Nguyên Tôn

Chương 110: Đại Chiến Kết Thúc

Dịch giả: Bumbee
Ngoài cửa thành Đại Chu, Chu Kình đứng ở giữa không trung, Cửu Viêm Thương trong tay có lửa đỏ cùng sấm chớp quẩn quanh, khí thế cường hãn từ trong nội thể phát ra như cuồng phong mưa bão, bao phủ cả một mảnh thiên địa.
Vô số người nhìn tới thân ảnh kia, dường như lần nữa nhìn thấy Đại Chu ở thời kỳ cường thịnh, Đại Chu Chi Vương uy nghiêm lộ ra.
-Vương thượng!
-Vương thượng!
Trên tường thành, tiếng hô vang tràn đầy tôn sùng phát ra, đinh tai nhức óc.
Chu Nguyên nhìn bóng lưng cao lớn như núi của Chu Kình, trong mắt vui mừng. Chu Kình hôm nay có thể đập tan bóng ma trong lòng, thực lực của hắn cũng sẽ từ từ khôi phục. Chu Nguyên với điểm này cảm thấy vô cùng cao hứng.
-Phụ vương, người không có bại dưới tay Võ Vương, bởi vì năm đó người dùng toàn lực bảo vệ hài nhi, bây giờ... hài nhi cũng đã trưởng thành rồi.
Chu Nguyên năm ngón tay chậm rãi nắm chặt, lẩm bẩm nói.
-Rút lui!
-Mau rút!
Khi binh sĩ Đại Chu hừng hực khí chế, bên phía Đại Tề lại hoàn toàn sụp đổ, ngay cả Tề Uyên cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, thét lớn.
Thanh âm hắn vang lên, nói xong cũng muốn chạy.
Bọn người Triệu Thiên Luân cũng lo sợ không yên, thực lực của Chu Kình lúc này đã đạt tới Ngũ Trọng Thiên, bọn hắn không có ai là đối thủ.
-Cản bọn chúng lại, nếu đã tới, đừng hòng bỏ đi dễ dàng như vậy.
Chu Nguyên thấy thế, trong mắt hàn quang lóe lên, nói.
Vệ Thương Lan, Hắc Độc Vương đều là gật đầu, nhanh chóng truy kích.
Giữa không trung, ánh mắt Chu Kình lạnh lùng nhìn về phía Tề Uyên, bàn tay hắn chậm rãi nắm chặt trường thương.
-Những năm này ta để ngươi ở Đại Chu tuỳ ý làm bậy, bây giờ, ta sẽ tự tay sửa chữa những sai lầm này.
Chu Kình thản nhiên nói.
Nguyên khí đỏ đậm hùng hồn quanh thân bắn ta, trong đó đó mơ hồ nghe thấy có tiếng sấm rền, khí thế cường hãn.
Bá!
Chu Kình bộ pháp nhanh như chớt, thân hình hóa thành một luồng sáng màu đỏ đậm xông về phía Tề Uyên.
Khi mà Tề Uyên phát giác ra, đáy mắt lộ rõ sự sợ hãi, cũng không dám có chút do dự, vận hết nguyên khí trong cơ thể tới cực hạn, điên cuồng lùi lại.
Lúc này thực lực Chu Kình đại tăng, đối diện với một cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên, chỉ vài tích tắc, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở phía sau Tền Uyên.
Chu Kình mặt không biểu cảm, trường thương trong tay như rồng, mang theo lửa cùng sấm chớp, dường như chấn động hư không đánh tới Tề Uyên.
Cảm nhận được một thương hung hãn kia, Tề Uyên cũng hoảng hốt, trường kiếm trong tay cũng là có quang văn hiển hiện, nguyên khí điên cuồng dường như bộc phát ra kim thạch ánh sáng.
Bá!
Tề Uyên một kiếm hung mãnh đâm ra, một kiếm này dốc hết tất cả nguyên khí trong nội thể của hắn, có thể nói vô cùng sắc bén.
Keng!
Nhưng mà, khi chạm phải trường thương màu đỏ đậm, dường như lại có tiếng sầm rề vang, một luồng sức mạnh kinh người tạo ra âm thanh chấn động.
Ầm!
Không gian bị chấn động, Tề Uyên hét lên một tiếng, trường kiếm Huyền Nguyên binh trong tay lúc này vỡ vụn.
-Vương thượng, vương thượng, ta nguyện quy hàng!
Tề Uyên mặt lộ kinh hãi, kêu lên.
Nhưng đáp lại hắn, một thương của Chu Kình quyết đoán đâm tới, thương ảnh lướt qua, thổi phù một tiếng, chính là đâm thủng trái tim Tề Uyên. Viêm Lôi Khí nóng bỏng điên cuồng tràn vào nội thể Tề Uyên, mấy giây sau, cơ thể của hắn giống như bị vỡ.
Sự sợ hãi trên giương mặt Tề Uyên vào lúc này đông cứng lại, hắn nắm mũi thương đâm trên ngực mình, mắt nhìn chằm chằm vào Chu Kình, lẩm bẩm nói:
-Chu Kình... Võ Vương sẽ không tha cho ngươi!
Chu Kình trên mặt cũng không có biểu cảm gì, thân thương lắc một cái, thân thể Tề Uyên từ trên không trung rơi xuống, sinh mạng tiêu tán.
-Tề Vương đã đền tội, kẻ không đầu hàng, giết!
Chu Kình lạnh lùng quát một tiếng tựa như tiếng sấm rền, vang vọng khắp chiến trường.

