Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 115: "mẹ Chồng Nàng Dâu" Bất Hoà

Anh giương môi cười một tiếng, tiện tay đem mắt kính đưa cho người giúp việc, lại nắm lấy tay Hoan Nhan hướng biệt thự đi tới: "Đúng, chính là hai người mà em đang nghĩ."

 

"Nhưng là bọn họ là ba mẹ của anh đó!" Cô không hiểu anh làm sao sẽ đối với người thân sinh ra mình lạnh nhạt vô tình như vậy, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi !

 

Anh chau mày, cánh tay đang cầm tay cô siết chặt một chút: "Nếu như không phải họ là người thân sinh ra tôi, tôi đã sớm đem bọn họ đuổi ra khỏi Thân gia rồi !"

 

Hoan Nhan kinh nghi bất định (kinh ngạc và nghi ngờ), chỉ cảm thấy nỗi băn khoăn trong đáy lòng càng lớn, quả thật thời gian lâu như vậy, cô chưa từng nghe anh nhắc qua ba mẹ, ngược lại ông cụ lại được anh nhắc tới rất nhiều, chỉ là hiện tại, cô có nói gì cũng không hỏi được cặn kẽ, không thể làm gì khác hơn là đi một bước nhìn một bước.

 

Hoan Nhan đi theo Thân Tống Hạo đi vào phòng khách, từ xa đã nhìn thấy Thân gia gia sắc mặt hồng hào, con ngươi khẽ di chuyển, liền rơi vào hai ánh mắt đang tùy ý quan sát, trong lúc nhất thời thẹn thùng mặt đỏ bừng, cuống quít cúi thấp đầu, cũng không dám nữa nhìn.

 

"Nhan nha đầu, con so với lần trước xem ra càng xinh đẹp hơn, ánh mắt của tiểu tử thúi thật là không tệ!"

 

Ông cụ trung khí mười phần mở miệng, Thân Thiểu Khang lập tức cung thuận theo lời của lão gia tử: "Quả nhiên, ánh mắt lần này của Tống Hạo thật đúng là không kém."

 

"Cái gì không kém? Cũng chỉ là một tiểu nha đầu nghèo khó, mà đáng được coi là không kém sao?" Thích Dung Dung đầy mặt khinh thường cùng khinh bỉ mở miệng, tại sao một con nha đầu không có gì tốt đẹp như vậy lại đem con trai bà cướp lấy? Bà nỗ lực nhiều năm như vậy, con trai vẫn không có chút cảm tình nào với bà, một câu mẹ cũng không thèm gọi!

 

"Bà câm miệng cho tôi!" Thân Thiểu Khang vừa thấy ông cụ muốn giận, cuống quít quát lớn, nhưng Thích Dung Dung vẫn trừng mắt nhìn ông, chẳng hề để ý : "Chẳng lẽ là tôi sai sao? Nếu cô ta tốt như vậy, thì còn có thể chưa kết hôn mà có con sao!"

 

"Cô ấy dù có không tốt thế nào, cũng còn hơn so với một người phụ nữ đã kết hôn vẫn còn ở bên ngoài lêu lổng nuôi con riêng!" Thanh âm của Thân Tống Hạo lạnh như băng, lại mang theo sự phẫn nộ rống lên.

 

Hứa Hoan Nhan nghe xong những lời này như bị sét đánh ngang tai, ngây ngốc tại chỗ, cô chưa từng nghĩ qua, Thân phu nhân lại ghét cô như vậy, có thành kiến sâu như vậy đối với cô!

 

Nhưng việc chưa kết hôn mà có con, thì dẫu gia đình nhà chồng nào kiêng kỵ không thích cũng là chuyện hợp tình lý .

 

Cô không phản bác được, nhưng không ngờ Thân Tống Hạo bên cạnh lại lập tức ôm cô không e dè cất giọng phản bác trở về, cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vốn dĩ Thích Dung Dung đang kiêu ngạo như bị bao bọc trong một màn sương mù buồn bực không thốt nên lời, mà sắc mặt Thân Thiểu Khang cũng nổi giận ho khan, nhưng cũng không lên tiếng chỉ trích Thân Tống Hạo một câu.

 

"Thôi được rồi, Dung, trước con hãy đỡ Thiểu Khang đi về nghỉ ngơi đi, đừng làm ồn nữa" Ông cụ uy nghiêm mở miệng, Hoan Nhan vừa kinh ngạc, nhưng không nghĩ tới ngay cả ông cụ cũng không trách cứ gì Thân Tống Hạo, chẳng lẽ. . . . . . Trong lòng cô cả kinh, chẳng lẽ người phụ nữ mà Thân Tống Hạo mới nói chính là Thân phu nhân?

 

Hoan Nhan lập tức sợ hãi, sửng sốt, cô chính là nghĩ như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, Thân Tống Hạo lại trưởng thành trong một gia đình như vậy . . Cô len lén nhìn anh, lại phát hiện ánh mắt của anh lạnh băng một mảnh, tựa hồ ẩn nhẫn kiềm chế để không nổi giận . . . . . Loại tâm tình kia là thương cảm sao?

