Edit: Hồng
Beta: Sakura
“Được rồi, được rồi, đều là người một nhà, đây là làm sao vậy, ha
ha.” Nói chuyện lúc này chính là Lệ Kha, vừa nói vừa đi về phía mọi
người, sau đó đi tới bên cạnh Mặc Vân Vân, nghiêm khắc nói, “Vân Vân,
căn phòng kia là của em họ con, làm sao có thể tùy tiện lấy, quên lời
mẹ dạy sao?” Nói xong, liền xoay người đối với Mặc Hi từ ái nói, “Ha ha, đây là cháu gái của bác à, rất đáng yêu, quả nhiên người thật so với
trong tạp chí, TV còn phải đẹp hơn, đến đến, cho bác gái ôm một cái.”
Chẳng qua là Mặc Hi lại lùi sau một bước, khiến cho Lệ Kha ôm không
khí, chỉ nghe Mặc Hi xin lỗi cười nói, “Mặc Mặc lớn rồi, không thích bị
ôm, còn có, bác gái cũng rất xinh đẹp.”
“Ha ha, Mặc Mặc thật biết nói chuyện.” Lệ Kha khen ngợi Mặc Hi một
câu, lại nói với mọi người, “Được rồi, đều tụ tập ở đây, Vân Vân cũng đi tìm căn phòng khác đi, bây giờ còn bận rộn đây.”
“Đúng vậy, ha ha, vẫn là chị dâu biết chuyện.” Chu Tiểu Trúc cười nói.
“Ha ha, em dâu nói cái gì đâu, lại nói tiếp, em dâu chờ chị chuyển
đến chúng ta đi dạo, liên lạc một chút tình cảm.” Lệ Kha lên tiếng cười
nói, đã thân mật kéo tay Chu Tiểu Trúc , Chu Tiểu Trúc gật đầu cười
cười.
Nhìn tất cả mọi chuyện, Mặc Hi cũng có thể đoán được người bác này
tâm kế không tệ, nhưng mà, tâm kế khá hơn nữa, ở trước mặt sức mạnh
cường đại không cách nào phản kháng cũng sẽ không có một chút tác dụng.
Hơn nữa, vừa rồi cô đã làm ra cảnh cáo, bọn họ chỉ có thể cùng nhau
chung sống hòa bình, bằng không, cô tuyệt đối sẽ không nương tay, cô
cũng muốn Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc có thể vui vẻ.
Ngẩng đầu nói với hai người Mặc Phàm: “Ba ba mẹ, con muốn đi đến ANSHENG một chuyến, xế chiều hôm nay trở về.”
“A?” Mặc Phàm vừa nghe, không có bất kỳ chần chờ đáp đáp ứng, “Được, nếu như có chuyện gì thì gọi về.”
“Dạ.” Mặc Hi gật đầu, đối với mọi người gật đầu, “Vậy con đi trước.” Nói xong, liền đi xuống phía dưới.
Mặc Vân Vân nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn kia, trong con mắt lộ ra
sự hâm mộ và ghen tỵ, đứa bé chính là đứa bé, vĩnh viễn sẽ không dấu tâm tư của mình.
Mặc Hi tự nhiên cũng cảm giác được, chẳng qua không để ý tới mà thôi.
Ra khỏi cửa, ngồi lên xe bay A An, liền bắt đầu đi về phía ANSHENG, ở trong xe, nhìn mọi người phía dưới giống như một bầy kiến. Suy nghĩ một chút, hình như mình cũng có thể học lái xe, cũng không sai đi, như vậy
cũng không cần mỗi ngày quấy rầy A An, liền để A An chuyên môn làm tài
xế cho ba ba mẹ là tốt rồi, không biết xe này có phải giống như xe thể
thao ở thế kỷ 21 không? Như vậy căn bản không cần phải học.
Đi tới ANSHENG, dưới ánh mắt như lễ rửa tội của mọi người lấy ra máy điện thoại, bấm dãy số.
“Này, ta đến.”
Một câu nói, liền ngắt điện thoại.
Sau khi bóng người biến mất ở cửa thang máy bằng vàng, âm thanh nghị luận của mọi người mới truyền tới.
“Haiz, Mặc Mặc này thật may mắn, cư nhiên được ông chủ nhận làm con gái nuôi.”
“Nghe nói một chiêu của cô bé liền đánh bại một Dị năng giả sơ cấp,
những người này không phải người bình thường như chúng ta có thể so
với.”
“Thật sự rất xinh đẹp, thật không biết cô bé lớn lên sẽ biến thành như thế nào!”
“Người so với người khiến người ta tức chết a.”
“. . . . . .”
Mọi người thảo luận về nhân vật chính, cũng chính là Mặc Hi lúc này
đã đi tới phòng huấn luyện dưới đất, thang máy mở ra lần nữa, quả nhiên
nhìn thấy đúng là Thiên Nhu với khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
“Đi thôi, đi đến chỗ ông Cát .” Mặc Hi lên tiếng, bước chân không ngừng đi về phía phòng khám.
“Dạ.” Thiên Nhu bình tĩnh đi theo một bên.
Đi tới phòng khám, chỉ thấy lúc này không khí ở đây hình như có chút
nặng nề, hơn người mặc quần áo chữa bệnh màu trắng người đến người đi,
giống như là đang làm phẫu thuật gì rất quan trọng.
Con ngươi lóe lên, liền thấy Mehg ngồi ở một bên cả người cũng băng
bó không ít băng vải màu trắng, cũng hiểu bây giờ đang cứu chữa chính là ai rồi, cô vẫn nhớ rõ khi đó, Lany liều lĩnh bay về phía người Megh.
Xem ra chuyện hôm nay muốn tìm ông Cát hỏi thuốc là không thể làm.
Hơn nữa, không biết Lany thương thế thế nào, bởi vì ngay cả chính Mặc Hi cũng không biết một chiêu kia của mình uy lực rốt cuộc có bao nhiêu,
chỉ biết là, thời điểm đó không dùng một chiêu kia, ngay cả cô cũng cảm
giác được loại cảm giác áp bức kia, cộng thêm bản thân sẽ bay lên trạng
thái cuồng ngạo khí phách thiên hạ độc của ta.
Megh cũng chú ý tới hai người Mặc Hi đến, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn các cô liếc mắt một cái liền cúi thấp xuống, lúc này cô ấy đã không có
vẻ quyến rũ bình thường, có chẳng qua là khiến người ta đau lòng và suy
sút.
“Đi phòng huấn luyện đi.” Thấy tình huống ở đây, Mặc Hi không có một chút do dự, xoay người rời khỏi.
Thiên Nhu cũng không nói bất kỳ điều gì, đi theo sau cô.
Hai người một đường xuống dưới, không ít người đều nhường đường và
chào hỏi, đối với thực lực của Mặc Hi, đáng để bọn họ kính nể , chỉ sợ
bây giờ cô bé vẫn là một đứa bé, cường giả vi tôn định nghĩa này vĩnh
viễn không thay đổi .
Nhưng mà, chờ sau khi Mặc Hi đi tới phòng huấn luyện lại phát hiện ở đây cũng xảy ra một trận trò khôi hài.
Hai người đang vây đánh lấy một thân ảnh nhỏ gầy, mà những người khác cũng giống như trước kia, ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn trận trò khôi hài này.
“Con mẹ nó! Cho mày trừng Lão Tử, cho mày trừng!”
Một cước một cước đá vào trên người đứa bé kia, chẳng qua là đứa bé
kia cư nhiên một tiếng cũng không có kêu lên! Chỉ sợ. . . . . . hình như cũng sắp bị đánh cho tắt thở.
Ngã trên mặt đất, tóc đen trên vô lực rũ xuống ở một bên, che nửa
khuôn mặt, hiển lộ ra đôi con ngươi đen nhánh, tuyệt vọng, cứng cỏi, bất khuất.
Trong tay còn ôm một quyển sách, chính là bé trai mà Mặc Hi gặp phải ở phòng sách.
Nhìn cặp mắt kia, Mặc Hi thong thả tiêu sái đến đại sảnh, mở miệng, “Dừng tay.”
“Dạ?” Vốn hai người con trai đang đánh đứa bé trai đột nhiên nghe lời nói này. Hơi sững sờ, quay đầu liền thấy Mặc Hi , động tác trên chân
cũng dừng lại, trên khuôn mặt vốn hung ác kia lập tức nở nụ cười, nói,
“A! Là Mặc Mặc à, vẫn khỏe chứ lâu rồi không thấy em đến!”
“Đúng vậy, ha hả, hôm nay đến liền cho em thấy được mấy người bắt nạt trẻ em a.” Mặc Hi cũng cười nói.
“Mặc Mặc không biết, là cái thứ này quá thiếu đánh, không có thực lực mỗi ngày còn bày ra dáng vẻ tự đại một bộ xa cách người khác, người
nhìn liền thấy phiền lòng!” Người con trai vừa nói, lại đá một cước
xuống đứa bé trai.
“Cậu ta là bạn của em, xem ở mặt mũi em, đừng có đánh nữa được
không.” Mặc Hi liếc nhìn bé trai trên mặt đất, lúc nghe Mặc Hi nói hai
chữ bạn bè, thân thể kia rõ ràng run nhẹ một chút.
“Ha ha, Mặc Mặc phải nói sớm a! Sớm biết như vậy ngay từ đầu chúng ta cũng sẽ không động thủ!” Người con trai dừng lại, nhất thời nói. Lời
anh ta nói chính là nói thật, phần lớn người ở đây đều có ấn tượng tốt
với Mặc Hi, không chỉ là thực lực người phía sau cũng bởi vì cô luôn lấy dáng vẻ tươi cười đối với mọi người, đương nhiên, điều kiện tiên quyết
là anh không nên đi chọc cô, hơi thở thuần khiết sạch sẽ, cả người làm
cho người thích.
“Ha hả, cám ơn giúp đỡ!” Mặc Hi đối với hai người rời khỏi bên người
bé trai cười nói cảm ơn một tiếng, đi đến bên cạnh đứa bé trai, nhìn
dáng vẻ giống như chỉ còn một hơi thở, chẳng qua cặp mắt kia vẫn cô độc, cứng cỏi như vậy, một chút ý tứ cảm ơn Mặc Hi cũng không có. Ngay từ
đầu cũng biết cặp mắt cùng với tính cách của cậu ta như vậy sớm muộn gì
cũng sẽ chọc phiền toái.
Ngồi xổm người xuống, từ trong túi đựng lấy ra thuốc tối ngày hôm qua tên thiếu niên gọi là Quỷ đưa cho mình, đổ ra một viên thuốc để đến
trong miệng đứa bé trai, chỉ là đứa bé trai hình như cũng không tiếp
nhận, phun ra ngoài.
Không ít người có mặt ở đó thấy kết quả như vậy đều phẫn nộ, Mặc Mặc
người ta có lòng tốt cứu nó, thế nhưng nó còn không cảm kích! ?
Mặc Hi không nói gì, chỉ nhìn đứa bé trai, trên mặt mang theo nụ
cười, chẳng qua con ngươi đã vắng lạnh một mảnh, mỗi khi như vậy, người
cô giống như vô tình phát tán ra một cỗ uy nghiêm khiến lòng người kinh
hãi không cách nào kháng cự, chỉ nghe âm thanh bình thản trong trẻo từ
cái miệng nhỏ nhắn kia: “Cậu muốn chết? Ngay cả sống cũng không dám rồi
sao?”
Đôi con ngươi của đứa bé trai khẽ dao động, vẫn cứng cỏi như trước,
bên trong là ngọn lửa hừng hực, môi gắt gao mím chặt, giống như phản
kháng lời nói của Mặc Hi! Sức mạnh! Ai nói ? Ai nói nó không dám sống! ! Nhất định có một ngày! Nhất định có một ngày, nhất định nó sẽ cường đại lên ! Nhất định! ! Dòng máu kia đang sôi sục.
“Muốn sống! ?” Mặc Hi đứng lên, cúi mắt nhìn cậu ta, giống như vị
thần tối cao liếc nhìn con kiến, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước, “Muốn sức mạnh? Lấy thuốc trên mặt đất ăn vào!”
“. . . . . .” Đứa bé trai không động, chỉ mở to mắt nhìn Mặc Hi.
Mặc Hi cùng đồng dạng không nói lại, khuôn mặt lãnh đạm, con ngươi
đen nhánh sâu thẳm, khiến người xem không rõ, quên không vào thâm thúy.
Những người có mặt cũng một câu không nói, một mảnh yên tĩnh.
Thân thể run rẩy, cuối cùng đứa bé trai đã hiểu, cả người không thể
động, chỉ lấy má cọ xát vào, trực tiếp dùng miệng đem thuốc trên mặt
đất cắn vào trong miệng, vẻ mặt kia, giống như vật đang cắn vào chính
là vật nó thống hận nhất.
“Thiên Nhu, mang cậu ta vào cùng.” Xoay người, giọng nói bình thản
ra lệnh, cái gì cũng không nhìn, đi về phía phòng huấn luyện.
Thiên Nhu nhìn Mặc Hi, đưa tay, tia sáng màu đỏ lóe lên, năng lượng
màu vàng bao lại thân thể đứa bé trai, ôm nó lên, cũng đi về phía phòng huấn luyện.
Cho đến khi bóng hình ba người biến mất, mọi người ở đại sảnh cũng không tự giác thở ra một hơi.
“Dáng vẻ uy nghiêm này. . . . . . Thật sự?” Không biết là ai đột nhiên cảm thán một tiếng.
Đúng vậy . . . Dáng vẻ uy nghiêm này, khiến mọi người cũng không tự
giác không dám nói chuyện, ai cũng không nghĩ đến, thế nhưng Mặc Hi còn
có một mặt như vậy .
Tiến vào phòng huấn luyện của riêng mình, đứng ở trung tâm, nhìn theo sau đi vào đến bên cạnh mình là Thiên Nhu và đứa bé trai trong tay của
cô ấy.
“Để. . . . . . Để, tôi , xuống! !” Đứa bé trai gian nan mở miệng nói, lại có cỗ kiên định.
Thiên Nhu nhìn về phía Mặc Hi, thấy cô gật đầu, liền đem đứa bé trai đặt xuống.
Mặc Hi nhìn thoáng qua, chính là cuốn [ Dị năng lực khái luận ] mình
cho cậu ta trước kia, không nghĩ đến cậu ta còn giữ, không có do dự, cầm lại.
Đứa bé trai nhìn cậu ta một cái , chuẩn bị rời khỏi, chẳng qua là
bước chân vừa đạp ra một bước, gục ở trên mặt đất, tay di chuyển lần
nữa, lại vẫn không nhúc nhích như trước.
Yếu ớt. . . . . . Làm sao có thể yếu ớt như thế! ! Trong đôi mắt của đứa bé trai tràn đầy đau khổ.
“Cậu muốn sức mạnh.” Sau một lúc, Mặc Hi mở miệng.
Đứa bé trai lập tức ngẩng đầu, không sai ! ! Nó muốn sức mạnh! ! Nó
cố gắng tất cả cũng vì muốn sức mạnh! Cường giả vi tôn! ! Không có sức
mạnh, chẳng khác nào cái gì cũng không có!
“Vì sao cậu muốn sức mạnh?” Mặc Hi đối mặt với đứa bé trai sắc mặt vẫn lãnh đạm như lúc đầu.
Vì cái gì? Sức mạnh chính là sức mạnh, còn cần vì sao sao? Nó muốn
được coi trọng, không muốn lại bị người cười nhạo, không muốn lại bị
người bắt nạt, cho nên nó muốn cho toàn bộ người bắt nạt nó nhìn, toàn
bộ trả lại cho bọn họ, còn có. . . . . .
Đôi con ngươi vốn tàn nhẫn đột nhiên loáng qua một tia ánh sáng nhu hòa, hi vọng bọn họ cũng có thể sống tốt. . . . . .
Mà tia ánh sáng nhu hòa này cũng bị Mặc Hi bắt được, mở miệng, “Tôi có thể cho cậu sức mạnh.”
Đôi con ngươi của đứa bé trai trong nháy mắt mở lớn, không thể tin
nhìn Mặc Hi. Cái gì gọi cô có thể cho nó sức mạnh? Khóe miệng giơ lên nụ cười châm chọc, không nói chuyện, nhưng mà chính nó cũng không có phát
hiện, kỳ thật, trong con ngươi kia vẫn mang ý tứ chờ đợi.
“Tôi có thể cho cậu, nhưng mà cậu nên hiểu, tất cả mọi chuyện đều cần bản thân phải cố gắng, tôi chỉ giúp cậu khai thông đầu óc.” Không có để ý đứa bé trai châm chọc, Mặc Hi vẫn thong thả bình thản như trước nói
tiếp, “Hơn nữa. . . . . .” Trước cái nhìn chăm chú của đứa bé trai và
Thiên Nhu Đô, tiếp theo nói, “Tôi muốn cậu bảo đảm không nói ra tất cả
chuyện này, bằng không, tôi sẽ giết cậu.”
Giết cậu(*).
Nguyên văn tiếng trung : 殺了你
Ba chữ, rất bình thản từ miệng phát ra, lại khiến cho hai người có mặt ở đây toàn thân lạnh lẽo.
Làm sao cô ta có thể tự tin như thế, làm sao cô ta có thể khiến cho
người cảm ta thấy chỉ cần cô ta nói liền nhất định có thể làm được như
thế!
Đứa bé trai trong lòng rống giận, nó đang do dự.
