Chương 4: Mưu kế xảo quyệt của christo
- Bantasas, nếu hôm nay ông ta vẫn chưa về thì tôi sẽ không cần sự giúp đỡ của bác nữa. Tôi sẽ mướn những người tháo vát hơn. – Juritas vừa nói vừa vuốt ria mép.
Juritas gặp Bantasas ở ngoại ô Buenos Aires, chỗ cánh đồng lúa kết thúc và bắt đầu đồng cỏ. Bantasas ngồi bên đường, bối rối và lặng lẽ rứt từng cọng cỏ vàng cháy. Bác ta bắt đầu hối hận vì đã đưa anh mình là Christo đi dò xét Sanvator.
Christo hơn Bantasas mười tuổi. Tuy lớn tuổi, nhưng Christo khôn ngoan xảo quyệt như một con cáo. Một người như vậy mà làm gián điệp thì rất hợp, nhưng không thể tin được. Nếu có lợi thì ông ta có thể bán rẻ cả em ruột. Bantasas biết rõ điều đó nên bác nóng lòng hơn cả Juritas.
- Bác tin chắc rằng Christo đã nhìn thấy quả bóng bác thả à?
Bantasa nhún vai không trả lời. Bác muốn chất dứt ngay chuyện này để về nhà nhấp tí nước lạnh pha rượu rồi làm một giấc ngủ cho khoẻ.
- Ông ta kia rồi! – Bantasas giật mình.
- Phải vậy chứ!
Christo nhanh nhẹn đi về phía hai người. Hắn không cò giống ông già thổ dân tiều tuỵ như trrước kia. Hắn huýt sáo ra hiệu rồi đến chào Bantasas và Juritas.
- Thế nào, ông đã làm quen đươcï với con quỷ biển chưa? – Juritas hỏi.
- Chưa. Nhưng đúng là nó ở đấy rồi. Tôi đã làm được việc chủ yếu là đang giúp việc cho Sanvator và ông ta rất tin tôi, mọi việc rất trôi chảy. – Christo cười, cặp mắt quỷ quyệt nheo lại.
- Lão Sanvator có một khu vườn thú kỳ diệu. – Christo bắt đầu thuật lại tất cả những điều tai nghe mắt thấy
Juritas vừa hút xì gà vừa nói:
- Những điều ông vừa kể đều rất lý thú, nhưng ông có nhìn thấy nhân vật chính là Con quỷ biển không? Oâng định tiếp tục công việc này như thế nào?
- Tiếp tục à? Tổ chức một cuộc dạo mát vào vùng núi Alpes.
Rồi Christo thuật lại chuyện Sanvator địng đi săn thú ở đó.
- Tốt lắm! – Juritas reo lên. – Chỗ ở của Sanvator cách xa khu dân cư. Khi nào lão đi vắng chúng ta sẽ bắt Con quỷ biển mang đi.
- Chưa tìm thấy Quỷ thì bọn thú đã xe xác ông ra rồi. Ngay cả tôi cũng phải chịu thua. – Christo lắc đầu.
Juritas ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Thế thì ta sẽ phục kích và bắt cóc Sanvator khi lão đi săn, rồi bắt phải chuộc bằng Con quỷ biển.
Christo đưa tay rút nhẹ một điếu xì gà trong túi của Juritas.
- Cảm ơn ông. Phục kích như thế hay đấy. Nhưng sợ rằng Sanvator sẽ lừa ta, lão hứa chuộc nhưng lại trở mặt thì sao? – Christo húng hắng ho
- Thế ông định thế nào? – Giọng Juritas đã gay gắt.
- Phải kiên nhẫn, ông Juritas ạ. Sanvator tin tôi, nhưng mới cho tôi tới bức tường thứ tư thôi. Cần làm cho ông ta tin tôi hoàn toàn thì mới cho tôi đến gần Con quỷ biển.
- Cụ thể ta phải làm gì?
- Thế này nhé, có một bọn cướp sẽ tấn công Sanvator khi hắn đi săn. – Christo chỉ vào ngực Juritas. – Còn tôi, - Christo vỗ ngực mình, - một người Araucan trung thực, sẽ cứu hắn thoát chết. Sau vụ này thì bí mật trong nhà Sanvator sẽ chẳng có gì là bí mật đối với Christo nữa.
- Mưu kế đó dùng được đấy.
- Trước hôm lên đường, tôi sẽ ném một hòn đá đỏ qua hàng rào. Các ông hãy sẵn sàng. – Christo nói.
