Thuỷ Căn quýnh đít, muốn la lên nhưng miệng đã bị bịt kín mất tiêu rồi.
Chỉ trong chớp mắt, bàn tay đang bịt miệng cậu của Vạn Nhân đã rời xuống, nhưng thay vào đó, đôi môi bá đạo đã nhanh chóng tiến lên. Thuỷ Căn cuống cuồng nghẹn ngào ư ử, đợi đến khi đầu lưỡi Vạn Nhân tiến vào, cậu bèn nghiến chặt khớp hàm muốn cắn đứt đầu lưỡi tiến sĩ.
Là một kẻ tinh ranh, vừa phát hiện ra hành động của cậu, Vạn Nhân đã rụt đầu lưỡi lại, và rồi “rắc” một tiếng, y bẻ quai hàm Thủy Căn xuống.
Thuỷ Căn đau đến ứa nước mắt, nước bọt trào ra từ khoé miệng không tài nào khép lại được. Chẳng biết làm sao mà tay chân cậu cũng không còn tí hơi sức nào, chỉ có thể yếu ớt ngã vào vòng tay Vạn Nhân. Vạn Nhân cứ hôn rồi lại hôn lên gương mặt Thuỷ Căn, như thể muốn nghiền nát và nuốt chửng máu thịt cậu. Hơi thở của y dần trở nên dồn dập, sau đó y thuận thế đẩy Tiểu Căn Nhi ngã ra mặt đất, và lột quần áo trên người Thuỷ Căn xuống.
“Chắc hẳn ở trong lòng ngươi vẫn luôn xem thường ta lắm nhỉ? Cảm thấy ta là một nam sủng phải không? Ha ha, Vạn Nhân ta có thể bị lão cha béo núc kia của ngươi đặt dưới thân sao? Chỉ cần cho lão ăn vài viên hàn thực tán đặc chế, thì kể cả có lên giường với heo đi chăng nữa, lão vẫn sẽ coi nó là báu vật phiêu phiêu dục tiên thôi.”
Nước miếng chảy dọc xuống quai hàm trật khớp, Thủy Căn nhìn Vạn Nhân ung dung cởi cúc áo sơ mi, tháo thắt lưng, kéo khóa quần xuống. Lúc thấy dưới thân tiến sĩ lộ ra cái thứ đó đó, Thuỷ Căn bỗng cảm thấy méo cả mông.
“Ta vẫn băn khoăn, chuyện đó thì có gì hay ho, vì sao con người lúc nào cũng lãng phí biết bao thời gian và tiền bạc để theo đuổi thứ khoái cảm hạ cấp này chứ?”
Vạn Nhân nhìn nét mặt sợ hãi của người đang nằm dưới đất, nụ cười của y càng thêm tăm tối.
“Thế nhưng, khi gặp ngươi… cuối cùng ta cũng biết đến khát vọng muốn được xé nát một người ra, tàn nhẫn đè dưới thân, tàn nhẫn xâm phạm. Ngươi có biết dáng vẻ của ngươi lúc này đây, mở miệng nhìn chằm chằm ta đầy khao khát, còn hiệu quả hơn bất cứ loại dược thôi tình nào hay không! Ở trên giường Thác Bạt Thiệu, ngươi cũng thế này? Chân cũng dạng lớn như vậy? Nơi đó cũng run nhè nhẹ như thế này? Thứ đó của hắn nhỏ thế, có thể thoả mãn ngươi sao?”
Vạn Nhân cúi người xuống, vừa phun ra những lời dâm loạn hạ lưu, vừa thân mật hôn lên chóp mũi Thuỷ Căn, tay y lại vuốt xuống nơi đó của Thuỷ Căn, nắm chặt và ve vuốt.
Bàn tay lạnh buốt của Vạn Nhân chạm vào khiến Thuỷ Căn rùng mình. Nhưng những vuốt ve kế tiếp lại khiến cảm giác lạnh lẽo ấy từ từ biến mất. Cho dù cậu có ghét Vạn Nhân đến thế nào đi chăng nữa, lý trí của cậu cũng không tài nào kìm nén được khoái cảm, vì vậy phần dưới bụng chẳng mấy chốc đã đứng thẳng lên. Khi nhiệt dịch bắn ra, Vạn Nhân cứ thế mà lần tới phía sau của Thủy Căn. Không hề do dự, một ngón tay y cắm thẳng vào.
