Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 36: Cái gọi là nguồn gốc

Edit: Mị Mị
Beta: Sakura
“Ừ, bạn ấy đã đi hơn một năm rồi, gia tộc có chút vấn đề, tớ đã điều tra ra được là trong gia tộc bạn ấy phát sinh tranh đoạt địa vị, hơn nữa, tình huống của Lạc Nguyệt cũng không tốt lắm.” Đối với người bên cạnh Mặc Hi thì hắn đều tương đối lưu ý, cho nên sau khi nghe Mặc Hi hỏi xong, dĩ nhiên là hắn sẽ nói ra những gì hắn đã điều tra được.

“À, gia tộc sao?” cô vẫn còn nhớ kỹ mỗi lần Lạc Nguyệt nhắc tới gia tộc thì vẻ mặt cô ấy đều rất ảm đạm, xem ra cần phải đi thăm cô ấy một chút mới được.

“Ừ!”

“ Vậy những người khác đâu? Tất cả mọi người thế nào?”

“Ha ha, bọn họ a, mỗi ngày đều giống nhau, nhưng mà dường như Hắc Ảnh gần đây có chút vấn đề.”

“Hắc Ảnh?”

“ Dạ, hiệu trưởng Andara trở về rồi, lại gọi Hắc Ảnh tới gặp ông ta, về sau cứ mỗi tháng đều gọi cậu ấy vào gặp mặt một lần.”

“ Hắc Ảnh…. Thay đổi cụ thể thế nào?”

“Càng lúc càng lạnh lùng, thậm chí dường như có chút căm hận, lại càng thêm nỗ lực huấn luyện.”

“…”

Hai người nói chuyện với nhau môt lúc, mãi đến khi thấy một bóng ảnh xuất hiện trên đường nhỏ mới dừng lại, chỉ thấy đó là một gã thanh niên mặc đồng phục màu đen của học viện Andara, mái tóc biến vàng do ánh nắng nhưng mềm mại, thân cao, mặt mũi tuấn tú, đối với ánh mắt thiếu nữ thì kiểu người này rất mị lực, đi trên con đường nhỏ giữa rừng, hơi thở lạnh lùng càng làm mị lực của bản thân hắn tăng lên, chẳng những khiến cho các nữ sinh bên đường không chán ghét mà càng thêm mê luyến.

Trên mặt Mặc Hi vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng con ngươi lại hơi trầm xuống, dường như Hắc Ảnh hơi khác với trước kia.

Không sai, thiếu niên tuấn tú này chính là Hắc Ảnh.

“Đi thôi, mời vừa nhắc tới hắn liền thấy hắn, có vài chuyện nên hỏi trước vẫn hay hơn.” Mặc Hi nhìn Đan Thử bên cạnh cười nói, cả người lại biến mất một lần nữa.

Đan Thử cũng không do dự, cả người vừa nhảy lên, phía sau lưng đã xuất hiện đôi cánh màu xanh trong suốt, tốc độ nhanh như gió.

Hắc Ảnh đang đi trên đường dường như phát hiện ra gì đó nên dừng lại, chuyển đầu, liền nhìn về phía lan can giờ đã không còn bóng người, con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia thất thần, là ảo giác sao? Vừa rồi mình chợt nhìn thấy cô ấy…

Chỗ đó, chính là nơi lúc trước cô hay thích ngồi, đã hơn hai năm rồi, còn mấy tháng nữa, cô chắc cũng sắp về rồi…

Nghĩ đến đây, hơi thở lạnh băng kia dường như cũng giảm đi không ít.

“Hình như tính cảnh giác đã thấp xuống không ít nha.” Đột nhiên, tiếng nói thiếu nữ xen lẫn ý cười vang lên phía sau lưng hắn, cho dù giọng nói cô gái kia vô cùng quen thuộc, giọng điệu nói chuyện cũng có cảm giác quen thuộc, Hắc Ảnh vẫn mạnh mẽ cứng người lại, trên dưới cả người dấy lên một ngọn lửa màu đen.

Chẳng qua là ngọn lửa màu đen như vậy lại bị dễ dàng phách tan, bả vai của hắn bị vỗ một cái, Hắc Ảnh xoay người lại, lại không thấy một bóng người.

Ai? Thực lực như vậy, nếu muốn giết mình không phải là …

Ngọn lửa màu đen hùng dũng tuôn ra, đồng thời tăng cường cảnh giác xung quanh, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cho Hắc Ảnh thất vọng rồi. Không có… cảm giác gì đều không có, lại hoàn toàn không cảm giác ra người ở nơi nào, là ai?

Cả người lại bị vỗ một cái, cho dù Hắc Ảnh có phản kháng cỡ nào đi nữa, vẫn cứ bị trêu chọc, thậm chí người nọ còn nhéo mặt của hắn!

Đây là thực lực cỡ nào! Mình lại bị động đến vậy!!

Trong con ngươi vốn dĩ lãnh mạc của Hắc Ảnh lúc này nổi lên chút bực mình xen lẫn không cam lòng. May chỗ này không có ai, bằng không nhất định cũng sẽ bị dọa.