Mặc Hi không nhìn nó nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Thiên Nhu, dừng một chút, nói, “Cậu đi ra ngoài, hay ở lại này, quyết định rõ ràng. Nếu như đi ra ngoài, cái gì đều nhìn không thấy, tất cả mọi chuyện cũng sẽ
không thay đổi, nếu tính ở lại đây, sẽ nhận thấy hối hận cũng không có
biện pháp, chờ cậu nhìn thấy được tất cả, hoặc coi như không có xảy ra,
hoặc, chết.”
“Tôi là bác sĩ của Mặc Mặc.” Thiên Nhu không có bất kỳ do dự, cười nhẹ nói.
Cô tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Mặc Hi, từ một khắc kia, cô đã làm quyết định rồi, cô là bác sĩ của cô bé, người của Mặc Hi.
Con ngươi Mặc Hi hơi sâu, trầm giọng nói, “Chị hiểu rõ?”
“Đúng vậy.”
Trong tiếng nhẹ nhàng của Thiên Nhu này lại là sự khẳng định ở bên trong lời nói, Mặc Hi nhắm lạị đôi mắt.
Mở mắt, cặp mắt màu tím xuất hiện ở trong không khí.
Dù là Thiên Nhu, đôi mắt cũng trong nháy mắt thoáng qua kinh dị, tiếp theo dường như nghĩ tới cái gì, dần dần khôi phục bình thường như cũ
“Bây giờ, chị vẫn trả lời như vậy sao?” cặp mắt màu tím của Mặc Hi nhìn cô thật sâu, giống như nhìn vào linh hồn của cô.
“Dạ.” Thiên Nhu cười nhẹ gật đầu, không có bất kỳ khác thường.
Mặc Hi nhìn cô như vậy, một hồi, màu tím trong mắt dịu dàng, cười, “Được, vậy, sau này, chị chính là người của em.”
Người của cô, chỉ là người của Mặc Hi cô, mà không phải người của An Dĩ Mẫn!
Không sai, dưới cái nhìn chăm chú vào bên trong của đôi mắt màu tím,
Mặc Hi phát hiện lúc Thiên Nhu nói lời này linh hồn không có dao động
một chút nào, nói đúng là, cô ấy nói chính là thật lòng .
Mắt màu tím, đây là năng lực Mặc Hi phát hiện rất lâu lúc trước, một
ngày vào lúc 5 tuổi năm ấy, một lần cô vào trạng thái biến ảo khôn lường tu luyện, đột nhiên cảm giác được con ngươi một trận khác lạ, từ trong
trạng thái biến ảo khôn lường tỉnh lại. Mở mắt ra tiếp theo liền phát
hiện tất cả trước mắt đều trở nên rõ ràng không phải là gấp đôi gấp hai. Hơn nữa năng lượng linh hồn khống chế tốt hơn , có thể rõ ràng cảm
nhận được tất cả mọi thứ xung quanh thân thể một đoạn khoảng cách, thậm
chí có thể thấy năng lượng chuyển động trong không khí, vì thế biết
người nọ có phải là Dị năng giả hay không, nhanh chóng chạy đến cái
gương vừa nhìn, thế nhưng phát hiện ánh mắt biến thành màu tím, thậm chí nhìn kỹ càng, có thể thấy bên trong thỉnh thoảng sẹt qua tia chớp màu
tím trắng.
Lần đó đã dọa đến cô, nhưng hơn nữa là kinh hỉ, bởi vì cô biết, mắt
màu tím này giống như một tăng dùng khí, khống chế thật tốt, tuyệt đối
có lấy được chỗ tốt không thể tưởng.
Quả nhiên, cô trải qua một đoạn thời gian cố gắng, cuối cùng bản thân có thể khống chế nó xuất hiện, hơn nữa, càng có thể cảm nhận được linh
hồn dao động lúc người ta đang nói chuyện, cho tới bây giờ biết cô ta (
anh ta) nói thật lòng hay không.
Liếc mắt nhìn về phía đứa bé trai, nói, “Bây giờ, câu đã không có tư
cách quyết định rồi, hoặc trở thành người của tôi, hoặc, chết.”
“Xẹt” trong bàn tay nhỏ nhắn kia đột nhiên xuất hiện tia chớp màu tím, Lôi điện lóe ra.
“Cậu cậu…!” Con ngươi của đứa bé trai đã trợn to, không tự giác nuốt từng ngụm nước bọt, Dị thánh! ! ? Làm sao có thể! ? Làm sao có thể là
Dị thánh! Nhưng mà vừa mới xuất hiện tia sáng màu tím chói lọi! !
“Tôi cũng không phải Dị thánh, nhưng mà tôi nói được thì sẽ làm
được.” Mặc Hi giải thích nghi vấn của cậu ta, nhưng mà giọng nói kia rõ
ràng bình thản kia lại khiến người ta có cỗ tin phục khó nói, là bởi vì
cặp mắt tựa hồ đối mặt với cái gì cũng tỉnh táo kia sao?
“. . . . . .”
“Nói thật, cậu không có quyền quyết định, dù cậu không chấp nhận, cậu vẫn sẽ chết như cũ, bởi vì cậu vô năng, người vô năng thấy được điều
không đáng thấy, chỉ có vận mệnh là chết.” Giọng nói bình thản , nhưng
lời nói ra lại tàn khốc, đả kích tâm hồn đứa bé trai.
“Sức mạnh! ! Tôi, đáp ứng cậu!” Cuối cùng đứa bé trai khô khốc mở miệng.
Đôi mắt của Mặc Hi nhìn thẳng nó, đứa bé trai không có ý tứ nhường,
trong đôi mắt màu tím kia, có chỉ là bình thản, còn có nho nhỏ tán
thưởng, vẫn giống như trước kia, không có châm chọc, không có đồng tình, không có hèn mọn. . . . . . Như vậy đủ rồi.
“Vậy bắt đầu đi, tôi nhắc nhở trước cậu một câu, kế tiếp, có thể sẽ
rất thống khổ.” Mặc Hi nhìn ra đứa bé trai kiên định, thu hồi cái nhìn,
nhắc nhở một câu.
Giống như dự đoán, đứa bé trai không nói gì, nhưng cặp mắt đen nhánh kiên định này đã cho Mặc Hi đáp án.
Cũng không chần chờ, đưa tay ra, khoác lên trên người đứa bé trai,
năng lượng trong linh hồn thông qua hai bàn tay thong thả tiến vào thân
thể của đứa bé trai, ở trong kinh mạch của thân thể đứa bé trai quen
thuộc vận chuyển, năng lượng rèn luyện bên trong thân thể truy tìm lấy
cái gì đó, từ nhỏ đến bây giờ vẫn liên tục dùng năng lượng rèn luyện
thân thể, Mặc Hi đối với tuyến đường kinh mạch vô cùng rõ ràng.
Vận chuyển đi được một nửa, liền thấy trên trán đứa bé trai đã đầy mồ hôi, dù sao lần đầu tiên tiếp nhận năng lượng rèn luyện của Mặc Hi, hơn nữa vẫn ở tình huống Mặc Hi không chút lưu tình, đương nhiên rất thống
khổ khó chịu, chẳng qua đứa bé trai vẫn cắn răng như trước, không có kêu lên một tiếng.
Ừm? Tìm được rồi!
Lúc này, đôi mắt Mặc Hi sáng ngời, cuối cùng tìm được rồi, một chỗ
kinh mạch bị bế tắc, ở đây được gọi là mạch nhâm thông thứ hai trong
thân thể người, chỉ cần đả thông, chuyện tu luyện từ trước tới nay
tuyệt đối sẽ tăng lên gấp rưỡi, hơn nữa, chủ yếu nhất là không phải này, mà là. . . . . .
Từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé trai, Mặc Hi lập tức cảm giác được
đứa bé trai có loại cảm giác khác thường, khi cậu ta ở trong tình huống
không có cố ý, tốc độ hấp thu năng lượng rất nhanh, đương nhiên, không
có cách nào so với Mặc Hi. Nhưng cùng một người bình thường so sánh với
hơn cũng không phải là một điểm nửa điểm. Nhưng mà, vì sao dị năng của
cậu ta vẫn dừng tại chỗ không tiến đây? Mặc Hi cũng nghĩ đến vấn đề này, cô rõ ràng cảm giác được, dị năng hấp thu của đứa bé trai này cũng
không đi đến đan điền như những người khác, mà là chảy vào thân thể đã
không thấy tăm hơi, tuyệt đối có vấn đề!
Theo như nhìn không ít bộ sách dị năng, cũng làm cô đoán được một chút, đại khái cũng đoán được cái gì.
Cô tin tưởng, đứa bé trai chỉ cần tiếp tục nỗ lực như vậy, tuyệt đối
sẽ có năng lượng bộc phát một ngày. Vậy tuyệt đối là kinh người! Vốn
cũng không nghĩ muốn giúp đứa bé trai này, tùy chính cậu ta phát triển,
nhưng mà trải qua trận chiến ngày hôm qua, cô đột nhiên hiểu ra, hơn nữa lại một lần nữa càng thêm khát vọng đối với sức mạnh. Sau khi nhìn
thấy đứa bé trai này ở đây, một khắc trước khi bị đánh chết, cặp mắt
toát ra khát vọng đối với sức mạnh và cứng cỏi kia lại một lần nữa khiến cô cảm thấy, bọn họ cùng một loại người.
Hơn nữa, cũng khiến cô toát ra ý nghĩ, sức mạnh cá nhân là có hạn !
Phải nhiều hơn! Cho nên, cô thiết kế tất cả chuyện này, cô muốn đứa bé
trai trở thành người của cô, cô trợ giúp cậu ta sớm một bước có được sức mạnh.
Đúng vậy, ý tưởng của cô là chính xác , ở bên trong chỗ kinh mạch bị
tắc này, cô cảm giác được một cỗ sức mạnh, một cỗ sức mạnh nói không rõ, không biết là cái gì, nhưng mà cỗ mang theo uy nghiêm.
Sức mạnh này, không đơn giản!
“Nhịn xuống!” Lên tiếng, cảnh báo đứa bé trai một câu, lúc thân thể
đứa bé trai chấn động, năng lượng mạnh mẽ bắt lấy, thế lực cường đại thả ra, hướng về phía kinh mạch kia xông ra, cố gắng đạt tới một kích đột
phá.
“Ầm! ! !”
“A a a a! ! ! ! !” Đứa bé trai chỉ cảm thấy đầu mình một tiếng tiếng
vang lớn, một mảnh trống không, trong miệng trong nháy mắt phát ra một
trận gào thét tê tâm liệt phế, con ngươi đã trắng dã.
Đôi mắt của Mặc Hi dao động, “Thiên Nhu!”
Trong tay tia sáng màu đỏ lóe lên, năng lượng màu vàng bao lại đứa bé trai, không cần ngôn ngữ, Thiên Nhu cũng biết ý tứ Mặc Hi.
Không có PHÁ…!
Năng lượng lại một lần nữa gia tăng.
“Oanh! !”
“. . . . . .” Đứa bé trai đã không phát ra được tiếng kêu, có chẳng
qua là tiếng rít chặt, nước miếng vô tình chảy xuôi ở bên miệng, con
ngươi tan rã, nếu không phải Thiên Nhu ở một bên chống đỡ cùng với ý chí kiên cường của đứa bé trai, sợ là đã sớm chết.
Mà, thuận theo Mặc Hi đánh một trận này, kinh mạch của đứa bé trai
cũng thuận theo điều này xuất hiện sự sụp đổ, nhưng mà đáng được ăn mừng chính là, bế tắc được khai thông.
Chẳng qua là, đám người còn không có vui mừng, lập tức một vấn đề nan giải xuất hiện!
Năng lượng Mặc Hi mới tiến vào, lập tức rõ ràng cảm giác được trong
đó tồn tại năng lượng quỷ dị, cũng vì tiếp xúc cự ly gần như vậy, Mặc
Hi mới phát hiện được năng lượng kia nồng đạm uất ức cùng tàn bạo! Không sai, cỗ năng lượng này tràn ngập hơi thở tàn bạo! Hơn nữa lại thị uy
công kích về phía năng lượng của Mặc Hi!
Lui hoặc chiến! ?
Nếu lui, chỉ sợ đứa bé trai không khống chế được năng lượng kia, nếu
để như thế này kinh mạch trong đứa bé trai sẽ loạn, đứa bé trai liền
thật sự không lực xoay chuyển trời đất! Chỉ có chặn lại! !
Chỉ thấy tia chớp trong con ngươi màu tím của Mặc Hi lóe ra, khóe
miệng mang theo nụ cười miệt thị, lại chọn chiến với tao? Vậy nhìn một
chút đi!
Linh hồn bên trong lóe ra tựa hồ cũng cảm nhận được sự khiêu chiến
của năng lượng này, gần như là cùng ý nghĩ với Mặc Hi, hào quang rộng
lớn, năng lượng thông qua Mặc Hi truyền vào thân thể của đứa bé trai.
Một tràng năng lượng cùng năng lượng chỉ thấy chiến tranh đứng lên.
Bên ngoài trong tay Thiên Nhu khống chế năng lượng cũng run lên, giờ phút này thân thể của cô đã dần dần run rẩy, trán cũng toát ra mồ hôi, bởi vì, cô đột nhiên cảm giác được thân thể của hai người Mặc Hi và đứa bé trai thế nhưng phát tán một cỗ uy nghiêm, một tàn bạo, một hủy diệt, đánh sâu vào linh hồn của nó!
Đó là một loại uy thế! Một loại Dị năng giả Dị sư đã ngoài hoặc Võ sư mới có thể sản sinh ra như thế! ! Nhưng mà, hai người trước mắt, hơn
nữa vẫn là hai đứa bé, thế nhưng đều phát ra !
Chẳng những phát ra, hơn nữa còn nồng đậm như thế, nhưng. . . . . .
Thiên Nhu liếc nhìn về phía Mặc Hi,lúc này nó ở phía sau còn có thể
tỉnh táo cảm giác được, cỗ tàn bạo ở trong đứa bé trai kia cũng không
giống như bản thân cậu ta, mà là do nhận lấy cái gì phát ra, mà Mặc Hi,
lại là giống như chủ thân thể của cỗ uy thế này, chẳng qua là cô ấy
người này, cùng uy thế này hòa làm một thể!
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, cả người Mặc Hi chấn động, liền thấy đứa bé
trai vừa mới còn hơi thở tàn bạo, giờ xem ra trận chiến này vẫn là Mặc
Hi thắng, nhưng mà, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hi hơi có chút
tái nhợt, có thể thấy cô ấy thắng cũng không dễ dàng.
Không sai, không dễ dàng! Lúc này Mặc Hi chỉ cảm thấy thật vất vả ổn
định xuống thương thế bởi vì một lần này năng lượng dốc sức phát ra có
chút tái phát ra, khí huyết bốc lên.
Chỉ là bây giờ cô vẫn không thể buông tay, giờ phút này cái cỗ năng
lượng bên trong thân thể đứa bé trai kia đã bị cô bao vây, một chút ít ở trong thân thể đứa bé trai vận chuyển, điều này làm cho thân thể có thể cùng năng lượng này từ từ phù hợp, hơn nữa cũng là chữa trị cho đứa bé
trai bởi vì vừa rồi năng lượng va chạm nhau mà bị thương kinh mạch.
Theo Mặc Hi một tuần một tuần vận chuyển, bên ngoài thân thể của đứa bé trai dần dần xuất hiện một chút ít máu màu đen dạng lỏng dính, kèm
theo mùi khó ngửi.
Đây là bởi vì Mặc Hi rèn luyện, đem tạp chất trong thân thể đứa bé trai ép ra ngoài.
Thời gian một chút một chút qua đi, Mặc Hi không ngừng vì đứa bé trai vận chuyển năng lượng, Thiên Nhu giúp đứa bé trai trị liệu thân thể,
trên trán của hai người đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Đúng lúc này, đứa bé trai vốn hai mắt trắng dã, con ngươi đột nhiên chuyển động, tiếp theo thân thể run nhẹ.
Linh hồn của Mặc Hi trong nháy mắt truyền tới tín hiệu nguy hiểm, trong miệng trầm giọng nói nhanh, “Thiên Nhu, rời khỏi!”
Thiên Nhu nghe thấy, cơ hồ là phản xạ có điều kiện thu hồi năng
lượng, thân thể lui về phía sau, mà Mặc Hi cũng đem năng lượng thu hồi,
thân thể mới chuẩn bị lui về sau, nhưng vẫn chậm một bước.
“A a! !” Thân thể đứa bé trai đột nhiên chấn động, đứng lên, trong
miệng một trận gầm rú, giống như người lại không phải người, giống như
thú lại không phải thú! Năng lượng xung quanh thân thể phát tán ra bốn
phía, đem thân thể Mặc Hi giờ phút này không khỏe trực tiếp bay ra
ngoài, ngã trên mặt đất.
“Phốc!” Một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, thân thể nhỏ nhắn chấn động, thương thế lại tăng thêm!
Chớp mắt nhìn đứa bé trai, chỉ thấy bao quanh thân thể đầu tiên là
ánh sáng màu đỏ đậm lóe lên, chỉ thấy ngọn lửa màu đen nho nhỏ bao xung
quanh thân thể toát ra, tiếp theo, lại lóe lên, ánh sáng màu đỏ càng
nồng đậm thêm một phần, ngọn lửa màu đen cũng nhiều một phân, lại lóe
lên, lửa cũng nhiều hơn!