Bắp đùi Thuỷ Căn bắt đầu ửng đỏ lên vì hổ thẹn. Không thể kiềm chế được nữa, Vạn Nhân tách hai chân Thuỷ Căn ra, chuẩn bị tiến vào để hoàn thành tâm nguyện ngàn năm. (Sứ: đấy, tâm nguyện ngàn năm chỉ có thế thôi :”>)
Đúng lúc này, Thuỷ Căn đáng lẽ không thể nhúc nhích nổi bất ngờ vung tay lên, cầm một cành tùng được giấu trong tay đâm tới cổ Vạn Nhân.
Vạn Nhân phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu đi né được trong gang tấc, nhưng vì bị đánh lén giữa cơn mê đắm, tai y vẫn bị rạch một đường.
Tiến sĩ híp mắt lại, trừng bàn tay bị cành tùng đâm máu me đầm đìa của Thủy Căn.
“Ha ha, sao ta lại quên được nhỉ, Tự nhi thích nhất là đánh lén kẻ khác lúc hoan hảo mà, may mà lần này là cành tùng chứ không phải bàn chải dính máu, không ngoan chút nào cả!”
Thuỷ Căn nghe vậy giật mình. Cậu chợt nhớ tới ác linh cấp thấp từng gặp ở phân xưởng nhà lao – ông chú dê già.
Lão vốn chỉ là một oán linh có linh lực rất yếu, đang hấp hối vì không chịu nổi máu của Thiệu, ai dè tự dưng lão lại sung lên, đến Thiệu cũng suýt nữa thua dưới tay lão.
Lúc đó Thiệu đã nói, rằng có người điều khiển ác linh này, lẽ nào… là Vạn Nhân, Vạn Nhân bấy giờ còn chưa khôi phục nguyên khí? Nghĩ đến sức mạnh thâm sâu khó lường của Vạn Nhân, Thủy Căn run rẩy cả người, chút hơi sức ít ỏi hồi phục lại được nhờ cơn đau lại từ từ trôi đi mất tiêu.
Cậu còn chưa kịp nghĩ xong, Vạn Nhân đã lại bước tới. Thuỷ Căn đỡ cái cằm trẹo xuống của mình, trong bụng mắng nhiếc: Thác Bạt Thiệu, ngươi ngủ chết mẹ nó rồi hả?
“Ngươi muốn làm gì!”
Nghe thấy tiếng quát này, hài tử xui xẻo như mở cờ trong bụng – không ngờ tâm điện lại cảm ứng được cơ đấy nha.
Ngay khi Vạn Nhân chuẩn bị đè Thuỷ Căn xuống đất một lần nữa, giọng nói như băng đá của Thiệu đã vang lên sau lưng y.
Hoá ra, thấy Thuỷ Căn mãi không về, Thiệu mới không yên lòng. Vừa lết cái chân bị thương ra xem, thì nghe được một tiếng vang yếu ớt từ trong rừng vọng đến, hắn bèn khẽ khàng đi tới. Không ngờ lại phát hiện có người cường gian chưa thành.
Lúc thấy Thuỷ Căn nằm dưới thân Vạn Nhân, thân thể ửng hồng, đôi chân trắng bóc đang dang rộng ra đầy dâm đãng, Thiệu chợt cảm thấy cả cổ họng lẫn mắt hắn đều muốn phun ra lửa. Về phần cơn tức giận này là nhắm vào ai, đến chính hắn cũng không rõ.
Bị bắt quả tang, Vạn Nhân chẳng thèm xấu hổ. Buông Thuỷ Căn ra, y tao nhã đứng dậy, thân thể loã lồ thản nhiên xoay về phía Thiệu: “Thanh Hà Vương, ngươi tới chẳng đúng lúc tí nào cả, không thấy ta và Tự nhi đang bận sao?” Nói xong, y đưa ngón tay dính đầy chất lỏng trắng ngà của Thuỷ Căn tới bên mép, vừa nhìn Thanh Hà Vương đầy khiêu khích, vừa vươn đầu lưỡi hồng hồng ra cuốn lấy và nuốt vào.
