Hàn Cảnh Hiên vào nhà của cha mẹ, liền thấy cha mẹ ngồi cùng ông Hạ, bà Hạ, còn có Hạ Thần cũng ở đây, khiến anh cảm thấy giống như là đang diễn ra buổi thẩm vấn tại nhà.
“Cha mẹ, bác trai, bác gái.” Hàn Cảnh Hiên cúi đầu chào, sau đó bất an ngồi vào một bên.
“Hàn Cảnh Hiên, cậu không nghĩ rằng nên cho chúng tôi và tiểu Thần một cái công đạo sao?” Ông Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn anh nói
“Bác trai, cháu…. bác nói đi, bác muốn cháu phải làm thế nào?” Hàn Cảnh Hiên biết mình dù sao cũng phải đối mặt, mặc kệ họ đưa ra điều kiện gì, mình phải tận lực thỏa mãn.
“Anh có chịu cưới tiểu Thần hay không?” Ông Hạ lạnh lùng nhìn anh hỏi.
“Bác trai, trừ việc này, bác muốn thế nào? Cháu đều đáp ứng.” Hàn Cảnh Hiên biết đây là cha mẹ muốn bức mình , nhưng anh tâm ý đã định.
“Mày… nghịch tử, tao đánh chết mày.” Ông Hàn nổi giận vung tay hỗn loạn đánh anh, hiện tại anh còn không chịu ly hôn, đây chính là lấy cớ ngăn cản.
“Được lắm, lão Hàn, ông cũng không cần đánh, nếu Cảnh Hiên không chịu cưới, Hạ Thần cũng không cần gả cho nó, chuyện này chấm dứt tại đây, còn nữa, quan hệ chúng ta cũng theo đó chấm dứt, về sau cả đời không cần qua lại với nhau nữa.” Ông Hạ nổi giận gầm lên một tiếng, đây là muốn diễn trò cho ông xem ư?
“Lão Hạ, ông đừng giận, tôi sẽ từ từ chỉ dạy thằng nghịch tử kia.” Ông Hàn sợ cháu của ông sẽ không có nữa.
“Còn nói gì được nữa sao? Điều nó muốn, đã nói rõ ràng rồi, sẽ không cưới Hạ Thần nhà tôi, ông đã nói thế nào, hình như là không giống nhau, Hạ Thần, đi, đi bệnh viện bỏ đứa nhỏ này.” Ông Hạ đứng dậy, kéo Hạ Thần bên cạnh nói.
“Không, con không đi bệnh viện.” Hạ Thần sợ hãi, bỏ đứa bé ư? Cô không muốn, vội vàng dùng sức muốn rút tay mình lại.
“Lão Hạ, ông làm gì vậy? Buông Hạ Thần ra.” Ông Hàn cùng bà Hàn cuống quít cùng nhau lôi kéo Hạ Thần, bọn họ sẽ không để cho Hạ Thần bỏ đứa bé.
“Đi, người ta cũng không cần con, con còn muốn giữ đứa bé này làm gì? Con có cảm thấy xấu hổ không?” Ông Hạ phẫn nộ dùng sức lôi kéo Hạ Thần, muốn kéo cô đi, bà Hạ sợ hãi đứng ở một bên, không biết phải giúp ai?
“Không cần, cha, con không đi bệnh viện, con muốn có đứa nhỏ này, cho dù anh Cảnh Hiên không cần con, con cũng muốn một mình nuôi đứa nhỏ này lớn khôn.” Hạ Thần đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc cầu xin cha mình.
“Mày, mày làm tao mất mặt quá.” Bốp một tiếng, một bạt tai in trên mặt của cô, ông Hạ hung hăng nhìn cô nói: “Nếu mày muốn sinh đứa nhỏ này, được, vậy từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con, tao sẽ không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày.”
“Lão Hạ, ông làm cái gì vậy? Sao ông lại đánh con bé? Ông không cần, thì tôi cần.” Ông Hàn đau lòng nhìn Hạ Thần bị đánh đỏ cả mặt nói, đứa con trong bụng cô là cháu của ông.
“Hạ Thần, em có sao không?” Hàn Cảnh Hiên nâng cô dậy, quan tâm hỏi, anh không nghĩ tới Hạ Thần khư khư cố chấp giữ lại đứa nhỏ này.
