói ra, lập tức bị chúng phi tần nói lời công kích lại.
Ngay cả Tĩnh phi, cũng mắt ngân ngấn lệ nói: “Tiểu Thanh cũng không phải là người, đâu biết quy của của nhân gian chứ?”
Trần Ngọc Thấm “Chậc” một tiếng, hừ nói: “Là người hay là yêu không quan trọng, một khi đã lựa chọn cuộc sống ở nhân gian thì phải tuân thủ quy củ của nhân gian, nếu không thì nên bị trừng phạt.”
Trịnh Thái Hậu gật đầu: “Tiên có tiên đạo, yêu có yêu đạo, người có nhân đạo, vốn là đến chết cũng không được lui tới với nhau… Nhưng một khi yêu đã lựa chọn vào nhân giới lịch luyện, tất nhiên là phải tuân theo quy củ của nhân giới mới phải, nếu không thì thiên đạo khó dung.”
Trần Ngọc Thấm mím môi, lộ ra một nụ cười, cất giọng nói: “Thái hậu nương nương cao kiến!”
Tuy trong lòng chúng phi tần không đồng tình với cái nhìn của Trịnh Thái Hậu, nhưng ngoài mặt vẫn tâng bốc nói: “Thái hậu nương nương cao kiến!”
Trang Minh Tâm cười một tiếng, không chen lời vào, trong đầu lại nghĩ bây giờ mới đến khúc này mà đã cãi vã, nhân vật phản diện lớn nhất trong kịch con lừa già hói Pháp Hải còn chưa ra sân đâu.
Bên ngoài tiếng pháo vang lên đùng đùng.
Đoan phi ra lệnh một tiếng, chúng cung nhân nối đuôi nhau đi vào, rất nhanh thức ăn đã đầy đủ.
Nàng ta nâng chung lên, đứng ở chính giữa khách sảnh, cất cao giọng nói: “Hôm nay là sinh thần của Gia quý phi tỷ tỷ, muội muội ở đây, dẫn theo chư vị muội muội, chúc thọ tỷ tỷ, chúc tỷ mãi mãi xuân xanh, phúc thọ an khang.”
Chúng phi tần vội vã đứng lên, đồng thanh nói: “Chúc quý phi nương nương mãi mãi xuân xanh, phúc thọ an khang.”
Trang Minh Tâm đứng dậy, khiêm nhường nói một câu: “Đa tạ chư vị muội muội, bổn cung kính cạn trước.”
Nói xong, lấy tay áo che lại, uống một hơi cạn sạch rượu nho trong chung.
Không sai, hôm nay nàng lại cống hiến ra cho mỗi bàn hai bình rượu nho.
Năm ngoái nho ở Lương Châu được đưa tới, nàng lại làm một mẻ rượu nho, về cơ bản số lượng ngang bằng với năm trước.
Trước khi quan đạo ở Lương Châu được dùng xi măng để tu sửa, Dục Cảnh đế cũng không tiện hao tài tốn của gia tăng số lượng nho cống phẩm.
Chúng phi tần vội vàng đưa rượu đến bên miệng, nhanh chóng uống sạch rượu trong chung.
Trang Minh Tâm cười nói: “Chúng muội muội mau ngồi đi.”
Nàng cũng tự ngồi, đặt chung rượu xuống, cầm đũa lên, gắp một miếng cá nướng đưa vào trong miệng.
Vừa mới nhai đến một nửa trong bụng nàng nhất thời lại cuộn lên, nghiêng đầu “ọe” một tiếng, phun miếng cá nát ra ngoài.
Dọa cho Dục Cảnh đế nhảy cẫng lên, kinh hoảng thất thố hỏi: “Đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ cá nướng có độc?”
Rượu là rượu nho do chính nàng cung cấp, hiển nhiên không thể nào có vấn đề được.
“Không phải.” Trang Minh Tâm khoát tay một cái, vừa mới muốn giải thích thì trong bụng lại cuộn lên một trận, nàng lại “ọe” ra một lần nữa.
Quỳ thủy đã muộn mất năm sáu ngày, nàng vốn tưởng rằng vào kỳ quỳ thủy lần trước đúng lúc gặp phải tiết hàn thực, ăn nhiều đồ nguội nên mới bị chậm, cũng không để trong lòng.
Không ngờ hôm nay vừa ngửi thấy mùi cá là bắt đầu buồn nôn…
Trong lòng đã có suy đoán.
Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi bốn mắt nhìn nhau một cái, ngầm hiểu nhưng không nói, khóe miệng nhếch lên.
“Hoàng đế không cần lo lắng quá, có lẽ là chuyện tốt cũng chưa biết chừng đâu.” Trịnh Thái Hậu trấn an Dục Cảnh đế một câu, quay đầu phân phó Trương ma ma: “Cho người đến thái y viện mời một người chuyên về phụ khoa tới.”
“Chuyên về phụ khoa?” Dục Cảnh đế suy tính những lời Trịnh Thái Hậu nói trong đầu một phen, nhất thời hoảng sợ hồn bay phách lạc.
