Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 69: Năm tháng tĩnh lặng

Xảo Nhi bảy tuổi quấn lấy cương thi mắt xanh hỏi cha mẹ cô là ai. Cương thi mắt xanh thẳng thắn nói không biết. Cô lại quấn lấy cương thi mắt xanh hỏi nó là ai, cương thi mắt xanh hứa chờ khi cô mười bốn tuổi sẽ nói cho cô biết hết toàn bộ.

 

Thế là cô ngày ngày mong đợi mình nhanh chóng lớn lên, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn ngày thường nửa bát. Cương thi mắt xanh bắt đầu cầm tay dạy cô viết chữ. Nó dạy cô mài mực, cô cảm thấy thích thú với mực nước kia hơn chuyện tập viết, cả ngày luyện tập khiến toàn thân đều là mực. Cương thi mắt xanh cũng không chê phiền, nét chữ rồng bay phượng múa của nó ban đầu cũng là do Xảo Nhi cầm tay nó tập viết từng chữ một. Một người một cương thi chữ viết giống nhau kinh hồn.

 

“Đây là chữ Xảo, cũng chính là tên của em, Xảo Nhi.” Nó khẽ nói, nhưng Xảo Nhi lại đặt câu hỏi: “Em tên là Xảo Nhi gì?”

 

Cương thi mắt xanh lắc đầu: “Chuyện này Hống không biết. Lúc chúng ta biết nhau em đã tên là Xảo Nhi rồi. Còn đây, chữ này đọc là Hống, là tên của anh.”

 

Trái lại Xảo Nhi có hứng thú với tên của nó hơn: “Thật là khó viết mà.”

 

Cương thi mắt xanh vẫn nắm thật chặt tay cô, sửa tư thế cô cầm bút cho đúng: “Cho nên em phải viết nhiều lần hơn. Nếu như gặp phải nguy hiểm gì, em viết chữ này ra thì anh sẽ biết được.”

 

Xảo Nhi ngẩng đầu lên nhìn nó, môi của cô chạm vào cằm nó, mềm mại và ấm áp khiến lòng nó lâng lâng tựa áng mây.

 

Cương thi mắt xanh suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vẫn đưa cô đến trường tư thục ở trấn nhỏ. Trường tư thục ở trấn nhỏ vốn không nhận học sinh nữ, nhưng trấn trên cũng có vài phú hộ muốn con gái mình biết chữ nghĩa. Nên tiên sinh trường tư thục liền tổ chức một lớp chuyên dạy cho học sinh nữ, tiền học đắt vô cùng, may là cương thi mắt xanh không buồn để ý. Nó không hề yêu cầu cô phải trau dồi nhiều kiến thức, nhưng đối với việc cô có thêm vài người bạn thì tuổi thơ sẽ vui vẻ hơn.

 

Nó cảm giác mình thật sự hơi giống như người cha yêu thương che chở cho cô, muốn một mình chiếm hữu nhưng lại biết phải để cô tung cánh trên bầu trời rộng lớn mới là tốt nhất.

 

Cho nên Xảo Nhi bắt đầu đi học, cô chưa bao giờ từ bỏ việc truy hỏi thân thế của mình. Mỗi lần cương thi mắt xanh đều trả lời rằng, đợi cô lớn lên nhất định sẽ nói cho cô biết. Cho đến sau này ngay cả Quan Thế Âm cũng bội phục: “Cậu còn chưa khôi phục trí nhớ cho cô ấy à?”

 

Cương thi mắt xanh cười dịu dàng và ngượng ngùng: “Thật ra thì… cô ấy vui vẻ là tốt nhất, đợi cô ấy lớn thêm một chút nữa đi.”

