Edit: Dao Dao
Beta: Sakura
Thật ra cô tuyệt không biết là vì phương pháp tu luyện linh hồn và
nguồn gốc lôi điện trong cô. Trước giờ cô đều tu luyện trong trạng thái
không linh, đã quen loại tâm cảnh bình thản tỉnh táo kia, mà lôi chủng
của lôi điện trong linh hồn cô như đang vô hình bảo vệ tâm chí cô, tựa
như hồi năm cô một tuổi, khi kiểm tra trên quả cầu thủy tinh khiến cô
hôn mê sau đó đột nhiên tỉnh lại, giúp cô gặp bất kì chuyện gì đều có
thể tỉnh táo đối mặt.
Dù đang nghĩ lung tung, thân thể cô vẫn thong thả hành động, linh cảm tản ra bốn phía, không sai, là linh cảm, từ khi Mặc Hi tự lấy tên này,
khi còn là trẻ sơ sinh cô có thể nghe được suy nghĩ của Mặc Phàm và Chu
Tiểu Trúc, cô vẫn thử tu luyện, mà ở trong sách cô từng thấy có viết về
“Vực”. Ở trong vực, có trốn thế nào cũng không tránh khỏi ánh mắt của
chủ nhân “Vực”, thông qua sự cố gắng không ngừng, cuối cùng cô cũng có
thể cảm giác được những gì xảy ra trong một phạm vi nhất định, mọi thứ
trở nên rõ ràng hơn nhiều, nhất là sau khi mở tử nhãn*
*đôi mắt tím của MH, đã đề cập ở cuối chương trước.
“An Dĩ Mẫn, mày đã ác như vậy, thì đừng trách tao không khách khí!”
Tiếng đàn ông gào thét dội vào tai Mặc Hi, ngừng thở, tập trung tinh thần nghe đối thoại ở phía dưới.
“Cha, cha, còn con tiện dân kia nữa!”
“Ừ, cha biết, Kiến Vũ, cha nhất định sẽ báo thù cho con! Bắt con tiện dân kia tới cho con tra tấn!”
“Vâng!”
“Hừ hừ, cha đã mua người của liên minh sát thủ, dù sao cũng chẳng còn có gì, cho dù có mất hết những gì còn lại cũng phải cắn ngược lại bọn
chúng một miếng!”
Ha ha, xem ra hôm nay mình đến đúng dịp, Mặc Hi nghe cuộc trò chuyện
này, nghiêng người tiến về phía căn phòng đó, chuẩn bị ra tay, nhưng
ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện một giọng nam cười hì hì.
“Ha ha, chỉ sợ mày không có cơ hội này.”
Giọng nói này làm Hạo Hà kinh hoảng, la lên: “Ai?! Ra đây!”
Mặc Hi đang ẩn trong bóng tối cũng kinh ngạc, cô khá quen với giọng nói này.
Một dáng hình thon dài thong thả bước ra, người này chẳng che giấu
gì, có thể thấy rõ được, khoảng 25 tuổi, lông mày dày mắt to, khuôn mặt
điển trai, làn da không coi là trắng, nhưng nõn nà, tóc ngắn, trán cao,
cho người ta cảm giác linh động, lúc này khóe miệng đang cười bỡn cợt,
đúng là bồi bàn tại sảnh của sân huấn luyện, Any.
“Mày?! Mày là ai?! Đến đây làm gì?” Hạo Hà cẩn thận nhìn Any đang
đứng trước mặt, cố trấn tĩnh hỏi, tay chắp sau lưng lại bí mật cử động.
“Ha ha, Hạo tổng tài không cần phải ra vẻ choáng váng, tôi à? Tôi đến dĩ nhiên là để giết ngài rồi.” Any cười nói.
“Ha ha, đương nhiên tao biết, không phải là chó của An Dĩ Mẫn sao! Đi chết đi!” Hạo Hà đột nhiên hét to một tiếng, ánh cam trong tay lóe lên, ra tuyệt chiêu: “Loạn Vũ!”
Cùng có Dị năng hệ Kim như Hạo Kiến Vũ, trong không trung nháy mắt
xuất hiện những lưỡi dao nhỏ như cánh hoa dày đặc, bay về phía Any.
“Ha ha, lớn vậy rồi mà mới là Dị năng giả trung cấp, khó trách phải
chết.” Giọng Any mang theo sự xem thường, đưa tay ra trước mặt, ánh vàng hiện lên: “Khí Áp!”
Những lưỡi dao vàng vốn đang bay đi đồng loạt rơi xuống đất, toàn bộ
găm xuống đất ba phần, có thể thấy lực sát thương của những lưỡi dao
vàng cũng ngang với vẻ ngoài xinh đẹp của nó.