Đúng, không sai, là kinh hãi, không phải vui mừng.
Phải biết rằng, Trang Minh Tâm đã sớm tuyên bố với hắn là hơn hai mươi tuổi mới sinh con, nhưng hôm nay nàng mới vừa tròn mười tám tuổi…
Xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, trở về không biết là nàng còn làm ầm ĩ với hắn thế nào đâu!
Chắc chắn là tên Cao Xảo chó má gần đây không làm việc chăm chỉ, xoa bóp huyệt eo không triệt để, lưu lại rất nhiều long tinh ở trong người nàng, nếu không thì tại sao lúc trước có hơn một năm không xảy ra chuyện gì chứ?
Xem hắn có lột da ông ta ra không!
Nếu như không phải nàng ta vừa mới cứu giá có công, không tiện qua cầu rút ván thì Dục Cảnh đế đã muốn cấm túc nàng ta rồi.
Nhưng Di phi bị mắng, chẳng những không biết thu liễm, mà ngược lại còn ba ngày lại chạy đến Chung Túy cung hai lần.
Miệng nói là tới mời Gia quý phi so võ công một chút, thực ra là ăn nhờ uống nhờ ở Chung Túy cung, còn cường thế chen chỗ của Dụ quý nhân, lên bàn đánh mạt chược.
Làm cho Dục Cảnh đế tức giận giống như bà dì tuổi mãn kinh, một câu không hợp là hét như sấm, thế nhưng Di phi ỷ vào mình cứu giá có công, hoàn toàn không sợ hắn, nghênh chiến trực diện.
Quấy nhiễu Chung Túy cung náo loạn hết lên.
Cứ ầm ĩ như vậy hai tháng, vụ ám sát được giao cho Cẩm Y Vệ lúc trước điều tra đã có kết quả.
Tra ra được thích khách trung niên và cung nữ Hỉ Thước tiếp ứng hắn ta là tử sĩ của một gia tộc phạm tội phản quốc tư thông với địch quốc bị chém cả nhà, lần này là liều chết đi báo thù cho chủ tử.
Vốn dĩ muốn yên lặng đợi thời cơ, nhưng không khéo là Vệ hiền phi đúng lúc giao công việc tổ chức tiệc rượu giúp Gia quý phi cho Đoan phi, Hỉ Thước lập tức nhảy ra xui khiến gánh hát mà Đoan phi mời tới từ Hí Viện Tử bên ngoài.
Sau đó truyền tin cho thích khách trung niên, để cho hắn ta lẻn vào Phúc Hỉ Ban, đi theo bọn họ vào cung chúc thọ.
Bởi vì Gia quý phi đang đắc sủng, bọn họ đoán tỷ lệ Dục Cảnh đế đích thân tới yến tiệc sinh thần là tương đối lớn.
Dĩ nhiên, nếu quả là Dục Cảnh đế không tới, vậy thì hủy bỏ kế hoạch, sau này lại mưu tính ám sát hắn là được.
Cũng may là Dục Cảnh đế quả nhiên vô cùng sủng ái Gia quý phi, Phúc Hỉ Ban vừa mới lên đài, hắn đã đi tới Cảnh Dương cung.
Cuối cùng sắp thành lại hỏng.
Chuyện Di phi biết võ công, mọi người trong thiên hạ đều biết, nhưng thích khách trung niên cũng không để trong lòng, nàng ta xuất thân từ thế gia võ tướng, am hiểu kỹ thuật dùng thương giết địch trên chiến trường.
Đánh cận chiến, nàng ta đâu thể nào là đối thủ của tên thích khách có bản lĩnh chuyên tu giết người chứ?
Vạn không ngờ tới là, nhìn Gia quý phi yểu điệu đến không chịu nổi kia lại là một thân cao thủ thâm tàng bất lộ, hơn nữa con đường cũng giống như hắn ta, vừa ra chiêu là vô cùng tàn nhẫn.
Chẳng những đánh cho thích khách trung niên choáng váng, mà còn cho người lấy được thuốc độc mà hắn ta giấu trong kẽ răng khi hắn ta còn chưa kịp phòng bị.
Không thể tự sát, còn sống rơi vào trong tay Cẩm Y Vệ, bị đưa vào Chiêu Ngục có thể so sánh với địa ngục kia, cho dù có là một tử sĩ có ý chí kiên định bực này như hắn ta mà cũng không thể chịu nổi đủ loại cực hình đầy rẫy của bọn họ.
Cuối cùng vẫn khai ra.
Mặc dù báo thù giúp chủ tử thất bại, nhưng hắn ta lại bại mà không oán, ai có thể ngờ tới trưởng tôn nữ Trang Tĩnh Uyển của Trang thủ phụ, từ trước đến giờ lấy trinh tĩnh ôn uyển mà nổi danh khắp kinh thành lại là một cao thủ tuyệt đỉnh chứ?
Nếu như đổi lại là bất cứ ai cũng đều phải bại như vậy.
