Xảo Nhi có một khoảng thời gian rất dài không sống ở Quan Thiên Uyển. Cô và đạo sĩ Hách gia đi thu yêu quái khắp nơi, chỉ lệnh cho ba đệ tử phát lương thực theo định kỳ. Thúy Vi Sơn và Quan Thiên Uyển cũng có vài lần hợp tác hàng yêu. Hiềm khích giữa hai bên tựa như cũng được xóa bỏ.
Khi đó nhân gian cứ xảy ra tai ương không ngừng khiến loài người đặc biệt đoàn kết. Trong nạn đói, người già thì dành lương thực cho người trẻ, người trẻ thì dành lương thực cho trẻ con. Mặc dù vô số người chết trong thiên tai bệnh tật, nhưng lực lượng trung kiên vẫn được bảo tồn.
Thế giới này sau khi xảy ra biến cố cũng không còn trộm cướp gì nữa. Mọi người đoàn kết với nhau như một sợi dây thừng được bện chặt, cùng nhau chống đỡ lại thiên tai mà ngay cả thần giới cũng luống cuống. Ban đêm vẫn có những tiếng khóc thầm. Nhưng sau tiếng khóc là dòng nước mắt được lau khô, chôn đi người thân và dũng cảm hơn để sống sót, hoặc để cho người khác sống sót.
Trong truyền thuyết, loài người là một tổ hợp sinh vật vô cùng lương thiện và cực kỳ ác độc. Nhưng đứng trước nguy nan thì những mầm móng hung ác đều được rút đi. Cái chết và khổ đau đã khiến chủng tộc này dũng cảm và quật cường hơn. Không chia quốc gia, không còn đảng phái, vứt bỏ tư lợi, hèn yếu và sợ hãi. Một khi có yêu ma xuất hiện tại đâu thì tất cả mọi người đều xông lên. Vì bảo vệ cho chính chủng tộc của mình nên họ đã dũng cảm không hề sợ chết.
Linh hồn không lo không sờn là hoàn hảo nhất, yêu ma khó có thể thao túng được họ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhưng chúng đã không thể gây tổn hại đến tánh mạng của họ nữa.
Một phần yêu ma ương ngạnh đoàn kết kháng cự thì bị thần giới và đạo môn tiêu diệt. Phần khác thì đầu quân về Thiên Ngoại Thiên để mong được che chở. Vì thế Thiên Ngoại Thiên cũng tăng thêm thực lực trong khoảng thời gian ngắn. Còn sau thiên tai, loài người vẫn sinh sôi đầy đàn như cũ, con người lại được phục hưng lần nữa.
Sau khi Thiên Ngoại Thiên tăng thêm thực lực thì cũng không cho thần giới cơ hội xả hơi. Song phương lại lần nữa nghênh chiến tại sườn ma đạo. Thần giới có Mão Nhật Tinh Quân, Thiên Ngoại Thiên thì lại tăng thêm vô số đọa thần viễn cỗ. Cuộc chiến vô cùng căng thẳng. Khi đó, Quan Thế Âm đã được thả ra, hắn là vị thần cứu đời nên lúc loài người bị tai ương hắn cũng vô cùng bận rộn. Đối mặt với sự viếng thăm của Xảo Nhi càng khiến hắn đau đầu nhức óc "Cống Hề thí chủ, hai lần trước là do bần tăng ngu xuẩn, nhưng lần này thế nào đi nữa thì bần tăng cũng không dẫn cô đến ma đạo nữa đâu."
Nhưng Xảo Nhi không có yêu cầu đến ma đạo "Bồ Tát, tôi nghĩ ra cách có thể tinh lọc được trọc khí. Tôi chỉ muốn gặp anh ấy. Nếu anh ấy chịu dùng phương pháp này thì cuộc chiến của thần giới và Thiên Ngoại Thiên có thể hoàn toàn tránh khỏi."
