Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 61: Quán bar Cuồng Hoan + Thiên quân nhất phát


Edit: Midori
Beta: Sakura
Nhà gỗ nhỏ thấp tồi tàn, lờ mờ có vài đứa trẻ mặc trang phục cổ đại
đến nơi nào đó chạy nháo, chơi đùa, cũng có một ít người lớn mặc trang
phục cổ đại như vậy đi qua, thấy những đứa trẻ kia sau đó cũng nở nụ
cười dịu dàng, nhưng lúc đảo mắt thấy bóng người trên bụi cỏ, đầy chán
ghét cùng thương tiếc, tâm tình phức tạp.

Trong bụi cỏ có cái gì đây? Chỉ thấy một đứa trẻ khoảng chừng mười
tuổi đang đứng trong bụi cỏ, mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, chẳng qua
là phía trên tràn đầy vết bẩn, đã nhìn không ra dáng vẻ vốn có, mà mặt
mũi đứa trẻ cũng đáng yêu, chỉ là giống như bộ quần áo kia tràn đầy
những vết bẩn màu đen, con ngươi màu đen chớp động ánh sáng mê man, giờ
phút này đang chạy ở trong bụi cỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười ngu
ngốc.

Chỉ là chạy như vậy, lại bất tri bất giác rời khỏi đám người, trước
mắt tất cả đều là một mảnh màu xanh, đứa bé gái nhìn nhìn trời rồi lại
nhìn đất, tựa hồ mơ hồ một hồi, lại ngây ngô cười đứng dậy, lại tiếp
tục chạy về phía trước.

Xoay lại lần nữa có một bé gái cao bằng bụi cỏ, cuối cùng xuất hiện
trước mắt là một mảnh đất bằng phẳng, bãi cỏ xanh lục cùng bầu trời bao
la xanh lam tựa hồ tan ra làm một thể, nhưng đây cũng không phải là thứ
hấp dẫn ánh mắt của mọi người, để bé gái kinh ngạc chính là một bóng
hình màu trắng.

Chân trần đứng ở trên cỏ, chân nhỏ trắng noãn như ngọc, trong móng
tay mượt mà trong suốt hồng nhạt, cùng bãi cỏ xanh lục có quan hệ trực
tiếp, càng lộ ra mềm mại, cỏ non nhẹ nhàng dao động, giống như nhẹ nhàng vuốt ve hai chân, chỉ là hai chân đã tinh tế như thế, vậy dung mạo
người trước mặt lại như thế nào đây? Làm cho mọi người không khỏi muốn
nhìn.

Chỉ là nhìn người lại giống như một đứa trẻ chín tuổi, một thân quần
áo tuyết trắng, không có bất kì trang sức nào, không nhiễm bụi trần, bị
gió thổi nhẹ bay lên, màu đen tựa như gấm cũng bay nhẹ nhàng, chỉ là
nhìn bóng lưng lại thấy một cỗ cô độc khó nói, xuất trần, không giống
người phàm trần.

Bé gái ngây dại, chỉ là trong tai vang lên một đạo thanh âm thúc giục tinh thần trở lại, lại lộ ra vô cùng không tự nhiên mà hoảng loạn.

Sau đó, bóng người phía trước giống như sợ hãi thức tỉnh, thân run
nhẹ một cái, lại không có bất kỳ kinh hoảng nào, nhìn theo hướng của bé gái, quay đầu qua………

Tinh thần bé gái vừa mới quay trở lại lại ngốc thêm lần nữa, có lẽ, những người ẩn nấp khác cũng ngây người như vậy.

Mặt nhỏ trắng mịn, dùng Băng cơ Tuyết phu*(da làm từ bằng, thịt làm
từ tuyết, ý chỉ người con gái xinh đẹp) hình dung thì cũng không có một
chút khoa trương nào, mặt mày như họa, cả ngũ quan tinh xảo giống như
tinh điêu khắc mà thành, cơ hồ tìm không được một điểm thiếu sót, con
ngươi hắc bạch phân minh không có một tia ánh sáng, giống như vực sâu,
để cho người ta hãm sâu vào đó, để người mê say, lại hờ hững như thế,
giống như không có một tia tình cảm, chỉ thấy nhẹ nhàng.

Ngạc nhiên, rung động, bé gái này, thật đẹp, quá lạnh, cũng quá sạch sẽ tinh thuần mà không chân thật.

Gió thổi qua, mang theo màu đen kia càng chuyển động, lướt nhẹ qua
dung nhan như ngọc kia, đôi môi mềm mại hồng nhuận nhẹ nhàng mở ra, nói
ra một câu nói: “Ngươi, thấy được ta sao. . . . . . ?” Giọng nói trong
trẻo mà lạnh lùng hiện lên giống như nước suối đầu nguồn, lạnh lùng
lãnh đạm, lại khiến cho lòng người yên tĩnh.

“A. . . . . . A? Ngô. . . . . .” Bé gái nói không nên lời, trong con ngươi là sự mê say.

“Thì ra. . . . . . Ngươi nhìn thấy ta à.” Giọng nói bé gái theo đó
thong thả nhẹ nhàng nhàn nhạt, con ngươi không ánh sánh kia chợt lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt chói lóa, đôi môi nhẹ nhàng nhấc lên, nhẹ
cười nhạt, thêm vài phần chân thật, nhưng nhiều phần không cách nào diễn tả được rung động tâm linh, “Như vậy, thật tốt . . . . . .”

Gió ở đó thổi, cỏ ở đó động, còn có hai bé gái gặp nhau.

“Cắt!” Một giọng nói đột nhiên vang lên, mà vẻ mặt trên mặt bé gái áo trắng kia cũng dừng lại, không rõ ràng thay đổi, lại không có sự xuất
trần, hờ hững cùng không chân thật vừa nãy.

Sau đó, một cô gái mặc quần áo màu vàng đến bên cạnh bé gái, đưa cho cô bé một chén nước.

“Ha ha.” Bé gái cười nhẹ, nhận lấy, uống một hớp nhỏ.

“Ha ha! Mặc Mặc! Quá tuyệt vời! Em không làm diễn viên thật đúng là
chôn vùi tài năng của em!” Một giọng nói của một chàng trai truyền tới,
chính là Lăng Thắng.

“Đúng vậy a, Mặc Mặc, vừa rồi vẻ mặt rất không tồi, bất kể nhìn bao
nhiêu lần đều rung động lòng người giống nhau.” Tiếng của An Dĩ Mẫn cũng truyền đến.

“Con đây có thể nghỉ ngơi đi? Một ít đoạn để đứa trẻ kia diễn một
mình đi.” Không sai, bé gái áo trắng kia chính là Mặc Hi, mà bây giờ bọn họ diễn đúng là trong cảnh hai – yêu linh cùng bé gái gặp nhau, chẳng
qua là liên tục ba lần rồi, đứa trẻ đó mỗi lần thấy Mặc Hi đều sẽ biến
thành cái dáng vẻ, thì có một phương án để ngừa vạn nhất, nếu như chuyện vẫn tiếp tục xảy ra như vậy, liền trực tiếp để Mặc Hi diễn tiếp, không
cần ngó ngàng tới đứa bé đó.

“Ừ, được.” Lăng Thắng cười đáp nói, đi tới bên cạnh bé gái nói gì đó, sau đó xoay người rời khỏi.

Mặc Hi cũng không có nhìn lại cái gì, xoay người đến chỗ mọi người
làm việc, tìm được một cái ghế ngồi xuống, nhắm mắt, vẻ mặt nhẹ nhàng,
An Dĩ Mẫn nói không sai, bởi vì chuyện làm phim mà đi đến vùng ngoại ô
có không khí tươi mát này, tâm tình bất tri bất giác thư thả không ít.

“ Tiểu yêu linh của anh, lại tranh thủ thời gian, kịch bản lời thoại
đều thuộc rồi sao?” Một giọng nói bất cần đời truyền vào lỗ tai Mặc Hi,
Mặc Hi mở hé con mắt lại nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt tươi cười của
Thần.