Ở một bên nhìn, Thủy Căn cũng muốn phát nổ cả da đầu, thế mà cũng dám liếm à! Đúng là mặt dày hơn cả lưu manh!
Thiệu không thể áp chế nổi lửa giận vô cớ đột ngột bùng lên nữa, một ngọn lửa ma trơi lao vào người Vạn Nhân.
“Sao? Muốn đánh ta hả? Ngại ba cây băng châm lần trước chưa đủ sao? Trước kia người thề non hẹn biển yêu ta đời đời kiếp kiếp, dù phải trả bất cứ giá nào cũng muốn kiếp sau gặp lại ta, thế nhưng gặp lại chỉ là để ta tận mắt chứng kiến ngươi với ca ca chuyển kiếp của ngươi tằng tịu với nhau sao? Bảo ta chờ ngươi… Ha ha, thật là nực cười. Ngươi nói tất cả của ngươi cũng là của ta, kể cả tính mạng, vậy lẽ nào ngươi lại muốn giết ta, chỉ vì ta đã hạ cổ ngươi? Tình yêu của ngươi thật là nực cười, ha ha ha ha…”
Bị hỏi như vậy, Thiệu sững người. Mặc dù Vạn Nhân đang cười như điên dại, nhưng gương mặt y lại ẩn chứa bi thương, làm đôi mắt hắn đau đớn, ma trơi trong tay cũng từ từ nhạt đi.
Nhưng đúng lúc này, Vạn Nhân bất ngờ hành động, không biết từ lúc nào trong tay y đã biến ra một con dao găm đâm thẳng tới trái tim Thiệu.
Khoảng cách quá gần, hơn nữa cái chân bị thương của Thiệu vẫn chưa lành, động tác không linh hoạt, hắn trơ mắt nhìn Vạn Nhân sắp hạ thủ. Một viên đá bay về phía Vạn Nhân, tiến sĩ nghiêng người tránh theo phản xạ. Thiệu cũng kịp thời né được, và cùng lúc đó, một lần nữa lửa ma trơi lại cháy lên, lao thẳng vào Vạn Nhân.
Nhìn hòn đá dính máu trên mặt đất, Vạn Nhân âm trầm liếc Thuỷ Căn một cái, sau đó vung dao tấn công Thiệu.
Hai người quần nhau túi bụi.
Sau khi ném viên đá nọ, Thủy Căn lại yếu ớt ngã ra đất. Vừa nãy, để có thể dốc toàn lực, lòng bàn tay cậu đã bị cành tùng đâm te tua, đau đớn khiến trán cậu đầm đìa mồ hôi lạnh.
Không giống thằng em hổ giấy kia, mặc dù Vạn Nhân khóc lóc kể tội mùi mẫn hơn kịch, cậu vẫn cảnh giác dè chừng.
Vạn Nhân, đó là hạng người sẵn sàng giẫm lên máu tươi của ngàn vạn gia hương phụ lão để đạt được mục đích. Riêng về độ tàn nhẫn vô tình, Thác Bạt Thiệu sẽ không bao giờ là đối thủ của y. Quả nhiên, thằng em xúi quẩy nhà cậu nghe người ta hót vài câu đã nhũn ra như quả cà.
Kỳ thực Vạn Nhân vốn thật lòng muốn hợp tác với Thiệu, ý định giết người chỉ vừa nảy ra mà thôi.
Thứ nhất là vì đang sảng khoái tự dưng lại bị người cắt ngang, tâm lý và sinh lý đều khó tránh khỏi khó chịu.
Thứ hai là cơ hội Thanh Hà Vương bị trọng thương như vầy không nhiều, nếu có thể nắm chắc cơ hội này để giết hắn rồi hấp thụ linh lực của hắn, thì cho dù mình y đơn thương độc mã cũng có thể thành công.
Thứ ba… có thể coi như là vì hòn đá kia.