Chớp động liên tục như vậy, cấp bậc ánh sáng kia thế nhưng trực tiếp
đến màu cam nhạt, mà bao xung quanh thân thể đứa bé trai cũng toàn là
ngọn lửa màu đen đậm!
“Xèo xèo” là âm thanh ngọn lửa thiêu đốt mặt đất, mặc dù mặt đất cũng không bị thiêu hủy, nhưng mà lại bị thiêu đen! Kết quả như vậy cũng
khiến Mặc Hi mở to con mắt, bề mặt vật liệu này cô không biết, nhưng mà
cũng biết ngọn lửa bình thường rất khó lưu lại gì đó ở mặt trên, giống
như cháy tự nhiên lại không thể, mà giờ khắc này ngọn lửa màu đen quỷ dị của đứa bé trai kia lại thiêu ra dấu ấn màu đen, nhìn dấu hiệu, nếu
như vẫn thiêu như vậy, nói không chừng thật sự có thể thiêu ra chút vết
tích!
“Hắc Long Hắc Viêm! ! ?” Lúc này, một bên Thiên Nhu đột nhiên gọi
nhẹ ra tiếng, tiếp theo liền thấy thân ảnh của Mặc Hi, nhanh chóng đi
tới thân thể của cô, định đưa tay ra trị liệu cho cô.
“Không cần, chị vừa rồi tiêu hao bao nhiêu em biết.” Mặc Hi ngăn cản, cũng đứng lên, cầm bình thuốc đổ ra một viên bỏ vào trong miệng.
Thiên Nhu há miệng thở dốc, cũng không động thủ nữa, đúng vậy, nếu cô có đầy đủ toàn bộ dị năng đối với nội thương cũng chỉ là một chút tác
dụng, lại càng không nói đến bây giờ ngay cả bước đi đều có điểm suy
nhược.
“Mới vừa rồi chị nói Hắc Long Hắc Viêm là cái gì?” Mặc Hi hít thật
sâu một hơi, thật vất vả giảm bớt khí huyết bốc lên, liền nhìn màu đen
kia bao vây thân thể đứa bé trai, hỏi.
“Đen là Dị Hoàng thú cấp A, thậm chí lại càng có thể tu luyện đến Dị
thánh thú, mà bản mạng của bọn chúng chính là ngọn lửa Hắc Viêm.” Thiên
Nhu giải thích ngắn gọn cho Mặc Hi.
“Rất lợi hại?” Mặc Hi hỏi lại, chỉ sợ trong lòng đã có đáp án, Long Viêm sao? Khó trách có dáng vẻ uy nghiêm và tàn bạo!
“Dạ! Dù sao ngọn lửa của Dị Hoàng thú, được đánh giá có cùng đẳng cấp giống với bản thân Long Viêm, thuộc loại năng lượng cấp A.” Thiên Nhu
cũng nhìn đứa bé trai, nói tiếp.
AAA,AA,A,a,b,c,d,e,f đây là phân bố đẳng cấp của Dị thú, từ cao đến
thấp, cũng giống như cách tu luyện của con người, cũng giống như trình
tự Dị Đế đến Dị năng giả sơ cấp, mà cấp f còn lại là khác thường, cũng
là cấp 0, dị thú không cách nào phát ra dị năng.
Phân bố năng lượng và phân bố Dị thú giống nhau, cũng là AAA đến f.
Lúc này, cuối cùng ngọn lửa bao quanh thân thể đứa bé trai thân giống như hút nước toàn bộ lui vào trong thân thể, thấy đứa bé trai bị ngọn
lửa đốt lâu như thế, thế nhưng y phục trên người không bị cháy hỏng chút nào, thậm chí, dường như rất có tinh thần, vết thương trên người đều
tốt lên?
Đứa bé trai ngước mắt, đôi con ngươi đen nhánh kia so với dĩ vãng
càng thêm tối tăm, dường như không ánh sáng, thân thể khẽ dừng lại, vẫn đi lên phía trước, đến trước mặt Mặc Hi.
Mặc Hi cũng không có nói chuyện, nhìn cậu ta, cô biết, cậu ta có lời muốn nói.
Đưa tay, bỏ vào miệng của mình, dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Mặc
Hi, cắn một cái thật sâu, màu đỏ đậm, gần như máu đen chảy ra, thân thể
cúi xuống, quỳ gối trước mặt Mặc Hi, mang theo ngón tay máu ở trên mặt
đất vẽ ra một bức tranh mịt mờ, trận pháp? Bức tranh kia khiến cho Mặc
Hi cảm giác được một cỗ uy nghiêm bí ẩn huyền ảo.
Bức tranh hoàn thành, đứa bé trai một tay đặt tại trung tâm bức
tranh, đầu cúi xuống hèn mọn, giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai
Mặc Hi , “Lấy máu để thề, tôi lấy huyết mạch Hắc Viêm tuyên bố, hầu hạ
người chủ trước mặt, dâng lên tất cả trung thành, làm trọn lời thề!”
Trên bức tranh một đường ánh sáng âm u lóe lên, Mặc Hi rõ ràng cảm
giác được một tia cảm giác khác thường nổi lên trong lòng, nhìn đứa bé
trai quỳ gối trước mặt mình, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển.
“A. . . . . .” Đứa bé trai buồn bực hừ một tiếng, giống như rất thống khổ.
Đây là? Mặc Hi chứng thực suy nghĩ trong lòng, cũng ngừng ý nghĩ kia, lúc này đứa bé trai mới ngưng run rẩy, vẫn quỳ trên mặt đất như trước.
“Cậu đứng lên đi.” Mặc Hi lên tiếng nói, tiếp theo hỏi Thiên Nhu đứng bên cạnh, “Đây là cái gì?”
Đôi mắt của Thiên Nhu hơi sâu, nhìn đứa bé trai đã đứng trở nên, nói
khẽ, “Nếu như tôi không có đoán sai, cậu ta ắt hẳn thuộc hệ Dị năng giả
huyết mạch truyền thừa phải hay không.”
Đứa bé trai gật đầu, thời điểm sức mạnh đột hiện xuất hiện, nó xác
thực đón nhận truyền thừa, cũng bởi vì như vậy, nó mới có thể làm cái
khế ước thề kia.
Thấy đứa bé trai gật đầu, Thiên Nhu mới bắt đầu giải thích với Mặc Hi nói, “Đây là một loại khế ước thề trung thành cổ xưa, cũng có thể nói
khế ước chủ tớ, mà khế ước như vậy chỉ có thể là thị tộc cổ xưa cùng với người truyền thừa huyết mạch mới, mới có thể sử dụng.” Nói xong, đang
lúc Mặc Hi suy tư, cũng quỳ gối trên mặt đất, tiếp theo cười nhẹ nhìn
về phía Mặc Hi đang nhìn mình nói ” Mặc dù Thiên Nhu không làm được khế
ước như vậy, nhưng mà khế ước thề mỗi cá nhân đều có thể.”
Ngón tay ở lòng bàn tay rạch ra một đường, máu tươi toát ra, đặt tại
trước ngực của mình, khom người, cúi đầu, động tác giống như nữ sơ thề ở hiện đại, chẳng qua bây giờ lại có thêm máu, “Lấy máu để thề, tôi Thiên Nhu nhận người trước mặt Mặc Hi làm chủ nhân, không rời không bỏ, trung thành không thay đổi, làm trọn lời thề!”
Giống nhau chính là cảm giác khác thường, chẳng qua là không giống
cảm giác nắm trong tay như đứa bé trai, nhưng mà lại rõ ràng cảm giác
được, lời thề này không đơn giản như lời nói.
Mặc dù rất quỷ dị, nhưng Mặc Hi cũng không quá kinh ngạc, đã kiến
thức thế giới này quá nhiều khác biệt, một chút này cũng không là cái
gì.
“Đứng lên đi, lại nói, nếu như cậu vi phạm lời thề sẽ thế nào?” Mặc Hi đối diện Thiên Nhu nói một tiếng, hỏi ra vấn đề.
Thiên Nhu đứng lên, đôi mắt vẫn như ngày thường mịt mờ ôn hòa, “Nếu như vi phạm, sẽ bị trời phạt, chết, biến thành tro bụi.”
“. . . . . .” đôi mắt màu tím của Mặc Hi nhìn nó, tiếp theo trầm
giọng nói, “Đây là quyết định của chính chị, không có bất kỳ cơ hội hối
hận nào.”
“Em đã nói là người của em, hơn nữa, không làm trọn lời thề, chết
không phải nghi ngờ, em cũng sẽ giết chị có phải không?” Thiên Nhu cười
nhẹ nói, thật giống như người nói không phải mình.
“Đúng vậy, ha hả.” Mặc Hi cũng cười, dù không bỏ được, cô cũng sẽ giết cô ấy.
Mà, bây giờ vì cô thề, làm cho quan hệ của hai người tựa hồ gần hơn một bước.
Thiên Nhu cùng cười, đôi mắt nhìn Mặc Hi, bên trong là tôn kính cũng
là dịu dàng, có lẽ chính cô ấy cũng không có phát hiện, trên người của
cô ấy không lúc nào không phát tán ra một cỗ khí chất, khiến người ta
không nhịn được muốn nhích tới gần, mà lúc nhận chủ lại tràn ngập một
loại uy nghiêm, khiến người ta tôn kính, kính sợ, gặp phải chuyện gì đều có thể lấy tỉnh táo xử lý, vô hình trung tràn ngập cỗ tự tin, khiến
người ta không khỏi tín nhiệm, đi theo.
Như vậy cô bé, đã dần dần hiển lộ ra dáng vẻ, uy thế của cường giả.
“Vậy, cậu tên là gì?” Mặc Hi quay đầu, hướng về phía đứa bé trai bên cạnh hỏi.
“. . . . . .” Đứa bé trai trầm mặc.
Mặc Hi cũng trầm mặc, tên có cái gì không tiện nói sao?
Lúc này, Thiên Nhu phát ra tiếng cười nhẹ, thấy Mặc Hi nhìn về phía mình, mới nói, “Cậu ta, cậu ta tên Nhị Lăng.”
“Khụ, ha ha, ha ha.” sặc một ngụm nước miếng, Nhị Lăng? Cậu ta tên
như thế? Mặc Hi khóe miệng giật giật kiềm chế nụ cười, “Cậu… cậu tên là
Nhị Lăng?”
“. . . . . . Dạ, chủ nhân.” Đứa bé trai đầu cúi thấp thêm một chút,
tóc đen thật dài trên trán bởi vì cái cúi đầu này lại càng che toàn bộ
khuôn mặt, chẳng qua là Mặc Hi vẫn rõ ràng nhìn thấy một tia màu đỏ.
Không biết là xấu hổ hay buồn bực, chỉ sợ là cả hai đều có.
“Ha ha ha ha!” Cuối cùng, Mặc Hi cười to thành tiếng, khó trách đứa
bé trai không chịu nói tên của mình, Nhị Lăng? Kẻ lỗ mãng? Đứa bé trai
cũng bởi vì Mặc Hi cười, thân thể khẽ run nhẹ.
“Ha ha, khụ, khụ!” Vui quá hóa buồn, vốn Mặc Hi còn đang cười đến vui vẻ , đột nhiên máu từ trong miệng phun ra, thân thể lung lay sắp đổ.
Vốn trong người còn bị thương, lại vì đứa bé trai mà sử dụng một
lượng lớn năng lượng linh hồn, cuối cùng còn bị năng lượng ghê gớm của
đứa bé trai bao vây, khiến cho thương thế càng nặng, thật vất vả dùng
thuốc giảm bớt một chút, nhưng mà bởi vì tràng cười kịch liệt này mà ảnh hưởng vết thương.
Cuối cùng, đầu choáng váng, bên tai chỉ nghe Thiên Nhu kinh hoảng gọi một tiếng, hoàn toàn hôn mê.
. . . . . .
“Đi xuống đi.” Tiếng nói trầm thấp, người đến khom người đi ra ngoài.
Thảm màu xám tro phủ kín mặt đất, đồ đạc màu đỏ đậm đều được làm từ
gỗ đàn, bên phải là từng dãy kệ sách, đều được xếp đầy. Dựa vào cửa sổ
lớn sát đất chính là một bàn làm việc dài, trên mặt bàn để chồng chất
tài liệu.
Cả phòng sách tràn ngập một cỗ cảm giác trầm trọng, đơn giản lại không mất trang nghiêm.
Giờ phút này, An Dĩ Mẫn đang tựa vào ghế bành, bị ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt tuấn tú càng hiện ra góc cạnh rõ ràng, môi khẽ mím,
con ngươi sâu kín u ám.
Đôi mắt màu tím? Thân thể nhỏ bé, đứa bé khoảng chừng 8 tuổi, đẳng
cấp không rõ, lại xuất hiện màu tím, nghi ngờ là đẳng cấp Dị thánh vẻ
vang, sử dụng Lôi điện, tuyệt chiêu dẫn phát uy lực của trời đất!
Không biết có phải là hệ, Dị năng giả huyết mạch kế thừa?
Chẳng qua là một nhân vật xuất hiện ở đây như vậy lại không bị một
người phát giác, cậu ta ( cô ta ) lại có mục đích gì? Hơn nữa sau chuyện đó tìm cả núi An Lâm, lại không có một chút dấu vết.
Không nói lời nào, không có biện pháp phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, là nữ hay là nam! Là người câm hay vẫn cố ý giấu giếm!
Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều thần bí, người này là ai?
Trong lúc anh đang suy tư, một hồi thanh âm” reng reng reng” truyền đến.
Cầm lấy điện thoại ở trên bàn, “Có chuyện gì vậy?”
“Cái gì?”
Sau khi ngắt điện thoại, lập tức đứng lên đi ra bên ngoài.
Mặc Mặc hôn mê? Bởi vì trọng thương? Làm sao lúc này lại phát sinh chuyện như thế!
Thật ồn ào. . . . . .
Thân thể nóng quá.
Trong hôn mê, năng lượng trong thân thể Mặc Hi đã là tự mình vận chuyển hấp thu lên, chữa trị thân thể cho cô.
Lại một hồi, cuối cùng trong đầu bắt đầu rõ ràng, lông mi giống như cánh bướm chớp chớp, mở hai tròng mắt vẫn còn mê mang.
Tất cả trước mắt dần dần rõ ràng, đập vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ôn nhu của Thiên Nhu kia.
“Thiên Nhu.”
“Dạ? Mặc Mặc! Em đã tỉnh.” Thiên Nhu nhìn Mặc Hi, lên tiếng nói, trong giọng điệu rõ ràng xuất hiện kinh hỉ.
“Ừ.” Mặc Hi đánh giá bốn phía, là căn phòng chữa bệnh của riêng cô,
mà cả căn phòng chỉ có mình Thiên Nhu, từ trên giường ngồi dậy, “Bây giờ là lúc nào, em hôn mê bao lâu.”
“Bây giờ là buổi sáng rồi, Mặc Mặc cũng chỉ hôn mê một ngày, ở trong lúc đó cũng được trị liệu.” Thiên Nhu giúp cô đem cái gối đặt ở trên
giường, để nàng ngồi dậy.
“Ba ba và mẹ tôi biết không?” Đối với Thiên Nhu cười một tiếng, lại hỏi.
Thiên Nhu đứng ở một bên, nghe thấy câu hỏi của Mặc Hi, liền cười
nói, “Dạ, ông chủ đã gọi điện thoại giải thích tất cả, cũng không để bọn họ lo lắng.”
Mặc Hi coi trọng vợ chồng Mặc Phàm hai ngườinên tất cả mọi người thấy rõ ràng cũng hiểu.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Mặc Hi liền duỗi thân thể ra một chút, cảm giác so với trước tốt hơn nhiều, hơn nữa, năng lượng lại tăng lên rồi?
Xem ra bị thương cũng không phải không có chỗ tốt, tự nghĩ an ủi bản
thân một chút, rồi từ trên giường xuống, hướng về Thiên Nhu định ngăn
cản mình cười trấn an một tiếng, mang xong giầy, đứng trên mặt đất, nhìn chung quanh, quay đầu hỏi, “Cái, a, kẻ lỗ mãng đâu?”
“Ha hả.” Thiên Nhu cũng cười một tiếng, tiếp theo chỉ ra cửa, “Ở cửa trông coi.”
“A, đi ra ngoài đi.” Mặc Hi cười, rồi cùng Thiên Nhu cùng nhau đi ra ngoài.
Mở cửa, liền thấy được đứa bé trai ngồi ở trên ghế ngồi, đầu cúi xuống, tóc ở trước trán che toàn bộ khuôn mặt.
Nhân viên làm việc ở bên ngoài cũng nhìn thấy Mặc Hi, Dương Bộ cũng ở trong đó, đi lên trước, đi tới bên cạnh Mặc Hi, mang theo khuôn mặt
nghiêm túc, “Cảm giác khỏe hơn chưa?”
“Dạ.” Mặc Hi gật đầu, cười nói, “Cháu nghĩ bây giờ có thể đi.”
“. . . . . . Được rồi.” Dương Bộ trầm ngâm một hồi, đồng ý lời nói
của Mặc Hi, dù sao cô bé không thể dùng lẽ thường để đối đãi , thương
nặng như vậy, một ngày liền khỏe mạnh như thế đứng ở đây cùng mình nói
cười.
“Vậy cháu xin đi trước.” Mặc Hi chào Dương Bộ một tiếng, rồi gọi Nhị Lăng đã đứng dậy một tiếng, “Kẻ lỗ mãng, đi.”