“Này! Ảnh! Không nên phóng hỏa nữa, lỡ gây cháy lớn sẽ bị trường chú ý đấy.!” đang lúc đó, Đan Thử xuất hiện giữa không trung, nhìn Hắc Ảnh cười nói.

“ Là cậu? Không đúng! Không phải cậu.’’ nghe giọng nói của Đan Thử, Hắc Ảnh hơi sững sờ, ngọn lửa bắn ra bốn phía cũng ngừng lại, chẳng qua bao quanh thân thể cũng không có tán đi, Đan Thử còn không có thể làm được đến thực lực này.

“Ha ha, lại tức giận như thế, cậu nên vui mới đúng.” Đan Thử rơi nhẹ nhàng xuống đất, cánh màu xanh cũng biến mất, nhìn Hắc Ảnh nói, vẻ mặt kia dường như có chút ai oán. Phải biết rằng, vừa thấy cậu đến, bạn ấy lại chơi cùng với cậu như vậy, biểu hiện tương đối nhiệt tình và quan tâm a…

Vui?




Hắc Ảnh vừa nhìn thấy vẻ mặt của Đan Thử thì khẽ nhíu mày, hắn dường như biết gì đó.

“Ha ha.” Cũng ngay vào lúc này, âm thanh của thiếu nữ kia lại lần nữa xuất hiện, mà chỉ trong nháy mắt này Hắc Ảnh lại cảm giác được có người vò vò đầu tóc của mình.

Biến hóa như vậy lại khiến trong lòng Hắc Ảnh nổi giận, sắc mặt trầm xuống, chỗ đó… không phải ai cũng có thể đụng tới …

Ngọn lửa màu đen lại lần nữa hùng dung tuôn ra, thế tới muốn hủy diệt người nọ, cho dù người nọ là một thiếu nữ.

“Xem ra trong mấy năm này cũng không phải không có tiến bộ nha.” giọng nói của thiếu nữ lại xuất hiện lần nữa, cảm xúc trên đầu cũng không có biến mất, nói rõ ra là cô không né tránh, chẳng qua giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói cho hắn biết công kích của hắn không hề có tác dụng với cô, trong lúc Hắc Ảnh bị chấn kinh, lại nghe cô nhẹ nhàng gọi lên một tiếng “Ảnh”

Ầm —

Dường như có gì đó trong đầu vừa bị tan vỡ, Hắc Ảnh thoáng trống rỗng, ngọn lửa trên người đều rút lui, xoay người lại, liền nhìn thấy giữa không trung, một thiếu nữ hư không mà đứng, tay vẫn đặt trên đầu mình, cười nói tự nhiên.

Dung nhan tuyệt xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời dường như có chút hư huyễn.

“ Hi..” trong miệng không tự giác lên tiếng, trên khuôn măt vốn dĩ lạnh lùng lúc này lại có chút buồn cười lại dễ thương, khiến cho Mặc Hi buồn cười ra tiếng.

Cũng chỉ trong nháy mắt, Hắc Ảnh đã khôi phục lại như thường ngày, mặt mũi lần nữa lạnh lùng lại, không phản kháng cái tay Mặc Hi đang để trên đầu kia, nhẹ nói “Hi”. Một lần này giọng nói rõ ràng là giọng nói bình thường hàng ngày của hắn, vừa cung kính xen lẫn tỉnh táo.

“Ừ.” Mặc Hi trả lời một tiếng, cũng thu tay về, hạ xuống đứng trên mặt đất.

Thay đổi như vậy khiến cho Hắc Ảnh nhớ tới, cô vừa trêu chọc mình, hư không mà đứng, đây chính biểu hiện của cấp Sư, nhưng mình cũng cấp sư mà… vậy mà cô đùa bỡn mình nhẹ nhàng như chơi, chỉ có thể nói … thực lực của cô mạnh hơn cả cấp Sư. Quả nhiên mình vẫn không đủ.

“Đi thôi! Chúng ta đi nói chuyện một chút.” Từ khi nhìn thấy Hắc Ảnh lần đầu tiên, Mặc Hi liền phát hiện ra hắn không giống như trước nên mới cố ý trêu chọc hắn, lúc trước hắn cũng lãnh mạc nhưng sẽ không giống như bây giờ, giống như Đan Thử nói, tràn đầy căm hận “ Đan Thử, đi trụ sở của cậu đi.”

“Uh được.” Đan Thử lên tiếng, liền dẫn Mặc Hi và Hắc Ảnh đi về phía trước, quyết định của Mặc Hi tuyệt đối chính xác, muốn nói gì ở học viện Andara này, thì chổ ở của Đan Thử là lựa chọn sáng suốt nhất vì đó là một nơi đặc thù, không có giám thị và quy củ, tồn tại độc lập.

Qua một thời gian, ba người đã an vị trên bàn trà của phòng khách, Mặc Hi nhìn Hắc Ảnh trực tiếp lên tiếng “ Nói đi, trong hai năm này xảy ra chuyện gì?”

“…” Hắc Ảnh không một chút khác thường, ngước mắt nhìn cô, nói “Không có chuyện gì đặc biệt lắm, mỗi ngày đều học tập.”