Mặc dù kế hoạch tấn công đã được suy tính kỹ càng, nhưng vẫn có một chuyện bất ngờ xảy ra suýt nữa làm hỏng việc.
Juritas, Bantasas và mười tên côn đồ cải trang thành thổ dân thuộc bộ lạc Gauto trang bị đầy đủ, cưỡi ngựa chờ ở ngoài xa. Trời tối như mực. Bọn cướp lắng nghe xem có tiếng vó ngựa không. Nhưng Christo không ngờ rằng Sanvator lần này đi săn khác mấy năm trước.
Bọn cướp bỗng thấy tiếng máy nổ vọng đến rất nhanh. Từ sau quả đồi loé sáng hai ngọn đèn pha. Một chiếc xe hơi lớn màu đen lao vút qua chỗ phục kích, nhanh đến nỗi chúng không kịp trở tay.
Juritas chửi mắng ầm ĩ làm Bantasas bật cười. Bác nói:
- Đừng buồn ông Juritas. Vì ban ngày oi bức nên họ đi vào ban đêm đó thôi. Đến trưa họ sẽ nghỉ và ta có thể sẽ đuổi kịp họ.
Nói xong Bantasas thúc ngựa phóng theo chiếc xe. Những người khác theo sau. Đi được hai tiếng, họ bỗng thấy ánh lửa ở phía xa. Bantasas xuống ngựa và trườn đi như một con rắn. Một giờ sau, Bantasas quay lại.
- Xe bị hư. Họ đang sửa. Christo đang đứng gác. Ta phải hành động ngay.
Mọi việc sau đó diễn biến rất nhanh. Bọn cướp tấn công. Sanvator chưa kịp trở tay thì đã bị trói nghiến chân tay cùng với Christo và ba người da đen khác.
Tên thủ lĩnh đám cướp đòi Sanvator phải chuộc mình bằng số tiền khá lớn.
- Được các ông hãy thả tôi ra, tôi sẽ nộp tiền. – Sanvator trả lời.
- Đấy là số tiền chuộc riêng cái mạng mày. Nhưng mày phải chuộc cả ba đứa cùng mày bằng một số tiền như vậy nữa.
Sanvator nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi không thể nộp ngay một số tiền lớn như vậy được.
- Thế thì giết nó đi. – Bọn phỉ hét lên.
- Nếu mày không chấp nhận những điều kiện của chúng tao thì sáng sớm mai mày sẽ mất mạng. – Tên thủ lĩnh nói.
- Tôi không có sẵn trong tay số tiền mà các ông đòi. – Sanvator nhún vai trả lời.
Thái độ bình tĩnh của Sanvator khiến bọn cướp phải ngạc nhiên. Chúng bỏ mặc mấy người bị trói ở xẽ rồi bắt đầu lục lọi. Tìm thấy một số rượu cồn, chúng liền nốc cạn rồi gục xuống vì say mèm.
Gần sáng bỗn có một người bí mật mò đến chỗ Sanvator.
- Tôi đây, Christo đây. Tôi đã cởi dây trói và đã khử được tên thủ lĩnh có súng. Những tên khác còn say khướt cả. Anh lái xe đã sửa xong xe. Chúng ta đi ngay thôi.
Cả năm người lên xe. Anh lái xe da đen nổ máy và chiếc xe lao nhanh trên đường. Phía sau có tiếng kêu ken két và tiếng súng loạn xạ.
Sanvator xiết chặt tay Christo.
Sau khi Sanvator đi thoát, Juritas mới được bọn cướp cho biết là Sanvator đồng ý nộp tiền chuộc. Hắn nghĩ: “ Có lẽ lấy tiền chuộc còn đơn giản hơn là đi bắt Quỷ biển mà ta chưa biết mặt mũi ra sao. Nhưng đã lỡ thời cơ rồi. Bây giờ chỉ còn cách là chờ tin tức của Christo”.
Christo hy vọng Sanvtor sẽ gọi mình đến và nói: “Christo ông đã cứu sống tôi. Từ nay tôi không có điêu gì bí mật phải giấu ông nữa. Tôi sẽ cho ông thấy Con quỷ biển”. Nhưng Sanvator lại không nói như vậy. Oâng chỉ thưởng cho Christo rất hậu hĩnh, rồi vùi đầu vào việc nghiên cứu khoa học.