“Anh là ai. . . . . . ?” Giọng nói thong thả trầm lạnh, đôi mắt một
mảnh hờ hững, không có bất kỳ tình cảm nào, mặc dù là hỏi, lại không có
chút nghi hoặc gì, giống như trước không có bất kì cái gì quan trọng,
nhìn Thần ở trước mắt.

“ Anh là người em yêu thích Khất Liễm ca ca a.” Đôi mắt Thần lóe lên, đầy dịu dàng mà thanh nhã, giọng điệu nhẹ nhàng mà có chút cưng chiều,
nhẹ nhàng cười một tiếng, họa thủy cho đời, “Thật là không nghe lời, làm sao lại không nhận ra Khất Liễm ca ca đây?” Đang nói, đưa tay phải muốn chạm vào sợi tơ màu xanh trên đầu nàng. “Khất Liễm. . . . . .” Mặc Hi nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu,
loáng một cái đầu vụt qua cánh tay hắn duỗi lại đây, ánh mắt hờ hững
không có một chút thay đổi “ Người yêu thích anh đang ở kia.” Giọng nói
nhẹ nhàng nói làm cho người ta hộc máu, ngón tay chỉ vào bé gái dơ bẩn
khắp mình kia.

“Phốc. . . . . .” Vốn dáng vẻ hai người Mặc Hi và Thần làm cho không
ít người chú ý tới , mặc dù không có đi quấy nhiễu, nhưng với tướng mạo
của hai người thật dễ làm người ta nhìn chăm chú, hơn nữa vẫn là nhân
vật chính của bộ phim này, đều quan sát hai người sẽ làm cái gì, lại
không nghĩ đột nhiên Mặc Mặc sẽ nói ra một câu nói như vậy, để một người mới vừa uống nước không cẩn thận liền trực tiếp phun ra.

“Ha ha ha ha!” Cũng có không ít người nở nụ cười.

“Mặc Mặc! Vừa mới nhầm toàn bộ lời thoại .” Thần vẻ mặt biến đổi, lại là cái tà khí của hắn.

“Phải không? Hình như anh đọc lời thoại cũng sai đấy .” Con ngươi Mặc Hi lóe ra, hờ hững trong trẻo lạnh lùng vừa nãy tựa hồ chỉ là ảo giác.

“ Một đứa trẻ lại sẽ diễn nhập vai như thế.” Thần cũng không còn cách nào mà nói. “Ha ha, cám ơn khen ngợi.” Mặc Hi nở nụ cười,
ngọt ngào như vậy.

“Mặc Mặc! Cơm trưa của em.” Sau đó, một đạo tiếng cười thanh nhuận
của chàng trai truyền tới, lại thấy bóng người Niếp Tử Triệt đi tới.

“Cám ơn Tử Triệt!” Mặc Hi quay đầu đối với người đến cười cười một tiếng, tiếp lấy cơm hộp Niếp Tử Triệt đem tới.

“Ha ha, không có gì.” Niếp Tử triệt cười cười, ánh mắt nhìn Mặc Hi
mang theo cưng chiều, “ Cảnh vừa rồi của Mặc Mặc thật rất tốt, để anh Tử Triệt . . . . . . Ngạch, chụp không ít hình đẹp.” Không biết từ lúc
nào, Mặc Hi đã không gọi hắn là anh rồi, bởi vì Mặc Hi trưởng thành
sớm cho nên cũng không có bao nhiêu khổ sở, vẫn còn là nhất thời không
có thói quen đây.

Nói ra đến, Niếp Tử Triệt yêu thích nhiếp ảnh cũng là một trong những nhân viên làm việc ở trường quay này.

“Anh nói Mặc Mặc, anh chưa bao giờ thấy em ngọt ngào tình nguyện gọi
anh một tiếng Thần như thế .” Một bên Thần giống như có chút ghen tị
đùa giỡn nói.

Không đếm xỉa, Mặc Hi trực tiếp bưng cơm hộp lên ăn cơm, tựa hồ không có nghe Thần nói.

“Anh còn có cảnh diễn khác, đi trước. Nói đến, Mặc Mặc, anh mong đợi
được diễn cùng em đấy, ha ha.” Sau đó , một người đến bên cạnh Thần, tựa hồ muốn nói điều gì, Thần cũng hiểu, đối với Mặc Hi nói xong câu nói
này, liền xoay người cùng người nọ đi về phía khác, bóng người dần dần
biến mất.

Mà hôm nay cảnh diễn ở bốn điểm đã hoàn thành vào lúc xế chiều, từng người đi về khách sạn ngủ.

Ở trong phòng, Mặc Hi cũng báo cáo với hai người Mặc Phàm một tiếng, mới nằm ở trên giường nhắm mắt lại tu luyện.




…………

Mặt đất, bé gái nằm trên mặt đất không hề tức giận, mà toàn bộ đứa trẻ xông đến kinh hoàng bỏ chạy

Đêm, mang theo một mặt trăng tròn, nghiêng vẩy lấy ánh sáng nhu hòa lại trong trẻo lạnh lùng.

Một bộ quần áo trắng như tuyết, tóc đen nhánh, tiếp đó là chân trần,
nàng ở dưới ánh trăng, tựa hồ chính là hóa thân của mặt trăng, người
đứng ở trước bé gái, không làm gì, đang đứng như vậy, là để lòng người
thương yêu cô tịch.

Nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, dắt lấy hô hấp của mọi người, chỉ thấy
dung nhan hờ hững vắng lạnh trước mặt kia hiện lên một nụ cười nhẹ
nhàng, thanh âm cũng ngày thường bình thản phù phiếm lại yên tĩnh, “Cám ơn ngươi.”

Cám ơn ngươi đoạn thời gian này cười với ta, cám ơn ngươi đoạn thời
gian này làm bạn với ta, cám ơn ngươi đoạn thời gian ấm áp này. . . . . .

Dưới ánh trăng, tay đặt trên ngực bé gái ánh sáng giống như bị bịt
kín, mắt đen nhắm lại, đôi môi mềm mại giống như chuyển động, không có
bất kỳ âm thanh, không biết nói cái gì. . . . . .

“ Cắt! Hoàn mỹ!”

Thuận theo một tiếng này, Mặc Hi cũng đứng lên, quay đầu đối với nhân viên làm việc giơ lên nụ cười.

“Tách!” Một tiếng, Niếp Tử Triệt bắt được một điểm này, thấy Mặc Hi
nhìn về phía mình, cũng cười cười với cô, phải nói, cô thật sự làm cho
người ta giật mình, thần thái kia thật sự là được một đứa trẻ diễn ra
sao.

Đối với một điểm này, cơ hồ tất cả mọi người trong trường quay đều là cảm thấy không thể tưởng ra, nhưng rất bội phục cô.

“Tốt lắm, tốt lắm, tất cả mọi người nghỉ ngơi đi!” Thu thập các thứ,
đạo diễn cũng dặn dò mọi người nghỉ ngơi, Mặc Hi cũng cùng Thiên Nhu đi
về căn phòng của riêng mình đi.

Đi trên đường, Mặc Hi cùng Thiên Nhu nói chuyện, lại vào lúc này, một trận âm thanh chấn động ở trong túi truyền tới.

Đôi mắt Mặc Hi loáng qua một tia kinh nghi, lúc này ai gọi cho mình?

Nhấc điện thoại lên, vừa nhìn số điện thoại, là số lạ, nhấn nút nghe, “ Này.”

“Mặc lão đại!” Một tiếng có hơi quen thuộc kêu gọi.

“Anh. . . . . . Là lần trước gọi điện cho tôi.” Trong đầu linh quang
lóe lên, Mặc Hi cũng nhớ được giọng nói này là của ai, chính là lần
trước Đại Lăng bọn họ bị thiếu niên tìm quấy rầy, là người đó đã gọi cho Mặc Hi kia, “Có chuyện gì sao?”

“A! Mặc lão đại còn nhớ kỹ tôi à! Ha ha! Mặc lão đại có thể nhớ kỹ tôi là vinh hạnh của ta!” Bé trai có chút hưng phấn nói.

“Nói chuyện chính.”

