Tác giả: Thập Thanh Diểu
Dịch: Hạ Hằng
Chương 5: Đây là ngày rất quan trọng
Cuối tháng 8, cơn mưa mùa hạ xối xả bất ngờ ập đến thành phố này, mưa to liên tiếp mấy ngày khiến nhiều nơi trong thành phố phải đóng cửa.
Quán trà sữa chỗ Bắc Giang và Nam Chỉ làm việc cũng vậy, trời mưa to như này sẽ chẳng có mấy khách đến mua trà sữa nên sếp dứt khoát đóng cửa không bán nữa.
Sau khi đóng quán, Nam Chỉ về KTX, cô dặn Bắc Giang mấy ngày này phải ở trong nhà không được đi ra ngoài.
Vốn dĩ lúc đầu cô còn hơi lo lắng, không biết mấy ngày này Bắc Giang ăn uống ra sao nhưng kết quả lại lộ ra tài năng nấu nướng.
Nam Chỉ thấy Bắc Giang biết nấu cơm, hơi bất ngờ: "Em còn nhỏ mà đã biết nấu cơm rồi à, giỏi thật đấy."
Bắc Giang xấu hổ gãi đầu: "Tại mọi người bảo con trai mà biết nấu cơm sẽ hấp dẫn lắm, sau này dễ lấy vợ nên em học nấu."
Nam Chỉ nói, người như Bắc Giang chắc chắn sẽ lấy được một cô vợ rất xinh đẹp.
Bắc Giang nhìn mặt Nam Chỉ rất lâu, mãi một lúc sau mới cúi đầu khẽ "ừm ừm".
...
Tiếng mưa rào rào rơi bên ngoài ô cửa sổ, 6:30 sáng Bắc Giang tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.
Cậu nhổm dậy, chống tay với lấy điều khiển đặt trên tủ đầu giường tắt điều hòa đang hoạt động đi.
Sau đó cầm điện thoại mở app đặt đồ ăn lên, tay gãi đầu, mắt lim dim xem hết quán này đến quán khác.
Tìm một lúc lâu, cửa hàng nào cũng đóng cửa không ship do trời mưa, ngay cả shipper cũng không tìm được.
"Vch." Bắc Giang ném điện thoại đi, nghiến răng ch...ửi b..ậy.
Nam Chỉ thường không ăn sáng, bình thường sẽ nhịn đến bữa trưa ăn bù luôn.
Cậu cũng từng hỏi Nam Chỉ tại sao không ăn sáng, đáp án Nam Chỉ đưa ra dĩ nhiên là không có thời gian, chủ nhật được nghỉ thì không dậy được.
Bắc Giang biết Nam Chỉ làm vậy là để tiết kiệm tiền, Nam Chỉ chăm chỉ đến mức ngày nghỉ cũng ôm sách đến thư viện từ sáng sớm thì sao có thể không dậy được?
Cậu không biết hoàn cảnh gia đình Nam Chỉ khó khăn như nào mới khiến chị ấy bỏ cả bữa sáng.
Sau khi biết chuyện này, ngày nào Bắc Giang đi làm cũng xách theo hai phần ăn sáng tới quán, nhõng nhẽo Nam Chỉ ăn sáng cùng cậu.
Về cơ bản thì bữa sáng đều là do chính cậu làm, có thế này thì khi Nam Chỉ ăn sẽ không áy náy mấy.
Có lẽ Nam Chỉ chắc cũng biết tâm tư của cậu nên thường xuyên đi siêu thi mua một ít nguyên liệu nấu ăn xách tới nhà cậu, bảo mua về KTX cũng chẳng nấu được nên mang tới chỗ cậu để, khi nào rảnh thì nấu.
Sau khi quán đóng cửa do trời mưa to, Bắc Giang đều đặt đồ ăn bên ngoài hoặc gọi ship giao bữa sáng cho Nam Chỉ.
Nhưng hôm nay do mưa to liên tục mấy ngày không ngớt nên một số nơi trong thành phố đã ngập, bây giờ ngoại trừ có việc cần thiết lắm mới ra ngoài thôi.
Nhưng dù cho thế nào thì hôm nay Bắc Giang cũng phải đi tới chỗ Nam Chỉ.
Bởi vì ngày 23 tháng 8 là sinh nhật Nam Chỉ.
Bắc Giang định tặng hoa và bánh kem nhưng trời mưa chủ quán đóng cửa rồi.
Cậu nhì nhằng với bà chủ tiệm hoa rất lâu, nói hôm nay là ngày sinh nhật của một người rất quan trọng rất quan trọng, cậu nhất định phải đến gặp cô ấy.
Cậu nhì nhằng rất lâu, cuối cùng bà chủ cũng đồng ý cho cậu đến cửa hàng lấy hoa.
Lúc bà chủ đang bó hoa, cậu ở nhà ninh một nồi cháo trứng muối thịt nạc với hấp một ít bánh bao đường nâu, xong xuôi mới mặc quần áo chỉnh tề xách đồ ra ngoài.