“Không có việc gì.” Hạ Thần lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ bên cạnh, hy vọng mẹ giúp mình.
“Tiểu Thần.” Bà Hạ không đành lòng, vừa muốn nâng cô dậy, đã bị ông Hạ giữ chặt lấy: “Đi, chúng ta không có đứa con gái này.”
Bị kéo đến cửa, bà Hạ quay đầu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ không muốn đi, đã bị lôi ra đến cửa.
“Hạ Thần, đừng quá đau lòng, về sau con sẽ ở nơi này, nơi này chính là nhà của con, Cảnh Hiên không cưới con, vậy con chính là con gái của chúng ta.” Bà Hàn cầm khăn tay thay cô lau nước mắt, mở miệng an ủi.
“Bác gái.” Hạ Thần ủy khuất ôm lấy bà, khóc rống lên, cô không nghĩ sẽ thương tổn cha mẹ mình.
“Ngoan, đừng khóc, bác sẽ chăm sóc con, con yên tâm.” Bà Hàn nhẹ nhàng khuyên bảo cô.
Hàn Cảnh Hiên đứng ở một bên, không biết anh hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
“Thằng nghịch tử, còn không cút cho tao, chúng ta không muốn nhìn thấy mày nữa.” Ông Hàn chỉ ra cửa, hùng hổ quát.
“Vậy cha mẹ, con đi trước, hai người giúp con chăm sóc Hạ Thần.” Hàn Cảnh Hiên nhìn Hạ Thần nói.
“Cút.”
Về nhà, Hàn Cảnh Hiên mệt mỏi nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần rã rời.
Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ thở dài, tại sao anh phải tự làm cho mình đau lòng, lẳng lặng đưa cho anh một chén nước.
“Cám ơn.” Hàn Cảnh Hiên mở to mắt, lấy chén nước uống một hơi cạn sạch.
Đới Tư Dĩnh chỉ ngồi một bên cùng anh, không nói gì, cô biết anh đang cần yên tĩnh.
“Tư Dĩnh, em không muốn biết tại sao anh làm vậy ư?” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô hỏi.
Đới Tư Dĩnh cười khẽ một chút nói: “Cảnh Hiên, anh muốn cho em biết sao?”
“Tư Dĩnh, vì sao em luôn hiểu ý người khác như vậy?” Đôi mắt Hàn Cảnh Hiên đầy ưu thương nhìn chằm chằm cô, nếu cô không phải tốt như vậy, chính anh sẽ không yêu cô đến thế.
“Cảnh Hiên, gần đây anh quá mệt mỏi , tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.” sắc mặt Đới Tư Dĩnh ảm đạm, cô không muốn anh nghĩ tốt về cô như vậy, chính là cô không yêu, cho nên không quan tâm.
“Anh vừa tới nhà của cha mẹ, Hạ Thần khăng khăng muốn sinh con, bác trai nhất thời tức giận nên đã đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Thần, cho nên cha mẹ đã giữ cô ấy lại.” Hàn Cảnh Hiên vẫn giải thích cho cô nghe, anh không muốn gạt cô.
“Là thế à, vậy Hạ Thần có khỏe không?” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, cô ấy vẫn khỏe.” Hàn Cảnh Hiên gật gật đầu, cô vẫn còn quan tâm người khác.
“Vậy là tốt rồi, cô ấy khỏe, đứa nhỏ sẽ khỏe.” Đới Tư Dĩnh yên tâm nói.
Hàn Cảnh Hiên có chút nghi hoặc nhìn cô, trầm mặc một chút nói: “Tư Dĩnh, em thật sự không để ý sao?
“Em đương nhiên để ý.”
Thân mình Hàn Cảnh Hiên chấn động, anh cứ nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ không quan tâm.
“Nhưng , em thật hy vọng đứa con của Hạ Thần có thể bình an sinh ra, bởi vì nó cũng con của anh, mặc kệ sau này sẽ thế nào? Ít nhất cô ấy bù đắp cho em nỗi tiếc nuối.” Đới Tư Dĩnh lại tiếp tục nói.
“Tư Dĩnh……” Hàn Cảnh Hiên có chút cảm động.
“Cảnh Hiên không cần nói, đi nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc cho khỏe.”
“Được.”
—
Bên ngoài?