“A! Dạ! Dạ! Là như vậy ! Tôi vừa mới thấy một cô gái tự xưng là chị
họ của Mặc lão đại cùng mấy người cùng đi vào quán bar Cuồng Hoan chơi, nghe thấy thế sau đó tôi liền chú ý tới cô ta, mà vừa mới rồi tôi còn
chú ý tới mấy chàng trai nhìn chị họ của Mặc lão đại với ánh mắt không
đúng, tôi len lén nghe một chút, lại nghe được chuyện bọn họ trước đối
với chị họ của Mặc lão đại, còn có trói bắt đi, tôi gọi điện cho Đại
Lăng ca, nhưng bọn họ đều bận, nên tôi đành gọi điện cho Mặc lão đại.”
Bé trai nhanh chóng giải thích lấy, tiếp theo lại hỏi một câu: “Mặc lão đại, ngài có chị họ sao?”

“Anh làm vô cùng tốt! Bất kể thế nào giúp tôi ngăn cản một thời gian
ngắn, nói địa chỉ, tôi lập tức đến ngay.” Mặc Hi bình tĩnh nói, nghe bé trai nói địa chỉ xong, thì tắt điện thoại đi, từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra một chiếc xe bay, ngồi vào, đối với Thiên Nhu ở bên ngoài
nói: “Tiến vào.”

Tiến vào trong một cái, Mặc Hi lái xe nhanh chóng phóng cao, hóa
thành một ánh sáng bạc mà đi. Chỗ cô diễn cách chỗ đó cũng không xa,
theo như này tốc độ liền biết có thể đuổi kịp.

“Xảy ra chuyện gì?” Thiên Nhu ngồi vào trong xe, mặc dù phía ngoài xe tốc độ bay nhanh, nhưng chỉ cần động tác không phải là quá kịch liệt,
bên trong vẫn vô cùng vững vàng.

“Có người muốn làm chuyện xấu với Mặc Vân Vân.” Mặc Hi cười nhẹ nói,
tựa hồ không có một điểm khẩn trương, chỉ là kia tốc độ xe lại không có
hề giảm bớt, “Nói đến, bé trai kia cũng là người tài, rất biết quan sát lời nói và sắc mặt.”

Thiên Nhu cười nhẹ, nhìn bên mặt bình thản của Mặc Hi kia. Nàng. . . . . . Luôn có thể tỉnh táo như thế đối mặt với hết thảy trước mặt, xem ra bé trai kia đã bị cô ấy xem trúng rồi, thật đúng là vận may của hắn.

“Tích tích tích tích!” Đột nhiên một trận thanh âm truyền tới, một cỗ xe bay màu trắng xuất hiện ở trước mắt, đồng thời cũng truyền tới một
giọng nói, “Xe ở phía trước dừng lại! Tốc độ của cô quá cao! Dừng lại”

“Ha ha, Thiên Nhu, hôm nay muốn chơi một lần không.” Mặc Hi thấy này
đột nhiên cười lên, quay đầu nháy mắt đối với Thiên Nhu nói, ” Nắm chắc
tay vịn, buộc lại dây an toàn, hôm nay diễn một tràng chạy trốn.”

“Ha hả!” Thấy dáng vẻ này của Mặc Hi, Thiên Nhu không khỏi cười ra
tiếng, hình như cô chơi thành nghiện rồi. Hơn nữa thật sự là khó gặp
được dáng vẻ hưng phấn này của cô.

Đừng thấy dáng vẻ Mặc Hi nhìn rất điềm tĩnh, kiếp trước là một bé gái trầm tĩnh cùng với ưa kích thích. Đương nhiên, cô vẫn rất có chừng mực, giống như đua xe đã chơi qua, chẳng qua là sau này bởi vì công việc và
bận rộn việc học hành mà không cách nào thoát thân. Nhưng, ở lúc cô bị
áp lực, vẫn sẽ giấu người khác đi tham gia trò chơi như vậy .

Không có bất kỳ giảm tốc độ chút nào, trực tiếp lao về phía trước cảnh sát thành phố.

“Không phục tùng đừng trách chúng ta dùng sức mạnh.” Giọng nói lại
một lần nữa truyền tới, lại thấy từ xe toát ra một đạo ánh sáng màu lam.

“Đốt như vậy có thể bắt lại , đối với xe bay bình thường sẽ để chúng
nó không có mất bất kỳ năng lượng nào, nhưng đối với Ngân Sắc thì không
có tác dụng, Mặc Mặc có thể trực tiếp đi.” Không có chờ Mặc Hi lên
tiếng, Thiên Nhu ở bên đơn giản giải thích.

Ngân Sắc. Mặc Hi lấy làm tên cho cỗ xe này, chỉ bởi vì nó là màu bạc, còn thật sự là không chịu trách nhiệm.

“Ha ha.” khóe miệng Mặc Hi nhếch lên, lại nghe theo Thiên Nhu nói trực tiếp làm lại, lưu lại một đạo ánh sáng màu bạc.

Nhìn bản đồ bày ở bên trong xe, đường đến ‘quán bar Cuồng Hoan’ có
rất nhiều cách đến, ánh mắt lóe lên, nhìn xe cảnh sát đuổi đến ở phía
sau lưng, cùng tiếng “Tích tích tích tích” rõ ràng kia, lại chọn con
đường, nhanh nhất cũng là con đường quấy rầy nhất.

Hai bàn tay nhanh chóng động một cái, vòng ngược lại, liền di chuyển theo tuyến đường, đi lên qũy đạo!

“Chủ xe phía trước dừng lại!” Giọng nói lại một lần nữa truyền tới,
Mặc Hi có chút ít ác Ý nghĩ, người nọ là đứa ngốc sao? Rõ ràng vừa nhìn cũng biết người ta sẽ không ngừng, lại còn gọi.

“Mặc Mặc, là đốt võng, được che đậy, Ngân Sắc trừ phi dùng vũ lực mới có thể động tới nói.” Thiên Nhu hướng Mặc Hi cung cấp tình báo, trong
đôi mắt kia cũng mang theo vẻ hưng phấn, bất kể thế nào thì cô cũng chỉ
là một cô gái mười sáu tuổi, gặp phải chuyện như vậy, cũng là tránh
không được một trận tim đập, cũng cảm giác được kích thích.

“Đã hiểu.” Giọng nói Mặc Hi hiện lên ý cười, theo đó là bình tĩnh
giống nhau. Con ngươi lóe lên, ngay lúc võng tử muốn tiếp xúc đến Ngân
Sắc, ngón tay bén nhạy động một cái, chân nhỏ cũng nhanh chóng đạp, bề
mặt xe vậy mà lại lật một cái xinh đẹp, mà cuối cùng còn vững vàng lần
nữa bay ra!

Một cỗ xe làm được trình độ như vậy thật làm cho người trước mắt hứng khởi.

Nếu không phải trước đó được Mặc Hi nhắc nhở buộc lại dây an toàn
cùng nắm chắc tay vịn, sợ cái nhào lộn này làm cho Thiên Nhu khó chịu
đựng rồi.

“Ha ha, tiếp tục đuổi theo sao!” trong miệng Mặc Hi cười nói, thân xe chuyển một cái, đột nhiên tiến vào bên trong một cái phố nhỏ, cả thân
Ngân sắc vậy mà thành một đường dọc, thông qua!

Mà điều này làm cho mấy xe cảnh sát phía sau đụng vào kiến trúc cao vót, rơi xuống!

“Ha ha!” tiếng cười nhẹ vang lên, dù là phía sau lại xuất hiện cỗ xe
cảnh sát, dù là bây giờ rõ ràng cô đang lẩn trốn, tuyến đường lại hoàn
toàn không có một điểm sai lầm, theo tuyến đường nhanh nhất đi đến quán
bar Cuồng Hoan.

Mặc Hi bên này không ngừng gấp rút lên đường, mà trong quán bar
Cuồng Hoan, Mặc Vân Vân xinh đẹp nổi bật cùng mấy bạn nữ ở trong sàn
nhảy Cuồng Hoan.