Cả người đứa bé trai thân dao động, bước chân dừng lại, một hồi, vẫn đi theo phía sau Mặc Hi.
Nhìn thân ảnh ba người rời khỏi, khóe miệng Dương Bộ cũng kéo xuống,
giống như, kể từ sau khi thiên phú của đứa bé trai kia biến mất, lời của tên kia liền bị quên lãng, bây giờ lại bị tiểu tử này nhắc đến.
Đi trên đường, Mặc hi vọng lấy bên cạnh đứa bé trai, cười nói, “Tên của cậu là ai giúp cậu đặt?”
“. . . . . .” Đứa bé trai khẽ trầm mặc một hồi, nó cảm giác được tiểu chủ nhân của nó tựa hồ bắt điểm này không tha! ? Nhưng mà vẫn hồi đáp,
“Thưa chủ nhân, là một ông bác đã nhận nuôi chúng ta.”
“Không cần gọi tôi là chủ nhân, gọi tôi là Mặc Hi được rồi.” Mặc Hi
nhìn đứa bé trai, đột nhiên dừng lại bước chân, đưa tay định xoa trán
đứa bé trai, lại phát hiện mình thấp hơn không ít, lại im lặng một lần
nữa, mình bây giờ là trẻ con, lên tiếng nói, “Ngồi xổm xuống.”
Đứa bé trai nghi ngờ, nhưng mà vẫn nghe theo lời Mặc Hi, ngồi xổm người xuống.
Mặc Hi đưa tay ra cầm lên tóc ở trên trán của đứa bé trai, thân thể
đứa bé trai chấn động, định kháng cự theo phản xạ, nhưng cũng ở trong
nháy mắt dừng lại động tác.
Khuôn mặt xuất hiện ở trước mắt, rất đẹp, không sai, rất xinh đẹp, có một câu nói là nam sinh nữ tướng(*), cũng giống như đứa bé trai này a. Cái mũi nhỏ thẳng tắp, môi mỏng hồng
nhuận, làn da rất trắng do không thường thấy ánh mặt trời, vốn khuôn mặt như vậy so với con gái còn đẹp hơn, chỉ bởi vì đôi mắt kia, đen nhánh
không ánh sáng, cứng cỏi, lạnh lùng, làm cho cả khuôn mặt có cảm giác
đều phát sinh biến hóa, hiện ra một cổ lạnh nhạt, cô đơn, kiêu ngạo, một chút cũng không khiến người ta nhận là con gái, hơn nữa, mặt mày kia
cũng dần dần hiện ra nho nhỏ anh khí, cứ như vậy đi xuống, không bao
lâu nữa, đứa bé trai lớn lên cũng tuyệt đối là một thiếu niên xinh đẹp!
(*) nam sinh nữ tướng : sinh ra là con trai nhưng lại có đường nét khuôn mặt như con gái
“Cậu che kín khuôn mặt này là bởi vì nó giống con gái sao.” Mặc Hi cứ nhìn đứa bé trai với khoảng cách như vậy, không có biện pháp, bây giờ
Mặc Hi tay nhỏ chân ngắn, đứa bé trai vì để cho cô chạm tới mình, chỉ có thể tới gần cô.
Nhìn cặp mắt hắc bạch phân minh kia, từ bên trong chỉ thấy được cái
bóng ngược của mình, trong lòng của đứa bé trai đột nhiên có một chút,
một cỗ cảm giác khác thường dâng lên, đồng thời có chút xấu hổ buồn bực, một câu nói của cô khiến nó chật vật.
“Ha hả, hôm nay tôi bị thương, vừa vặn cho mình một ngày nghỉ, đi cắt tóc cho cậu, còn có mua quần áo.” Mặc Hi đương nhiên nhìn ra được ai đó khó được cam chịu, cười nói, ngay cả chính cô cũng không có phát giác,
giọng nói kia mang theo giọng điệu người lớn quan tâm yêu thương trẻ
nhỏ.
Thiên Nhu đứng bên cạnh trong con ngươi cũng nổi lên ý cười, đứa bé
trai chỉ có thể cắn răng, vì trong khái niệm của nó, Mặc Hi là chủ nhân, chủ nhân nói , nó phải nghe, dù không mong muốn, gật đầu, “Dạ, chủ
nhân!”
“Ha hả, thật ngoan! Nhưng mà tôi không phải đã nói sao? Gọi tôi Mặc
Hi là được rồi.” Mặc Hi vỗ vỗ đầu đứa bé trai, khiến cho đứa bé trai mím môi chặt hơn, một hồi lâu mới nói, “Xin chủ.. đại nhân không nên sờ đầu của tôi.” Tiếng nói kia trầm thấp, đè nén.
“Ừ? Không bắt bẻ nữa. Được rồi, vậy bây giờ đi thôi.” Thấy đứa bé
trai sẽ không chịu gọi tên của mình, Mặc Hi cũng lười nói lại nữa, dẫn
đầu đi về phía An Thắng.
Ba người cùng nhau vào thang máy đi tới trên lầu, mà mới vừa ra đến,thì gặp được hai người An Dĩ Mẫn và Thần.
Năm người chạm mặt, đầu tiên là sửng sốt, An Dĩ Mẫn đi đầu nhìn Mặc Hi cười nói, “Xem ra, dường như rất tốt, không cần lo lắng.”
“Dạ, rất tốt.” Mặc Hi đứng lại, bình thản cười nói.
“Cậu ta?” An Dĩ Mẫn liếc mắt về phía Nhị Lăng, đối với đứa bé này ông vẫn có chút ấn tượng , bởi vì ngay từ vừa bắt đầu thiên phú vô cùng tốt sau đó lại trực tiếp mất đi, nhưng cậu bé vẫn cầu xin mình cho ở lại
làm cu li, kiếm tiền.
Mặc Hi cũng liếc mắt về phía đứa bé trai, một hồi, cười nói, “Cậu ta a, vâng là người của con.”
“Cậu ta? Người của con?” Trong con ngươi của An Dĩ Mẫn lóe lên tinh
quang, trong nháy mắt rồi biến mất, tiếp theo có chút mập mờ nháy mắt
với Mặc Hi.
Mà lúc này Thần cũng nhìn đứa bé trai lại nhìn về phía Mặc Hi, đôi
mắt nhỏ dài câu nhân nổi lên ý đùa giỡn nói, “A, không nghĩ đến Mặc Mặc
nhỏ như thế đã có bạn trai nhỏ a! Còn đã là người của nhau? Hai người
làm cái gì rồi?”
Lời này thật sự khiến cho người ta có suy nghĩ khác, đứa bé trai theo đó đứng thẳng tắp, nhưng mà nhìn lại lộ ra chút cứng nhắc.
“Làm cái gì?” Mặc Hi cũng cười như không cười, tỏ ra vẻ thần bí, lên
tiếng nói, “Làm cái gì sẽ không cho mọi người biết, chỉ sợ mọi người
biết sẽ bị dọa a.”
“Thật sự đã làm chút gì sao?” Lời nói của Mặc Hi khiến cho An Dĩ Mẫn và Thần trợn to mắt lên, nhìn về mình, hỏi chính là Thần.
“Ha ha!” Mặc Hi cười ra thành tiếng, đôi mắt mê hoặc như trăng lưỡi
liềm, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia tràn đầy ý cười, giống như hoa
bách hợp nở, thuần khiết trong trẻo, tinh xảo, xinh đẹp, mọi người có
mặt ở đây đều có chút thất thần, hai mắt của Nhị Lăng dưới mái tóc đen
kia cũng có chút sửng sốt, liền nghe Mặc Hi nháy mắt nói, “Trời mới biết a!”
Vốn chỉ muốn nói giỡn nhưng với dáng vẻ này đã khiến hai người thật
sự tò mò rồi, Thần cúi đầu, nhích tới gần Mặc Hi, con ngươi chớp động
ánh sáng yêu mị tỏa ra, môi mỏng vẽ lên đường cong ôn nhu lại tà mị, cả
người phát tán ra hấp dẫn trí mạng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi dụ
hoặc, “Mặc Mặc cho anh Thần biết có được hay không?”
“Anh thật xinh đẹp.” Mặc Hi ngước nhìn khuôn mặt trước mắt này có thể xưng khuôn mặt yêu nghiệt, cười nói lời tán thưởng, dừng một lúc, lại
nói tiếp, “Nhưng mà em không cảm thấy hứng thú a.”
“Ha ha ha ha!” An Dĩ Mẫn cười thành tiếng, nhìn Thần ăn miết cũng rất thú vị .
“Được rồi, con còn có chuyện, xin đi trước.” Một bộ chuyện không liên quan đến bản thân, Mặc Hi chào hỏi với An Dĩ Mẫn xong thì xoay người
rời khỏi, Thiên Nhu và Nhị Lăng đi theo sau.
Nhìn cả ba người biến mất, An Dĩ Mẫn cười mới dần dần thu liễm, con
ngươi hơi sâu, nói với Thần ở bên cạnh, “Cảm giác được không?”
“Dạ.” Thần cũng đứng thẳng người, trên mặt có chút bất đắc dĩ lại đùa giỡn, “Cảm thấy thân thể đứa bé trai phát tán ra một loại uy thế, không đúng, chẳng qua bây giờ vẫn còn là dạng khí sơ hình.”
“Xem ra là mới nhận được, còn không hiểu được thu liễm.” An Dĩ Mẫn
trầm tư, tiếp theo cười, có chút bất đắc dĩ, có chút thư thái, “Mặc Mặc
này thật sự khiến người ta đoán không ra , cô bé thật sự là trẻ con
sao?”
“Đoán được hay không đoán được, cô bé cũng đều là con gái nuôi của
ngaì không phải sao?” Thần lên tiếng trả lời, cười nhìn anh ta.
“Ha ha, Đúng vậy.” An Dĩ Mẫn cười, con ngươi trong nháy mắt thất
thần, “Nếu thật sự trở thành con gái của tôi cũng không sai, so với nhóc con thúi. . . . . .”
“Nhớ con trai của anh” nghe lời nói này, trong lòng Thần không biết
vì sao đột nhiên chấn động, đè nén, khiến cho anh có chút ngây người,
mình làm sao thế này?
“Ha ha, đúng vậy a, không biết tên nhóc hư hỏng kia của tôi thế nào
rồi.” An Dĩ Mẫn không chút nào che giấu thừa nhận nói, tiếp theo cười
cười, “Được rồi, đi thôi, đứng ở đây cũng không thú vị.”
“Dạ.” Thần cười đồng ý, cùng An Dĩ Mẫn cùng nhau tiến vào thang máy.
Người được An Dĩ Mẫn quan tâm, cũng chính là An Diệc Kì giờ phút này lại đang đắm chìm trong khổ luyện.
Từ sau ngày cậu chuẩn bị chạy đi bị bắt lại, huấn luyện như vậy liền không dừng lại.
Nếu như trước kia, kỳ thật tốt nghiệp cậu cũng sẽ rất ít về nhà,
nhưng mà bây giờ không giống với, cậu phải đi về, cậu muốn đi gặp bé con của cậu.
Nghĩ đến đây, đôi mắt kia lại tràn đầy hưng phấn, từng bước từng
bước tiêu hao năng lượng thân thể, Khố Lạp ở bên cạnh lấy vậy líu lưỡi, thật sự không nhịn được, lên tiếng hỏi, “Tớ nói này Kì, cậu liều mạng
như thế làm cái gì, bé con thật sự xinh đẹp như vậy?”
“Hừ, không cần cậu quan tâm, lần này tớ nhất định phải tốt nghiệp trước! !” An Diệc Kì đầu cũng không quay đầu lại kêu lên.
Khố Lạp trầm mặc một hồi, tiếp theo tiến lên gia nhập hàng ngũ với cậu ta, dẫn tới An Diệc Kì ghé mắt, “Cậu làm cái gì?”
“Hắc hắc, cậu cũng biết, nếu như cậu tốt nghiệp trước rồi, tớ một
người cũng không thú vị, hơn nữa, tớ cũng muốn đi nhìn thấy người mà cậu gọi là bé con a!” Khố Lạp tiếp nhận từng đạo tấn công, cũng bắt đầu
luyện tập.
“Tiểu tử cậu! !” An Diệc Kì trừng mắt, một tiếng cảnh cáo kêu to, “Cậu không nên hy vọng xa vời bé con là của mình!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, tớ chỉ đi xem một chút!” Khố Lạp vội vàng bảo đảm, An Diệc Kì mà phát hỏa thì cực kỳ khủng khiếp.
“Này còn không sai biệt lắm!”
Mà, hai người đều không có chú ý tới, đứng một bên, một bé gái đang
nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ thấy bé gái năm nay khoảng chừng
cũng 11, 12 tuổi niên, mặc trên người một chiếc váy màu trắng, da thịt
phấn nộn, giống như có thể nặn ra nước, mắt to ngập nước, cái mũi nhỏ
nhô cao, cái miệng nhỏ nhắn với đôi môi mọng nước đỏ thắm, mái tóc đen
dài thẳng ngang vai, thêm khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, có thể
thấy được sau này lớn lên vô cùng xinh đẹp.
Giờ phút này cái miệng nhỏ nhắn kia khẽ cắn, cặp mắt đang nhìn về phía An Diệc Kì, nhìn chăm chú không nhìn thấy gì khác.
Bé con? Đó là cái gì? Đồ chơi hay là ai? Vì sao Kì lại khẩn trương?
Kì và Khố Lạp không phải là anh em tốt sao? Cái gì khiến cho anh ấy
không nỡ cho cậu ta !
Bất kể thế nào, Kì cũng là của mình! Cho dù là đồ chơi cũng không được!
Đôi mắt ngập nước kia tràn đầy kiên định, ngước nhìn An Diệc Kì ở xa lần nữa, xoay người rời khỏi.
Ba người Mặc Hi cùng đi ra cửa lớn của ANSHENG, nhìn chung quanh, cười nói, “Đón xe đi.”
Ngày hôm qua cô đã nói với A An, bảo anh chỉ làm tài xế cho Mặc Phàm bọn họ là được rồi, sau này không cần đến đón cô.
Mà nhìn bây giờ nhìn tất cả, làm cho cô xác định lại một lần nữa, nên mua xe.
Ba người cùng nhau đi tới trên đường, nếu những chiếc xe bay không có khách đi, bọn họ đều sẽ chạy ở chỗ cách nửa thước, chuyện này cũng là
vì phục vụ mọi người, dù sao không phải tất cả mọi người đều có tu vi Dị sư trở lên, có thể bay nhảy tự do khắp nơi trên trời.
Ba người đón một chiếc xe bay, đi lên chỗ ngồi.
“Ba vị đi đâu?” Tài xế cung kính hỏi.
“Đường An Lâm, khu A, Tây Đường, số 11.” Mặc Hi nói rõ địa chỉ trong
nhà, đi về trước chào hỏi Mặc Phàm bọn họ, còn có lấy một số thứ.
“Vâng” giọng tài xế rõ ràng càng thêm cung kính, xe bay dần dần chạy trở, ngay từ đầu nhìn thấy Mặc Hi ba người từ ANSHENG đi ra là tuyệt
đối bất phàm , vừa hỏi, cư nhiên lại ở tại đường An Lâm, càng cảm thấy
may mắn vì hành vi lúc đầu của mình.
Điều này không đáng anh ta có suy nghĩ như vậy, nhưng ở thế giới
cường giả vi tôn này, những người bình thường như nếu bọn họ chọc tới
ai, bị giết cũng không có bất kỳ ai để ý, điều này cũng là bi ai của
việc không có sức mạnh, lúc nào cũng phải sống cẩn thận từng ly từng tý.
Cho đến lúc xuống xe, ba người mới phát hiện một chuyện xấu hổ, trên
người Thiên Nhu và Nhị Lăng đều không có mang theo tiền, mà Mặc Hi chỉ
có thẻ.
“Có thể quẹt thẻ trực tiếp không?” Mặc Hi hỏi.
“A?” Tài xế sửng sốt, nhìn ba người, cũng không cố ý làm ra vẻ ương
ngạnh, có chút cẩn thận hỏi, “Có thể .” Đang nói lấy ra thẻ của của
mình.
“Xoát như thế nào?” Mặc Hi cũng lấy ra thẻ của mình, thẻ của cô một
thẻ không tên, cũng không biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền, dù
sao cũng là An Dĩ Mẫn làm.
“. . . . . .” Tài xế thật không biết nên nói thế nào, anh ta đoán không ra Mặc Hi nghĩ gì, sợ mình nói sai sẽ gây ra họa.
“Ha hả, Mặc Mặc đây là thẻ không tên.” Đúng lúc Thiên Nhu cũng nhìn
thấu nghi ngờ của tài xế, lên tiếng nói với Mặc Hi, “Chỉ cần chạm vào
thẻ của anh ta, trực tiếp nói lấy bao nhiêu tiền là được rồi.”
“Như vậy à? Thật sự thuận tiện.” Mặc Hi ngắt lời của Thiên Nhu, đem
thẻ chạm vào thẻ của người tài xế, liền nghe thấy một đạo thanh âm
truyền đến.
[ Lấy ra bao nhiêu tiền ]
Mặc Hi nghiêm nghị nhìn về phía tài xế, “Chính anh nói đi.”
Tài xế gật đầu, cúi đầu nói, “200.” Không tên cũng không có giọng nói nhận biết cái gì đó, ai nói đều dùng được.
