1.
Người ta không gọi tôi là bác sĩ. Họ gọi tôi bằng nhiều cái tên khác nhau, được thì thầm trong những cuộc điện thoại vội vã, trong những tin nhắn đầy lỗi chính tả.
Nhưng trong thế giới của riêng tôi, trong căn phòng làm việc trắng muốt và tĩnh lặng của mình, tôi tự gọi bản thân là Người Gieo Ngôi Sao.
Công việc của tôi không phải là chấm dứt. Công việc của tôi là trả lại.
Phòng làm việc của tôi không có cửa sổ nhìn ra phố xá ồn ào. Nó chỉ có một ô cửa sổ duy nhất, hình tròn, bằng một loại kính đặc biệt. Dù bên ngoài là ngày hay đêm, ô cửa đó luôn hiển thị một bầu trời đêm sâu thẳm, lấp lánh những vì sao. Đó không phải là bầu trời mà mọi người đều thấy. Đó là bầu trời của riêng tôi.
Những người phụ nữ tìm đến tôi, họ là những Mảnh Vườn. Có những mảnh vườn đất còn quá non, chưa đủ sức nuôi dưỡng bất kỳ mầm sống nào. Có những mảnh vườn đang trải qua một trận hạn hán kéo dài của sự nghèo khó. Có những mảnh vườn bị đầu độc bởi bạo lực và sợ hãi. Họ đến đây, mang theo một hạt giống nhỏ bé, một tiềm năng không thể nảy mầm trong mảnh vườn của họ.
Họ đến để nhờ tôi gieo hạt giống đó trở lại với bầu trời.
Tôi không bao giờ hỏi quá nhiều. Tôi chỉ nhìn vào mắt họ.
Trong đôi mắt của mỗi người, tôi thấy được câu chuyện của mảnh vườn của họ. Tôi thấy được sự giằng xé, nỗi đau và sự bất lực. Công việc của tôi không phải là phán xét.
Công việc của tôi là thực hiện một nghi lễ. Một nghi lễ buồn bã và trang nghiêm.
Khi họ đã quyết định, tôi sẽ bắt đầu. Tôi không thấy một bào thai. Qua lăng kính của mình, tôi thấy một Hạt Giống Sao. Một hạt mầm của sự sống, nhỏ bé, lấp lánh, đang trôi nổi trong “vườn ươm” nội tại của họ. Mỗi hạt giống là một vũ trụ thu nhỏ, một tinh vân đang chờ ngày bùng nổ. Có hạt màu vàng kim, tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, ổn định. Có hạt màu xanh biếc, rung động với một năng lượng mạnh mẽ. Có hạt lại có màu tím nhạt, e ấp và mong manh.
Tôi sẽ nhẹ nhàng, bằng những dụng cụ lạnh lẽo nhưng được khử trùng tuyệt đối, lấy Hạt Giống Sao đó ra. Tôi đặt nó vào một chiếc khay bạc. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó sẽ nằm đó, tỏa ra thứ ánh sáng của riêng mình trong căn phòng trắng.
Rồi tôi sẽ mang nó đến bên ô cửa sổ hình tròn. Tôi mở chốt. Một luồng gió nhẹ từ vũ trụ sẽ thổi vào. Tôi nghiêng chiếc khay, và Hạt Giống Sao sẽ từ từ bay lên, trôi ra ngoài không gian.
Nó không biến mất. Nó bay lên cao, cao mãi, cho đến khi nó tìm được vị trí của mình trên tấm nền nhung đen của bầu trời. Nó sẽ trở thành một ngôi sao mới. Một ngôi sao nhỏ bé, mờ nhạt, mà chỉ có tôi mới nhìn thấy và biết được tọa độ chính xác của nó.
Tôi đã gieo một tiềm năng trở lại với sự vĩnh cửu. Tôi đã trả một linh hồn chưa thành hình về với vũ trụ.
Đó là cách tôi nhìn nhận công việc của mình. Đó là cách duy nhất để tôi có thể tiếp tục sống với nó.
2.
Bầu trời của tôi ngày một đông đúc.
Mỗi ngôi sao là một câu chuyện. Một lời thì thầm không thành tiếng.
Ngôi sao ở gần chòm Đại Hùng, ngôi sao có ánh sáng xanh biếc nhưng hay chớp tắt, đó là hạt giống của một cô sinh viên nhạc viện. Mảnh vườn của cô còn quá trẻ, còn cả một bản thiết kế tương lai cần phải hoàn thành. Cô đã khóc khi tôi lấy hạt giống ra. Nước mắt của cô trong suốt, nhưng tôi biết bên trong nó là cả một cơn bão.
Ngôi sao ở phía xa kia, ngôi sao có màu đỏ nhạt như một viên hồng ngọc, đó là hạt giống của một người phụ nữ đã có bốn đứa con.
Mảnh vườn của chị đã cằn cỗi, không còn đủ nước và dinh dưỡng để nuôi thêm một đóa hoa. Chị không khóc. Chị chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng. Sự im lặng của chị còn nặng nề hơn cả ngàn lời than khóc.