 

Xảo Nhi bắt đầu cao lớn theo từng ngày, vòng eo cũng dần dần thon thả không còn mũm mĩm như lúc còn trẻ con. Gương mặt cô rất thon, mắt lại to, khi chớp chớp có vẻ vô cùng láu lỉnh. Cương thi mắt xanh vẫn ngủ chung giường với cô cũng hơi bị áp lực. Nó không có quan niệm lễ nghi gì nên vẫn không chia phòng ngủ riêng với Xảo Nhi. Mỗi đêm Xảo Nhi đều nằm trong lòng nó ngủ say sưa, còn nó thì lại trắng đêm thao thức. Thỉnh thoảng buổi sáng khi thức dậy cô còn cắn yêu trên mặt nó hai cái. Trong lòng cương thi mắt xanh nở hoa, muốn thừa dịp lợi dụng vài cái nhưng lại lo lắng không dừng tay được. Quan Thế Âm nói quan hệ ở lứa tuổi vị thành niên sẽ không tốt cho cơ thể con người.

 

Cuối cùng năm đó Xảo Nhi mười lăm tuổi, lần đầu tiên có nguyệt sự. Cô chạy về nhà ôm lấy cương thi mắt xanh khóc lóc, nói là cô chảy rất nhiều máu. Cương thi mắt xanh nói lại kiến thức học được từ chỗ Băng Di cho cô nghe, nhưng cuối cùng vẫn là Ngô tẩu sửa soạn giúp cô. Xảo Nhi luôn xem cô ta là mẹ ruột, cũng vô cùng quấn quýt với cô ta. Lần này cô ở trong nhà rất lâu, lúc đi ra ngoài khuôn mặt còn ửng hồng: “Thím Ngô nói… nói…”

 

Cương thi mắt xanh liền có chút nghi ngờ: “Nói cái gì?”

 

Xảo Nhi càng mắc cỡ hơn: “Nói em là vợ chưa cưới của anh phải không?”

 

Cương thi mắt xanh cũng đỏ mặt, một hồi lâu mới đáp: “Ừ, em là vợ của anh.”

 

Thời đại đó mười lăm tuổi đã có thể cưới gả, cương thi mắt xanh liền tổ chức đám cưới cho hai người. Nó đã hỏi rất nhiều bô lão trên trấn, biết lễ nghi cưới gả của loài người cần những gì. Cho nên đám cưới phải chọn một ngày thật tốt, để Xảo Nhi nở mày nở mặt gả cho nó.

 

Ngô tẩu rất vui, cô ta đã già nhưng cương thi mắt xanh vẫn mười lăm năm như một ngày, chẳng mảy may thấy vẻ già nua. Hôm thành thân với Xảo Nhi, cương thi mắt xanh tổ chức tiệc cưới trong trấn nhỏ, đãi gần bảy ngày bảy đêm. Một người một thi đều không có cha mẹ, nên để Ngô tẩu vừa làm bà mai vừa làm cao đường.

 

Tiệc cưới kia vô cùng náo nhiệt, chỉ là khuôn mặt xinh xắn của tân nương vẫn giấu sau khăn hỉ, không nhìn thấy vẻ mặt.

 

Trên người cương thi mắt xanh cột một đóa hoa lụa đỏ tươi, nắm tay Xảo Nhi bái thiên địa, bên cạnh là bà mai ném tiền và kẹo dẫn đến mọi người tranh giành không dứt.

 

Xảo Nhi ở trong phòng cưới cũng không đợi bao lâu, cương thi mắt xanh tửu lượng không tốt nên tất cả rượu mời đều được Ngô tẩu cản giúp.

 

Cương thi mắt xanh đi vào phòng cưới, chỉ nhìn thấy Xảo Nhi đội mũ phượng, choàng khăn cưới ngồi ngay ngắn bên mép giường. Nến đỏ chảy xuống, ánh sáng chập chờn, đập vào mắt là cảnh tượng vui mừng. Nó từ từ đưa tay đến, sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp của một con cương thi ngủ trong quan tài quá lâu nên nhàm chán sinh ra.

 

Người dân trấn nhỏ chất phác, cũng không có nhiều phép tắc hạn chế, Ngô tẩu cho tân lang tân nương uống rượu giao bôi xong liền lui ra ngoài, chỉ để lại Xảo Nhi và Hống ở trong phòng.