Buổi sáng Hàn Cảnh Hiên vừa rời nhà để đi làm, Đới Tư Dĩnh liền nhận được điện thoại của bà Hàn, muốn cô trở về nhà một chuyến.
Buông điện thoại, Đới Tư Dĩnh do dự không biết nên đi hay không đi, bà Hàn có dụng ý rất rõ rang, là muốn mình thấy khó mà bỏ, muốn khoe Hạ Thần mang thai, ép mình bỏ đi, nhưng mà nếu không đi, vấn đề không giải quyết được. Nghĩ một hồi cô quyết định đi.
Nhẹ nhàng ấn chuông cửa, sắc mặt bà Hàn lạnh như băng xuất hiện ở cửa.
“Bác gái, bác vẫn khỏe chứ.” Cô lễ phép chào.
“Vào đi.” Bà Hàn vẫn lạnh lùng nói.
Đới Tư Dĩnh đi vào, nhìn thấy Hạ Thần ngồi ở trên sô pha, Hạ Thần thấy cô cũng hơi sửng sốt, cô sao lại đến đây?
“Hạ Thần, xin chào.” Đới Tư Dĩnh gượng mỉm cười. “Tư Dĩnh, xin chào.” Hạ Thần đứng dậy, vẫn là tránh không được có chút xấu hổ, dù sao mình cũng là người thứ ba.
“Ai da, Hạ Thần, sao con lại đứng lên, phải cẩn thận, trong bụng con là bảo bối của Hàn gia nha, mau ngồi đi, hiện giờ ai cũng không quan trọng bằng con.” Bà Hàn vội vàng đi lạ, đỡ cô ngồi, cố ý nói cho Tư Dĩnh nghe.
“Bác gái, không cần vậy đâu, đứa bé còn rất nhỏ, không cần quan tâm.” Hạ Thần lập tức hiểu được dụng ý của bà Hàn, trong lòng có chút đắc ý mà phối hợp.
“Sao lại không quan tâm? Từ từ ngồi xuống, mẹ đi lấy thuốc bổ cho con.” Bà Hàn bày ra một bộ dáng khẩn trương, sau đó nhìn Đới Tư Dĩnh nói: “Cô muốn uống một chén hay không, có điều, uống cũng vô dụng, đó là cho phụ nữ có thai uống, chỉ sợ cô cả đời này cũng không cần uống.” Lời của bà chanh chua, từng câu từng chữ làm đau đớn lòng người.
“Cám ơn, không cần.” Đới Tư Dĩnh cố nén, cô đã sớm biết là đến phải chịu nhục.
“Quên đi.” Bà Hàn liếc mắt nhìn cô một cái rồi đi xuống phòng bếp, dù sao cũng không nghĩ sẽ cho cô dùng.
“Cô cùng đứa nhỏ đều khỏe chứ?” Đới Tư Dĩnh nhìn Hạ Thần nhẹ giọng hỏi.
“Tốt lắm.” Hạ Thần chần chờ một chút, không biết cô hỏi chuyện này là có ý gì?
“Cô không cần lo lắng, tôi không có ác ý, thật ra tôi rất chờ mong đứa nhỏ này sinh ra.” Đới Tư Dĩnh cười cười, nhìn ra hoài nghi của cô.
“Vì sao?” Hạ Thần hồ đồ, nhìn không ra cô là thật tâm hay là giả ý.
“Bởi vì, tôi không thể sinh con, bởi vì đó là đứa con của Cảnh Hiên.” Đới Tư Dĩnh giải thích.
“Ha ha.” Hạ Thần cười lạnh một chút nói: “Cô thật sự là rất buồn cười, trên đời này có người phụ nữ nào hy vọng người phụ nữ khác đến thay mình sinh con cho chồng mình chứ, mặc dù là cô ta không thể sinh được, còn nữa, đứa bé này của tôi, cũng không cho anh ấy.”
“Có khác nhau sao? Cho dù đứa bé này cô không cho Cảnh Hiên, nhưng trong nó vẫn chảy huyết mạch của anh ấy, điều này chỉ sợ là cô không thể thay đổi, chỉ cần nó là con của Cảnh Hiên, tôi liền nguyện ý.” Đới Tư Dĩnh cười nhẹ.