Ngôi sao có ánh sáng vàng rực nhưng lại run rẩy không ngừng, đó là hạt giống của một người vợ bị bạo hành. Mảnh vườn của chị bị nhiễm độc bởi sự sợ hãi.
Chị nói với tôi rằng chị không thể để một bông hoa mọc lên trong bùn lầy. Chị muốn trả hạt giống về một nơi tinh khiết.
Cứ như vậy, tôi tiếp tục gieo những ngôi sao lên bầu trời của mình. Bầu trời đêm đối với tôi không còn là một nơi chốn của sự lãng mạn hay những giấc mơ. Nó đã trở thành một cuốn sổ cái khổng lồ, một nghĩa trang thiên thể của những “nếu như”.
Tôi bắt đầu mất ngủ.
Vào ban đêm, khi tôi nhắm mắt lại, tôi không thấy bóng tối. Tôi thấy bầu trời của mình. Hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao im lặng đang nhìn tôi.
Chúng không trách móc. Chúng chỉ đơn giản là tồn tại. Nhưng sự tồn tại im lặng của chúng là một tiếng gào thét đối với tôi.
Tôi tự hỏi. Ngôi sao xanh biếc kia, nếu được nảy mầm, liệu nó có trở thành một kiến trúc sư tài ba, xây nên những tòa nhà chọc trời không? Ngôi sao đỏ nhạt kia, liệu nó có trở thành một đứa trẻ có nụ cười rạng rỡ, mang lại niềm vui cho người mẹ đã kiệt sức của mình không? Ngôi sao vàng run rẩy kia, liệu nó có trở thành một người mạnh mẽ, có thể bảo vệ mẹ mình khỏi những trận đòn không?
Những câu hỏi đó không có lời giải đáp. Chúng chỉ là những tiếng vọng trong cái vũ trụ trống rỗng mà tôi đã tạo ra.
Tôi trở nên chai sạn. Tôi xây một bức tường băng quanh trái tim mình. Tôi chỉ là một người làm công việc của mình. Một người đưa đò, chở những hành khách chưa kịp có vé qua một dòng sông để trả về bến bờ của sự vô định. Tôi không được phép có cảm xúc.
Bức tường băng đó đã đứng vững. Cho đến ngày Ngọc đến.
3.
Ngọc còn rất trẻ. Cô bé là một mảnh vườn mới được khai phá, đất đai màu mỡ, đầy tiềm năng. Hạt giống mà cô mang trong mình là một trong những hạt giống đẹp nhất tôi từng thấy. Nó có màu của bình minh, một sự pha trộn giữa hồng, cam và vàng, tỏa ra một thứ năng lượng ấm áp và dịu dàng.
Nhưng Ngọc đến đây một mình. Và cô bé sợ hãi.
“Em… em không biết phải làm sao,” Ngọc lắp bắp, hai bàn tay đan vào nhau. “Bạn trai em nói chúng em chưa sẵn sàng. Bố mẹ em sẽ giết em mất nếu biết chuyện.”
Tôi lắng nghe, như tôi vẫn luôn lắng nghe. Nhưng có điều gì đó ở Ngọc khiến tôi không thể giữ được sự lạnh lùng của mình. Có lẽ là do sự trong trẻo trong mắt cô bé. Hoặc có lẽ là do vẻ đẹp của Ngôi Sao mà cô đang mang.
Tôi bắt đầu quy trình như thường lệ. Tôi giải thích cho cô bé. Tôi chuẩn bị dụng cụ.
Nhưng khi tôi chuẩn bị thực hiện bước cuối cùng, Ngọc bỗng nắm lấy tay tôi.
“Chị ơi,” cô bé thì thầm, mắt ngấn nước. “Nó… nó có cảm thấy gì không ạ?”
Câu hỏi đó như một mũi khoan, xuyên thủng bức tường băng của tôi. Chưa một ai từng hỏi tôi câu đó. Họ chỉ muốn mọi chuyện kết thúc thật nhanh.
Tôi sững lại. Tôi nhìn vào mắt Ngọc, rồi nhìn vào Ngôi Sao đang tỏa sáng yếu ớt bên trong cô. Tôi có thể nói dối, nói rằng nó không cảm thấy gì cả. Đó sẽ là một lời nói dối nhân từ.
Nhưng tôi đã không làm vậy.
“Chị không biết,” tôi trả lời thành thật. “Nhưng chị biết rằng, nó là một tiềm năng. câu chuyện chưa được kể.”
Ngọc bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Chị có bao giờ tự hỏi,” cô bé nấc lên, “rằng những bài hát đó sẽ hay đến nhường nào không?”
Tôi im lặng. Bầu trời của tôi với hàng vạn ngôi sao im lặng vụt qua trước mắt tôi. Hàng vạn bài hát không bao giờ được cất lên.
Tôi đã không thực hiện nghi lễ ngày hôm đó.