Trang Minh Tâm cũng chẳng quan tâm tên thích khách kia chửi thề gì trong lòng, sau khi tra rõ ngọn nguồn của thích khách, biết được chủ tử sau lưng bọn họ đã sớm bị xử trảm cả nhà, sợ dây căng chặt trong lòng nàng cuối cùng cũng được nới lỏng.
…
Năm tháng dễ dàng bỏ rơi con người ta, mùa xuân đi qua, mùa hè đã tới, đảo mắt mà một năm đã trôi qua, lại tới sinh thần của Trang Minh Tâm.
Bởi vì sinh thần năm ngoái của nàng có thích khách, tiệc rượu được tiến hành đến một nửa thì không thể không ngừng lại.
Dục Cảnh đế vì để bồi thường cho nàng, cam kết năm nay nhất định phải giúp nàng làm một buổi tiệc sinh thần náo nhiệt long trọng, cho nên vừa mới vào tháng ba đã kêu Cao Xảo đưa một ngàn lượng bạc đến cung cung Trường Xuân của Vệ hiền phi.
Tháng chín năm ngoái Vệ hiền phi bình an sinh hạ một vị công chúa, bây giờ nhị công chúa đã được hơn năm tháng, có các bà vú, cung nữ và ma ma chăm sóc, không cần nàng ta phải bận tâm nhiều lắm.
Cho nên có đủ thời gian nhàn rỗi để sắp xếp thọ yến giúp Trang Minh Tâm.
Nàng ta vốn đã kính trọng Trang Minh Tâm, lại có Dục Cảnh đế thưởng xuống một đống tiền bạc như vậy, dĩ nhiên là vô cùng hoành tráng.
Chẳng những mượn khách sảnh ở hoa viên và sân khấu Từ Ninh cung của Trịnh Thái Hậu, mà trước đó còn đặt trước một gánh kịch nói bây giờ đang như mặt trời ban trưa ở Giáo Phường Ti.
Lúc này chính chủ Trang Minh Tâm còn chưa tới, chúng phi tần đã tề tụ ở khách sảnh của hoa viên, đang bàn luận về chuyện gánh kịch nói này.
Giọng nói oang oang của Từ quý nhân vừa vang lên, bên trong khách sảnh lập tức chỉ nghe thấy mỗi âm thanh của nàng ta: “Gánh kịch nói kia của Giáo Phường Ti bây giờ đang thịnh, vé vào cửa cũng đã bán đến nửa năm sau, có thể lấy được một phiếu là vô cùng khó, hiền phi nương nương lại có thể mời bọn họ vào cung, thật là bản lĩnh.”
Di phi hừ một tiếng, đâm chọc nàng ta: “Ngươi đang nói mê cái gì đấy? Không quên hôm nay là sinh thần của ai chứ? Quyển thoại bản “Hóa điệp” là do nương nương viết, gánh kịch nói này của Giáo Phường Ti là do nương nương nâng đỡ, ý tưởng bán vé vào cửa cũng là do nàng đưa ra, hôm nay là sinh thần nàng, gánh kịch nói dám không đến chúc thọ nàng sao?”
Dừng một chút, nàng ta lại lạnh lùng nói: “Nếu như bọn họ mà dám qua cầu rút ván, thì cho dù quý phi nương nương có độ lượng, bổn cung cũng phải chạy đến Giáo Phường Ti, đập cho nát bét đại kịch viện của bọn họ ra.”
Trần Ngọc Thấm nhàn nhạt nói: “Trước đó nương nương còn ba cho trưởng gánh của gánh hát nói một quyển thoại bản mới viết xong, nghe nói mấy ngày qua gánh kịch nói còn đang len lén tập luyện kịch nói mới, có lẽ hôm nay có thể xem cũng không biết chừng.”
“Cái gì? Quý phi nương nương mới ra thoại bản mới sao? Quá tốt rồi, tần thiếp đã xem quyển “Hóa điệp” kia mười mấy lần, giấy cũng đã sắp bị lật hỏng, cuối cùng thì nương nương cũng ra thoại bản mới.”
Lương quý nhân ngã bị thương chân dưỡng khoảng nửa năm mới có thể ra ngoài nghe vậy, lập tức hai mắt sáng lên.
Huệ tần cười nói: “Bổn cung không thích xem thoại bản, đọc mờ mắt, nhưng nghe mọi người nói kịch nói của gánh kịch nói hết sức thú vị, bây giờ được hưởng ké phúc của nương nương, cuối cùng cũng có thể mở mang một lần rồi.”
Bởi vì lúc trước xảy ra chuyện thích khách, mọi người thà bớt một chuyện còn hơn nhiều một chuyện, đã có trọn một năm không có ai dám mời nhạc nhân ở Giáo Phường Ti tiến cung hiến nghệ.
Cộng thêm từ khi gánh kịch nói bắt đầu công diễn, nổi lên một cách dị thường, vé rất nhanh đã bị tranh nhau mua không còn một mống, bất đắc dĩ phải bán vé trước.
Dưới tình hình như vậy, đâu thể nào có thời gian mà vào cung phục vụ chư vị nương nương, tiểu chủ chứ?