 

Hống nghiêng người kề đến trước mặt Xảo Nhi, ánh nến soi chiếu mặt nó, nét dịu dàng trong mắt nồng nàn như rượu ngon lâu năm: “Xảo Nhi có vui không?”

 

Xảo Nhi ngượng ngùng gật đầu, nó bấm quyết, lúc xòe lòng bàn tay ra, trong đó có một chùm sáng: “Xảo Nhi, người có ba hồn bảy vía, đây là một vía trong linh hồn con người, nó sẽ khiến em nhớ ra chuyện trước đây của chúng ta. Là một chuyện trước đây rất lâu, em có muốn nhớ lại không?”

 

Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn nó, trên mặt cô mang theo nét cười tinh nghịch: “Là vui hay là không vui?”

 

Hống cũng cong khóe môi: “Có vui, cũng có không vui.”

 

Cô khoác vào cánh tay nó như làm nũng: “Vậy vui nhiều hơn hay không vui nhiều hơn?”

 

Nụ cười của Hống càng sâu: “Vui nhiều hơn.”

 

Xảo Nhi hôn nhẹ trên mặt nó như chuồn chuồn lướt nước theo thói quen: “Vậy cho em đi.”

 

Khi cương thi mắt xanh dẫn Xảo Nhi về Quan Thiên Uyển, hôn lễ đã qua một tháng, Quan Thế Âm rất không hài lòng: “Chuyện gì mà phải trễ nải cả tháng vậy hả?”

 

Cương thi mắt xanh liền cảm thấy ấm ức: “Tôi nhịn hơn một trăm năm, vất vả lắm mới nuôi đến lớn như vậy mới có thể quan hệ, tôi đời nào để bản thân mình uất ức chứ.”

 

Mọi người vô cùng bất mãn với hành động chém trước tấu sau này của họ, rốt cuộc quyết định chém hai người lần nữa ở Quan Thiên Uyển.

 

Xảo Nhi mặc áo cưới lần thứ hai nhưng chỉ gả cùng một người đàn ông. Quan Thiên Uyên bao giờ cũng náo nhiệt hơn. Diêu Quang chuẩn bị chu đáo, tất cả cây cối trong Quan Thiên Uyển đều quấn vải đỏ, đèn lồng đỏ giăng kín bờ cát, nào là rượu, pháo hoa đều đầy đủ tất cả.

 

Buổi tối khách đến rất nhiều, chỉ cương thi và tôm cua thôi đã là mấy trăm con. Hơn nữa người của Thiên Ngoại Thiên lẫn thần giới cũng đến. Thậm chí Xảo Nhi phát hiện ra một vài người bắn đại bát tám đời cũng chưa tới cũng đến dự. Nguyên nhân rất đơn giản, xem náo nhiệt thuận tiện ăn chực thôi.

 

Lúc bái thiên địa và cao đường vốn điều động nội bộ là Ứng Long, Băng Di và Quan Thế Âm. Nhưng nào ngờ Như Lai Phật Tổ cũng đến tham gia hôn lễ, cho nên cao đường đương nhiên đã đổi thành ông ta rồi.

 

Buổi tối chúng thần linh yêu ma ăn đồ nướng trên bờ cát, thượng thần cổ Ứng Long đi đến trước mặt tân lang: “Tâm trạng hôm nay tốt không?”

 

Cương thi mắt xanh hiểu ý của hắn, nó gật đầu: “Đến đây đi.”

 

Xảo Nhi hơi không yên lòng, nhẹ kéo ống tay áo của nó. Đương nhiên Ứng Long cũng nhìn thấy: “Chỉ phân thắng bại, không liều mạng.”

 

Lúc hắn đi, Băng Di cũng có chút không yên lòng: “Ứng Long…”

 

Vẻ mặt Ứng Long bình tĩnh, nhưng tay hắn siết chặt đã tiết lộ ra sự hưng phấn của hắn. Băng Di liền lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy mà tính tình vẫn không đổi.”