Giết Thiệu rồi, y nhất định phải nhào nát thằng nhóc kia, làm đến đã đời mới thôi! Nghĩ vậy, Vạn Nhân xuống tay càng cay độc.
Động tác của Thiệu quá mạnh, vết thương được băng bó cẩn thận lại chảy máu ròng ròng. Chẳng mấy chốc, trong khu rừng hiu hiu gió mát đã ngập ngụa mùi máu.
Thuỷ Căn chậm rãi bám vào gốc cây bên cạnh để đứng lên. Cậu định tranh thủ lúc hai tên kia đang quấn lấy nhau đấu để trở về lều. Còn hai tên kia ấy à, cho dù não người bị oánh thành não cẩu đi chăng nữa cũng chẳng mắc mớ gì đến cậu hết
Nếu hên hơn tí nữa, hai tên khốn này đồng quy vu tận… vậy xem như ông trời cuối cùng cũng có mắt rồi.
Còn cái gì là nhớ ngươi chứ, yêu ngươi chứ, thương ngươi chứ… con mẹ nó tất cả đều vô nghĩa!
Cuối cùng thì Thuỷ Căn cũng đã thấy rõ, người mà Vạn Nhân say đắm chính là đế vương Thác Bạt Tự tiêu sái trên ngôi cửu ngũ chí tôn kìa, người mà Thiệu cảm thấy có lỗi cũng là Thác Bạt Tự thâm tình tự ngược kìa. Ở đây không có chuyện gì liên quan đến Thuỷ Căn cậu cả! Cậu nên cuốn gói xuống núi, chạy đến một chỗ không người, bình yên sống nốt đời này đi thôi.
Đi được hai bước, bỗng nhiên cậu liếc nhìn tay mình, ngẩn người.
Trên bàn tay vừa bị cành tùng đâm, dòng máu chảy ra bỗng tụ lại, rồi ngưng thành hình con rắn nhỏ màu đỏ tươi vút lên trời, bay về phía sau cậu.
Quay đầu lại nhìn theo nó, cậu càng sửng sốt. Chỗ đùi bị thương của Thiệu và cái tai chảy máu của Vạn Nhân đều lần lượt tụ thành hai dòng máu đỏ tươi, bay lên giữa không trung. Tiếc là cằm Thuỷ Căn vẫn chưa về vị trí cũ, cho dù lo lắng cậu cũng không tài nào bảo hai tên kia dừng tay lại được.
May là hai kẻ liều mạng kia cuối cùng cũng đã nhận ra, khựng lại, ngờ vực nhìn theo những sợi tơ máu nhanh chóng xoắn lại thành dây.
“Quác quác… quác” Một chuỗi tiếng kêu thê lương bất chợt vang lên. Ba người ngẩng đầu nhìn, không biết từ lúc nào, trên những cành cây khắp mảnh rừng này, trăm nghìn con khảm tháp đang vỗ cánh, từng đôi mắt chim trắng dã lạnh lùng trừng ba người trong rừng.
Đúng lúc này, ba sợi tơ máu như dây hồng quấn quít lấy nhau, bất ngờ bắn ra ánh sáng mãnh liệt. Những con quái điều hợp thành bầy cùng chao liệng khắp vùng trời trên cánh rừng, che hết ánh trăng yếu ớt. Cho dù thần linh trên trời có thật đi chăng nữa, thì e rằng con mắt thần linh cũng đã bị vô số những cánh chim ấy che kín mất rồi.
Thấy Thiệu ba chân bốn cẳng lao về phía mình, Thủy Căn cũng kìm lòng không được vươn tay về phía Thiệu, đột nhiên, cậu cảm thấy đất dưới chân mình sụt xuống, sau đó cả cơ thể rơi vào giữa đống đất đang rung chuyển.
Khi cát đá ào ào chảy vào mũi vào miệng cậu, Thuỷ Căn chợt nhớ tới lời tiên đoán ngày trước ở thôn Bốc Vu. Chuẩn con mẹ nó rồi, hoá ra bị đất chôn sống chính là tại đây chứ đâu!