Beta: Sakura
“Được rồi, được rồi, đều là người một nhà, đây là làm sao vậy, ha
ha.” Nói chuyện lúc này chính là Lệ Kha, vừa nói vừa đi về phía mọi
người, sau đó đi tới bên cạnh Mặc Vân Vân, nghiêm khắc nói, “Vân Vân,
căn phòng kia là của em họ con, làm sao có thể tùy tiện lấy, quên lời
mẹ dạy sao?” Nói xong, liền xoay người đối với Mặc Hi từ ái nói, “Ha ha, đây là cháu gái của bác à, rất đáng yêu, quả nhiên người thật so với
trong tạp chí, TV còn phải đẹp hơn, đến đến, cho bác gái ôm một cái.”
Chẳng qua là Mặc Hi lại lùi sau một bước, khiến cho Lệ Kha ôm không
khí, chỉ nghe Mặc Hi xin lỗi cười nói, “Mặc Mặc lớn rồi, không thích bị
ôm, còn có, bác gái cũng rất xinh đẹp.”
“Ha ha, Mặc Mặc thật biết nói chuyện.” Lệ Kha khen ngợi Mặc Hi một
câu, lại nói với mọi người, “Được rồi, đều tụ tập ở đây, Vân Vân cũng đi tìm căn phòng khác đi, bây giờ còn bận rộn đây.”
“Đúng vậy, ha ha, vẫn là chị dâu biết chuyện.” Chu Tiểu Trúc cười nói.
“Ha ha, em dâu nói cái gì đâu, lại nói tiếp, em dâu chờ chị chuyển
đến chúng ta đi dạo, liên lạc một chút tình cảm.” Lệ Kha lên tiếng cười
nói, đã thân mật kéo tay Chu Tiểu Trúc , Chu Tiểu Trúc gật đầu cười
cười.
Nhìn tất cả mọi chuyện, Mặc Hi cũng có thể đoán được người bác này
tâm kế không tệ, nhưng mà, tâm kế khá hơn nữa, ở trước mặt sức mạnh
cường đại không cách nào phản kháng cũng sẽ không có một chút tác dụng.
Hơn nữa, vừa rồi cô đã làm ra cảnh cáo, bọn họ chỉ có thể cùng nhau
chung sống hòa bình, bằng không, cô tuyệt đối sẽ không nương tay, cô
cũng muốn Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc có thể vui vẻ.
Ngẩng đầu nói với hai người Mặc Phàm: “Ba ba mẹ, con muốn đi đến ANSHENG một chuyến, xế chiều hôm nay trở về.”
“A?” Mặc Phàm vừa nghe, không có bất kỳ chần chờ đáp đáp ứng, “Được, nếu như có chuyện gì thì gọi về.”
“Dạ.” Mặc Hi gật đầu, đối với mọi người gật đầu, “Vậy con đi trước.” Nói xong, liền đi xuống phía dưới.
Mặc Vân Vân nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn kia, trong con mắt lộ ra
sự hâm mộ và ghen tỵ, đứa bé chính là đứa bé, vĩnh viễn sẽ không dấu tâm tư của mình.
Mặc Hi tự nhiên cũng cảm giác được, chẳng qua không để ý tới mà thôi.
Ra khỏi cửa, ngồi lên xe bay A An, liền bắt đầu đi về phía ANSHENG, ở trong xe, nhìn mọi người phía dưới giống như một bầy kiến. Suy nghĩ một chút, hình như mình cũng có thể học lái xe, cũng không sai đi, như vậy
cũng không cần mỗi ngày quấy rầy A An, liền để A An chuyên môn làm tài
xế cho ba ba mẹ là tốt rồi, không biết xe này có phải giống như xe thể
thao ở thế kỷ 21 không? Như vậy căn bản không cần phải học.
Đi tới ANSHENG, dưới ánh mắt như lễ rửa tội của mọi người lấy ra máy điện thoại, bấm dãy số.
“Này, ta đến.”
Một câu nói, liền ngắt điện thoại.
Sau khi bóng người biến mất ở cửa thang máy bằng vàng, âm thanh nghị luận của mọi người mới truyền tới.
“Haiz, Mặc Mặc này thật may mắn, cư nhiên được ông chủ nhận làm con gái nuôi.”
“Nghe nói một chiêu của cô bé liền đánh bại một Dị năng giả sơ cấp,
những người này không phải người bình thường như chúng ta có thể so
với.”
“Thật sự rất xinh đẹp, thật không biết cô bé lớn lên sẽ biến thành như thế nào!”
“Người so với người khiến người ta tức chết a.”
“. . . . . .”
Mọi người thảo luận về nhân vật chính, cũng chính là Mặc Hi lúc này
đã đi tới phòng huấn luyện dưới đất, thang máy mở ra lần nữa, quả nhiên
nhìn thấy đúng là Thiên Nhu với khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
“Đi thôi, đi đến chỗ ông Cát .” Mặc Hi lên tiếng, bước chân không ngừng đi về phía phòng khám.
“Dạ.” Thiên Nhu bình tĩnh đi theo một bên.
Đi tới phòng khám, chỉ thấy lúc này không khí ở đây hình như có chút
nặng nề, hơn người mặc quần áo chữa bệnh màu trắng người đến người đi,
giống như là đang làm phẫu thuật gì rất quan trọng.
Con ngươi lóe lên, liền thấy Mehg ngồi ở một bên cả người cũng băng
bó không ít băng vải màu trắng, cũng hiểu bây giờ đang cứu chữa chính là ai rồi, cô vẫn nhớ rõ khi đó, Lany liều lĩnh bay về phía người Megh.
Xem ra chuyện hôm nay muốn tìm ông Cát hỏi thuốc là không thể làm.
Hơn nữa, không biết Lany thương thế thế nào, bởi vì ngay cả chính Mặc Hi cũng không biết một chiêu kia của mình uy lực rốt cuộc có bao nhiêu,
chỉ biết là, thời điểm đó không dùng một chiêu kia, ngay cả cô cũng cảm
giác được loại cảm giác áp bức kia, cộng thêm bản thân sẽ bay lên trạng
thái cuồng ngạo khí phách thiên hạ độc của ta.
Megh cũng chú ý tới hai người Mặc Hi đến, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn các cô liếc mắt một cái liền cúi thấp xuống, lúc này cô ấy đã không có
vẻ quyến rũ bình thường, có chẳng qua là khiến người ta đau lòng và suy
sút.
“Đi phòng huấn luyện đi.” Thấy tình huống ở đây, Mặc Hi không có một chút do dự, xoay người rời khỏi.
Thiên Nhu cũng không nói bất kỳ điều gì, đi theo sau cô.
Hai người một đường xuống dưới, không ít người đều nhường đường và
chào hỏi, đối với thực lực của Mặc Hi, đáng để bọn họ kính nể , chỉ sợ
bây giờ cô bé vẫn là một đứa bé, cường giả vi tôn định nghĩa này vĩnh
viễn không thay đổi .
Nhưng mà, chờ sau khi Mặc Hi đi tới phòng huấn luyện lại phát hiện ở đây cũng xảy ra một trận trò khôi hài.
Hai người đang vây đánh lấy một thân ảnh nhỏ gầy, mà những người khác cũng giống như trước kia, ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn trận trò khôi hài này.
“Con mẹ nó! Cho mày trừng Lão Tử, cho mày trừng!”
Một cước một cước đá vào trên người đứa bé kia, chẳng qua là đứa bé
kia cư nhiên một tiếng cũng không có kêu lên! Chỉ sợ. . . . . . hình như cũng sắp bị đánh cho tắt thở.
Ngã trên mặt đất, tóc đen trên vô lực rũ xuống ở một bên, che nửa
khuôn mặt, hiển lộ ra đôi con ngươi đen nhánh, tuyệt vọng, cứng cỏi, bất khuất.
Trong tay còn ôm một quyển sách, chính là bé trai mà Mặc Hi gặp phải ở phòng sách.
Nhìn cặp mắt kia, Mặc Hi thong thả tiêu sái đến đại sảnh, mở miệng, “Dừng tay.”
“Dạ?” Vốn hai người con trai đang đánh đứa bé trai đột nhiên nghe lời nói này. Hơi sững sờ, quay đầu liền thấy Mặc Hi , động tác trên chân
cũng dừng lại, trên khuôn mặt vốn hung ác kia lập tức nở nụ cười, nói,
“A! Là Mặc Mặc à, vẫn khỏe chứ lâu rồi không thấy em đến!”
“Đúng vậy, ha hả, hôm nay đến liền cho em thấy được mấy người bắt nạt trẻ em a.” Mặc Hi cũng cười nói.
“Mặc Mặc không biết, là cái thứ này quá thiếu đánh, không có thực lực mỗi ngày còn bày ra dáng vẻ tự đại một bộ xa cách người khác, người
nhìn liền thấy phiền lòng!” Người con trai vừa nói, lại đá một cước
xuống đứa bé trai.
“Cậu ta là bạn của em, xem ở mặt mũi em, đừng có đánh nữa được
không.” Mặc Hi liếc nhìn bé trai trên mặt đất, lúc nghe Mặc Hi nói hai
chữ bạn bè, thân thể kia rõ ràng run nhẹ một chút.
“Ha ha, Mặc Mặc phải nói sớm a! Sớm biết như vậy ngay từ đầu chúng ta cũng sẽ không động thủ!” Người con trai dừng lại, nhất thời nói. Lời
anh ta nói chính là nói thật, phần lớn người ở đây đều có ấn tượng tốt
với Mặc Hi, không chỉ là thực lực người phía sau cũng bởi vì cô luôn lấy dáng vẻ tươi cười đối với mọi người, đương nhiên, điều kiện tiên quyết
là anh không nên đi chọc cô, hơi thở thuần khiết sạch sẽ, cả người làm
cho người thích.
“Ha hả, cám ơn giúp đỡ!” Mặc Hi đối với hai người rời khỏi bên người
bé trai cười nói cảm ơn một tiếng, đi đến bên cạnh đứa bé trai, nhìn
dáng vẻ giống như chỉ còn một hơi thở, chẳng qua cặp mắt kia vẫn cô độc, cứng cỏi như vậy, một chút ý tứ cảm ơn Mặc Hi cũng không có. Ngay từ
đầu cũng biết cặp mắt cùng với tính cách của cậu ta như vậy sớm muộn gì
cũng sẽ chọc phiền toái.
Ngồi xổm người xuống, từ trong túi đựng lấy ra thuốc tối ngày hôm qua tên thiếu niên gọi là Quỷ đưa cho mình, đổ ra một viên thuốc để đến
trong miệng đứa bé trai, chỉ là đứa bé trai hình như cũng không tiếp
nhận, phun ra ngoài.
Không ít người có mặt ở đó thấy kết quả như vậy đều phẫn nộ, Mặc Mặc
người ta có lòng tốt cứu nó, thế nhưng nó còn không cảm kích! ?
Mặc Hi không nói gì, chỉ nhìn đứa bé trai, trên mặt mang theo nụ
cười, chẳng qua con ngươi đã vắng lạnh một mảnh, mỗi khi như vậy, người
cô giống như vô tình phát tán ra một cỗ uy nghiêm khiến lòng người kinh
hãi không cách nào kháng cự, chỉ nghe âm thanh bình thản trong trẻo từ
cái miệng nhỏ nhắn kia: “Cậu muốn chết? Ngay cả sống cũng không dám rồi
sao?”
Đôi con ngươi của đứa bé trai khẽ dao động, vẫn cứng cỏi như trước,
bên trong là ngọn lửa hừng hực, môi gắt gao mím chặt, giống như phản
kháng lời nói của Mặc Hi! Sức mạnh! Ai nói ? Ai nói nó không dám sống! ! Nhất định có một ngày! Nhất định có một ngày, nhất định nó sẽ cường đại lên ! Nhất định! ! Dòng máu kia đang sôi sục.
“Muốn sống! ?” Mặc Hi đứng lên, cúi mắt nhìn cậu ta, giống như vị
thần tối cao liếc nhìn con kiến, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước, “Muốn sức mạnh? Lấy thuốc trên mặt đất ăn vào!”
“. . . . . .” Đứa bé trai không động, chỉ mở to mắt nhìn Mặc Hi.
Mặc Hi cùng đồng dạng không nói lại, khuôn mặt lãnh đạm, con ngươi
đen nhánh sâu thẳm, khiến người xem không rõ, quên không vào thâm thúy.
Những người có mặt cũng một câu không nói, một mảnh yên tĩnh.
Thân thể run rẩy, cuối cùng đứa bé trai đã hiểu, cả người không thể
động, chỉ lấy má cọ xát vào, trực tiếp dùng miệng đem thuốc trên mặt
đất cắn vào trong miệng, vẻ mặt kia, giống như vật đang cắn vào chính
là vật nó thống hận nhất.
“Thiên Nhu, mang cậu ta vào cùng.” Xoay người, giọng nói bình thản
ra lệnh, cái gì cũng không nhìn, đi về phía phòng huấn luyện.
Thiên Nhu nhìn Mặc Hi, đưa tay, tia sáng màu đỏ lóe lên, năng lượng
màu vàng bao lại thân thể đứa bé trai, ôm nó lên, cũng đi về phía phòng huấn luyện.
Cho đến khi bóng hình ba người biến mất, mọi người ở đại sảnh cũng không tự giác thở ra một hơi.
“Dáng vẻ uy nghiêm này. . . . . . Thật sự?” Không biết là ai đột nhiên cảm thán một tiếng.
Đúng vậy . . . Dáng vẻ uy nghiêm này, khiến mọi người cũng không tự
giác không dám nói chuyện, ai cũng không nghĩ đến, thế nhưng Mặc Hi còn
có một mặt như vậy .
Tiến vào phòng huấn luyện của riêng mình, đứng ở trung tâm, nhìn theo sau đi vào đến bên cạnh mình là Thiên Nhu và đứa bé trai trong tay của
cô ấy.
“Để. . . . . . Để, tôi , xuống! !” Đứa bé trai gian nan mở miệng nói, lại có cỗ kiên định.
Thiên Nhu nhìn về phía Mặc Hi, thấy cô gật đầu, liền đem đứa bé trai đặt xuống.
Mặc Hi nhìn thoáng qua, chính là cuốn [ Dị năng lực khái luận ] mình
cho cậu ta trước kia, không nghĩ đến cậu ta còn giữ, không có do dự, cầm lại.
Đứa bé trai nhìn cậu ta một cái , chuẩn bị rời khỏi, chẳng qua là
bước chân vừa đạp ra một bước, gục ở trên mặt đất, tay di chuyển lần
nữa, lại vẫn không nhúc nhích như trước.
Yếu ớt. . . . . . Làm sao có thể yếu ớt như thế! ! Trong đôi mắt của đứa bé trai tràn đầy đau khổ.
“Cậu muốn sức mạnh.” Sau một lúc, Mặc Hi mở miệng.
Đứa bé trai lập tức ngẩng đầu, không sai ! ! Nó muốn sức mạnh! ! Nó
cố gắng tất cả cũng vì muốn sức mạnh! Cường giả vi tôn! ! Không có sức
mạnh, chẳng khác nào cái gì cũng không có!
“Vì sao cậu muốn sức mạnh?” Mặc Hi đối mặt với đứa bé trai sắc mặt vẫn lãnh đạm như lúc đầu.
Vì cái gì? Sức mạnh chính là sức mạnh, còn cần vì sao sao? Nó muốn
được coi trọng, không muốn lại bị người cười nhạo, không muốn lại bị
người bắt nạt, cho nên nó muốn cho toàn bộ người bắt nạt nó nhìn, toàn
bộ trả lại cho bọn họ, còn có. . . . . .
Đôi con ngươi vốn tàn nhẫn đột nhiên loáng qua một tia ánh sáng nhu hòa, hi vọng bọn họ cũng có thể sống tốt. . . . . .
Mà tia ánh sáng nhu hòa này cũng bị Mặc Hi bắt được, mở miệng, “Tôi có thể cho cậu sức mạnh.”
Đôi con ngươi của đứa bé trai trong nháy mắt mở lớn, không thể tin
nhìn Mặc Hi. Cái gì gọi cô có thể cho nó sức mạnh? Khóe miệng giơ lên nụ cười châm chọc, không nói chuyện, nhưng mà chính nó cũng không có phát
hiện, kỳ thật, trong con ngươi kia vẫn mang ý tứ chờ đợi.
“Tôi có thể cho cậu, nhưng mà cậu nên hiểu, tất cả mọi chuyện đều cần bản thân phải cố gắng, tôi chỉ giúp cậu khai thông đầu óc.” Không có để ý đứa bé trai châm chọc, Mặc Hi vẫn thong thả bình thản như trước nói
tiếp, “Hơn nữa. . . . . .” Trước cái nhìn chăm chú của đứa bé trai và
Thiên Nhu Đô, tiếp theo nói, “Tôi muốn cậu bảo đảm không nói ra tất cả
chuyện này, bằng không, tôi sẽ giết cậu.”
Giết cậu(*).
Nguyên văn tiếng trung : 殺了你
Ba chữ, rất bình thản từ miệng phát ra, lại khiến cho hai người có mặt ở đây toàn thân lạnh lẽo.
Làm sao cô ta có thể tự tin như thế, làm sao cô ta có thể khiến cho
người cảm ta thấy chỉ cần cô ta nói liền nhất định có thể làm được như
thế!
Đứa bé trai trong lòng rống giận, nó đang do dự.