Cho nên chúng phi tần, ngoại trừ Trang Minh Tâm, đều chưa từng được xem gánh kịch nói này.
Cũng may là bọn họ sớm đã có tính toán, không bán vé vào ngày sinh thần của ba vị hoàng đế, Trịnh Thái Hậu và Trang Minh Tâm cho nên hôm nay mới rảnh rỗi.
Căn cứ vào nguyên nhân này, Trang Minh Tâm cũng không chờ ở Chung Túy cung đợi Đoan phi phái người tới ba giục bốn mời, mà đã tự mình ngồi kiệu đến Từ Ninh cung.
Nàng mời Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi xem kịch nói, miệng nói như vậy: “Hôm nay là sinh thần của thần thiếp, đáng lẽ ra không nên tới mời thái hậu nương nương và thái phi nương nương, chẳng qua là hôm nay đúng lúc gánh kịch nói của Giáo Phường Ti biểu diễn hí kịch mới “Bạch xà truyện”, bỏ qua không khỏi đáng tiếc, thần thiếp mới mặt dày tới mời thái hậu nương nương và thái phi nương nương, thỉnh thái hậu nương nương và thái phi nương nương nể mặt.”
Trịnh Thái Hậu “A” một tiếng, nói với vẻ hứng thú: “Bạch xà truyện? Đây là thoại bản ngươi mới ra sao?”
Lời vừa dứt, lập tức nghiêm mặt lại, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi mới ra thoại bản, lại không đưa cho ai gia một quyển, có thể thấy là ngươi không coi ai gia ra gì.”
Liêu thái phi cũng làm phản, hiếm khi không nói giúp Trang Minh Tâm, hừ nói: “Đúng vậy, ngay cả kịch nói cũng sắp xếp xong rồi, thế nhưng ta và thái hậu tỷ tỷ ngay cả thoại bản còn chưa được nhìn thấy, thật là đáng hận!”
Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật, lập tức kêu oan ngất trời: “Oan uổng a thái hậu, thái phi nương nương, nếu như thần thiếp ra thoại bản mới, khẳng định là sẽ đưa cho hai người đầu tiên, làm sao dám vứt thái hậu nương nương và thái phi nương nương ra sau gáy chứ?”
Kêu oan xong, lúc này mới giải thích: “Thoại bản thần thiếp vừa mới viết được một nửa, phải chờ một nửa kia viết xong, mới vừa đưa đến Thư Cục để in. Bởi vì một phân cảnh của kịch nói chia ra là mấy màn, dù có chưa viết xong thoại bản nhưng bọn họ cũng có thể luyện tập trước, không có trở ngại gì.”
“Thì ra là như vậy.” Trịnh Thái Hậu đã hiểu rõ, đổi chiều gió: “Ai gia biết ngươi là một đứa trẻ hiếu thuận, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện hồ đồ viết ra thoại bản mà không đưa cho ai gia và Liêu thái phi được.”
Liêu thái phi nhìn về phía Trịnh Thái Hậu, xúi bẩy nói: “Nếu đã là kịch nói mới, tỷ tỷ, hay là chúng ta đi theo Gia quý phi đi qua đó nhìn một chút?”
Sợ Trịnh Thái Hậu từ chối, lại bán thảm nói: “Muội muội đã sống đến từng tuổi này, còn chưa từng được lĩnh hội “kịch nói” đâu, nhưng mấy đứa điệt nữ bất hiếu kia của ta cứ ở bên trái nói kịch nói thế này, bên phải nói kịch nói thế nọ, khoe khoang không thôi, thật là làm người ta bực bội.”
“Thôi, thôi, vì để tránh cho ngươi không ngóc đầu lên nổi khi ở bên cạnh mấy điệt nữ của ngươi, ai gia cũng chỉ có thể cùng ngươi đi qua đó nhìn một chút.” Trịnh Thái Hậu vốn dĩ đã lung lay, lại có Liêu thái phi đánh cho một gậy, lập tức thuận theo.
…
Vì vậy Trang Minh Tâm liền phụng Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi đi về hoa viên Từ Ninh ở phía trước.
Khi đến gần cửa thì trùng hợp bắt gặp ngự liễn của Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế đi xuống tử ngự liễn, vẫy tay kêu bọn họ lui ra, sau đó tiến lên trước hành lễ với Trịnh Thái Hậu, cười nói: “Mẫu hậu đây là?”
Mắt tỉnh rụi quét qua Trang Minh Tâm một cái, trong đầu nghĩ vật nhỏ này thật là lợi hại, lại mời được Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi đại giá, như vậy thì thọ yến của nàng cũng coi như là có mặt mũi rồi.
Trang Minh Tâm không để ý đến “sóng nước” trong mắt hắn, nghiêm trang quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp cung thỉnh thánh an.”
“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế chắp hai tay sau lưng, cũng nghiêm trang đáp lại một tiếng.
Bộ dáng làm bộ làm tịch này chọc cho Trịnh Thái Hậu “Xì” một tiếng, hỏi ngược lại hắn: “Hoàng đế đây là?”