“Vậy gặp mặt hiệu trưởng là có chuyện gì?” Mặc Hi lại hỏi, trên mặt vẫn nụ cười nhàn nhạt, cứ bình thản và nhẹ nhõm như vậy giống như thượng vị giả nắm hết thảy trong tay.

“Hắn… nhận ra phụ thân của ta, đàm luận môt chút chuyện của ông.” khẽ dừng lại, Hắc Ảnh đáp.

“Như vậy à.” Mặc Hi cười một tiếng, im lặng một hồi,mới đột nhiên nói “ vậy… Hắc Ảnh muốn giết cái gì đây? Hoặc là nói anh có cừu hận với ai lớn như vậy?”

“…” cuối cùng, Hắc Ảnh cũng có biến hóa nho nhỏ, sắc mặt đầu tiên là cứng đờ, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Mặc Hi phát hiện, chỉ nghe hắn thản nhiên nói “ Không có, tôi không có cừu hận gì.”

Đừng nói là Mặc Hi, ngay cả Đan Thử vẫn ngồi bên cạnh từ đầu tới giờ không lên tiếng cũng thấy rõ Hắc Ảnh miệng và tâm không đồng nhất, trong lòng khẽ thở dài một hơi. Hắc Ảnh a, anh cũng biết rõ đại nhân ghét nhất đúng là người mình còn giấu giếm mình rồi mà, có một số việc cô sẽ không hỏi, nhưng nếu cô hỏi nhất định cô có lý do của mình, chuyện như vậy còn cố ý giấu giếm, đại nhân sẽ rất không thoải mái.

Đương nhiên, hắn chỉ nói thầm trong lòng vậy thôi, đối với chuyện trước mắt hắn cũng không thể chen miệng.

Quả nhiên, giống như suy nghĩ của Đan Thử, ánh mắt Mặc Hi trở nên lạnh lùng, vẻ mặt theo đó vẫn là môt mảnh ôn hòa “ Ảnh, nói dối không phải là chuyện tốt, có một số việc tôi sẽ không hỏi, nhưng có một số việc, phải biết cho rõ ràng.” Phải biết rằng, dáng vẻ bây giờ của anh rất uy nghiêm, căm hận cũng đã tứ tán khắp nơi trong mắt của anh rồi.

“… Tôi …. Không nói dối.”

Không khí đột nhiên trầm xuống, Đan Thử và Hắc Ảnh phát hiện con ngươi Mặc Hi đã biến thành màu tím trong suốt, trong đó lờ mờ chớp động điện quang, nhìn lâu, thậm chí có thể bị trầm mê trong đó.

Đan Thử đột nhiên hoàn hồn, hai mắt của đại nhân dường như càng thêm lợi hại.

Trong lòng Hắc Ảnh cũng chấn kinh.

“Ảnh, nếu muốn biết thì tôi có rất nhiều cách, đừng quên rằng, chúng ta là khế ước chủ bộc, tôi cũng không muốn cưỡng chế, cho dù không dùng tới nó, tôi cũng có cách khác để biết được.” Mặc Hi lạnh nhạt nói, trên mặt cũng ít đi nụ cười thuần tịnh hàng ngày, giờ phút này cho dù cô không có một động tác gì cũng khiến người ta không nảy sinh nổi cảm giác phản kháng.

Hắc Ảnh vẫn im lặng, cho dù trên mặt không có một điểm thay đổi, nhưng bàn tay để dưới bàn đã khẽ bóp chặt.


Không gian lại im lặng lần nữa, mỗi người ai cũng không nói chuyện.

Thời gian trôi qua, áp lực trong không khí cũng biến mất, cũng để Đan Thử và Hắc Ảnh có dũng khí nhìn Mặc Hi lần nữa, hai người đều nghi nghờ, nhưng trong lúc này, đầu óc của Hắc Ảnh lại một mảnh trống không.

Chỉ thấy con ngươi Mặc Hi nhìn về phía Hắc Ảnh đã khôi phục thành màu đen nhánh, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười thuần tịnh của lúc trước. chẳng qua là không giống, cô nhìn bọn họ với nụ cười cũng không có gì thay đổi, nhưng là không giống, đó chính là trước khi vào cửa, nụ cười kia là chân thật, tràn đầy tình cảm, ôn nhu mà chân thành. Còn bây giờ, hai mắt nhìn mình…không còn có.. một chút tình cảm nào.

“Đại. đại nhân…” một khắc này, Hắc Ảnh đột nhiên vội vàng lên tiếng, không phải là “Hi”, ngay chính hắn cũng không biết vì sao, là bởi vì trong ánh mắt kia không hề có chút tình cảm ôn nhu, khiến hắn sợ mình bị cô cự tuyệt.

Mặc Hi khẽ chớp mắt, nhìn người trước mắt có chút kinh hoảng thất thố, lạnh nhạt lên tiếng “ Ảnh, tôi cũng không muốn ép anh, nhưng anh biết dáng vẻ của mình bây giờ ra sao không? Anh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra tâm ma.”

Nếu có tâm ma, chỉ sợ sau này tu vi sẽ không tăng tiến, hơn nữa nếu không thắng được nó có thể sẽ biến thành ác ma giết người không lý trí.