Mặc Hi không nhìn nó nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Thiên Nhu, dừng một chút, nói, “Cậu đi ra ngoài, hay ở lại này, quyết định rõ ràng. Nếu như đi ra ngoài, cái gì đều nhìn không thấy, tất cả mọi chuyện cũng sẽ
không thay đổi, nếu tính ở lại đây, sẽ nhận thấy hối hận cũng không có
biện pháp, chờ cậu nhìn thấy được tất cả, hoặc coi như không có xảy ra,
hoặc, chết.”
“Tôi là bác sĩ của Mặc Mặc.” Thiên Nhu không có bất kỳ do dự, cười nhẹ nói.
Cô tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Mặc Hi, từ một khắc kia, cô đã làm quyết định rồi, cô là bác sĩ của cô bé, người của Mặc Hi.
Con ngươi Mặc Hi hơi sâu, trầm giọng nói, “Chị hiểu rõ?”
“Đúng vậy.”
Trong tiếng nhẹ nhàng của Thiên Nhu này lại là sự khẳng định ở bên trong lời nói, Mặc Hi nhắm lạị đôi mắt.
Mở mắt, cặp mắt màu tím xuất hiện ở trong không khí.
Dù là Thiên Nhu, đôi mắt cũng trong nháy mắt thoáng qua kinh dị, tiếp theo dường như nghĩ tới cái gì, dần dần khôi phục bình thường như cũ
“Bây giờ, chị vẫn trả lời như vậy sao?” cặp mắt màu tím của Mặc Hi nhìn cô thật sâu, giống như nhìn vào linh hồn của cô.
“Dạ.” Thiên Nhu cười nhẹ gật đầu, không có bất kỳ khác thường.
Mặc Hi nhìn cô như vậy, một hồi, màu tím trong mắt dịu dàng, cười, “Được, vậy, sau này, chị chính là người của em.”
Người của cô, chỉ là người của Mặc Hi cô, mà không phải người của An Dĩ Mẫn!
Không sai, dưới cái nhìn chăm chú vào bên trong của đôi mắt màu tím,
Mặc Hi phát hiện lúc Thiên Nhu nói lời này linh hồn không có dao động
một chút nào, nói đúng là, cô ấy nói chính là thật lòng .
Mắt màu tím, đây là năng lực Mặc Hi phát hiện rất lâu lúc trước, một
ngày vào lúc 5 tuổi năm ấy, một lần cô vào trạng thái biến ảo khôn lường tu luyện, đột nhiên cảm giác được con ngươi một trận khác lạ, từ trong
trạng thái biến ảo khôn lường tỉnh lại. Mở mắt ra tiếp theo liền phát
hiện tất cả trước mắt đều trở nên rõ ràng không phải là gấp đôi gấp hai. Hơn nữa năng lượng linh hồn khống chế tốt hơn , có thể rõ ràng cảm
nhận được tất cả mọi thứ xung quanh thân thể một đoạn khoảng cách, thậm
chí có thể thấy năng lượng chuyển động trong không khí, vì thế biết
người nọ có phải là Dị năng giả hay không, nhanh chóng chạy đến cái
gương vừa nhìn, thế nhưng phát hiện ánh mắt biến thành màu tím, thậm chí nhìn kỹ càng, có thể thấy bên trong thỉnh thoảng sẹt qua tia chớp màu
tím trắng.
Lần đó đã dọa đến cô, nhưng hơn nữa là kinh hỉ, bởi vì cô biết, mắt
màu tím này giống như một tăng dùng khí, khống chế thật tốt, tuyệt đối
có lấy được chỗ tốt không thể tưởng.
Quả nhiên, cô trải qua một đoạn thời gian cố gắng, cuối cùng bản thân có thể khống chế nó xuất hiện, hơn nữa, càng có thể cảm nhận được linh
hồn dao động lúc người ta đang nói chuyện, cho tới bây giờ biết cô ta (
anh ta) nói thật lòng hay không.
Liếc mắt nhìn về phía đứa bé trai, nói, “Bây giờ, câu đã không có tư
cách quyết định rồi, hoặc trở thành người của tôi, hoặc, chết.”
“Xẹt” trong bàn tay nhỏ nhắn kia đột nhiên xuất hiện tia chớp màu tím, Lôi điện lóe ra.
“Cậu cậu…!” Con ngươi của đứa bé trai đã trợn to, không tự giác nuốt từng ngụm nước bọt, Dị thánh! ! ? Làm sao có thể! ? Làm sao có thể là
Dị thánh! Nhưng mà vừa mới xuất hiện tia sáng màu tím chói lọi! !
“Tôi cũng không phải Dị thánh, nhưng mà tôi nói được thì sẽ làm
được.” Mặc Hi giải thích nghi vấn của cậu ta, nhưng mà giọng nói kia rõ
ràng bình thản kia lại khiến người ta có cỗ tin phục khó nói, là bởi vì
cặp mắt tựa hồ đối mặt với cái gì cũng tỉnh táo kia sao?
“. . . . . .”
“Nói thật, cậu không có quyền quyết định, dù cậu không chấp nhận, cậu vẫn sẽ chết như cũ, bởi vì cậu vô năng, người vô năng thấy được điều
không đáng thấy, chỉ có vận mệnh là chết.” Giọng nói bình thản , nhưng
lời nói ra lại tàn khốc, đả kích tâm hồn đứa bé trai.
“Sức mạnh! ! Tôi, đáp ứng cậu!” Cuối cùng đứa bé trai khô khốc mở miệng.
Đôi mắt của Mặc Hi nhìn thẳng nó, đứa bé trai không có ý tứ nhường,
trong đôi mắt màu tím kia, có chỉ là bình thản, còn có nho nhỏ tán
thưởng, vẫn giống như trước kia, không có châm chọc, không có đồng tình, không có hèn mọn. . . . . . Như vậy đủ rồi.
“Vậy bắt đầu đi, tôi nhắc nhở trước cậu một câu, kế tiếp, có thể sẽ
rất thống khổ.” Mặc Hi nhìn ra đứa bé trai kiên định, thu hồi cái nhìn,
nhắc nhở một câu.
Giống như dự đoán, đứa bé trai không nói gì, nhưng cặp mắt đen nhánh kiên định này đã cho Mặc Hi đáp án.
Cũng không chần chờ, đưa tay ra, khoác lên trên người đứa bé trai,
năng lượng trong linh hồn thông qua hai bàn tay thong thả tiến vào thân
thể của đứa bé trai, ở trong kinh mạch của thân thể đứa bé trai quen
thuộc vận chuyển, năng lượng rèn luyện bên trong thân thể truy tìm lấy
cái gì đó, từ nhỏ đến bây giờ vẫn liên tục dùng năng lượng rèn luyện
thân thể, Mặc Hi đối với tuyến đường kinh mạch vô cùng rõ ràng.
Vận chuyển đi được một nửa, liền thấy trên trán đứa bé trai đã đầy mồ hôi, dù sao lần đầu tiên tiếp nhận năng lượng rèn luyện của Mặc Hi, hơn nữa vẫn ở tình huống Mặc Hi không chút lưu tình, đương nhiên rất thống
khổ khó chịu, chẳng qua đứa bé trai vẫn cắn răng như trước, không có kêu lên một tiếng.
Ừm? Tìm được rồi!
Lúc này, đôi mắt Mặc Hi sáng ngời, cuối cùng tìm được rồi, một chỗ
kinh mạch bị bế tắc, ở đây được gọi là mạch nhâm thông thứ hai trong
thân thể người, chỉ cần đả thông, chuyện tu luyện từ trước tới nay
tuyệt đối sẽ tăng lên gấp rưỡi, hơn nữa, chủ yếu nhất là không phải này, mà là. . . . . .
Từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé trai, Mặc Hi lập tức cảm giác được
đứa bé trai có loại cảm giác khác thường, khi cậu ta ở trong tình huống
không có cố ý, tốc độ hấp thu năng lượng rất nhanh, đương nhiên, không
có cách nào so với Mặc Hi. Nhưng cùng một người bình thường so sánh với
hơn cũng không phải là một điểm nửa điểm. Nhưng mà, vì sao dị năng của
cậu ta vẫn dừng tại chỗ không tiến đây? Mặc Hi cũng nghĩ đến vấn đề này, cô rõ ràng cảm giác được, dị năng hấp thu của đứa bé trai này cũng
không đi đến đan điền như những người khác, mà là chảy vào thân thể đã
không thấy tăm hơi, tuyệt đối có vấn đề!
Theo như nhìn không ít bộ sách dị năng, cũng làm cô đoán được một chút, đại khái cũng đoán được cái gì.
Cô tin tưởng, đứa bé trai chỉ cần tiếp tục nỗ lực như vậy, tuyệt đối
sẽ có năng lượng bộc phát một ngày. Vậy tuyệt đối là kinh người! Vốn
cũng không nghĩ muốn giúp đứa bé trai này, tùy chính cậu ta phát triển,
nhưng mà trải qua trận chiến ngày hôm qua, cô đột nhiên hiểu ra, hơn nữa lại một lần nữa càng thêm khát vọng đối với sức mạnh. Sau khi nhìn
thấy đứa bé trai này ở đây, một khắc trước khi bị đánh chết, cặp mắt
toát ra khát vọng đối với sức mạnh và cứng cỏi kia lại một lần nữa khiến cô cảm thấy, bọn họ cùng một loại người.
Hơn nữa, cũng khiến cô toát ra ý nghĩ, sức mạnh cá nhân là có hạn !
Phải nhiều hơn! Cho nên, cô thiết kế tất cả chuyện này, cô muốn đứa bé
trai trở thành người của cô, cô trợ giúp cậu ta sớm một bước có được sức mạnh.
Đúng vậy, ý tưởng của cô là chính xác , ở bên trong chỗ kinh mạch bị
tắc này, cô cảm giác được một cỗ sức mạnh, một cỗ sức mạnh nói không rõ, không biết là cái gì, nhưng mà cỗ mang theo uy nghiêm.
Sức mạnh này, không đơn giản!
“Nhịn xuống!” Lên tiếng, cảnh báo đứa bé trai một câu, lúc thân thể
đứa bé trai chấn động, năng lượng mạnh mẽ bắt lấy, thế lực cường đại thả ra, hướng về phía kinh mạch kia xông ra, cố gắng đạt tới một kích đột
phá.
“Ầm! ! !”
“A a a a! ! ! ! !” Đứa bé trai chỉ cảm thấy đầu mình một tiếng tiếng
vang lớn, một mảnh trống không, trong miệng trong nháy mắt phát ra một
trận gào thét tê tâm liệt phế, con ngươi đã trắng dã.
Đôi mắt của Mặc Hi dao động, “Thiên Nhu!”
Trong tay tia sáng màu đỏ lóe lên, năng lượng màu vàng bao lại đứa bé trai, không cần ngôn ngữ, Thiên Nhu cũng biết ý tứ Mặc Hi.
Không có PHÁ…!
Năng lượng lại một lần nữa gia tăng.
“Oanh! !”
“. . . . . .” Đứa bé trai đã không phát ra được tiếng kêu, có chẳng
qua là tiếng rít chặt, nước miếng vô tình chảy xuôi ở bên miệng, con
ngươi tan rã, nếu không phải Thiên Nhu ở một bên chống đỡ cùng với ý chí kiên cường của đứa bé trai, sợ là đã sớm chết.
Mà, thuận theo Mặc Hi đánh một trận này, kinh mạch của đứa bé trai
cũng thuận theo điều này xuất hiện sự sụp đổ, nhưng mà đáng được ăn mừng chính là, bế tắc được khai thông.
Chẳng qua là, đám người còn không có vui mừng, lập tức một vấn đề nan giải xuất hiện!
Năng lượng Mặc Hi mới tiến vào, lập tức rõ ràng cảm giác được trong
đó tồn tại năng lượng quỷ dị, cũng vì tiếp xúc cự ly gần như vậy, Mặc
Hi mới phát hiện được năng lượng kia nồng đạm uất ức cùng tàn bạo! Không sai, cỗ năng lượng này tràn ngập hơi thở tàn bạo! Hơn nữa lại thị uy
công kích về phía năng lượng của Mặc Hi!
Lui hoặc chiến! ?
Nếu lui, chỉ sợ đứa bé trai không khống chế được năng lượng kia, nếu
để như thế này kinh mạch trong đứa bé trai sẽ loạn, đứa bé trai liền
thật sự không lực xoay chuyển trời đất! Chỉ có chặn lại! !
Chỉ thấy tia chớp trong con ngươi màu tím của Mặc Hi lóe ra, khóe
miệng mang theo nụ cười miệt thị, lại chọn chiến với tao? Vậy nhìn một
chút đi!
Linh hồn bên trong lóe ra tựa hồ cũng cảm nhận được sự khiêu chiến
của năng lượng này, gần như là cùng ý nghĩ với Mặc Hi, hào quang rộng
lớn, năng lượng thông qua Mặc Hi truyền vào thân thể của đứa bé trai.
Một tràng năng lượng cùng năng lượng chỉ thấy chiến tranh đứng lên.
Bên ngoài trong tay Thiên Nhu khống chế năng lượng cũng run lên, giờ phút này thân thể của cô đã dần dần run rẩy, trán cũng toát ra mồ hôi, bởi vì, cô đột nhiên cảm giác được thân thể của hai người Mặc Hi và đứa bé trai thế nhưng phát tán một cỗ uy nghiêm, một tàn bạo, một hủy diệt, đánh sâu vào linh hồn của nó!
Đó là một loại uy thế! Một loại Dị năng giả Dị sư đã ngoài hoặc Võ sư mới có thể sản sinh ra như thế! ! Nhưng mà, hai người trước mắt, hơn
nữa vẫn là hai đứa bé, thế nhưng đều phát ra !
Chẳng những phát ra, hơn nữa còn nồng đậm như thế, nhưng. . . . . .
Thiên Nhu liếc nhìn về phía Mặc Hi,lúc này nó ở phía sau còn có thể
tỉnh táo cảm giác được, cỗ tàn bạo ở trong đứa bé trai kia cũng không
giống như bản thân cậu ta, mà là do nhận lấy cái gì phát ra, mà Mặc Hi,
lại là giống như chủ thân thể của cỗ uy thế này, chẳng qua là cô ấy
người này, cùng uy thế này hòa làm một thể!
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, cả người Mặc Hi chấn động, liền thấy đứa bé
trai vừa mới còn hơi thở tàn bạo, giờ xem ra trận chiến này vẫn là Mặc
Hi thắng, nhưng mà, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hi hơi có chút
tái nhợt, có thể thấy cô ấy thắng cũng không dễ dàng.
Không sai, không dễ dàng! Lúc này Mặc Hi chỉ cảm thấy thật vất vả ổn
định xuống thương thế bởi vì một lần này năng lượng dốc sức phát ra có
chút tái phát ra, khí huyết bốc lên.
Chỉ là bây giờ cô vẫn không thể buông tay, giờ phút này cái cỗ năng
lượng bên trong thân thể đứa bé trai kia đã bị cô bao vây, một chút ít ở trong thân thể đứa bé trai vận chuyển, điều này làm cho thân thể có thể cùng năng lượng này từ từ phù hợp, hơn nữa cũng là chữa trị cho đứa bé
trai bởi vì vừa rồi năng lượng va chạm nhau mà bị thương kinh mạch.
Theo Mặc Hi một tuần một tuần vận chuyển, bên ngoài thân thể của đứa bé trai dần dần xuất hiện một chút ít máu màu đen dạng lỏng dính, kèm
theo mùi khó ngửi.
Đây là bởi vì Mặc Hi rèn luyện, đem tạp chất trong thân thể đứa bé trai ép ra ngoài.
Thời gian một chút một chút qua đi, Mặc Hi không ngừng vì đứa bé trai vận chuyển năng lượng, Thiên Nhu giúp đứa bé trai trị liệu thân thể,
trên trán của hai người đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Đúng lúc này, đứa bé trai vốn hai mắt trắng dã, con ngươi đột nhiên chuyển động, tiếp theo thân thể run nhẹ.
Linh hồn của Mặc Hi trong nháy mắt truyền tới tín hiệu nguy hiểm, trong miệng trầm giọng nói nhanh, “Thiên Nhu, rời khỏi!”
Thiên Nhu nghe thấy, cơ hồ là phản xạ có điều kiện thu hồi năng
lượng, thân thể lui về phía sau, mà Mặc Hi cũng đem năng lượng thu hồi,
thân thể mới chuẩn bị lui về sau, nhưng vẫn chậm một bước.
“A a! !” Thân thể đứa bé trai đột nhiên chấn động, đứng lên, trong
miệng một trận gầm rú, giống như người lại không phải người, giống như
thú lại không phải thú! Năng lượng xung quanh thân thể phát tán ra bốn
phía, đem thân thể Mặc Hi giờ phút này không khỏe trực tiếp bay ra
ngoài, ngã trên mặt đất.
“Phốc!” Một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, thân thể nhỏ nhắn chấn động, thương thế lại tăng thêm!
Chớp mắt nhìn đứa bé trai, chỉ thấy bao quanh thân thể đầu tiên là
ánh sáng màu đỏ đậm lóe lên, chỉ thấy ngọn lửa màu đen nho nhỏ bao xung
quanh thân thể toát ra, tiếp theo, lại lóe lên, ánh sáng màu đỏ càng
nồng đậm thêm một phần, ngọn lửa màu đen cũng nhiều một phân, lại lóe
lên, lửa cũng nhiều hơn!