Áo ngoài đã sớm cởi ra, một bộ quần áo màu đen liền thân , một cái vớ lót cũng màu đen, đi cùng với âm nhạc kích tình, ở đài cao vặn vẹo eo,
dẫn tới phía dưới một trận trận hô hào, mà thuận theo tiếng gọi càng
ngày càng lớn, Mặc Vân Vân khiêu vũ chuyển động cũng càng kích tình,
thỉnh thoảng quay đầu chính là kiều mỵ cười, làm cho đôi mắt của không
ít chàng trai phát sáng.


“Hô, mệt mỏi quá.” Cuối cùng, nhảy đến trán ra mồ hôi Mặc Vân Vân
ngồi trở lại trên sofa, mấy cô gái đi cùng cũng ngồi ở trên sofa, mọi
người cùng nhau tiếng lớn cười vui.

“Vân Vân, bạn vừa mới nhảy thực tốt! Bạn không biết đâu, bao nhiêu
người nhìn bạn! Bạn xem một chút, bây giờ còn có không ít người còn nhìn bạn!” Một cô gái hướng Mặc Vân Vân nhếch mi cười đùa nói.

Mặc Vân Vân thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên thấy có
không ít ánh mắt của chàng trai thỉnh thoảng nhìn lấy nàng, có chút đắc ý cười: “Những tên xấu xa, quản hắn khỉ gió làm gì!”

“Nha! Nha! Nha! Bây giờ Mặc Đại tiểu thư lại là chị họ của tiểu thư
An thị thành Đế Do! Mấy chàng trai này đương nhiên không xứng với nữa!”
Một … cô gái khác cũng cười đùa nói.

Mặc Vân Vân sắc mặt trầm xuống, “Liêu Na, đừng nhắc tới em họ của tớ trước mặt tớ.”

“A a! Biết rồi, biết rồi! Không nên tức giận! Thiệt là, không phải là nói đùa thôi sao?”

“Nói cũng không được!” Mặc Vân Vân theo đó ghìm lấy má.

“Tốt! Tốt! Không nói, không nói được rồi sao! Muốn chơi lại vui vẻ
chơi. Ai, bây giờ bạn có tiền mà! Bạn mời khách đi, thế nào? Làm một
chén!” Liêu Na cầm lấy chén rượu trên bàn hướng Mặc Vân Vân cười nói.

“Ta không thể uống rượu, dì nhỏ không để ta uống, lần trước ta cũng
bị dì nhỏ nói rồi.” Dì nhỏ trong miệng Mặc Vân Vân chính là Chu Tiểu
Trúc.

“A! Cái gì lúc nào Mặc Đại tiểu thư lại nghe lời như thế? Trời ạ!
Không thể tin được !” cô gái ở trên đột nhiên khoa trương hét lớn.

“Đúng a! Khó được a! Hơn nữa lại nghe dì nhỏ nói, chẳng lẽ là tại cô bé kia rồi, liền đem mình bán a ~!”

“Đúng a! Vân Vân , này cũng không giống như bạn nga!” Liêu Na thẳng thắn nói.

“Tốt lắm!” Mặc Vân Vân nhăn dưới lông mày, có chút lãnh ngạo: “Ai
không biết các bạn đang kích tướng tớ! Uống thì uống, ai sợ ai !” Nói
xong mượn chén rượu lên cùng Liêu Na cụng ly.

“Ha ha! Lúc này mới là nữ vương Vân Vân chứ! Cạn ly!”

“Cạn ly!”

“Cạn ly!”

Mọi người uống vài chén, lại tự mình tựa vào trên sofa, Mặc Vân Vân
gục ở trên sofa, đầu tóc có chút rối loạn, nhưng lại có một loại vũ mỵ
khó nói.

“Vài vị tiểu thư! Có thể cùng các vị cùng nhau chơi đùa sao?” Một
giọng nói ôn nhu cùng mang theo tiếng cười truyền tới, liền thấy một
chàng trai mặc áo sơ mi màu trắng, khoảng chừng mười chín, khuôn mặt có
chút gầy gò, đôi mắt đen nhánh, cái mũi thẳng tắp, đầu tóc màu đen được
cắt tầng thứ rõ ràng, khuôn mặt đẹp trai lại để các cô gái ở đây hai mắt tỏa sáng.

“Ha ha, này phải xem Mặc Đại tiểu thư của chúng ta có đồng ý hay không rồi!” Liêu Na cố ý trêu ghẹo nói.

Chàng trai quay đầu nhìn về phía Mặc Vân Vân vừa uể oải, con ngươi
thoáng qua một cái kinh diễm, ánh mắt kia để Mặc Vân Vân rất hài lòng,
tiếp theo liền nghe hắn nói, “Vị này chính là Mặc tiểu thư, có thể cùng
nhau chơi đùa chơi sao? Có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp như thế, thật
sự là để người muốn quen biết a.”

“Ha ha! Chúng ta không xinh đẹp sao!” cô gái vừa rồi tựa hồ có chút tức giận nói.

“Ha hả.” Chàng trai có chút ngượng ngùng cười cười, đưa thay sờ sờ
lỗ mũi, “Đều xinh đẹp, đều xinh đẹp, anh nhầm còn không được sao?”

Thấy dáng vẻ này của hắn, cô gái ở đây đều nở nụ cười, trong đó một cô gái nói: “Nhầm liền bồi tội, uống rượu!”

“Được, được anh uống….uố…ng!” Chàng trai cầm chén rượu Mặc Vân Vân
vừa mới uống ở trên bàn, không biết là cố ý hay vô tình, cũng đưa vào
miệng, con ngươi nhẹ nhàng mỉm cười nhìn lấy Mặc Vân Vân trên sofa kia.

Thấy chàng trai đó như vậy, rõ ràng là cố ý , đôi mắt Mặc Vân Vân trừng hắn, sắc mặt lại là có chút hồng, lờ mờ hiểu được ý.

“Ngay cả rượu uống hết đi, nhìn dáng vẻ nhận được sự cho phép đi!” Liêu Na nói, hướng Mặc Vân Vân nháy mắt.

“Các bạn nghĩ thế nào thì liền thế ấy, không nên đem trách nhiệm đẩy
tới trên người tớ.” Mặc Vân Vân từ sofa ngẩng đầu đến, nói, tiếp theo
lại nhìn về phía chàng trai, cả giận nói: “Ai bảo anh đụng chén rượu của tôi ?”

“Ha ha, ta lại nhầm, xem ra lại phải bồi tội rồi.” Chàng trai nói một câu nữa để bé gái cười lên, tiếp theo không có bất kỳ ngoài ý muốn nào
chàng trai đó và bạn của hắn cùng nhau ngồi xuống trong nhóm của Mặc Vân Vân này, đùa đến không biết trời trăng gì.

Chàng trai ngồi ở bên cạnh Mặc Vân Vân, nhìn cô uể oải lại bộ dạng kiều mị, nhích tới gần cô, lên tiếng nói: “Em thật đẹp.”

Khẩu khí rất mập mờ, giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp nhả ở trên vành tai
để Mặc Vân Vân thân nhẹ nhàng rung động một chút, tiếp theo liền cảm
giác được vành tai bị ngậm vào một chỗ ướt, nóng, nhẹ nhàng gặm cắn,
thân thể nhất thời một trận tê dại, sắc mặt đỏ bừng, nhất thời không
biết phản kháng.

Mà sau đó này, trước ngực cao chợt cũng bị một bàn tay to nắm lên, vuốt ve, trêu chọc.

“Anh… anh làm cái gì đó!” Thật vất vả tìm về lý trí, ngay lập tức đẩy chàng trai ra, có chút tức giận nói, càng nhiều là lại là xấu hổ ảo
não.

“Ách. . . . . .” Chàng trai sửng sốt, con ngươi lóe lên ánh sáng rồi
biến mất, xin lỗi nói: “Thật không tốt, chẳng qua là gặp em nên cũng có
chút không kìm lòng được.”

“Hừ! Anh kìm lòng không được thì có thể làm như vậy sao?” khuôn mặt
Mặc Vân Vân cao ngạo, quay đầu lại không hề nhìn chàng trai nữa, nhưng
là một cái quay đầu này, cảnh tượng trước mắt làm cho cô cả kinh.