“Cô thật sự là không thể nói lý, một khi đã như vậy, vì sao cô không tặng Cảnh Hiên cho tôi? Làm cho chúng tôi một nhà đoàn viên.” Hạ Thần lạnh giọng hỏi lại.
“Cảnh Hiên không phải đồ vật, có thể tùy tiện để chúng ta muốn sắp xếp sao cũng được, anh cũng có ý nghĩ của chính mình, chúng ta không thể tự quyết định.” Kỳ thật Đới Tư Dĩnh rất muốn nói, cô nguyện ý cho hai người một nhà đoàn viên.
“Nói vậy cũng như không, Cảnh Hiê,n tôi nhất định sẽ cướp về, cô yên tâm, một ngày nào đó chúng tôi sẽ là người một nhà.” Hạ Thần lạnh lùng nhìn cô.
“Ha ha…” Đới Tư Dĩnh cười, cô thật sự rất khâm phục Hạ Thần vì yêu mà bất chấp như vậy, nếu thực sự có một ngày như vậy, cô sẽ chúc phúc cho bọn họ.
“Hạ Thần, đến ăn canh, mẹ giúp con thổi nguội rồi.” Lúc này bà Hàn bưng một bát canh đi ra, thật cẩn thận đưa cho cô.
“Bác gái, con tự mình ăn được.” Hạ Thần nhẹ nhàng tiếp nhận bát canh.
“Mẹ giúp con, bây giờ con là quốc bảo của nhà này, không giống như ai kia, ngay cả đứa nhỏ cũng không sinh được, còn muốn chiếm giữ vị trí, không muốn buông tay.” Bà Hàn vẫn còn cố tình mỉa mai Tư Dĩnh.
Trong lòng Đới Tư Dĩnh thầm đau, hai người kia thật sự cần phải đối đãi tàn nhẫn như thế với mình sao? Họ diễn trò, cô xem cũng xem đủ rồi, đứng dậy nói:“Nếu không có chuyện gì tôi đi trước, Hạ Thần, cô bảo trọng thân thể.”
“Không tiễn.” Bà Hàn không chút hảo cảm nói.
Đới Tư Dĩnh tựa vào thân cây ven đường, nước mắt nín nhịn rốt cục cũng rơi xuống, vì sao? Vì sao phải đối với cô như vậy?
“Không giống ai kia ngay cả đứa nhỏ cũng không sinh được, còn muốn chiếm giữ vị trí, không chịu buông tay.” Lời nói ác độc của bà Hàn quanh quẩn bên tai cô.
“Không, tôi không phải, tôi không có.” Cô vừa hét vừa chạy đi.
Trong nhà của Đới Tư Giai.
Tiến vào nhà, Đới Tư Dĩnh liền nhào vào trong lòng cô, khóc:“Chị, em chịu không nổi, em thật sự chịu không nổi.”
Đới Tư Giai không cần hỏi cũng biết cô bị ủy khuất cái gì, xảy ra chuyện gì? Chỉ đau lòng ôm cô, an ủi cô.
“Chị, mẹ của Cảnh Hiên đưa Hạ Thần vào nhà, mỉa mai chế giễu em, em thật sự chịu không nổi.” Đới Tư Dĩnh vẫn khóc lặp lại.
“Tư Dĩnh, ly hôn đi, ly hôn với Cảnh Hiên đi.” Đới Tư Giai một lần nữa nhắc lại.
“Nhưng mà Cảnh Hiên……….” Anh đã nói đứa nhỏ và cô, anh chọn cô.
“Vậy chuyện lần trước chị đề nghị em làm, em nhất định phải đồng ý.” Đới Tư Giai lần này cần buộc cô đồng ý.
“Cái gì?” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu, nhìn chị gái không hiểu.
“Tức là, chỉ có khi nào em làm chuyện không phải với anh ta ở bên ngoài, anh ta mới có thể nản lòng thoái chí buông tha cho em.” Đới Tư Giai thực kiên quyết nói.
“Bên ngoài?” Chị là muốn mình cùng Long Ngạo Phỉ ở cùng một chỗ, kích thích Cảnh Hiên sao? Ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng mà, như vậy, như vậy có được không?”
Nhìn cô thống khổ như thế mà vẫn còn do dự, Đới Tư Giai âm thầm hạ quyết tâm, lúc này đây, chính mình bất luận thế nào cũng phải giúp cô, nhăn mặt nhíu mày một chút, đúng rồi, cứ làm như vậy đi.