Chớp động liên tục như vậy, cấp bậc ánh sáng kia thế nhưng trực tiếp
đến màu cam nhạt, mà bao xung quanh thân thể đứa bé trai cũng toàn là
ngọn lửa màu đen đậm!
“Xèo xèo” là âm thanh ngọn lửa thiêu đốt mặt đất, mặc dù mặt đất cũng không bị thiêu hủy, nhưng mà lại bị thiêu đen! Kết quả như vậy cũng
khiến Mặc Hi mở to con mắt, bề mặt vật liệu này cô không biết, nhưng mà
cũng biết ngọn lửa bình thường rất khó lưu lại gì đó ở mặt trên, giống
như cháy tự nhiên lại không thể, mà giờ khắc này ngọn lửa màu đen quỷ dị của đứa bé trai kia lại thiêu ra dấu ấn màu đen, nhìn dấu hiệu, nếu
như vẫn thiêu như vậy, nói không chừng thật sự có thể thiêu ra chút vết
tích!
“Hắc Long Hắc Viêm! ! ?” Lúc này, một bên Thiên Nhu đột nhiên gọi
nhẹ ra tiếng, tiếp theo liền thấy thân ảnh của Mặc Hi, nhanh chóng đi
tới thân thể của cô, định đưa tay ra trị liệu cho cô.
“Không cần, chị vừa rồi tiêu hao bao nhiêu em biết.” Mặc Hi ngăn cản, cũng đứng lên, cầm bình thuốc đổ ra một viên bỏ vào trong miệng.
Thiên Nhu há miệng thở dốc, cũng không động thủ nữa, đúng vậy, nếu cô có đầy đủ toàn bộ dị năng đối với nội thương cũng chỉ là một chút tác
dụng, lại càng không nói đến bây giờ ngay cả bước đi đều có điểm suy
nhược.
“Mới vừa rồi chị nói Hắc Long Hắc Viêm là cái gì?” Mặc Hi hít thật
sâu một hơi, thật vất vả giảm bớt khí huyết bốc lên, liền nhìn màu đen
kia bao vây thân thể đứa bé trai, hỏi.
“Đen là Dị Hoàng thú cấp A, thậm chí lại càng có thể tu luyện đến Dị
thánh thú, mà bản mạng của bọn chúng chính là ngọn lửa Hắc Viêm.” Thiên
Nhu giải thích ngắn gọn cho Mặc Hi.
“Rất lợi hại?” Mặc Hi hỏi lại, chỉ sợ trong lòng đã có đáp án, Long Viêm sao? Khó trách có dáng vẻ uy nghiêm và tàn bạo!
“Dạ! Dù sao ngọn lửa của Dị Hoàng thú, được đánh giá có cùng đẳng cấp giống với bản thân Long Viêm, thuộc loại năng lượng cấp A.” Thiên Nhu
cũng nhìn đứa bé trai, nói tiếp.
AAA,AA,A,a,b,c,d,e,f đây là phân bố đẳng cấp của Dị thú, từ cao đến
thấp, cũng giống như cách tu luyện của con người, cũng giống như trình
tự Dị Đế đến Dị năng giả sơ cấp, mà cấp f còn lại là khác thường, cũng
là cấp 0, dị thú không cách nào phát ra dị năng.
Phân bố năng lượng và phân bố Dị thú giống nhau, cũng là AAA đến f.
Lúc này, cuối cùng ngọn lửa bao quanh thân thể đứa bé trai thân giống như hút nước toàn bộ lui vào trong thân thể, thấy đứa bé trai bị ngọn
lửa đốt lâu như thế, thế nhưng y phục trên người không bị cháy hỏng chút nào, thậm chí, dường như rất có tinh thần, vết thương trên người đều
tốt lên?
Đứa bé trai ngước mắt, đôi con ngươi đen nhánh kia so với dĩ vãng
càng thêm tối tăm, dường như không ánh sáng, thân thể khẽ dừng lại, vẫn đi lên phía trước, đến trước mặt Mặc Hi.
Mặc Hi cũng không có nói chuyện, nhìn cậu ta, cô biết, cậu ta có lời muốn nói.
Đưa tay, bỏ vào miệng của mình, dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Mặc
Hi, cắn một cái thật sâu, màu đỏ đậm, gần như máu đen chảy ra, thân thể
cúi xuống, quỳ gối trước mặt Mặc Hi, mang theo ngón tay máu ở trên mặt
đất vẽ ra một bức tranh mịt mờ, trận pháp? Bức tranh kia khiến cho Mặc
Hi cảm giác được một cỗ uy nghiêm bí ẩn huyền ảo.
Bức tranh hoàn thành, đứa bé trai một tay đặt tại trung tâm bức
tranh, đầu cúi xuống hèn mọn, giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai
Mặc Hi , “Lấy máu để thề, tôi lấy huyết mạch Hắc Viêm tuyên bố, hầu hạ
người chủ trước mặt, dâng lên tất cả trung thành, làm trọn lời thề!”
Trên bức tranh một đường ánh sáng âm u lóe lên, Mặc Hi rõ ràng cảm
giác được một tia cảm giác khác thường nổi lên trong lòng, nhìn đứa bé
trai quỳ gối trước mặt mình, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển.
“A. . . . . .” Đứa bé trai buồn bực hừ một tiếng, giống như rất thống khổ.
Đây là? Mặc Hi chứng thực suy nghĩ trong lòng, cũng ngừng ý nghĩ kia, lúc này đứa bé trai mới ngưng run rẩy, vẫn quỳ trên mặt đất như trước.
“Cậu đứng lên đi.” Mặc Hi lên tiếng nói, tiếp theo hỏi Thiên Nhu đứng bên cạnh, “Đây là cái gì?”
Đôi mắt của Thiên Nhu hơi sâu, nhìn đứa bé trai đã đứng trở nên, nói
khẽ, “Nếu như tôi không có đoán sai, cậu ta ắt hẳn thuộc hệ Dị năng giả
huyết mạch truyền thừa phải hay không.”
Đứa bé trai gật đầu, thời điểm sức mạnh đột hiện xuất hiện, nó xác
thực đón nhận truyền thừa, cũng bởi vì như vậy, nó mới có thể làm cái
khế ước thề kia.
Thấy đứa bé trai gật đầu, Thiên Nhu mới bắt đầu giải thích với Mặc Hi nói, “Đây là một loại khế ước thề trung thành cổ xưa, cũng có thể nói
khế ước chủ tớ, mà khế ước như vậy chỉ có thể là thị tộc cổ xưa cùng với người truyền thừa huyết mạch mới, mới có thể sử dụng.” Nói xong, đang
lúc Mặc Hi suy tư, cũng quỳ gối trên mặt đất, tiếp theo cười nhẹ nhìn
về phía Mặc Hi đang nhìn mình nói ” Mặc dù Thiên Nhu không làm được khế
ước như vậy, nhưng mà khế ước thề mỗi cá nhân đều có thể.”
Ngón tay ở lòng bàn tay rạch ra một đường, máu tươi toát ra, đặt tại
trước ngực của mình, khom người, cúi đầu, động tác giống như nữ sơ thề ở hiện đại, chẳng qua bây giờ lại có thêm máu, “Lấy máu để thề, tôi Thiên Nhu nhận người trước mặt Mặc Hi làm chủ nhân, không rời không bỏ, trung thành không thay đổi, làm trọn lời thề!”
Giống nhau chính là cảm giác khác thường, chẳng qua là không giống
cảm giác nắm trong tay như đứa bé trai, nhưng mà lại rõ ràng cảm giác
được, lời thề này không đơn giản như lời nói.
Mặc dù rất quỷ dị, nhưng Mặc Hi cũng không quá kinh ngạc, đã kiến
thức thế giới này quá nhiều khác biệt, một chút này cũng không là cái
gì.
“Đứng lên đi, lại nói, nếu như cậu vi phạm lời thề sẽ thế nào?” Mặc Hi đối diện Thiên Nhu nói một tiếng, hỏi ra vấn đề.
Thiên Nhu đứng lên, đôi mắt vẫn như ngày thường mịt mờ ôn hòa, “Nếu như vi phạm, sẽ bị trời phạt, chết, biến thành tro bụi.”
“. . . . . .” đôi mắt màu tím của Mặc Hi nhìn nó, tiếp theo trầm
giọng nói, “Đây là quyết định của chính chị, không có bất kỳ cơ hội hối
hận nào.”
“Em đã nói là người của em, hơn nữa, không làm trọn lời thề, chết
không phải nghi ngờ, em cũng sẽ giết chị có phải không?” Thiên Nhu cười
nhẹ nói, thật giống như người nói không phải mình.
“Đúng vậy, ha hả.” Mặc Hi cũng cười, dù không bỏ được, cô cũng sẽ giết cô ấy.
Mà, bây giờ vì cô thề, làm cho quan hệ của hai người tựa hồ gần hơn một bước.
Thiên Nhu cùng cười, đôi mắt nhìn Mặc Hi, bên trong là tôn kính cũng
là dịu dàng, có lẽ chính cô ấy cũng không có phát hiện, trên người của
cô ấy không lúc nào không phát tán ra một cỗ khí chất, khiến người ta
không nhịn được muốn nhích tới gần, mà lúc nhận chủ lại tràn ngập một
loại uy nghiêm, khiến người ta tôn kính, kính sợ, gặp phải chuyện gì đều có thể lấy tỉnh táo xử lý, vô hình trung tràn ngập cỗ tự tin, khiến
người ta không khỏi tín nhiệm, đi theo.
Như vậy cô bé, đã dần dần hiển lộ ra dáng vẻ, uy thế của cường giả.
“Vậy, cậu tên là gì?” Mặc Hi quay đầu, hướng về phía đứa bé trai bên cạnh hỏi.
“. . . . . .” Đứa bé trai trầm mặc.
Mặc Hi cũng trầm mặc, tên có cái gì không tiện nói sao?
Lúc này, Thiên Nhu phát ra tiếng cười nhẹ, thấy Mặc Hi nhìn về phía mình, mới nói, “Cậu ta, cậu ta tên Nhị Lăng.”
“Khụ, ha ha, ha ha.” sặc một ngụm nước miếng, Nhị Lăng? Cậu ta tên
như thế? Mặc Hi khóe miệng giật giật kiềm chế nụ cười, “Cậu… cậu tên là
Nhị Lăng?”
“. . . . . . Dạ, chủ nhân.” Đứa bé trai đầu cúi thấp thêm một chút,
tóc đen thật dài trên trán bởi vì cái cúi đầu này lại càng che toàn bộ
khuôn mặt, chẳng qua là Mặc Hi vẫn rõ ràng nhìn thấy một tia màu đỏ.
Không biết là xấu hổ hay buồn bực, chỉ sợ là cả hai đều có.
“Ha ha ha ha!” Cuối cùng, Mặc Hi cười to thành tiếng, khó trách đứa
bé trai không chịu nói tên của mình, Nhị Lăng? Kẻ lỗ mãng? Đứa bé trai
cũng bởi vì Mặc Hi cười, thân thể khẽ run nhẹ.
“Ha ha, khụ, khụ!” Vui quá hóa buồn, vốn Mặc Hi còn đang cười đến vui vẻ , đột nhiên máu từ trong miệng phun ra, thân thể lung lay sắp đổ.
Vốn trong người còn bị thương, lại vì đứa bé trai mà sử dụng một
lượng lớn năng lượng linh hồn, cuối cùng còn bị năng lượng ghê gớm của
đứa bé trai bao vây, khiến cho thương thế càng nặng, thật vất vả dùng
thuốc giảm bớt một chút, nhưng mà bởi vì tràng cười kịch liệt này mà ảnh hưởng vết thương.
Cuối cùng, đầu choáng váng, bên tai chỉ nghe Thiên Nhu kinh hoảng gọi một tiếng, hoàn toàn hôn mê.
. . . . . .
“Đi xuống đi.” Tiếng nói trầm thấp, người đến khom người đi ra ngoài.
Thảm màu xám tro phủ kín mặt đất, đồ đạc màu đỏ đậm đều được làm từ
gỗ đàn, bên phải là từng dãy kệ sách, đều được xếp đầy. Dựa vào cửa sổ
lớn sát đất chính là một bàn làm việc dài, trên mặt bàn để chồng chất
tài liệu.
Cả phòng sách tràn ngập một cỗ cảm giác trầm trọng, đơn giản lại không mất trang nghiêm.
Giờ phút này, An Dĩ Mẫn đang tựa vào ghế bành, bị ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt tuấn tú càng hiện ra góc cạnh rõ ràng, môi khẽ mím,
con ngươi sâu kín u ám.
Đôi mắt màu tím? Thân thể nhỏ bé, đứa bé khoảng chừng 8 tuổi, đẳng
cấp không rõ, lại xuất hiện màu tím, nghi ngờ là đẳng cấp Dị thánh vẻ
vang, sử dụng Lôi điện, tuyệt chiêu dẫn phát uy lực của trời đất!
Không biết có phải là hệ, Dị năng giả huyết mạch kế thừa?
Chẳng qua là một nhân vật xuất hiện ở đây như vậy lại không bị một
người phát giác, cậu ta ( cô ta ) lại có mục đích gì? Hơn nữa sau chuyện đó tìm cả núi An Lâm, lại không có một chút dấu vết.
Không nói lời nào, không có biện pháp phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, là nữ hay là nam! Là người câm hay vẫn cố ý giấu giếm!
Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều thần bí, người này là ai?
Trong lúc anh đang suy tư, một hồi thanh âm” reng reng reng” truyền đến.
Cầm lấy điện thoại ở trên bàn, “Có chuyện gì vậy?”
“Cái gì?”
Sau khi ngắt điện thoại, lập tức đứng lên đi ra bên ngoài.
Mặc Mặc hôn mê? Bởi vì trọng thương? Làm sao lúc này lại phát sinh chuyện như thế!
Thật ồn ào. . . . . .
Thân thể nóng quá.
Trong hôn mê, năng lượng trong thân thể Mặc Hi đã là tự mình vận chuyển hấp thu lên, chữa trị thân thể cho cô.
Lại một hồi, cuối cùng trong đầu bắt đầu rõ ràng, lông mi giống như cánh bướm chớp chớp, mở hai tròng mắt vẫn còn mê mang.
Tất cả trước mắt dần dần rõ ràng, đập vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ôn nhu của Thiên Nhu kia.
“Thiên Nhu.”
“Dạ? Mặc Mặc! Em đã tỉnh.” Thiên Nhu nhìn Mặc Hi, lên tiếng nói, trong giọng điệu rõ ràng xuất hiện kinh hỉ.
“Ừ.” Mặc Hi đánh giá bốn phía, là căn phòng chữa bệnh của riêng cô,
mà cả căn phòng chỉ có mình Thiên Nhu, từ trên giường ngồi dậy, “Bây giờ là lúc nào, em hôn mê bao lâu.”
“Bây giờ là buổi sáng rồi, Mặc Mặc cũng chỉ hôn mê một ngày, ở trong lúc đó cũng được trị liệu.” Thiên Nhu giúp cô đem cái gối đặt ở trên
giường, để nàng ngồi dậy.
“Ba ba và mẹ tôi biết không?” Đối với Thiên Nhu cười một tiếng, lại hỏi.
Thiên Nhu đứng ở một bên, nghe thấy câu hỏi của Mặc Hi, liền cười
nói, “Dạ, ông chủ đã gọi điện thoại giải thích tất cả, cũng không để bọn họ lo lắng.”
Mặc Hi coi trọng vợ chồng Mặc Phàm hai ngườinên tất cả mọi người thấy rõ ràng cũng hiểu.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Mặc Hi liền duỗi thân thể ra một chút, cảm giác so với trước tốt hơn nhiều, hơn nữa, năng lượng lại tăng lên rồi?
Xem ra bị thương cũng không phải không có chỗ tốt, tự nghĩ an ủi bản
thân một chút, rồi từ trên giường xuống, hướng về Thiên Nhu định ngăn
cản mình cười trấn an một tiếng, mang xong giầy, đứng trên mặt đất, nhìn chung quanh, quay đầu hỏi, “Cái, a, kẻ lỗ mãng đâu?”
“Ha hả.” Thiên Nhu cũng cười một tiếng, tiếp theo chỉ ra cửa, “Ở cửa trông coi.”
“A, đi ra ngoài đi.” Mặc Hi cười, rồi cùng Thiên Nhu cùng nhau đi ra ngoài.
Mở cửa, liền thấy được đứa bé trai ngồi ở trên ghế ngồi, đầu cúi xuống, tóc ở trước trán che toàn bộ khuôn mặt.
Nhân viên làm việc ở bên ngoài cũng nhìn thấy Mặc Hi, Dương Bộ cũng ở trong đó, đi lên trước, đi tới bên cạnh Mặc Hi, mang theo khuôn mặt
nghiêm túc, “Cảm giác khỏe hơn chưa?”
“Dạ.” Mặc Hi gật đầu, cười nói, “Cháu nghĩ bây giờ có thể đi.”
“. . . . . . Được rồi.” Dương Bộ trầm ngâm một hồi, đồng ý lời nói
của Mặc Hi, dù sao cô bé không thể dùng lẽ thường để đối đãi , thương
nặng như vậy, một ngày liền khỏe mạnh như thế đứng ở đây cùng mình nói
cười.
“Vậy cháu xin đi trước.” Mặc Hi chào Dương Bộ một tiếng, rồi gọi Nhị Lăng đã đứng dậy một tiếng, “Kẻ lỗ mãng, đi.”