Chỉ thấy ba bạn tốt đi cùng đều cùng mấy chàng trai kia nháo ở chung một chỗ, hơn nữa đã bắt đầu động tay động chân, mơn trớn.

Thậm chí một người đã đưa tay đến trong quần áo của cô gái.

” A, không được. . . . . .” Bị mơn trớn lấy miệng lên tiếng lẩm bẩm nói, lại không có bất kỳ uy lực gì, càng giống là gọi mời.

“Anh lại không có làm cái gì, cái gì không được?” Chàng trai cười cợt.

“Đáng ghét.”

Thấy này một màn hot này, Mặc Vân Vân nhìn chàng trai bên cạnh có chút ngượng ngùng, người hơi nóng bức.

“Không có chuyện gì chứ? Má em thật đỏ.” Chàng trai lên tiếng nói,
đưa tay vuốt ve lên mặt của nàng, cùng dạng cảm giác ấm áp để cho người
Mặc Vân Vân lại là một trận rung động, trên người đột nhiên truyền tới
một cổ cảm giác kì lạ, có chút hoảng loạn đem tay của chàng trai bỏ ra, đứng dậy, “Tôi đi phòng rửa tay một chút.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Chàng trai nhìn bóng hình cô biến mất, khóe miệng gợi lên nụ cười, đã không có ôn nhu như cũ, trở nên có chút xấu xa, đối với đồng bạn bên
cạnh nhìn liếc một cái, mỗi người đều đối với cô gái bên cạnh càng thêm
cuồng dã, mà chàng trai cũng từ trong túi đựng lấy ra một bọc gì đó,
cũng để vào trong mỗi chén của mỗi cô gái. Làm xong việc này, lại một
lần nữa thong thả tựa vào trên sofa, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Mặc
Vân Vân, khóe miệng cười hiện lấy một chút chế nhạo, giả bộ thuần khiết liệt nữ cái gì, chờ một chút xem mày còn phản kháng thế nào.

“Phách” nước lạnh vỗ lấy khuôn mặt nóng bừng, nhìn mình trong gương,
làn da trắng noãn, khuôn mặt kiều mị, Mặc Vân Vân tự tin cười cười.

Hừ, một chàng trai đã muốn có được ta? Cũng không xem mình là thân phận gì!

Đi ra khỏi phòng rửa tay, một hồi lại một lần nữa ngồi trở lại trên
sofa, nhìn lại một cái, phát hiện màn hot quá đáng kia đã thu liễm, mọi
người đang cùng nhau vui vẻ cụng rượu, mà chàng trai lúc thấy Mặc Vân
Vân đến, cũng nhấc chén rượu lên, cười nhẹ nói: “Uống một chén?”

“Ai muốn uống cùng anh.” Mặc Vân Vân không cho một chút mặt mũi, để
chàng trai cầm lấy chén rượu tay khẽ nắm chặt hạ xuống, dư quang nơi đáy mắt nhìn chén rượu trên mặt bàn Mặc Vân Vân.

Con điếm chết tiệt này, thế nhưng lúc này lại không uống rượu!

“Ha ha, anh nhầm, anh uống rượu. Ai, chỉ có thể một người cô đơn
uống.” Chàng trai nhấc chén rượu lên, trong lúc uống rượu che giấu một

tia hung ác thoáng qua trong đôi mắt.

Mặc Vân Vân theo đó là dáng vẻ xa cách, lúc chàng trai dần dần có
chút lo lắng, cô gái đối diện dược hiệu đã đến lúc muốn phát tác, Mặc
Vân Vân cuối cùng cầm lấy chén rượu, lúc chuẩn bị uống, đột nhiên dừng
lại, nhìn chàng trai, nhẹ nhàng nhíu mày: “Anh nhìn tôi làm gì?”

“Vẫn xinh đẹp như thế, khụ, không nhịn được.” Chàng trai ngượng ngùng nói, đôi mắt có chút khác thường.

“Hừ, này không cần anh nói.” Mặc Vân Vân cũng không có phát hiện cái
gì lạ, nghĩ thầm hắn muốn nhìn liền để hắn nhìn, lúc ánh mắt của chàng
trai nhìn xuống chén rượu kia, sắc mặt của chàng trai cũng nhất thời trở nên tươi cười.

Đêm đen nhánh, chỉ thấy một chùm ánh sáng màu bạc bay nhanh chóng mà
đến, chỉ có lúc đột nhiên tạm dừng xoay tròn mới có thể thấy rõ được thì ra đó là một cỗ xe bay màu bạc, để lấp đầy các đường nét duyên dáng,
thân xe màu bạc, mà ở trong một cái ngõ hẻm trống, phía trước bỗng nhiên lại hiện ra hai chiếc xe bay trắng đen, chỉ cần là người sinh sống ở
trên Thủy Lam Tinh đều biết, đây là xe của cảnh sát thành phố.

Hai chiếc xe cảnh sát đều xuất ra một cái lưới lớn, phủ kín cả cửa ra vào của ngõ hẻm.

Chiếc xe bay màu bạc lại giống như không chú ý tới, bất ngờ hướng
phía trước đánh tới, sắp đụng vào võng tử, sau đó, thân xe đột nhiên
nghiêng một chút, hướng lên bầu trời vọt tới.

“Đuổi theo lâu như thế, cũng không thú vị rồi, nên nghĩ phương pháp
bỏ rơi thôi.” Bên trong xe bay màu bạc, người điều khiển là một đứa trẻ, đứa bé chín tuổi, tóc đen như suối, áo trắng hơn tuyết, dung mạo hoàn
mỹ giống như điêu khắc mà thành, đôi môi mềm mại mở ra, nói.

“Ha hả.” Một bên là một cô gái quần áo màu vàng nhạt, nghe bé gái nói, liền cười nhẹ ra tiếng.

Mà hai người này chính là Mặc Hi vàThiên Nhu đang đuổi đến quán bar cuồng hoan’.

Tốc độ Ngân sắc không giảm, đôi mắt lại là rủ xuống nhìn lộ trình,
nhìn một chỗ lúc, con ngươi lóe lên, khóe miệng nhếch lên, “Bị vây quanh rồi.”

Điều khiển Ngân Sắc đến chỗ muốn đến, xe cảnh sát phía sau cũng không giảm tốc độ, kéo dài trò chơi đuổi bắt.

“Rống rống ~!”

Đợi đến sau khi Mặc Hi tới chỗ muốn đến, lại phát hiện ở đây đèn lửa
sáng sủa, trên đường đứng không ít cô gái còn trẻ, cái trào lưu trang
phục quái dị, lớn tiếng kêu gào, mà một hàng phía trước đang dừng ba
chiếc xe bay, lúc này đứng ở giữa đường phía trước là một thiếu nữ xinh
đẹp hở ngực, váy ngắn trong tay cầm lấy một lá cờ màu hồng, trên khuôn
mặt xinh đẹp vẽ lên nụ cười chói mắt, tay nhẹ nhàng lay động, hạ xuống
một chút!

“Ha ha, trời cũng giúp ta đây.” Thấy tình huống như vậy, cơ hồ một
cái là Mặc Hi biết đây là muốn làm cái gì, khống chế lấy tốc độ của Ngân sắc giảm xuống một chút, lúc lá cờ trong tay của cô gái vừa rơi xuống
một chút cùng với tiếng gào thét, mạnh mẽ tăng tốc, hóa thành một ánh
sáng màu bạc hướng phía trước bay vọt lên.

Biến cố này để mọi người sửng sốt, tiếp theo lại nghe từng đạo tiếng kêu:

“Vừa mới cái là cái gì? Xe bay? Lần so đấu này không phải là Khấu Cai cùng Tỉnh Hoán Đồng đua sao?”

“Thật là nhanh a! Mau nhìn! Mau nhìn! Xe bay màu bạc kia đuổi theo xe màu đen rồi!”

“Rống! Rống! Cố gắng lên! Đặc sắc !”