“Về đi em,” tôi nói, giọng tôi khản đi. “Hãy suy nghĩ thật kỹ. Hãy lắng nghe trái tim mình, chứ đừng chỉ nghe nỗi sợ hãi. Khi nào em thực sự sẵn sàng, dù quyết định của em là gì, hãy quay lại đây.”
Ngọc ngạc nhiên nhìn tôi, rồi gật đầu và lau nước mắt. Cô bé rời đi, để lại tôi một mình trong căn phòng trắng, với một sự xáo trộn mà tôi chưa từng cảm thấy.
Đêm đó, tôi nhìn lên bầu trời của mình và lần đầu tiên, tôi cảm thấy ghê tởm nó. Tôi đã quen với nỗi buồn của nó, nhưng giờ đây tôi thấy được sự tàn nhẫn của nó. Mỗi ngôi sao không chỉ là một tiềm năng bị dập tắt, nó còn là một sự lựa chọn được đưa ra từ nỗi sợ hãi.
Và tôi là người tiếp tay cho nỗi sợ hãi đó.
4.
Một tuần sau, Ngọc quay trở lại.
Cô bé trông tiều tụy hơn, nhưng trong mắt cô bé có một sự quyết tâm. Cô không đi một mình. Lần này, bạn trai cô đi cùng. Cậu ta trông cũng trẻ và sợ hãi không kém, nhưng cậu ta nắm chặt tay Ngọc.
“Chúng em đã quyết định rồi ạ,” Ngọc nói, giọng quả quyết hơn. “Chúng em sẽ giữ lại.”
Trái tim tôi hẫng đi một nhịp, nhưng không phải vì thất vọng.
“Nhưng… sẽ rất khó khăn,” tôi nói, như một lời cảnh báo cuối cùng.
“Chúng em biết,” cậu bạn trai lên tiếng. “Nhưng bỏ cuộc còn khó khăn hơn. Chúng em không muốn sau này phải nhìn lên trời và tự hỏi.”
Họ cảm ơn tôi và rời đi.
Tôi đứng một mình trong căn phòng. Một Ngôi Sao đã được giữ lại. Một ngôi sao tiềm năng sẽ không xuất hiện trên bầu trời của tôi. Lẽ ra tôi phải thấy nhẹ nhõm.
Nhưng không.
Sự lựa chọn của Ngọc, sự can đảm của cô bé, đã làm một điều tồi tệ hơn. Nó chiếu một luồng ánh sáng thật vào bầu trời giả tạo của tôi. Nó làm cho sự tồn tại của hàng vạn ngôi sao kia trở nên bi thảm hơn bao giờ hết.
Nó biến những lời thì thầm thành những tiếng la hét câm lặng.
Tôi không thể tiếp tục công việc của mình được nữa.
Ngày hôm sau, tôi đã đóng cửa phòng làm việc của mình vĩnh viễn. Tôi rời khỏi thành phố, chuyển đến sống ở một thị trấn nhỏ ven biển. Tôi muốn một bầu trời khác. Một bầu trời không có những ngôi sao của tôi.
Nhưng tôi đã lầm. Bầu trời đó đi theo tôi. Nó không ở trên cao. Nó ở trong tâm trí tôi.
Tôi sống một cuộc sống lặng lẽ. Mỗi đêm, tôi vẫn ra bờ biển, ngồi trên cát và nhìn lên trời. Tôi cố gắng tìm kiếm những chòm sao quen thuộc mà người thường vẫn thấy: Thần Nông, Thiên Ưng, Thiên Hậu… Nhưng tôi không thể. Tôi chỉ thấy được tấm bản đồ thiên văn của riêng mình. Tấm bản đồ của những nỗi buồn.
Một đêm nọ, khi tôi đang ngồi đó, một vệt sáng rực rỡ bỗng rạch ngang bầu trời.
Một ngôi sao băng.
Mọi người sẽ ước khi thấy sao băng. Nhưng tôi thì không.
Tôi nhìn theo vệt sáng đang cháy rụi trong không khí. Tôi không thấy đó là một hiện tượng thiên nhiên. Tôi thấy đó là một sự thật mà tôi đã cố gắng trốn tránh.
Tôi thấy đó là một Ngôi Sao đang rơi xuống. Một tiềm năng đang thực sự chết đi. Không phải là một sự trả lại. Mà là một sự kết thúc.
Tôi đã dành cả sự nghiệp của mình để gieo những ngôi sao lên trời, tự huyễn hoặc mình rằng đó là một hành động trả lại chúng về với vũ trụ. Nhưng sự thật không phải vậy.
Tôi không phải là Người Gieo Hạt. Tôi chỉ là người canh giữ một cánh đồng của những nấm mồ lấp lánh.
Ngôi sao băng vụt tắt. Bầu trời lại trở về với sự tĩnh lặng đáng sợ của nó.
Tôi ngồi trên bờ biển, một mình, dưới hàng vạn ngôi sao im lặng. Chúng là những khán giả vĩnh cửu cho nỗi đau của tôi. Và tôi biết, cho đến hết cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi bầu trời đó.
Bầu trời của những Ngôi Sao sẽ không bao giờ trở thành mặt trời.