Lương Hạ không nhớ nổi tình cảnh tối hôm sau, chỉ cần dùng đầu ngón chân đoán cũng biết là sức cùng lực kiệt ngủ thẳng đến tận hai giờ chiều ngày hôm nay mới tỉnh! Nếu như người người đều dùng tuổi thanh xuân để ngủ thì tổ quốc không có hi vọng phồn vinh thịnh vượng rồi.
Chỉ có một mình cô trên giường, tên tiểu cầm thú Quý Trạch Tuấn khốn kiếp dậy cũng không gọi cô, còn chưa oán trách đủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, hình như đang cắt thái cái gì đó.
Lương Hạ giống như mọi hôm vén một nửa chăn ra chuẩn bị đứng dậy, nhưng cơ thể còn chưa kịp thẳng lên đã lại ngã xuống.
Quý Trạch Tuấn dường như nghe được tiếng động liền thả con dao thái thịt trong tay ra đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Lương Hạ che eo của mình co rúc ở trên giường, dùng bốn chữ nhe răng trợn mắt để hình dung nét mặt của cô lúc này là chuẩn xác nhất.
“Thông qua việc này cho chúng ta biết, chuyện đầu tiên phải nhớ khi tỉnh dậy là gọi chồng yêu, đừng nên vội vàng rời giường, chồng chưa có bên người sẽ xốc hông”. Mặt Quý Trạch Tuấn nở nụ cười vô hại, cố gắng đưa tay ôm lấy Lương Hạ.
Nếu không phải cô vừa mỏi vừa đau không có tí sức lực nào nói chuyện, thật là muốn mắng Quý Trạch Tuấn vài câu thô tục giải hận ah, con mẹ nó cái gì mà không gọi chồng yêu mới bị xốc hông, cũng không biết là tên nào ngày hôm qua diễu võ dương oai không để ý đến sống chết của người khác. Vì vậy khi tay Quý Trạch Tuấn chạm được vào da thịt của mình thì Lương Hạ xoay người tỏ vẻ kháng nghị.
“Cử động nữa thì để cho em ngày mai không xuống được giường, trốn học sẽ bị xử lý đấy!”. Quý Trạch Tuấn lại đi vòng qua bên kia nhéo mặt của Lương Hạ.
Chắc chắn là cố ý, cư nhiên không cầm quần áo giúp cô, ngày hôm qua giặt sớm, phơi nửa ngày chắc là khô rồi! “Để tự em”. Lương Hạ nắm chăn thật chặt, che đậy thật kín, dùng ánh mắt từ chối ý bảo Quý Trạch Tuấn muốn làm gì thì làm đi.
Mờ ám kiểu này làm sao qua được cặp mắt sáng ngời của thầy Quý, ngay lập tức nở nụ cười tà ác, “Hắc hắc he he, vậy em cẩn thận nhé, anh đi vào bếp nấu cơm”.
Sau khi Quý Trạch Tuấn đi, Lương Hạ giùng giằng ngồi dậy, lại dùng chăn mỏng quấn quanh người, bước từng bước gian nan về phía ban công, nhưng mà khi giơ tay lên muốn rút áo sơ mi và quần của mình xuống thì hít vào thở ra một hơi, vì sao lại ướt thế này?!
“Tôi phải làm thế nào bây giờ”. Vẻ mặt Lương Hạ đau khổ, ngồi trở lại trên giường than thở lần nữa.
Quý Trạch Tuấn nhìn Lương Hạ không đi ra ngoài cũng biết chắn chắn bây giờ mặt cô như đưa đám, ha ha ha. Cũng may anh thông minh, sáng sớm bò dậy cầm quần áo của cô ngâm nước một lần nữa, ít nhất cũng phải đến tối mới khô, làm như thế Lương Hạ có muốn đi ra ngoài vào ban ngày cũng không được. Nhưng anh rất hiền lành, áo lót với quần lót vẫn phơi y nguyên ở ban công, vẫn có thể mặc.