“A! Là xe bay của cảnh sát! Sao cảnh sát thành phố đột nhiên chạy
đến?” Sau đó này, một người cuối cùng phát hiện xe cảnh sát kia là theo
Mặc Hi mà tới.

“Mọi người chạy mau! Sau kết quả trận đấu sẽ có kỷ lục đấy” Một tiếng nói truyền vào tai của mỗi người, nghe lên tựa hồ rất khẩn trương, thực tế lại là thấy buồn cười.

Không sai, bọn hắn đua xe, nếu như bị bắt được cũng sẽ không bị
trừng phạt quá nặng, dù sao bọn họ lại không tham gia không phải sao?
Hơn nữa đua xe cũng là một môn trò chơi hot.

“Hả? Mới bỏ rơi cảnh sát kia, bây giờ người này lại đuổi theo làm cái gì?” Mới bỏ rơi cảnh sát thi Mặc Hi đột nhiên lại thấy một cỗ xe bay
màu đen lại đi theo sau mình, cô có chút nghi ngờ.

Liên tục chuyển mấy vòng, chạy loạn, lại phát hiện cỗ xe bay màu đen
đó vẫn đi theo phía sau mình, cũng không có bị bỏ rơi xa bao nhiêu, tính năng của xe này và kĩ thuật của người này cũng không tệ mà.

Nhưng là bây giờ ta lại không có thời gian cùng ngươi tỉ thí a. . . . . .

Nghĩ đến ở đây, Mặc Hi cuối cùng ở trên đường đột nhiên vút lên một
cách xinh đẹp, còn không chờ xe bay màu đen đuổi theo, lại lật ngang một cái, biến mất trong bóng đêm.

……

“Mày đang làm cái gì? Rời khỏi tao.” Cả người mền mại, ngay cả giọng
nói cũng trở nên mềm yếu vô lực, Mặc Vân Vân nằm ở trên sofa, hai mắt
giận, trừng mắt chàng trai ở bên cạnh đối với mình động tay động chân.

“Làm gì? Ha hả, làm gì mày sẽ không biết sao? Giả bộ ngây thơ cái
gì!” Chàng trai cười nhẹ, khóe miệng cong hiện lấy tà ý, đưa tay nâng
cằm của nàng lên, “Chậc chậc. . . . . . Còn thật là xinh đẹp a! Không
biết lúc ở trên giường có phải càng thêm hấp dẫn hay không, bây giờ thật muốn xem ngay một chút vẻ mặt dâm đãng của mày.”

“Mày. . . . . .” Mặc Vân Vân cắn răng, trong tay ánh sáng màu đỏ hơi
lóe lên, một ngọn lửa nhỏ mới xuất hiện lại vô lực biến mất.

“Ha hả, biết phí công khí lực rồi, dược này có tác dụngvới Dị Năng
giả đấy.” Chàng trai cười nhạo một tiếng, cái tay từ trên cằm nàng trượt đến trên xương quai xanh, kéo khóa màu đen trên vai kia xuống!

Rèm trước sofa đã bị lôi kéo, cũng không ai biết bên trong phát sinh cái gì.

“Mày…mày đã sớm dự mưu tốt! ?” Mặc Vân Vân đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền nghĩ đến chàng trai vừa mới nói, bọn họ trước kia căn bản là
không nhận ra, sao hắn lại có thể cầm dược có thể hạn chế Dị năng giả
đến đối phó nàng? Dù sao dược có thể đối phó Dị Năng giả với dược bình
thường so với nhau cũng không phải chỉ quý trên một hai điểm, mặc dù
bình thường cô tương đối cao ngạo hơn nữa không dùng đại não làm việc,
nhưng cũng không đại biểu cô ngu, thử nghĩ một chút liền đoán được.

“A. . . . . .” Chàng trai bị Mặc Vân Vân nói vậy tay bỗng nhiên dừng
lại một lúc, tiếp theo lại như không có chuyện gì lạ cười cười, “Không
sai, còn thông minh , nhưng biết rồi lại thế nào đây? mày bây giờ nhưng
là không có một chút năng lực chống cự a! Ha ha!”

Cảm giác được trước ngực bị cái tay lớn bao trùm, vuốt ve, thân thể
càng thêm vô lực rồi, hơn nữa còn truyền tới một trận nóng bức, tựa hồ
muốn nhiều hơn, biến hóa như vậy để đôi mắt Mặc Vân Vân toát ra kinh
hoảng, “Mày..mày biết tao là ai sao? Mày. . . . . .”

“Tao biết.” Còn chưa nghe Mặc Vân Vân nói xong, chàng trai lại trào
phúng cười nói, “Mày không phải là chị họ của tiểu thư An thị sao? Hừ,
tao nhất ghét chính là quý tộc chúng mày ỷ thế khinh người!”

Thấy Mặc Vân Vân đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, chàng trai lại càng
tăng thêm một mồi lửa, “Hơn nữa, tao cưỡng hiếp mày thì thế nào? Mày dám nói ra sao? Ha ha, bị cường bạo! Thanh danh của mày sẽ bị hủy hết!”

Không sai, Mặc Vân Vân sĩ diện, mà chàng trai chính là biết điểm này.

“Anh..anh muốn tiền thì tôi đều cho anh! Thả tôi ra! Tôi sẽ đưa tiền
cho anh. . . . . . Ưm, ngô!” lời còn chưa nói xong, đã bị chàng trai
càng thêm dùng sức vuốt ve phát ra tiếng rên rỉ, sắc mặt cũng vừa mới
tái nhợt lại thêm vào vẻ xinh đẹp.

“Hừ, mày biết dáng vẻ của mày bây giờ ra sao không? Rất giống một kỹ
nữ dâm đãng!” Chàng trai ác độc nói để thân Mặc Vân Vân run run, lại
không lực phản kháng, chớp mắt nhìn lại, phát hiện ba cô gái đi cùng
cũng bị ba chàng trai khác đùa bỡn, không có dị năng, mà sức chống cự
của con gái cũng yếu hơn nhiều, đã dần dần đón ý nói hùa cùng với bọn
đàn ông kia, phát ra một trận tiếng kiều mị.

“A. . . . . .” Tay đã tiến vào trong quần áo, cầm cặp mông tròn kia,
nâng lên một chút, sẽ đặt cả người vô lực Mặc Vân Vân ở giữa hai chân
của mình, phái nam nóng cuồn cuộn mà đứng vững kia đại biểu vừa lúc chạm vào chỗ quan trọng ở hai đùi của nàng.

“Hừ hừ! Xem dáng vẻ của mày bây giờ một chút, muốn đáp lại sao! Muốn thì làm vừa lòng ta.” Khóe miệng chàng trai cười tà ác mà chế nhạo,
trong đôi mắt chứa đầy sung mãn dục vọng, nói với Mặc Vân Vân, hai bàn
tay cũng không ngừng lưu luyến ở trên người của cô.

“Cút. . . . . . A.” Mới phun ra một chữ đã bị một cái tát rên một
tiếng, Mặc Vân Vân từ trước tới giờ không có chịu qua thiệt thòi như
vậy, trong đôi mắt đã nổi lên chút nước mắt, còn có sợ sệt.

“Thế nào? Có bản lãnh nói lại một lần?” Hình như rất hài lòng với vẻ
mặt của Mặc Vân Vân như vậy, chàng trai cười đến vui vẻ, hắn chính là
vui vẻ khi nhìn chút ít cái gọi là quý tộc bị mình đùa bỡn mà thống
khổ, để bọn họ biết, thế giới này không phải bọn họ là thứ nhất, cái cảm giác báo phục làm cho hắn hưng phấn.

“Thả tôi, tôi… tôi sẽ cho anh tất cả . . . . . .” Bây giờ Mặc Vân
Vân đã không có một điểm mạnh mẽ ngạo mạn lúc trước nữa, cầu khẩn nói,
cô sợ, thật sợ, cô sợ hắn sẽ làm ra cái gì, giấc mộng của cô sẽ hoàn
toàn xôi hỏng bỏng không.