Nam Chỉ gửi tin nhắn cho cậu, trả lời chuyện sáng nay cậu hỏi bữa trưa hôm nay cô định ăn như nào.
Cô bảo nhà trường thống nhất sắp xếp cho người đưa bữa trưa và bữa tối, bảo cậu không cần phải lo lắng, nấu cơm một mình ở nhà phải chú ý an toàn.
Bắc Giang không reply tin nhắn nữa bởi cậu vội tới cửa hàng lấy hoa.
Bên ngoài mưa rất to, cầm chiếc ô ướt sũng như sắp bị bẻ cong ra vậy.
Bắc Giang đi khoảng hai mươi phút mới đến tiệm hoa, quần áo của cậu ướt đẫm.
Bà chủ nhìn thấy bộ dạng của cậu bèn vội vàng đưa khăn cho cậu, càm ràm bảo: "Ngày gì mà quan trọng thế, mưa như này không đổi sang ngày khác được à?"
Bắc Giang cầm lấy khăn, cười lắc đầu: "Không được ạ." Đây là sinh nhật đầu tiên cậu tổ chức cho Nam Chỉ.
Sau khi nhận bó hoa, Bắc Giang không cằn nhằn gì, trước khi đi bà chủ còn đưa cho cậu một cái bánh kem, bảo sáng nay mình làm thử cũng không được ngon lắm, thời tiết như này chắc chẳng có quán bánh ngọt nào mở cửa đâu.
Bắc Giang rất biết ơn bà chủ, nói liên tiếp mấy câu "cháu cảm ơn" rồi mới đi.
Cậu định gọi taxi nhưng thời tiết như này rất khó gọi, chờ mãi không thấy xe nào nhận đành phải đi bộ tới trường.
Trên đường tới trường giẫm phải mấy rãnh nước đang chảy xiết, nước vào hết trong giày.
Bắc Giang che chở cẩn thận bó hoa trong ngực, dùng cơ thể mình ngăn nước mưa bên ngoài ô, không dám để bó hoa bị nước mưa làm hỏng.
Chờ đến khi tới KTX, Bắc Giang mới gọi điện thoại cho Nam Chỉ bảo mình đang ở dưới KTX rồi.
Nam Chỉ nghe xong vội vàng hỏi vài câu sau đó vội vã cúp điện thoại chạy xuống dưới.
Chỉ trong chốc lát, cậu đã thấy Nam Chỉ mặc đồ ngủ chạy xuống.
Lúc này người Bắc Giang ướt đẫm, quần áo ướt đến nỗi có thể vắt ra nước, đầu tóc cũng ướt hết, lọn tóc trên trán còn nhỏ nước.
Bó hoa cậu ôm trong ngực tuy rằng đã được bảo vệ nhưng trên cánh hoa vẫn dính rất nhiều nước mưa.
Nam Chỉ chạy tới trước mặt cậu, không chờ Nam Chỉ mở lời, Bắc Giang đã nhanh trước một bước đưa bó hoa lên: "Chị, sinh nhật vui vẻ nhé."
.......
Ngày hôm ấy Nam Chỉ tìm giáo viên hướng dẫn của mình, tiện đường đưa hai người về trọ.
Trên đường đi, Nam Chỉ không nói một câu nào với Bắc Giang.
Lúc ở dưới KTX, cô liên lạc với xe ở xung quanh đó, sau khi lên xe trừ việc chào hỏi với giáo viên hướng dẫn thì cô không nói gì thêm.
Đó là lần đầu tiên Bắc Giang nhìn thấy Nam Chỉ tức giận.
Hình như giáo viên hướng dẫn cũng cảm nhận được trạng thái cảm xúc của Nam Chỉ, thế là bèn cười giảng hòa bảo: "Bạn trai đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật em à, ngưỡng mộ thật đấy."
Câu này vừa nói ra, Bắc Giang lập tức căng thẳng nhìn qua chỗ Nam Chỉ.
Cũng may Nam Chỉ không bác bỏ, chỉ cười.
Giáo viên hướng dẫn chỉ gợi ra thế thôi cũng không nói tiếp nữa.
Sau khi xuống xe, Nam Chỉ chẳng nói chẳng rằng ôm bó hoa lên lầu.
Bắc Giang bị thái độ của cô dọa cho sợ, chạy đuổi theo bước chân Nam Chỉ: "Chị ơi."
Nam Chỉ phớt lờ cậu.
Vừa bước vào cửa, Bắc Giang lập tức kéo Nam Chỉ: "Chị."
Nam Chỉ quay đầu, nhìn cậu không nói gì.
Ánh mắt cô dường như đang hỏi trong im lặng, hỏi cậu tại sao không nghe lời.
Bắc Giang tủi thân cúi đầu: "Chị ơi, chị đừng bơ em mà." Nói ra câu này, một nam sinh lớn tướng như cậu vành mắt đỏ ửng lên.