Dục Cảnh đế “Khụ” một tiếng, có chút ngượng ngập đáp: “Nhi tử nghe nói gánh kịch nói của Giáo Phường Ti vào cung chúc thọ Gia quý phi, nên muốn tới xem kịch nói như thế nào, tránh cho khi chúng triều thần nhắc tới nhi tử lại hỏi một không biết ba.”
Trịnh Thái Hậu “À” một tiếng, “kinh ngạc” nói: “Hóa ra là vì nguyên nhân này? Ai gia còn tưởng rằng ngươi vì làm cho Gia quý phi được vẻ vang mới tới dự tiệc nữa chứ.”
Không đợi đc tiếp lời, bà ta đã tự mình nói: “Như vậy xem ra, kịch nói này còn quan trọng hơn cả mặt mũi của Gia quý phi nhỉ.”
Dục Cảnh đế: “…”
Mẫu thân à, có cần phải đào hố nhi tử như vậy không?
Hắn vội vàng nhìn về phía Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm cầm khăn giả vờ lau mắt, “nghẹn ngào” nói: “Cũng đừng nói gì nữa, thần thiếp đều hiểu.”
Hiểu còn khóc? Không phải, rốt cuộc là ngươi hiểu cái gì chứ?
Dục Cảnh đế vô cùng nôn nóng, muốn đưa tay ra kéo Trang Minh Tâm, nhưng Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi lại đang ở bên cạnh, thật là muốn giậm chân.
Ngày tốt như vậy nên Trang Minh Tâm cũng không muốn hắn sốt ruột phát cáu, cười trấn an: “Thần thiếp biết hoàng thượng là vì mặt mũi của thần thiếp, nên trong lúc bận rộn mới dành ra thời gian tới dự tiệc, thần thiếp cảm động khôn nguôi.”
Dục Cảnh đế thấy nàng không tức giận vì bị thái hậu khích bác, nhất thời thở phào một hơi, lại chắp tay sau lưng, hừ nói: “Là trẫm nể tình chuyện nàng cẩn trọng giúp trẫm xử lý cung vụ, mới tình nguyện cho nàng phần mặt mũi này, nàng phải nhớ phần ân tình này của trẫm, từ nay về sau nhất định phải càng cần cù hơn.”
Trong đầu lại nghĩ, nàng có một bụng ý tưởng kỳ quái, in ra một phần tờ đơn mẫu, cung quy cũng được in thành sách phát đến mọi nơi, cung vụ càng lúc càng trở nên đơn giản hóa.
Lúc ban đầu nàng còn bận hơn cả mình, bây giờ tọa ban chưa tới hơn nửa canh giờ là đã có thể giải quyết hết cung vụ ngày hôm đó.
Nếu không thì lấy đâu ra thời gian rảnh mà đi viết thoại bản, dạy kịch nói cho gánh kịch nói, lăn lộn làm thức ăn ngon và trồng rau, nuôi hoa chứ?
Bởi vì hoa viên Từ Ninh ở ngay bên kia của Từ Ninh cung, tuy mấy người là đi bộ, nhưng chỉ trong thời gian một chung trà là đã tới nơi.
Chúng phi tần bị dọa đến giật mình, lập tức ào ào ra đón, quỳ xuống hành lễ.
“Cung thỉnh thánh an.”
“Thỉnh an thái hậu nương nương, thái phi nương nương, thái hậu nương nương, thái phi nương nương phúc thọ an khang.”
“Thỉnh an quý phi nương nương, quý phi nương nương cát tường an khang.”
Thỉnh an một chuỗi liên tiếp, tuy số người nhiều, nhưng lại không hỗn loạn.
Dẫu sao thì ban đầu khi tuyển tú được được ma ma dạy dỗ, những thứ này đều là nền móng lễ nghi cơ bản nhất.
Sau khi hành lễ xong, lúc này mọi người mới trở lại minh gian.
Vệ hiền phi tay mắt nhanh nhẹn sai người dọn dẹp sạch sẽ chén đĩa, trà cụ ở bàn chủ, mời Dục Cảnh đế, Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi vào ngồi.
Sau đó còn kêu người mang tới một cái bàn trong, sắp xếp cho những chủ vị các cung vốn dĩ là được ngồi trên bàn chủ.
Trang Minh Tâm vốn muốn cùng ngồi, nhưng lại bị Vệ hiền phi cưỡng ép ngồi xuống bên cạnh Dục Cảnh đế.
Vệ hiền phi cười nói: “Hôm nay tỷ tỷ là người được chúc thọ, vẫn nên ngồi ở bàn chủ. Vả lại, bên cạnh thái hậu nương nương, thái phi nương nương và hoàng thượng còn cần tỷ tỷ hầu hạ nữa mà.”
Nếu Vệ hiền phi đã nói như thế, Trang Minh Tâm cũng không tiện nhún nhường nữa, thuận thế nói: “Muội muội nói có lý, vậy ta sẽ ở lại bàn chủ hầu hạ thái hậu nương nương, thái phi nương nương và hoàng thượng vậy.”