“Cha mẹ, bác trai, bác gái.” Hàn Cảnh Hiên cúi đầu chào, sau đó bất an ngồi vào một bên.
“Hàn Cảnh Hiên, cậu không nghĩ rằng nên cho chúng tôi và tiểu Thần một cái công đạo sao?” Ông Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn anh nói
“Bác trai, cháu…. bác nói đi, bác muốn cháu phải làm thế nào?” Hàn Cảnh Hiên biết mình dù sao cũng phải đối mặt, mặc kệ họ đưa ra điều kiện gì, mình phải tận lực thỏa mãn.
“Anh có chịu cưới tiểu Thần hay không?” Ông Hạ lạnh lùng nhìn anh hỏi.
“Bác trai, trừ việc này, bác muốn thế nào? Cháu đều đáp ứng.” Hàn Cảnh Hiên biết đây là cha mẹ muốn bức mình , nhưng anh tâm ý đã định.
“Mày… nghịch tử, tao đánh chết mày.” Ông Hàn nổi giận vung tay hỗn loạn đánh anh, hiện tại anh còn không chịu ly hôn, đây chính là lấy cớ ngăn cản.
“Được lắm, lão Hàn, ông cũng không cần đánh, nếu Cảnh Hiên không chịu cưới, Hạ Thần cũng không cần gả cho nó, chuyện này chấm dứt tại đây, còn nữa, quan hệ chúng ta cũng theo đó chấm dứt, về sau cả đời không cần qua lại với nhau nữa.” Ông Hạ nổi giận gầm lên một tiếng, đây là muốn diễn trò cho ông xem ư?
“Lão Hạ, ông đừng giận, tôi sẽ từ từ chỉ dạy thằng nghịch tử kia.” Ông Hàn sợ cháu của ông sẽ không có nữa.
“Còn nói gì được nữa sao? Điều nó muốn, đã nói rõ ràng rồi, sẽ không cưới Hạ Thần nhà tôi, ông đã nói thế nào, hình như là không giống nhau, Hạ Thần, đi, đi bệnh viện bỏ đứa nhỏ này.” Ông Hạ đứng dậy, kéo Hạ Thần bên cạnh nói.
“Không, con không đi bệnh viện.” Hạ Thần sợ hãi, bỏ đứa bé ư? Cô không muốn, vội vàng dùng sức muốn rút tay mình lại.
“Lão Hạ, ông làm gì vậy? Buông Hạ Thần ra.” Ông Hàn cùng bà Hàn cuống quít cùng nhau lôi kéo Hạ Thần, bọn họ sẽ không để cho Hạ Thần bỏ đứa bé.
“Đi, người ta cũng không cần con, con còn muốn giữ đứa bé này làm gì? Con có cảm thấy xấu hổ không?” Ông Hạ phẫn nộ dùng sức lôi kéo Hạ Thần, muốn kéo cô đi, bà Hạ sợ hãi đứng ở một bên, không biết phải giúp ai?
“Không cần, cha, con không đi bệnh viện, con muốn có đứa nhỏ này, cho dù anh Cảnh Hiên không cần con, con cũng muốn một mình nuôi đứa nhỏ này lớn khôn.” Hạ Thần đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc cầu xin cha mình.
“Mày, mày làm tao mất mặt quá.” Bốp một tiếng, một bạt tai in trên mặt của cô, ông Hạ hung hăng nhìn cô nói: “Nếu mày muốn sinh đứa nhỏ này, được, vậy từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con, tao sẽ không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày.”
“Lão Hạ, ông làm cái gì vậy? Sao ông lại đánh con bé? Ông không cần, thì tôi cần.” Ông Hàn đau lòng nhìn Hạ Thần bị đánh đỏ cả mặt nói, đứa con trong bụng cô là cháu của ông.
“Hạ Thần, em có sao không?” Hàn Cảnh Hiên nâng cô dậy, quan tâm hỏi, anh không nghĩ tới Hạ Thần khư khư cố chấp giữ lại đứa nhỏ này.
“Không có việc gì.” Hạ Thần lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ bên cạnh, hy vọng mẹ giúp mình.
