Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 120: Hỗn Loạn Ở Pub

Thân Tống Hạo im lặng, không tiếng động ngồi trên ghế sofa, hút thuốc, anh không để ý tới bất kì cái gì, anh lúc này không phải tức giận cô bỏ trốn, cũng không phải vì người phụ nữ kia, anh cưới cô không phải là vì thích cô, mà vì ông nội thích cô, mà anh vừa lúc, muốn cho cô gái cao ngạo kia nhìn thấy, muốn gỡ lại một ván.

 

Nghiêng người gạt tàn thuốc, anh vỗ vỗ tay, lấy điện thoại di động, Thân thiếu anh đường đường là người thừa kế duy nhất của Thân thị, từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, thuận buồm xuôi gió, chẳng lẽ không thể giải quyết được một cô gái nho nhỏ?

 

"Tới viện an dưỡng An Khang kiểm tra xem một người tên là Hứa Hướng Cảnh còn ở đấy không."

 

"Dạ, thiếu gia." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kính cẩn, anh cúp điện thoại, đứng dậy xoay người, một tay nhét vào trong túi quần, lười biếng cao ngạo, đi về phía cửa, đợi đến khi sắp bước ra cửa, Thân Tống Hạo chợt đá mạnh vào bình hoa, mất khống chế nóng nảy rống to: "Shit! Hứa Hoan Nha, đừng để tôi bắt được cô!"

 

Bình hoa chất lượng thật tốt, đầu tiên là quay trong trên mặt thảm vài vòng sau đó mới đụng vào tường vỡ thành mảnh vụn ở dưới đất, trông rất buồn cười giống như là tâm tình bất định của một người đàn ông nào đó, bỗng nhiên vui vẻ rồi tức giận.

 

Kì quái, anh rõ ràng không thích người khác, rõ ràng trong lòng tâm tâm niệm niệm đều là Tô Lai, tại sao lại phải để ý tới thái độ của cô? Tội gì mà phải vì cô không để ý tới mình mà tức giận như vậy?

 

Anh cũng không rõ, bởi vì từ đầu anh đã không nghĩ quá nhiều về vấn đề này, người đàn ông kiêu căng tự đại không ai bì nổi này, cho tới bây giờ vẫn không biết cái cô gái cố chấp kiên cường kia giống như một hạt mầm, từ lâu đã lặng lẽ nảy mầm cắm rễ trong lòng anh.

 

Lái xe không mục đích, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng, lúc cô đi chắc cũng khoảng mười hai giờ, hơn nửa đêm cô gái này không sợ bị cướp tiền cướp sắc sao! Nhưng với bộ dạng nghèo nàn của cô thì người nào thèm cướp? Diện mạo xấu như thế ai mà thèm?

 

Tuy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không khống chế được nhìn màn hình điện thoại di động.

 

Điện thoại di động lại thật sự vang lên, anh lập tức bắt máy: "................"

 

"Thiếu gia, viện dưỡng lão An Khang vẫn bình thường, người ngài cần tìm cũng vẫn ở đấy."

 

Thân Tống Hạo nhíu mày, một tay vịn tay lái, cố kiềm nến, nhưng lại không khống chế được gầm lớn: "Bây giờ, lập tức tìm Hứa Hoan Nhan trở về!"

 

"Dạ, dạ thiếu gia." Thanh âm vâng vâng dạ dạ khiến người ta phiền lòng, Thân Tống Hạo cúp điện thoại, gọi cho Kì Chấn: "Kì Chấn, Hứa Hoan Nhan có gọi điện cho Văn Tĩnh?"

 

Mới vừa chợp mắt, Kì Chấn lại bị gọi tỉnh, tức giận cắn răng: "Thân thiếu, hơn nửa đêm, Hoan Nhan sao lại gọi điện cho Văn Tĩnh?"

 

Cô ấy không tới chỗ Văn Tĩnh thì đi đâu? Thân Tống Hạo lập tức cắn chặt hàm răng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: "Cô ấy còn có người bạn thân nào khác?"