Lương Hạ nghĩ mãi không có cách giải không thể làm gì khác hơn là mặc tạm áo lót với quần lót, sau đó quấn kỹ lưỡng chăn đi đến phòng bếp, ăn nói khép nép cầu cứu Quý Trạch Tuấn,”Chồng ơi, cho em mượn một cái áo cộc, quần áo của em vẫn chưa khô”.
Quý Trạch Tuấn lúng túng gãi gãi đầu, “Thế này, buổi sáng anh giặt tất cả quần áo rồi, em cũng biết trong nhà này có mấy bộ quần áo mà”.
Lương Hạ có ngu xuẩn cũng sẽ không tin lời Quý Trạch Tuấn,anh cố ý không muốn đưa quần áo cho cô mặc, chỉ có thể giải thích đó là anh cố tình giặt toàn bộ quần áo. “Anh thật nham hiểm”.
“Chủ yếu là do em ngủ quá say, không ai chơi với anh sẽ nhàm chán, đàn ông nhàm chán sẽ làm việc nhà, anh vì em mà đặc biệt làm cơm rang, cắt nhỏ hành lá cộng thêm trứng~”. Quý Trạch Tuấn cố tình lảng tránh đề tài có chết cũng không thừa nhận lỗi lầm của mình, dù sao Lương Hạ mới chỉ nói đúng một nửa.
“Ở đây không có cơm rang Dương Châu~”. Lương Hạ hát câu tiếp theo, miễn cưỡng cười một cái, Quý Trạch Tuấn thực sự chỉ biết nấu mì ăn liền, các loại hoành thánh, vì cô mà học rang cơm chắc chắn là thật, nhưng bây giờ cô không thể cảm động nổi, bởi vì quần áo ẩm ướt phải quấn chăn.
“A~ há mồm”. Quý Trạch Tuấn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch xem nhẹ sự không thoải mái của Lương Hạ, múc một thìa cơm đút vào miệng cô,
“Ừm~”. Lương Hạ nhai cơm đột nhiên cau mày lắc đầu điên cuồng, vẻ mặt thống khổ.
“Thế nào? Ăn không ngon à”. Quý Trạch Tuấn nghi ngờ nhìn lương Hạ, không đúng nha, anh đã thử rất ngon mà.
“Em chưa đánh răng!”. Lương Hạ rất thống khổ nuốt cơm xuống,dù sao cũng không thể lãng phí được.
“Ha ha ha ha~”. Dáng vẻ Lương Hạ khập khiễng kéo chăn ở trong mắt Quý Trạch Tuấn cực kỳ đáng yêu, không uổng công anh dậy sớm giặt quần áo.
Cả một buổi chiều Quý Trạch Tuấn bắt Lương Hạ giúp anh soạn giáo án, trừ lúc đi vệ sinh, nếu không không cho rời đi nửa bước. Để chứng mình tinh thần Tiểu Cường bất khuất ý chí không thể khuất phục, Lương Hạ không ngừng chạy đi ít nhất năm lần,nhưng mỗi lần đều bị Quý Trạch Tuấn dễ dàng tóm được, không tốn chút sức nào xách về bên cạnh, còn phải bị trừng phạt mấy lần suýt chết, ngón tay của anh cũng không an phận trêu chọc.
Cuối cùng nhẫn nhịn đến khi màn đêm buông xuống, Lương Hạ dốc hết toàn lực vọt ra ban công, lấy khí thế nhanh như chớp mặc quần áo tử tế, xoay người kêu gào mấy cái. Quý Trạch Tuấn bởi vì mới làm PP T được một nửa nên không kịp bắt được cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô diễu võ dương oai, ngâm nga tiểu khúc thu dọn đồ đạc.
“Em đi đây, Hon ney~”. Lương Hạ uốn éo cái eo, phong thái yểu điệu lắc lắc ở trước mặt Quý Trạch Tuấn, sau đó đi ra phía cửa chính, không thèm ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, “ Đừng nhúc nhích, đang lập trình, không cẩn thận là mất sạch”.
Quý Trạch Tuấn giận đến nghiến răng, nhưng anh nhìn chằm chằm video trên tay, nếu không phải làm bảng mã. Quỷ nghịch ngợm, thời gian còn dài, một ngày nào đó em sẽ phải ngoan ngoãn sống ở phía dưới anh.