“Ha ha, mày thật sự cho rằng tao sẽ dốc sức Dị năng giả trung cấp mà
liều mạng với Dị năng giả cao cấp như mày sao?” Bên tai truyền đến tiếng cười của Hạo Hà, liền thấy trong tay lão ta xuất hiện một quả cầu sáng, trong đó lóe ánh xanh lá, tựu như một trận cuồng phong thổi trúng
người, thân thể Hạo Hà cũng được bao bọc bên trong, nháy mắt bay hướng
bên ngoài.
“Dị khí?!” Any kinh ngạc nói.
“Ba ba! Mang theo cả con với! Ba ba!” Hạo Kiến Vũ không có sức lực
nằm trên mặt ghế tuyệt vọng gào lên, chỉ là không có ai ngó ngàng tới,
nhích người, lại không xong, kết quả ngã lăn xuống đất, thấy Any nhìn về phía mình, vẻ sợ hãi ánh lên trong mắt, “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Cầu xin ngài!”
Mùi hôi nước tiểu bay ra.
“Hừ!” Nhìn thằng nhóc đầy chán ghét, tay Any phất về phía hắn, ánh
vàng lóe lên, thân thể Hạo Kiến Vũ bay về phía vách tường, đầu vỡ máu
chảy, không có tiếng nào, chết lập tức.
Không thèm nhìn nó, đuổi theo Hạo Hà.
“Ha ha! Muốn giết tao? Đợi đấy! Tao nhất định sẽ báo thù!” ánh sáng
xanh lá trong tay đã tan biến, Hạo Hà cũng đã dừng lại, nhìn quả cầu
thủy tinh trong tay, “Lại cần ba ngày hấp thu năng lượng rồi.”
Đưa chân, chuẩn bị đi, đột nhiên phát hiện trước mắt có một bóng
người nhỏ nhắn đen từ trên xuống dưới, cả kinh: “Mày, mày là ai?”
Cầu năng lượng của Hạo Hà đã dùng hết, lão lại không đoán được trước
mặt là ai, lại là người của An Dĩ Mẫn chăng? Thế nhưng sao lần này lại
che mặt?
Đứng trước mặt lão đúng là Mặc Hi, khi lão chạy trốn, Mặc Hi liền
đuổi theo, thật ra lấy tốc độ của cô hoàn toàn có thể chặn lão ta lại từ nửa đường, chỉ là không muốn bị Any phát hiện, mãi đến giờ mới xuất
hiện.
Không lên tiếng, trực tiếp dùng hành động biểu đạt, tới trước lão chỉ trong nháy mắt, nắm tay dẫn tĩnh điện chi lực đấm về phía hắn.
“Ầm” ánh cam lóe lên, một vách tường màu vàng xuất hiện, chặn lại nắm đấm của Mặc Hi.
“Rầm!”
Không bị vỡ, quá cứng.
Mặc Hi nhíu mày, nghiêng đầu, tránh qua lưỡi dao bắn đến,xoay người tới gần Hạo Hà lần nữa.
Sao Võ giả này có tốc độ nhanh như vậy!? Hạo Hà sững sờ phát hiện tốc độ của Mặc Hi còn nhanh hơn cả tốc độ của Dị năng giả trung cấp hệ
Phong.
“Rầm” lại là mặt tường màu vàng.
Hệ Kim có năng lực phòng ngự và công kích cao nhất trong ngũ hành, đây cũng là lí do hệ Kim đứng đầu ngũ hành.
Mà chính lúc này tới gần, Hạo Hà mới phát hiện đôi mắt tím kia,
trong lòng kinh hoảng, có người có mắt tím sao? Hơn nữa tên này còn nhỏ
như vậy, tốc độ lại nhanh đến thế, phải chăng là người được truyền thừa
đặc thù?
Sao tự dưng mình lại chọc trúng người nào rồi chứ? Hay là An Dĩ Mẫn
tìm được một kẻ truyền thừa? Trong lòng Hạo Hà ghen ghét, không ai không muốn có người truyền thừa như vậy, đó là sự tồn tại cường đại lại quỷ
dị.
“Phốc”
Lại một quyền đánh xuống, thân thể Hạo Hà ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn Mặc Hi đang thong thả tới gần mình, Hạo Hà biết không trốn khỏi
cái chết, vừa mới đánh nhau xong, mà người trước mặt dường như không
biết mệt mỏi, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, mình có thể kiên trì lâu như vậy chính là vì năng lực phòng thủ mạnh của Dị năng hệ Kim.
“Mày, mày là ai? Dù sao tao cũng phải chết, cũng nên để tao biết tao chết trong tay ai chứ?” Hạo Hà đau đớn nói.
