Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 196: Hứa Hoan Nhan có bầu

Nếu như ly hôn, cô ngay cả tư cách hưởng thụ một cuộc sống an nhàn sung sướng cô cũng không còn, nếu Thân Tống Hạo không chấp nhận cô, thì cô chỉ có một con đường chết.

 

Trong lúc chờ trong sảnh sân bay, Tô Lai chợt nhớ tới cuộc đàm phán với Dennis Lâm trong điện thoại di động, cô chết lặng đi, nhưng trong nội tâm lại là một hồi cười khổ, trong điện thoại cô đã nói với Thân Tống Hạo là muốn vĩnh viễn rời đi, không để cho bất luận ai tìm được, mà bây giờ cô lại chủ động quay về, A Hạo sẽ nghĩ sao?

 

Mở hộp thư ra, đột nhiên nhìn thấy tin tức liên quan đến anh, Tô Lai không khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần, lập tức mở tin tức ra, đọc từng cái một, hàng mi vốn đang nhuốm vẻ u sầu chợt tản đi, bên môi chậm rãi nở ra một nụ cười. . . . . Thật ra cô không nắm chắc, Thân Tống Hạo có vì cô mà ly hôn hay không, dù sao ban đầu ở cùng với nhau, cô chưa bao giờ nghe thấy anh hứa như vậy, càng thêm bởi vì mối quan hệ của bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ, nên cô mới cùng Dennis Lâm có cái cuộc hôn nhân kia. . . . . . Nhưng lần này trở về nước, con đường này, xem ra cô đi đúng rồi.

 

Tô Lai khép điện thoại di động lại, hơi đẩy mắt kính, hít một hơi thật sâu. Đột nhiên cảm thấy tảng đá đang đè nặng dưới đáy chợt tan biến, dĩ nhiên, cô sẽ không trả lời điện thoại của anh, ngược lại còn ấn phím tắt máy, dứt khoát tắt luôn điện thoại di động, thời cơ còn chưa tới, cô muốn để cho anh nôn nóng đợi một thời gian, sau đó dùng biện pháp tác động tới anh rồi mới xuất hiện trước mặt anh.

 

************************************

 

"Duy An!" Nhiễm An An say mê cuồng nhiệt chạy vào trong phòng làm việc của Quý Duy An, vừa vặn đang là thời điểm nghỉ trưa, cũng không có người, Nhiễm An An trực tiếp nhào qua, nhảy một cái leo lên người anh, kéo khuôn mặt của anh xuống liền hôn lên. . . . . Bị lây với dáng vẻ vui vẻ của cô, anh cũng cười rực rỡ, nhưng bởi vì cô đang hôn anh, nên một hồi lâu sau hai người mới buông ra, Quý Duy An ôm cô vào trong ngực hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, sao em lại vui vẻ như vậy?"

 

Nhiễm An An cố tình ra vẻ thần bí cười một tiếng, tiếp đó cũng không nhịn được mà kêu lên: "Duy An, kết quả đầu tư quý 1 đã có, số tiền lãi lên tới 50%! Lần này ngược lại em muốn nhìn một chút xem những lão già trong Hội Đồng Quản Trị kia nói thế nào!"

 

"Có thật không Nhiễm Nhiễm?" Quý Duy An vừa nghe, cũng hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ôm Nhiễm An An xoay vài vòng, tuổi trẻ đắc ý, tình yêu hài lòng, làm cho anh không khỏi bắt đầu cảm thấy phiêu nhiên!

 

"Duy An, chúng ta lập tức đầu tư thêm vào đi, William tiên sinh nói hiện tại người muốn đầu tư quá nhiều, chúng ta nhất định phải tranh thủ cơ hội!" Nhiễm An An rèn sắt khi còn nóng, giựt giây anh nói.

 

Quý Duy An không chút do dự gật đầu, đắc chí vừa lòng nói: "Tốt, anh sẽ đầu tư nốt 0.8 % vốn lưu động của Cảnh Thịnh, đợi mấy tháng nữa khi ba về nước thì đã nhìn thấy chúng ta biến Cảnh Thịnh thành một ông trùm rồi !"

 

"Duy An, em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ làm được!" Nhiễm An An dùng sức ôm anh rồi gật đầu một cái, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đơn thuần sạch sẽ của anh, thần sắc của cô liền ảm đạm xuống.

 

Thật xin lỗi, thật xin lỗi Duy An, đợi đến lúc tất cả kết thúc, em sẽ dùng cả mạng sống của mình, để bồi thường cho tất cả những tổn thương mà em đã gây ra cho anh. . . ."Nhiễm Nhiễm. . . . . ." Quý Duy An náo loạn hồi lâu, mệt mỏi ngã trên ghế sa lon, ngáp mấy cái lười biếng nói: "Làm sao còn chưa vào hè, mà sao anh không có chút tinh thần nào thế chứ?"