Lương hạ thuộc thể loại tiểu nhân đắc chí không phải lần một lần hai, nhưng vì sao chiếm được tiện nghi trên người Quý Trạch Tuấn lại có thể cao hứng như vậy.
*************
“Vừa đi vừa cười bị động tình à~”. Đột nhiên Chu Hàn cho Lương Hạ đòn cảnh cáo, đến ký túc xá ôm cây đợi thỏ chờ cô một tiếng đồng hồ.
“Vì sao cậu ngày nào cũng ở phòng của tớ thế?” Lương Hạ bị dọa đến mơ hồ, quả nhiên là có tật giật mình, cảm thấy thật xin lỗi Chu Hàn.
“Không đến phòng trọ của cậu làm sao biết cậu xuất hiện hay không! Theo tớ ra ngoài hàn huyên một chút đi”. Chu Hàn không cho Lương Hạ cơ hội ngồi xuống đã đẩy cô ra cửa.
Bờ hồ vẫn giống như trước tràn đầy các đôi tình nhân hẹn hò, Lương hạ cũng hơi hâm mộ, cô và Quý Trạch Tuấn không có cơ hội làm như thế.
“Hai ngày nay đi những chỗ nào thế hả”. Chu Hàn cực kỳ đàn ông ôm cổ của Lương Hạ, không chút kiêng dè tìm tòi nghiên cứu ánh mắt người khác, phải biết bây giờ lỗ mũi người rất tinh,mắt lại nhạy cảm, suy nghĩ là cử động.
“Về nhà”. Lương Hạ trả lời rất trấn định, trước mắt xem như còn chưa có nói láo, cô chỉ là không trở về nhà ba mẹ thôi,
“Tớ tự hỏi bản thân mình cũng biết cậu không về nhà, khai báo thành thật!”. Ngày hôm qua Chu Hàn có tâm huyết tan việc muốn tìm Lương Hạ đi dạo chợ đêm, điện thoại không gọi được nên không thể làm gì khác hơn là tìm Từ Khả, nhưng Từ Khả nói cô ấy chưa về phòng, gian khổ chờ ở cửa nhà Lương Hạ thì trùng hợp gặp ba mẹ cô, lập lờ nước đôi, che che giấu giấu nói không biết Lương Hạ đi chỗ nào.
“Thì, thì đi tản bộ, nên quay về hơi trễ”. Lương Hạ nuốt một ngụm nước bọt, đóng kịch vẫn còn rất thật.
“Cậu có tin tớ bây giờ gọi điện thoại cho Cố Thần nói cho cậu ta biết cậu vẫn chưa quên được cậu ta không?”. Chu Hàn làm bộ muốn lôi điện thoại di động ra, “Sáng sớm hôm nay tớ hết lần này đến lần khác đi đến nhà cậu, một người cũng không có”.
Trước kia không nhìn ra cậu chăm chỉ chạy bộ như vậy, lòng bàn tay Lương Hạ hơi đổ mồ hôi, nhưng nghe đến hai chữ Cố Thần dũng khí không biết moi ở đâu ra, nói chuyện ấp a ấp úng, “Đừng, tớ thật sự không còn cảm giác gì với cậu ấy, ngày hôm qua tớ được người quen giới thiệu đi chơi với một nam sinh, tên ấy mời tớ đi KT V qua đêm”.
“Cậu cuối cùng đã thông suốt?!”. Chu Hàn hưng phấn cầm tay Lương Hạ. Tớ bảo dáng dấp cậu không thua gì Tây Thi, việc gì phải học Bạch Tố Trinh treo cổ trên một thân cây”.
Xem ra trình độ nói dối lại tiến bộ, ít nhất Chu Hàn bị cô lừa gạt hoàn toàn rồi, Lương Hạ tiếp tục bịa chuyện. “Tớ cũng cảm thấy vậy, vì thế tớ sẽ nhanh chóng tìm cho cậu muội phu!Bắt đầu chuẩn bị phong tiền lì xì đi!”.
“Tớ với Quý Trạch Tuấn cũng nhanh thôi, cậu nên chuẩn bị mới phải!”. Chu Hàn khinh thường vỗ tay một cái, chị chưa kết hôn em gái sao có thể gả.