Cùng với cát đá rào rào như nước chảy, Thuỷ Căn rơi vào một vực sâu không đáy…
Chỉ trong chớp mắt, bàn tay đang bịt miệng cậu của Vạn Nhân đã rời xuống, nhưng thay vào đó, đôi môi bá đạo đã nhanh chóng tiến lên. Thuỷ Căn cuống cuồng nghẹn ngào ư ử, đợi đến khi đầu lưỡi Vạn Nhân tiến vào, cậu bèn nghiến chặt khớp hàm muốn cắn đứt đầu lưỡi tiến sĩ.
Là một kẻ tinh ranh, vừa phát hiện ra hành động của cậu, Vạn Nhân đã rụt đầu lưỡi lại, và rồi “rắc” một tiếng, y bẻ quai hàm Thủy Căn xuống.
Thuỷ Căn đau đến ứa nước mắt, nước bọt trào ra từ khoé miệng không tài nào khép lại được. Chẳng biết làm sao mà tay chân cậu cũng không còn tí hơi sức nào, chỉ có thể yếu ớt ngã vào vòng tay Vạn Nhân. Vạn Nhân cứ hôn rồi lại hôn lên gương mặt Thuỷ Căn, như thể muốn nghiền nát và nuốt chửng máu thịt cậu. Hơi thở của y dần trở nên dồn dập, sau đó y thuận thế đẩy Tiểu Căn Nhi ngã ra mặt đất, và lột quần áo trên người Thuỷ Căn xuống.
“Chắc hẳn ở trong lòng ngươi vẫn luôn xem thường ta lắm nhỉ? Cảm thấy ta là một nam sủng phải không? Ha ha, Vạn Nhân ta có thể bị lão cha béo núc kia của ngươi đặt dưới thân sao? Chỉ cần cho lão ăn vài viên hàn thực tán đặc chế, thì kể cả có lên giường với heo đi chăng nữa, lão vẫn sẽ coi nó là báu vật phiêu phiêu dục tiên thôi.”
Nước miếng chảy dọc xuống quai hàm trật khớp, Thủy Căn nhìn Vạn Nhân ung dung cởi cúc áo sơ mi, tháo thắt lưng, kéo khóa quần xuống. Lúc thấy dưới thân tiến sĩ lộ ra cái thứ đó đó, Thuỷ Căn bỗng cảm thấy méo cả mông.
“Ta vẫn băn khoăn, chuyện đó thì có gì hay ho, vì sao con người lúc nào cũng lãng phí biết bao thời gian và tiền bạc để theo đuổi thứ khoái cảm hạ cấp này chứ?”
Vạn Nhân nhìn nét mặt sợ hãi của người đang nằm dưới đất, nụ cười của y càng thêm tăm tối.
“Thế nhưng, khi gặp ngươi… cuối cùng ta cũng biết đến khát vọng muốn được xé nát một người ra, tàn nhẫn đè dưới thân, tàn nhẫn xâm phạm. Ngươi có biết dáng vẻ của ngươi lúc này đây, mở miệng nhìn chằm chằm ta đầy khao khát, còn hiệu quả hơn bất cứ loại dược thôi tình nào hay không! Ở trên giường Thác Bạt Thiệu, ngươi cũng thế này? Chân cũng dạng lớn như vậy? Nơi đó cũng run nhè nhẹ như thế này? Thứ đó của hắn nhỏ thế, có thể thoả mãn ngươi sao?”
Vạn Nhân cúi người xuống, vừa phun ra những lời dâm loạn hạ lưu, vừa thân mật hôn lên chóp mũi Thuỷ Căn, tay y lại vuốt xuống nơi đó của Thuỷ Căn, nắm chặt và ve vuốt.
Bàn tay lạnh buốt của Vạn Nhân chạm vào khiến Thuỷ Căn rùng mình. Nhưng những vuốt ve kế tiếp lại khiến cảm giác lạnh lẽo ấy từ từ biến mất. Cho dù cậu có ghét Vạn Nhân đến thế nào đi chăng nữa, lý trí của cậu cũng không tài nào kìm nén được khoái cảm, vì vậy phần dưới bụng chẳng mấy chốc đã đứng thẳng lên. Khi nhiệt dịch bắn ra, Vạn Nhân cứ thế mà lần tới phía sau của Thủy Căn. Không hề do dự, một ngón tay y cắm thẳng vào.
