Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Chương 47

Từ sau khi tham gia đăng kí vào cái cuộc thi tài chính kia, cả đội chúng tôi ngoại trừ Chung Nguyên chả ai thèm để ý tới nó, cứ để chuyện tới đâu hay tới đó.

 

Hơn hai tháng sau, tôi nhận được thông báo, nói cái gì mà cùng với Chung Nguyên lên phát biểu trong đại hội tổng kết cuộc thi.

 

Trời ơi, tôi muốn rụng rời tay chân luôn. Cái đội cám hấp này, thiên tài chắc chỉ có Chung Nguyên với Lão Đại, hai người bọn họ đàm đạo tri thức thiệt hợp nhau. Lại nói, người qua đường Giáp tuy không biết gì về tài chính nhưng được cái đầu óc linh hoạt, phản ứng mau, có thể tùy cơ ứng biến lúc gặp chuyện, cho nên cũng coi như là khá. Kém hơn một chút là Tiểu Nhị, cái loại viết lách chết người như nó có thể thu thập đủ loại thông tin, giả bộ là một tay tinh anh lão luyện trong nghề tài chính cũng không khó.

 

Còn tôi?

 

Tôi vốn nghĩ là, cho dù Chung Nguyên là yêu quái thành tinh mười năm tu luyện cổ phiếu đi nữa, nhưng giải thưởng chỉ có một đội, chúng tôi cũng đâu có cơ mà dễ được giải nhất thế. Chuyện cùng nhau ăn mặc thật đẹp và nghiêm túc lên bục phát biểu gì đó chỉ là chuyện bổ não trong lúc nhàm chán mà thôi, không phải là chuyện chính để nghĩ ngợi.

 

Hơn nữa thằng cha này một tháng trước khi thi đấu bắt đầu chả có động tĩnh gì, trước sau chỉ múa bút 5 giao dịch, cho nên tôi càng chắc chắn, chính bản thân anh còn không chắc thắng, thậm chí có thể đã từ bỏ rồi cũng nên.

 

Nhưng tôi không ngờ, tới tuần thứ 5, anh bắt đầu phản kích, suốt ngày cầm di động xem xem. Cũng bắt đầu thứ tuần thứ 5, tiền lời của đội chúng tôi bắt đầu leo thang điên cuồng, hơn nữa ở vòng cuối cùng nhảy một phát làm người ta kinh ngạc, trèo lên tới vị trí đầu bảng luôn.

 

Ngày thi cuối cùng, Tiểu Nhị ngồi trong kí túc xem bảng xếp hạng thi đấu trên mạng, vừa xem nước mắt nước mũi vừa chảy ròng ròng, ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Yêu nghiệt! Yêu nghiệt a, tên này là yêu nghiệt mà!”

 

Tôi nhìn đằng sau tên của Chung Nguyên, tiền lời cứ không ngừng nhảy lên, thực kích động, nếu đổi thành tiền thật hết thì đã …

 

Tóm lại, chuyện này tổng kết lại mà nói, tôi chẳng đoán trúng quá trình, cũng chả đoán trúng kết quả luôn. Bởi vậy cái chuyện YY bổ não tự dưng lại thành sự thật, điều này làm cho tôi luống cuống cả tay chân.

 

Tôi nắm chặt bản thảo Chung Nguyên đã chuẩn bị trước cho, khó xử nói: “Này, đổi người được không?”

 

Chung Nguyên đáp rất rõ ràng: “Không được.”

 

“Ak, nhưng mà …” Tôi bất đắc dĩ, mặc dù da mặt dày, nhưng đúng là không thể đo được với tên này mà. Hơn nữa tôi nghe nói sẽ có người phỏng vấn tại hiện trường, phỏng vấn a! Lại còn bị đài truyền hình trực tiếp, đến lúc đó thì tôi ngất mất …

 

Chung Nguyên xoa đầu tôi, dỗ dành: “Không có việc gì, có anh mà.”

 

Tôi vẫn còn lo lắng, nhưng suy nghĩ một chút, Lão Đại Tiểu Nhị người qua đường Giáp chắc đã bị Chung Nguyên mua chuộc hết rồi, một mình tôi phản kháng chắc cũng chẳng ích gì.

 

Quên đi, dù sao dao đã kề trên cổ, mặc kệ số phận đi.

 

 

Đại hội tổng kết cuộc thi vừa hay tổ chức ở trường chúng tôi, ngoài một số tuyển thủ được các giải thưởng ra, còn có một số tinh anh trong ngành tài chính vô góp vui.

 

Buổi lễ bắt đầu lúc 7 giờ tối. Buổi chiều ngày hôm đó, Nhất Nhị Tứ đã nhốt tôi vào kí túc xá, bỏ ra hai giờ đồng hồ liền, trải qua N lần thất bại, cuối cùng cũng trang điểm thành công cho tôi.

