Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 84

Đảo mắt cái đã tới tiệc thiên thu* của Dục Cảnh đế.

*Thiên thu: sinh nhật (lời nói kính trọng về ngày sinh của người khác)

Số lượng khách dự tiệc lần này là đông nhất kể từ khi Trang Minh Tâm vào cung tới nay.

Ngoại trừ các tông thân vốn có và các quan viên trong kinh thành cùng gia quyến của họ, còn có cả chín mươi chín ông lão sống thọ.

Có thể nói đã là tiết kiệm lắm rồi.

Phải biết rằng lúc tiên đế còn tại vị, mỗi lần tổ chức tiệc thiên thu, đều mời một ngàn ông lão tham gia, rồi đặt một cái tên đẹp là “Tiệc ngàn lão”.

Không những bày tiệc chiêu đãi bọn họ, khi tiệc tan ông ta còn khen thưởng toàn đồ đắt đỏ cho bọn họ.

Kết quả của việc xài lãng phí xa xỉ như vậy, chính là khi Dục Cảnh đế mới vừa kế vị, trong quốc khố chỉ còn lại vài chục vạn lượng, năm đó phía nam còn bị nạn lũ lụt, phải gọi là đi một bước đã liên tục gặp khó khăn.

Cũng may mấy năm đó tộc Man ở phương Bắc đang nội chiến, không thừa cơ hội nhà trống mà đánh vào, nếu không thì Đại Tề nguy rồi.

Trải qua mấy năm tiết kiệm cùng nghỉ hơi dưỡng sức, quốc khố mới từ từ dồi dào lại.

Còn tư khố của Dục Cảnh đế có xà phòng tựa như con gà mái đẻ trứng vàng, có thể nói là đầy bồn đầy bát.

Nhưng tư khố và quốc khố lại là hai chuyện khác nhau, hắn không thể tùy tiện sử dụng tiền trong quốc khố.

Tương tự như vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không tùy tiện sử dụng tư khố của mình để trợ cấp cho quốc khố.

Trang Minh Tâm đã bận rộn với công việc chuẩn bị một hai tháng nay, vào ngày tiệc thiên thu, nàng lại vội đến chân không chạm đất.

Thẳng đến giữa trưa yến tiệc chính thức bắt đầu, lúc đấy nàng mới có thể ngồi xuống lấy hơi.

Di phi vừa mới được phong Quý phi, hiện tại là Di quý phi, thấy thế “a” một tiếng, cảm khái nói: “Mỗi người đều muốn tranh nhau làm Hoàng hậu, nhưng theo như ta thấy, chức Hoàng hậu này cũng không dễ làm gì, ít nhất thì loại người thô kệch như ta không làm được rồi.”

Chức Quý phi này của Di Quý phi, thực sự xứng đáng với tên của nó.

Thứ nhất nàng trước sau hai lần cứu mạng Dục Cảnh đế, còn cứu mạng của Tam hoàng tử, công lao thật còn nằm tại đó.

Thứ hai phụ thân của nàng ta là Trấn Bắc tướng quân từ trước đến nay đều trung quân ái quốc, hiện tại sắp có chiến sự, cân nhắc nữ nhi của ông lên làm Quý phi, cũng là để cổ vũ sĩ khí.

Trang Minh Tâm lấy khăn lau lau mồ hôi, cười nói: “May còn có Hiền phi muội muội và Thục phi muội muội trợ giúp, nếu không chỉ dựa vào bổn cung, chỉ sợ đã vội tới một mình ngã ngựa rồi.”

Trong Tứ phi còn sót lại phân vị Thục phi, Trang Minh Tâm lấy lý do Đoan phi có công nuôi nấng Tam hoàng tử mà đưa cho nàng ấy.

Vệ Hiền phi và Thục phi mới nhậm chức tất nhiên đều khiêm tốn nói: “Nương nương khách sáo rồi, tay chân thần thiếp vụng về, không rước thêm phiền phức cho nương nương thì đã là không tệ rồi, không dám kể công.”

Di Quý phi thấy bộ dáng một mực cung kính của hai nàng, thấy không hứng thú dời mắt đi, sau đó lại nhìn thấy Trương Đức phi.

Nàng ta nhất thời lại lấy lại được tinh thần.

Nàng ta khiêu khích nói: “Đã mấy ngày không thấy Đức phi muội muội rồi, nghe nói Đức phi muội muội sống an tĩnh vui vẻ cứ ru rú trong cung, không biết còn tưởng Đức phi muội muội đã phạm phải sai lầm gì đó rất lớn, rồi bị giam lỏng trong Vĩnh Thọ cung ấy chứ.”