“Tiểu Thần.” Bà Hạ không đành lòng, vừa muốn nâng cô dậy, đã bị ông Hạ giữ chặt lấy: “Đi, chúng ta không có đứa con gái này.”
Bị kéo đến cửa, bà Hạ quay đầu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ không muốn đi, đã bị lôi ra đến cửa.
“Hạ Thần, đừng quá đau lòng, về sau con sẽ ở nơi này, nơi này chính là nhà của con, Cảnh Hiên không cưới con, vậy con chính là con gái của chúng ta.” Bà Hàn cầm khăn tay thay cô lau nước mắt, mở miệng an ủi.
“Bác gái.” Hạ Thần ủy khuất ôm lấy bà, khóc rống lên, cô không nghĩ sẽ thương tổn cha mẹ mình.
“Ngoan, đừng khóc, bác sẽ chăm sóc con, con yên tâm.” Bà Hàn nhẹ nhàng khuyên bảo cô.
Hàn Cảnh Hiên đứng ở một bên, không biết anh hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
“Thằng nghịch tử, còn không cút cho tao, chúng ta không muốn nhìn thấy mày nữa.” Ông Hàn chỉ ra cửa, hùng hổ quát.
“Vậy cha mẹ, con đi trước, hai người giúp con chăm sóc Hạ Thần.” Hàn Cảnh Hiên nhìn Hạ Thần nói.
“Cút.”
Về nhà, Hàn Cảnh Hiên mệt mỏi nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần rã rời.
Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ thở dài, tại sao anh phải tự làm cho mình đau lòng, lẳng lặng đưa cho anh một chén nước.
“Cám ơn.” Hàn Cảnh Hiên mở to mắt, lấy chén nước uống một hơi cạn sạch.
Đới Tư Dĩnh chỉ ngồi một bên cùng anh, không nói gì, cô biết anh đang cần yên tĩnh.
“Tư Dĩnh, em không muốn biết tại sao anh làm vậy ư?” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô hỏi.
Đới Tư Dĩnh cười khẽ một chút nói: “Cảnh Hiên, anh muốn cho em biết sao?”
“Tư Dĩnh, vì sao em luôn hiểu ý người khác như vậy?” Đôi mắt Hàn Cảnh Hiên đầy ưu thương nhìn chằm chằm cô, nếu cô không phải tốt như vậy, chính anh sẽ không yêu cô đến thế.
“Cảnh Hiên, gần đây anh quá mệt mỏi , tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.” sắc mặt Đới Tư Dĩnh ảm đạm, cô không muốn anh nghĩ tốt về cô như vậy, chính là cô không yêu, cho nên không quan tâm.
“Anh vừa tới nhà của cha mẹ, Hạ Thần khăng khăng muốn sinh con, bác trai nhất thời tức giận nên đã đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Thần, cho nên cha mẹ đã giữ cô ấy lại.” Hàn Cảnh Hiên vẫn giải thích cho cô nghe, anh không muốn gạt cô.
“Là thế à, vậy Hạ Thần có khỏe không?” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, cô ấy vẫn khỏe.” Hàn Cảnh Hiên gật gật đầu, cô vẫn còn quan tâm người khác.
“Vậy là tốt rồi, cô ấy khỏe, đứa nhỏ sẽ khỏe.” Đới Tư Dĩnh yên tâm nói.
Hàn Cảnh Hiên có chút nghi hoặc nhìn cô, trầm mặc một chút nói: “Tư Dĩnh, em thật sự không để ý sao?
“Em đương nhiên để ý.”
Thân mình Hàn Cảnh Hiên chấn động, anh cứ nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ không quan tâm.
“Nhưng , em thật hy vọng đứa con của Hạ Thần có thể bình an sinh ra, bởi vì nó cũng con của anh, mặc kệ sau này sẽ thế nào? Ít nhất cô ấy bù đắp cho em nỗi tiếc nuối.” Đới Tư Dĩnh lại tiếp tục nói.
“Tư Dĩnh……” Hàn Cảnh Hiên có chút cảm động.
“Cảnh Hiên không cần nói, đi nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc cho khỏe.”
“Được.”
—
Bên ngoài?
Buổi sáng Hàn Cảnh Hiên vừa rời nhà để đi làm, Đới Tư Dĩnh liền nhận được điện thoại của bà Hàn, muốn cô trở về nhà một chuyến.