Chuyện này không phải chuyện đùa. Quan Thế Âm lập tức báo cáo cho thiên đế. Thiên đế nhìn phương thuốc kia, trong đó phải điều chế từ tinh linh của Thiên Trì Thánh Thủy, cộng thêm nước cam lộ của Quan Âm và Thánh quả. Hắn cho người mang đến cho Phàn Thiếu Hoàng. Nhưng Phàn Thiếu Hoàng nhìn xong chỉ lắc đầu "Cách này nhìn qua thì là tinh lọc trọc khí. Nhưng trên thực tế thì như nước với lửa. Nếu uống viên thuốc này thì Hống nhất định sẽ bị chánh khí của thánh vật tổn hại. Chính tà trộn lẫn chỉ có thể làm thân thể nó bị đả thương. Cô nhóc này chẳng lẽ muốn đưa nó vào chổ chết sao?"
Ngày hôm sau, thiên đế đặc chuẩn cho Cống Hề và chủ nhân Thiên Ngoại Thiên gặp mặt.
Bên sườn ma đạo, Hống thấy Xảo Nhi đi đến từ trong đội quân của thần giới. Vẻ mặt của nó vẫn bình tĩnh như thường. Nhưng trong ánh mắt tựa như tất cả chư thiên thần ma đều biến mất. Trong tầm mắt chỉ còn lại một mình cô. Áo đạo lam nhạt, tóc dài được cột lên cao, Đoạn ảnh kiếm vắt trên lưng, kiếm khí như làn khói bay trong không trung của Vong Xuyên dài mấy dặm không dứt.
Hai quân trầm mặc đối chọi bên sông Tam Đồ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
"Em tìm anh sao?" Giọng nói của nó vẫn ôn hòa như cũ nhưng lại có cảm giác xa cách nghìn dặm.
Xảo Nhi vẫn dịu dàng "Em muốn cố gắng một lần cuối. Phương thuốc này có thể tinh lọc trọc khí trong cơ thể anh. Anh thử một lần cuối được không?"
Yêu ma phía sau lại xôn xao cả lên. Cương thi mắt xanh chỉ lẳng lặng nhìn cô, một hồi lâu mới rũ mắt xuống "Nếu như anh cự tuyệt thì sao?"
Xảo Nhi mỉm cười ngắm nhìn nó, vẻ mặt cô vẫn không đổi "Em không thể làm gì hết. Từ lúc quen biết đến nay, tất cả yêu cầu ngang bướng của em chỉ duy nhất là tình yêu của anh. Mất đi nó, em không còn gì để tựa nữa."
Cuối cùng cương thi mắt xanh mới nhìn vào cô, một hồi lâu nó khẽ nói "Anh đồng ý với em. Một lần cuối cùng."
Ma linh thai phía sau đang nói gì đó nhưng nó không nghe được. Nó chỉ nhìn thấy cô mỉm cười, như một đóa hoa Bỉ Ngạn từ từ nở rộ khiến cho thiên địa cũng lu mờ. Giọng nói của nó cực kỳ thấp, những lời này nó không muốn nói cho bất cứ ai khác nghe: "Em nói đúng, tình yêu của anh chính là điểm tựa duy nhất của em và nó vẫn tồn tại trong tim anh như cũ. Anh bằng lòng chấp nhận bất cứ chuyện gì vì em."
Luyện đan cần đến bảy ngày, thần giới trang bị riêng lò luyện cho cô. Bên ngoài có thần tộc canh gác, cứ cách một canh giờ sẽ thay ca một lần. Ngoại trừ những nguyên liệu trong đơn thuốc, không cho phép bất kỳ vật phẩm nào khác vào phòng luyện đan. Trong phòng có bốn tiểu đồng canh lửa, cũng nhân tiện giám thị người luyện đan. Còn Xảo Nhi cũng chẳng cự tuyệt. Quan Thế Âm đã đến hai lần, mỗi lần đều mang vẻ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Bảy ngày thoáng qua trong phút chốc, thần tộc để đan dược vào hộp gấm, đề phòng bị tráo nên phái tiên đồng bảo quản. Thiên tướng đi theo Xảo Nhi và đan dược đến bên sườn ma đạo. Tất cả yêu ma ở Thiên Ngoại Thiên đều quỳ sụp xuống, chúng không đồng ý cho Hống uống thuốc này.