Trương Đức phi không chỉ một lần bị phạt đóng cửa tự ngẫm, lời này của Di Quý phi cũng có thể nói là như đâm vào tim.

Nhưng Trương Đức phi cũng không nhận chiêu của Di quý phi, thứ nhất là vì đã từng nhận qua một cú đá phi ngay ngực của nàng ta, không muốn lại nhận thêm cú thứ hai; thứ hai là vì không muốn gây chuyện trong tiệc thiên thu của Hoàng đế, tránh chọc giận Hoàng thượng.

Vì vậy nàng ta chỉ thản nhiên nói: “Quý phi tỷ tỷ nói đùa rồi.”

Di quý phi vẫn tin lúc trước mình sảy thai là do Đức phi hại, thường ngày Đức phi cáo ốm không ra khỏi Vĩnh Thọ cung thì thôi, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được, nào dễ dàng chịu buông tha?

Nàng cười lạnh một tiếng: “Ai nói đùa với ngươi? Đức phi muội muội hiện tại ngày càng lớn lối, không để ta vào mắt thì cũng thôi đi, dù sao ta cũng không có bài vị lớn gì trên người, nhưng ngay cả Hoàng hậu nương nương ngươi cũng không để vào mắt, luôn luôn giả bệnh không chịu đến thỉnh an, có phải ngươi cho rằng Hoàng hậu tốt tính quá rồi phải không?”

Trang Minh Tâm: “…”

Các ngươi muốn dồn ép thì cứ dồn ép nhau đi, dồn ép nhau tới nỗi đâm hai nhát đao vào người đối phương cũng được, sao tự nhiên lại kéo người đang đứng hóng biến như nàng vào vòng chiến để làm gì cơ chứ?

Nàng cũng không muốn máu bắn lan sang mình.

Hiện tại Trương Đức phi vô cùng thành thật, ngoại trừ việc luôn giả bệnh, những lúc khác khi không an tĩnh ở trong Vĩnh Thọ cung thì chính là đi tới Từ Ninh cung nịnh hót Liêu thái phi.

Nếu nàng ta vẫn an phận thủ thường như thế, Trang Minh Tâm cũng thật sự không thèm để ý tới nàng ta.

Nhưng Di Quý phi gây phiền phức cho nàng ta, Trang Minh Tâm cũng có thể hiểu được, dù sao trước kia Di Quý phi sảy thai, hơn phân nửa là do Trương Đức phi hạ độc thủ.

Nhân do đời trước gieo thì đời sau phải gánh quả, một thù trả một thù thôi.

Vậy nên Trang Minh Tâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ xem như không nghe thấy.

Trương Đức phi giật giật khóe miệng, thản nhiên nói: “Thần thiếp không dám bất kính với Hoàng hậu nương nương, trừ những lúc mắc bệnh không bò dậy nổi, thì những lúc khác thần thiếp đều mặc gió mặc mưa tới cung Khôn Ninh thỉnh an, kính xin Hoàng hậu minh giám.”

Minh giám thì không thể nào minh giám được, mới vừa rồi nàng đã không đón lời của Di Quý phi, thì lần này Trang Minh Tâm cũng không thể đón lời của Trương Đức phi được.

“Mắc bệnh không bò dậy nổi?” Di Quý phi hỏi ngược lại một câu, rồi thoáng cái đã cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng ngươi mua chuộc thái y thì ta sẽ không biết ngươi đang giả bệnh.”

Không đợi Trương Đức phi trả lời, nàng lại tự nói tiếp: “Hoàng hậu nương nương tốt tính, không so đo với ngươi, nhưng ta lại là kiểu người không chấp nhận được dù chỉ là hạt cát vướng trong mắt. Bắt đầu từ ngày mai, nếu ngươi lại dám giả bệnh không đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thì ta sẽ tự mình dẫn thái y tới Vĩnh Thọ cung chẩn bệnh cho ngươi, nhìn thử xem đến tột cùng ngươi mắc bệnh thật hay bệnh giả?”

Những lời này, xem như nàng ta đang mượn tay của Hoàng hậu là nàng để chỉnh đốn các phi tần không nghe lời.

Trang Minh Tâm nâng trán, Di Quý phi này, không phải khắc tinh của Trương Đức phi, ngược lại giống khắc tinh của nàng hơn, chỉ toàn gây phiền phức cho nàng thôi.