Bắp đùi Thuỷ Căn bắt đầu ửng đỏ lên vì hổ thẹn. Không thể kiềm chế được nữa, Vạn Nhân tách hai chân Thuỷ Căn ra, chuẩn bị tiến vào để hoàn thành tâm nguyện ngàn năm. (Sứ: đấy, tâm nguyện ngàn năm chỉ có thế thôi :”>)
Đúng lúc này, Thuỷ Căn đáng lẽ không thể nhúc nhích nổi bất ngờ vung tay lên, cầm một cành tùng được giấu trong tay đâm tới cổ Vạn Nhân.
Vạn Nhân phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu đi né được trong gang tấc, nhưng vì bị đánh lén giữa cơn mê đắm, tai y vẫn bị rạch một đường.
Tiến sĩ híp mắt lại, trừng bàn tay bị cành tùng đâm máu me đầm đìa của Thủy Căn.
“Ha ha, sao ta lại quên được nhỉ, Tự nhi thích nhất là đánh lén kẻ khác lúc hoan hảo mà, may mà lần này là cành tùng chứ không phải bàn chải dính máu, không ngoan chút nào cả!”
Thuỷ Căn nghe vậy giật mình. Cậu chợt nhớ tới ác linh cấp thấp từng gặp ở phân xưởng nhà lao – ông chú dê già.
Lão vốn chỉ là một oán linh có linh lực rất yếu, đang hấp hối vì không chịu nổi máu của Thiệu, ai dè tự dưng lão lại sung lên, đến Thiệu cũng suýt nữa thua dưới tay lão.
Lúc đó Thiệu đã nói, rằng có người điều khiển ác linh này, lẽ nào… là Vạn Nhân, Vạn Nhân bấy giờ còn chưa khôi phục nguyên khí? Nghĩ đến sức mạnh thâm sâu khó lường của Vạn Nhân, Thủy Căn run rẩy cả người, chút hơi sức ít ỏi hồi phục lại được nhờ cơn đau lại từ từ trôi đi mất tiêu.
Cậu còn chưa kịp nghĩ xong, Vạn Nhân đã lại bước tới. Thuỷ Căn đỡ cái cằm trẹo xuống của mình, trong bụng mắng nhiếc: Thác Bạt Thiệu, ngươi ngủ chết mẹ nó rồi hả?
“Ngươi muốn làm gì!”
Nghe thấy tiếng quát này, hài tử xui xẻo như mở cờ trong bụng – không ngờ tâm điện lại cảm ứng được cơ đấy nha.
Ngay khi Vạn Nhân chuẩn bị đè Thuỷ Căn xuống đất một lần nữa, giọng nói như băng đá của Thiệu đã vang lên sau lưng y.
Hoá ra, thấy Thuỷ Căn mãi không về, Thiệu mới không yên lòng. Vừa lết cái chân bị thương ra xem, thì nghe được một tiếng vang yếu ớt từ trong rừng vọng đến, hắn bèn khẽ khàng đi tới. Không ngờ lại phát hiện có người cường gian chưa thành.
Lúc thấy Thuỷ Căn nằm dưới thân Vạn Nhân, thân thể ửng hồng, đôi chân trắng bóc đang dang rộng ra đầy dâm đãng, Thiệu chợt cảm thấy cả cổ họng lẫn mắt hắn đều muốn phun ra lửa. Về phần cơn tức giận này là nhắm vào ai, đến chính hắn cũng không rõ.
Bị bắt quả tang, Vạn Nhân chẳng thèm xấu hổ. Buông Thuỷ Căn ra, y tao nhã đứng dậy, thân thể loã lồ thản nhiên xoay về phía Thiệu: “Thanh Hà Vương, ngươi tới chẳng đúng lúc tí nào cả, không thấy ta và Tự nhi đang bận sao?” Nói xong, y đưa ngón tay dính đầy chất lỏng trắng ngà của Thuỷ Căn tới bên mép, vừa nhìn Thanh Hà Vương đầy khiêu khích, vừa vươn đầu lưỡi hồng hồng ra cuốn lấy và nuốt vào.