Cả người đứa bé trai thân dao động, bước chân dừng lại, một hồi, vẫn đi theo phía sau Mặc Hi.
Nhìn thân ảnh ba người rời khỏi, khóe miệng Dương Bộ cũng kéo xuống,
giống như, kể từ sau khi thiên phú của đứa bé trai kia biến mất, lời của tên kia liền bị quên lãng, bây giờ lại bị tiểu tử này nhắc đến.
Đi trên đường, Mặc hi vọng lấy bên cạnh đứa bé trai, cười nói, “Tên của cậu là ai giúp cậu đặt?”
“. . . . . .” Đứa bé trai khẽ trầm mặc một hồi, nó cảm giác được tiểu chủ nhân của nó tựa hồ bắt điểm này không tha! ? Nhưng mà vẫn hồi đáp,
“Thưa chủ nhân, là một ông bác đã nhận nuôi chúng ta.”
“Không cần gọi tôi là chủ nhân, gọi tôi là Mặc Hi được rồi.” Mặc Hi
nhìn đứa bé trai, đột nhiên dừng lại bước chân, đưa tay định xoa trán
đứa bé trai, lại phát hiện mình thấp hơn không ít, lại im lặng một lần
nữa, mình bây giờ là trẻ con, lên tiếng nói, “Ngồi xổm xuống.”
Đứa bé trai nghi ngờ, nhưng mà vẫn nghe theo lời Mặc Hi, ngồi xổm người xuống.
Mặc Hi đưa tay ra cầm lên tóc ở trên trán của đứa bé trai, thân thể
đứa bé trai chấn động, định kháng cự theo phản xạ, nhưng cũng ở trong
nháy mắt dừng lại động tác.
Khuôn mặt xuất hiện ở trước mắt, rất đẹp, không sai, rất xinh đẹp, có một câu nói là nam sinh nữ tướng(*), cũng giống như đứa bé trai này a. Cái mũi nhỏ thẳng tắp, môi mỏng hồng
nhuận, làn da rất trắng do không thường thấy ánh mặt trời, vốn khuôn mặt như vậy so với con gái còn đẹp hơn, chỉ bởi vì đôi mắt kia, đen nhánh
không ánh sáng, cứng cỏi, lạnh lùng, làm cho cả khuôn mặt có cảm giác
đều phát sinh biến hóa, hiện ra một cổ lạnh nhạt, cô đơn, kiêu ngạo, một chút cũng không khiến người ta nhận là con gái, hơn nữa, mặt mày kia
cũng dần dần hiện ra nho nhỏ anh khí, cứ như vậy đi xuống, không bao
lâu nữa, đứa bé trai lớn lên cũng tuyệt đối là một thiếu niên xinh đẹp!
(*) nam sinh nữ tướng : sinh ra là con trai nhưng lại có đường nét khuôn mặt như con gái
“Cậu che kín khuôn mặt này là bởi vì nó giống con gái sao.” Mặc Hi cứ nhìn đứa bé trai với khoảng cách như vậy, không có biện pháp, bây giờ
Mặc Hi tay nhỏ chân ngắn, đứa bé trai vì để cho cô chạm tới mình, chỉ có thể tới gần cô.
Nhìn cặp mắt hắc bạch phân minh kia, từ bên trong chỉ thấy được cái
bóng ngược của mình, trong lòng của đứa bé trai đột nhiên có một chút,
một cỗ cảm giác khác thường dâng lên, đồng thời có chút xấu hổ buồn bực, một câu nói của cô khiến nó chật vật.
“Ha hả, hôm nay tôi bị thương, vừa vặn cho mình một ngày nghỉ, đi cắt tóc cho cậu, còn có mua quần áo.” Mặc Hi đương nhiên nhìn ra được ai đó khó được cam chịu, cười nói, ngay cả chính cô cũng không có phát giác,
giọng nói kia mang theo giọng điệu người lớn quan tâm yêu thương trẻ
nhỏ.
Thiên Nhu đứng bên cạnh trong con ngươi cũng nổi lên ý cười, đứa bé
trai chỉ có thể cắn răng, vì trong khái niệm của nó, Mặc Hi là chủ nhân, chủ nhân nói , nó phải nghe, dù không mong muốn, gật đầu, “Dạ, chủ
nhân!”
“Ha hả, thật ngoan! Nhưng mà tôi không phải đã nói sao? Gọi tôi Mặc
Hi là được rồi.” Mặc Hi vỗ vỗ đầu đứa bé trai, khiến cho đứa bé trai mím môi chặt hơn, một hồi lâu mới nói, “Xin chủ.. đại nhân không nên sờ đầu của tôi.” Tiếng nói kia trầm thấp, đè nén.
“Ừ? Không bắt bẻ nữa. Được rồi, vậy bây giờ đi thôi.” Thấy đứa bé
trai sẽ không chịu gọi tên của mình, Mặc Hi cũng lười nói lại nữa, dẫn
đầu đi về phía An Thắng.
Ba người cùng nhau vào thang máy đi tới trên lầu, mà mới vừa ra đến,thì gặp được hai người An Dĩ Mẫn và Thần.
Năm người chạm mặt, đầu tiên là sửng sốt, An Dĩ Mẫn đi đầu nhìn Mặc Hi cười nói, “Xem ra, dường như rất tốt, không cần lo lắng.”
“Dạ, rất tốt.” Mặc Hi đứng lại, bình thản cười nói.
“Cậu ta?” An Dĩ Mẫn liếc mắt về phía Nhị Lăng, đối với đứa bé này ông vẫn có chút ấn tượng , bởi vì ngay từ vừa bắt đầu thiên phú vô cùng tốt sau đó lại trực tiếp mất đi, nhưng cậu bé vẫn cầu xin mình cho ở lại
làm cu li, kiếm tiền.
Mặc Hi cũng liếc mắt về phía đứa bé trai, một hồi, cười nói, “Cậu ta a, vâng là người của con.”
“Cậu ta? Người của con?” Trong con ngươi của An Dĩ Mẫn lóe lên tinh
quang, trong nháy mắt rồi biến mất, tiếp theo có chút mập mờ nháy mắt
với Mặc Hi.
Mà lúc này Thần cũng nhìn đứa bé trai lại nhìn về phía Mặc Hi, đôi
mắt nhỏ dài câu nhân nổi lên ý đùa giỡn nói, “A, không nghĩ đến Mặc Mặc
nhỏ như thế đã có bạn trai nhỏ a! Còn đã là người của nhau? Hai người
làm cái gì rồi?”
Lời này thật sự khiến cho người ta có suy nghĩ khác, đứa bé trai theo đó đứng thẳng tắp, nhưng mà nhìn lại lộ ra chút cứng nhắc.
“Làm cái gì?” Mặc Hi cũng cười như không cười, tỏ ra vẻ thần bí, lên
tiếng nói, “Làm cái gì sẽ không cho mọi người biết, chỉ sợ mọi người
biết sẽ bị dọa a.”
“Thật sự đã làm chút gì sao?” Lời nói của Mặc Hi khiến cho An Dĩ Mẫn và Thần trợn to mắt lên, nhìn về mình, hỏi chính là Thần.
“Ha ha!” Mặc Hi cười ra thành tiếng, đôi mắt mê hoặc như trăng lưỡi
liềm, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia tràn đầy ý cười, giống như hoa
bách hợp nở, thuần khiết trong trẻo, tinh xảo, xinh đẹp, mọi người có
mặt ở đây đều có chút thất thần, hai mắt của Nhị Lăng dưới mái tóc đen
kia cũng có chút sửng sốt, liền nghe Mặc Hi nháy mắt nói, “Trời mới biết a!”
Vốn chỉ muốn nói giỡn nhưng với dáng vẻ này đã khiến hai người thật
sự tò mò rồi, Thần cúi đầu, nhích tới gần Mặc Hi, con ngươi chớp động
ánh sáng yêu mị tỏa ra, môi mỏng vẽ lên đường cong ôn nhu lại tà mị, cả
người phát tán ra hấp dẫn trí mạng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi dụ
hoặc, “Mặc Mặc cho anh Thần biết có được hay không?”
“Anh thật xinh đẹp.” Mặc Hi ngước nhìn khuôn mặt trước mắt này có thể xưng khuôn mặt yêu nghiệt, cười nói lời tán thưởng, dừng một lúc, lại
nói tiếp, “Nhưng mà em không cảm thấy hứng thú a.”
“Ha ha ha ha!” An Dĩ Mẫn cười thành tiếng, nhìn Thần ăn miết cũng rất thú vị .
“Được rồi, con còn có chuyện, xin đi trước.” Một bộ chuyện không liên quan đến bản thân, Mặc Hi chào hỏi với An Dĩ Mẫn xong thì xoay người
rời khỏi, Thiên Nhu và Nhị Lăng đi theo sau.
Nhìn cả ba người biến mất, An Dĩ Mẫn cười mới dần dần thu liễm, con
ngươi hơi sâu, nói với Thần ở bên cạnh, “Cảm giác được không?”
“Dạ.” Thần cũng đứng thẳng người, trên mặt có chút bất đắc dĩ lại đùa giỡn, “Cảm thấy thân thể đứa bé trai phát tán ra một loại uy thế, không đúng, chẳng qua bây giờ vẫn còn là dạng khí sơ hình.”
“Xem ra là mới nhận được, còn không hiểu được thu liễm.” An Dĩ Mẫn
trầm tư, tiếp theo cười, có chút bất đắc dĩ, có chút thư thái, “Mặc Mặc
này thật sự khiến người ta đoán không ra , cô bé thật sự là trẻ con
sao?”
“Đoán được hay không đoán được, cô bé cũng đều là con gái nuôi của
ngaì không phải sao?” Thần lên tiếng trả lời, cười nhìn anh ta.
“Ha ha, Đúng vậy.” An Dĩ Mẫn cười, con ngươi trong nháy mắt thất
thần, “Nếu thật sự trở thành con gái của tôi cũng không sai, so với nhóc con thúi. . . . . .”
“Nhớ con trai của anh” nghe lời nói này, trong lòng Thần không biết
vì sao đột nhiên chấn động, đè nén, khiến cho anh có chút ngây người,
mình làm sao thế này?
“Ha ha, đúng vậy a, không biết tên nhóc hư hỏng kia của tôi thế nào
rồi.” An Dĩ Mẫn không chút nào che giấu thừa nhận nói, tiếp theo cười
cười, “Được rồi, đi thôi, đứng ở đây cũng không thú vị.”
“Dạ.” Thần cười đồng ý, cùng An Dĩ Mẫn cùng nhau tiến vào thang máy.
Người được An Dĩ Mẫn quan tâm, cũng chính là An Diệc Kì giờ phút này lại đang đắm chìm trong khổ luyện.
Từ sau ngày cậu chuẩn bị chạy đi bị bắt lại, huấn luyện như vậy liền không dừng lại.
Nếu như trước kia, kỳ thật tốt nghiệp cậu cũng sẽ rất ít về nhà,
nhưng mà bây giờ không giống với, cậu phải đi về, cậu muốn đi gặp bé con của cậu.
Nghĩ đến đây, đôi mắt kia lại tràn đầy hưng phấn, từng bước từng
bước tiêu hao năng lượng thân thể, Khố Lạp ở bên cạnh lấy vậy líu lưỡi, thật sự không nhịn được, lên tiếng hỏi, “Tớ nói này Kì, cậu liều mạng
như thế làm cái gì, bé con thật sự xinh đẹp như vậy?”
“Hừ, không cần cậu quan tâm, lần này tớ nhất định phải tốt nghiệp trước! !” An Diệc Kì đầu cũng không quay đầu lại kêu lên.
Khố Lạp trầm mặc một hồi, tiếp theo tiến lên gia nhập hàng ngũ với cậu ta, dẫn tới An Diệc Kì ghé mắt, “Cậu làm cái gì?”
“Hắc hắc, cậu cũng biết, nếu như cậu tốt nghiệp trước rồi, tớ một
người cũng không thú vị, hơn nữa, tớ cũng muốn đi nhìn thấy người mà cậu gọi là bé con a!” Khố Lạp tiếp nhận từng đạo tấn công, cũng bắt đầu
luyện tập.
“Tiểu tử cậu! !” An Diệc Kì trừng mắt, một tiếng cảnh cáo kêu to, “Cậu không nên hy vọng xa vời bé con là của mình!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, tớ chỉ đi xem một chút!” Khố Lạp vội vàng bảo đảm, An Diệc Kì mà phát hỏa thì cực kỳ khủng khiếp.
“Này còn không sai biệt lắm!”
Mà, hai người đều không có chú ý tới, đứng một bên, một bé gái đang
nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ thấy bé gái năm nay khoảng chừng
cũng 11, 12 tuổi niên, mặc trên người một chiếc váy màu trắng, da thịt
phấn nộn, giống như có thể nặn ra nước, mắt to ngập nước, cái mũi nhỏ
nhô cao, cái miệng nhỏ nhắn với đôi môi mọng nước đỏ thắm, mái tóc đen
dài thẳng ngang vai, thêm khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, có thể
thấy được sau này lớn lên vô cùng xinh đẹp.
Giờ phút này cái miệng nhỏ nhắn kia khẽ cắn, cặp mắt đang nhìn về phía An Diệc Kì, nhìn chăm chú không nhìn thấy gì khác.
Bé con? Đó là cái gì? Đồ chơi hay là ai? Vì sao Kì lại khẩn trương?
Kì và Khố Lạp không phải là anh em tốt sao? Cái gì khiến cho anh ấy
không nỡ cho cậu ta !
Bất kể thế nào, Kì cũng là của mình! Cho dù là đồ chơi cũng không được!
Đôi mắt ngập nước kia tràn đầy kiên định, ngước nhìn An Diệc Kì ở xa lần nữa, xoay người rời khỏi.
Ba người Mặc Hi cùng đi ra cửa lớn của ANSHENG, nhìn chung quanh, cười nói, “Đón xe đi.”
Ngày hôm qua cô đã nói với A An, bảo anh chỉ làm tài xế cho Mặc Phàm bọn họ là được rồi, sau này không cần đến đón cô.
Mà nhìn bây giờ nhìn tất cả, làm cho cô xác định lại một lần nữa, nên mua xe.
Ba người cùng nhau đi tới trên đường, nếu những chiếc xe bay không có khách đi, bọn họ đều sẽ chạy ở chỗ cách nửa thước, chuyện này cũng là
vì phục vụ mọi người, dù sao không phải tất cả mọi người đều có tu vi Dị sư trở lên, có thể bay nhảy tự do khắp nơi trên trời.
Ba người đón một chiếc xe bay, đi lên chỗ ngồi.
“Ba vị đi đâu?” Tài xế cung kính hỏi.
“Đường An Lâm, khu A, Tây Đường, số 11.” Mặc Hi nói rõ địa chỉ trong
nhà, đi về trước chào hỏi Mặc Phàm bọn họ, còn có lấy một số thứ.
“Vâng” giọng tài xế rõ ràng càng thêm cung kính, xe bay dần dần chạy trở, ngay từ đầu nhìn thấy Mặc Hi ba người từ ANSHENG đi ra là tuyệt
đối bất phàm , vừa hỏi, cư nhiên lại ở tại đường An Lâm, càng cảm thấy
may mắn vì hành vi lúc đầu của mình.
Điều này không đáng anh ta có suy nghĩ như vậy, nhưng ở thế giới
cường giả vi tôn này, những người bình thường như nếu bọn họ chọc tới
ai, bị giết cũng không có bất kỳ ai để ý, điều này cũng là bi ai của
việc không có sức mạnh, lúc nào cũng phải sống cẩn thận từng ly từng tý.
Cho đến lúc xuống xe, ba người mới phát hiện một chuyện xấu hổ, trên
người Thiên Nhu và Nhị Lăng đều không có mang theo tiền, mà Mặc Hi chỉ
có thẻ.
“Có thể quẹt thẻ trực tiếp không?” Mặc Hi hỏi.
“A?” Tài xế sửng sốt, nhìn ba người, cũng không cố ý làm ra vẻ ương
ngạnh, có chút cẩn thận hỏi, “Có thể .” Đang nói lấy ra thẻ của của
mình.
“Xoát như thế nào?” Mặc Hi cũng lấy ra thẻ của mình, thẻ của cô một
thẻ không tên, cũng không biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền, dù
sao cũng là An Dĩ Mẫn làm.
“. . . . . .” Tài xế thật không biết nên nói thế nào, anh ta đoán không ra Mặc Hi nghĩ gì, sợ mình nói sai sẽ gây ra họa.
“Ha hả, Mặc Mặc đây là thẻ không tên.” Đúng lúc Thiên Nhu cũng nhìn
thấu nghi ngờ của tài xế, lên tiếng nói với Mặc Hi, “Chỉ cần chạm vào
thẻ của anh ta, trực tiếp nói lấy bao nhiêu tiền là được rồi.”
“Như vậy à? Thật sự thuận tiện.” Mặc Hi ngắt lời của Thiên Nhu, đem
thẻ chạm vào thẻ của người tài xế, liền nghe thấy một đạo thanh âm
truyền đến.
[ Lấy ra bao nhiêu tiền ]
Mặc Hi nghiêm nghị nhìn về phía tài xế, “Chính anh nói đi.”
Tài xế gật đầu, cúi đầu nói, “200.” Không tên cũng không có giọng nói nhận biết cái gì đó, ai nói đều dùng được.