Trương Đức phi cũng không sợ gì, dù sao nàng ta nịnh hót Liêu Thái phi đã thành thói quen, nịnh hót thêm Trang hoàng hậu thì cũng không khó gì.

Con người mà, một khi đã cúi đầu một lần thì sau này có cúi đầu nữa cũng không thấy khó khăn gì.

Nếu đổi lại là những ngày nàng ta còn đứng đầu trong nhóm phi tần, chưởng quản phượng ấn và cung vụ, sao có thể nhịn xuống được khuất nhục như này? Nhưng không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay.

Hiện giờ không nhịn được cũng phải nhịn, hễ có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào, chỉ sợ Đại công chúa sẽ hoàn toàn thuộc về Liêu Thái phi.

Vậy nên khóe miệng nàng ta cứng ngắc nở nụ cười: “Gần đây thân thể xương cốt của thần thiếp đã khỏe lên rất nhiều, tất nhiên phải tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi.”

Mới như vậy đã cúi đầu? Di Quý phi thất vọng.

Chẳng qua nàng ta cũng không phải là loại người bám mãi không tha, thấy tình hình tốt lên nên cũng ngậm miệng mình lại.

Hôm nay là tiệc thiên thu của Hoàng thượng, nàng ta chỉ định nói võ mồm qua loa vài câu, nếu dám trình diễn Toàn Vũ Hành, thì chỉ sợ vị phân Quý phi mới đến được tay này sẽ bị tước lại mất.

Hai người một người là Quý phi, một người là Đức phi, các nàng đánh qua đánh lại toàn những câu sắc bén, đừng nói tới mấy phi tần khác, ngay cả Trang Minh Tâm, tứ phi và cả Tần vương phi đại diện cho tông thân đang cùng ngồi bàn với nhau, cũng không dám xen miệng vào.

Thấy các nàng đã tắt lửa, Tần vương phi liên tục mở miệng ngắt lời: “Xiêm y hôm nay của hoàng hậu nương nương thật đẹp quá, loại vải xài la với kiểu hoa văn mới lạ Hỉ Thượng Mi Sao này nhìn như là của Cục dệt Hàng Châu năm nay?”

Trang Minh Tâm cúi đầu liếc nhìn trường sam đối khâm* dạng hoa la cổ đứng, sau đó cười nói: “Vẫn là Tần vương thẩm hiểu biết sâu rộng, không ngừng cập nhật các loại hoa văn, ngay cả đồ của Cục dệt cũng nói đến rõ ràng tường tận.”

*Đối khâm: là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng.

Những áo dệt thưa có các các lỗ nhỏ, thông khí vô cùng tốt, thích hợp để mặc dưới cái nóng của mùa hè tháng sáu.

Hơn nữa trường sam mà Trang Minh Tâm đang mặc không giống với mấy trường sam đúng quy cách khác có tay áo dài đến gan bàn tay, mà tay áo chỉ dài tới cổ tay, thỉnh thoảng hoạt động còn để lộ ra cổ tay trắng muốt.

Cổ tay nàng tinh tế, ở trên đeo vòng tay uyên ương phỉ thúy xanh của Chính Dương, ở giữa đeo một cái vòng mây, càng nổi bật lên cổ tay trắng như tuyết của nàng.

Nhóm tông thân và cáo mệnh đang ở đây đều âm thầm chậc lưỡi, Trang hoàng hậu này quả thật là báu vật, khuôn mặt xinh xắn, dáng người đẹp thì cũng thôi đi, ngay cả làn da cũng trắng nõn hơn người khác nhiều, thật đúng khiến cho kẻ khác cực kỳ hâm mộ.

Đã vậy Hoàng đế còn hạ lệnh năm nay miễn tuyển tú, bộ dạng được độc sủng cưng chiều kia, lúc đầu trong lòng bọn họ vẫn còn hi vọng muốn đạt lấy, nhưng hiện tại đã đưa ra động tác rút lui.

Đừng mãi cứ si ngốc chờ tuyển tú rồi làm chậm trễ tiền đồ của tôn nữ khuê nữ nhà mình nữa, phải nhanh chóng kiếm được nữ tế thích hợp mới là chuyện quan trọng hơn.

*

Ngoại trừ khung cảnh lục đục náo loạn trước khi mở tiệc của Di Quý phi và Trương Đức phi, sau đó yến hội tiến triển vô cùng thuận lợi, cũng không có chỗ nảo đặc sắc.