 

Tôi nhìn người đẹp trong gương, có chút ngại, lúc này mắt tôi được kẻ dài, ở khóe mắt hơi cong vút lên một chút, lông mi được tô đậm hơn, nhìn mắt càng to hơn. Ngoài ra, ánh mắt cong vút cùng lông mi dài hô ứng với nhau tạo thành một loại cảm giác trưởng thành thùy mị. Tóc của tôi cũng đã tương đối dài, được bới cao lên rất khéo, làm cho người trong gương nhìn càng tiêu sái, giỏi giang.

 

Ngự tỷ, một ngự tỷ sống lại nha.

 

Được, tạo hình này rất vừa ý tôi.

 

Tôi mặc âu phục nghiêm túc, đeo giày cao gót màu đen, đứng trước mặt Chung Nguyên như đang chuẩn bị dâng bảo vật.

 

Chung Nguyên nhìn tôi, không nói gì, có vẻ ngây ra.

 

Tôi giơ tay hươ hươ trước mặt anh: “Thế nào”

 

Chung Nguyên tóm lấy tay tôi, cười nói: “Đẹp lắm.”

 

Tôi rất vui vẻ, cũng hơi xấu hổ một tí, cúi đầu, nhưng vừa cúi xuống thấy bản thảo trong tay, mày lại chau lại.

 

Chung Nguyên giựt lấy tập bản thảo bị tôi vò nhăn nhúm, thảy một phát vào thùng rác luôn. Vị trí thùng rác không xa, ném đại qua mà cũng rơi trúng nữa.

 

“Anh…” Tôi chán nản, không biết tên này muốn làm cái gì đây.

 

Chung Nguyên làm chuyện xấu còn bình tĩnh nhe răng: “Cho anh chút may mắn nào.”

 

Tôi hơi bị bực, tức mình liền đem bàn tay may mắn bụp vào người anh, lực rất mạnh.

 

Chung Nguyên khom người, tra tấn bằng một trận mưa hôn. Một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Lát nữa bọn người qua đường Giáp sẽ đem văn kiện lại đây, trong đó có bản thảo chính thức, không khác bản kia đâu.”

 

Tôi nhíu mày: “Em biết, nhưng bây giờ thì làm thế nào?” còn có nửa tiếng là chính thức bắt đầu, còn có thể tranh thủ ôn một chút.

 

Chung Nguyên cười nhẹ, hôn lên trán tôi, đáp: “Thì bây giờ kể chuyện cười.”

 

tôi: “…”

 

điên máu nha! Lạy ngươi, ba mươi tám phút bốn mươi sáu giây nữa lão tử sẽ lên đoạn đầu đài, thế mà ngươi muốn cùng ta kể chuyện cười hả?

 

Chung Nguyên không thèm nhìn tới sự bất mãn của tôi, lôi tôi ra một góc phòng tự học, bắt đầu nhẹ giọng kể chuyện cười lạnh cho tôi.

 

Nửa tiếng, những nửa tiếng liền, Chung đại thần của chúng ta cứ banh cái mặt ra, cực kì nghiêm túc kể chuyện cười lạnh cho tôi. Nào là “Một người ở trong bệnh viện truyền nước biển, nhìn thấy chai truyền dịch thì cười không ngừng, đó là vì hắn cười điểm thấp.” rồi cái gì mà “Trước đây có một hội chơi trốn tìm, đội trưởng của họ tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy.”, rồi thì là “Tiểu bạch thỏ ra ngoài dạo chơi đụng phải đại hôi lang, đại hôi lang nói ta muốn ăn người, kết quả tiểu bạch thỏ đã bị ăn.”…

 

Được rồi, tôi thừa nhận con người tôi không có tiền đồ, tuy rằng tôi vẫn biết là mấy chuyện này là chuyện cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy Chung Nguyên mà kể chuyện cười thì chính bản thân anh ấy mới là câu chuyện mắc cười nhất, huống chi kể chuyện cười mà giọng lạnh te … tôi bị bộ dạng của anh làm cho cười tới phát cuồng, ôm bụng há miệng cười tới run người, lại không dám phát ra tiếng quá lớn, khổ sở quá đi, cười tới nỗi chảy cả nước mắt.

 

Chung Nguyên không thay đổi nét mặt, giúp tôi lấy khăn tay lau nước mắt, vừa nói nói: “Sau đây còn một chuyện khác, ngày xưa có cái …”

 

Chung Nguyên nói nửa giờ, tôi cũng cười nửa giờ, cuối cùng cười tới không còn khí lực, Chung Nguyên liền mang theo tôi hấp tấp đi tham gia lễ tổng kết cuộc thi.

 

Ngồi trong hội trường không khí nghiêm túc, Chung Nguyên hỏi tôi còn hồi hộp không, tôi dựa vào vai anh miễn cưỡng lắc đầu, lại nhịn không được toét miệng cười. Hôm nay bị tên này tra tấn, sự hồi hộp căng thẳng thần kinh đã hoàn toàn bay mất, còn khẩn trương cái nỗi gì nữa.