 

Chúng thần ma vừa nghe đến hai chiến thần cổ tỷ võ đều phấn chấn hẳn lên. Đây đều là một đám người sợ thiên hạ không loạn. Cương thi mắt đỏ lập tức mở sòng cá cược bên ngoài, đặt Ứng Long thắng thì một ăn mười, đặt cương thi mắt xanh thắng thì một ăn hai.

 

Mọi người đều biết nó quá chủ quan rồi, nhưng ai bảo chủ sòng là con cương thi chứ?

 

Xảo Nhi cũng hơi bận lòng, nhưng Ứng Long đã nói chỉ phân thắng bại không có nguy hiểm gì. Cô cũng đi đến bên cạnh chiếu bạc của cương thi mắt đỏ đặt cược: “Tôi mua Hống.”

 

Băng Di cười khổ, la lên một câu với hai người: “Hai người bọn cậu nhớ kỹ có chừng mực nhé.”

 

Cương thi mắt xanh và Ứng Long rời xa đám người, đứng trên biển xanh phía xa xa. Sóng biển mênh mông cuồn cuộn, tiếng sóng ì oạp xô bờ, bọt sóng văng tung tóe. Cương thi mắt xanh hóa thành hình dạng cương thi, nanh hai bên mép lộ ra hơn một tấc, màu xanh biếc trong mắt càng thẫm. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên người nó gần như là ma mị yêu dị.

 

Ứng Long cũng không yếu thế. Lần đầu tiên cương thi mắt xanh thấy được vũ khí của hắn. Đó làmột thanh kiếm dài màu vàng. Hắn khẽ hừ một tiếng: “Đến đây đi.”

 

Xảo Nhi chỉ có thể nhìn hai bóng dáng phân hợp trong nháy mắt, thi khí màu xám tro bay ngập trời, che đi ánh trăng, thỉnh thoảng vang lên tiếng kim khí đánh nhau, không biết được là ai đang chiếm thế thượng phong.

 

Tất cả cương thi đều kêu gào ồn ào quái dị, Băng Di và Quan Thế Âm nghe không hiểu, nhưng Xảo Nhi biết rõ vô cùng. Chúng nó đang gọi: “Lão đại cố lên” và “Ứng Long em yêu anh.”

 

….

 

“Cô đoán xem ai sẽ thắng?” Băng Di quay đầu lại nhìn Xảo Nhi.

 

Trong vô số tiếng kêu quái dị của đám cương thi và gió biển phần phật, cô xuôi tay đứng đón gió, trên người còn mặc bộ áo cưới của tân nương, chẳng qua là không có mũ phượng nặng nề, mái tóc dài đen như mực kết hợp với áo bào màu đỏ tôn lên dung nhan khuynh thành. Nghe thấy Băng Di hỏi, cô quay đầu lại nhìn hắn cười: “Chuyện đó có quan trọng không?”

 

Mà trong biển Ứng Long và Hống đều đánh đến đỏ mắt, chẳng qua là e ngại giao hẹn chỉ phân thắng bại khi nãy nên không thể tận hứng được. Rốt cuộc Ứng Long cất lời: “Không có ý nghĩa, phân thắng bại bằng máu đi, ai chảy máu thì thua.”

 

Câu này trúng với tâm ý của Hống, thế kiếm của nó cũng không nể nang gì nữa: “Được.”

 

Cương thi mắt xanh không thể hiểu được tâm trạng biến hóa của Ứng Long, thế kiếm của hắn khiến sóng dâng cao ngất trời, bên trong chứa sát ý ác liệt, giống như là trút giận. Cương thi mắt xanh cũng không do dự nữa, dòng máu cương thi tinh khiết đang dâng trào trong cơ thể, âm khí hung bạo chảy xuôi trong huyết mạch bị khơi dậy. Nó nghênh đón bằng ý chí chiến đấu ác liệt hơn.

 

Sớm quên đi dự tính tỷ võ ban đầu, càng quên mất giao hẹn có chừng mực. Thật ra thì Quan Thế Âm nói không sai, tu hành mấy ngàn năm, có thể gặp được một kẻ địch như thế quả không uổng công tu hành kham khổ, không uổng công nỗi cô đơn tịch mịch hàng nghìn hàng vạn năm.