Vì nhóm Tần vương phi và Di Quý phi cứ thích gây rối, nên Trang Minh Tâm đã bị rót hơn 10 20 chén rượu nho.

Rượu nho không say ngay được, nhưng lại có tác dụng chậm, lúc tiệc tan Trang Minh Tâm có ba phần men say.

Đợi sau khi chỉ huy cung nhân dọn dẹp cung Khôn Ninh và Càn Thanh cung xong xuôi, ba phần men say đó của nàng đã biến thành năm sáu phần.

Trang Minh Tâm dựa vào tay Quỳnh Phương đi từ trên phượng liễn xuống, nàng lảo đa đảo đảo đi tới Đông Thứ gian, xiêm y cũng không thèm đổi, đã ngã rạp trên giường La Hán.

Nàng nhắm mắt, cảm giác hai má mình cứ vù vù như đang bốc hơi nóng, trời đất trước mắt quay cuồng, tựa như đang ngồi trên xe cáp treo.

Thôi Kiều mang nước mật ong giải rượu tới đây, sau đó cùng Quỳnh Phương hợp sức đỡ Trang Minh Tâm dậy, đút một chén mật ong, sau đó lại muốn cầm đá giải rượu cho nàng ngậm.

Nhưng đã bị Trang Minh Tâm cự tuyệt: “Không, không cần, bổn cung không thích vị của đá giải rượu.”

Quỳnh Phương đang muốn khuyên nhủ, chợt nghe giọng nói của Dục Cảnh đế vang lên ở bên ngoài: “Có đá giải rượu không? Mau lấy một viên cho trẫm ngậm.”

Sau đó rèm cửa ở Đông Thứ gian được vén lên, Dục Cảnh đế vịn vào tay Cao Xảo lung la lung lay bước tới.

Hai má hắn ửng đỏ, bước đi vô định, hiển nhiên cũng có chút men say.

Khóe miệng Trang Minh Tâm co quắp, Dục Cảnh đế này quả nhiên một khi đã vào tiệc rượu thì nhất định sẽ say mà.

Thôi Kiều lên tiếng đáp lại rồi lui xuống, không lâu sau, nàng ta lấy đá giải rượu cùng một chén nước mật ong lên.

Dục Cảnh đế bỏ tay Cao Xảo ra, ừng ực uống hết nước mật ong, sau đó nhét đá giải rượu vào miệng, dùng giọng nói lờ mờ nói: “Thế nào mà Tử Đồng cũng uống say? Ai lại to gan lớn mật đến thế, ngay cả nàng cũng dám rót?”

Nói xong, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, sau đó giơ tay sờ vào mặt nàng.

Trang Minh Tâm vung tay xuống, lẩm bẩm nói: “Đừng chạm vào thần thiếp, đầu choáng lắm.”

Tửu lượng nàng khá tốt, chút rượu nho này thật không đến nỗi say mèm, nhưng đầu lại choáng lợi hại, không thể nhúc nhích.

Dục Cảnh đế thu tay lại, không làm phiền nàng nữa, vô cùng có kinh nghiệm nói: “Rượu nho tác dụng chậm, đầu bị choáng cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, nàng nằm nghỉ ngơi một canh giờ thì sẽ không sao nữa.”

Điều kiện tiên quyết là nàng không uống quá nhiều…

Nếu uống quá nhiều, sợ là không chỉ choáng đầu thôi, mà còn có thể bị nôn mửa.

Trang Minh Tâm “ừ” một tiếng, lại ân cần nói: “Người không uống quá nhiều đấy chứ?”

Sau đó nàng lại dặn dò Quỳnh Phương một câu: “Để ý Hoàng thượng một chút, nếu phát hiện người có nôn mửa, thì lập tức nâng người dậy, tránh cho nôn đến tắc nghẽn yết hầu.”

Kiếp trước nàng đã từng giải phẫu cho những thi thể say rượu rồi nôn đến nghẹn chết không chỉ một hai lần gì, thảm kịch như vậy vạn lần không thể phát sinh trên người Dục Cảnh đế.

Dục Cảnh đế kéo gối rồi kê ra sau ót, nghiêng đầu nhìn nàng, cười hì hì nói: “Đa tạ Tử Đồng quan tâm, chẳng qua hôm nay trẫm cũng không uống bao nhiêu, vẫn chưa tới mức say đến nôn mửa.”

Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, lần này nàng vẫn duy trì thái độ hoài nghi, dù sao hơn một nửa người uống rượu sẽ không chịu thừa nhận mình đã uống say.

Cũng giống như nàng, trong mắt người ngoài, nàng đã say đến mức đi đứng không nổi, nhưng trong lòng vẫn luôn kiên định cho rằng mình vẫn chưa uống quá say.

Nàng nói cho có lệ: “Được được được, Hoàng thượng không uống say, thần thiếp đã dặn một câu dư thừa rồi.”

Dục Cảnh đế thấy thế, cũng không tiếp tục nói tới việc này nữa, ngược lại còn thân thiết dò hỏi: “Hôm nay trong yến tiệc có người nào khiến nàng thấy buồn bực không?”

Trang Minh Tâm đang muốn lắc đầu, vừa mới động đầu thì trời đất đã quay cuồng một trận, nàng lập tức ngừng lại, trì hoãn trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng: “Hoàng thượng nói xem, hôm nay là tiệc thiên thu của Hoàng thượng, ngay trong lúc này ai lại dám ăn gan hùm mật báo chèn ép thần thiếp rồi khiến cho Hoàng thượng trong lòng không thoải mái chứ?”

Chuyện kiện cáo vạch trần của Di Quý phi và Trương Đức phi thì nàng không nói ra, dù sao cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, không cần nói ra để khiến hắn thêm buồn phiền.

Dục Cảnh đế cười nói: “Cũng đúng, là trẫm nghĩ nhiều rồi.”

Khách đến dự tiệc rất đông, loại tử tế hay loại không ra gì đều có thể vào dự tiệc, nên ban đầu hắn còn lo lắng sẽ có người khiến nàng không thoải mái, ai ngờ chỉ có mình nghĩ nhiều.

Hôm nay là thiên thu của hắn, cho dù là mâu thuẫn lớn hơn nữa, thì chỉ sợ trong ngày này đều phải ngừng chiến.

Người ta cũng là vì quan tâm đến nàng, Trang Minh Tâm cảm kích, nói lời cảm tạ: “Đa tạ Hoàng thượng nghĩ cho thần thiếp.”

“Nàng biết là tốt rồi.” Dục Cảnh đế đắc ý nhếch miệng.

Trước kia dù trong lòng nàng đã biết rõ, nhưng ngoài miệng vẫn luôn keo kiệt, khiến cho trái tim hắn bị treo ở giữa trời.

Hiện tại nàng đã chỉnh lại thái độ, muốn nói gì đều nói thẳng ra, cũng không để hắn làm việc không công nữa, trong lòng hắn quả thật không có chỗ nào là không thỏa mãn cả.

Chỉ cảm thấy mọi việc suôn sẻ, mỗi ngày đều khiến người ta mong chờ.

Trang Minh Tâm vừa muốn ngủ một chút, nhưng lại nghĩ tới một chuyện, nàng phân phó Quỳnh Phương: “Mang quà sinh nhật bổn cung chuẩn bị cho Hoàng thượng đến đây.”

Dục Cảnh đế trở mình một cái nằm dậy, vui vẻ nói: “Ái phi chuẩn bị quà sinh nhật cho trẫm?”

Hay là hà bao hắn đã đợi hai ba năm nay, cuối cùng cũng làm xong?

Đây quả thật là niềm vui bất ngờ, hắn không dám hy vọng xa vời, dù sao nàng không hứng thú gì tới nữ công, thêu thùa thì học được nét có nét không, đến hiện tại ngay cả một đóa hoa cũng thêu không đẹp.

Hắn “khụ” một tiếng, thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa cho dù hà bao xấu đến cỡ nào, hắn đều phải vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, tuyệt đối không để nàng cảm thấy thẹn thùng.

Chẳng qua hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, Trang Minh Tâm là người thông minh như vậy, sao có thể tự để lộ ra khuyết điểm được?

Quỳnh Phương dâng lên một cái hộp.

Trang Minh Tâm cười nói: “Đây là công thức làm kính.”

Sau đó lại nói giỡn một câu: “Nếu nói công thức làm xà phòng là con gà mái đẻ trứng vàng, thì công thức làm kính này lại là con đà điểu đẻ những quả trứng vàng đó.”

