Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 73: Tình cảm trong xe

Xe thể thao phi vút đi, chỉ còn lại gương mặt thẹn quá hóa giận của Tống Gia Minh cùng vẻ mặt ghen ghét của Lâm Thiến.

 

“Xem ra cô chia tay với tôi, cũng không có gì tốt, người ta cũng không thèm nhìn cô lâu một chút.” Tống Gia Minh rời tầm mắt, giễu cợt nhìn gương mặt Lâm Thiến đang tức giận, “Lâm tiểu thư về sau không cần gọi điện cho tôi, loại chuyện tự rước nhục vào người như thế này, cô tự mình làm đi!”

 

Anh ta xoay người, ngay sau đó ôm lấy cô gái đang đi tới, trực tiếp nghênh ngang rời đi.

 

Lâm Thiến tức giận, khốn kiếp, vừa mới chia tay,anh ta không phải đòi sống đòi chết sao? Bây giờ chớp mắt đã tìm niềm vui mới! Đáng chết, Tống Gia Minh, anh dám đem tôi ra làm trò cười!

 

Lâm Thiến đi tới đường đối diện, muốn đón xe, lập tức nhớ tới những gì vừa mua bị Hoan Nhan bỏ hết vào trong xe, càng thêm tức giận.

 

Cô ra ngoài bị người ta nhục nhã, ngay cả một chút xíu tiện nghi cũng không chiếm được.

 

“Cô không cảm thấy Tống Gia Minh xuất hiện quá đúng lúc sao?” Anh đang lái xe, lại ném ra một câu.

 

Hoan Nhan chợt ngẩn người, đúng vậy, sao lại có thể trùng hợp gặp Tống Gia Minh ở đây? Hơn nữa anh ta bộ dáng như là biết rõ cô ở chỗ này, cố ý chờ cô tới.

 

“Xem ra, bạn trai cũ của cô cùng bạn gái trước anh ta hợp lại, đối phó với cô...”

 

Anh giọng nói nhẹ nhàng, nhàn nhạt, tựa hồ chuyện không liên quan đến mình.

 

“Mặc kệ anh ta đi, tôi về sau... Không bao giờ muốn nhìn thấy anh ta.” Hoan Nhan hai mắt rũ xuống, dấu đi một tia đau đớn trong mắt, cô vĩnh viễn xóa bỏ Tống Gia Minh trong trí nhớ của mình.

 

Lời vừa nói xong, cũng tới nhà anh, anh nhìn cô xuống xe, cực khổ ôm một đống đồ mới mở miệng nói: “Cô lên đi, tôi còn có việc.”

 

“Nhưng cửa khóa, vân tay...” Hoan Nhan chưa nói xong, xe của anh đã đi mất, cô ngây ngốc nhìn anh ta lái xe đi, rồi dừng lại ở một chỗ không xa, một cô gái xinh xắn giống như người mẫu từ cửa sổ xe cúi sát người vào... bọn họ chắc đang hôn nhau!

 

Hoan Nhan kinh ngạc nghĩ, nhìn cô gái mở cửa xe đi vào, xe rời đi, cô mới cúi đầu, hai tay xách hai túi lớn, từng bước từng bước tới thang máy.

 

Lên tầng cuối, cô nhìn cửa phòng có chút bực bội, anh ta quên cửa mở bằng vân tay, cô không vào được sao?

 

Hoan Nhan bỏ túi xuống, chần chừ một lat, sau đó đem ngón tay cái ấn lên, gấp gáp đi hẹn hò, hóa ra sợ lạnh nhạt đại mỹ nhân.

 

Cửa phòng lập tức mở ra, Hoan Nhan giật mình há to miệng, trời ạ, cái này có thể chấp nhận vân tay của cô sao.

 

Suy nghĩ một chút, cô bỗng hiểu ra, nhất định do Thân Tống Hạo làm, chẳng biết tại sao, đáy lòng xuất hiện chút xíu nhỏ nhỏ ngọt ngào.

 

Kéo hai túi đi vào, Hoan Nhan mệt mỏi ngã xuống ghế sa lon, đá văng giầy ra, cô thoải mãi ngả người trên ghế, người có tiền quả nhiên biết hưởng thụ, ghế sa lon so với giường của cô còn thoải mái gấp mấy lần!

 

Tắm sạch sẽ, vốn nghĩ không có anh ở đây dây dưa, có thể ngủ một giấc, nhưng lại lăn lộn qua lại không ngủ được... Trong phòng cực kì yên tĩnh.

 

Hoan Nhan mặc áo ngủ, quấn chăn ngồi dậy, nhìn đồng hồ cổ treo trên vách tường, dưới ánh trăng nhìn rõ đã mười một giờ.

 

Hai mắt nhìn về phía cửa phòng, đưa tai nghe ngóng, không có tiếng động, anh chưa về.

 

Không có người phụ nữ nào nguyện ý làm một trong vô số người phụ nữ của anh ta, cũng không có một người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện làm tình nhân. Cho dù là người phụ nữ này không yêu anh ta đi nữa.

 

Cô nằm xuống, lại co rúc lại ôm chặt mình, Hứa Hoan Nhan, chỉ bốn tháng thôi.

 

“Thân thiếu, anh đã 52 ngày rồi không tìm em” An Khả Khả bất mãn chu môi, tròng mắt xinh đẹp đầy vẻ uất ức.

 

“Không phải đã tới rồi sao?” Xe dừng lại ở bên ngoài quán bar, hai người cũng không xuống xe.

 

“Nghe nói bên cạnh anh có người phụ nữ khác.” An Khả Khả có chút ghen mở miệng, nhưng vẫn phong độ mỉm cười.

 

Anh nhếch mội, cười nhạt, bắn tàn thuốc ra ngoài cửa xe: “Em để ý?”

 

An Khả đang giận dỗi dừng lại, đàn ông xoay chung quan cô, cô nhìn không hợp, người đàn ông lạnh nhạt với cô, cô lại sống chết không bỏ được.

 

“Tất nhiên... sẽ không!” Mở miệng cười, trong lòng không thoải mái.

 

“Vậy mới ngoan.” Anh ôm cô, nhéo cái cằm tinh xảo, cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ thẫm, thành thạo đưa đầu lưỡi vào trong dây dưa, một lúc sau, cô bị hôn yêu kiều thở hổn hển trong lòng anh cầu xin tha thứ.

 

“Như vậy đã không chịu được?” Anh mở miệng trêu chọc, bàn tay dọc theo đường cong chậm rãi, rơi vào vùng ngực đầy đặn hung hăng véo một cái.

back top