Beta: Sakura
Thật ra cô tuyệt không biết là vì phương pháp tu luyện linh hồn và
nguồn gốc lôi điện trong cô. Trước giờ cô đều tu luyện trong trạng thái
không linh, đã quen loại tâm cảnh bình thản tỉnh táo kia, mà lôi chủng
của lôi điện trong linh hồn cô như đang vô hình bảo vệ tâm chí cô, tựa
như hồi năm cô một tuổi, khi kiểm tra trên quả cầu thủy tinh khiến cô
hôn mê sau đó đột nhiên tỉnh lại, giúp cô gặp bất kì chuyện gì đều có
thể tỉnh táo đối mặt.
Dù đang nghĩ lung tung, thân thể cô vẫn thong thả hành động, linh cảm tản ra bốn phía, không sai, là linh cảm, từ khi Mặc Hi tự lấy tên này,
khi còn là trẻ sơ sinh cô có thể nghe được suy nghĩ của Mặc Phàm và Chu
Tiểu Trúc, cô vẫn thử tu luyện, mà ở trong sách cô từng thấy có viết về
“Vực”. Ở trong vực, có trốn thế nào cũng không tránh khỏi ánh mắt của
chủ nhân “Vực”, thông qua sự cố gắng không ngừng, cuối cùng cô cũng có
thể cảm giác được những gì xảy ra trong một phạm vi nhất định, mọi thứ
trở nên rõ ràng hơn nhiều, nhất là sau khi mở tử nhãn*
*đôi mắt tím của MH, đã đề cập ở cuối chương trước.
“An Dĩ Mẫn, mày đã ác như vậy, thì đừng trách tao không khách khí!”
Tiếng đàn ông gào thét dội vào tai Mặc Hi, ngừng thở, tập trung tinh thần nghe đối thoại ở phía dưới.
“Cha, cha, còn con tiện dân kia nữa!”
“Ừ, cha biết, Kiến Vũ, cha nhất định sẽ báo thù cho con! Bắt con tiện dân kia tới cho con tra tấn!”
“Vâng!”
“Hừ hừ, cha đã mua người của liên minh sát thủ, dù sao cũng chẳng còn có gì, cho dù có mất hết những gì còn lại cũng phải cắn ngược lại bọn
chúng một miếng!”
Ha ha, xem ra hôm nay mình đến đúng dịp, Mặc Hi nghe cuộc trò chuyện
này, nghiêng người tiến về phía căn phòng đó, chuẩn bị ra tay, nhưng
ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện một giọng nam cười hì hì.
“Ha ha, chỉ sợ mày không có cơ hội này.”
Giọng nói này làm Hạo Hà kinh hoảng, la lên: “Ai?! Ra đây!”
Mặc Hi đang ẩn trong bóng tối cũng kinh ngạc, cô khá quen với giọng nói này.
Một dáng hình thon dài thong thả bước ra, người này chẳng che giấu
gì, có thể thấy rõ được, khoảng 25 tuổi, lông mày dày mắt to, khuôn mặt
điển trai, làn da không coi là trắng, nhưng nõn nà, tóc ngắn, trán cao,
cho người ta cảm giác linh động, lúc này khóe miệng đang cười bỡn cợt,
đúng là bồi bàn tại sảnh của sân huấn luyện, Any.
“Mày?! Mày là ai?! Đến đây làm gì?” Hạo Hà cẩn thận nhìn Any đang
đứng trước mặt, cố trấn tĩnh hỏi, tay chắp sau lưng lại bí mật cử động.
“Ha ha, Hạo tổng tài không cần phải ra vẻ choáng váng, tôi à? Tôi đến dĩ nhiên là để giết ngài rồi.” Any cười nói.
“Ha ha, đương nhiên tao biết, không phải là chó của An Dĩ Mẫn sao! Đi chết đi!” Hạo Hà đột nhiên hét to một tiếng, ánh cam trong tay lóe lên, ra tuyệt chiêu: “Loạn Vũ!”
Cùng có Dị năng hệ Kim như Hạo Kiến Vũ, trong không trung nháy mắt
xuất hiện những lưỡi dao nhỏ như cánh hoa dày đặc, bay về phía Any.
“Ha ha, lớn vậy rồi mà mới là Dị năng giả trung cấp, khó trách phải
chết.” Giọng Any mang theo sự xem thường, đưa tay ra trước mặt, ánh vàng hiện lên: “Khí Áp!”
Những lưỡi dao vàng vốn đang bay đi đồng loạt rơi xuống đất, toàn bộ
găm xuống đất ba phần, có thể thấy lực sát thương của những lưỡi dao
vàng cũng ngang với vẻ ngoài xinh đẹp của nó.