“Công thức làm kính?” Dục Cảnh đế nhận lấy cái hộp, mở ra rồi lấy một xấp giấy thật dày ở trong ra, đọc qua những chữ trên đó, thấy phần trên ghi là tài liệu đá vôi, thạch anh, hắn không hiểu nói: “Kính này dùng để làm gì?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Kính giống với thủy tinh, nhưng trong hơn và sáng hơn thủy tinh. Về mặt tác dụng, cũng phong phú hơn…”

Nàng suy nghĩ một lát, rồi trình bày nói: “Về mặt quân sự có thể dùng làm Thiên Lý Nhãn, dùng để thăm dò được tình hình của quân địch ở cự ly xa. Về mặt dân sinh, có thể làm kính phẳng để khảm vào cửa sổ, làm cho căn phòng trở nên sáng sủa ấm áp, có thể làm ly, khay, đĩa, bát đựng đồ ăn; có thể làm đồ trang trí bằng kính; có thể làm thành kính gương có thể chiếu được rõ ràng toàn bộ bóng người…”

Ngừng một chút, nàng lại nâng trán nói: “Còn nhiều lắm nhưng trong lúc nhất thời thần thiếp không nhớ ra được, tóm lại là có rất nhiều tác dụng, là đồ tốt siêu siêu đỉnh.”

Mấy cái tác dụng khác thì Dục Cảnh đế không thèm để ý, dù sao cũng có vật để thay thế, nhưng Thiên Lý Nhãn thăm dò được tình hình quân địch ở cự ly xa kia, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, liên tục hỏi tới không ngừng: “Thiên Lý Nhãn? Là có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của kẻ địch cách cả ngàn dặm?”

“Sao có thể được chứ.” Trang Minh Tâm bật cười, nghĩ thầm món đồ này gọi là ống nhòm, nàng sợ người cổ đại không hiểu được, nên mới dùng tục xưng là “Thiên Lý Nhãn”, nàng vội giải thích: “Mặc dù gọi là Thiên Lý Nhãn, nhưng cũng không nhìn xa được tới vậy, nhìn xa nhất chỉ trong một hai dặm thôi, mà điều kiện tiên quyết là kĩ thuật chế tác phải thật thành thạo mới được.”

Tuy Dục Cảnh đế có chút thất vọng, nhưng thấy nhiêu đó cũng được rồi, hắn vỗ tay khen ngợi nói: “Một hai dặm cũng đủ rồi, dù sao trước mắt còn có thám báo*, nếu trang bị ống nhòm cho thám báo thì lúc tộc Man đến chiếm đánh cổng thành, khu vực biên thành cách bốn năm dặm đã có thể nhận được tin tức, cũng đủ để chuẩn bị chu toàn rồi.”

*Thám báo: cách gọi lính trinh sát ngày xưa.

Tiếp đó hắn một lời khó nói hết trừng mắt nhìn Trang Minh Tâm: “Món đồ quan trọng như vậy, nàng lại muốn dùng nó để làm ly, khay, đĩa, bát đựng đồ ăn, quả thật là phung phí của trời!”

Trang Minh Tâm từ từ nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy tầm mắt của hắn, nhưng lại nghe được giọng nói của hắn rất rõ ràng.

Nàng nói: “Tạo ra Thiên Lý Nhãn thì có dùng tới bao nhiêu kính đâu chứ? Sau này người sai người mở thêm mấy xưởng kính là được rồi. Ly, khay, đĩa, bát đựng đồ ăn không có cũng được, nhưng phải nhanh chóng làm ra được kính phẳng, để còn thay hết mấy cái cửa sổ.”

Nàng thật sự đã chịu đủ cửa sổ cổ đại rồi, màn cửa bằng lụa mỏng mùa hè vẫn còn tạm được, còn ba mùa xuân, thu, đông đều xài cửa sổ giấy trắng.

Cửa sổ giấy bị gió lùa thì không đáng nhắc tới, mức độ thấu sáng* của giấy trắng có hạn, ban ngày ở trong phòng cũng không sáng sủa mấy.

*Thấu sáng: ánh sáng xuyên qua.

Nếu gặp hôm trời mưa mây đen giăng đầy, thì ban ngày phải thắp nến lên.

Quả thật khiến bản thân tức chết đây mà.

Không đợi Dục Cảnh mở miệng, nàng lại hừ nói: “Thần thiếp vốn muốn bán công thức làm kính với giá mười vạn lượng bạc cho Hoàng thượng, nhân dịp lần này thần thiếp không lấy một xu nào, chỉ muốn làm ra vài tấm kính phẳng để khảm cửa sổ, yêu cầu đơn giản như vậy Hoàng thượng cũng không thể không đáp ứng chứ?”