Bại quân Tề Vương vốn đang chạy chốn, vừa nghe thấy tin Tề Vương đã chết, sĩ khí hoàn toàn sụp đổ, vô số người quỳ xuống, ném binh khí cởi áo giáp.
Ba vị cường giả Thái Sơ Cảnh Triệu Thiên Luân cũng bị Chu Nguyên, Thôn Thôn, Vệ Thương Lan, Hắc Độc Vương vây đánh, chật vật không chịu nổi.
-Chu Kình, ngươi không nên quá đáng, nếu ngươi dám giết chúng ta, ngươi cho là Võ Vương sẽ để yên sao!
Triệu Thiên Luân chật vật tránh né, tức giận hét lên.
-Cho dù không giết các ngươi, ta cùng Võ Vương cũng sẽ không ngừng chiến!
Chu Kình cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay chấn động, cũng xông vào vòng chiến. Lập tức ba tên cường giả Thái Sơ Cảnh Triệu Thiên Luân triệt để tan tác, mười mấy hiệp sau,từng tên đều bị giết.
Ba vị cường giả Thái Sơ Cảnh liên tiếp bị giết, máu tươi vẩy xuống làm cho vô số phản quân Đại Tề run lẩy bẩy, nằm rạp trên mặt đất, không dám có chút ngọ nguậy.
Nội thành, cấm quân giống như thủy triều dũng mãnh tiến ra, nhanh chóng tiếp quản chiến trường.
Giờ này khắc này, khói lửa loạn lạc cũng là bị dập tắt.
Mà trong thành Đại Chu, vô số con dân nhìn thấy cảnh kia, tiếng hoan hô phát ra kinh thiên động địa.
-Vương thượng uy vũ!
-Điện hạ uy vũ!
Trong tiếng hô vang đầy trời kia, Chu Kình nhảy xuống tường thành, một tay cầm Cửu Viêm Thương, trên mặt kiên nghị mang theo ý cười nhẹ, u ám ở hai đầu lông mày đã triệt để tiêu tan.
Trải qua trận này, Đại Chu vương thượng năm đó dường như đã trở về.
-Chúc mừng phụ vương, đập tan được bóng ma trong lòng, ngày sau nhất định có thể lên tới đỉnh cao.
Chu Nguyên biến thành bóng người màu bạc, nhảy xuống tường thành, hướng về phía Chu Kình cười nói.
-Nguyên Nhi, lần này, thật đúng là may mắn mà có con.
Chu Kình cảm thán một tiếng, lần này nếu như không phải có Chu Nguyên, chỉ sợ không cần đợi Tề Uyên lấy ra Võ Vương thánh chỉ, bọn hắn có lẽ cũng sẽ thua.
Mà hắn, cũng sẽ không có cơ hội đập tan bóng ma trong lòng.
Chu Nguyên cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào thi thể Tề Uyên cách đó không xa:
-Lần này trấn áp phản loạn Tề Vương, tin tức sợ là sẽ nhanh chóng truyền tới tai Võ Vương.
Ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, bọn người Tề Uyên mặc dù phiền phức nhưng có thể thanh trừ, nhưng mà Đại Võ vương triều, lại giống như là núi lớn trong lòng Đại Chu bọn hắn, tràn đầy nguy hiểm.
Bây giờ Đại Võ vương triều quốc vận cường thịnh, cường giả đông đảo, Đại Chu đem ra so sánh là quá mức nhỏ yếu.
-Đại Võ vương triều bây giờ đang cùng Kiếm vương triều tranh phong, trong thời gian ngắn không sẽ không đối phó với chúng ta, chỉ cần tiếp theo chúng ta khôi phục thực lực, một chút thủ đoạn của bọn chúng cũng không làm gì được chúng ta.
Chu Kình chậm rãi nói.
-Chỉ là... Chờ bọn chúng rảnh tay, chỉ sợ cũng sẽ cùng Đại Chu chúng ta tử thủ.
Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, chợt cười một tiếng, nói:
-Xem ra, chúng ta còn một khoảng thời gian nữa để chuẩn bị...
Răng rắc!
Đột nhiên, hắn nghe được một thanh âm rất nhỏ, ánh mắt ngưng trọng, chiếc nhẫn bạc ở ngón tay giữ có một vết nứt hiện lên.
-Tiêu hao quá lớn, ngay cả Nguyên bảo cũng bị hao tổn.
Chu Nguyên cười khổ một tiếng, hắn có thể cảm giác được thần hồn giữa mi tâm bắt đầu suy yếu, đau nhức lại dấy lên, hắn biết, đây là di chứng do tự mình cưỡng ép tăng linh hồn để thôi động "Ngân Ảnh" gây nên.
-Phụ vương...xử lý những việc còn lại, sợ rằng giao hết cho người rồi.
Luồng ánh sáng màu bạc quanh thân thể Chu Nguyên bắt đầu tiêu tan, cuối cùng hoá thành nước, thân thể Chu Nguyên cũng từ từ hiện ra, sắc mặt trắng bệch, mi tâm ảm đạm.
-Nguyên nhi?
Nhìn thấy bộ dạng này của Chu Nguyên, Chu Kình cũng giật mình.
Chu Nguyên không có sức lực để trả lời, mí mắt chậm chậm khép lại, bao tối bao phủ, thân thể hắn từ tử đổ xuống.
Trước khi hôn mê, trong lòng Chu Nguyên bất đắc dĩ khẽ than thở một tiếng.
-Vẫn là quá yếu...

back top