 

Cô đoán không ra, chỉ là nhìn ánh mắt của anh giờ phút này đuổi theo bóng dáng của Thích Dung Dung, trong ánh mắt ấy mang theo sự quật cường, mang theo cố chấp, còn mang theo một chút xíu rõ ràng là sự chờ đợi, làm cho cô không khỏi có chút đau lòng.

 

"Nhan nha đầu, con tới bên cạnh gia gia." Thân gia gia cười híp mắt ngoắc ngoắc tay với cô, tựa hồ màn trình diễn vừa rồi bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa.

 

Hoan Nhan hơi túng quẫn, nhưng cũng ngoan ngoãn đi tới, Thân gia gia đứng lên, trên dưới dò xét cẩn thận nhìn cô mấy lần, đáy mắt Hoan Nhan cũng tràn ngập cảnh giác: "Con tới đây cùng gia gia một chút. . ."

 

Hoan Nhan có chút lo lắng, quay đầu lại nhìn Thân Tống Hạo, anh vẫn trầm mặc ngồi ở trên ghế sa lon, không nói lời nào buồn bực cúi đầu hút thuốc lá.

 

"Không có chuyện gì đâu Nhan nha đầu, ở cùng gia gia một chút, gia gia có lời muốn nói với con."

 

Thân gia gia cầm lấy tay Hứa Hoan Nhan, dắt cô đi như một đứa bé về phòng mình, Hoan Nhan luống cuống, lại không đành lòng cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là tâm thần thấp thỏm đi theo ông cụ vào phòng.

 

Trong phòng khách an tĩnh lại, cơn gió mùa hè thổi qua cuốn tấm rèm cửa sổ tung lên, giống như tay áo của một nghệ sĩ múa đang bay, trên ban công là một mảnh hoa rực rỡ, Thân Tống Hạo đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, hình như là trên ban công tầng hai, có tiếng thút thít nho nhỏ truyền tới, anh khẽ vặn lông mày, đáy lòng phiền não càng nhiều.

 

Thanh âm đứt quãng truyền đến, làm gió thổi qua nóng ran, làm cho lòng người càng phiền loạn, Hứa Hoan Nhan cùng gia gia không biết làm cái trò gì, qua một lúc lâu cũng chưa thấy ra ngoài, Thân Tống Hạo bình tĩnh lại, trong lòng cũng có chút hối hận, hối hận mới vừa rồi sẵng giọng nói mấy lời kia với Thích Dung Dung, tựa hồ chuyện này có chút quá đáng . . . ."Con thích ai thì đó là tự do của nó, thật không dễ dàng nó mới có ý định kết hôn, bà xem bà còn quấy rối "

 

"Tôi quấy rối sao? Nỗi khổ tâm trong lòng tôi người khác không biết mà ông còn không rõ ràng sao? Hơn hai mươi năm nay, nó ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi, ông biết trong lòng tôi là tư vị gì không? Bây giờ nó lại tuỳ tùy tiện tiện tìm một người nói muốn kết hôn, ông xem một chút cái nha đầu kia. . . . . . con bé đó có chỗ nào tốt chứ!"

 

"Rốt cuộc bà có chịu hiểu hay không? Con nó thích là được Dung Dung. . . . . ."

 

"Tôi chính là không chịu hiểu đấy, tại sao con tôi đứt ruột sinh ra lại không thể thân thiết với tôi."

 

"Đừng khóc Dung Dung. . . . . ."

 

". . . . . . Tôi đã sớm hối cải rồi, nhưng nó vẫn mặt lạnh với tôi, tôi sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa, ngay cả hôn sự của con trai cũng không được chen miệng vào, mặt mũi của tôi để vào đâu. . . ."

 

"Con nó đã muốn như thế, chúng ta cũng không thể làm gì được, không sao Dung Dung, dù thế nào thì ngày mai cũng là hôn lễ của chúng, bà cần phải thật xinh đẹp để tham dự chứ. . . ."

 

Thanh âm dần dần biến mất, cũng không còn nghe được nữa, cho đến khi bên tai truyền tới một tiếng động nhỏ, Thân Tống Hạo giật mình tỉnh lại, anh thhế nhưng lại nghe ngây dại, hơn hai mươi năm nay anh cùng bọn họ lạnh nhạt, anh không nói một câu nào với bọn họ, có lẽ, trong tiềm thức của anh, anh vẫn tha thiết muốn nghe tiếng bọn họ gọi tên mình. . . ."Tốt lắm, các con trở về nghỉ ngơi thật tốt, hôn lễ gia gia phụ trách cho, đảm bảo sẽ không có chút sai sót nào, con đi thử áo cưới rồi đội thử cái vương miện bằng kim cương, đó là những trang phục mà năm đó lúc bà nội các con gả cho ta, ta lần đầu tiên nhìn thấy con, cũng biết chỉ con mới xứng mặc một bộ y phục này. . .

back top