Ở một bên nhìn, Thủy Căn cũng muốn phát nổ cả da đầu, thế mà cũng dám liếm à! Đúng là mặt dày hơn cả lưu manh!
Thiệu không thể áp chế nổi lửa giận vô cớ đột ngột bùng lên nữa, một ngọn lửa ma trơi lao vào người Vạn Nhân.
“Sao? Muốn đánh ta hả? Ngại ba cây băng châm lần trước chưa đủ sao? Trước kia người thề non hẹn biển yêu ta đời đời kiếp kiếp, dù phải trả bất cứ giá nào cũng muốn kiếp sau gặp lại ta, thế nhưng gặp lại chỉ là để ta tận mắt chứng kiến ngươi với ca ca chuyển kiếp của ngươi tằng tịu với nhau sao? Bảo ta chờ ngươi… Ha ha, thật là nực cười. Ngươi nói tất cả của ngươi cũng là của ta, kể cả tính mạng, vậy lẽ nào ngươi lại muốn giết ta, chỉ vì ta đã hạ cổ ngươi? Tình yêu của ngươi thật là nực cười, ha ha ha ha…”
Bị hỏi như vậy, Thiệu sững người. Mặc dù Vạn Nhân đang cười như điên dại, nhưng gương mặt y lại ẩn chứa bi thương, làm đôi mắt hắn đau đớn, ma trơi trong tay cũng từ từ nhạt đi.
Nhưng đúng lúc này, Vạn Nhân bất ngờ hành động, không biết từ lúc nào trong tay y đã biến ra một con dao găm đâm thẳng tới trái tim Thiệu.
Khoảng cách quá gần, hơn nữa cái chân bị thương của Thiệu vẫn chưa lành, động tác không linh hoạt, hắn trơ mắt nhìn Vạn Nhân sắp hạ thủ. Một viên đá bay về phía Vạn Nhân, tiến sĩ nghiêng người tránh theo phản xạ. Thiệu cũng kịp thời né được, và cùng lúc đó, một lần nữa lửa ma trơi lại cháy lên, lao thẳng vào Vạn Nhân.
Nhìn hòn đá dính máu trên mặt đất, Vạn Nhân âm trầm liếc Thuỷ Căn một cái, sau đó vung dao tấn công Thiệu.
Hai người quần nhau túi bụi.
Sau khi ném viên đá nọ, Thủy Căn lại yếu ớt ngã ra đất. Vừa nãy, để có thể dốc toàn lực, lòng bàn tay cậu đã bị cành tùng đâm te tua, đau đớn khiến trán cậu đầm đìa mồ hôi lạnh.
Không giống thằng em hổ giấy kia, mặc dù Vạn Nhân khóc lóc kể tội mùi mẫn hơn kịch, cậu vẫn cảnh giác dè chừng.
Vạn Nhân, đó là hạng người sẵn sàng giẫm lên máu tươi của ngàn vạn gia hương phụ lão để đạt được mục đích. Riêng về độ tàn nhẫn vô tình, Thác Bạt Thiệu sẽ không bao giờ là đối thủ của y. Quả nhiên, thằng em xúi quẩy nhà cậu nghe người ta hót vài câu đã nhũn ra như quả cà.
Kỳ thực Vạn Nhân vốn thật lòng muốn hợp tác với Thiệu, ý định giết người chỉ vừa nảy ra mà thôi.
Thứ nhất là vì đang sảng khoái tự dưng lại bị người cắt ngang, tâm lý và sinh lý đều khó tránh khỏi khó chịu.
Thứ hai là cơ hội Thanh Hà Vương bị trọng thương như vầy không nhiều, nếu có thể nắm chắc cơ hội này để giết hắn rồi hấp thụ linh lực của hắn, thì cho dù mình y đơn thương độc mã cũng có thể thành công.
Thứ ba… có thể coi như là vì hòn đá kia.