Christo tranh thủ thời gian tìm hiểu bức tường thứ tư và cánh cửa bí mật. Cuối cùng hắn cũng khám phá ra. Một lần, hắn vô tình ấn tay vào một chỗ hơi lồi lên, cánh cửa bỗng mở toang ra. Christo vội lẽn vào ngay và rất sửng sốt khi thấy cánh cửa tự động đóng sập lại. Hắn xem xét mặt cửa bên trong và ấn vào các chỗ lồi, nhưng vô hiệu. Hắn nghĩ bụng: “ Thế là mình tự nhốt mình vào bẫy rồi”.
Nhưng hắn đành chịu thua. Chỉ còn việc là xem xét kỹ khu vườn cuối cùng này của Sanvator thôi. Khu vườn um tùm rậm rạp hình lòng chảo, có vách đá nhân tạo cao sừng sững bao quanh. Cây cối ở đây cũng là những loại thường mọc ở chỗ đất ẩm. Mấy dòng suối lượn quanh những cây to bóng mát. Hàng chục giếng phun nước làm không khí mát dịu. Chính giữa vườn là một ngôi nhà bằng tường có dây leo kín. Cửa sổ màu xnh đóng chặt. Trong nhà hình như không có ai ở.
Christo đã tới cuối vườn. Gần bức tường ngăn khu vườn này với biển có một hồ nước hình vuông, sâu ít nhất năm mét. Khi Christo tới gần, một con vật lạ hoảng sợ chạy vụt ra khỏi bụi cây và lao xuống hồ nước. Christo đứng sững lại vì hồi hộp. Nó đấy! Con quỷ biển đấy! Christo sắp được gặp nó rồi.
Hắn đến sát hồ và ngó xuống làn nước trong vắt. Một con khỉ lớn đang ngồi trên phiến đá trắng dưới đáy hồ. Nó vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn Christo. Còn Christo thì chưa hết bàng hoàng khi thấy nó thở được dưới nước, hai bên sườn phập phồng.
Một lúc sau khi đã bớt ngạc nhiên, Christo bật cười: Con quỷ biển đã doạ bao nhiêu người, chẳng qua chỉ là một con khỉ sống được dưới nước. Christo hài lòng vì khám phá ra điều bí mật. Nhưng hắn thất vọng vì con khỉ chẳng giống quái vật được nhiều người miêu tả lại chút nào.
Nhưng phải tính chuyện trở ra chứ! Christo trở về chỗ cánh cửa, trèo lên một cây cao mọc sát tường rồi nhảy ra ngoài và suýt chút nữa thì gãy chân.
Hắn vừa nhổm dậy thì có tiếng bác sĩ Sanvator gọi lớn:
- Christo! Ông Christo đâu?
Christo vội vớ lấy cái cào vứt trên lối đi và bắt đầu cào lá khô.
- Thưa bác sĩ, tôi ở đây ạ.
Sanvator đi về phía cánh cửa sắt và ấn vào cái nút mà Christo đã biết
- Bác xem cánh mở cửa này.
Christo nghĩ bụng: “Bác sĩ ơi, ngài đến hơi muộn, tôi đã thấy Con quỷ rồi”.
Sanvator và Christo ra vườn, nganh qua ngôi nhà nhỏ có dây leo kín và đến hồ nước. Con khỉ vẫn ngồi dưới đáy, mũi sủi bong bóng. Christo vờ ngạc nhiên kêu lên như mới nhìn thấy lần đầu. Nhưng liền sau đó lão phải ngạc nhiên thật.
Sanvator phẩy tay, con khỉ lập tức ngoi lên và trèo lên cây. Sanvator cúi xuống sờ đám cỏ rồi ấn mạnh vào cái đĩa nhỏ màu xanh. Có tiếng máy chuyển động. Mấy cái nắp ở đáy hồ mở ra, và mấy phút sau hồ cạn hết nước. Nắp lại đóng vào. Một cái thang xuất hiện.
- Christo ta leo xuống thôi.
Hai người bước xuống đáy hồ nước. Khi Sanvator giẫm lên một phiến đá thì một cái nắp mở ra, cái nắp này ở chính giữa hồ, rộng chừng một mét vuông. Một cái thang sắt đưa xuống sâu dưới đất.
Christo xuống theo Sanvator. Họ đi khá lâu. Chỉ có một thứ ánh sáng mờ đục lọt qua nắp hầm, nhưng một lúc sau thì tắt hẳn. Chung quanh bắt đầu tối đen như mực. Chỉ còn nghe tiếng chân bước âm vang trong hành lang này.