Sau khi nhận được thông tin từ Thanh Dực, Mặc Hi càng cẩn thận tìm hiểu cách tu luyện, chỉ cần thất thố một chút, có thể về sau để lại sai lầm lớn, không cách nào khôi phục.

“Còn có, anh là người của tôi, nhưng anh lại giấu giếm tôi, xem ra trong những năm này, thời gian dường như đã làm phai nhạt đi một vài thứ.” Nói đến đây, đột nhiên Mặc Hi nhớ tới lúc trước quen biết với Hắc Ảnh, thời gian quả thực rất nhanh, một đứa nhỏ bây giờ đã trưởng thành rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Mặc Hi xuất hiện nụ cười có chút ấm áp, mà từ đầu tới giờ Hắc Ảnh vẫn chú ý tới đây liền có chút hy vọng, lên tiếng nói “Đại… đại nhân, tôi biết sai rồi.”

“Sai?” Mặc Hi hoàn hồn “ Sai ở đâu?”

“Tôi không nên giấu giếm đại nhân.” Hắc Ảnh nói nhỏ, những lời lúc nãy của Mặc Hi đã làm hắn tỉnh giấc, đoạn thời gian này dường như mình vẫn chìm đắm trong cừu hận, mà hắn càng sợ chính là Mặc Hi sẽ bỏ rơi hắn.

“…’’ nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, cho dù đã trưởng thành, những vẫn là bóng dáng của hắn lúc trước, hắn, từ đó tới giờ vẫn luôn theo bên cạnh mình…

“Vậy anh nói một chút, cuối cùng phát sinh chuyện gì, hoặc là nói anh biết cái gì?”

Thấy Mặc Hi khôi phục bình thường, Hắc Ảnh mới thầm thả lỏng một hơi, giống với hắn còn có Đan Thử, mặc dù bọn họ không có tiếp xúc quá nhiều, nhưng dù sao mọi người cũng là chỗ quen biết đã lâu, hơn nữa đều là người đi theo bên cạnh Mặc Hi, nếu Mặc Hi thật không muốn Hắc Ảnh nữa, quả thực hắn có chút khổ sở, sau đó liền nghe Hắc Ảnh nói “Hiệu trưởng phát hiện năng lực của ta là Hắc Long Hắc Viêm, rồi gọi tôi nói cho tôi biết, chuyện tình của cha tôi.”

Mặc Hi gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp, Hắc Ảnh nói chuyện luôn luôn nói tới trọng điểm.

“Ông ta kể cho tôi một chuyện của cha, cũng nói với tôi …nguyên nhân cha tôi chết.” Nói đến đây, hơi thở Hắc Ảnh khẽ phát lạnh, Mặc Hi cũng chấn động, tiếp theo chính là trọng điểm.

“Ông là bị gia tộc Phong thị giết chết, Phong thị cũng giống như Hắc Viêm đều có truyền thừa, chúng ta là Hỏa, bọn hắn là Băng, hai bên không hòa hợp.”

“Phong thị, Băng…” trong đầu Mặc Hi đột nhiên hiện ra một bóng ảnh, cũng không giấu giếm hỏi “ Là gia tộc của Phong Tiên Tuyết đúng không?”

Ánh mắt Hắc Ảnh trầm xuống, gật đầu.

Đáp án như vậy không chỉ Mặc Hi mà Đan Thử cũng vô cùng sửng sốt, khó trách Hắc Ảnh vẫn luôn có cảm giác bài xích với Phong Tiên Tuyết, cuối cùng lại có nguyên nhân như vậy, còn có nguồn gốc như vậy.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt Mặc Hi có chút hiểu rõ “ Mấu chốt là anh muốn báo thù.”

Hắc Ảnh mỉm cười nói, giọng nói dứt thoát: “ Đúng vậy!”

“Ha ha.” Lúc này, Mặc Hi bật cười, khiến cho Đan Thử và Hắc Ảnh đều nhìn về phía cô, chỉ thây cô dừng lại “ Ý anh muốn một mình đi báo thù đúng không? Nếu không thừa nhận, nói tôi nghe xem nào.”

Quả thật như vậy, Hắc Ảnh đành im lặng. từ sau khi nghe được tin tức này, hắn quả lực là tức giận lên tới đỉnh đầu, hắn muốn báo thù, muốn đi giết hết gia tộc Phong thị, cùng lắm hắn chỉ có một người mà thôi, cũng sẽ không liên lụy đến bất cứ ai.

Đột nhiên, trên đầu truyền tới cảm xúc, làm cho Hắc Ảnh ngước mắt, liền phát hiện Mặc Hi đứng trước mặt hắn, tay vò đầu hắn, cười nhẹ, trong đó có chút không biết nói gì xen lẫn ôn nhu, nụ cười như vây khiến cho Hắc Ảnh cảm thấy ấm áp, con ngươi khẽ xuất thần “ Ảnh, phải biết rằng anh không chỉ một người, gia tộc Phong thị cũng không phải là nơi chỉ cần một mình anh là có thể bị tiêu diệt, càng thêm không đáng vì nó mà bị cừu hận che kín hai mắt.”