Giết Thiệu rồi, y nhất định phải nhào nát thằng nhóc kia, làm đến đã đời mới thôi! Nghĩ vậy, Vạn Nhân xuống tay càng cay độc.
Động tác của Thiệu quá mạnh, vết thương được băng bó cẩn thận lại chảy máu ròng ròng. Chẳng mấy chốc, trong khu rừng hiu hiu gió mát đã ngập ngụa mùi máu.
Thuỷ Căn chậm rãi bám vào gốc cây bên cạnh để đứng lên. Cậu định tranh thủ lúc hai tên kia đang quấn lấy nhau đấu để trở về lều. Còn hai tên kia ấy à, cho dù não người bị oánh thành não cẩu đi chăng nữa cũng chẳng mắc mớ gì đến cậu hết
Nếu hên hơn tí nữa, hai tên khốn này đồng quy vu tận… vậy xem như ông trời cuối cùng cũng có mắt rồi.
Còn cái gì là nhớ ngươi chứ, yêu ngươi chứ, thương ngươi chứ… con mẹ nó tất cả đều vô nghĩa!
Cuối cùng thì Thuỷ Căn cũng đã thấy rõ, người mà Vạn Nhân say đắm chính là đế vương Thác Bạt Tự tiêu sái trên ngôi cửu ngũ chí tôn kìa, người mà Thiệu cảm thấy có lỗi cũng là Thác Bạt Tự thâm tình tự ngược kìa. Ở đây không có chuyện gì liên quan đến Thuỷ Căn cậu cả! Cậu nên cuốn gói xuống núi, chạy đến một chỗ không người, bình yên sống nốt đời này đi thôi.
Đi được hai bước, bỗng nhiên cậu liếc nhìn tay mình, ngẩn người.
Trên bàn tay vừa bị cành tùng đâm, dòng máu chảy ra bỗng tụ lại, rồi ngưng thành hình con rắn nhỏ màu đỏ tươi vút lên trời, bay về phía sau cậu.
Quay đầu lại nhìn theo nó, cậu càng sửng sốt. Chỗ đùi bị thương của Thiệu và cái tai chảy máu của Vạn Nhân đều lần lượt tụ thành hai dòng máu đỏ tươi, bay lên giữa không trung. Tiếc là cằm Thuỷ Căn vẫn chưa về vị trí cũ, cho dù lo lắng cậu cũng không tài nào bảo hai tên kia dừng tay lại được.
May là hai kẻ liều mạng kia cuối cùng cũng đã nhận ra, khựng lại, ngờ vực nhìn theo những sợi tơ máu nhanh chóng xoắn lại thành dây.
“Quác quác… quác” Một chuỗi tiếng kêu thê lương bất chợt vang lên. Ba người ngẩng đầu nhìn, không biết từ lúc nào, trên những cành cây khắp mảnh rừng này, trăm nghìn con khảm tháp đang vỗ cánh, từng đôi mắt chim trắng dã lạnh lùng trừng ba người trong rừng.
Đúng lúc này, ba sợi tơ máu như dây hồng quấn quít lấy nhau, bất ngờ bắn ra ánh sáng mãnh liệt. Những con quái điều hợp thành bầy cùng chao liệng khắp vùng trời trên cánh rừng, che hết ánh trăng yếu ớt. Cho dù thần linh trên trời có thật đi chăng nữa, thì e rằng con mắt thần linh cũng đã bị vô số những cánh chim ấy che kín mất rồi.
Thấy Thiệu ba chân bốn cẳng lao về phía mình, Thủy Căn cũng kìm lòng không được vươn tay về phía Thiệu, đột nhiên, cậu cảm thấy đất dưới chân mình sụt xuống, sau đó cả cơ thể rơi vào giữa đống đất đang rung chuyển.
Khi cát đá ào ào chảy vào mũi vào miệng cậu, Thuỷ Căn chợt nhớ tới lời tiên đoán ngày trước ở thôn Bốc Vu. Chuẩn con mẹ nó rồi, hoá ra bị đất chôn sống chính là tại đây chứ đâu!
Cùng với cát đá rào rào như nước chảy, Thuỷ Căn rơi vào một vực sâu không đáy…