Dục Cảnh đế cảm động nói: “Tử Đồng thế mà lại chuẩn bị quà sinh nhật có giá trị tới mười vạn lượng bạc, trẫm thật sự vô cùng vui sướng.”

Hắn khoa trương lau mắt, sau đó cười nói: “Xem Tử Đồng nói kìa, chỉ là vài tấm kính phẳng thôi mà, trẫm sao có thể keo kiệt đến vậy? Đừng nói tới kính phẳng, ngay cả ly, khay, đĩa, bát đựng đồ ăn, chỉ cần là vật Tử Đồng thích, trẫm tuyệt đối không nói hai lời.”

Trang Minh Tâm hài lòng.

Nàng vô cùng rộng lượng nói: “Ly, khay, đĩa, bát đựng đồ ăn thì nói sau đi, trước cứ nhanh chế ra Thiên Lý Nhãn quan trọng hơn, sắp tới lúc tộc Man đến chiếm đánh cổng thành rồi, hy vọng Thiên Lý Nhãn có thể phát huy được tác dụng.”

Dục Cảnh đế vuốt cằm: “Sáng mai trẫm sẽ lần lượt triệu kiến quản sự Tượng tác giám và Công bộ Thượng thư, ra lệnh cho Tượng tác giám chọn những thợ thủ công đáng tin cậy bí mật thành lập xưởng kính chuyên môn chế tác Thiên Lý Nhãn, rồi ra lệnh Công bộ Thượng thư chiêu mộ các thợ thủ công thành lập xưởng kính phổ thông chế tác ra các dụng cụ thủy tinh và kính phẳng.”

Trang Minh Tâm nhắm mắt lại, duỗi duỗi ngón tay cái đưa về phía Dục Cảnh đế đang nói chuyện: “Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương*, Hoàng thượng quả thật anh minh!”

* Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương: ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.

Dục Cảnh đế bật cười, nâng tay nắm chặt ngón tay cái của nàng, dùng đầu ngón tay út gãi gãi lòng bàn tay nàng, rồi cười nói: “Đa tạ Tử Đồng khích lệ.”

Sau đó hắn buông tay nàng ra, rồi vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, nói: “Được rồi, có chuyện thì cứ nói sau, trước mắt chúng ta cứ ngủ một giấc đã.”

*

Ngủ một giấc hơn một canh giờ, lúc tỉnh dậy bên ngoài đã có những rặng mây đỏ giăng đầy trời.

Trong viện, Niên Ca Nhi đã đi đứng vô cùng ổn định đang đuổi theo phía sau Tướng Quân, có ý định muốn kéo đuôi của nó.

Tướng Quân hiểu được tính người, tựa như đang chơi đùa với Niên Ca Nhi, cố ý chạy trước hắn vài bước.

Có “cà rốt” này dẫn ở phía trước, Niên Ca Nhi cũng không ngại mệt, hắn kiên trì đến cùng nện từng bước chân nhỏ đuổi theo sau.

Trương nương tử và các cung nữ thái giám khác đã bắt đầu vây quanh Niên Ca Nhi, mọi lúc đều đề phòng sợ hắn ngã sấp xuống.

Quả nhiên ngay sau đó, Niên Ca Nhi thoáng cái đã “bẹp” một tiếng nằm úp sấp trên mặt đất.

Nhóm Trương nương tử muốn tiến lên trước để đỡ, nhưng đã bị Trang Minh Tâm cách một rèm cửa bằng lụa mỏng hô bảo dừng lại: “Ai cũng không được phép đỡ, để hắn tự mình đứng dậy.”

Niên Ca Nhi nằm sấp trên mặt đất, bộ dáng muốn khóc nhưng lại không khóc được.

“Niên Ca Nhi là hài tử giỏi, đã té ngã thì phải tự mình đứng dậy.” Trang Minh Tâm lừa một câu, rồi dụ dỗ nói: “Chỉ có hài tử giỏi mới được ăn đường nhân hình thỏ con thôi.”

Vừa nghe tới đường nhân hình thỏ con, Niên Ca Nhi thoáng cái đã vểnh cái mông trên thân thể nhỏ nhắn của mình lên, sau đó tự mình đứng dậy.

Lúc này đám người Trương nương tử mới chạy lên vây quanh hắn, giúp hắn phủi đi những bụi bậm trên người.