“Như vậy mới phải.” Vệ hiền phi cười một tiếng, rồi mới lui ra, liền bị Dục Cảnh đế kêu ở lại.
Hắn nói: “Nàng giúp Gia quý phi lo liệu thọ yến cực khổ, cũng ngồi ở đây đi.”
Hiền phi thức thời, lại nghĩ tới nàng ta như thiên lôi sai đâu đánh đó của Trang Minh Tâm, hắn cũng vui vẻ cho nàng ta phần thể diện này.
Vệ hiền phi vội vàng từ chối nói: “Thần thiếp đa tạ hoàng thượng ban ngồi, chẳng qua là thần thiếp còn mấy việc phải sắp xếp nữa, thỉnh thoảng chúng cung nhân sẽ tới tìm thần thiếp hỏi ý kiến, thần thiếp vẫn nên ngồi ở bên kia thôi, tránh quấy rầy nhã hứng của thái hậu nương nương, thái phi nương nương và hoàng thượng.”
Dục Cảnh đế nghe vậy liền không miễn cưỡng nữa, gật đầu nói: “Vậy nàng đi đi, sau này trẫm thưởng cho nàng thứ khác.”
Vệ hiền phi khiêm tốn nói: “Có thể lo liệu thọ yến cho Gia quý phi, là vinh hạnh của thần thiếp, thưởng hay không thưởng, thần thiếp cũng không ham muốn những thứ đó.”
Dục Cảnh đế càng hài lòng, cười nói: “Tuy nàng không ham muốn những thứ này, nhưng trẫm nên thưởng vẫn phải thưởng, nếu không chẳng phải là làm cho những người thay trẫm làm việc kia lòng người lạnh giá sao?”
Lời này vừa nói ra, Vệ hiền phi cũng không tiện từ chối nữa, quỳ xuống nói tạ ơn: “Thần thiếp tạ hoàng thượng ban thưởng.”
…
Bởi vì thọ yến phải bắn pháo vào giữa trưa xong thì mới bắt đầu, lúc này cách buổi trưa còn một chút thời gian, Trang Minh Tâm liền cho người đi thông báo một tiếng cho gánh kịch nói, để bọn họ diễn một màn trợ hứng trước.
Lúc trước khi “Hóa điệp”, nàng có dùng kinh nghiệm mấy lần xem kịch nói, từ lời kịch, biểu cảm đến động tác, đối thoại đều dạy những nhạc nhân trong gánh kịch một lần.
Quả thực là làm nàng mệt lả.
Đến “Bạch xà truyện này” này, nàng trực tiếp ném nửa tập thoại bản cho bốn gánh chủ, kêu bọn họ tự mình tìm người viết kịch, tự mình thiết kế diễn xuất và động tác.
Khi chưởng quỹ bỏ mặc thì kết quả chính là, bọn họ có diễn ra hình ra dạng gì không, trong lòng nàng cũng hoàn toàn không chắc chắn.
Mọi người trong gánh kịch đã sớm thay xong trang phục, sau khi nhận được lệnh, lập tức lên mở màn.
Đầu tiên là âm nhạc hoan ca vang lên, tiếp theo bắt đầu có người đứng ở hậu đài đọc lời dẫn truyện, giảng giải là Tiểu Bạch Xà vui vẻ tu luyện ở trong núi như thế nào.
Sau đó xuất hiện một đứa bé nam, thổi sáo và ngồi trên một con nghé.
Cậu ta cứu được Tiểu Bạch Xà suýt chút nữa bị tiều phu dùng rìu đốn củi chém chết, dùng thảo dược băng bó vết thương cho nó, sau đó phóng sinh nó.
Thoáng một cái mà ngàn năm đã trôi qua, Bạch Xà tu thành chính quả, khi phi thăng được bồ tát báo cho là nàng còn nhân quả chưa dứt.
Vì vậy Bạch Xà hóa thân thành một nữ tử tuyệt sắc, đi tới nhân gian tìm người chuyển thế của cậu bé kia để báo ân.
Trên sân khấu, Bạch Tố Trinh che ô giấy dầu vừa ra sân, khóe miệng Trang Minh Tâm lập tức co giật.
Đây không phải là nữ nhạc nhân ngày hôm đó bị Ninh vương nạp vào trong phủ làm thị thiếp kia sao?
Lại nhìn Hứa Tiên đứng trên cây cầu gỗ đạo cụ, không ngoài dự liệu, chính là nam nhạc nhân bị Ninh vương nạp vào trong phủ.
Nàng xích lại gần bên người Dục Cảnh đế, kề tai nói nhỏ với hắn: “Hai vị nhạc nhân một nam một nữ kia, không phải là đã bị Ninh vương gia nạp vào phủ làm thị thiếp rồi sao, tại sao lại về lại Giáo Phường Ti rồi, còn gia nhập vào gánh kịch nữa chứ?”