“Ai cơ?”. Chu Hàn nói tên hình như có chút quen tai nha, Lương Hạ ngây ngẩn cả người.
“Thầy Quý ý! Quan sát toàn trường, không có ai thích hợp với thầy hơn tớ!”. Chu Hàn vừa nói vừa làm động tác thẹn thùng.
“Cậu nói thật hay đùa...” Lương Hạ hơi kinh hồn bạt vía, từ trước đến nay Chu Hàn tùy tùy tiện tiện, nói mười câu thì có chín câu không thể tin, nhưng đây không phải lần đầu tiên cô ấy bày tỏ tình cảm với Quý Trạch Tuấn trước mặt cô.
“Thử qua trước đã, không thành công rồi mới nói, vì thế cậu phải chú ý khí chất một chút, đừng ngu ngốc đần độn, thầy lại cho rằng tớ và cậu cùng một loại mặt hàng”. Chu Hàn vuốt vuốt tóc,”Đi về, nhanh không muỗi cắn chết”.
Lương Hạ trợn mắt đi theo Chu Hàn vào ký túc xá, sau đó đến đầu bậc thang mỗi người đi một ngả.
Tiền đồ xa vời lắm, Lương Hạ tắm xong nằm trên trường đầu óc hỗn loạn thành một mảnh.
Thứ hai, gốc rễ của mọi tội ác luôn luôn đến rất nhanh, lại đến tiết hẹn gặp thầy Quý trên lớp rồi.
Lương Hạ bị khí phách của Chu Hàn khuất phục, không thể làm gì khác hơn là đi theo cô nàng ngồi ở giữa hàng thứ hai, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh mắt của thầy Quý, sau đó suy nghĩ bay đến một ngày đêm trước.
“Trước khi vào giờ học, tôi có chuyện muốn nói”. Giảng viên Quý Trạch Tuấn mặc áo sơ mi hoa nhìn trông rất trẻ tuổi, quần màu nâu sẫm, nhan sắc tuấn tú nhìn tất cả các sinh viên trong lớp.
Trên mặt mọi người đều viết chữ “ Chuyện gì?”, nhưng mãi mà không có đoạn sau, không khỏi bắt đầu suy đoán thầy Quý muốn làm cái gì.
“Thầy không dạy cho chúng ta nữa?”.
“Xem mắt công khai?”
“Không phải là thông báo trước kì thi đấy chứ”.
Quý Trạch Tuấn quét một vòng phía sau, mắt rơi đến vị trí Lương Hạ, dĩ nhiên, đám sinh viên ngồi bên cạnh Lương Hạ từ đầu đến cuối cho rằng thầy Quý đang nhìn họ, trong đó bao gồm cả Chu Hàn.
“Có người tự ý đổi mật mã hòm thư công cộng của tôi, tôi đã nói rồi, emai l này đối với tôi rất quan trọng, cũng rất quan trọng với mọi người, nếu đổi thì tôi kiểm tra tài liệu như thế nào đây?”.
Phía dưới sôi trào ngay lập tức, ríu ra ríu rít thảo luận người nào có gan lớn như vậy.
Lương Hạ có một dự cảm xấu, nhớ đến nửa ngày trước không thể cắn lưỡi tự sát, buổi chiều ngày hôm trước xem tài liệu ở thư viện, vốn là mật mã không vừa mắt liền theo thói quen đổi thành mật mã 920820 cô thường dùng.
“Tôi hi vọng bạn học này có thể đổi trở lại, nếu không tâm trạng giáo sư tồi tệ, kỳ thi sẽ rất khó khăn nha”. Tối hôm qua Quý Trạch Tuấn muốn gửi hồ sơ vụ kiện, kết quả không có cách nào truy cập được, tương đối không vui, sau đó tự nhiên có linh cảm thử đánh mấy mật mã, thế mà lần thứ hai đã thành công, 5 đổi thành 8, lúc đó ở trong lòng anh đã hiểu rõ.
“Vốn là tôi yêu bạn, bây giờ thì không biết là cái gì”. Chu Hàn lắc đầu thở dài.