 

Kì Chấn gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: "Chỉ có Ka Ka."

 

"Cô ta ở đâu!" Người nào đó ở đầu dây bên kia gần như phát điên.

 

Kì Chấn yên lặng bò xuống giường trốn ra phong khách, thấy Văn Tĩnh sắp tỉnh, cô nếu như bị đánh thức, anh nhất định sẽ không xong!

 

"Hình như là hát ở một Pub trên đường Tê Hà thì phải?" Kì Chấn không chắc chắn lắm mở miệng.

 

Tút tút, đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại, Kì Chấn sững sờ nhìn điện thoại di động, lẩm bẩm: "Làm gì, Hứa Hoan Nhan chẳng lẽ đào hôn? Thôi đi, cười chết người...."

 

Đường Tê Hà, Pub lớn nhất! Thân Tống Hạo nổi giận đùng đùng lái xe giống như hỏa tiễn chạy thẳng tới đường Tê Hà. Cô sao lại còn có bạn đi hát ở Pub?

 

Tiếng đàn ghi ta đinh tai nhức óc, Ka Ka mặc một chiếc quần ngắn màu đen, gương mặt xinh đẹp được che lại, chất giọng khàn khàn hát Rock &Roll lại rất hợp, trong sàn nhảy mọi người đang hưng phấn, giống như người điên đung đưa theo tiếng nhạc, trong không khí tràn ngập mê hoặc, Hoan Nhan ôm túi xách ở trong góc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô gái đang hát trên sân khấu, thật xui xẻo hôm nay Ka Ka làm đêm.... Lúc đầu Hoan Nhan định cầm chìa khóa về phòng trọ trước, nhưng con đường đó khá vắng, trị an lại không tốt, Ka Ka không an tâm, cố ý để cô ở dưới sân khấu chờ, nhưng bây giờ Hoan Nhan bị tiếng nhạc làm cho sắp phát điên rồi... Hoan Nhan che lỗ tai tò mò quan sát những người đàn ông và phụ nữ ở xung quanh, họ giống như bị lọt vào một ảo ảnh khác, một cô gái thậm chí la hét sảng khoái từng chút từng chút cởi bỏ quần áo, Hoan Nhan đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người xung quanh đều có những hành động quái gỡ, cô dùng sức lắc đầu, nhìn thấy mà ghê, ngây ngốc há to miệng.... "Tiểu thư, muốn cùng nhau chơi không?" Hình như là một nhóm người mới đến, ánh mắt rơi vào Hoan Nhan đang ngồi một mình, Hoan Nhan cuống quít né tránh, ra sức lắc đầu: "Không cần."

 

"Tiểu thư lần đầu tiên tới?" Người đàn ông đi đầu nhóm người trông gầy gò giống như bộ xương, hốc mắt tím bầm, trông không giống người bình thường, ánh mắt anh ta nhìn cô có chút đờ đẫn, Hoan Nhan cuống quít lui về phía sau, quay mặt không để ý tới anh ta.

 

"Đêm nay tôi mời khách, tiểu thư nể mặt?" Người đàn ông này lại cố chấp tới trước mặt Hoan Nhan ép hỏi.

 

Nhóm người này tất nhiên là đã đùa chơi ở một nơi khác sau đó mới đổi địa điểm tới đây, nhìn vẻ mặt và lời nói không linh hoạt mà lại biến thái.

 

Hoan Nhan khẩn trương đứng dậy, muốn tránh đi gọi Ka Ka, nhưng Ka Ka lại bước xuống sân khấu đang vui vẻ nhảy với đám người, huống hồ âm nhạc đinh tai nhức óc, căn bản không thể nghe được!

 

"Giả bộ cái gì, tới chỗ như thế này....." Người đàn ông cầm đầu và nhóm bạn phía sau nhìn nhau, lớn tiếng kêu, vươn tay bắt đầu lôi kéo Hoan Nhan

back top