Dục Cảnh đế nhướng mày lên một cái: “Nàng hỏi trẫm, trẫm hỏi ai? Gánh kịch nói này không phải là ái phi một tay nâng đỡ hả, tại sao bây giờ lớn chuyện như vậy rồi mà nàng lại không biết?”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, cạn lời nói: “Mỗi ngày nói ít thần thiếp cũng có mấy chục việc phải làm, cũng chỉ là chỉ điểm bọn họ vài câu mà thôi, thấy bọn họ đã vào nề nếp, thần thiếp liền không để ý tới nữa, nào biết chuyện của hai người bọn họ?”
Dừng lại một chút, nàng lại hừ nói: “Ninh vương gia là thân huynh đệ của người, chuyện của ngài ấy mà người lại chẳng để ý gì, cũng may là thái hậu nương nương không biết nội tình, nếu không…”
Dục Cảnh đế “Xì” một tiếng: “Tất nhiên là trẫm đã cho người trông coi hắn ta, nhưng bọn họ đều biết là trẫm không thích để ý tới những chuyện bẩn thỉu xúi quẩy này, nên sẽ không tùy tiện trình báo lên trước mặt trẫm.”
Suy nghĩ một chút, lại hòa hoãn giọng, nói: “Nếu như nàng muốn biết, trở về gọi Cao Xảo tới, hỏi một chút là biết thôi.”
Thật ra thì Trang Minh Tâm chỉ là kinh ngạc, có hỏi hay không ngược lại cũng không gấp gáp, cũng có khi là Ninh vương có mới nới cũ, Ninh vương phi sử dụng kế sách đuổi người ra khỏi phủ, còn có thể có lý do nào khác sao?
Trình độ âm nhạc của hai người đã vượt xa những người khác trong Giáo Phường Ti, vốn dĩ nàng còn tiếc nuối vì tổn thất hai vị “Sao sáng giữa ban ngày” này, hôm nay bọn họ đã trở lại, có thể nói là gánh kịch nói như hổ mọc thêm cánh.
Cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Dù sao toàn bộ kinh thành có ai mà không biết gánh kịch nói là do Gia quý phi nàng bảo kê chứ? Huống chi đại kịch viện cũng liên tục không ngừng nộp lên một khoản lợi nhuận kếch xù cho Hộ Bộ, Hộ Bộ còn yêu thích hơn bất cứ ai.
Cho dù bọ họ trở lại Giáo Phường Ti, cũng không cần hầu hạ người khác giống như trước kia nữa, tốt hơn nhiều so với việc ở hậu trạch phủ Ninh vương đấu trí đấu dũng với những thê thiếp của Ninh vương.
Trước khác nay khác mà.
Nàng lắc đầu một cái: “Thôi đi, nguyên do trong đó thần thiếp cũng đoán được tám chín phần mười rồi.”
Màn kịch thứ nhất tiến triển khá nhanh, rất nhanh Bạch Tố Trịnh và Hứa Tiên đã thành thân với nhau.
Làm cho trên mặt của chúng phi tần ở đây và đám người Trịnh Thái Hậu, Liêu thái phi đều hiện lên nét cười từ ái.
Sau đó nhân vật phản diện lên sàn.
Hứa Tiên bị vu tội, bị quân lính dùng xích sắt xuyên qua xương bả vai, đày đến Tô Châu.
Hắn vừa kêu khóc “Nương tử”, nàng bảo trọng, vừa bị quân lính kéo xuống đài.
Từ quý nhân đứng phắt lên, “A a a” hét lớn: “Hôn quan, không tìm được kẻ trộm liền lôi Hứa công tử ra gánh tội thay, đúng thật là vô sỉ!”
Vì không muốn động chạm đến tông thân, nên Trang Minh Tâm đổi nhân vật vương gia vu oan cho Hứa Tiên ăn cắp bảo bối trong nhà hắn ta trong phim trên tivi thành một vị quan to có xuất thân vinh hiển.
Di phi ngồi ở bàn bên cạnh đập bàn một cái, làm cho chung rượu bị nảy lên, thở phì phò nói: “Tức chết ta rồi…”
Trần Ngọc Thấm nhàn nhạt nói: “Hôn quan là đáng ghét, nhưng nói cho cùng, chuyện này vẫn là do trước đây Tiểu Thanh trộm đồ.”
Lời này vừa nói ra, lập tức bị chúng phi tần nói lời công kích lại.
Ngay cả Tĩnh phi, cũng mắt ngân ngấn lệ nói: “Tiểu Thanh cũng không phải là người, đâu biết quy của của nhân gian chứ?”
Trần Ngọc Thấm “Chậc” một tiếng, hừ nói: “Là người hay là yêu không quan trọng, một khi đã lựa chọn cuộc sống ở nhân gian thì phải tuân thủ quy củ của nhân gian, nếu không thì nên bị trừng phạt.”
Trịnh Thái Hậu gật đầu: “Tiên có tiên đạo, yêu có yêu đạo, người có nhân đạo, vốn là đến chết cũng không được lui tới với nhau… Nhưng một khi yêu đã lựa chọn vào nhân giới lịch luyện, tất nhiên là phải tuân theo quy củ của nhân giới mới phải, nếu không thì thiên đạo khó dung.”
