Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 15: Con muốn có phòng huấn luyện


Edit: Vân Khinh
Beta: Sakura
“Ha ha ha! Thú vị! Thật là thú vị!” Thần đứng dậy, cười to ra tiếng,
mắt phượng tràn đầy ý cười nhìn Mặc Hi, anh thật sự rất vui vẻ, từ lần
đâu tiên nhìn thấy Mặc Hi thì anh đã thấy cô rất đặc biệt, chơi rất vui, hơn nữa, ở bên cạnh cô, hình như dị năng có thể hấp thu năng lượng
nhanh hơn, mặc dù không rõ vì sao, bởi lẽ anh không cảm giác được trên
người cô có dị năng.

Mà thời gian này tiếp xúc, càng làm cho anh cảm thấy thả lỏng cùng
với vui vẻ, đứa trẻ này thật sự rất thú vị, không giống với những đứa
trẻ khác, bộ dạng trưởng thành sớm đó, cô không biết là càng làm cho
người khác cảm thấy buồn cười sao, thằng bé? Cô gọi anh là thằng bé? Hơn nữa, những lời cô nói là có ý gì?? Cái gì mà anh xem cô là đứa trẻ, cô
không phải là trẻ con thì ai mới là trẻ con?

Ha ha! Chơi vui thật! Khó trách An Dĩ Mẫn đối xử tốt với cô như vậy, cô có năng lực khiến người khác vui vẻ.

“Nghe cho rõ, sau này phải gọi anh là anh Thần, sau này anh Thần sẽ
đối xử rất tốt với Mặc Mặc nha.” Cười đủ rồi, Thần chấp nhận lời nói của Mặc Hi, bộ dáng dịu dàng lại có chút lấy lòng, nếu để người khác nhìn
thấy nhất định sẽ rất ngạc nhiên, có thể mở rộng tầm mắt, Thần ngày
thường mặc dù bộ dạng bất cần đời, nhưng chưa bao giờ thấy anh để ý đến
ai như vậy bao giờ, khí chất tà khí lại mang theo một chút khinh thường, như miệt thị thế giới này, dịu dàng chẳng qua là ngụy trang cho ca khúc mà thôi, bây giờ đối với Mặc Hi lại như vậy, có thể thấy hắn thật sự
rất thích Mặc Hi, đương nhiên chỉ là thích trẻ con.

Mặc Hi đảo cặp mắt trắng dã, thằng bé này có phải quá tự luyến rồi
hay không? Lười cùng anh ta khoe khoang, ngẩng đầu, nói thật, đây là đứa trẻ không tốt, đối với việc này cũng muốn cao ngạo, cười nói: “Được,
anh Thần, như vậy anh có thể ra ngoài được không?”


“Được. . . . . . Mặc dù đã gọi, nhưng hình như không được tự nguyện
cho lắm.” Thần gật đầu, nói: “Nếu Mặc Mặc có thể ngọt ngào một chút, như vậy sẽ càng thêm đáng yêu nha.”

“. . . . . .” Mặc Hi khẽ trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, điềm
đạm yên tĩnh, khả ái mê người, cô cười nói, dường như có một chút tức
giận: “Anh Thần, anh không muốn Mặc Mặc ghét anh chứ?”

Mặc dù ngụy trang rất khá, nhưng Thần vẫn phát hiện gương mặt khẽ co
giật, không biết vì sao, anh cảm thấy trong lòng thoải mái, hình như
trêu cợt cô rất thú vị, nụ cười càng thêm sáng rỡ, lộ ra một chút ác
liệt, nhưng tà khí mê hoặc lòng người, anh không nghĩ đến sẽ có ngày lại vì trêu cợt một đứa trẻ lại vui vẻ như thế, ai bảo cô có bản lĩnh khiến anh vui vẻ đâu, anh nói: “Tất nhiên là anh không muốn Mặc Mặc ghét anh
rồi! Mặc Mặc có thể yêu quý anh Thần mà.”

Nhưng một đứa trẻ có thể ngụy trang chờ đợi nhẫn nhục chịu đựng như vậy, thật vẫn là đứa trẻ sao….? Thần thầm nghĩ trong lòng.

“Vậy thì đi ra ngoài đi, Mặc Mặc nói đây là lần cuối cùng.” Mặc Hi
giương môi khẽ cười, ngửa đầu hạ lệnh trục khách lần nữa, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo một chút cứng rắn.

“Ha hả, vừa mới gọi anh là anh Thần, bây giờ đã muốn đuổi anh đi? Mặc Mặc thật không ngoan.” Thần bước tới, đùa bỡn nói. Anh rất muốn biết,
nếu như anh không đi thì cô bé có thể làm gì? Một đứa trẻ bình thường
đối với một Di giả cao cấp sẽ làm ra chuyện gì? Ha ha, đương nhiên, anh
cũng thật không muốn cô bé sẽ ghét anh.

Sắc mặt Mặc Hi cũng không hề thay đổi, nụ cười vẫn còn đó, chẳng qua
là đôi mắt dần mất đi ý cười, cô cũng không tức giận, chỉ vì một chuyện
nhỏ này mà tức giận căn bản không đáng, cô vô cùng lý trí, biết mình
đang làm gì, thằng bé này không có chút giáo huấn không được rồi, tựa hồ đùa cô đến nghiền, dù sao cũng chỉ dựa vào võ lực , đúng không? Điều
này cũng là từ lúc bắt đầu cô muốn biểu hiện.