“Bây giờ là không yêu bạn đấy”. Lương Hạ ủ rũ cúi đầu lầu bầu một câu, cũng may là không có ai nghe thấy.
Chỉ có một mình cô trên giường, tên tiểu cầm thú Quý Trạch Tuấn khốn kiếp dậy cũng không gọi cô, còn chưa oán trách đủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, hình như đang cắt thái cái gì đó.
Lương Hạ giống như mọi hôm vén một nửa chăn ra chuẩn bị đứng dậy, nhưng cơ thể còn chưa kịp thẳng lên đã lại ngã xuống.
Quý Trạch Tuấn dường như nghe được tiếng động liền thả con dao thái thịt trong tay ra đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Lương Hạ che eo của mình co rúc ở trên giường, dùng bốn chữ nhe răng trợn mắt để hình dung nét mặt của cô lúc này là chuẩn xác nhất.
“Thông qua việc này cho chúng ta biết, chuyện đầu tiên phải nhớ khi tỉnh dậy là gọi chồng yêu, đừng nên vội vàng rời giường, chồng chưa có bên người sẽ xốc hông”. Mặt Quý Trạch Tuấn nở nụ cười vô hại, cố gắng đưa tay ôm lấy Lương Hạ.
Nếu không phải cô vừa mỏi vừa đau không có tí sức lực nào nói chuyện, thật là muốn mắng Quý Trạch Tuấn vài câu thô tục giải hận ah, con mẹ nó cái gì mà không gọi chồng yêu mới bị xốc hông, cũng không biết là tên nào ngày hôm qua diễu võ dương oai không để ý đến sống chết của người khác. Vì vậy khi tay Quý Trạch Tuấn chạm được vào da thịt của mình thì Lương Hạ xoay người tỏ vẻ kháng nghị.
“Cử động nữa thì để cho em ngày mai không xuống được giường, trốn học sẽ bị xử lý đấy!”. Quý Trạch Tuấn lại đi vòng qua bên kia nhéo mặt của Lương Hạ.
Chắc chắn là cố ý, cư nhiên không cầm quần áo giúp cô, ngày hôm qua giặt sớm, phơi nửa ngày chắc là khô rồi! “Để tự em”. Lương Hạ nắm chăn thật chặt, che đậy thật kín, dùng ánh mắt từ chối ý bảo Quý Trạch Tuấn muốn làm gì thì làm đi.
Mờ ám kiểu này làm sao qua được cặp mắt sáng ngời của thầy Quý, ngay lập tức nở nụ cười tà ác, “Hắc hắc he he, vậy em cẩn thận nhé, anh đi vào bếp nấu cơm”.
Sau khi Quý Trạch Tuấn đi, Lương Hạ giùng giằng ngồi dậy, lại dùng chăn mỏng quấn quanh người, bước từng bước gian nan về phía ban công, nhưng mà khi giơ tay lên muốn rút áo sơ mi và quần của mình xuống thì hít vào thở ra một hơi, vì sao lại ướt thế này?!
“Tôi phải làm thế nào bây giờ”. Vẻ mặt Lương Hạ đau khổ, ngồi trở lại trên giường than thở lần nữa.
Quý Trạch Tuấn nhìn Lương Hạ không đi ra ngoài cũng biết chắn chắn bây giờ mặt cô như đưa đám, ha ha ha. Cũng may anh thông minh, sáng sớm bò dậy cầm quần áo của cô ngâm nước một lần nữa, ít nhất cũng phải đến tối mới khô, làm như thế Lương Hạ có muốn đi ra ngoài vào ban ngày cũng không được. Nhưng anh rất hiền lành, áo lót với quần lót vẫn phơi y nguyên ở ban công, vẫn có thể mặc.
Lương Hạ nghĩ mãi không có cách giải không thể làm gì khác hơn là mặc tạm áo lót với quần lót, sau đó quấn kỹ lưỡng chăn đi đến phòng bếp, ăn nói khép nép cầu cứu Quý Trạch Tuấn,”Chồng ơi, cho em mượn một cái áo cộc, quần áo của em vẫn chưa khô”.