Lại cười một tiếng, tươi tắn rạng rỡ “ Quên rồi sao? Tôi đã nói, người của tôi, bất kể chuyện gì tôi cũng sẽ không để các anh một mình, chỉ cần các anh thật lòng với tôi một ngày, tôi liền sẽ bên cạnh bảo vệ các anh một ngày. Gia tộc Phong thị kia là địch thủ với anh thì nó cũng là kẻ thù của tôi, nhưng mà bây giờ anh còn không được đâu, trước mắt phải cố gắng tu luyện đi.”

Kỳ thật, Mặc Hi muốn nói, ân oán đời trước tại sao luôn để đời sau trả, như vậy căn bản không đáng, nhưng cô lại biết rõ quy tắc của thế giới này, nếu Hắc Ảnh muốn báo, cô sẽ giúp hắn, cường giả vi tôn, chỉ cần anh có thực lực, anh muốn làm gì cũng không ai có thể gò bó anh.


“Đại nhân, tôi…” Hắc Ảnh hiểu rõ uy lực của gia tộc Phong thị, cũng bởi vì như vậy nên hắn mới nghĩ chỉ cần một mình hắn hành động, không muốn liên lụy đến bất luận ai khác.

“Tôi biết anh muốn nói cái gì.” Mặc Hi lạnh nhạt cắt đứt lời hắn định nói, “Anh nên hiểu được thực lực hiện tại của anh muốn đối phó với gia tộc khổng lồ như vậy là bé nhỏ không đáng kể, hơn nữa điều đầu tiên bây giờ anh nên làm là chỉnh trang lại tâm trạng, hoặc là … anh quên mất những gì tôi đã nói?”

Mặc Hi nói…. Mỗi câu hắn đều nhớ kỹ, nhưng mà …

“Ảnh, không nên để tôi thất vọng.”

Đôi mắt đen nhanh của Hắc Ảnh chấn động rồi hắn mỉm cười nói.

“Dạ!”

Hai ngày, tin tức Mặc Hi về đến học viện Andara đã loan truyền khắp nới, mà cô cũng thành tiêu điểm đàm luận bên trong học viện Andara, bất kể là thành tích 13 tuổi liền thành Hội trưởng năm 7, hay là hoa khôi học viện, hơn nữa còn là Yêu Linh nổi tiếng trong phim [Song Sinh], Mặc Hi tuyệt đối khiến mọi người tò mò, hơn hai năm qua, lần này cô trở về với bộ dáng thế nào đây?

Nhân vật được mọi người mong đợi nhất, Mặc Hi, giờ phút này đang ở một nơi thoáng mát thoải mái phơi nắng, ngồi cùng với cô còn có 4 vị nam sinh, chính là Đan Thử, Hắc Ảnh, An Diệc Kỳ và Khố Lạp.

Năm người ngồi cùng một chỗ, nhớ lại lúc trước cũng như vậy, chỉ khác là bây giờ mọi người đều đã lớn, Mặc Hi vẫn mặc một bộ quần áo màu trắng thanh thoát thoải mái, Đan Thử là một thân áo dài màu đen, những người khác thì mặc đồng phục màu đen.

Trong năm người, An Diệc Kỳ vẫn khiến mọi người chú ý nhất, với một đầu tóc màu bạch kim dưới ánh nắng chiếu xuống đẹp mắt như vậy, thân thể thon dài, khuôn mặt tuấn tú, cộng với nụ cười cuồng ngạo kia, hắn như vậy cũng khó trách các nữ sinh đều yêu thích hắn.

Nói về những người khác, kỳ thật cũng không tệ, Khố Lạp có khuôn mặt hình quả dưa, một khi cười lên, nhìn rất ôn hòa, vừa nhìn liền nghĩ hắn là môt nam sinh ôn nhu biết cách quan tâm, hơn nữa kết hợp với ngũ quan tuấn mỹ, lực hấp dẫn cũng rất lớn.

Mà Đan Thử với Hắc Ảnh thì càng không cần nói, hai người đều là người nổi tiếng trong học viện, một là Đại Sư luyện kim, một là cường giả có thực lực cường đại, hơn nữa gần đây còn được hiệu trưởng nhìn trúng, mặt mũi hai người đều vô cùng tuấn mỹ, làm sao có thể thiếu hụt người yêu mến.

Năm người tụ tập cùng một chỗ, cho dù không làm gì cũng là một phong cảnh vô cùng xinh đẹp.

“Mặc Mặc.” mọi người đứng đây đã một lúc khá lâu rồi, Đan Thử và Hắc Ảnh dĩ nhiên không còn gì muốn nói, một vài điều cần nói thì cũng đã nói rồi, mà hơi thở của Hắc Ảnh bây giờ cũng đã từ từ hồi chuyển, người kêu lên tên tự nhiên này là An Diệc Kỳ.

“Hở?” trên lan can, Mặc Hi chuyển mắt nhìn về phía An Diệc Kỳ cơ hồ không có bao nhiêu thay đổi, như vậy kỳ thật cũng không sai, hơn nữa tu vi tăng tiến cũng không tệ, đã là cao cấp đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể trở thành cường giả cấp Sư rồi.