Còn Hống chỉ lấy viên đan dược màu trắng trong hộp gấm ra, vẻ mặt bình tĩnh, khồng hề sợ hãi. Dưới ánh mắt chăm chú của chư thiên thần phật, nó nhét viên thuốc kia vào miệng không hề do dự chút nào. Xảo Nhi đứng trước mặt nó nói cực khẽ khàng "Hống, em van xin anh một chuyện cuối cùng được không?"
Tất cả mọi người đều dựng tai lên nghe. Ngay cả tiếng nói của cô vô cùng nhỏ cũng không thể giấu diếm được mấy thần linh yêu ma đã tu hành vạn năm này. Cương thi mắt xanh nuốt viên đan dược xuống rồi cũng khẽ nói "Em nói đi."
"Anh có thể tạm thời ở trong ma đạo trong một thời gian ngắn không? Không phải quá lâu, chỉ mười năm thôi. Mười năm sau, anh lại tiếp tục hoàng đồ bá nghiệp của anh. Muốn hủy thiên diệt địa cũng được, muốn đảo điên tam giới cũng được. Em cũng sẽ mặc anh không đi ngăn cản nữa." Nụ cười của cô rực rỡ quá mức khiến chư thiên thần ma đều ngắm nhìn "Hiện tại thần giới có Mão Nhật Tinh Quân, làm sao anh có thể chắc thắng được chứ?"
Nếu như đã vào ma đạo, lúc ra chắc chắn sẽ trọng thương thê thảm. Cấm chế phong ấn tam giới, cho dù là Hống cũng tuyệt không dễ dàng gì chịu được. Hống yên lặng ngắm nhìn cô, tiếng nói của nó cũng khẽ khàng sâu lắng như Vong Xuyên này "Nhưng mười năm sau anh tất nhiên không còn nhớ rõ em nữa."
Xảo Nhi giơ tay chạm vào mặt nó. Đôi lông mày dáng núi của nó vô cùng mỏng, lông mi thật dài, đôi mắt xanh như mặt nước hồ thu. Đầu ngón tay cô lướt qua khuôn mặt tuấn dật của nó, trong giọng nói cũng mang theo niềm vui vẻ, vẻ mặt cô xinh đẹp dịu dàng "Mười năm sau, em cũng sẽ quên anh."
Yêu ma Thiên Ngoại Thiên lại xôn xao cả lên. Hống phất tay bảo bọn họ lui về Thiên Ngoại Thiên. Ma Linh Thai nhiều lần khuyên can nhưng không được, đành dậm chân dẫn chúng ma đi. Cương thi mắt xanh xoay người ngắm nhìn Xảo Nhi, bên khóe môi cũng nở nụ cười tuyệt mĩ. Xảo Nhi không kiềm chế được nhón chân hôn lên trán nó. Giọng nói của cô cực nhỏ cực nhỏ, mang theo sự ngượng ngùng của buổi ban đầu: "Em yêu anh, Hống."
Nó nhắm mắt lại cho cô hôn và cũng vô cùng ngượng ngùng đáp lại giống như trước "Anh biết."
Đúng vậy, anh biết. Nhưng nếu như tình yêu của anh chính là tất cả điểm tựa của em, vậy thì điểm tựa của anh là gì đây?
Cương thi mắt xanh xoay người đi về phía ma đạo, nơi phong ấn của tam giới, nơi cấm chế dễ vào khó ra kia. Trong truyền thuyết đó là nơi lạnh lẽo khắc nghiệt nhất dành cho những đọa thần bị đày. Ma đạo quanh năm linh khí thiếu thốn, chư thần ma trong đó phải ăn máu thịt của người khác để tu bổ linh lực của bản thân.