Quý Trạch Tuấn lúng túng gãi gãi đầu, “Thế này, buổi sáng anh giặt tất cả quần áo rồi, em cũng biết trong nhà này có mấy bộ quần áo mà”.
Lương Hạ có ngu xuẩn cũng sẽ không tin lời Quý Trạch Tuấn,anh cố ý không muốn đưa quần áo cho cô mặc, chỉ có thể giải thích đó là anh cố tình giặt toàn bộ quần áo. “Anh thật nham hiểm”.
“Chủ yếu là do em ngủ quá say, không ai chơi với anh sẽ nhàm chán, đàn ông nhàm chán sẽ làm việc nhà, anh vì em mà đặc biệt làm cơm rang, cắt nhỏ hành lá cộng thêm trứng~”. Quý Trạch Tuấn cố tình lảng tránh đề tài có chết cũng không thừa nhận lỗi lầm của mình, dù sao Lương Hạ mới chỉ nói đúng một nửa.
“Ở đây không có cơm rang Dương Châu~”. Lương Hạ hát câu tiếp theo, miễn cưỡng cười một cái, Quý Trạch Tuấn thực sự chỉ biết nấu mì ăn liền, các loại hoành thánh, vì cô mà học rang cơm chắc chắn là thật, nhưng bây giờ cô không thể cảm động nổi, bởi vì quần áo ẩm ướt phải quấn chăn.
“A~ há mồm”. Quý Trạch Tuấn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch xem nhẹ sự không thoải mái của Lương Hạ, múc một thìa cơm đút vào miệng cô,
“Ừm~”. Lương Hạ nhai cơm đột nhiên cau mày lắc đầu điên cuồng, vẻ mặt thống khổ.
“Thế nào? Ăn không ngon à”. Quý Trạch Tuấn nghi ngờ nhìn lương Hạ, không đúng nha, anh đã thử rất ngon mà.
“Em chưa đánh răng!”. Lương Hạ rất thống khổ nuốt cơm xuống,dù sao cũng không thể lãng phí được.
“Ha ha ha ha~”. Dáng vẻ Lương Hạ khập khiễng kéo chăn ở trong mắt Quý Trạch Tuấn cực kỳ đáng yêu, không uổng công anh dậy sớm giặt quần áo.
Cả một buổi chiều Quý Trạch Tuấn bắt Lương Hạ giúp anh soạn giáo án, trừ lúc đi vệ sinh, nếu không không cho rời đi nửa bước. Để chứng mình tinh thần Tiểu Cường bất khuất ý chí không thể khuất phục, Lương Hạ không ngừng chạy đi ít nhất năm lần,nhưng mỗi lần đều bị Quý Trạch Tuấn dễ dàng tóm được, không tốn chút sức nào xách về bên cạnh, còn phải bị trừng phạt mấy lần suýt chết, ngón tay của anh cũng không an phận trêu chọc.
Cuối cùng nhẫn nhịn đến khi màn đêm buông xuống, Lương Hạ dốc hết toàn lực vọt ra ban công, lấy khí thế nhanh như chớp mặc quần áo tử tế, xoay người kêu gào mấy cái. Quý Trạch Tuấn bởi vì mới làm PP T được một nửa nên không kịp bắt được cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô diễu võ dương oai, ngâm nga tiểu khúc thu dọn đồ đạc.
“Em đi đây, Hon ney~”. Lương Hạ uốn éo cái eo, phong thái yểu điệu lắc lắc ở trước mặt Quý Trạch Tuấn, sau đó đi ra phía cửa chính, không thèm ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, “ Đừng nhúc nhích, đang lập trình, không cẩn thận là mất sạch”.
Quý Trạch Tuấn giận đến nghiến răng, nhưng anh nhìn chằm chằm video trên tay, nếu không phải làm bảng mã. Quỷ nghịch ngợm, thời gian còn dài, một ngày nào đó em sẽ phải ngoan ngoãn sống ở phía dưới anh.
Lương hạ thuộc thể loại tiểu nhân đắc chí không phải lần một lần hai, nhưng vì sao chiếm được tiện nghi trên người Quý Trạch Tuấn lại có thể cao hứng như vậy.