 

Nhiễm Nhiễm vừa muốn mở miệng, Quý Duy An lại nói tiếp: "Nhiễm Nhiễm, anh hút hết thuốc rồi, em đi mua cho anh một ít đi, thế nào anh luôn mua phải hàng giả?"

 

"Duy An. . . . . . Anh hút mãi một loại như thế mà không chán sao, nếu không đổi loại khác đi!" Nhiễm Nhiễm chợt thốt lên, tựa hồ biểu cảm không đành lòng càng ngày càng dâng lên.

 

"Không cần đâu, anh đổi tới đổi lui, vẫn cảm thấy loại này là tốt nhất, rất hưng phấn tinh thần!" Quý Duy An tính tình trẻ con lập tức cự tuyệt, rồi lại bất mãn lắc đầu: "Làm sao dạo này anh lại nghiện thuốc lá kinh như vậy? Hai ngày anh đã hút xong cả một bao rồi. . . ."

 

"Anh nói cái gì, Duy An. . . . . ." Nhiễm Nhiễm chợt đi tới bên cạnh anh, ngồi xổm xuống trước mặt anh, tỉ mỉ quan sát thần sắc của anh, quả nhiên là tiều tụy hơn rất nhiều, hốc mắt cũng trũng sâu xuống, cô chợt gắt gao cắn môi, nắm chặt tay của anh, đôi mắt ửng đỏ mở miệng: "Duy An. . . . . . Chúng ta cùng nhau cai thuốc có được không?"

 

"Làm sao?" Duy An vừa nhìn thấy mắt cô hồng hồng, không khỏi khẽ cười thành tiếng: "Nha đầu ngốc, anh cũng chỉ là hút nhiều thêm mấy điếu thuốc, nhìn xem em sợ thành cái gì rồi, yên tâm đi, thân thể của anh anh hiểu biết rõ, không có chuyện gì đâu. . . . . ."

 

"Thật sự không có chuyện gì sao?" Nhiễm Nhiễm có chút chột dạ nhẹ nhàng mở miệng, giữ chặt ngón tay của anh trong lòng bàn tay, không biết có phải vì hút thuốc quá nhiều hay không mà đầu ngón tay của anh có chút vàng.

 

"Dĩ nhiên không có việc gì rồi!" Quý Duy An cười an ủi cô, rồi lại chợt đổi chủ đề nói: "Sắp tới sinh nhật của anh rể anh rồi, Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nữa chúng ta đi chọn quà tặng đi, xem mặt mũi của chị gái anh, không thể làm gì khác hơn là tiện nghi cho anh rể thu một phần đại lễ nữa rồi!"

 

Sự vui vẻ trên mặt Nhiễm Nhiễm cứng đờ, cô đứng lên, gật đầu một cái nói: "Tốt, như vậy đi, Duy An, em đi trước giúp anh mua thuốc."

 

Nhiễm Nhiễm cúi đầu, khẽ hôn một cái trên mặt của anh, quay người đi ra khỏi phòng làm việc, chỉ cần nghĩ tới ba chữ Hứa Hoan Nhan, cô muốn làm cái gì cũng có thể quyết tâm được.

 

Cửa được đóng lại trong nháy mắt, An Nhiễm lập tức siết chặt ngón tay, các người thật là tốt, thật là tốt, tình đầu ý hợp, ngọt ngọt ngào ngào chuẩn bị sinh nhật, từ đầu đến cuối, bất cứ ai trong các người có ai nghĩ tới chị gái của cô sao? Chị gái của cô vì không có được anh ta mà chết, Thân Tống Hạo, anh ta đã từng tới trước mộ của chị cô chưa?

 

Không có, không có. . . . . . Trừ lúc vừ mới biết chị gái cô chết, anh ta có đi qua, sau đó, anh ta hoàn toàn lãng quên chị gái cô, cùng với vợ mới cưới của mình ân ân ái ái!

 

An Nhiễm không khỏi một hồi cười lạnh, cô không nóng nảy, một chút cũng không gấp gáp.

 

Lúc đi ra, ánh nắng mặt trời tươi sáng, dát lên khuôn mặt trẻ trung của cô, cô lại chỉ cảm thấy từng hồi lạnh lẽo.

 

Cùng lúc đó, Hoan Nhan xách theo một túi hàng to đi vào biệt thự, thế nào mới đi được một đoạn đường cô đã cảm thấy thân thể mệt mỏi cực độ, đem túi đặt xuống, vừa nhìn lên đồng hồ treo tường, anh cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, Hoan Nhan cuống quít đứng lên đi tới nhà bếp, mới vừa đứng dậy, chợt cơn choáng váng ập tới, cô cuống quít muốn vịn vào vách tường, nhưng lại bị một đôi tay mạnh mẽ ôm thật chặt vào trong ngực. . . . . .

back top