Bị đôi mắt đẹp nhìn, sắc mặt An Diệc Kỳ dần dần đỏ lên, hắn đã 17 tuổi, không còn là trẻ con như trước kia muốn nói gì thì đều lớn mật nói , thuận theo tuổi tác lớn lên hắn cũng hiểu được không ít chuyện, tỷ như giữa nam và nữ, bọn họ bây giờ… đều đã trưởng thành, này phải hay là không…

“Khụ.” Ho khan một tiếng, sắc mặt An Diệc Kỳ lần này đỏ thật sự, mới vừa rồi hắn đã nghĩ tới vài chuyện không nên nghĩ, đôi mắt có chút mơ màng, hơn hai năm rồi, hơn hai năm không gặp, lần này gặp lại, tim càng kích động kịch liệt, một chút cũng không thay đổi, vẫn như vậy.

“Kỳ muốn nói gì vậy?” thấy bộ dạng đó của An Diệc Kỳ, Mặc Hi cảm thấy buồn cười, vẫn giống như một đứa nhỏ.

“A!” An Diệc Kỳ hoảng hốt tỉnh lại, nhưng mà lúc nào ở trước mặt Mặc Hi hắn đều không có khả năng tự chủ, cười hớ hớ che giấu ngượng ngùng, nhỏ giọng nói “Lần này Mặc Mặc về có đi nữa không?”

“Chuyện này…” Mặc Hi cũng không kinh ngạc, vấn đề này cô đã sớm nghĩ qua, cười nói “Còn nửa năm nữa, trong đoạn thời gian này Mặc Mặc muốn về thăm ba mẹ một chút. Sau đó sẽ về tham gia lễ tốt nghiệp, tiếp theo liền rời khỏi học viện Andara.”

“Rời khỏi học viện Andara? Mặc Mặc lại muốn di đâu?” Cơ hồ là hỏi theo phản xạ không điều kiện, mỗi lần, lần nào cũng muốn rời đi, thời gian rời đi cũng càng ngày càng dài. Hắn… thật không nỡ xa cô.

Cánh tay đột nhiên bị An Diệc Kỳ cầm lấy, Mặc Hi hơi kinh ngạc, sau đó nhìn thấy bộ dáng lo lắng của hắn liền cười nói “ Kỳ nghĩ Mặc Mặc sẽ đi đâu chứ? Rời khỏi học viên Andara đương nhiên là về nhà mà.”

“Về nhà? Nhà nào?” Gần như là một câu hỏi ngu ngốc.

Cô đưa tay gõ lên trán An Diệc Kỳ một cái, có chút không đường lựa chọn nói “Nhà Mặc Mặc, cha mẹ Mặc Mặc ở đâu thì ở đó chính là nhà Mặc Mặc.”

“A… à à, hắc hắc, hắc hắc hắc, Kỳ hồ đồ một chút.” Bị Mặc Hi gõ một cái, An Diệc Kỳ chẳng những không có một chút tức giận ngược lại càng cao hứng cười khúc khích, nói đến cha mẹ Mặc Hi thì không phải ở gần nhà hắn ở thành Đế Do sao? Nếu như vậy, chờ hắn tốt nghiệp rồi, cũng có thể gặp mặt Mặc Hi hàng ngày.

Nhìn An Diệc Kỳ chỉ cần đối mặt với Mặc Hi liền biến thành bộ dáng ngu ngu không phải mình, Khố Lạp chỉ biết câm nín, hắn một chút cũng không thay đổi mà.

Đối với suy nghĩ của hắn thì dĩ nhiên An Diệc Kỳ không biết, cho dù biết được, hắn cũng không có phản ứng khác, bởi vì Mặc Hi đang ở trước mặt hắn, hơn nữa, không biết là cố ý hay vô tình, An Diệc Kỳ vẫn cứ nắm tay của Mặc Hi không thả, cho đến…

“Mời Hội trưởng Mặc Hi năm 7 nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng ngay bây giờ, mời Hội trưởng Mặc Hi năm 7 nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng ngay bây giờ.”

Giọng nói vang vọng truyền khắp học viện Andara, cũng truyền vào tai mỗi người.

Mặc Hi chớp mắt, liền nhìn mọi người nói “Hiệu trưởng tìm mình, đi trước nhé.”

“Ách.. ừ.” An Diệc Kỳ tiếc nuối thả tay. Ba người kia cũng gật đầu. Liền thấy thân ảnh Mặc Hi chợt động, chân vừa đạp hư không, cả người đã biến mất.

“Chân đạp hư không?” Khố Lạp có chút kinh dị kêu lên tiếng, sau đó len lén nhìn An Diệc Kỳ một cái.

Quả nhiên, lúc An Diệc Kỳ nhìn đến một màn này, trong mắt thoáng qua tia mất mát, đã sớm biết cô có thiên phú vô cùng cường đại, dù mình đã cố nỗ lực thế nào, vẫn không có biện pháp so sánh với…

Nhưng…tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, trong sách viết, chỉ cần không ngừng kiên trì, cô gai được theo đuổi nhất định sẽ cảm động!