*************
“Vừa đi vừa cười bị động tình à~”. Đột nhiên Chu Hàn cho Lương Hạ đòn cảnh cáo, đến ký túc xá ôm cây đợi thỏ chờ cô một tiếng đồng hồ.
“Vì sao cậu ngày nào cũng ở phòng của tớ thế?” Lương Hạ bị dọa đến mơ hồ, quả nhiên là có tật giật mình, cảm thấy thật xin lỗi Chu Hàn.
“Không đến phòng trọ của cậu làm sao biết cậu xuất hiện hay không! Theo tớ ra ngoài hàn huyên một chút đi”. Chu Hàn không cho Lương Hạ cơ hội ngồi xuống đã đẩy cô ra cửa.
Bờ hồ vẫn giống như trước tràn đầy các đôi tình nhân hẹn hò, Lương hạ cũng hơi hâm mộ, cô và Quý Trạch Tuấn không có cơ hội làm như thế.
“Hai ngày nay đi những chỗ nào thế hả”. Chu Hàn cực kỳ đàn ông ôm cổ của Lương Hạ, không chút kiêng dè tìm tòi nghiên cứu ánh mắt người khác, phải biết bây giờ lỗ mũi người rất tinh,mắt lại nhạy cảm, suy nghĩ là cử động.
“Về nhà”. Lương Hạ trả lời rất trấn định, trước mắt xem như còn chưa có nói láo, cô chỉ là không trở về nhà ba mẹ thôi,
“Tớ tự hỏi bản thân mình cũng biết cậu không về nhà, khai báo thành thật!”. Ngày hôm qua Chu Hàn có tâm huyết tan việc muốn tìm Lương Hạ đi dạo chợ đêm, điện thoại không gọi được nên không thể làm gì khác hơn là tìm Từ Khả, nhưng Từ Khả nói cô ấy chưa về phòng, gian khổ chờ ở cửa nhà Lương Hạ thì trùng hợp gặp ba mẹ cô, lập lờ nước đôi, che che giấu giấu nói không biết Lương Hạ đi chỗ nào.
“Thì, thì đi tản bộ, nên quay về hơi trễ”. Lương Hạ nuốt một ngụm nước bọt, đóng kịch vẫn còn rất thật.
“Cậu có tin tớ bây giờ gọi điện thoại cho Cố Thần nói cho cậu ta biết cậu vẫn chưa quên được cậu ta không?”. Chu Hàn làm bộ muốn lôi điện thoại di động ra, “Sáng sớm hôm nay tớ hết lần này đến lần khác đi đến nhà cậu, một người cũng không có”.
Trước kia không nhìn ra cậu chăm chỉ chạy bộ như vậy, lòng bàn tay Lương Hạ hơi đổ mồ hôi, nhưng nghe đến hai chữ Cố Thần dũng khí không biết moi ở đâu ra, nói chuyện ấp a ấp úng, “Đừng, tớ thật sự không còn cảm giác gì với cậu ấy, ngày hôm qua tớ được người quen giới thiệu đi chơi với một nam sinh, tên ấy mời tớ đi KT V qua đêm”.
“Cậu cuối cùng đã thông suốt?!”. Chu Hàn hưng phấn cầm tay Lương Hạ. Tớ bảo dáng dấp cậu không thua gì Tây Thi, việc gì phải học Bạch Tố Trinh treo cổ trên một thân cây”.
Xem ra trình độ nói dối lại tiến bộ, ít nhất Chu Hàn bị cô lừa gạt hoàn toàn rồi, Lương Hạ tiếp tục bịa chuyện. “Tớ cũng cảm thấy vậy, vì thế tớ sẽ nhanh chóng tìm cho cậu muội phu!Bắt đầu chuẩn bị phong tiền lì xì đi!”.
“Tớ với Quý Trạch Tuấn cũng nhanh thôi, cậu nên chuẩn bị mới phải!”. Chu Hàn khinh thường vỗ tay một cái, chị chưa kết hôn em gái sao có thể gả.
“Ai cơ?”. Chu Hàn nói tên hình như có chút quen tai nha, Lương Hạ ngây ngẩn cả người.