Buông điện thoại, Đới Tư Dĩnh do dự không biết nên đi hay không đi, bà Hàn có dụng ý rất rõ rang, là muốn mình thấy khó mà bỏ, muốn khoe Hạ Thần mang thai, ép mình bỏ đi, nhưng mà nếu không đi, vấn đề không giải quyết được. Nghĩ một hồi cô quyết định đi.
Nhẹ nhàng ấn chuông cửa, sắc mặt bà Hàn lạnh như băng xuất hiện ở cửa.
“Bác gái, bác vẫn khỏe chứ.” Cô lễ phép chào.
“Vào đi.” Bà Hàn vẫn lạnh lùng nói.
Đới Tư Dĩnh đi vào, nhìn thấy Hạ Thần ngồi ở trên sô pha, Hạ Thần thấy cô cũng hơi sửng sốt, cô sao lại đến đây?
“Hạ Thần, xin chào.” Đới Tư Dĩnh gượng mỉm cười. “Tư Dĩnh, xin chào.” Hạ Thần đứng dậy, vẫn là tránh không được có chút xấu hổ, dù sao mình cũng là người thứ ba.
“Ai da, Hạ Thần, sao con lại đứng lên, phải cẩn thận, trong bụng con là bảo bối của Hàn gia nha, mau ngồi đi, hiện giờ ai cũng không quan trọng bằng con.” Bà Hàn vội vàng đi lạ, đỡ cô ngồi, cố ý nói cho Tư Dĩnh nghe.
“Bác gái, không cần vậy đâu, đứa bé còn rất nhỏ, không cần quan tâm.” Hạ Thần lập tức hiểu được dụng ý của bà Hàn, trong lòng có chút đắc ý mà phối hợp.
“Sao lại không quan tâm? Từ từ ngồi xuống, mẹ đi lấy thuốc bổ cho con.” Bà Hàn bày ra một bộ dáng khẩn trương, sau đó nhìn Đới Tư Dĩnh nói: “Cô muốn uống một chén hay không, có điều, uống cũng vô dụng, đó là cho phụ nữ có thai uống, chỉ sợ cô cả đời này cũng không cần uống.” Lời của bà chanh chua, từng câu từng chữ làm đau đớn lòng người.
“Cám ơn, không cần.” Đới Tư Dĩnh cố nén, cô đã sớm biết là đến phải chịu nhục.
“Quên đi.” Bà Hàn liếc mắt nhìn cô một cái rồi đi xuống phòng bếp, dù sao cũng không nghĩ sẽ cho cô dùng.
“Cô cùng đứa nhỏ đều khỏe chứ?” Đới Tư Dĩnh nhìn Hạ Thần nhẹ giọng hỏi.
“Tốt lắm.” Hạ Thần chần chờ một chút, không biết cô hỏi chuyện này là có ý gì?
“Cô không cần lo lắng, tôi không có ác ý, thật ra tôi rất chờ mong đứa nhỏ này sinh ra.” Đới Tư Dĩnh cười cười, nhìn ra hoài nghi của cô.
“Vì sao?” Hạ Thần hồ đồ, nhìn không ra cô là thật tâm hay là giả ý.
“Bởi vì, tôi không thể sinh con, bởi vì đó là đứa con của Cảnh Hiên.” Đới Tư Dĩnh giải thích.
“Ha ha.” Hạ Thần cười lạnh một chút nói: “Cô thật sự là rất buồn cười, trên đời này có người phụ nữ nào hy vọng người phụ nữ khác đến thay mình sinh con cho chồng mình chứ, mặc dù là cô ta không thể sinh được, còn nữa, đứa bé này của tôi, cũng không cho anh ấy.”
“Có khác nhau sao? Cho dù đứa bé này cô không cho Cảnh Hiên, nhưng trong nó vẫn chảy huyết mạch của anh ấy, điều này chỉ sợ là cô không thể thay đổi, chỉ cần nó là con của Cảnh Hiên, tôi liền nguyện ý.” Đới Tư Dĩnh cười nhẹ.
“Cô thật sự là không thể nói lý, một khi đã như vậy, vì sao cô không tặng Cảnh Hiên cho tôi? Làm cho chúng tôi một nhà đoàn viên.” Hạ Thần lạnh giọng hỏi lại.