Khoảnh khắc này, An Diệc Kỳ lại nghĩ đến những điều trong sách vở viết, không sai, để cho Mặc Hi vui vẻ, trừ tu luyện ra hằn còn thường xuyên đọc những cuốn sách tư vấn tình cảm, chủ ý muốn tìm mọi cách để làm cho Mặc Hi vui vẻ.

Giờ phút này Mặc Hi đã đến cái gọi là phòng hiệu trưởng, trước cửa đứng một người, vừa thấy Mặc Hi tiến đến, liền lạnh giọng hỏi “ Hội trưởng năm 7 Mặc Hi?”

“Đúng vậy.”

“Để cô bé tiến vào.” Bên trong truyền tới giọng nói cũng không già lắm, thậm chí giống như người trẻ tuổi.

“Dạ.” Người đàn ông đáp, liền đưa tay mở cửa phòng, đồng thời nói với Mặc Hi “Mời vào.”

Mặc Hi cũng không chần chờ đi vào trong phòng, liếc mắt liền thấy phong cách bày biện trong đó, rất lớn lại có chút xa hoa, đang ở trong phòng là một người đàn ông trung niên, người này rất tuấn mỹ, không sai, chính là tuấn mỹ, lông mày đen rậm, gương mặt củ ấu, cương nghị. Lúc này đang nhìn Mặc Hi cười dịu dàng.

Mặc Hi cũng cười nhẹ, đây là nụ cười đầu tiên khi cô tới đây, tiêu sái bình tĩnh đến trước mặc ông, khẽ khom người “ Chào hiệu trưởng.”

“Ha ha ha! Tốt tốt!” đối với Mặc Hi, dường như hiệu trưởng rất nhiệt tình, cười nói “ Bạn Mặc Hi thật sự vô cùng xuất sắc, thầy vừa trở lại trường đã nghe thành tích của em.”

“Ha ha, hiệu trưởng quá khen.” Gặp biến không kinh, đối với những lời khen ngợi có chút quá nhiệt tình của hiệu trưởng, Mặc Hi chỉ bình thản trả lời, lại mờ ám mang theo nho nhỏ kinh hỉ và hưng phấn, bao nhiêu đó thôi cũng không thoát qua khỏi ánh mắt của hiệu trưởng. Cũng chỉ như vậy thôi, đáy mắt hiệu trưởng loáng qua tia sáng âm u, khoé miệng cười cũng đậm dần.

“Đến đến, bạn Mặc Hi ngồi xuống trước đi, kỳ thật thầy tìm em cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là rất vui khi thấy em có thiên phú và thành tích học tập như vậy, ha ha.”

“Cám ơn hiệu trưởng.” Một lần này, giọng nói Mặc Hi dường như khó che giấu được vẻ vui mừng khi được phát ra, thi lễ với hiệu trưởng rồi mới ngồi xuống ghế đối diện.

“Ha ha, không cần khách khí như thế.” Hiệu trưởng cười dài nói, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn vô cùng hấp dẫn, sau khi nhìn Mặc Hi gật đầu, liền vui vẻ nói “ Nói ra thì lúc bạn Mặc Hi 13 tuổi có thực lực cao cấp đỉnh phong, lấy cố gắng của em, hơn hai năm qua chỉ sợ thực lực đã tăng lên không ít đi.”

“Kỳ thật cũng không có gì, bây giờ là cấp Sư, em còn cần phải cố gắng hơn.” Mặc Hi gật đầu nói, nghe ra thì khiêm tốn, nhưng trong mắt thoáng qua nho nhỏ vẻ tự hào.

“À…” hiệu trưởng dường như có chút suy nghĩ cúi cúi đầu, sau đó lại cười một tiếng, “ Bạn Mặc Hi thật sự khiêm tốn, cỡ tuổi này của bạn Mặc Hi có thực lực như vậy đã là thiên phú dị bẩm rồi, ha ha! Thật sự làm rạng rỡ học viện Andara của chúng ta mà.”

“Ha ha, hiệu trưởng quá khen.” Mặc Hi theo đó vẫn là khuôn mặt cung kính.

“Bạn Mặc Hi lại quá khiêm tốn rồi.”

“Ha ha, kỳ thật cũng không có gì mà.”

“Ha ha, thực lực như vậy ngay cả vài thầy giáo cũng không có đấy.”

“Ha ha…”

“…”

Mỗi người một câu nịnh nọt lẫn nhau, hiệu trưởng khẽ uống một ngụm trà, cuối cùng cũng bắt đầu chủ đề chính. Để chén trà lại trên bàn phát ra tiếng vang “cạch.” Tiếng động làm lòng cô có chút cảnh giác, sắc mặt theo đó cũng nở nụ cười, vẫn nụ cười ẩn ẩn vui mừng.

Liền nghe hiệu trưởng cười dài nói “Ha ha, nói ra thì thế này, bạn Mặc Hi, dường như quan hệ của em và bạn Hắc Ảnh rất tốt a.”

“A! Đúng vậy, chúng em là bạn.” Mặc Hi gật đầu, trả lời.