- Chúng ta sắp đến nơi rồi.
- Bantasas, nếu hôm nay ông ta vẫn chưa về thì tôi sẽ không cần sự giúp đỡ của bác nữa. Tôi sẽ mướn những người tháo vát hơn. – Juritas vừa nói vừa vuốt ria mép.
Juritas gặp Bantasas ở ngoại ô Buenos Aires, chỗ cánh đồng lúa kết thúc và bắt đầu đồng cỏ. Bantasas ngồi bên đường, bối rối và lặng lẽ rứt từng cọng cỏ vàng cháy. Bác ta bắt đầu hối hận vì đã đưa anh mình là Christo đi dò xét Sanvator.
Christo hơn Bantasas mười tuổi. Tuy lớn tuổi, nhưng Christo khôn ngoan xảo quyệt như một con cáo. Một người như vậy mà làm gián điệp thì rất hợp, nhưng không thể tin được. Nếu có lợi thì ông ta có thể bán rẻ cả em ruột. Bantasas biết rõ điều đó nên bác nóng lòng hơn cả Juritas.
- Bác tin chắc rằng Christo đã nhìn thấy quả bóng bác thả à?
Bantasa nhún vai không trả lời. Bác muốn chất dứt ngay chuyện này để về nhà nhấp tí nước lạnh pha rượu rồi làm một giấc ngủ cho khoẻ.
- Ông ta kia rồi! – Bantasas giật mình.
- Phải vậy chứ!
Christo nhanh nhẹn đi về phía hai người. Hắn không cò giống ông già thổ dân tiều tuỵ như trrước kia. Hắn huýt sáo ra hiệu rồi đến chào Bantasas và Juritas.
- Thế nào, ông đã làm quen đươcï với con quỷ biển chưa? – Juritas hỏi.
- Chưa. Nhưng đúng là nó ở đấy rồi. Tôi đã làm được việc chủ yếu là đang giúp việc cho Sanvator và ông ta rất tin tôi, mọi việc rất trôi chảy. – Christo cười, cặp mắt quỷ quyệt nheo lại.
- Lão Sanvator có một khu vườn thú kỳ diệu. – Christo bắt đầu thuật lại tất cả những điều tai nghe mắt thấy
Juritas vừa hút xì gà vừa nói:
- Những điều ông vừa kể đều rất lý thú, nhưng ông có nhìn thấy nhân vật chính là Con quỷ biển không? Oâng định tiếp tục công việc này như thế nào?
- Tiếp tục à? Tổ chức một cuộc dạo mát vào vùng núi Alpes.
Rồi Christo thuật lại chuyện Sanvator địng đi săn thú ở đó.
- Tốt lắm! – Juritas reo lên. – Chỗ ở của Sanvator cách xa khu dân cư. Khi nào lão đi vắng chúng ta sẽ bắt Con quỷ biển mang đi.
- Chưa tìm thấy Quỷ thì bọn thú đã xe xác ông ra rồi. Ngay cả tôi cũng phải chịu thua. – Christo lắc đầu.
Juritas ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Thế thì ta sẽ phục kích và bắt cóc Sanvator khi lão đi săn, rồi bắt phải chuộc bằng Con quỷ biển.
Christo đưa tay rút nhẹ một điếu xì gà trong túi của Juritas.
- Cảm ơn ông. Phục kích như thế hay đấy. Nhưng sợ rằng Sanvator sẽ lừa ta, lão hứa chuộc nhưng lại trở mặt thì sao? – Christo húng hắng ho
- Thế ông định thế nào? – Giọng Juritas đã gay gắt.
- Phải kiên nhẫn, ông Juritas ạ. Sanvator tin tôi, nhưng mới cho tôi tới bức tường thứ tư thôi. Cần làm cho ông ta tin tôi hoàn toàn thì mới cho tôi đến gần Con quỷ biển.
- Cụ thể ta phải làm gì?
- Thế này nhé, có một bọn cướp sẽ tấn công Sanvator khi hắn đi săn. – Christo chỉ vào ngực Juritas. – Còn tôi, - Christo vỗ ngực mình, - một người Araucan trung thực, sẽ cứu hắn thoát chết. Sau vụ này thì bí mật trong nhà Sanvator sẽ chẳng có gì là bí mật đối với Christo nữa.
- Mưu kế đó dùng được đấy.
- Trước hôm lên đường, tôi sẽ ném một hòn đá đỏ qua hàng rào. Các ông hãy sẵn sàng. – Christo nói.
