Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 166: Chưa Muốn Sanh Em Bé

 

Thế nhưng anh lại không buông tha cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng dùng lực, muốn cạy hàm răng cô đang cắn chặt ra: “Không cần nhịn, Nhan Nhan…”

 

“Phòng bên có người…” Cô thấp giọng kháng nghị, nhưng cũng không cản được anh cuồng nhiệt hôn, áo choàng tắm bị anh kéo ra, nằm tán loạn trên giường, màu trắng của áo hòa hợp với drap giường, mà thân thể bày ra ở trên drap giường này cũng dung hợp nhìn không thấy rõ hình dáng, chỉ biết là thật trắng…làm cho người ta không dám dễ dàng khinh nhờn…Nụ hôn của anh vụn vặt dần xuống, ở trên xương quai xanh của cô gặm cắn hồi lâu, mới chậm rãi di chuyển xuống dưới, Hứa Hoan Nhan cảm thấy trong thân thể mỗi tế bào đều sung sướng hưng phấn, không cách nào ngăn cản, mãi mãi không muốn ngăn cản anh…dịu dàng và bá đạo, ngọt ngào cùng tổn thương cô chỉ có thể toàn bộ kềm nén, tận lực nuốt xuống.

 

“Mang…bao…” Cô nhẹ nhàng nỉ non, cảm giác được anh không thể nhịn được nữa, cô hốt hoảng mở miệng.

 

Cô đã giết chết một đứa bé, không thể tái phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa.

 

Anh chợt cứng người lại, tận lực kềm chế mình nổi giận, oa oa mở miệng: “Nhan Nhan, anh nghe lời em, đến khi nào em có thể hoàn toàn chấp nhận anh, lúc nào muốn sanh con của chúng ta, thì lúc đó anh sẽ không sử dụng phương pháp tránh thai nào nữa.”

 

Anh đứng dậy, tận lực đè xuống dục vọng đang trào dâng…Trong lòng mâu thuẫn dây dưa hồi lâu, anh mới đem tất cả ham muốn cùng giận dữ của mình đè xuống, quan hệ giữa anh và cô vừa mới có tí chuyển biến tốt, anh không muốn bọn họ trở lại hoàn cảnh xa lạ giống như trước đây.

 

“Anh và Lâm Thiến…” Hứa Hoan Nhan cắn chặt răng, cảm giác được anh đang vùi sâu vào trong cơ thể cô, không khỏi thở dài một tiếng: “Đã có làm hay chưa?”

 

Vấn đề này, cô đã đè nén chôn chặt từ rất lâu, rốt cuộc nhịn không được phải hỏi ra lời. Đối với Lâm Thiến cô không nhịn được, cũng không cách nào nhịn được.

 

Anh ngừng động tác lại, trong mắt có một tia lóe lên, sáng chói bức người, anh mím môi cười khẽ, cúi người hôn cô: “Không có, anh thề, một lần cũng không có.”

 

“Nhưng mà, nhưng mà em thấy rõ ràng hai người….Ừ” Hứa Hoan Nhan thở nhẹ, đôi tay leo lên vai anh: “Ở trong xe…”

 

Anh tà ác hơi dùng lực, khẽ cắn chặt răng sẵng giọng: “Em lúc đó đi rồi…Làm sao biết anh làm cái gì?”

 

“Anh gạt em…” Hứa Hoan Nhan hai má ửng hồng, trong lòng cũng tin hơn phân nửa, cô biết anh từ trước tới giờ dám làm dám chịu, không nhất thiết phải lừa gạt cô.

 

“Anh chính là muốn gạt em, nhưng từ đó anh cũng không gần ai khác.” Anh cúi đầu cười ra tiếng, không khí trong phòng đầy mùi vị hoan ái, tà mị làm cho người ta say mê.

 

Mập mờ hơi thở cuốn tới, gió đêm thổi cuốn lên rèm cửa sổ, cũng không kinh động đến bọn họ.

 

Anh xem ra thật đã bị đè nén rất lâu, hơn nữa đêm cũng không để cho Hứa Hoan Nhan rảnh rỗi, cho đến khi cô mệt mõi ngủ thật say, anh mới bỏ qua cho cô, nhưng vẫn ôm cô sát vào trong ngực, sau đó mới ngủ theo…Hai người bọn họ hô hấp đều đều giống nhau, cả nhịp tim cũng vậy, mặt anh chôn vùi ở cổ cô, chóp mũi hít vào tòan hương thơm của cô, khiến anh cảm thấy an tâm ngủ thật say.

 

Một cuộc mộng đẹp cho đến khi ánh mặt trời sáng chói ùa vào căn phòng.

 

Hai người cơ hồ tỉnh giấc cùng lúc, vừa mở mắt, nhìn thấy mặt anh, có vẻ kỳ lạ, vui vẻ đang quan sát cô.