“Chỉ là bạn bè thôi sao? Về một ít chuyện của bạn Hắc Ảnh, thầy nghĩ thầy phải nói chuyện với em.” Nói đến đây, sắc mặt hiệu trưởng hiện lên kiểu như đã biết tất cả.

“Dạ? Mời hiệu trưởng nói.” Mặc Hi cúi người, cung kính nói.

Hành động khác thường như vậy dĩ nhiên cũng bị hiệu trưởng nhìn thấy, cười cười “ Bạn Mặc Hi không cần khẩn trương, kỳ thật cũng không phải là chuyện đặc biệt gì, chỉ là thầy từng có đoạn thời gian quen biết cha của bạn Hắc Ảnh, bây giờ biết em ấy là con của bạn cũ thầy cũng cần phải chiếu cố một chút.’’

“Dạ…” “Vậy thầy hy vọng bạn Mặc Hi cho thầy biết, bạn Hắc Ảnh có phải đã nhận em làm chủ rồi không?”

Hiệu trưởng hỏi, từ lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Ảnh, kỳ thật ông muốn Hắc Ảnh nhận ông làm chủ, con trai của Hắc Viêm Ma Thánh từng một thời phong ba, có truyền thừa đã tỉnh giấc, thành tựu sau này nhất định rất lớn, có một người hầu cao thủ như vậy dĩ nhiên ông vô cùng vui thích, nhưng sau lại nghe hắn nói hắn đã có chủ nhân, tình hình vượt dự định như vậy làm cho ông nghĩ ngay đến đứa bé gái này, Mặc Hi. Khi nghe tới đây, đột nhiên Mặc Hi ngẩng đầu, bị ánh mắt lợi hại của hiệu trưởng nhìn chằm chằm có chút hoảng hốt, liền cười cười có chút miễn cưỡng

“Đúng vậy! Nghe Hắc Ảnh nói đó là khế ước bên trong truyền thừa.” “ À…” đôi mắt hiệu trưởng âm u không rõ. Sau đó lại nở nụ cười ôn nhu, nhìn Mặc Hi an ủi nói “Ha ha, bạn Mặc Hi không cần khẩn trương, bởi vì là con trai của bạn cũ nên thầy có chút để ý, chỉ hy vọng sau này bạn Mặc Hi đối tốt với Tiểu Ảnh một chút, mặc dù là chủ tớ, nhưng vẫn hy vọng em đối với em ấy giống như với bạn bè, không nên ra lệnh tuỳ ý, em ấy muốn cái gì cũng không nên ngăn cản và can thiệp quá nhiều, em ấy cũng nên có tự do đúng không?”

“A, vâng! Em hiểu!” Mặc Hi cắn nhẹ môi, gật đầu. “Ha ha, vậy hôm nay nói đến đây thôi, bạn Mặc Hi cũng muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh bạn bè, thầy không quấy rầy nữa.” Hiệu trưởng ngưng đàm thoại của ông lại, ôn nhu cười nói.

“ Dạ…” giọng nói Mặc Hi khẽ thấp xuống, gật đầu, đứng dậy cúi người chào hiệu trưởng “ Vậy em xin phép ạ!” nói xong, liền xoay người rời khỏi. Mãi cho đến khi bóng ảnh của Mặc Hi biến mất sau cửa, vẻ ôn nhu và nụ cười trên mặt của hiệu trưởng mới giảm xuống, khoe miệng nổi lên nụ cười chế nhạo,“Ha ha, mặc dù so với một vài đứa nhỏ khác thì quả thật xuất sắc hơn không chỉ nửa điểm hoặc một điểm, nhưng cuối cùng vẫn là một đứa nhỏ mà thôi.”

Hiển nhiên, vẻ ôn nhu mới vừa rồi căn bản là được ông nguỵ trang. Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ có mình hắn biết nguỵ trang sao? Một bên khác, khi đã ra khỏi phòng của hiệu trưởng, Mặc Hi đi trên đường cũng nở nụ cười nhàn nhạt, tự tin, muốn đóng kịch? Ai không biết chứ? Rốt cuộc ai thua ai thắng đều có thể thấy rõ rồi. Cũng trong lúc nói chuyện đó, Mặc Hi nhất định cũng có chút tìm hiểu hiệu trưởng, mặc dù đang cười, nhưng trong mắt ông ta rõ ràng rất lạnh lùng.

Xem ra những thay đổi của Hắc Ảnh trong đoạn thời gian này là do ông ta giở trò quỷ, hừ, Hắc Ảnh muốn làm gì hy vọng ta không cần lo? Nghĩ muốn bồi dưỡng Hắc Ảnh thành công cụ giết người sao? Dã tâm không tệ a… nhưng mà áp lên sai người rồi.

Vừa đi bộ, Mặc Hi vừa đánh giá cái gọi là học viện đệ nhất này,bây giờ xác thật cô cũng chưa có đủ thực lực, nhưng mà, cũng không đại biểu rằng sau này sẽ vẫn như thế, trong lòng lờ mờ cảm giác được dường như sắp có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra a. Cả người chợt loé, cô đã biến mất ngay tại chỗ.

back top