Mặc dù kế hoạch tấn công đã được suy tính kỹ càng, nhưng vẫn có một chuyện bất ngờ xảy ra suýt nữa làm hỏng việc.
Juritas, Bantasas và mười tên côn đồ cải trang thành thổ dân thuộc bộ lạc Gauto trang bị đầy đủ, cưỡi ngựa chờ ở ngoài xa. Trời tối như mực. Bọn cướp lắng nghe xem có tiếng vó ngựa không. Nhưng Christo không ngờ rằng Sanvator lần này đi săn khác mấy năm trước.
Bọn cướp bỗng thấy tiếng máy nổ vọng đến rất nhanh. Từ sau quả đồi loé sáng hai ngọn đèn pha. Một chiếc xe hơi lớn màu đen lao vút qua chỗ phục kích, nhanh đến nỗi chúng không kịp trở tay.
Juritas chửi mắng ầm ĩ làm Bantasas bật cười. Bác nói:
- Đừng buồn ông Juritas. Vì ban ngày oi bức nên họ đi vào ban đêm đó thôi. Đến trưa họ sẽ nghỉ và ta có thể sẽ đuổi kịp họ.
Nói xong Bantasas thúc ngựa phóng theo chiếc xe. Những người khác theo sau. Đi được hai tiếng, họ bỗng thấy ánh lửa ở phía xa. Bantasas xuống ngựa và trườn đi như một con rắn. Một giờ sau, Bantasas quay lại.
- Xe bị hư. Họ đang sửa. Christo đang đứng gác. Ta phải hành động ngay.
Mọi việc sau đó diễn biến rất nhanh. Bọn cướp tấn công. Sanvator chưa kịp trở tay thì đã bị trói nghiến chân tay cùng với Christo và ba người da đen khác.
Tên thủ lĩnh đám cướp đòi Sanvator phải chuộc mình bằng số tiền khá lớn.
- Được các ông hãy thả tôi ra, tôi sẽ nộp tiền. – Sanvator trả lời.
- Đấy là số tiền chuộc riêng cái mạng mày. Nhưng mày phải chuộc cả ba đứa cùng mày bằng một số tiền như vậy nữa.
Sanvator nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi không thể nộp ngay một số tiền lớn như vậy được.
- Thế thì giết nó đi. – Bọn phỉ hét lên.
- Nếu mày không chấp nhận những điều kiện của chúng tao thì sáng sớm mai mày sẽ mất mạng. – Tên thủ lĩnh nói.
- Tôi không có sẵn trong tay số tiền mà các ông đòi. – Sanvator nhún vai trả lời.
Thái độ bình tĩnh của Sanvator khiến bọn cướp phải ngạc nhiên. Chúng bỏ mặc mấy người bị trói ở xẽ rồi bắt đầu lục lọi. Tìm thấy một số rượu cồn, chúng liền nốc cạn rồi gục xuống vì say mèm.
Gần sáng bỗn có một người bí mật mò đến chỗ Sanvator.
- Tôi đây, Christo đây. Tôi đã cởi dây trói và đã khử được tên thủ lĩnh có súng. Những tên khác còn say khướt cả. Anh lái xe đã sửa xong xe. Chúng ta đi ngay thôi.
Cả năm người lên xe. Anh lái xe da đen nổ máy và chiếc xe lao nhanh trên đường. Phía sau có tiếng kêu ken két và tiếng súng loạn xạ.
Sanvator xiết chặt tay Christo.
Sau khi Sanvator đi thoát, Juritas mới được bọn cướp cho biết là Sanvator đồng ý nộp tiền chuộc. Hắn nghĩ: “ Có lẽ lấy tiền chuộc còn đơn giản hơn là đi bắt Quỷ biển mà ta chưa biết mặt mũi ra sao. Nhưng đã lỡ thời cơ rồi. Bây giờ chỉ còn cách là chờ tin tức của Christo”.
Christo hy vọng Sanvtor sẽ gọi mình đến và nói: “Christo ông đã cứu sống tôi. Từ nay tôi không có điêu gì bí mật phải giấu ông nữa. Tôi sẽ cho ông thấy Con quỷ biển”. Nhưng Sanvator lại không nói như vậy. Oâng chỉ thưởng cho Christo rất hậu hĩnh, rồi vùi đầu vào việc nghiên cứu khoa học.