Tiếp đó chợt nghe Trương nương tử “a” một tiếng: “Nguy rồi, tay thái tử gia bị trầy da, nương nương, mau gọi ngươi mời thái y tới.”

“Dẫn hắn vào, cho bổn cung nhìn một cái.” Chuyện tiểu hài tử va va chạm chạm quả thật rất bình thường, Trang Minh Tâm cũng không sốt ruột đến bốc lửa.

Trương nương tử ôm lấy Niên Ca Nhi, bước chân chạy vào có chút loạn.

Trang Minh Tâm nhận lấy Niên Ca Nhi, đặt hắn ngồi trên đùi mình, trước tiên nhìn hai tay hắn, thấy lòng bàn tay bị chà xát đến rách cả da, thấp thoáng còn thấy cả được tơ máu.

Sau đó nàng lại lột hai cái tất của hắn ra, thấy vùng da trên đầu gối còn lành lặn, vẫn chưa bị trầy.

Có thể thấy được hắn dời trọng tâm hết lên phần thân trên, hai tay đập xuống đất trước, lúc đó phần tất chỉ mới chạm đất.

Nàng cười nói: “Không có việc gì, chỉ bị té rách da thôi.”

Sau đó nàng phân phó Quỳnh Phương: “Mang cồn tới đây.”

Lúc trước làm xà phòng, nàng làm ra được dụng cụ chưng cất để chưng cất hoa tươi, trong lúc dưỡng thai nàng đã chỉ huy cung nhân thử làm cồn, trải qua hơn nửa năm thử nghiệm, cuối cùng nàng cũng nghiên cứu ra thành công.

Đương nhiên, không có máy đo nồng độ cồn, tất cả đều chỉ là ước tính, khẳng định không thể nào so được với cồn ở hiện đại.

Nhưng đây cũng đã là tiến bộ vượt thời đại rồi.

Nàng đã miễn phí đưa công thức làm ra cồn cho bên Thái y viện, hiện tại cồn do Thái y viện sản xuất đã trở thành dược phẩm thiết yếu của các hiệu thuốc Bắc lớn.

Ngay cả cồn mà Trang Minh Tâm đang dùng, cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên những chuyện chuyên môn, vẫn cần có những người chuyên môn để làm, với trình độ gà mờ như nàng, nhiều nhất cũng chỉ làm ra được giống vẻ ngoài.

Quỳnh Phương rất nhanh đã mang bình sứ nhỏ đựng cồn tới, đồng thời còn mang tới tăm bông vừa chế tác ra và đã được đun sôi qua.

Trang Minh Tâm thấm chút cồn vào tăm bông, sau đó nói với Niên Ca Nhi: “Cồn có thể giết trùng trùng trên tay con, nhưng sẽ có chút đau, nếu Niên Ca Nhi nhịn được không khóc, mẫu hậu sẽ thưởng cho con một cây đường nhân hình thỏ con.”

Hôm qua Niên Ca Nhi mới ăn một cây đường nhân, dựa theo ước định giữa hắn và mẫu hậu, phải sáu ngày sau mới được ăn thêm một cây nữa, nhưng lần này mẫu hậu lại muốn thưởng cho hắn thêm đường nhân…

Hắn sợ mẫu hậu đổi ý, vội nói: “Niên Ca Nhi, không khóc.”

Trang Minh Tâm cười cười, bôi cồn vào chỗ vết thương của hắn, Niên Ca Nhi lập tức đau đến nỗi “ê ê” hít một ngụm khí.

Niên Ca Nhi nghiến răng chịu đựng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng nếu khóc lên thì không còn đường nhân hình thỏ con nữa, nên kiên cường nhịn lại không khóc.

Trang Minh Tâm sợ hắn không chịu được, sau khi bôi xong một lòng bàn tay hắn, nàng lại nhanh chóng dính thêm một chút ít cồn, rồi bôi vào lòng bàn tay còn lại.

Đợi hai tay đều đã được bôi xong, nàng mới khẽ thở phào một hơi.

Nàng đứng dậy tự mình lấy đường nhân thỏ con từ trong hộp tròn đưa cho Niên Ca Nhi, vuốt cái đầu nhỏ của hắn tán dương: “Niên Ca Nhi thật dũng cảm, là hài tử giỏi của mẫu hậu.”

Niên Ca Nhi liếm đường nhân hình thỏ con, sau đó thoáng cái đã quên sạch sự đau đớn trong lòng bàn tay.

back top