 

Vừa muốn tránh ra khỏi ngực anh, nhưng vẫn bị anh ôm chặt trong ngực, anh lật mình, nghiêng người từ trên cao quan sát vẻ mặt cô.

 

Không biết là do bởi vì hoan ái hay do ngủ đầy đủ, sắc mặt cô xem ra thật tốt, anh không khỏi mỉm cười, môi mỏng vẽ ra độ cong mê người, lại hôn xuống má cô, âm thanh tựa như rượu được ủ lâu năm lắng xuống làm say lòng người: “Chào buổi sáng, Nhan Nhan của anh…”

 

Một giây này đây, cô có cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ, không tự chủ liền nở nụ cười: “Chào buổi sáng ….A Hạo.”

 

“Kêu một tiếng ông xã nghe một chút coi!” Anh trêu chọc nắm lấy cằm cô, thân thể cường tráng trơn bóng đang trần trụi trước mặt cô, khiến cô thẹn thùng mặt ửng hồng lên.

 

“Đến lúc rời giường…” Hứa Hoan Nhan xấu hổ mở miệng nói, cả cần cổ cũng đỏ bừng lên.

 

“Ừ, thì rời giường.” Tinh thần phấn chấn anh bước xuống giường, thân thể trần truồng đi tới phòng tắm, Hứa Hoan Nhan hô nhỏ một tiếng, xoay người kéo chăn trùm kín cả mặt, cô mới vừa rồi nhìn thấy rõ ràng….Lúc xuống lầu, đã thấy Mễ Dương ngồi trước bàn ăn rồi, các loại thức ăn trước mặt bày biện tinh xảo hợp khẩu vị được bưng lên đầy bàn, làm cho cô ta nhìn cũng không kịp nhìn, cũng không dám động đũa trước.

 

Liếc nhìn hai người đi ra từ phòng ngủ, Hứa Hoan Nhan khuôn mặt ửng hồng nhìn thật xinh đẹp mê người, Mễ Dương khinh bỉ trề môi, từ trước đến giờ ra vẻ thanh cao lắm, còn không phải tối hôm qua kêu rên đến nửa đêm sao!

 

Con ngươi khẽ chuyển động, dừng lại ở trên người Thân Tống Hạo, anh mặc một áo ở nhà dệt bằng len màu đậm, cả người càng tôn lên vẻ anh tuấn lạnh lùng, Mễ Dương hơi sợ nhưng vẫn mở miệng nói ngọt ngào: “Chị, anh rể, chào buổi sáng.”

 

“Ừ, chào buổi sáng Mễ Dương.” Thân Tống Hạo giống như không quan tâm đến cô, cũng không liếc nhìn một cái, cô mặc một cái áo hở cổ màu trắng bằng lông, phía dưới là quần hình dạng bút chì màu xanh dương đậm, bộ đồ lòe loẹt đối chọi lẫn nhau.

 

“Ăn điểm tâm thôi.” Hứa Hoan Nhan ngồi xuống, cười nhạt với Hứa Mễ Dương: “Mễ Dương, tay còn đau không?”

 

Hứa Mễ Dương vừa nghe câu hỏi, lập tức nhảy xuống khỏi ghế đi tới bên cạnh hai người, đưa ngón tay được quấn thật dầy giơ ra phía trước: “Chị, còn đau lắm nè.”

 

Ngón tay trắng nõn giơ trước mặt Thân Tống Hạo, lời nói của cô tuy hướng về phía Hứa Hoan Nhan, nhưng ánh mắt thì nhìn thẳng vào mặt Thân Tống Hạo.

 

Thân Tống Hạo nghiêm mặt, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu còn đau, vậy kêu tài xế đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lại, Nhan Nhan, uống sữa tươi nè.”

 

Anh mặt không biến sắc đổi chủ đề, cầm ly sữa tươi trên bàn đẩy tới trước mặt Hứa Hoan Nhan.

 

Hứa Mễ Dương lúng túng đứng ở bên cạnh, nhưng vẫn cố làm ra vẻ khả ái bĩu môi nói: “Trong mắt anh rể chỉ có chị thôi, không ngó gì đến em cả.”

 

Thân Tống Hạo hếch mày lên, trong tay cầm chiếc nĩa ưu nhã ghim vào miếng trứng đưa vào miệng: “Đương nhiên, đó là vợ tôi mà.”

 

Hứa Mễ Dương xấu hổ ngồi xuống, rồi lại không an phận, ôm cái dĩa của mình chạy sang ngồi kế bên Hứa Hoan Nhan, cười hì hì nhìn cô: “Chị, em ngồi với chị.”

 

Hứa Hoan Nhan gật đầu một cái, định cầm bánh bao đưa cho Thân Tống Hạo, nhưng không ngờ còn chưa cầm lên thì đã thấy một cái tay đưa tới, lấy cái bánh bao để vào trong dĩa Thân Tống Hạo: “Anh rể, em lấy giúp anh, bánh để có hơi xa chổ anh đó.”

back top