“Thầy Quý ý! Quan sát toàn trường, không có ai thích hợp với thầy hơn tớ!”. Chu Hàn vừa nói vừa làm động tác thẹn thùng.
“Cậu nói thật hay đùa...” Lương Hạ hơi kinh hồn bạt vía, từ trước đến nay Chu Hàn tùy tùy tiện tiện, nói mười câu thì có chín câu không thể tin, nhưng đây không phải lần đầu tiên cô ấy bày tỏ tình cảm với Quý Trạch Tuấn trước mặt cô.
“Thử qua trước đã, không thành công rồi mới nói, vì thế cậu phải chú ý khí chất một chút, đừng ngu ngốc đần độn, thầy lại cho rằng tớ và cậu cùng một loại mặt hàng”. Chu Hàn vuốt vuốt tóc,”Đi về, nhanh không muỗi cắn chết”.
Lương Hạ trợn mắt đi theo Chu Hàn vào ký túc xá, sau đó đến đầu bậc thang mỗi người đi một ngả.
Tiền đồ xa vời lắm, Lương Hạ tắm xong nằm trên trường đầu óc hỗn loạn thành một mảnh.
Thứ hai, gốc rễ của mọi tội ác luôn luôn đến rất nhanh, lại đến tiết hẹn gặp thầy Quý trên lớp rồi.
Lương Hạ bị khí phách của Chu Hàn khuất phục, không thể làm gì khác hơn là đi theo cô nàng ngồi ở giữa hàng thứ hai, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh mắt của thầy Quý, sau đó suy nghĩ bay đến một ngày đêm trước.
“Trước khi vào giờ học, tôi có chuyện muốn nói”. Giảng viên Quý Trạch Tuấn mặc áo sơ mi hoa nhìn trông rất trẻ tuổi, quần màu nâu sẫm, nhan sắc tuấn tú nhìn tất cả các sinh viên trong lớp.
Trên mặt mọi người đều viết chữ “ Chuyện gì?”, nhưng mãi mà không có đoạn sau, không khỏi bắt đầu suy đoán thầy Quý muốn làm cái gì.
“Thầy không dạy cho chúng ta nữa?”.
“Xem mắt công khai?”
“Không phải là thông báo trước kì thi đấy chứ”.
Quý Trạch Tuấn quét một vòng phía sau, mắt rơi đến vị trí Lương Hạ, dĩ nhiên, đám sinh viên ngồi bên cạnh Lương Hạ từ đầu đến cuối cho rằng thầy Quý đang nhìn họ, trong đó bao gồm cả Chu Hàn.
“Có người tự ý đổi mật mã hòm thư công cộng của tôi, tôi đã nói rồi, emai l này đối với tôi rất quan trọng, cũng rất quan trọng với mọi người, nếu đổi thì tôi kiểm tra tài liệu như thế nào đây?”.
Phía dưới sôi trào ngay lập tức, ríu ra ríu rít thảo luận người nào có gan lớn như vậy.
Lương Hạ có một dự cảm xấu, nhớ đến nửa ngày trước không thể cắn lưỡi tự sát, buổi chiều ngày hôm trước xem tài liệu ở thư viện, vốn là mật mã không vừa mắt liền theo thói quen đổi thành mật mã 920820 cô thường dùng.
“Tôi hi vọng bạn học này có thể đổi trở lại, nếu không tâm trạng giáo sư tồi tệ, kỳ thi sẽ rất khó khăn nha”. Tối hôm qua Quý Trạch Tuấn muốn gửi hồ sơ vụ kiện, kết quả không có cách nào truy cập được, tương đối không vui, sau đó tự nhiên có linh cảm thử đánh mấy mật mã, thế mà lần thứ hai đã thành công, 5 đổi thành 8, lúc đó ở trong lòng anh đã hiểu rõ.
“Vốn là tôi yêu bạn, bây giờ thì không biết là cái gì”. Chu Hàn lắc đầu thở dài.
“Bây giờ là không yêu bạn đấy”. Lương Hạ ủ rũ cúi đầu lầu bầu một câu, cũng may là không có ai nghe thấy.