 

Đến lúc tôi và Chung Nguyên lên bục phát biểu, anh ấy nắm tay tôi, vững vàng đi lên trên bục. Tôi cảm thấy trong tình huống như thế này thật không nên biểu diễn cái màn chàng chàng thiếp thiếp cho lắm, muốn né ra một chút, nhưng làm sao mà né cái người này được …

 

Những nội dung mà tôi và Chung Nguyên nói chủ yếu đều có trên Slide cả rồi, cả slide tổng cộng có 15 trang, Chung Nguyên phụ trách 10 trang, tôi phụ trách 5 trang. Chung Nguyên nói xong tôi liền phối hợp nối đuôi, 5 trang còn lại trình bày cũng khá rõ ràng … Thực ra tôi chả hiểu gì đâu, chẳng qua học bài tốt thôi >

 

Phần tiếp theo làm tôi lo lắng chính là phỏng vấn tại chỗ …

 

Nhưng hóa ra tình huống lại còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, mấy khán giả đều không muốn hỏi han gì với tôi, mọi vấn đề đều do Chung Nguyên trả lời, đương nhiên là cơ bản tôi nghe không thủng, chẳng qua bộ dạng tự tin của Chung Nguyên thật khiến tôi tự hào.

 

Đang lúc hai mắt tôi sáng như sao nhìn Chung Nguyên, phát ra tia hám trai thì đột ngột anh đưa mic cho tôi.

 

Tôi nhất thời đờ ra, không biết tại sao.

 

Lúc này, dưới khán giả, một vị ho nhẹ một chút, chỉnh đốn lại câu cú mới hỏi: “Xin hỏi bạn nữ này, mấu chốt thành công của mọi người là nhờ cái gì?”

 

Vấn đề này tôi chưa bao giờ nghĩ tới nha, không chỉ mình tôi, mấy người khác cũng có nghĩ tới đâu. Tôi nắm mic, khẩn trương nhìn lướt qua Chung Nguyên, không biết nên trả lời thế nào.

 

Chung Nguyên vụng trộm nhéo vào tay tôi một chút, mỉm cười nhẹ.

 

Tôi ho khan, ổn định tâm trạng, lục tung đầu óc tìm câu trả lời thích hợp. Đột nhiên câu nói của người qua đường Giáp nảy ra: lúc nó chơi cổ phiếu anh còn đang xem chú bé hồ lô à …

 

Thế là tôi lễ phép hướng khán giả cười, đáp: “Phải chăm chỉ, rèn luyện thường xuyên. Đội trưởng của chúng tôi là yêu tinh chơi cổ tu được 10 năm rồi, anh ấy cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đem thời gian lúc trẻ nít coi cậu bé hồ lô ra mà chơi cổ phiếu thôi.”

 

Dưới khán đài truyền tới một trận cười rộ, vấn đề coi như được cho qua. Tuy rằng tôi không đưa ra câu trả lời chính xác nhất, nhưng rõ là thích hợp nhất, cần gì phải trả lời dông dài.

 

Từ trên bục bước xuống, lòng bàn tay tôi toát mồ hôi, ngón tay lạnh lẽo.

 

Chung Nguyên lấy khăn ra giúp tôi lau, thừa dịp tôi không chú ý hôn nhẹ lên ngón tay tôi, sau đó nhếch mi cười nhìn tôi: “Đáp giỏi lắm.”

 

Tôi xoay mặt nhìn xem bốn phía, thấy không ai phát hiện chúng tôi mới dám yên lòng đáp: “Cám ơn.” Tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, thật ra trong bụng cũng đắc ý lắm. Được rồi, có cơ hội thì cho tôi tự sướng chút đi >

 

Qua vài ngày, tôi nhìn thấy clip chiếu lại của chương trình đó trên mạng. lúc tới đoạn tôi trả lời câu hỏi, tôi thấy Chung Nguyên nghiêng đầu, nhìn tôi mỉm cười, hình ảnh này làm cho lòng tôi rất ấm áp.

 

Nghĩ kỹ lại, tôi thấy nụ cười này của Chung Nguyên không giống với nụ cười lúc đứng cạnh hoa khôi kia, nhưng mà cụ thể là khác chỗ nào chứ?

 

Tôi phải so sánh ngay, đem bức ảnh làm tôi ăn dấm chua kia ra xem thử.

 

Quan sát một lúc, cuối cùng rút ra được kết luận, lúc đứng cạnh hoa khôi, Chung Nguyên cười rất lịch sự, nhưng lúc nhìn tôi cười, cười rất là … khụ khụ …

 

Nghĩ tới đây, tôi đúng là tiểu nhân đắc chí, cứ ngồi cười hắc hắc ngu ngơ.

 

 

Nhắc tới vụ du lịch New Zealand, tôi, Chung Nguyên, Lão Đại, ba người đều có việc không đi, chỉ còn Tiểu Nhị và người qua đường Giáp đi. Mấy ngày liền nó cứ khóc thét lên trước mặt tôi và Lão Đại, nói nào là không muốn đi cùng một tên biến thái du lịch nước ngoài gì đó, nhưng rốt cục vẫn tiếc cơ hội được đi chơi, thế là lên đường bằng tâm trạng cực kì mâu thuẫn.

 

Về sau lúc chúng tôi gặp lại nó, theo như lời kể lại, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, còn mém chút nữa là thất thân … Đấy là chuyện về sau.

 

back top