“Ha ha, mày thật sự cho rằng tao sẽ dốc sức Dị năng giả trung cấp mà
liều mạng với Dị năng giả cao cấp như mày sao?” Bên tai truyền đến tiếng cười của Hạo Hà, liền thấy trong tay lão ta xuất hiện một quả cầu sáng, trong đó lóe ánh xanh lá, tựu như một trận cuồng phong thổi trúng
người, thân thể Hạo Hà cũng được bao bọc bên trong, nháy mắt bay hướng
bên ngoài.
“Dị khí?!” Any kinh ngạc nói.
“Ba ba! Mang theo cả con với! Ba ba!” Hạo Kiến Vũ không có sức lực
nằm trên mặt ghế tuyệt vọng gào lên, chỉ là không có ai ngó ngàng tới,
nhích người, lại không xong, kết quả ngã lăn xuống đất, thấy Any nhìn về phía mình, vẻ sợ hãi ánh lên trong mắt, “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Cầu xin ngài!”
Mùi hôi nước tiểu bay ra.
“Hừ!” Nhìn thằng nhóc đầy chán ghét, tay Any phất về phía hắn, ánh
vàng lóe lên, thân thể Hạo Kiến Vũ bay về phía vách tường, đầu vỡ máu
chảy, không có tiếng nào, chết lập tức.
Không thèm nhìn nó, đuổi theo Hạo Hà.
“Ha ha! Muốn giết tao? Đợi đấy! Tao nhất định sẽ báo thù!” ánh sáng
xanh lá trong tay đã tan biến, Hạo Hà cũng đã dừng lại, nhìn quả cầu
thủy tinh trong tay, “Lại cần ba ngày hấp thu năng lượng rồi.”
Đưa chân, chuẩn bị đi, đột nhiên phát hiện trước mắt có một bóng
người nhỏ nhắn đen từ trên xuống dưới, cả kinh: “Mày, mày là ai?”
Cầu năng lượng của Hạo Hà đã dùng hết, lão lại không đoán được trước
mặt là ai, lại là người của An Dĩ Mẫn chăng? Thế nhưng sao lần này lại
che mặt?
Đứng trước mặt lão đúng là Mặc Hi, khi lão chạy trốn, Mặc Hi liền
đuổi theo, thật ra lấy tốc độ của cô hoàn toàn có thể chặn lão ta lại từ nửa đường, chỉ là không muốn bị Any phát hiện, mãi đến giờ mới xuất
hiện.
Không lên tiếng, trực tiếp dùng hành động biểu đạt, tới trước lão chỉ trong nháy mắt, nắm tay dẫn tĩnh điện chi lực đấm về phía hắn.
“Ầm” ánh cam lóe lên, một vách tường màu vàng xuất hiện, chặn lại nắm đấm của Mặc Hi.
“Rầm!”
Không bị vỡ, quá cứng.
Mặc Hi nhíu mày, nghiêng đầu, tránh qua lưỡi dao bắn đến,xoay người tới gần Hạo Hà lần nữa.
Sao Võ giả này có tốc độ nhanh như vậy!? Hạo Hà sững sờ phát hiện tốc độ của Mặc Hi còn nhanh hơn cả tốc độ của Dị năng giả trung cấp hệ
Phong.
“Rầm” lại là mặt tường màu vàng.
Hệ Kim có năng lực phòng ngự và công kích cao nhất trong ngũ hành, đây cũng là lí do hệ Kim đứng đầu ngũ hành.
Mà chính lúc này tới gần, Hạo Hà mới phát hiện đôi mắt tím kia,
trong lòng kinh hoảng, có người có mắt tím sao? Hơn nữa tên này còn nhỏ
như vậy, tốc độ lại nhanh đến thế, phải chăng là người được truyền thừa
đặc thù?
Sao tự dưng mình lại chọc trúng người nào rồi chứ? Hay là An Dĩ Mẫn
tìm được một kẻ truyền thừa? Trong lòng Hạo Hà ghen ghét, không ai không muốn có người truyền thừa như vậy, đó là sự tồn tại cường đại lại quỷ
dị.
“Phốc”
Lại một quyền đánh xuống, thân thể Hạo Hà ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn Mặc Hi đang thong thả tới gần mình, Hạo Hà biết không trốn khỏi
cái chết, vừa mới đánh nhau xong, mà người trước mặt dường như không
biết mệt mỏi, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, mình có thể kiên trì lâu như vậy chính là vì năng lực phòng thủ mạnh của Dị năng hệ Kim.
“Mày, mày là ai? Dù sao tao cũng phải chết, cũng nên để tao biết tao chết trong tay ai chứ?” Hạo Hà đau đớn nói.