“Cảnh Hiên không phải đồ vật, có thể tùy tiện để chúng ta muốn sắp xếp sao cũng được, anh cũng có ý nghĩ của chính mình, chúng ta không thể tự quyết định.” Kỳ thật Đới Tư Dĩnh rất muốn nói, cô nguyện ý cho hai người một nhà đoàn viên.
“Nói vậy cũng như không, Cảnh Hiê,n tôi nhất định sẽ cướp về, cô yên tâm, một ngày nào đó chúng tôi sẽ là người một nhà.” Hạ Thần lạnh lùng nhìn cô.
“Ha ha…” Đới Tư Dĩnh cười, cô thật sự rất khâm phục Hạ Thần vì yêu mà bất chấp như vậy, nếu thực sự có một ngày như vậy, cô sẽ chúc phúc cho bọn họ.
“Hạ Thần, đến ăn canh, mẹ giúp con thổi nguội rồi.” Lúc này bà Hàn bưng một bát canh đi ra, thật cẩn thận đưa cho cô.
“Bác gái, con tự mình ăn được.” Hạ Thần nhẹ nhàng tiếp nhận bát canh.
“Mẹ giúp con, bây giờ con là quốc bảo của nhà này, không giống như ai kia, ngay cả đứa nhỏ cũng không sinh được, còn muốn chiếm giữ vị trí, không muốn buông tay.” Bà Hàn vẫn còn cố tình mỉa mai Tư Dĩnh.
Trong lòng Đới Tư Dĩnh thầm đau, hai người kia thật sự cần phải đối đãi tàn nhẫn như thế với mình sao? Họ diễn trò, cô xem cũng xem đủ rồi, đứng dậy nói:“Nếu không có chuyện gì tôi đi trước, Hạ Thần, cô bảo trọng thân thể.”
“Không tiễn.” Bà Hàn không chút hảo cảm nói.
Đới Tư Dĩnh tựa vào thân cây ven đường, nước mắt nín nhịn rốt cục cũng rơi xuống, vì sao? Vì sao phải đối với cô như vậy?
“Không giống ai kia ngay cả đứa nhỏ cũng không sinh được, còn muốn chiếm giữ vị trí, không chịu buông tay.” Lời nói ác độc của bà Hàn quanh quẩn bên tai cô.
“Không, tôi không phải, tôi không có.” Cô vừa hét vừa chạy đi.
Trong nhà của Đới Tư Giai.
Tiến vào nhà, Đới Tư Dĩnh liền nhào vào trong lòng cô, khóc:“Chị, em chịu không nổi, em thật sự chịu không nổi.”
Đới Tư Giai không cần hỏi cũng biết cô bị ủy khuất cái gì, xảy ra chuyện gì? Chỉ đau lòng ôm cô, an ủi cô.
“Chị, mẹ của Cảnh Hiên đưa Hạ Thần vào nhà, mỉa mai chế giễu em, em thật sự chịu không nổi.” Đới Tư Dĩnh vẫn khóc lặp lại.
“Tư Dĩnh, ly hôn đi, ly hôn với Cảnh Hiên đi.” Đới Tư Giai một lần nữa nhắc lại.
“Nhưng mà Cảnh Hiên……….” Anh đã nói đứa nhỏ và cô, anh chọn cô.
“Vậy chuyện lần trước chị đề nghị em làm, em nhất định phải đồng ý.” Đới Tư Giai lần này cần buộc cô đồng ý.
“Cái gì?” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu, nhìn chị gái không hiểu.
“Tức là, chỉ có khi nào em làm chuyện không phải với anh ta ở bên ngoài, anh ta mới có thể nản lòng thoái chí buông tha cho em.” Đới Tư Giai thực kiên quyết nói.
“Bên ngoài?” Chị là muốn mình cùng Long Ngạo Phỉ ở cùng một chỗ, kích thích Cảnh Hiên sao? Ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng mà, như vậy, như vậy có được không?”
Nhìn cô thống khổ như thế mà vẫn còn do dự, Đới Tư Giai âm thầm hạ quyết tâm, lúc này đây, chính mình bất luận thế nào cũng phải giúp cô, nhăn mặt nhíu mày một chút, đúng rồi, cứ làm như vậy đi.