Christo tranh thủ thời gian tìm hiểu bức tường thứ tư và cánh cửa bí mật. Cuối cùng hắn cũng khám phá ra. Một lần, hắn vô tình ấn tay vào một chỗ hơi lồi lên, cánh cửa bỗng mở toang ra. Christo vội lẽn vào ngay và rất sửng sốt khi thấy cánh cửa tự động đóng sập lại. Hắn xem xét mặt cửa bên trong và ấn vào các chỗ lồi, nhưng vô hiệu. Hắn nghĩ bụng: “ Thế là mình tự nhốt mình vào bẫy rồi”.
Nhưng hắn đành chịu thua. Chỉ còn việc là xem xét kỹ khu vườn cuối cùng này của Sanvator thôi. Khu vườn um tùm rậm rạp hình lòng chảo, có vách đá nhân tạo cao sừng sững bao quanh. Cây cối ở đây cũng là những loại thường mọc ở chỗ đất ẩm. Mấy dòng suối lượn quanh những cây to bóng mát. Hàng chục giếng phun nước làm không khí mát dịu. Chính giữa vườn là một ngôi nhà bằng tường có dây leo kín. Cửa sổ màu xnh đóng chặt. Trong nhà hình như không có ai ở.
Christo đã tới cuối vườn. Gần bức tường ngăn khu vườn này với biển có một hồ nước hình vuông, sâu ít nhất năm mét. Khi Christo tới gần, một con vật lạ hoảng sợ chạy vụt ra khỏi bụi cây và lao xuống hồ nước. Christo đứng sững lại vì hồi hộp. Nó đấy! Con quỷ biển đấy! Christo sắp được gặp nó rồi.
Hắn đến sát hồ và ngó xuống làn nước trong vắt. Một con khỉ lớn đang ngồi trên phiến đá trắng dưới đáy hồ. Nó vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn Christo. Còn Christo thì chưa hết bàng hoàng khi thấy nó thở được dưới nước, hai bên sườn phập phồng.
Một lúc sau khi đã bớt ngạc nhiên, Christo bật cười: Con quỷ biển đã doạ bao nhiêu người, chẳng qua chỉ là một con khỉ sống được dưới nước. Christo hài lòng vì khám phá ra điều bí mật. Nhưng hắn thất vọng vì con khỉ chẳng giống quái vật được nhiều người miêu tả lại chút nào.
Nhưng phải tính chuyện trở ra chứ! Christo trở về chỗ cánh cửa, trèo lên một cây cao mọc sát tường rồi nhảy ra ngoài và suýt chút nữa thì gãy chân.
Hắn vừa nhổm dậy thì có tiếng bác sĩ Sanvator gọi lớn:
- Christo! Ông Christo đâu?
Christo vội vớ lấy cái cào vứt trên lối đi và bắt đầu cào lá khô.
- Thưa bác sĩ, tôi ở đây ạ.
Sanvator đi về phía cánh cửa sắt và ấn vào cái nút mà Christo đã biết
- Bác xem cánh mở cửa này.
Christo nghĩ bụng: “Bác sĩ ơi, ngài đến hơi muộn, tôi đã thấy Con quỷ rồi”.
Sanvator và Christo ra vườn, nganh qua ngôi nhà nhỏ có dây leo kín và đến hồ nước. Con khỉ vẫn ngồi dưới đáy, mũi sủi bong bóng. Christo vờ ngạc nhiên kêu lên như mới nhìn thấy lần đầu. Nhưng liền sau đó lão phải ngạc nhiên thật.
Sanvator phẩy tay, con khỉ lập tức ngoi lên và trèo lên cây. Sanvator cúi xuống sờ đám cỏ rồi ấn mạnh vào cái đĩa nhỏ màu xanh. Có tiếng máy chuyển động. Mấy cái nắp ở đáy hồ mở ra, và mấy phút sau hồ cạn hết nước. Nắp lại đóng vào. Một cái thang xuất hiện.
- Christo ta leo xuống thôi.
Hai người bước xuống đáy hồ nước. Khi Sanvator giẫm lên một phiến đá thì một cái nắp mở ra, cái nắp này ở chính giữa hồ, rộng chừng một mét vuông. Một cái thang sắt đưa xuống sâu dưới đất.
Christo xuống theo Sanvator. Họ đi khá lâu. Chỉ có một thứ ánh sáng mờ đục lọt qua nắp hầm, nhưng một lúc sau thì tắt hẳn. Chung quanh bắt đầu tối đen như mực. Chỉ còn nghe tiếng chân bước âm vang trong hành lang này.
- Chúng ta sắp đến nơi rồi.