 

Xảo Nhi có thể cảm nhận được sát khí của cương thi mắt xanh, cô muốn tiến lên nhưng bị Băng Di phía sau giữ lại: “Mặc họ đi.”

 

Hắn ra dáng đã dự liệu sẵn từ trước. Kết quả tối hôm đó hai bên đều tổn hại. Một con rồng, một con cương thi đều rớt xuống biển, nhưng cảm thấy vô cùng thỏa thích. Ứng Long hiện nguyên hình, thân rồng tróc vảy loang lổ, rất thảm hại. Cương thi mắt xanh cũng chẳng hơn gì, đầu ngón tay rỉ máu, mười cái móng bị gãy hết bảy, còn thiếu điều chưa bị thương “bảo bối” cương thi thôi….

 

Ứng Long uống hơi nhiều, lúc này đánh một trận xong mùi rượu lại bắt đầu dâng trào. Hắn kéo cương thi mắt xanh nói chuyện giống như là mượn rượu nói: “Trước đây rất lâu tôi và Nữ Bạt có một giao hẹn, nếu tôi thắng nàng, thì nàng liền đi vào yêu ma đạo. Nếu tôi thua nàng…”

 

Hắn nói đến đây liền ngưng lại, cương thi mắt xanh không nhịn được hỏi tới: “Thua thì sao?”

 

Ứng Long vịn vai nó, trong nước biển một màu đen nhánh, tiếng nói cũng vang lên chầm chậm: “Nhiều năm như vậy tôi vẫn hoài nghi có phải năm đó nàng đã nhường tôi không. Hôm nay biết được… quả nhiên…”

 

Cương thi mắt xanh im lặng thật lâu. Nó từng xông phá cấm chế yêu ma đạo, nỗi đau đớn đó không tự mình trải qua sẽ không biết được.

 

Ứng Long thả móng rồng xuống, lẩm bẩm trong bóng tối: “Thật ra thì có đôi khi tôi rất hận Cống Hề. Cô ấy khiến tôi cảm thấy… tôi là người xấu… Nhưng có đôi khi tôi lại cảm kích cô ấy, tiếc nuối của Bạt cuối cùng cũng viên mãn trên người cậu.”

 

Cương thi mắt xanh và Ứng Long dắt díu nhau rời khỏi đáy biển. Quan Thế Âm nhìn có chút hả hê nhưng lại giả vờ giả vịt vẩy nước cam lộ lên người họ. Ứng Long do Băng Di khiêng về, cương thi mắt xanh thì khá hơn một chút, còn có thể quấn lấy Xảo Nhi động phòng.

 

Tại góc tường bên ngoài phòng cưới, lúc Quỷ Xa đi đến đã phát hiện ra quá đông đúc, nhưng lại không thấy được vật gì. Nó cầm Ánh Thế Kính của Xảo Nhi đến, trong kính hiện ra toàn những thượng thần hóa thành cây cỏ, những hai mươi mấy người. Chín đầu nó đều híp mắt lại, giơ Ánh Thế Kính lên cao một chút, đánh giá đám nhiều chuyện này từ bốn phương tám hướng. Chư thần đều hơi xấu hổ, đặc biệt là Như Lai Phật Tổ.

 

Ông ta có địa vị tối cao ở Tây Thiên, thế nhưng phương diện nhiều chuyện lại bại lộ trước mặt tiểu bối, quả thật không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng Như Lai là loại người nào chứ, ông lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc: “Ơ? Sao Bản Tôn Giả lại ở đây? A di đà phật, mộng du càng lúc càng nghiêm trọng…”

 

Lúc gần đi dường như ông nghĩ ra điều gì đó, bèn bước đến trước mặt Quan Thế Âm xoa xoa tay khẽ nói: “Ái đồ, Kim Mao Hống động phòng xong chắc sẽ có tiểu Kim Mao Hống nhỉ? He he he he…”

 

Vẻ mặt Quan Thế Âm khổ sở lần nữa.

back top