Mà Thần càng thêm có hứng thú nhìn cô, đứa trẻ này thật sự thú vị ,
đôi mắt kia thật sự không giống như trẻ con, sạch sẽ mà lý trí, cô sẽ
làm gì? Anh thật mong đợi a.

Cũng ngay vào lúc này………

“Mặc Mặc! con tìm ba đến có chuyện gì?” Giọng nói của An Dĩ Mẫn
truyền tới, chỉ thấy ông ấy đi tới cửa, nhìn Mặc Hi và Thần một cái, sau đó cười nói: “Thần cũng ở đây à.”

“Ha ha, Đúng vậy.” Thần phát giác được Mặc Hi đã thu hồi vẻ mặt vừa rồi, có chút không thú vị nói.

“An ba ba đến rồi a.” Mặc Hi xoay người cười với An Dĩ Mẫn.

“Phải, Mặc Mặc tìm An ba ba có chuyện gì?” Nghe Mặc Hi lên tiếng, An Dĩ Mẫn đem lực chú ý chuyển đến trên người cô.


“Hôm nay đến tìm An ba ba, là muốn xin An ba ba một vật.” Mặc Hi cười nói.

“A? Con muốn gì?” An Dĩ Mẫn có chút hứng thú, dù sao Mặc Hi cũng
không tùy ý muốn một thứ gì, hơn nữa dựa theo tính cách của cô, càng sẽ
không muốn đồ chơi hay cái gì khác, vậy sẽ là cái gì đây?

“Con muốn có phòng huấn luyện của riêng mình.” Mặc Hi nói thẳng, bày tỏ lý do muốn tìm ông.

“Hả?” An Dĩ Mẫn nghi ngờ: “Mặc Mặc muốn phòng huấn luyện để làm gì?”

“Đương nhiên là huấn luyện rồi.” Mặc Hi nói, bộ dạng như muốn nói…….., cái này còn phải hỏi?

” Dĩ nhiên An ba ba biết là dùng để huấn luyện , chẳng qua là. . . . . .” khẽ dừng lại, An Dĩ Mẫn nhìn Mặc Hi, cười nói: “Mặc Mặc lại muốn
huấn luyện cái gì?”

“Ba đừng xem thường con, con thật sự rất lợi hại.” Mặc Hi liếc ông một cái, gương mặt như thiên sứ tràn đầy tự tin.

“Ah?” An Dĩ Mẫn rất hứng thú, cái gì gọi là rất lợi hại? Cô không có
sở hữu dị năng rất lợi hại? Nhưng ông không cảm thấy Mặc Hi nói dối, dù
sao cô cũng không phải là người thích nói dối: “Có phương pháp lợi hại
gì?”

“Ha ha, đến lúc đó sẽ để cho ba ba mở mang kiến thức.” Mặc Hi giương môi cười, nói tiếp: “Bây giờ có thể cho con không?”

“Ha ha, nếu Mặc Mặc muốn để An ba ba kiến thức, đương nhiên An ba ba
sẽ không cự tuyệt.” An Dĩ Mẫn không có chút nào khó chịu, gương mặt tràn đầy ý cười nói rõ tâm tình của ông, sau đó nói: “Đi, An ba ba dẫn con
đi, cũng vừa vặn kiến thức xem Mặc Mặc lợi hại thế nào?”

Nhìn ánh mắt đùa bỡn của An Dĩ Mẫn, Mặc Hi cũng không nói gì, dù sao
có chuyện gì, đến lúc đó dùng thực lực so với ngôn ngữ càng dễ chứng
minh.


“Được rồi, Mặc Mặc cùng An ba ba đến đây đi.” An Dĩ Mẫn đang nói liền xoay người ngẩn đầu, Mặc Hi đi theo bên cạnh, mà Thần khoanh tay đi
theo phía sau, An Dĩ Mẫn quay đầu nhìn anh ta một cái, cũng không nói
gì, xem ra là ngầm đồng ý cho anh đi theo.

An Dĩ Mẫn dẫn hai người đến thang máy, bước vào, Mặc Hi thấy ông nhấn vào một bảng điều khiển trong suốt, lập tực truyền tới một âm thanh tự
động, [vân tay xác nhận, ADN xác nhận, người nắm quyền cao nhất, muốn
kích hoạt xin hãy nhấn nút.]

Sau đó nhìn thấy trên bảng điều khiển thang máy hiện lên số -1, An Dĩ Mẫn liền nhấn vào đó.

Không tới 2 giây, cửa thang máy mở ra, xuất hiện trước mắt là một
khoảng không gian trống trải, có một cánh cửa bằng kim loại không biết
để làm gì.

An Dĩ Mẫn đối diện Mặc Hi cười, rồi đi tới cánh cửa, lần nữa đem ngón tay đặt vào bảng điều khiển. Giọng nói cứng nhắc lại vang lên lần nữa,
[dấu vân tay xác nhận, AND xác nhận, người nắm quyền cao nhất, xin
truyền đạt mệnh lệnh.]

“Mở cửa, cho phép hai người phía sau tôi tiến vào.” An Dĩ Mẫn lên tiếng nói.

[ Giọng nói xác nhận, chấp hành mệnh lệnh. ]

Cánh cửa kim loại mở ra, An Dĩ Mẫn xoay người đối với Mặc Hi và Thần nói: “Vào đi.”

Mặc Hi không nói gì, theo An Dĩ Mẫn đi vào, nhìn cánh của kim loại phía sau đóng lại, than thầm, quả nhiên là thần kỳ.

back top