Trần Ngọc Thấm mím môi, lộ ra một nụ cười, cất giọng nói: “Thái hậu nương nương cao kiến!”
Tuy trong lòng chúng phi tần không đồng tình với cái nhìn của Trịnh Thái Hậu, nhưng ngoài mặt vẫn tâng bốc nói: “Thái hậu nương nương cao kiến!”
Trang Minh Tâm cười một tiếng, không chen lời vào, trong đầu lại nghĩ bây giờ mới đến khúc này mà đã cãi vã, nhân vật phản diện lớn nhất trong kịch con lừa già hói Pháp Hải còn chưa ra sân đâu.
Bên ngoài tiếng pháo vang lên đùng đùng.
Đoan phi ra lệnh một tiếng, chúng cung nhân nối đuôi nhau đi vào, rất nhanh thức ăn đã đầy đủ.
Nàng ta nâng chung lên, đứng ở chính giữa khách sảnh, cất cao giọng nói: “Hôm nay là sinh thần của Gia quý phi tỷ tỷ, muội muội ở đây, dẫn theo chư vị muội muội, chúc thọ tỷ tỷ, chúc tỷ mãi mãi xuân xanh, phúc thọ an khang.”
Chúng phi tần vội vã đứng lên, đồng thanh nói: “Chúc quý phi nương nương mãi mãi xuân xanh, phúc thọ an khang.”
Trang Minh Tâm đứng dậy, khiêm nhường nói một câu: “Đa tạ chư vị muội muội, bổn cung kính cạn trước.”
Nói xong, lấy tay áo che lại, uống một hơi cạn sạch rượu nho trong chung.
Không sai, hôm nay nàng lại cống hiến ra cho mỗi bàn hai bình rượu nho.
Năm ngoái nho ở Lương Châu được đưa tới, nàng lại làm một mẻ rượu nho, về cơ bản số lượng ngang bằng với năm trước.
Trước khi quan đạo ở Lương Châu được dùng xi măng để tu sửa, Dục Cảnh đế cũng không tiện hao tài tốn của gia tăng số lượng nho cống phẩm.
Chúng phi tần vội vàng đưa rượu đến bên miệng, nhanh chóng uống sạch rượu trong chung.
Trang Minh Tâm cười nói: “Chúng muội muội mau ngồi đi.”
Nàng cũng tự ngồi, đặt chung rượu xuống, cầm đũa lên, gắp một miếng cá nướng đưa vào trong miệng.
Vừa mới nhai đến một nửa trong bụng nàng nhất thời lại cuộn lên, nghiêng đầu “ọe” một tiếng, phun miếng cá nát ra ngoài.
Dọa cho Dục Cảnh đế nhảy cẫng lên, kinh hoảng thất thố hỏi: “Đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ cá nướng có độc?”
Rượu là rượu nho do chính nàng cung cấp, hiển nhiên không thể nào có vấn đề được.
“Không phải.” Trang Minh Tâm khoát tay một cái, vừa mới muốn giải thích thì trong bụng lại cuộn lên một trận, nàng lại “ọe” ra một lần nữa.
Quỳ thủy đã muộn mất năm sáu ngày, nàng vốn tưởng rằng vào kỳ quỳ thủy lần trước đúng lúc gặp phải tiết hàn thực, ăn nhiều đồ nguội nên mới bị chậm, cũng không để trong lòng.
Không ngờ hôm nay vừa ngửi thấy mùi cá là bắt đầu buồn nôn…
Trong lòng đã có suy đoán.
Trịnh Thái Hậu và Liêu thái phi bốn mắt nhìn nhau một cái, ngầm hiểu nhưng không nói, khóe miệng nhếch lên.
“Hoàng đế không cần lo lắng quá, có lẽ là chuyện tốt cũng chưa biết chừng đâu.” Trịnh Thái Hậu trấn an Dục Cảnh đế một câu, quay đầu phân phó Trương ma ma: “Cho người đến thái y viện mời một người chuyên về phụ khoa tới.”
“Chuyên về phụ khoa?” Dục Cảnh đế suy tính những lời Trịnh Thái Hậu nói trong đầu một phen, nhất thời hoảng sợ hồn bay phách lạc.
Đúng, không sai, là kinh hãi, không phải vui mừng.
Phải biết rằng, Trang Minh Tâm đã sớm tuyên bố với hắn là hơn hai mươi tuổi mới sinh con, nhưng hôm nay nàng mới vừa tròn mười tám tuổi…
Xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, trở về không biết là nàng còn làm ầm ĩ với hắn thế nào đâu!
Chắc chắn là tên Cao Xảo chó má gần đây không làm việc chăm chỉ, xoa bóp huyệt eo không triệt để, lưu lại rất nhiều long tinh ở trong người nàng, nếu không thì tại sao lúc trước có hơn một năm không xảy ra chuyện gì chứ?
Xem hắn có lột da ông ta ra không!