Cậu không thể nào chịu đựng được cái cảm giác chị đối xử với cậu bằng thái độ ấy.
Cuối cùng Nam Chỉ vẫn mềm lòng, cô hỏi: "Không phải chị đã dặn em ở nhà đừng ra ngoài à? Với tình hình bây giờ nếu em ra ngoài xảy ra chuyện gì thì chị biết ăn nói với chị gái em sao đây? Em có biết bên ngoài kia nguy hiểm như nào không? Lúc mới tới không phải chúng ta đã giao hẹn rồi à? Chẳng phải em cũng đã đồng ý rồi đấy sao?" Hình như Nam Chỉ thực sự rất giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: "Nếu biết em không nghe lời thì lúc ấy chị đã không đồng ý."
Bí Ngô nhỏ hình như cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, kêu "meow meow" trốn vào trong ổ mèo.
Bắc Giang mím môi, nghẹn họng không thốt được gì, nhưng cuối cùng vẫn nói:
"Chị, hôm nay là sinh nhật của chị."
Nam Chỉ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh giải thích cho Bắc Giang hiểu: "Chị biết hôm nay là sinh nhật chị, nhưng nó không phải là ngày quan trọng gì cả, hôm khác chúng ta có thể ——"
"Không phải." Bắc Giang ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định: "Hôm nay là ngày quan trọng nhất."
"Đối với em, ngày sinh nhật của chị chính là ngày vô cùng quan trọng.
Em muốn chị nhận được bó hoa tượng trưng cho sự bình yên vào ngày sinh nhật, chính miệng nói câu sinh nhật vui vẻ với chị, có thật tâm thì mới linh nghiệm."
Thật ra thì cậu cũng biết hành động này đến cỡ nào, chẳng có ai cảm thấy lãng mạn đâu, chỉ cho rằng cậu là một thẳng ngớ ngẩn thôi.
Nhưng cậu không nghĩ thế, cậu thấy thanh xuân của mình nên làm cho chị thật nhiều điều.
Tương lai có thể phải cân nhắc nhiều mặt thiệt hơn, nhưng bây giờ cậu có thể bốc đồng, có thể dũng cảm, có thể làm bất cứ chuyện gì mà bản thân cho là đúng.
Nam Chỉ không muốn để cho Bắc Giang ướt sũng đứng trước cửa nên đành vội vàng kết thúc câu chuyện rồi đẩy cậu vào phòng tắm thay quần áo.
Chờ Bắc Giang vào phòng tắm, cô nhặt bó hoa rơi dưới đất lên, dùng tay lau nhẹ nước mưa dính trên cánh hoa sau đó đặt lên bàn.
Bây giờ đã là giữa trưa, cháo sáng nay Bắc Giang nấu cho cô giờ đã nguội ngắt rồi.
Nhưng Nam Chỉ vẫn mở cháo ra ăn.
Lúc Bắc Giang đi ra, Nam Chỉ đang đứng trước bếp nấu mì cho cậu.
Cậu thấy nồi cháo mình nấu cho Nam Chỉ đã được cô ăn hết, hộp trống không vẫn còn đang đặt trên bàn chưa kịp dọn.
Nhưng rõ ràng, cháo đã nguội.
Nghe thấy tiếng động đằng sau, Nam Chỉ quay đầu nhìn cậu: "Xong rồi à? Em ngồi xuống đi, chị bưng mì ra cho em."
Bắc Giang nghe giọng của cô đã dịu dàng trở lại, hình như hết giận rồi.
Cậu dè dặt đi tới rồi ngồi xuống, ngập ngừng xin lỗi: "Chị ơi, em xin lỗi." Chuyện hôm nay cậu không hề sai, nhưng để cho chị lo lắng thì đúng là cậu sai thật.
Nam Chỉ bưng bát mì tới: "Không sao, lần sau đừng như vậy là được."
Bắc Giang không đáp lại, cậu không dám bảo đảm lần sau mình có làm những chuyện tương tự như thế không.
Có lẽ thấy cậu vẫn còn bứt rứt, Nam Chỉ bèn lấy bánh kem trong hộp ra: "Thôi được rồi, hôm nay là sinh nhật chị, chúng ta cùng chúc mừng sinh nhật chị nhé."
Bánh kem gặp trắc trở suốt dọc đường đã biến dạng hoàn toàn, lớp kem bị chảy ra do cái nóng của ngày hè.
Nhưng lúc này đây, chiếc bánh kem được cắm lên một ngọn nến, khi Nam Chỉ cầu nguyện với chiếc bánh kem, nó bèn trở thành chiếc bánh kem đẹp nhất.
Nam Chỉ nhắm hai mắt, chắp tay trước ngực, ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến hắt lên mặt cô.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lúc này biến thành phông nền, trong mắt và trong đầu Bắc Giang bây giờ đều là Nam Chỉ, khung cảnh lúc này thật yên bình đẹp đẽ, cậu hi vọng có thể dừng lại tại đây mãi mãi.
"Chị, sinh nhật vui vẻ nhé.".