Nói đến, đối với phần thuần khiết của chính mình Mặc Vân Vân vẫn là
rất để ý, nàng mộng tưởng cũng là phải tìm được quý tộc quyền cao, mà
nếu như không có phần chứng tỏ kia, cô biết, cô sẽ không được tiếp nhận!

“A? Cái gì đều chịu cho tao? Tao đây lấy trinh tiết của mày thì thế
nào?” Chàng trai đùa giỡn nói, vui vẻ thưởng thức vẻ mặt của Mặc Vân
Vân, tay đã hướng tới nơi tư mật của cô!

“Đừng!” Mặc Vân Vân trừng lớn đôi mắt, trong miệng la hét, mà nghênh
đón một tiếng kêu này lại là một cái, cuối cùng để nước mắt chảy ra.

“A. . . . . .” cái tay kia đem quần lót ngay cả quần tất của nàng đều kéo xuống, giật mình than nhẹ.

“Nói nữa thì cũng đừng trách tao đánh hỏng khuôn mặt xinh đẹp này, kỳ thật tao cũng rất đau lòng, tao cũng không muốn làm tình với một khuôn
mặt sưng như quỷ !” Chàng trai tàn nhẫn nói, đả kích lấy tinh thần của
Mặc Vân Vân, nhưng cô thật không dám gọi nữa.

Quả nhiên là ngu a! Tùy tiện dọa nạt một chút liền nghe lời!

Trong mắt chàng trai loáng qua khinh miệt, kỳ thật nếu cô thật gọi



nói không chừng thật kêu người, nhưng là gọi đến cũng không có bất kỳ
tác dụng gì, bởi vì bọn họ sáng sớm liền nghĩ đến đối sách rồi, chẳng
qua là thấy dáng vẻ này của Mặc Vân Vân, vẫn để chàng trai không khỏi
khi dễ nàng, quả nhiên quý tộc mỗi một người đều là rất sợ chết .

“Ha hả, yên tâm, tao sẽ làm cho mày rất khoái lạc .” Cả vớ lót liền
quần lót đã kéo đến bắp đùi, mà này sau đó cái khổng lồ đứng vững kia đã không có bất kỳ ngăn ngại gì chống đỡ ở cái mông của nàng, hình như
muốn cố ý đùa bỡn nàng, lại chầm chậm không vào, ở đây bao quanh lưu
luyến.

“Ưm a. . . . . .” Lúc này cả người Mặc Vân Vân đã nóng bức, trong
lòng vừa sợ hãi còn có lờ mờ mong đợi, đôi mắt một mảnh mị ý mông lung, hình dạng kia thật sự là để người dục vọng càng lớn, đôi mắt chàng trai cũng chớp động ánh lửa, ” van xin tao, van xin tao muốn mày!”

Hắn chính là muốn để cái gọi là quý tộc giống như kỹ nữ khẩn cầu hắn yêu thương.

“Ưm, ngô.” Mặc Vân Vân run nhẹ, lại không nghe gã nói, một chút ý chí còn lại cho cô biết, không thể.

“Bốp !”

Lại là một cái tát, đánh cho má Mặc Vân Vân lệch qua, lại Ô ô khinh
nuốt trở nên, lại nghe chàng trai chế nhạo nói: “Muốn tao nói lại một
lần sao?”

“Không, không. . . . . . Ô.” Trầm mặc một hồi, thấy chàng trai lại
nhấc tay lên, Mặc Vân Vân cuối cùng sợ hãi lắc đầu, nức nở nói.

“Cầu xin tao!” Chàng trai cười đến đắc ý, đưa tay chế trụ Mặc Vân Vân không ngừng lắc đầu, “Thật là khó coi, nước mắt này, má sưng đỏ, này
vẫn là cô gái vừa đắc ý vênh váo sao? Ha ha ha ha!”

Nghe chàng trai nói, thân thể Mặc Vân Vân chấn động, trong đôi mắt sợ hãi đồng thời chớp động cừu hận.

“Hừ! mày đây là ánh mắt gì! ? Không cầu xin tao là sao! Tốt, bọn ta
xuống lại để ngươi không thể không cầu xin ta!” Chàng trai lộ ý cười, hạ thân động một cái, rõ ràng là muốn hành động!

Mặc Vân Vân mạnh mẽ trừng lớn mắt, vừa mới rõ ràng cừu hận lại một lần nữa bị sợ sệt che giấu.

“Ha ha! Tới đi!” Đang nói, muốn kéo quần ra.

“Mặc Đại tiểu thư, cô đang ở đây sao? Tôi là người của Mặc lão đại!”
Đột nhiên một đạo giọng nói của đứa trẻ truyền tới, để động tác của
chàng trai dừng lại một chút, cũng để cho trong đôi mắt của Mặc Vân Vân
toát ra kinh hỉ cùng hi vọng, “Tôi! Tôi có. . . . . . A!”

Mới nói chuyện, đã bị chàng trai bịt miệng lại, nhưng là một ít âm
thanh cuối cùng vẫn bị bé trai nghe, cũng không quản cái gì liền kéo rèm ra xuất hiện ở bên trong.

Vừa nhìn thấy tình cảnh ở đây sửng sốt một hồi lâu, hắn chính là bé
trai gọi điện thoại cho Mặc Hi, vốn vẫn chờ ở cửa không vào được, lại
vẫn đợi không được bọn họ đi, chính là thật vất vả tìm được mấy người
bày tỏ yêu cầu của Mặc Hi, cuối cùng mới làm cho bọn họ tin tưởng, sau
đó lợi dụng bọn họ len lén tiến vào, tìm được chỗ của Mặc Vân Vân rồi
nói cho cô ấy biết có người muốn đối phó với cô như thế nào, không có
nghĩ đến mấy cô gái đã bị hình dạng này.

“Tiểu quỷ! Không muốn chết thì làm như cái gì cũng không nhìn thấy,
cút ra ngoài!” Chàng trai hướng bé trai hung hăng quát lớn, đồng thời
cho một đồng bạn bên cạnh một sắc mặt sai khiến.

Bé trai sợ hãi nuốt một miếng nước bọt, tiếp theo nghĩ đến đây là cơ hội khó được thay Mặc Hi lập công, bất kể thế nào cũng không thể bỏ
cuộc, chính là đứng thẳng người, kêu lên: “Anh, các anh tốt nhất, tốt
nhất thả Mặc Đại tiểu thư! Mặc lão đại của chúng ta đã biết chuyện ở đây rồi! Ngài ngay lập tức sẽ đến đây!”

“Mặc lão đại! ?” Chàng trai nghe từ này một lần nữa, sửng sốt, tiếp
theo tựa hồ nghĩ tới cái gì, đôi mắt trừng lớn, “Mày nói chính là Mặc
Hi! ?”

“Hừ hừ! Không sai! Đến bây giờ đã một giờ rồi! Mặc lão đại nhất định
đã đến! Các anh cứ chờ lấy. . . . . . A!” lời còn không có nói xong,
đột nhiên nhìn thấy một chàng trai trong tay cầm lấy dao găm đâm về phía mình, sợ đến muốn trốn, chẳng qua là vẫn bị vết cắt ở bụng, đau đến nằm ở trên mặt đất.

“Hừ! Muốn chết! Đi mau, tuyệt đối không thể để Mặc Hi đuổi kịp.”
Chàng trai quét bé trai một cái, mặc tốt đồ lót, đem Mặc Vân Vân trên
sofa bắt đứng dậy, thấy dáng vẻ cô không nguyện ý muốn đứng lên, liền
dọa nạt nói: “Nếu mày dám kêu, tao sẽ trực tiếp đánh ngất mày!”

“A. . . . . .” Mặc Vân Vân nói mới đến miệng liền nuốt trở vào, đôi
mắt nhìn về phía bé trai nằm trên mặt đất, thấy dáng vẻ hắn thống khổ để hy vọng duy nhất của cô tan vỡ.

“Mau một chút, đều đuổi theo.” Còn gọi là một tiếng, chàng trai liền
giật lấy Mặc Vân Vân, đi về phía trước, đi qua bé trai sau đó, lại điên
tiết đá hắn một cái.