Nó bước về phía trước nhưng vẫn quay đầu lại mỉm cười nhìn Xảo Nhi. Đến khi bóng dáng của nó biến mất ở ma đạo, lúc đó Xảo Nhi mới dự định quay mặt đi thì nó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô "Sau khi anh đi rồi, độ kiếp phi thăng của em phải làm sao?"
Xảo Nhi buồn phiền trả lời "Quan Thế Âm sẽ giúp em."
Nó lại yên lòng, nặng bước về phía cấm chế ma đạo, một hồi lâu lại lần nữa từ từ biến mất.
Chư thiên thần phật đều mặt mày xanh mét. Quả nhiên nó lại xuất hiện lần nữa "Thật muốn nán lại đây lâu hơn chốc nữa. Thật ra anh không sợ cái lạnh lẽo khủng khiếp trong ma đạo. Chỉ là hiện tại trong lòng hơi khó chịu. Chúng ta đã cùng nhau đi đến đây, anh thật sự muốn cùng em đi đến cuối cùng."
Xảo Nhi làm mặt cười trêu nó "Ba hoa."
Nói lại rời đi. Xảo Nhi lại lần nữa đưa mắt trông theo. Một hồi lâu nó lại xuất hiện nhẹ nhàng hôn trả lại Xảo Nhi. Giọng nói của nó cực kỳ nhỏ nhẹ cũng mang theo nụ cười "Thật ra thì anh cũng yêu em nhiều lắm. Anh không biết rằng trọc khí này muốn anh truy đuổi điều gì nữa? Anh đã tu hành rất lâu, nhưng ngoại trừ em ra, anh chưa bao giờ yêu bất cứ ai khác. Thật đó, em đừng khóc"
Xảo Nhi ngước mắt lên bất ngờ thấy nó đang đỏ mặt và dùng nụ cười che giấu sự ngượng ngùng của chính mình. Nó lại lần nữa rời đi, cô vẫn mỉm cười đưa mắt trông theo. Gió trên sông Vong Xuyên thổi mái tóc bạc của nó, tay áo phấp phới, dư vị lưu luyến, giống như một cuộc tương ngộ tại điểm cuối cùng của thiên nhai.
Một lúc lâu, thần giới mới lục đục rút quân. Xảo Nhi biết nó đã thật đi vào ma đạo. Nhiều năm trước, Nữ Bạt cũng từng chơi trò này với cô. Khi đó cô cho rằng chiến thần viễn cổ chỉ là chưa dứt đi quyến luyến. Qua nhiều năm sau, cương thi mắt xanh lại tái diễn trò này cùng cô. Giờ đây cô mới hiểu được, thật ra không ngừng quay đi quay lại chỉ là không hy vọng người đưa tiễn phải đau khổ.
Cô đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, cho đến khi chư tiên thần phật đã tan hết, bên sườn ma đạo chỉ còn lại tiếng gió. Cô vẫn mỉm cười, cất tiếng thì thầm "Em sẽ không khóc."
Dù chúng ta đã cùng nhau đi đến đây, đã từng gắn bó khắng khít nhưng như thế cũng khiến em cảm thấy mỹ mãn. Em chỉ là một người bình thường. Em không biết đâu mới là năm tháng cuối cùng, càng không biết như thế nào là thiên trường địa cửu. Nhưng nếu cuối cùng con đường của hai chúng ta chỉ còn một mình anh thì anh cũng đừng khóc. Nếu như cuộc gặp gỡ trong kiếp phù sinh này còn hơn cả kết cuộc hạnh phúc, thì người đi đến cuối cùng là một hay hai còn có quan trọng gì đâu?
Cho nên em cũng sẽ không khóc. Bời vì anh cũng chưa từng bỏ đi. Những trĩu nặng trong suốt nơi mắt em chỉ là gió thổi qua cành khô và sóng đánh đá ngầm mà thôi.