Những người khác cũng nắm lấy cô gái bên cạnh theo chàng trai cùng nhau nhanh chóng hướng ra phía ngoài đi.

Mà sau khi bọn họ toàn bộ rời khỏi, vốn nằm trên mặt đất tựa hồ đau
đến sắp chết đi bé trai run rẩy đứng lên, khóe miệng dẫn vẻ được như ý cười, “Hừ hừ! Chính là để các ngươi đi ra ngoài mới có thể càng thêm
trì hoãn, còn sẽ không để Mặc Đại tiểu thư xuất hiện nguy hiểm! Thật cho là tao ngốc a! ? A! Thật đau quá! Mặc lão đại biết sẽ thưởng ta đi?”

Nhìn chung quanh, lại đè lấy miệng vết thương, run rẩy hướng ra phía ngoài đi, mặt nhỏ tái nhợt, hình dạng kia thật sự là đáng thương, len
lén đi theo phía sau đám người.

Âm nhạc ồn ào, Mặc Vân Vân cơ hồ là gục ở trên người đàn ông kia,
nhìn kỹ lại thì thấy vô cùng thân mật, không ai chú ý tới, bởi vì có
nhiều đôi như thế mà.

Ra khỏi cửa Quán bar cuồng hoan.

“Mau ngăn xe!” Chàng trai nói, thế nhưng mà ngay lúc đám người muốn
chặn xe, lại thấy mười mấy đứa bé hướng bốn phía vọt lên, bao quanh bọn
hắn, trong đó một đứa hét lớn: “Chúng tôi là người của Mặc lão đại! Mau
thả chị gái của Mặc lão đại!”

“Con mẹ nó! Chuyện này làm sao mà Mặc Hi biết! Sao lại bị phát hiện ! ?” Chàng trai thầm mắng một câu, nhìn mười mấy đứa trẻ trước mắt này,
nếu là ở đây dây dưa, sợ là Mặc Hi liền thật sự đuổi kịp rồi, nhăn mày.

“Không có nghe chúng ta nói sao?” Đứa bé kia lại kêu to một tiếng.

Chàng trai nhìn bọn nhỏ trước mặt sắc mặt lộ ra có chút hung ác, đột
nhiên quay đầu thấy bảo vệ ở cửa ‘ quán bar cuồng hoan’, con ngươi sáng
ngời, quay đầu đối với mấy người kia như có chút tức giận nói: “Các anh
quản lý thế nào vậy? Không có thấy khách bị một đám tiểu lưu manh dây
dưa sao?”

Bảo vệ cửa hai mặt nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn đi đi, đối với đám
kia đứa trẻ trầm giọng nói: “Để họ đi đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.”

“Chúng ta là người của Mặc lão Đại các anh cũng dám ngăn! ? Mặc lão
đại biết không? Tiểu thư An thị!” Bé trai đắc ý, nói với bảo vệ cửa .

Sau đó chàng trai hậm hực nói, chê cười một tiếng, “Các anh cũng tin
tưởng? Tiểu thư An thị kia sẽ làm lão đại của mấy tên ăn mày này? Tốt
lắm, bọn họ liền giao cho các anh rồi, này là kiểm tra đẳng cấp phục vụ của các anh, tôi cùng bạn gái của ta đi trước.” Nói xong, liền hướng đi về trước.

“Này! Đứng lại!” Đứa bé kia tiếp tục kêu to, chuẩn bị đuổi theo, đã
bị bảo vệ cửa ngăn lại, “Không cho phép ở trước cửa ‘Cuồng Hoan’ của
chúng ta làm ra bất kỳ chuyện gì tổn hại tới khách.”

“Anh!” Bé trai giận trừng mắt hắn, mà này sau đó cái bé trai ở trong
phòng vip bị đồng bạn của chàng trai đâm bị thương cũng đi ra, vừa thấy
tình huống này chính là sắc mặt biến đổi, kêu lên, “Sao mọi người không
có ngăn bọn họ!” Bởi vì động tác quá kích động, động đến miệng vết
thương, để bé trai đổ mồ hôi liên tục, cúi xuống người.

“Viên! Là mấy ông bảo vệ cửa này không để chúng ta ngăn!” Bé trai đối diện bé trai bị thương giải thích nói, vừa thấy đến miệng vết thương
của Viên, sắc mặt cũng biến đổi, ” Con mẹ nó! Bọn họ lại dám dùng dao
găm đâm anh, anh em đâu! Lên một lượt!”

Một câu nói xuống, bọn nhỏ đuổi theo nhóm chàng trai, nhưng theo đó
bị bảo vệ cửa ngăn lại, vốn cũng là đứa trẻ bình thường, tự nhiên không
phải là đối thủ của mấy người lớn, một cước đã bị đá đi ra ngoài.

Viên một mặt không ai chú ý tới hắn, hơn nữa đám chàng trai kia đã
chạy đến xe bay muốn rời đi, cũng không cần biết nhiều như vậy, hướng
chàng trai vọt lên, lúc chàng traicòn không có phản ứng lại cắn một ngụm trên tay của hắn, hai bàn tay bắt được hắn.

“A!” Chàng trai thống khổ kêu một tiếng, cũng bởi vì điều này để Mặc Vân Vân bị hắn bắt được rơi xuống trên mặt đất, ” con mẹ nó! Buông
miệng ra cho ông mày!”

Nhưng Viên động cũng không động, một chút không buông, cho dù máu ở
bụng kia càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt, con ngươi kia lại là một mảnh kiên định, đồng thời trong lòng không ngừng
nghĩ đến: Mặc lão đại! Mau đến nhanh một chút a!

Ngã xuống đất, Mặc Vân Vân nhìn này hết thảy, giọt máu đỏ kia rơi
vào trên mặt của nàng, con ngươi ngốc trệ, không biết vì sao trong lòng
có một mảnh cảm giác nói không nên lời, vì sao, vì sao hắn có thể vì
mình làm đến như vậy? Hắn so với tiện dân còn muốn thấp hơn – tên ăn mày a! Mình và hắn không quen , vì sao có thể vì cứu mình làm được như vậy. . . . . .

Không đúng! Hắn không phải là vì mình!

Đột nhiên nghĩ đến Viên vừa bắt đầu nói Mặc lão đại! Không sai, là em họ của cô, Mặc Hi!

Trong lòng lại là một trận ghen tỵ với cùng hâm mộ, vì sao em ấy luôn có vận may như thế, nhận được nhiều như thế mà mình lại không chiếm
được cái gì, người khác có thể vì em ấy ngay cả mệnh cũng không muốn,
mặc dù đây chẳng qua là một tên ăn mày đê tiện, nhưng bây giờ Mặc Vân
Vân lại hâm mộ Mặc Hi có bọn họ, hoặc là, hơn phải nên nói là là hâm mộ
Mặc Hi có người hoàn toàn thật lòng vì em ấy giao ra hết thảy.

Đây là thứ mình chưa từng có nhận được qua ! Vì sao Mặc Hi có thể
nhận được! Là nguyên nhân do mình sao? chẳng lẽ mình kém em ấy nhiều đến thế sao? Em ấy chỉ là một đứa trẻ chín tuổi thôi mà!

“A!” Một tiếng kêu thống khổ sợ hãi làm tỉnh Mặc Vân Vân, giương mắt
nhìn lại, lại thấy Viên ngã bay xuống đất, mà chàng trai cũng vừa vặn
thu chân, nguyền rủa một tiếng, lại một lần nữa dưới ánh mắt sợ hãi của
Mặc Vân Vân bắt được cô, đi tới xe bay.

Không thể ngăn được. . . . . . Không thể ngăn được, lần này thất bại, Mặc lão đại nhất định thất vọng. . . . . . Trên mặt đất Viên thống khổ nhìn thân ảnh mấy chàng trai dần dần mơ hồ, nhìn bọn họ muốn tiến vào
xe bay, trong lòng một mảnh thê lương mà mất mát.

“Ha ha, muốn đi như vậy sao?” Đột nhiên, một tiếng cười nhẹ ở trong tai mọi người lại tựa như sấm vang lên!

back top